← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 Thần tượng

Không ngờ cậu đến thật, Hisano.

Gì đây, quà đến chơi nhà à? Su kem gì đó thì khỏi đi. Tôi để ở bậc cửa, đừng quên cầm về nhé.

Cần tủ lạnh? Phiền thật. Nhất định đừng quên đấy.

Tôi không thích su kem á? Không, tôi thích lắm. Nhất là của quán Hoa Hồng Trắng. Kem trứng của họ có màu vàng không giống các tiệm khác, nó khiến tôi ấn tượng vì trứng lại có hương vị rất đậm đà. Nhưng tôi không cần su kem của cậu.

Vì tôi làm gì có quyền nhận bánh trái thơm ngon từ Hisano.

Đừng săm soi mấy khung ảnh để bàn làm gì, tìm bừa chỗ mà ngồi đi, cái nệm màu vàng đằng kia được đấy. Nếu chật quá thì chồng tạm đống tạp chí bên kia lại rồi tự giữ chỗ nhé. Có phải Hisano đến là tôi phải dọn dẹp đâu. Người có việc muốn hỏi là cậu cơ mà.

Đáng ra nên đi chỗ khác? Ôi trời, Hisano đúng là Hisano. Căn bản nếu người xung quanh phát hiện ra cậu, sự phát hiện đó cũng chỉ mang nghĩa tốt mà thôi. Người ta sẽ không cau mày khó chịu hay xì xào sau lưng cậu. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cậu vẫn là kẻ ích kỉ như vậy nhỉ?

Mở cửa sổ độ mười giây thôi? Đang nói chuyện kiểu này mà cậu nói thế được à? Ở đây dần giống nhà trẻ rồi đấy. Cậu cứ mở tự nhiên. Lâu rồi tôi không nấu nướng và nhà cửa cũng bừa, nhưng tôi vứt rác thường xuyên nên chắc không có mùi xú uế gì đâu.

Hay là không khí bị ứ đọng? Cậu ghét phải hít không khí tôi thở ra à? Vì sợ nhiễm virus béo phì? Không có đâu.

Bởi bây giờ tôi gầy hơn Hisano là cái chắc.

Cơ thể con người đúng là kì khôi. Khi ước được gầy thì chẳng giảm gam nào, đã thế còn tăng cân, mặc cho phải nhịn đồ ngọt bao nhiêu và lần nào cũng ói ra thức ăn đi nữa. Nhưng khi đã buông xuôi thì lại gầy đến độ mất hẳn phần cân nặng của một người.

À, không phải mất mà là hút ra.

Da dẻ bèo nhèo giống như lớp da sau lột xác vậy.

Tôi rót hồng trà, Hisano có uống không? Trà bá tước hương táo. Là loại trà mà con gái tôi… Yuu thích.

Cậu muốn uống hả? Vậy tôi xin phép được rót. Dù không có quyền đó nhưng nếu là ý muốn của nữ hoàng thì tôi sẽ tuân mệnh. Được rồi, cậu cứ ngồi đi.

Này Hisano, cậu đang nghe ngóng về Yuu chứ gì? Tại sao tôi biết ư? Vì thị trấn nơi hai ta sinh ra và lớn lên chính là như vậy mà. Một nơi mà kẻ ru rú trong nhà như tôi cũng nghe được rặt những lời đồn đại và bêu riếu. Rốt cuộc hôm trước, có mỗi Horiguchi và cô Kie đến đây. Họ muốn thắp nén hương cho Yuu. Horiguchi đi dưới danh nghĩa con trai Seiya chứ không phải Genta.

Buồn cười là cả hai đều không nhận ra tôi mà nhầm tôi là người họ hàng nào đó. Cô Kie còn nhìn mặt tôi và hỏi, “Chị Yaeko thế nào rồi ạ?”

Đúng là chết cười. Không biết bao ngày, à không, bao tháng, hay là bao năm rồi, tôi mới cười như thế. Vì tôi quý cô Kie lắm. Không phải quý như người béo với nhau mà bởi cô ấy giống người bạn thời đại học của tôi ở khoản hết lòng săn sóc người khác.

Còn khi tôi châm trà, Horiguchi xem chừng mới nhận ra tôi nên im bặt. Đúng là một anh chàng tốt bụng.

Mà Hisano này, cậu thấy tôi khác không? Tôi có thể đối mặt trò chuyện với cậu thế này, trong khi hồi xưa, nói một câu thôi tôi cũng ngắc ngứ, mặt mũi đỏ gay và mồ hôi như tắm.

Tôi những tưởng đó, Yokoami Yaeko u ám, là tính cách của mình nên cũng hết cách.

Tôi những tưởng béo, Yokoami Yaeko với biệt danh Yokozuna, là tạng người của mình nên cũng hết cách.

Không có bạn cũng được, không giao tiếp cũng chẳng sao. Chỉ trong buổi khám sức khỏe, tôi mới bị để mắt tới.

Nhưng làm gì có chuyện “hết cách” chứ. Chẳng qua tôi chưa gặp được ai, và thị trấn này cũng chẳng có ai nói với tôi rằng vẫn còn cách mà thôi. Vì thế dù không phải thành phố lớn như Tokyo, tôi vẫn biết ơn cha mẹ đã cho tôi tới Kobe, nơi đông đúc hơn thị trấn này.

Cậu không biết ở Kobe, người ta nghĩ thế nào về tôi chứ gì. Xem ra tôi khiến cậu bồn chồn lắm rồi.

Tôi học đại học ngắn hạn, ngành Dinh dưỡng.

Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ “Ồ, hợp lí đấy.” Y như Hisano bây giờ.

Người ta nghĩ tôi thích ăn uống và nấu nướng nên mới béo. Hoặc có người nghĩ theo hướng ngược lại. Cũng có người để trí tưởng tượng bay xa, rằng tôi vì muốn khôi phục cơ thể đẫy đà do ăn thùng uống vại về lại bình thường, nên mới muốn học một cách chuẩn chỉ về dinh dưỡng. Tóm lại, đều là học để giảm cân.

Những sự quan tâm thừa thãi đều là nhảm nhí hết.

Tôi học vì muốn bà mình được ăn món bà thích thôi.

Này Hisano, cậu tin được không? Hồi bé, trước khi đi mẫu giáo, tôi đã tưởng mình xinh đấy. Vì ngày nào bà cũng khen tôi như thế. Vậy mà vào mẫu giáo, chẳng ai khen tôi cả, đã thế chỉ toàn trêu tôi là “béo ị” và “đồ con heo”.

“Là sao hả bà ơi?” Tôi vừa khóc vừa hỏi. Bà liền xoa đầu tôi và nói:

“Thượng đế ban cho mỗi người một đôi mắt, không ai giống ai. Nếu không, con người ta sẽ thèm khát cùng một thứ rồi lao vào tranh cướp.”

Tôi không tin ngay. Vì quanh tôi chỉ toàn những kẻ có đôi mắt giống nhau. Tôi còn trách bà vì lừa gạt tôi.

À mà, Hisano vẫn nhớ Tiệm Luân Đôn chứ? Ở lối vào của phố mua sắm ấy.

Tiệm chuyên bánh rán? Gọi thế được không nhỉ? Đến giờ tôi vẫn không biết tiệm đó gọi là tiệm gì, nhưng đơn giản nó là tiệm bánh rán.

Bánh Pirozhki, bánh rán nhân cà ri, bánh rán nhân kem, bánh vòng, bánh vòng nhân đậu đỏ, bánh vận thừng, tất cả bánh mà tiệm đó bán đều là bánh rán. Khéo người ta đã rối trí vì bánh Pirozhki lại ở Luân Đôn không chừng.

Tôi rất thích ngắm bà lão còng lưng một mình chuyên tâm gói và chiên bánh Pirozhki trước cửa tiệm. Song khi nhìn thấy tôi, mẹ đã quát và bắt tôi thôi ngay vì trông như đứa háu ăn.

Hisano cũng thích bánh Pirozhki ở đấy phải không? Vì không có bánh ở tiệm khác để so sánh nên trong tâm tưởng của tôi, Pirozkhi là loại bánh gắn với kỉ niệm như thế. Giờ nghĩ lại, chất lượng của nó cũng cao đấy chứ.

Pirozhki ở Tiệm Luân Đôn ngon hơn cả bánh của nhà hàng Nga trên Tokyo. Tuy giờ không còn cơ hội ăn nên tôi cũng phải viện đến một phần kí ức, nhưng tôi nghĩ mình không nói quá.

Tôi làm gì có quyền được cư xử giống cậu đâu.

Nói chung, phần lớn khách ruột của Tiệm Luân Đôn đều đến vì bánh Pirozhki, nhưng bà tôi thì không. Vì bà thích bánh vòng cơ. Không phải loại bánh vòng phủ sô-cô-la hay bơm kem, mà là loại đơn giản có lỗ ở giữa và rắc đường. Ngoài ra, đường không phải đường kính mà là đường caster thông thường.

Bà thường mua loại bánh vòng ấy, sau đó gọi tôi lại, hai bà cháu ngồi cạnh nhau cùng ăn. Bà cầm bánh bằng tay không, chưa đưa lên miệng mà giơ ra trước mắt. Gương mặt bà khẽ ngẩng như đang ngắm vầng dương.

Tôi luôn tò mò, không biết bà nhìn thấy gì. Nhưng tôi cảm giác mình không nên hỏi vì tâm hồn còn non nớt. Vậy nên, tôi chỉ ăn bánh và lặng lẽ ngắm bà.

Sao tôi thấy mình không nên hỏi bà ư? Câu hỏi thẳng thắn đấy. Chỉ những kẻ không biết sẽ bị ghét khi xen vào thế giới của người khác mới dám làm vậy thôi. Xen vào thế giới của đối phương khi họ đang nhớ về người không còn cơ hội gặp lại nữa. Chẳng hạn thế.

Nhưng nghe nói, chỉ cần nhìn đối phương thật lâu mà chẳng cần lên tiếng, họ vẫn sẽ thổ lộ với ta. Có lẽ đó là cách tôi đã làm. À, xin lỗi nhé. Tôi lại nói mà không biết ngượng rồi. Song hôm nay tôi thấy rất phiền khi phải xin lỗi, và cậu mới là khách nên tôi khỏi cần cư xử biết thân biết phận nhỉ?

Một ngày nọ, bà đã kể tôi hay bà nhìn thấy con trai mình bên kia chiếc bánh vòng. Không phải cha tôi. Bấy giờ tôi mới biết dưới cha còn một chú kém cha mười tuổi. Mùa đông ở tuổi lên năm, chú qua đời vì viêm phổi. Chú rất mê bánh vòng ở Tiệm Luân Đôn, cứ đến sinh nhật, chú sẽ háo hức khi được ông bà mua cho số bánh vòng đúng bằng số tuổi của mình.

Tuy không giàu nhưng ông bà cũng chẳng nghèo tới nỗi không mua nổi bánh vòng cho chú mỗi năm. Nếu biết đó là sinh nhật cuối cùng, ông bà đã để chú ăn bánh vòng đủ cho một đời người, dẫu là năm hay mười chiếc một ngày đi nữa.

Nghe bà rầu rĩ kể, tôi chỉ biết sụt sịt. Tôi tiếc thương không phải cho con trai bà hay em trai cha, mà cho một đứa trẻ trạc tuổi tôi, đã ra đi trong niềm ước mong được ăn những chiếc bánh vòng.

Nhưng bà nói tiếp rằng bà không buồn. Vì chỉ cần nhòm qua chiếc bánh, bà sẽ thấy cậu con trai đang sống hạnh phúc ở thế giới bên kia. Ngày nào chú cũng chén bánh vòng ngon lành, dù đã lớn tướng rồi.

Nghe bà nói, tôi cũng nhìn qua chiếc bánh và thấy gương mặt tươi tắn của bà. Tôi nghĩ thầm, cái lỗ của bánh vòng thật giống chiếc gương ma thuật, có thể cho ta thấy thứ bản thân muốn thấy. Thế mà trước giờ tôi chỉ nghĩ ra cách cong các ngón tay lại.

Chẳng biết có phải do ăn bánh vòng thường xuyên hay không mà bà tôi cũng khá mập, còn mắc bệnh tiểu đường. Cùng độ ấy, bà cụ ở Tiệm Luân Đôn qua đời, tiệm bánh cũng bị dẹp nên tôi nghĩ, đúng là vừa hay.

Dù vậy, bà cụ ở Tiệm Luân Đôn vẫn rất tài. Trước khi mất hai hôm, bà vẫn rán Pirozhki. Nghe nói bà thọ chín mươi. Có lẽ thể theo yêu cầu của gia quyến, người ta tiễn bà bằng nhạc của The Beatles. Phải rồi, chiếc đài cát-sét bên trong tiệm lúc nào cũng phát nhạc The Beatles nhỉ? Đài cát-sét nhé.

Thôi, gác chuyện đó sang bên. Bà tôi yếu đi từng ngày. Đúng là kiêng khem đủ thứ cũng khổ và bệnh tật thì trầm trọng, nhưng về mặt tinh thần, tôi nghĩ nguyên do bà héo hon là vì không được ăn bánh vòng nữa.

Vậy nên, tôi đi mua bánh bán ngoài cửa hàng, tự nhủ để bà ngắm lỗ bánh chứ khỏi cần ăn cũng được. Nhưng bà thậm chí còn suy sụp hơn, có lẽ vì những chiếc bánh này khác quá.

Người ta không bán loại bánh vòng đơn giản như ở Tiệm Luân Đôn, thế nên tôi quyết định tự làm. Cứ tưởng đơn giản nhưng tôi chịu chết. Dù mua bột trộn sẵn bán ngoài thị trường hay dùng các nguyên liệu thượng hạng để tự trộn bột từ đầu, tôi cũng không sao tái hiện được loại bánh vòng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại mà ngay cả khi nguội cũng vẫn còn những cảm giác ấy.

Chưa hết, phải biết cả cách hạn chế lượng calo trong bánh để bệnh nhân tiểu đường có thể ăn được.

Vậy nên tôi quyết định theo học ngành Dinh dưỡng.

Vào đề dài dòng quá nhỉ? Tôi định kể cậu nghe về người mình đã gặp ở trường đại học cơ.

Cậu thích nghe sao? Đoạn nào chứ? Đoạn cậu thích Pirozhki ở Tiệm Luân Đôn á?

Thôi kệ cậu. Trên đại học tôi đã gặp Shiroyama Megumi. Chúng tôi học cùng ngành và cô ấy là người bắt chuyện với tôi. Khi ấy là trước hè thì phải. Cô ấy rủ tôi cùng về. Megumi mảnh mai, trắng trẻo, nhỏ nhắn, mắt to tròn, dễ thương như một nàng thần tượng. Trước một cô gái như vậy, chắc chắn là tôi lúng túng rồi.

À không, nói sao nhỉ? Mặt tôi toát hết cả mồ hôi. Song Megumi không có vẻ gì là ghét bỏ, cô ấy bảo “Nóng nhỉ”, tay thì quạt gương mặt chẳng có giọt mồ hôi nào. Thế rồi Megumi mời tôi đi uống nước, cô ấy biết một tiệm bán cannelé rất ngon.

Tôi không dám hỏi cannelé là gì, chỉ ậm ừ đáp rồi đi theo cô ấy. Tôi cũng bất an chứ. Liệu đây có phải một kiểu lừa đảo không? Mình có bị lừa mua sách giao tiếp tiếng Anh hay gì đó không?

Đầu óc tôi dần trống rỗng. Tôi không nhớ mình đi đường nào để đến tiệm bánh hay đã gọi món gì. Nhưng hương vị của cannelé thì in trong trí tôi. Đăng đắng và không ngon lắm. Có điều, cảm giác giòn rụm bên ngoài và mềm mại bên trong thật giống bánh vòng của tôi.

Tôi muốn có công thức làm Cannelé. Nếu nó đang là trào lưu, biết đâu sẽ có sách hướng dẫn chuyên sâu. Đang mơ màng nghĩ, một đôi mắt to tròn bỗng gí sát về phía tôi. Hình như Megumi vừa nói gì đó nhưng tôi không để ý.

Tôi có một bộ nút tai vô hình. “Mập ú”, “đồ con heo”, “Yokozuna” - khi cảm thấy những từ làm mình tổn thương sắp sửa ập đến, bộ nút tai sẽ tự động chặn đứng âm thanh. Một năng lực tuyệt vời nhỉ? Nhìn từ góc độ nào đó thì nó là món quà mà Hisano và các bạn tặng cho tôi đấy.

Vẻ mặt ngơ ngác “Cậu nói gì cơ?” đây rồi. Năng lực “nút tai vô hình” của tôi y chang vẻ mặt bây giờ của cậu đấy. Thôi kệ đi, phí thời gian quá. Megumi hỏi tôi như này:

“Cậu mua quần áo ở đâu thế?”

Tôi sững người. Nếu nút tai vô hình vừa tự hoạt động thì tôi cũng hiểu. Hôm ấy tôi mặc sơ mi trơn màu hồng và váy xòe màu đỏ. Gần như trăm ngày như một. Tôi cho rằng đó là trang phục ít lố bịch nhất để đi học.

Nhưng hỏi chỗ mua quần áo tức là chê tôi mặc kệch cỡm chứ gì?

Thấy đồ tôi mặc đẹp nên cũng muốn mua? Vẫn câu hỏi đó nhưng dành cho Hisano thì đúng.

Nhưng câu hỏi lại dành cho tôi kìa. Yokoami Yaeko nặng tám mươi cân. Cứ hình dung ra bộ dạng của Yokoami mà cậu biết rõ nhất rồi nghe tôi kể.

“Không phải sáu mươi tư cân sao?” Đúng là tức chết. Tuy sáu mươi tư là con số khủng khiếp đối với bọn cậu nhưng quãng ấy cũng qua rồi. Tôi bảo Megumi rằng mình không có tiệm ruột. Tôi không tự tin để nói cụ thể. Nhưng cô ấy chẳng quan tâm mà nói tiếp.

“Chị tớ là nhà thiết kế trên Tokyo. Dịp này chị về đây, cậu đi gặp chị ấy một lần nhé? Tớ nghĩ chị có nhiều quần áo hợp với Yaechan lắm.”

Quả nhiên là chào mời. Bắt tôi mua áo xống đắt tiền. Khéo còn tiện tay bán cho tôi cả kim cương đá quý. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất trong lời của Megumi không phải vậy.

Mà là “Yaechan”. Trong suốt đời mình từ trước đến nay, chưa ai từng gọi tôi như thế. Mọi người đều gọi bằng họ “Yokoami” chứ tên riêng chỉ có người trong nhà. Đã thế còn gọi nguyên là “Yaeko”. Đến bà tôi cũng gọi nguyên tên tôi.

Chưa hết, Megumi thậm chí muốn tôi gọi cô ấy là “Megu”. Lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên người khác, mà còn là tên thân mật. Chuyện đó thật hiển nhiên trên phim truyền hình, trong truyện tranh và ở lớp, nhưng là hiển nhiên với tất cả trừ tôi. Tôi băn khoăn, mình được gọi thẳng tên người khác thật sao, bèn hỏi lại Megumi.

“Tôi cũng có quyền ấy ư?”

Megumi… Megu mới đầu có vẻ ngạc nhiên, sau đó liền bật cười.

“Cậu hỏi lạ thế, gọi thẳng tên thì quyền với không quyền gì chứ. Yaechan nghiêm túc thật đấy. Vậy em có thể gọi cô là Yae không, thưa cô giáo!”

Megumi nói, đưa tay lên trán chào nghiêm trang. Hành động đó vừa dễ thương vừa khôi hài, nên tôi cũng làm y như cô ấy.

“Được! Tôi cho phép!”

Nếu được nhận lại niềm hạnh phúc cỡ này, bảo tôi mua kim cương giá cắt cổ tôi cũng cam lòng.

Cuối tuần, tôi đến nhà Megu. Cô ấy không phải đi học xa nhà. Megu luôn dùng túi xách hàng hiệu nên tôi nghĩ nhà cô ấy hẳn phải giàu lắm. Quả nhiên là giàu. Nhà Megu ngang ngửa nhà Hisano ấy.

Mẹ Megu mở lớp dạy yoga nên trong nhà có một gian biệt lập giống như studio một tầng, tôi được dẫn qua đó. Tôi đi qua đúng lúc chị Megu lôi một bộ đồ Tây khỏi thùng các tông. Tuy nhiên, chị ấy và Megu khác nhau đến nỗi nhờ gặp ở nhà Megu tôi mới nhận ra, chứ gặp ở nơi khác, tôi sẽ chẳng biết hai người có quan hệ. Không, mặt mũi thì giống nhau.

Sự khác nhau nằm ở hình thể. Chị ấy cao lắm, hơn Megu và tôi hẳn một cái đầu.

Khi nghe nói chị là vận động viên bóng chuyền, tôi tin ngay. Đã thế chị còn là tuyển thủ đi thi Olympics. Thi hồi nào nhỉ? Chị ấy khiêm tốn bảo rằng mình chỉ giao bóng có một lần, nhưng trình độ của chị không xoàng thế đâu.

Việc đối mặt với một người giỏi giang khiến tôi đờ ra. Đến chào hỏi cũng không nói được đàng hoàng. Thấy tôi như vậy, chị ấy - chị Chika liền hỏi.

“Em mua quần áo ở đâu thế?”

Hai chị em hỏi y chang nhau. Đã thế chị Chika còn bồi thêm.

“Uổng quá.”

Hôm ấy tôi phối áo dài trùm hông với quần dài đen. Tôi không biết gầy thì thế nào, nhưng tôi nghĩ nó cũng hợp với dáng mình. Tôi thậm chí còn tin áo trùm hông là trang phục dành cho người có dáng như tôi.

“Có phải Yaechan tưởng mình mặc gì cũng không hợp phải không?”

Chị Chika còn dùng hẳn từ “không hợp”. Tôi lộn ruột, chẳng phải những kẻ có thân hình siêu mẫu như chị mặc gì cũng hợp sao? Thấy thái độ của tôi, chị Chika liền bảo “Đợi chị chút”, đoạn cởi luôn quần áo ngay tại chỗ. Chị thay sang chiếc áo dệt kim và quần dài, có thiết kế rất giống quần áo tôi vẫn mặc trước giờ.

“Sao, đẹp không?”

Chị Chika đặt tay lên hông, tạo dáng như người mẫu và mỉm cười. Nhìn bộ dạng đó, tôi liền trầm ngâm. Không đẹp cũng không phong cách.

“Em cứ nói thẳng nói thật. Trông lôm côm và béo phải không?”

Tôi thấy đúng quá. Chị Chika bèn nói tiếp.

“Vì chị đã dành phần lớn đời mình cho bóng chuyền đấy. Cấp ba chị học trường kinh doanh S, một trường rất mạnh với thành tích ba năm liền giành chiến thắng tại đại hội thể thao toàn quốc. Huấn luyện viên của chị là thành viên đội tuyển quốc gia, người suốt hàng chục năm ủng hộ trường phái “bóng chuyền dựa vào sức mạnh”. Nói đơn giản, gần nửa thời gian luyện tập của chị là để rèn luyện cơ bắp, tới độ nếu tham gia cuộc thi nâng tạ, khéo chị còn giành được giải. Vì thế như em thấy, vai và đùi chị đều rất ‘hoành tráng’ phải không?”

Tôi gật đầu, vì từ bộ quần áo chật căng, tôi có thể nhìn ra ngay hai vị trí mà chị bảo đã được rèn luyện nhiều.

“… Không được để lộ khuyết điểm. Trang phục để lộ khuyết điểm của người mặc không xứng đáng là trang phục.”

Dứt lời, chị Chika cởi đồ, mặc lại quần dài và chiếc áo dệt kim ban đầu. Tôi ngạc nhiên vì chị trông gầy hơn hẳn.

“Sao, đẹp không?”

Tôi lặng im gật đầu cái rụp. Chị Chika cười vui vẻ, đoạn ngồi khoanh chân dưới sàn nhà mềm mại của phòng tập yoga. Kể cả khi ngồi khoanh chân, phần đùi cũng không làm căng vải quần. Chất liệu mềm mại như tùy biến theo động tác cơ thể.

“Người ta thường nghĩ những ai cống hiến cho thể thao đều lãnh đạm với thời trang, nhưng không phải. Từ xưa chị đã thích các trang phục dễ thương, nhưng càng luyện tập, chúng càng không hợp với chị nữa. Dù vậy chị vẫn tự nhủ, chỉ cần kết quả thi đấu còn tốt, chuyện quần áo không cần bận tâm. Nhưng đến khi gặp chấn thương vai và phải giải nghệ, sự trống rỗng sau đó trong chị thực sự… Không phải trở về con số không, mà là ôm thêm một mối nợ. Được cái từ xưa chị đã là đứa chóng chán, thành ra không buồn lâu được chuyện gì. Bụng bảo dạ cứ làm những gì mình thích, chị quyết định theo học trường thiết kế thời trang.”

Tôi nhìn lại giá treo trong phòng tập. Có lẽ tất cả trang phục treo trên đó là do chị Chika thiết kế.

“Có một điều chị đã đau đáu từ lâu: Tại sao phải lấy tiêu chuẩn chọn quần áo là số đo ba vòng? Những người có số đo ngực, eo, mông giống nhau chưa chắc đã có cơ thể giống nhau. Nhiều lúc chọn được áo có số đo ngực và eo khớp với mình, vai và cánh tay lại không vừa. Chọn được quần có số đo eo và mông khớp với mình, đùi lại bị chật. Vậy vai và đùi có cơ bắp là không tốt sao? Đó là thành quả của sự nỗ lực mà? Những bộ phân khác cũng vậy. Đừng gò mình cho vừa quần áo, hãy để quần áo vừa với mình. Chị đã học thiết kế với niềm tin ấy. Ý tưởng của chị là, dân thể thao cũng có thể thời trang.”

Tôi nhìn chị Chika như bị hớp hồn, không phải bởi nhan sắc, vóc dáng hay phong cách thời trang, mà vì khí chất con người chị. Nhưng tôi cảm giác quần áo chị Chika thiết kế không hợp với tôi. Vì tôi không chuyên về thể thao, cũng không dốc sức cho bất cứ lĩnh vực nào. Thế nên tôi bảo chị:

“Em không có quyền mặc những bộ quần áo đẹp như vậy.”

Từ tính cách của chị Chika, tôi nghĩ chị sẽ cười để lấp liếm ái ngại. Giống như cách Megu đã cười trước câu hỏi “có quyền gọi bằng tên thân mật” của tôi. Tôi tựa hồ còn muốn chị làm thế, nếu chị đang ban cho tôi thứ đồng cảm nửa vời. Tôi ghét cay những kẻ như đứng trên cao rồi chìa tay ra cứu rỗi. Những đứa mà trong buổi họp lớp đã giở giọng “Tớ nghĩ gọi Yokoami là Yokozuna không hay đâu” chẳng hạn.

Nhưng chị Chika không cười, cũng không nói câu nào tỏ vẻ đồng cảm.

“Yaechan, em có khí chất lắm đấy.”

Chị Chika nghiêm túc nói, đoạn sai Megu lấy xuống một bộ trang phục. Là một chiếc váy liền có họa tiết là hoa hồng xanh cỡ lớn nở rộ trên nền vải đen, thiết kế cực kì đơn giản, đôi chỗ có xếp li.

“Em mặc thử cái này đi.”

Chị Chika nói và đưa váy cho tôi, nhưng tôi vẫn ngồi im. Tôi chưa bao giờ mặc trang phục có hoa văn.

“Trời, Yae cứng đầu lắm chị.”

Vừa nói với giọng như chê bai, Megu vừa kéo tay tôi. Cực chẳng đã, tôi đành thay đồ ở góc phòng. Có tiếng vỗ tay từ phía hai chị em họ. Là Megu đang mừng rỡ hoan hô.

“Thấy chưa, em đã bảo mà!”

Megu nói, nhìn chị Chika bằng vẻ đắc thắng. Chị Chika chạy đến bên tôi, chỉnh lại phần vai và tay áo, đoạn lùi một bước rồi ngắm nhìn tôi.

“Đúng là khí chất ngời ngời. Hơn cả chị hình dung.”

Tôi tưởng mình bị trêu, nhưng đã bị Megu kéo tay đến trước mặt tường ốp toàn gương. Tôi sững người. Đường thắt eo lộ rõ. Cảm giác điên rồ lắm. Nhưng đó cũng là điều khiến tôi xúc động đầu tiên. Thế rồi tôi lướt từ đầu đến chân mình. Vải ở cánh tay, bụng và mông không hề bị căng, đã vậy còn có cảm giác khúc nào ra khúc nấy.

“Cậu hợp với hoa hồng xanh đấy.”

Trước khi Megu bảo, tôi còn chẳng để ý đến hoa văn. Hóa ra những đường viền có họa tiết đã tạo nên đường cong mềm mại khác hẳn với cơ thể vốn có của tôi.

Megu mang giày đến. Tuy chỉ là một đôi guốc ba phân nhưng tôi cảm tưởng mình cao hơn hẳn. Khi mái tóc dài được buộc lên kiểu nửa đầu, cổ tôi tựa hồ cũng cao hơn. Tôi được đeo một vòng ngọc trai dài với các hạt to cỡ hạt gạo, thành ra trông còn gầy hơn nữa.

Chị Chika đứng cạnh tôi, người đang say sứa ngắm mình trong gương.

“Yaechan này, buổi trình diễn thời trang tháng sau của chị, em đến làm người mẫu nhé.”

Tôi lại đơ ra. Buổi trình diễn? Người mẫu? Nếu tôi có cuốn từ điển của chính tôi thì tra mỏi mắt cũng không thấy những từ đó.

Chị Chika liền nhẹ nhàng giải thích để giải tỏa khúc mắc lòng tôi.

Tháng sau có một buổi trình diễn bộ sưu tập của các nhà thiết kế mới, chị Chika cũng tham gia. Toàn bộ người mẫu đều đã sắp xếp xong, nhưng đột nhiên một người trong số đó bị chấn thương chân. Người mẫu của chị Chika có hình thể khác nhau nên không thể chuyển trang phục của người mẫu bị thương cho người khác. Khi chị hỏi Megu, cô ấy đã quả quyết có một người bạn, tuy không rõ số đo chi tiết nhưng chắc chắn sẽ vừa bộ trang phục, thế là tôi được dẫn tới.

Tóm tắt lại thì chuyện cũng đơn giản, nhưng tôi không dễ mà nghe theo. Làm người mẫu cơ mà, lại còn trình diễn trên Tokyo.

Vả lại, có một điều mà tôi không thể thực lòng chấp nhận.

“Ý tưởng của bộ váy là hợp với cả người béo phải không ạ?”

Trước người đã thiết kế ra chiếc váy xinh đẹp, tôi lại hỏi chị một câu vô cùng khiếm nhã. Chị Chika không có vẻ gì là khó chịu, nhưng nghe chừng hơi bực mình.

“Không phải ‘với cả người béo’ mà chính vì có thân hình béo nên mới hợp. Tuyệt đối, đừng bao giờ nhắc đến từ ‘béo’ với ý hạ thấp bản thân như thế.”

Megu cũng chêm vào.

“Phải đấy Yae. Tớ mà mặc quần áo có hoa như bộ này thì sẽ ‘bơi’ trong đám hoa hồng mất thôi. Giống một mảnh vải biết đi, một tấm rèm buộc cạnh cửa sổ ấy. Cậu thích bới móc khuyết điểm trên cơ thể mình cũng được, nhưng cậu bới sai rồi. Cái lưng gù của cậu phải thẳng lên như bây giờ kìa.”

Có lẽ nhờ bộ váy mà ánh mắt luôn ngước nhìn người khác của tôi bấy giờ đã ngang tầm ánh mắt của Megu. Hai chị em họ hứa sẽ dốc sức hỗ trợ tôi về cách tạo dáng và đi đứng cho đến buổi diễn. Vậy là tôi đã quyết định tham gia.

Đó là cuộc cách mạng của đời tôi.

Kira Chika chính là người mà tôi ngưỡng mộ.

Sao hả Hisano? Cậu muốn rót trà mới à?

Họ bây giờ của tôi? Là Kira, trong Kira Kozukenosuke.

Có lẽ chuyện tôi kể không liên quan đến điều Hisano muốn hỏi. Vì giữa chừng cậu đã tỏ ra phát ngán rồi. Ngay khi nghe cái tên “Kira”, mắt cậu lại sáng lên. Đây có phải vở tuồng đâu chứ.

Ngày có duyên gặp chị Chika, tôi được hai chị em họ mời ở lại dùng bữa tối tại nhà chính nhưng đã từ chối. Một phần vì tôi sẽ căng thẳng khi gặp cha mẹ họ, nhưng phần lớn là tôi muốn đi mua giày. Tôi vốn lầm tưởng giày cao gót không đỡ nổi thân hình của mình nên chẳng có đôi nào. Song đôi guốc Megu xỏ cho tôi không hề làm tôi mỏi chân.

Tuy lấy cớ mua giày để tập đi catwalk chứ thực ra, theo một nghĩa lớn lao hơn, tôi muốn có một thứ giúp mình tiến về phía trước. Tôi muốn mua món đồ đó vào ngày đã trở thành kỉ niệm với mình.

Vâng vâng, cậu không quan tâm chuyện giày dép chứ gì?

Nếu không phải Hisano mang su kem đến, giờ tôi đã đuổi cậu về ngay rồi.

Tôi biết về đời tư của chị Chika không lâu sau buổi gặp. Từ hôm ấy, tôi và Megu đi học cùng nhau. Vào giờ ăn trưa thì phải. Tôi không có ý bới móc chuyện cá nhân, chỉ mạo muội bày tỏ sự ngưỡng mộ với chị Chika thôi.

“Vừa xinh lại vừa là nhà thiết kế đa tài, chắc chị ấy có nhiều người theo đuổi lắm.”

Tôi vừa dứt lời, Megu đã bật cười.

“Theo đuổi cái gì chứ, chị tớ kết hôn rồi.”

Anh chồng là nhân viên của công ty chủ quản đội bóng chị Chika từng chơi, một người hâm mộ trung thành của chị Chika và từng bám theo chị ấy suốt. Nghe xong, tôi liền hình dung anh ta là kiểu người hài hước, nhưng đến khi gặp tận mắt, tôi mới ngạc nhiên vì đó là một người rất phong độ. Anh ta cao hơn cả chị Chika, thật xứng đôi vừa lứa.

Anh chồng tới xem buổi trình diễn, đến tôi anh ta cũng chào hỏi lịch sự, thậm chí khen rằng nhờ tôi mà thiết kế của chị Chika đã bộc lộ được sức hấp dẫn. Tôi rất có cảm tình với anh Keichi, chồng chị Chika, đương nhiên là với tư cách người bạn đời của chị ấy.

Buổi trình diễn thành công rực rỡ. Tôi không rõ mình đã làm tròn công việc của một người mẫu hay chưa. Thứ đọng lại trong tôi chỉ là sàn diễn dài bất tận. Nhưng sau buổi trình diễn, nhìn hàng người bên doanh nghiệp rồng rắn trước chị Chika, tôi tin rằng mình đã cống hiến được chút ít. Có cả người chụp ảnh tôi nữa.

Đương nhiên tôi cũng nhận được lời cảm ơn nhiệt thành của chị Chika, tới độ không biết phải đáp sao cho phải.

“Nhờ Yae đấy. May mà có em.”

Chị Chika tặng tôi cơn mưa lời cảm kích mà lần đầu tôi được nghe trong đời, tựa như tràng vỗ tay không ngớt trong buổi trình diễn.

Người cảm ơn phải là tôi mới đúng. Bởi chị đã cho tôi một trải nghiệm đổi đời. Tôi không sao bày tỏ hết tâm tư ấy vì nước mắt cứ chảy ra, chỉ biết cật lực lặp đi lặp lại lời cảm ơn.

Tôi muốn đi cùng chị mãi mãi.

Vợ chồng chị Chika sống trên Tokyo nên sau khi buổi diễn kết thúc, chúng tôi còn chẳng liên lạc với nhau nữa là gặp gỡ. Thi thoảng chị sẽ gửi tôi mấy thiết kế mới.

Bấy giờ tôi không hề có ý niệm rằng, thà đừng gặp lại, có khi chúng tôi đã hạnh phúc hơn.

Nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ sống lại cuộc đời ảm đạm như trước kia. Tôi luôn chú ý ngẩng cao đầu và bước đường hoàng. Nhờ vậy, tôi còn giảm được cả cân nặng.

Megu luôn bên tôi, khi tôi kể chuyện về bà, cô ấy cũng xắn tay giúp tôi mày mò làm bánh vòng. Trong căn hộ chật hẹp của tôi, hai đứa đã nhào bao nhiêu bột, rán bao nhiêu chiếc bánh vòng. Ăn không hết nên chúng tôi chia cho các bạn trong khoa.

Càng làm bánh cho người khác ăn, tôi càng lên tay, những nhận xét vụn vặt của họ cũng trở thành gợi ý quý báu dành cho tôi. Cuối cùng, tôi cũng làm ra được loại bánh vòng không hề thua kém Tiệm Luân Đôn.

Lượng calo vẫn giữ nguyên, nhưng ăn một chiếc thì không sao nên tôi đã mang về nhà để bà thưởng thức. Bà bắt đầu bị lẫn, nhìn tôi mà chẳng biết là ai, nhưng khi tôi lấy bánh vòng ra, bà liền chào “Yaeko về rồi hả cháu?” Chưa hết nhé, bà còn bảo:

“Chẳng phải là bánh vòng của Tiệm Luân Đôn sao?”

Nói đoạn, bà ngắm qua lỗ của chiếc bánh. Tôi mừng lắm, vì lúc đó còn lo không biết làm sao nếu vị bánh phản bội sự chờ mong của bà. Nhưng bà đã cắn một miếng và khen ngon.

Coi dăm chiếc bánh vòng là báo hiếu thì thật có lỗi với mẹ tôi, người đang dốc hết lòng dạ chăm sóc bà. Dù vậy, tôi vẫn mãn nguyện vì đã báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của bà.

Tôi làm ở bệnh viện đa khoa tại Kobe chứ không hồi hương, nhưng cứ ngày nghỉ, tôi lại làm bánh vòng mang về cho bà. Tôi cũng thử làm loại không calo, mỗi tội bà nhổ đi ngay. Có lẽ dù đã lẫn, vị giác của bà vẫn không mai một cho tới cuối đời.

Bà tôi không bình phục mà ra đi mãi mãi, nhưng một tin vui lại đến.

Chị Chika có bầu, sẽ sinh cháu ở quê nên về nhà mẹ đẻ. Váy bầu chị tự thiết kế đẹp lắm. Chị cũng làm nhiều quần áo cho em bé nữa.

Trông chiếc váy nhỏ nhắn, tôi thầm nhủ bé nhà chị Chika thật hạnh phúc.

Chị Chika nghe Megu kể về chuyện bánh vòng nên cũng nhờ tôi làm bánh. Chị Chika nhờ đấy nhé. Tôi không đến nỗi quá bận nên cố gắng ưu tiên việc đó hàng đầu.

Chị Chika vui lắm.

“Chết thật, em bé sẽ được làm từ bánh vòng mất.”

Chị ấy còn đùa như thế. Tôi mừng vì thành quả của mình giúp em bé của chị Chika lớn lên khỏe mạnh, thậm chí tôi còn nghiêm túc nghĩ, em bé cũng có vài phần là con của mình.

Đứa bé là con gái, tên Yuu, tức là “có cánh”. Đuôi mắt nó dễ thương y chang chị Chika. Một đứa trẻ thiên thần. Không biết bao lần tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình sống cùng con bé. Nếu được ở bên nhìn con bé trưởng thành, không biết sẽ hạnh phúc đến mức nào.

Liệu chị Chika có cho tôi làm bảo mẫu được không? Tôi nghiêm túc nghĩ, nhiều lần lời chực ra khỏi miệng. Nhưng tôi đã từ bỏ suy nghĩ đó vì chị Chika an ủi rằng, rồi sẽ đến lượt tôi.

Phải rồi, chẳng cần nhận phúc phần của người khác, tôi cũng có thể tự mình dựng xây hạnh phúc. Tuy chưa có bạn trai nhưng trong nhóm bạn Megu rủ tôi tham gia, có một anh hợp cạ tôi. Megu đang làm việc ở một chuỗi nhà hàng lớn. Cô ấy muốn lúc nào đó sẽ mở nhà hàng riêng. Megu còn đề nghị tôi nếu được thì góp gạo thổi cơm chung.

Tương lai về sau, chẳng chuyện gì mà tôi không làm được. Tôi không muốn mãi mãi đuổi theo chị Chika nữa, tôi muốn sóng bước bên chị.

Nhưng ba năm sau, người tôi ngưỡng mộ lại trở về cố hương. Chị gửi con cho nhà mẹ đẻ để bản thân lao vào cuộc chiến với bệnh tật. Chị nằm ở bệnh viện nơi tôi làm việc.

Ngày nào tôi cũng có cơ hội gặp chị Chika, song tôi không cần những năm tháng đó. Tôi không muốn thấy chị ngày một tiều tụy.

Hả? Bệnh gì ư? Không phải cậu tìm hiểu trước rồi à?

Chẳng ai kể chuyện về chị Chika nhỉ? Tức là cậu chưa gặp anh rồi.

Cha của Yuu ấy. Tôi tưởng cậu tới đây vì đã hỏi anh về người phụ nữ quái vật đã khiến món quà người vợ yêu dấu của anh để lại phát phì rồi dồn nó đến chỗ chết. Mà chẳng cần gặp anh, cậu cũng biết ngay những điều tiếng về tôi nhờ tra mạng nhỉ?

Người đầu tiên là ai ư?

À, cái bà giáo gầy trơ xương bảo tôi là ngược đãi con cái. Cái bà “Hãy lắng nghe cơ thể” ấy. Trên đời có loại người như thế đấy. Gầy và khỏe mạnh là thành quả của nỗ lực. Những ai không gầy và khỏe, ngay cả trong tưởng tượng cũng bị coi là kẻ lười biếng. Đã thế, bà ta còn đến tận nhà trịch thượng dạy dỗ tôi, đúng là xấu tính.

Có những người sống quy củ vẫn bị bệnh, và có những người ăn ở không lành mạnh lại sống lâu. Chẳng ai có quyền ý kiến về ngoại hình hay sức khỏe của người khác cả.

Nếu có thì cũng là bác sĩ hay huấn luyện viên thể hình, khi bản thân bệnh nhân hay người tập tự tìm đến. Từ góc độ người có chuyên môn, Hisano cũng có quyền ý kiến nhỉ?

Bà giáo có cấm, tôi vẫn cho Yuu ăn bánh sau bữa cà ri hay thịt heo chiên xù. Rõ ràng con bé nói mình chỉ nuốt trôi bánh vòng nên tôi mới dốc hết sức mà làm bánh, cùng lúc cầu nguyện… cầu nguyện giống như hồi ấy.

Hồi làm bánh cho bà ư? Không, cho chị Chika cơ.

Chị Chika bị ung thư. Ung thư gì thì tôi sẽ không nói. Tuy đã phẫu thuật nhưng rốt cuộc, khối u vẫn di căn khắp cơ thể. Nghe nói ở người trẻ bệnh sẽ tiến triển nhanh hơn. Chị Chika ngày một héo hon, tới nỗi chẳng ai tưởng tượng ra chị từng là vận động viên thể thao.

Chị không ăn được đồ cứng nên Megu và cha mẹ cậu ấy thường mang nước hoa quả cho chị uống. Chồng chị là anh Keichi cũng thu xếp thời gian để từ Tokyo về thăm chị. Anh thường mang theo xúp đóng gói của các nhà hàng cao cấp.

“Yae, mong cô nhận cái này.”

Nhất định anh biết tôi là người thích xúp nóng. Lúc nào anh cũng mua bánh kẹo thơm ngon trên Tokyo để tặng tôi thay lời cảm ơn. Thạch khoai lang rồi mochi daifuku… Vì tôi không ăn tối nên lắm lúc được anh mời ra tiệm mì.

Những ngày ấy tôi cũng bận nên ăn luôn một lèo và húp cạn cả nước mì. Anh Keichi tròn mắt nhìn tôi. Tôi đâm ngại vì có lẽ vẻ phàm ăn tục uống của tôi đã khiến anh sững sờ, nhưng hóa ra không phải.

“Chỉ cần nhìn ai ăn uống ngon lành, tôi lại thấy vui lên. Cô Yae xem chừng là người luôn hạnh phúc nhỉ?”

Tôi vui lắm, nhưng tuyệt đối không nảy sinh tình cảm gì với anh. Vì người tôi kính trọng nhất trên đời chính là chị Chika.

Ngày nào tôi cũng tới phòng bệnh thăm chị Chika xem có thể giúp gì. Tôi mua hoa trang trí và những cuốn sách ảnh tổng hợp phong cảnh đẹp trên khắp thế giới. Có những việc tôi tự làm, có những việc chị Chika nhờ.

Nhưng một lần nọ, chị nhờ tôi làm đồ ăn. Cậu biết tôi vui đến thế nào không? Hóa ra chị Chika chưa tới nỗi không ăn được gì nữa.

“Em làm bánh vòng cho chị nhé. Chị cảm giác những chiếc bánh sẽ ‘giòn rụm’ và ‘mềm mại’ đi vào cơ thể chị. Có khi còn tiếp thêm năng lượng cho chị nữa.”

Tôi ầng ậng nước mắt nhưng đã kìm lại được. Giống như lúc đứng trên sàn catwalk của buổi trình diễn, tôi ngẩng mặt lên, nở một nụ cười.

“Hãy giao cho em!”

Tối đó tôi làm bánh vòng. Vừa nhào bột, tôi vừa cầu nguyện cho chị Chika có thể ở trên thế gian này lâu hơn dù chỉ một ngày. Nếu trên đời có phép màu, tôi muốn nó hãy biến những chiếc bánh vòng thành thuốc trị ung thư. Tôi dặn lòng, nếu mình làm bánh bằng cả trái tim, phép màu sẽ trở thành sự thực.

Nhưng chị Chika không ăn được.

Tôi lót những tờ giấy ăn xinh xắn vào một chiếc hộp đẹp. Chị Chika mở nắp, hít hà mùi thơm của bánh và nhón một chiếc, khen “Ngon quá!” Chỉ là chị không đưa bánh lên miệng.

Song có lẽ ngại tôi nên chị không để lại bánh vào hộp mà cứ giơ lên, vẻ bối rối.

Vậy là tôi cũng lấy một chiếc, đưa ra trước mặt.

“Bà em hay làm thế này lắm. Bà bảo có thể nhìn thấy người mình muốn gặp qua chiếc bánh vòng. Ăn thì để sau cùng… Xem nào, liệu em có thấy anh bạn trai phong độ của mình không nhỉ? À, Fukuoka Masaya kìa.”

Tôi nêu tên một diễn viên mình thích thời bấy giờ. Thế là, chị Chika cũng giơ chiếc bánh lên và nhìn qua nó.

“Chị thấy Yuu. Nó đã lớn hơn rồi. Mấy tuổi nhỉ? Quả nhiên là cao hơn hẳn các bạn. Được cái hơi mũm mĩm và rất dễ thương. Ồ, ra là hội thao. Giỏi quá, được giải nhất kìa…”

Hisano, lấy cho tôi khăn giấy bên cậu.

Gì cơ? Hisano cũng lấy một tờ à? Cậu cũng biết khóc vì người khác cơ đấy.

Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã đưa ra một gợi ý dại dột. Chị Chika đang tưởng tượng ra hình ảnh cô con gái trong tương lai mà có lẽ chị sẽ không có cơ hội nhìn thấy. Tôi biết nói khéo còn đỡ, đằng này nếu chỉ biết kìm nén nước mắt và phơi hết cảm xúc lên mặt, đáng ra tôi chỉ nên kể về Tiệm Luân Đôn một cách bình thường.

Nhưng biết đâu chị Chika đã thực sự trông thấy hình bóng Yuu. Vì sau khi ngừng lời, chị vẫn nhìn qua chiếc bánh thêm một lúc.

Sau đó chị cắn một miếng, không, một mẩu rồi khen ngon.

Hóa ra đó chưa phải lần cuối tôi làm bánh vòng cho chị Chika.

Hai ngày sau thì phải, khi tôi tới thăm bệnh, chị lại nhờ tôi làm bánh vòng, thậm chí còn bảo sẽ trả tiền nguyên liệu. Tôi bối rối lắm, bèn tự hỏi, lẽ nào chị muốn nhìn thấy tương lai?

“Làm cho Yuu.”

Chị Chika bảo Yuu được gửi ở nhà ông bà ngoại, gần như ngày nào cũng tới thăm mẹ. Song có lẽ vì trông thấy mẹ ngày một héo hon, nỗi buồn ngày càng sâu thêm mà Yuu không thiết ăn uống nữa. Mua bao nhiêu món con bé thích hay dắt đến nhà hàng cũng chẳng ăn thua. Cả nhà lâm vào bế tắc.

Nhà Megu giấu chị Chika chuyện này nhưng xem ra khi gặp Yuu, chị đã có linh cảm và thấy lo.

Ấy vậy mà hôm trước, khi vào viện, Yuu đã chén hết hai cái bánh vòng.

“Bánh vòng của Yae là bánh vòng có phép đấy.”

Chị Chika mừng rỡ nói. Tuy không hỏi cụ thể nhưng tôi nghĩ Yuu ăn bánh không phải vì ngon, mà vì được cùng mẹ nhìn qua chiếc bánh như ngắm ống nhòm. Chị Chika bảo thế này: Khi ăn bánh vòng, những gì con thấy qua chiếc bánh sẽ trở thành sự thật. Đại loại vậy. Đó vốn đã là thế giới của hai mẹ con họ rồi.

Tôi thì chỉ làm bánh thôi. Nghe chị Chika cảm ơn, tôi thấy mình có ích và đã báo đáp được công ơn của chị nên cũng mãn nguyện. Nhưng có lẽ, đó lại chính là món quà cuối cùng chị Chika tặng tôi, để tôi trở thành người biết yêu thương chính mình.

Sau khi vĩnh biệt chị Chika, tôi quyết định niêm phong món bánh vòng. Bà không còn nữa, tôi vốn cũng không làm nó vì bản thân tôi.

Chị Chika lên thiên đường trong bộ váy tự thiết kế. Chiếc váy như được đính những bông hoa hồng đỏ thẫm, hợp với chị, người đang yên giấc ngàn thu, tới nỗi thật tiếc khi nhìn nó biến mất trong những bông hoa được đặt vào quan tài. Tôi nghĩ chị đã chuẩn bị chiếc váy lộng lẫy ấy không phải vì mình, mà để những người ở lại khỏi đau buồn.

Cậu tự rót trà được chứ? Vậy tiện thể rót luôn cho tôi.

Khui luôn cả hộp su kem? Cậu cứ tự nhiên. Mà khoan, tôi có nên ăn không nhỉ? Vì bực mình quá nên bụng tôi cũng rỗng tuếch rồi.

Nhưng món mà Hisano ban cho, tôi có quyền ăn không?

Tại sao tôi cứ chấp nhặt quyền với không quyền hả? Phải rồi, cậu có nhớ gì đâu. Đời là thế đấy. Chỉ có kẻ bị tổn thương mới ghi khắc trong lòng. Tôi cũng biết cứ để bụng là thiệt. Nhưng đó không phải chuyện dễ mà quên.

Sanochan!

Thế nào? Sao không nói gì?

Nói gì á? Ít nhất cũng cố nhớ lại đi chứ. Sau khi tôi gọi cậu là “Sanochan” thì cậu đã nói gì?

Không biết? Vậy à, vậy để tôi nói cho cậu biết.

“Yokoami không có quyền gọi như thế.”

Tôi thực sự phát ói vì cái bản mặt ngơ ngác của cậu đấy. Trong chuyến tham quan hồi lớp Sáu, tôi chung nhóm với Hisano. Tôi được phân nhóm theo kiểu: Yokoami lù đù và không có bạn được lớp trưởng Hisano thu nhận.

Cậu hẳn còn nhớ chuyến tham quan tới Kyoto và Nara nhỉ. Trước khi đi tôi nẫu hết cả ruột, nhưng có lẽ nhờ thời tiết đẹp, ai cũng thấy thoải mái hết nấc nên cả những đứa con gái xấu tính trong lớp cũng thân thiết với tôi hơn bình thường. Chúng đổi kẹo bánh với tôi, còn rủ tôi chụp ảnh chung.

Tôi rất vui nên hơi lơi lỏng cảnh giác.

Đến tối, cả bọn nói chuyện về ngày sinh nhật. Tôi có mang trong túi loại kẹo viết tên các cung hoàng đạo. Mọi người đều nhao lên, tớ là cung Xử Nữ, tớ là cung Thiên Bình… Ai cũng muốn một chiếc kẹo có chòm sao của mình. Vậy là tôi liền hỏi.

“Còn Sanochan?”

Không phải ngay từ đầu tôi đã muốn gọi cậu là “Sanochan”. Chẳng qua đó là cách bọn cùng nhóm gọi cậu nên tôi cũng bắt chước thôi. Ấy vậy mà…

“Yokoami không có quyền gọi như thế.”

Đúng. Không phải Hisano nói, mà là Shiho, đứa lúc nào cũng kè kè cạnh cậu. Nhưng Hisano cũng không phủ nhận. Những lời sỉ nhục cứ để thuộc hạ lo, nữ hoàng chỉ cần nhếch miệng cười thôi.

Tôi lúng túng, lẩm bẩm xin lỗi. Tôi chẳng biết mình có nói rõ hay không, nhưng chẳng ai quan tâm cả. Shiho hỏi Hisano, “Cậu là cung gì?”, Hisano liền đáp, “Tớ cung Bạch Dương.” Shiho lấy luôn một viên cung Bạch Dương từ túi kẹo của tôi và đưa cho cậu. Chuyện chỉ có thế. Chỉ có thế…

Nhưng nỗi oán hận vẫn ăn sâu vào xương tủy, cuộc đời tôi chìm trong tăm tối. Tuy Horiguchi và các bạn năm xưa khen tôi lạc quan và cởi mở hơn, song những gì trong cốt tủy thì không hề suy suyển.

Kẻ vô ơn khôn khéo thế chỗ chị gái người bạn thân. Quyến rũ chồng chị Chika từ khi chị còn sống. Ngày ngày buông lời nguyền rủa bên tai người chị đang dần héo hon. Chăm chỉ làm bánh vòng để đầu tiên thu phục cô con gái.

Nếu tôi có một “con người” khác, có lẽ tôi đã vô tư viết ra những dòng trên. Chứ cùng một con người, đâu dễ đổi thay đến thế.

Chị Chika vừa mất, tuy buồn thì có buồn nhưng tôi vẫn đi làm như thường lệ, diện những trang phục hợp với mình và sống lạc quan để không quên những gì chị đã dạy mình.

Nhưng độ một tháng sau, anh Keichi liên lạc với tôi. Anh bảo Yuu không chịu ăn uống gì cả. Con bé muốn ăn bánh vòng tôi làm. Hai cha con đã lên Tokyo nên tôi làm bánh xong, liền gửi cho họ qua đường bưu điện. Tuy cũng hơi quá phận nhưng tôi làm cả mấy món bảo quản được lâu để gửi cùng như bánh rán bí đỏ, nem hay rau dưa.

Ngày nhận được đồ, anh Keichi gọi cho tôi, bảo rằng hai cha con đã ăn rất ngon miệng. Yuu cũng nghe điện và cảm ơn đồ tôi nấu. Từ đó, tôi quyết định sẽ làm cả những món cất được trong tủ lạnh và gửi đi định kì.

Thế rồi, rất muốn hai cha con được ăn đồ nóng sốt, nên tới cuối tuần sẽ khăn gói lên Tokyo. Vào sinh nhật Yuu, chúng tôi đã cùng nướng bánh, dịp anh Keichi thăng chức, cả ba đã quây quần bên bàn thịt nướng để chúc mừng anh.

Hết giỗ thứ hai của chị Chika, anh Keichi đề nghị tôi nghỉ việc và tới sống cùng hai cha con. Tôi không hề nghĩ hai năm là ngắn. Vả lại anh cũng không phải đang cầu hôn tôi, anh chỉ muốn tôi sống gần hai cha con và qua chăm nhà cửa như một quản gia. Vậy nên tôi hạ quyết tâm đồng ý.

Tôi không phản bội chị Chika. Thậm chí bằng cách này, tôi có thể chăm sóc chu đáo cho Yuu, món quà mà chị Chika để lại. Tôi phải cho mọi người thấy hình ảnh của cô con gái mà chị Chika đã tưởng tượng bên kia chiếc bánh vòng.

Sứ mệnh đó hừng hực trong tôi. Nhưng Megu không chịu hiểu. Cô ấy coi tôi là kẻ phản bội, tát tôi rồi tuyệt giao. Megu còn bảo biết thế đã đón Yuu về nhà.

Giờ tôi vô cùng ân hận, vì đáng ra nên làm như Megu nói.

Song lúc ấy tôi không đủ bình tĩnh. Tôi cần anh Keichi và Yuu. Ừ, giờ thì tôi đã hiểu đó là phản bội. Tôi chỉ lấp liếm tình cảm dành cho anh Keichi bằng những từ văn vẻ như “cảm ơn” và “sứ mệnh”.

Tôi được cầu hôn hai năm sau nữa. Anh Keichi nhận được quyết định sang Mỹ công tác dài hạn. Có lẽ Yuu đâm trở thành gánh nặng nên anh mới muốn cưới tôi. Nhưng bấy giờ tôi không mảy may có suy nghĩ đó.

Tôi chỉ thấy hạnh phúc và dần quên mất chị Chika. Còn vô ý hay cố tình quên, tôi cũng không nhớ nữa. Đây cũng là minh chứng cho sự cắn rứt của tôi nhỉ?

Anh Keichi sang Mỹ công tác, tôi cũng đưa Yuu trở về đây. Lí do là vì mẹ tôi phải nằm viện, Tokyo thì lạ nước lạ cái, trong khi đám bạn gặp lại trong lễ thành nhân cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi.

Thế là, tôi và Yuu, không, và con gái tôi, bắt đầu chung sống.

Này Hisano, sao cậu cất lại su kem vào tủ lạnh thế? Đừng tự ý mở tủ lạnh nhà tôi.

Tự dưng muốn tôi làm bánh vòng cho cậu? Tôi cũng chịu thôi. Không có nguyên liệu mà lại tốn thời gian, nhất là, tôi chẳng lí gì phải làm bánh cho cậu cả.

Cậu xin tôi gọi cậu là Sanochan? Tự dưng?

Cậu không để ý Shiho đã nói năng kiểu đó sao? Lúc nào cậu cũng mải nghĩ đến chuyện khác? Ví dụ?

Những đứa trẻ tị nạn ở vùng chiến sự? Phải rồi, từ xưa người nhà cậu đã tâm huyết với các hoạt động thiện nguyện mà. Bản thân trăn trở về hòa bình thế giới, nhưng bạn bè trước mặt nói chuyện tầm phào thì không muốn nghe nữa?

Ở góc độ nào đó thì giống với nút tai vô hình của tôi đấy nhỉ?

À không, số người bị cậu lơ đẹp khác hẳn tôi.

Nhưng Hisano này, cho tôi nghe xem Yuu nói gì được chứ?

Quyền hay không quyền cũng dẹp. Giờ tôi không muốn gọi cậu là Sanochan. Nhưng tôi sẽ làm bánh vòng cho cậu.

Thế nên mau cho tôi nghe giọng của Yuu.

Để tôi xem xem con bé đã nói gì với cậu.