ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ LÂU ĐÀI CACIANFU VÀ CUỘC TRANH CÃI CỦA VUA JEAN
Khi đi ngựa từ Pianfu về hướng Tây trong hai ngày, chúng ta gặp một lâu đài sang trọng gọi là Cacianfu (Ho Tchoung Fou), xưa có một ông vua của vùng này có biệt hiệu là Vua Vàng. Trong lâu đài có một cung điện rất lớn và rất đẹp, trong đó có hình vẽ của các vua đã từng sống ở vùng này xưa kia; cung điện được dát vàng toàn bộ và treo đầy những bức tranh tuyệt đẹp; đó là công trình của tất cả các vua đã lần lượt cai trị tỉnh này.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện thú vị xảy ra giữa Vua Vàng và vua Jean, theo như các cư dân của lâu đài kể lại. Vua Vàng đang đánh nhau với vua Jean. Ông ở một nơi rất kiên cố, đến nỗi vua Jean không thể nào đến hoặc làm hại ông ta được, vì vậy vua Jean tỏ ra rất bực tức. Do đó, bảy người hầu trong triều đình của vua Jean họp nhau lại và nói với ông rằng, nếu ông muốn, họ sẽ mang Vua Vàng còn sống đến nộp cho ông. Ông trả lời rất muốn và đồng ý với họ. Khi chào tạm biệt vua Jean, lãnh chúa của họ, tất cả bọn cùng nhau lên đường với một toán tùng sĩ và đi đến với Vua Vàng. Họ đến trình diện và nói với ông họ từ một nước xa lạ đến để phục vụ hầu hạ ông. Ông nói họ là những người sẽ được đón tiếp nồng hậu, và việc phục vụ của họ sẽ làm cho ông rất hài lòng, giống như những người không nghĩ đến bất cứ sự dữ nào. Nhờ cách này, những tên hầu xấu xa bắt đầu phục vụ Vua Vàng và hoàn thành những công việc tốt đến nỗi nhà vua thương yêu họ và xem họ như là những đứa con cưng.
Khi họ ở với nhà vua trong gần hai năm, như những người không nghĩ gì đến việc mưu phản, một ngày nọ, họ cùng nhà vua đi du ngoạn với một số ít thuộc hạ thân tín của vua. Khi đi qua một con sông cách lâu đài một dặm, họ thấy còn lại chỉ có họ với nhà vua, họ tự nhủ với nhau đã đến lúc thực hiện mục đích của mình. Tất cả đều đưa tay rút kiếm ra cùng một lúc và bảo vua phải đi theo họ hoặc nếu không, họ sẽ giết chết ông. Khi nhà vua hiểu ra sự việc, ông rất ngạc nhiên, lo sợ và nói với họ:
- Thế nào, các con trai, các con nói gì vậy? Các con muốn ta phải đi đâu?
Họ trả lời ông:
- Dù muốn hay không, bệ hạ cũng sẽ đến tận Đức vua của chúng tôi, vua Jean.
Khi Vua Vàng nhận thấy sự việc, ông hết sức buồn, vì chẳng bao lâu nữa, ông sẽ bị giết. Ông nói với họ:
- Vì Thiên Chúa, các con hãy thương xót và gia ơn cho ta! Các con nên biết là ta đã tôn trọng các con và đối với các con thân thiết biết chừng nào trong nhà của ta, và các con lại trao ta vào tay kẻ thù của ta. Nếu các con làm như vậy, đó là các con đã làm điều xấu xa, điều bất trung và đê tiện rất lớn.
Họ đáp lại là ông buộc phải ra đi, và họ dẫn ông đến cho Chúa của họ là vua Jean. Khi vua Jean nhìn thấy Vua Vàng, ông tỏ ra hết sức vui mừng và nói Vua Vàng là kẻ không mời mà đến. Nhà vua không đáp lại lời nào, giống như ông không biết phải nói điều gì. Vua Jean ra lệnh đưa ông ra ngoài để chăn giữ gia súc và cho người giám sát ông thật kỹ. Vậy là ông bị bắt và bị buộc phải chăn giữ gia súc. Điều vua Jean làm là vì tức giận ông ta, khinh rẻ ông ta và chứng minh cho ông ta thấy ông chỉ là hư không đối với mình. Khi Vua Vàng canh giữ gia súc như thế trong hai năm, vua Jean ra lệnh đưa ông đến trước mặt mình và ca tụng ông, cho ông mặc bộ đồ sang trọng và nói với ông:
- Hỡi nhà vua, bây giờ ngài có thể thấy rõ rằng ngài không phải là người có thể đương đầu lại ta.
- Đúng vậy, thưa Điện hạ, tôi thấy và tôi luôn thấy rõ rằng, tôi không phải là người có thể chống lại Điện hạ.
- Tôi không đòi hỏi ngài điều gì khác, vua Jean trả lời, và từ giờ trở đi, ta sẽ ra lệnh cho người phục vụ và kính trọng ngài.
Vua Jean ra lệnh ban cho Vua Vàng ngựa và yên cương cùng với đoàn tùy tùng đông đảo. Ông gởi trả vua về xứ sở của vua. Từ đó, Vua Vàng trở thành bạn của vua Jean và coi vua Jean như Chúa thượng của mình.