ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ TỈNH TEBET
Sau năm ngày đường, chúng ta đi vào một cánh rừng rất rộng thuộc tỉnh Tebet (Tây Tạng). Tất cả những thành phố, thị trấn, làng mạc đều bị suy sụp, hoang vắng vì cuộc chiến tranh do Mongu Khan gây nên.
Ở đây có nhiều cây tre to đến ba lòng bàn tay và dài hơn mười lăm bước chân, mỗi lóng tre dài hơn ba lòng bàn tay. Những nhà buôn và những người khác đi bộ ban đêm qua vùng này đều lấy những thân của chúng để nhóm lửa, vì khi cháy, chúng tạo nên những tiếng nổ lớn khiến cho sư tử, gấu, và các loài thú hoang khác rất đỗi hoảng sợ chạy trốn thục mạng và không bao giờ dám bén mảng tới gần lửa. Nếu có nhiều thú hoang trong tỉnh biệt lập này, vì không có ai ở đây, nên chúng sinh sôi nảy nở rất nhiều. Cho dù những cây tre không cháy với những tiếng nổ lớn đến mức thú dữ sợ bỏ chạy trốn, cũng không có người nào đám đi qua đó vào ban đêm. Chúng tôi sẽ cho các bạn biết vì sao những cây tre này cháy gây ra những tiếng nổ lớn. Người ta lấy những cây tre còn tươi rất nhiều và bỏ chung nhiều cây vào lửa; khi cháy một lúc, chúng bóc vỏ và tách ra ở giữa, đồng thời gây những tiếng nổ lớn đến nỗi ban đêm người ta có thể nghe ở cách xa đến mười dặm. Bạn nên biết rằng, nếu người nào không quen nghe tiếng nổ, người đó có thể bị ngất hoặc chết. Nhưng những người nào đã quen nghe tốt nhất là nên lấy bông vải nhét vào lỗ tai, băng chặt đầu và mặt và mặc vào mình tất cả những bộ đồ mang theo. Làm như thế, họ sẽ tránh được cơn nguy hiểm lúc đầu cho đến khi quen dần. Đối với những con ngựa nào chưa quen nghe, khi nghe tiếng nổ, chúng bứt đứt dây cương và những thứ dây buộc khác: nhiều người đã bị mất con vật bằng cách này. Nhưng nếu muốn đề phòng cho các con vật, họ phải cột thật chặc bốn chân chúng lại, sau đó băng đầu, mắt và tai chúng. Khi những con ngựa nghe tiếng nổ đó nhiều lần, chúng sẽ không còn kinh sợ nữa. Vì tôi nói cho các bạn biết, lần nghe đầu tiên là lần nghe đáng sợ nhất trên đời. Mặc dù tất cả những điều này, đôi khi có những con sư tử, gấu và thú hoang khác gây thiệt hại đáng kể, vì chúng có vô số trong toàn miền.
Người ta cưỡi ngựa hai mươi ngày mà không tìm được căn nhà nào, khách bộ hành nên mang theo toàn bộ lương thực đi đường. Người ta cũng gặp nhiều thú hoang nguy hiểm và đáng sợ. Sau đó người ta đến những thị trấn và thành phố mà dân cư có thói quen lấy nhau như tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau đây. Không một người đàn ông của vùng này lấy làm vợ một cô gái còn trinh: họ nói rằng các cô không đáng giá gì nếu chưa ai đụng đến họ, và nếu họ chưa quen ngủ với đàn ông. Vì vậy họ làm theo cách là khi những khách bộ hành đi ngang qua, nếu họ tỏ ra thoải mái, các phụ nữ luống tuổi đến cùng với các cô gái còn trinh, con gái họ hoặc cô gái bà con của họ; các bà đưa chúng đến cho những người xa lạ đi ngang qua đó và dâng cô gái cho người nào muốn chiếm đoạt họ, khách bộ hành muốn làm gì cũng được. Người đàn ông lạ ngủ với họ và làm những điều mình muốn rồi sau đó phải trả họ lại cho các bà già. Vì người ta không để chúng ra đi với người lạ. Bằng cách này, khi những khách bộ hành đi qua các con đường, họ luôn gặp đến hai mươi hoặc ba mươi cô gái; họ muốn bao nhiêu cũng có, khi họ đi ngang qua trước một ngôi làng hoặc một thị trấn, hoặc bất cứ khu dân cư nào khác. Khi họ trú ngụ trong một căn nhà, họ muốn có bao nhiêu cô cũng được, trong số những cô đến cầu xin họ. Người ta phải cho cô gái đã ngủ với mình một chiếc vòng nhỏ, một vật nhỏ hoặc một dấu hiệu nào đó, để cô gái có thể phô trương khi cô ta muốn lấy chồng và mọi người biết cô có thành tích chung chạ với nhiều đàn ông. Các cô gái làm việc đó không vì lý do nào khác. Điều thích hợp là mỗi cô gái còn trinh phải kiếm cho được hơn hai mươi đồ quý giá hoặc bằng chứng bằng cách như tôi đã kể trước khi có thể lập gia đình. Những cô nào có nhiều bằng chứng nhất, sẽ chứng minh họ được chung chạ nhiều nhất, họ sẽ được xem như những cô gái tuyệt vời nhất, và người đàn ông hài lòng cưới họ làm vợ hơn vì theo họ các cô đều có khả năng sinh con đẻ cái hơn. Nhưng khi đã có chồng, các cô rất chung thủy với chồng, và mọi người sẽ coi như một điều đê tiện việc người ta đụng đến vợ của một người nào khác; tất cả đều đề phòng sự ô nhục này, từ khi họ kết hôn với những người đàn bà như thế.
Nếu tôi đã kể với các bạn về những cuộc hôn nhân đáng chú ý này, đó là vì những người chuẩn kỵ sĩ trẻ của chúng ta có thể đi đến đó để có được những cô gái còn trinh tùy thích; họ sẽ được yêu cầu mà không cần có tiền ứng trước nào.
Dân cư là tín đồ ngẫu tượng và rất hung dữ. Họ là những người ăn cắp nổi tiếng nhất thế giới, và họ không từ bất cứ tội ăn cắp và làm điều ác nào. Họ sống về nghề săn bắn lấy thịt, nuôi gia súc và trồng cây ăn quả. Trong vùng này còn có nhiều thú có xạ hương, theo ngôn ngữ của họ, họ gọi chúng là gudderi. Những con người xấu xa này có những con chó rất to và săn giỏi để săn các giống thú này. Vì vậy mà họ có rất nhiều xạ hương. Họ không có tiền giấy của Đại Hãn phát hành, nhưng lấy muối làm đồng tiền trao đổi. Họ ăn mặc nghèo nàn, vì họ chỉ mặc quần áo bằng da thú, đay và vải rất mịn. Họ có ngôn ngữ riêng và được gọi là Tebet. Tebet này là một tỉnh rất lớn, như tôi sẽ còn kể với các bạn sau.
ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ THÊM VỀ TỈNH TEBET
Tỉnh Tebet gồm Mangi và nhiều tỉnh khác, nó rộng lớn vì bao gồm tám vương quốc và nhiều thành phố thị trấn. Nhiều nơi có hồ và sông ngòi có nhiều vảy vàng, ở đó, cây quế mọc rất nhiều. Người ta cũng thu nhặt san hô, nhưng nó rất đắt, vì họ cho đeo nó vào cổ của ngẫu tượng và cổ vợ họ để tạo niềm vui. Trong tỉnh này còn có nhiều thứ khác như vàng và lụa. Ở đây có nhiều cây gia vị mà trong nước chúng ta không bao giờ thấy. Nên biết rằng họ còn có những nhà thuật sĩ và chiêm tinh giỏi nhất trong tất cả các tỉnh, vì họ làm những phương thức ma thuật và những điều kỳ lạ. Nhưng tôi sẽ không kể cho các bạn trong quyển sách này, vì độc giả sẽ quá kinh ngạc về những điều đó, và chúng sẽ không thích hợp.
Họ có những thói quen xấu. Họ có những con chó ngao to như những con lừa. Chúng rất giỏi trong việc săn bắt thú hoang có rất nhiều trong vùng này. Họ còn nuôi nhiều loại chó săn khác, những chim ưng bay rất nhanh và biết bắt chim nhỏ, chúng sinh sôi trong các dãy núi.
Bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua tỉnh Tebet này, vì chúng tôi đã kể lại toàn bộ sự việc một cách tổng quát, và chúng tôi sẽ nói về một tỉnh gọi là Gaiandu. Nhưng các bạn nên biết tỉnh Tebet này thuộc về Đại Hãn; tất cả các vương quốc, tỉnh, vùng khác được mô tả trong sách này cũng thuộc quyền Đại Hãn; tất cả các vương quốc, tỉnh, vùng khác thuộc về con trai của Argon, lãnh chúa của xứ Levant như tôi đã nói từ đầu quyển sách này, do đó, chúng cũng thuộc về Chúa thượng, vì con trai của Argon cai quản đất đai từ dòng họ của mình, nên các tỉnh được mô tả cho đến lúc này, và tất cả các tỉnh khác có trong sách này đều thuộc về Đại Hãn.