NGƯỜI TA ĐI XUỐNG MỘT ĐƯỜNG DỐC DÀI NHƯ THẾ NÀO?
Đi từ thành phố mà tôi đã kể cho các bạn, chúng ta gặp được một con dốc dài độ hai ngày rưỡi đi ngựa. Qua suốt con dốc này, không có gì đáng để kể lại, ngoại trừ một địa điểm rộng thỉnh thoảng có diễn ra chợ phiên quan trọng ở đó. Tất cả dân cư trong các vùng lân cận đến đó vào một vài ngày nhất định và họp chợ ba ngày mỗi tuần. Họ trao đổi vàng để lấy bạc, vì họ có rất nhiều vàng: họ ấn định một cân vàng ròng bằng năm cân bạc ròng. Các nhà buôn của nhiều vùng cũng mang đến đó bạc để đổi lấy vàng của dân cư, nhờ đó các nhà buôn thu về nhiều lợi nhuận rất đáng kể. Dân cư của vùng này mang vàng đến chợ, và không ai biết nhà họ ở đâu, bởi vì họ ở trong những nơi hoang dã, vì sợ những kẻ xấu; không ai có thể làm hại họ, vì nhà cửa của họ ở những nơi hiểm trở và hoang dã. Họ không muốn bất cứ ai đi cùng với họ để biết nơi ở của họ.
Khi cưỡi ngựa đi trong hai ngày rưỡi để xuống con dốc, người ta bắt gặp một tỉnh ở về phía Nam và khá gần với nước Ấn Độ. Người ta gọi đó là tỉnh Amien. Người ta cưỡi ngựa mười lăm ngày qua những vùng hoang mạc và những cánh rừng lớn, ở đó có nhiều voi và những loài thú một sừng (có thể là tê giác) và những loài thú hoang dã khác. Không có người cũng như nhà cửa; vậy chúng ta hãy bỏ qua nơi hoang dã này, vì không có gì cần ghi nhớ, và chúng tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện sau đây.
ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ THÀNH PHỐ MIEN
Khi đã cưỡi ngựa mười lăm ngày qua những nơi hoang vắng đến nỗi khách bộ hành nên mang theo lương thực, vì không có bất cứ ngôi nhà nào, chúng ta bắt gặp thành phố chính của tỉnh Mien, thành phố này cũng có tên là Mien, nó rộng lớn và sang trọng. Dân cư thờ ngẫu tượng, có ngôn ngữ riêng và là thần dân của Đại Hãn. Trong thành phố này có một vật rất quý giá mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây. Thật ra xưa kia ở đây có một vị vua giàu có và đầy thế lực cai trị. Khi gần chết, ông ra lệnh xây hai ngọn tháp trên mộ của ông, một tháp bằng vàng và một tháp bằng bạc. Chúng được xây bằng đá, một cái được dát vàng, dày bằng bề ngang một ngón tay, để toàn bộ ngôi tháp trông như bằng vàng thật, một cái bằng bạc và làm như cái bằng vàng để nó y như toàn bằng bạc. Mỗi cái tháp cao bằng mười bước chân. Đỉnh thật tròn và xung quanh có những chiếc chuông nhỏ mạ vàng ở tháp vàng và mạ bạc ở tháp bạc; mỗi khi có gió thổi qua, những chiếc chuông bắt đầu reo lên. Nhà vua cho làm những chiếc tháp vàng để làm rạng danh cho ông, vì đó là một trong những thứ đẹp nhất thế giới, được xây dựng công phu, đẹp sang trọng, và có giá trị rất lớn. Khi mặt trời chiếu vào tháp, chúng sáng rực lên khiến cho từ rất xa, người ta cũng nhìn thấy chúng. Đại Hãn chiếm đoạt chúng bằng cách này. Nên biết rằng trong triều đình của Đại Hãn, có một số đông những người làm trò và ảo thuật. Một ngày nọ, Chúa thượng nói với họ là ông ta muốn họ đi chiếm tỉnh Mien này, và ông sẽ sẳn sàng giúp đỡ họ và cho họ nắm quyền lãnh đạo. Họ đáp sẽ bằng lòng làm chuyện này. Đại Hãn cho chuẩn bị những thứ cần thiết cho một đội quân, ban cho họ một vị chỉ huy và một đội vũ trang hộ tống; thế là họ lên đường; họ đến tỉnh Mien và chiếm toàn bộ tỉnh này. Khi họ tìm thấy trong thành phố này hai cái tháp bạc và vàng như tôi đã kể, họ hết sức kinh ngạc và trình việc này lên Đại Hãn để hỏi ý kiến ông về hai chiếc tháp, vì sự giàu có nằm ở trên tháp. Đại Hãn biết rõ nhà vua đã cho xây chúng làm lăng mộ của vua, và để cho mọi người tưởng nhớ đến vua sau khi ông qua đời, ông nói ông không muốn phá hủy chúng, nhưng nên để chúng lại nguyên trạng. Đây không phải là điều gì lạ, bởi vì không có người Tácta nào trên thế giới tự ý đụng vào bất cứ thứ gì có liên quan đến cái chết.
Trong tỉnh này còn có nhiều voi, bò rừng, nai có dáng đẹp, hoẵng, dê con cũng như những loài thú hoang khác.
Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn về một tỉnh khác gọi là Bangala.
ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ TỈNH BANGALA
Bangala là một tỉnh ở về hướng Nam. Trong năm Chúa Ki tô 1290, khi Ngài Marco Polo đang ở triều đình của Đại Hãn, tỉnh này chưa bị chiếm đóng, nhưng thỉnh thoảng các đội quân của Đại Hãn đi đến đó để nắm quyền. Nên biết rằng tỉnh này có ngôn ngữ riêng, dân cư thờ ngẫu tượng và rất hung dữ. Họ ở rất gần với nước Ấn Độ. Họ có nhiều hoạn quan. Hoạn quan của tất cả các cận thần đều tuyển từ tỉnh này. Họ có những con bò cao như những con voi, nhưng không quá mập. Họ sống bằng thịt, sữa và gạo. Họ trồng bông vải và buôn bán lớn về mặt hàng này. Họ cũng có nhiều gừng, đường và các thứ gia vị khác. Những người Ấn Độ đến đây tìm những người bị hoạn, cũng như những người nô lệ nam nữ mà những người Bangala đã chiếm đoạt trong những tỉnh gây chiến tranh với họ: họ bán chúng cho những lái buôn Ấn Độ và những nước khác, và những người này lại bán chúng đi khắp thế giới. Trong vùng này không còn thứ gì khác đáng ghi nhớ; vậy chúng ta sẽ bỏ qua nó và nói đến một tỉnh khác có tên là Cancigu.
ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ TỈNH CANCIGU
Cancigu (có lẽ ở biên giới Miến Điện và Thái Lan hiện nay) là một tỉnh ở về hướng Đông. Họ có một vị vua cai trị, họ thờ ngẫu tượng và có ngôn ngữ riêng. Họ bị Đại Hãn thống trị và phải nộp cống cho ông hàng năm. Vị vua của họ dâm đãng đến nỗi ông ta có hơn ba trăm bà vợ, vì khi có một phụ nữ đẹp nào đó trong vùng, ông liền cho bắt lấy và cưới luôn làm vợ. Trong tỉnh này có nhiều vàng; dân cư cũng có nhiều loại thực phẩm khô, nhưng vì họ ở quá xa biển, hàng hóa không đáng giá bao nhiêu, mặc dù họ buôn bán lớn. Họ có nhiều voi và nhíều loài thú khác. Họ săn thịt thú rất nhiều. Họ sống bằng thịt, sữa và gạo; rượu của họ được làm bằng gạo và những thứ gia vị hảo hạng. Tất cả dân cư đều trang trí cơ thể bằng cách dùng kim xâm hình sư tử, rồng, chim và nhiều hình khác đến nỗi chúng không bao giờ bị xóa mất được; họ xâm hình trên mặt, cổ, ngực, cánh tay, bàn tay, bụng và toàn thân thể. Họ làm việc đó để làm tăng thêm phần duyên dáng, những người nào có nhiều hình xâm nhất được coi như là những người đẹp nhất.
Bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua tỉnh này và nói về một tỉnh khác có tên là Amu, nằm về hướng Đông.