← Quay lại trang sách

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC TANA

Tana (có lẽ là Tanah trong vịnh Bombay, nhưng lộ trình của Marco Polo hình như đi từ Nam lên Bắc và Tana ở phía Nam Gujarat) là một vương quốc lớn ở về phía Tây. Ở đây không có tiêu hoặc gia vị nào khác, nhưng có nhiều trầm hương màu nâu và có thị trường buôn bán quan trọng. Người ta còn gia công nhiều đồ da, và những loại vải mịn rất tốt và rất đẹp.

Những tên cướp biển xuất phát từ vương quốc này để đi cướp bóc các nhà buôn với sự thỏa thuận của nhà vua. Giữa những tên cướp biển và nhà vua có quy ước là tất cả những con ngựa cướp được đều thuộc về nhà vua, còn những thứ khác đều thuộc về họ. Nhà vua làm điều này vì ông không có ngựa, trong khi các nhà buôn chuyển ngựa đến Ấn Độ rất nhiều, và không có tàu nào đi ngang qua nơi đây mà không chuyên chở ngựa cùng với hàng hóa. Đó là một việc làm tồi tệ và không phải là không đáng giá đối với nhà vua.

Bây giờ chúng tôi sẽ nói vói các bạn về một vương quốc khác có tên là Canbaot.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC CANBAOT

Canbaot (Canbay?) là một vương quốc lớn ở về phía Tây. Họ có vua và ngôn ngữ riêng; họ thờ ngẫu tượng và không nộp thuế cho bất cứ ai. Từ vương quốc này, người ta còn nhìn thấy sao Bắc đẩu, vì từ đây trở đi, càng đi về phía Tây. Chúng ta càng nhìn thấy chúng ở trên cao. Công việc buôn bán trong vương quốc này rất sầm uất. Ở đây có nhiều gỗ Ấn Độ; người ta làm nhiều loại vải mịn và bông vải được chuyên chở từ đây đi nhiều nơi khác. Người ta còn bán nhiều da được gia công rất kỹ. Trong vương quốc này, không có cướp biển; đó là những người dân tốt bụng sống về buôn bán và thủ công.

Không có chuyện gì khác đáng kể thêm nữa, chúng ta sẽ nói về một vương quốc khác có tên là Semenat.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ VƯƠNG QUỐC SEMENAT

Semenat (Sommat?) là một vương quốc lớn ở về phía tây. Họ thờ ngẫu tượng, có vua và ngôn ngữ riêng, họ không nộp thuế cho bất cứ ai cả; họ sống về buôn bán và thủ công. Ở đây không có một mống cướp biển nào. Họ làm ăn buôn bán lớn và là những tín đồ ngẫu tượng rất hung dữ. Không có gì khác đáng kể thêm, chúng tôi sẽ nói đến một vương quốc khác có tên là Kesmacoran.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ KESMACORAN

Kesmacoran (có lẽ Kedj Mékran?) là một vương quốc có vua và ngôn ngữ riêng. Dân cư thờ ngẫu tượng và sống về nghề buôn bán cũng như các ngành nghề, vì họ sống với tư cách là nhà buôn và họ có nhiều hàng hóa chở đi khắp nơi bằng đường biển và đường bộ. Họ sống bằng gạo, thịt và sữa.

Không có gì để nói thêm nữa. Các bạn nên biết rằng vương quốc Kesmacoran là tỉnh cuối cùng của Ấn Độ khi đi về hướng Tây và Tây Bắc. Từ Maabar cho đến tỉnh này, đó là Đại Ấn Độ tuyệt vời nhất thế giới. Về nước Đại Ấn này chúng tôi chỉ nói đến những vương quốc, tỉnh và thành phố nằm trên bờ biển, vì những tỉnh ở trong đất liền, chúng tôi đã không nói gì, vì đó là vấn đề quá dài dòng. Do đó chúng tôi sẽ lên đường và nói với các bạn về một vài đảo ở Ấn Độ. Tôi sẽ bắt đầu nói về hai hòn đảo có tên là Mále và Femelle.

ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO MÁLE VÀ ĐẢO FEMELLE

Từ vương quốc Kesmacoran nằm trong đất liền đi ra biển về hướng Nam độ 500 dặm, chúng ta gặp hai đảo Mále và Femelle (người ta xác định chúng ở phía Nam Ả Rập, gần đảo Socotra của Anh), đảo này cách đảo kia chừng 30 dặm. Dân hai đảo đều là Ki tô giáo được rửa tội và giữ lề luật của Cựu Ước, vì khi phụ nữ mang bầu, họ không bao giờ đụng chạm đến bằng bất cứ giá nào, và khi họ sinh con gái, họ không gần vợ trong bốn mươi ngày.

Tất cả những người đàn ông đều sống trên đảo gọi là đảo Mále. Khi tháng Ba đến, tất cả bọn họ đều sang đảo khác ba tháng mỗi năm, đó là tháng Ba, tháng Tư và tháng Năm. Trong ba tháng này, họ tận hưởng lạc thú cùng với vợ họ. Sau ba tháng này, họ quay về đảo trở lại để lo gieo giống, cày cấy và buôn bán trong 9 tháng còn lại,

Trên đảo này còn có nhiều hổ phách tốt. Người dân trên đảo sống bằng thịt, gạo và sữa. Họ là những người đánh cá rất giỏi, họ bắt những con cá rất lớn và rất ngon; họ bắt cá thật nhiều và phơi khô để đủ ăn trong suốt năm; họ còn bán lại cho các nhà buôn đi ngang qua. Họ không có bất cứ lãnh chúa nào, nhưng có một giám mục được đặt dưới quyền của một tổng giám mục của một đảo khác mà chúng tôi sẽ nói đến sau. Đảo đó có tên là Scotra. Đối với con cái do vợ họ sinh ra, nếu là con gái, chúng ở lại với mẹ; nếu là con trai, người mẹ sẽ nuôi nấng chúng cho đến khi chúng được 14 tuổi, rồi sau đó gởi trả về cho bố của chúng. Đó là phong tục của hai đảo này. Đàn bà không làm gì khác hơn là nuôi con và thu lượm một vài thứ trái có trên đảo, vì những người đàn ông đã cung cấp cho họ đầy đủ những gì họ cần.