ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO SCOTRA
Từ hai hòn đảo đi về hướng Nam chừng 500 dặm, chúng ta tìm thấy đảo Scotra (đảo lớn ở cửa ra vịnh Aden). Dân cư đều là tín đồ Ki tô giáo được chịu phép rửa tội và có một tổng giám mục cai quản, Họ có nhiều hổ phách, vải bông và những hàng hóa khác, đặc biệt còn có nhiều loại cá muối to và ngon. Họ sống bằng gạo, thịt và sữa vì họ không có lúa mì; họ sống khỏa thân theo kiểu như của những người Ấn khác.
Họ buôn bán nhiều mặt hàng, vì có nhiều tàu lớn của tất cả các nước tập trung đến đó với nhiều loại hàng hóa mà các nhà buôn bán cho cư dân trên đảo, đồng thời mua lại của họ vàng, nhờ đó họ thu được nhiều lợi nhuận. Tất cả các tàu muốn đi Ađen đều phải đi qua đảo này.
Tổng giám mục của họ không thần phục Đức Giáo hoàng ở La Mã, nhưng được đặt dưới quyền của một Đức thượng phụ ở Bagdad. Ông này cai quản tổng giám mục đảo này và nhiều tổng giám mục ở phần đất này của thế giới, hoàn toàn giống như Đức Giáo hoàng của chúng ta.
Trong đảo này, có nhiều cướp biển đến bán chiến lợi phẩm do họ cướp được; họ bán rất chạy, vì những người Ki tô giáo trên đảo này mua chúng, vì họ biết rằng đó là của cải của những người Sarrasin hoặc tín đồ ngẫu tượng. Nên biết trên đảo có những thuật sĩ giỏi nhất thế giới.
Thực ra, Đức Tổng Giám mục ngăn cấm họ làm công việc này, nhưng họ trả lời rằng tổ tiên họ là những người làm thuật sĩ, và họ cũng muốn làm như vậy. Tôi sẽ nói qua về những phương thức ma thuật của họ: trước một con tàu thuận buồm xuôi gió, họ có thể đánh thức một cơn gió ngược chiều và làm cho tàu quay lui. Họ làm cho gió thổi theo ý muốn của họ, họ làm cho biển êm hoặc bão tố nổi lên dữ dội. Họ còn làm những phép thuật nổi tiếng hơn nữa, nhưng không thích hợp để đưa vào trong quyển sách này.
Không còn gì khác để kể về đảo này, chúng ta sẽ tiến lên phía trước và tôi sẽ nói với các bạn về một đảo khác có tên là Madeigascar.
ĐÂY LÀ CHUYỆN KỂ VỀ ĐẢO MADEIGASCAR
Madeigascar (trước khi quyển sách của Marco Polo ra đời, Châu Âu hầu như không biết đến đảo này) là một hòn đảo nằm về phía nam, cách đảo Scotra hơn 1000 dặm. Dân cư đều là những người Sarrasin và tôn thờ Mahomet. Họ có bốn thủ lĩnh (Cheik), tức là bốn bô lão cai trị đảo này. Đảo rất đẹp và giàu có: đây là một trong những đảo lớn nhất trên thế giới, vì chu vi của nó độ 4000 dặm. Dân cư sống về buôn bán và các ngành nghề.
Trên đảo này có nhiều voi hơn bất cứ tỉnh nào trên thế giới, cũng như trong một đảo khác mà chúng tôi sẽ nói sau, đó là đảo Zanghibar. Trong hai hòn đảo này, việc buôn bán voi hết sức phát đạt. Trên đảo này, người dân không ăn thứ thịt gì khác ngoài thịt lạc đà. Do đó, mỗi ngày họ giết nhiều lạc đà đến nỗi không ai có thể tin nếu không nhìn thấy. Họ cho rằng đó là thịt ngon nhất và trong sạch nhất thế giới.
Trên đảo này có nhiều cây gỗ đàn hương đỏ chót. Tất cả các cánh rừng không có loại cây nào khác ngoài cây đàn hương. Họ có nhiều hổ phách vì trong biển này có nhiều cá voi mà họ đánh bắt. Rất nhiều; những loại cá capdols cũng rất nhiều, đó là những con cá rất lớn có chứa hổ phách giống như cá voi. Họ cũng có nhiều báo, gấu, sư tử và các thú khác như nai, hoẵng và nhiều thịt săn. Họ cũng nuôi nhiều loài thú nhỏ và những loài chim khác nhau rất khác với các loài ở vùng chúng ta. Vì vậy, nhiều tàu lớn của các nhà buôn đến đó làm ăn khá phát đạt.
Nên biết rằng các con tàu không thể đi xa hơn về phía Nam đảo này và một đảo khác mà chúng tôi sẽ nói sau, đó là đảo Zanghibar; sở dĩ như vậy, vì dòng biển chảy nhanh về hướng Nam đến nỗi các con tàu đi quá xa và không thể quay lại được. Vì thế những con tàu của xứ Maabar đi về đảo Madeigascar và đảo Zanghibar đều đến nhanh một cách lạ lùng; vì mặc dù lộ trình dài, những con tàu đó chỉ đi mất có hai mươi ngày, nhưng khi muốn quay về, chúng phải vất vả mất ba tháng, bởi vì dòng hải lưu chảy rất nhanh về hướng Nam ngược lại lộ trình của họ. Trong tất cả các mùa, nước biển chảy về hướng Nam rất nhanh. Người ta cho rằng trong các đảo khác ở về phía Nam, nơi nào các tàu bè không thể đi vì sợ không thể quay về, thường có những con chim kênh kênh xuất hiện trong một vài mùa trong năm.
Một vài người đi đến tận nơi đó và trở về thuật lại với Ngài Marco Polo là những con chim kênh kênh có hình dáng như chim phượng hoàng, nhưng chúng hết sức to lớn, vì theo họ, những chiếc cánh của nó dài hơn 30 bước chân và lông thì dài hơn 12 bước; chúng mạnh đến nỗi chúng có thể dùng móng vuốt bấu chặt một con voi và mang nó lên rất cao, để rồi sau đó thả nó rớt xuống đất để giết chết con vật, sau đó nó bay sà xuống trên con vật và ăn thịt thỏa thuê. Cư dân đảo này gọi chúng là tảng đá và chúng không mang tên gì khác. Tôi không biết có phải là những con chim kênh kênh hoặc một loài nào khác lớn hơn thế, nhưng tôi nói với các bạn rằng chúng không có hình dáng nửa sư tử nửa chim mà chúng ta gán cho kênh kênh. Nhất là chúng chỉ giống như một con chim đại bàng nhưng ở dạng lớn nhất.
Đại Hãn đã gởi những sứ giả đến đảo này để hỏi han về những điều kỳ lạ đó và cũng để giải thoát cho một vị sứ giả do ông phái đi đã lâu và bị giữ lại nơi đó. Họ đã giải thoát cho y và kể cho Đại Hãn nghe nhiều chuyện lạ lùng, cũng như về những loài chim nói trên. Họ mang về cho ông hai chiếc răng lợn lòi mà mỗi chiếc lớn đến nỗi nó cân nặng hơn 14 livrơ. Người ta có thể thấy rằng, con lợn lòi có những chiếc răng như thế phải rất khỏe và rất lớn; theo họ kể, cũng có con lớn bằng một con trâu lớn.
Không có chuyện gì khác đáng phải kể nữa, vì vậy chúng ta sẽ tiến lên phía trước và chúng tôi sẽ nói đến đảo Zanghibar.