← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Cuộc khẩu chiến với Phùng Thái trong cuộc họp không hề ảnh tưởng tới tâm trạng lên lớp của Chu Vũ Lâu. Nếu không đủ chuyên nghiệp như vậy thì sao anh có thể đào tạo ra được sinh viên ưu tú như Tiết Qua chứ. Dạo gầy đây, toàn tỉnh đang tổ chức cuộc thi “Con đường hoan ca” rất lớn dành cho các ca sỹ trên truyền hình, Tiết Qua cũng tham gia chương trình này, hơn nữa luôn đứng trong nhóm dẫn đầu.

Không cần nói cũng biết, Tiết Qua là “đệ tử đắc ý” nhất của Chu Vũ Lâu.

Buổi trưa khi vừa hết tiết dạy, còn chưa ra khỏi phòng luyện đàn, điện thoại Chu Vũ Lâu đã đổ chuông. Học sinh của tiết học này không phải ai khác, chính là Tiết Qua. Nghe thấy tiếng chuông, Tiết Qua đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Đúng giờ thế cơ ạ? Cô canh thầy kỹ thật đấy.”

Chu Vũ Lâu cầm bản nhạc gõ lên đầu Tiết Qua một cái, rút điện thoại ra, không nhìn màn hình mà nghe máy luôn: “Đan Đan à!” Sau đó lập tức dừng lại.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ lạ: “A lô...”

Tim Chu Vũ Lâu đập thình thịch. Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo của đối phương là: “Anh có phải Dạ Lạc Mông Không không?”

Chu Vũ Lâu nghe thấy qua điện thoại giọng Sở Sở có chút căng thẳng, nhưng rất dễ nghe.

Họ hẹn 12 giờ 30 gặp nhau tại đại sảnh của khách sạn Nhã Đô, cùng nhau ăn trưa. Chu Vũ Lâu nhanh chóng bịa ra một lý do để gọi điện cho Tưởng Đan, hủy cuộc hẹn đi xem bàn trang điểm.

Tối qua, Chu Vũ Lâu hơi mất ngủ. Chu Vũ Lâu là người từng trải, cũng từng gặp nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ gặp phụ nữ theo cách này. Tối qua anh đã tự tưởng tượng khá lâu, Sở Sở sẽ hẹn gặp anh lúc nào, hẹn gặp ở đâu... nhưng không ngờ lại chính vào trưa nay.

Khi bước đến trước cửa khách sạn Nhã Đô, Chu Vũ Lâu thực sự thấy căng thẳng, bởi kiểu gặp mặt này quả là không bình thường trong cuộc sống của anh. Cách giao thiệp giữa con người với nhau thông thường sẽ theo trình tự từ gặp mặt, tới tiếp xúc, rồi thấu hiểu, nhưng giờ đây nó lại biến thành thấu hiểu, gặp mặt, tiếp xúc. Tựa như kiểu bạn qua thư, nhưng mối quan hệ quá thân thiết của họ trên QQ thì kiểu bạn qua thư sao so sánh được? Trong khoảnh khắc bước chân vào cánh cửa xoay của khách sạn, cuối cùng Chu Vũ Lâu cũng hiểu mình đang căng thẳng điều gì. Anh sợ phải thất vọng.

Nghe nói, 80% thông tin con người nhận được là thông qua đôi mắt. Họ đã trò chuyện với nhau lâu như vậy, nói về rất nhiều chuyện, nhưng cảm giác trực quan vẫn hoàn toàn là con số không. Liệu tôi có thất vọng không? Câu hỏi này giống như những bông tơ [7] mùa xuân lượn bay đầy trong đầu Chu Vũ Lâu. Nhưng khi Hạ Sở Dung đứng lên từ ghế sofa, hướng về phía anh mỉm cười, thì đám bông tơ kia đều tan biến hết.

Chu Vũ Lâu vừa bước vào sảnh khách sạn Nhã Đô, chưa được mấy bước đã nhìn thấy nụ cười đó.

Các bạn vẫn còn nhớ nụ cười của Hạ Sở Dung chứ? Khi cười hai khóe miệng tạo thành đường cong rất bắt mắt, đôi mắt cũng bất giác sáng bừng lên, khiến người đối diện cảm thấy rất thoải mái. Hôm nay, trong nụ cười đó của cô còn thêm vài phần e thẹn.

Các bạn vẫn còn nhớ dáng người cao ráo, nước da trắng tinh của cô chứ? Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ren hai dây màu đen. Sau lớp váy ren, cặp gối thấp thoáng ẩn hiện.

Bạn còn nhớ mái tóc dài vừa đen vừa suôn mượt thả buông trước ngực của cô không? Giờ đây, cô còn hơi nghiêng nghiêng đầu khiến ai nhìn thấy cũng liên tưởng ngay đến hai từ “duyên dáng”.

Chu Vũ Lâu đi về phía cô gái duyên dáng đó. Anh chắc chắn cô chính là Sở Sở, vì với Chu Vũ Lâu, cô đã trú ngụ trong tim anh từ rất lâu rồi.

Khi Chu Vũ Lâu mấp máy môi chưa kịp cất lời thì Hạ Sở Dung đã lên tiếng trước, cô khảng khái hỏi: “Anh là Dạ Lạc Mông Không phải không?”

“Đúng vậy, sao cô lại biết?” Chu Vũ Lâu có chút bồn chồn bất an, cảm giác này rất ít khi xảy ra với anh.

“Anh vừa bước vào là em nhìn ra ngay rồi, em có cảm giác đây chính là anh.”

“Vậy em là... Sở Sở?”

Hạ Sở Dung gật đầu, trong nụ cười có thêm phần tinh nghịch. Hai người chào hỏi xã giao vài câu, rồi cùng nhau đi sang phía nhà hàng Tây một cách rất ăn ý.

Trong cuộc sống bình thường chúng ta sẽ nghĩ rằng, ít ai có được sự kết hợp hoàn hảo giữa giọng nói và khí chất, nhưng Chu Vũ Lâu thấy Sở Sở có đủ hai thứ này. Khi Sở Sở cất giọng, trong đầu Chu Vũ Lâu cứ vọng đi vọng lại bản Clair de Lune [8] của Debussy.

Khi Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung cùng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bọc da trong khách sạn Nhã Đô thì cũng là lúc Đường Khải ngồi vào trong xe mình. Đường Khải ngồi ở quán ăn nhanh gần công ty, mới và được miếng cơm vào miệng thì nhận được lệnh của ông chủ Đài Loan, yêu cầu anh 1 rưỡi chiều ra sân bay đón một người bạn của ông từ Bắc Kinh tới. Đón khách xong thì đưa thẳng tới khách sạn Nhã Đô, ông ấy đã đặt phòng trước ở đó.

Khách trong nhà hàng Tây không nhiều, nhạc công ngồi bên chiếc đàn piano đang chơi bản nhạc của Richard Clayderman. Chu Vũ Lâu gọi cho mình và Hạ Sở Dung hai suất bít tết, thêm một chai rượu vang thượng hạng. Sau khi uống mấy ngụm canh ngao, cuối cùng anh cũng lấy lại được dáng vẻ ung dung nho nhã hàng ngày.

Bữa ăn đó kéo dài rất lâu, hai người nói chuyện thoải mái hết chủ đề này sang chủ đề khác, từ ôn lại chuyện lúc mới quen cho tới hồi tưởng từng lần nói chuyện, từ trải nghiệm cuộc sống tới sở thích của mỗi người, từ chuyện cơm áo lặt vặt cho đến chuyện trong nhóm bạn chat... thao thao bất tuyệt, cảm thấy hứng thú vô cùng. Đương nhiên, ngay từ đầu “Sở Sở” đã nói thật tên mình là Hạ Sở Dung, làm văn phòng tại công ty tư vấn thẩm mỹ Giai Dịch. Dạ Lạc Mông Không cũng sớm nói thật tên họ, và là “yêu nghiệt phương nào”. Nhưng cả hai đều né tránh một vấn đề, đó là gia đình họ. Hạ Sở Dung không than vãn về nỗi khổ trong cuộc hôn nhân của mình, còn Chu Vũ Lâu cũng không nhắc gì tới cuộc hôn nhân sắp tới. Hai người cứ nói chuyện như vậy, rồi cười, những bản nhạc kinh điển của Richard vẫn lần lượt vang lên dưới những ngón tay điêu luyện của nghệ sỹ dương cầm. Cứ như vậy, chai rượu vang chẳng biết từ khi nào đã không còn lại bao nhiêu.

Một lần đèn đỏ!

Thú vị không? Nhiều thứ trên thế giới này thường thay đổi chỉ vì một chi tiết tưởng chừng như không liên quan. Giống như một nhà lý luận nổi tiếng đã nói: Một trận lốc xoáy ở châu Mỹ, không ngờ là do cái vỗ cánh của một chú bướm châu Á vài tháng trước. Dưới một góc độ nào đó, vận mệnh nhân vật chính của chúng ta cũng liên quan tới một chiếc đèn đỏ.

Khi Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung đang nói chuyện rôm rả thì cột đèn giao thông ở con phố bên cạnh khách sạn xảy ra sự cố. Một cột đèn đỏ cứ sáng suốt bảy phút mà chưa chuyển màu, phương tiện giao thông đã xếp hàng dài cả mấy chục mét. Đây là khu vực đông đúc, không những lượng xe lưu thông nhiều mà từ lâu nó cũng nổi tiếng vì là khu vực thực hiện giám sát giao thông bằng thiết bị điện tử sớm nhất của thành phố. Nên khi phát hiện ra cột đèn giao thông bị lỗi thì các lái xe cũng không dám hành động tùy tiện, nhưng chờ đợi trong vô vọng một hồi lâu, tài xế chiếc xe đứng đầu hàng vẫn nghiến răng phóng đi, đoàn “người ngựa” phía sau lần lượt phóng theo. Nhưng ở hướng giao thông bên kia, các lái xe phía đèn xanh cũng nhất quyết không nhường. Cuối cùng, cảnh tượng đáng sợ cũng xuất hiện, mười mấy chiếc xe nằm ngang đỗ dọc chắn hết ngã tư, nam bắc không thông, đông tây tắc nghẹt.

Đường Khải mắc kẹt bên làn đường đèn xanh.

Nếu Đường Khải đến sớm vài phút, chắc đã có thể “thừa nước đục thả câu”, vượt qua được ngã tư, như vậy anh cũng không nhìn thấy cảnh tượng gây sốc trong khách sạn Nhã Đô rồi.

Cuối cùng, dưới sự điều phối của cảnh sát giao thông, xe của Đường Khải có thể từ từ nhích lên. Lúc này, trong nhà hàng Tây, Chu Vũ Lâu đang rút ví ra, gọi nhân viên phục vụ thanh toán. Cách đó không xa, xe của Đường Khải cũng đang đi vào khách sạn Nhã Đô. Cùng lúc đó, Chu Vũ Lâu nhận lại tiền thừa, đang định đứng dậy từ biệt Hạ Sở Dung thì cô lên tiếng.

“Anh có việc gì gấp phải về sao?”

Chu Vũ Lâu ngây ra một lúc. Họ đã nói chuyện hơn hai giờ đồng hồ, không khí buổi nói chuyện cũng sắp tới hồi kết thúc, anh không hiểu Hạ Sở Dung hỏi vậy là có ý gì, nên chỉ nhún vai chờ cô nói tiếp, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Sở Dung khiến đầu anh bỗng chốc nóng bừng.

“Anh có muốn lên lầu ngồi chút không? Em đặt phòng rồi.”

Đầu óc Chu Vũ Lâu trống rỗng mất mấy giây, một lúc sau mới từ từ có phản ứng trở lại. Anh nhìn sang Hạ Sở Dung, thấy cô cũng đang nhìn mình. Hạ Sở Dung không hề ngại ngùng, cũng không thấy có gì là giả tạo. Cô chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn Chu Vũ Lâu cười. Bạn phải hiểu rằng, nụ cười đó không có chút gì là trêu ghẹo, nó giống với khiêu khích hơn.

Chu Vũ Lâu nghĩ ngợi một lúc, hơi men đang cuồn cuộn chảy trong người, anh cảm thấy... mình nên đón nhận sự khiêu khích này. Lúc này, xe của Đường Khải đã dừng ở phía sau khách sạn Nhã Đô.

Khi Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung ra khỏi nhà hàng Tây, cũng là lúc Đường Khải đang dẫn khách vào cửa chính khách sạn.

Khi Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung đi tới trước thang máy đứng chờ, thì cùng lúc đó Đường Khải vừa đến trước quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Lúc này, khoảng cách của hai bên chưa đến mười mét, chỉ cần Hạ Sở Dung hay Đường Khải hơi nghiêng đầu một chút chắc chắn sẽ nhìn thấy người kia, nhưng cả hai đều không.

Đường Khải nhận thẻ phòng từ lễ tân và đọc số phòng cho khách. Khách muốn đi ăn nên nhờ anh chuyển chiếc vali da lên phòng trước.

Thang máy tới, Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung vừa bước vào thì Đường Khải cũng tới. Khi Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung lên tới tầng 3 thì thang máy Đường Khải gọi cũng xuống tới nơi, anh bước vào bên trong.

Thang máy dừng lại ở tầng 12, cửa mở, Đường Khải bước ra ngoài.

Khách ở phòng 1217, Đường Khải đi dọc theo hành lang, nhưng mới được mấy bước chợt giật mình đứng khựng lại. Anh nheo mắt rướn cổ nhìn về phía trước. Anh cảm thấy... bóng lưng cô gái đi phía trước sao lại quen thuộc như vậy? Bên cạnh còn một người đàn ông nữa... chắc không phải chứ! Sao có thể như thế được chứ? Tuyệt đối không thể là vợ anh... Không phải! Ừ! Nhất định là không phải... Nhưng, khi đôi nam nữ đó dừng lại trước cửa phòng, người đàn ông rút thẻ mở cửa, hai người chân trước chân sau theo nhau bước vào thì Đường Khải nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ... Đó... Đó... Mẹ kiếp! Đó chẳng phải vợ anh thì mẹ nó... là ai nữa chứ?!

Đầu Đường Khải nóng bừng như nổ tung, chiếc vali da trong tay rơi tuột xuống. Anh thấy chân mình mềm nhũn, rất nhũn, lục phủ ngũ tạng tựa hồ trong chốc lát biến thành dòng sắt nung cuồn cuộn chảy, xông thẳng lên đại não, sau khi đông cứng thành khối nặng ngàn cân lại dồn sức nặng lên đôi chân anh.

Sự phẫn nộ thường không phải là phản ứng đầu tiên của người nhu nhược.

Lúc này phản ứng đầu tiên của Đường Khải không phải là phẫn nộ. Ban đầu anh bị sốc, trong một thoáng cảm giác như trời đất sụp đổ, tủi thân, vô dụng, oan ức, bất lực... Tại sao lại như vậy? Sau đó, có một chút lí trí như vệt pháo hoa vụt sáng trong đầu anh – cho dù thế nào thì cũng phải ngăn họ lại! Vì vậy, Đường Khải chạy nhanh về phía họ. Anh lao đi như một mũi tên, vài bước chân đã đứng trước cửa phòng, tay đấm liên hồi vào cửa như mưa trút! Biển số phòng “1218” tưởng chừng như sắp rơi ra khỏi cửa.

Trước khi nắm đấm của Đường Khải dội xuống cửa phòng như mưa, thì ở bên trong Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung đang hôn nhau cháy bỏng, hai chiếc lưỡi ẩm ướt đang quấn quýt lấy nhau, Chu Vũ Lâu luồn tay vào trong ngực Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung nhanh chóng cởi thắt lưng quần của Chu Vũ Lâu, một tay đưa thẳng xuống dưới. Hạ Sở Dung vốn là người cuồng nhiệt như vậy, nó đã có sẵn trong máu của cô, nhưng chỉ vì chút sai sót của hoàn cảnh mà sự cuồng nhiệt đó lâu ngày bị dồn nén thành mạch nước ngầm, hoặc có thể nói là, một con ngựa chiến bề ngoài trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng giờ mới gặp được người kỵ sỹ dũng mãnh. Quần dài của Chu Vũ Lâu tuột xuống gót chân, tay ôm lấy Hạ Sở Dung chật vật tiến về phía giường, hai người ngã vật xuống giường trong hơi thở gấp gáp. Anh đè lên người cô, Hạ Sở Dung không kiềm chế được, rên rỉ “cho em đi...” Chu Vũ Lâu nhổm mông, thót bụng, đang định làm tới thì tiếng đập cửa vang lên.

Phản ứng đầu tiên của Chu Vũ Lâu là: Trúng kế rồi!

Một cái bẫy vô cùng lớn!

Anh quay phắt đầu nhìn ra cửa... Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa như sấm dậy! Anh quay lại nhìn Hạ Sở Dung vô cùng ngờ vực, rồi nhanh chóng đứng dậy, kéo quần lên, đeo thắt lưng, sửa lại áo, động tác hoảng loạn, miễn cưỡng cũng sửa soạn xong. Tiếng đập cửa vẫn không dừng lại... Hạ Sở Dung cũng đang làm việc tương tự. Cô còn hoảng loạn hơn, khi xuống khỏi giường còn sảy chân ngã một cái – là do quần lót của cô vẫn đang mắc ở đùi quên chưa kịp kéo lên. Vai cô đập xuống tay vịn ghế sofa. Tiếng đập cửa vẫn dồn dập... Hạ Sở Dung đau quá kêu lên một tiếng, nhưng không quên kéo quần lót lên. Hành động đó khiến Chu Vũ Lâu kinh ngạc! Một ý nghĩ lóe qua trong đầu: Cô ấy không biết gì cả. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, loáng thoáng có tiếng nữ nhân viên phục vụ đang ngăn cản và hỏi han... Chu Vũ Lâu đỡ Hạ Sở Dung ngồi xuống ghế sofa, đi ra cửa nhìn qua mắt thần: Một người đàn ông lạ, khuôn mặt biến dạng, đỏ ửng. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đang nói gì đó, nhưng mặt anh ta vẫn không chút phản ứng. Tiếng đập cửa vẫn vang lên như sấm, tựa hồ như hàng vạn phím đàn cùng vang lên một lúc... Chu Vũ Lâu nghiến răng, sau đó giật mạnh cửa phòng mở ra.

Cuối cùng cũng đã yên lặng.

Đường Khải đứng ngoài cửa, Chu Vũ Lâu đứng bên mép cửa, còn Hạ Sở Dung ngồi ở trong phòng.

Đường Khải không nhìn Chu Vũ Lâu, anh nhìn trực diện vào ánh mắt kinh ngạc của Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung đầu tóc rối bù, một tay ôm lấy vai, quai váy bên đó tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.

Vừa rồi, khi tiếng đập cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của cô là cảnh sát tới bắt ổ mại dâm, hoặc là vợ của Chu Vũ Lâu dẫn người tới đánh ghen. Khi Chu Vũ Lâu đỡ cô ngồi lên ghế, vai cô đang đau nhói, cô đưa tay xoa bóp chỗ đau, không hề nghĩ Chu Vũ Lâu lại mở cửa nhanh như vậy. Chỉ khi đột nhiên thấy mọi thứ trở nên im lặng thì mới ngẩng đầu lên, và rồi nhìn thấy, chồng mình đang mặt đỏ tía tai đứng trước cửa! Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ. Cô và Đường Khải nhìn nhau một lát, rồi cô mới vội vàng cúi xuống kiểm tra quần áo và hốt hoảng kéo dây áo lên.

“A...”

Đường Khải gào lên! Anh quỳ sụp xuống sàn, đầu nặng trĩu cúi gằm, hai tay nắm lại đấm vào khung cửa cứng ngắc.

Chu Vũ Lâu ngay lập tức hiểu rõ danh tính người đàn ông. Anh định nói gì đó, nhưng thực tình không biết phải mở lời thế nào, vừa mấp máy môi còn chưa thốt ra tiếng thì thấy Đường Khải đã ngẩng đầu lên, phóng ánh mắt đầy thù hận về phía mình! Chu Vũ Lâu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Anh không né tránh. Thế rồi Đường Khải xông lên. Giống như một cơn lốc, nắm đấm của Đường Khải tựa viên đạn bắn ra khỏi nòng nhắm thẳng vào bụng Chu Vũ Lâu.

Chu Vũ Lâu loạng choạng thụt lùi, đổ gục xuống đúng dưới chân Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung kêu lên một tiếng thất kinh, vội vã ngồi xuống đỡ lấy vai Chu Vũ Lâu, hành động đó càng khiến cơn tức giận của Đường Khải trào dâng, anh lại điên dại xông tới!

“Anh làm cái gì thế?” Hạ Sở Dung nhanh chóng chạy ra ngăn chồng. Cô ôm chặt lấy eo anh, vừa cố kéo ra phía sau, vừa hét về phía Chu Vũ Lâu: “Anh đi đi!”

Chu Vũ Lâu loạng choạng đứng dậy, anh định tiến tới tách hai người họ ra, nhưng mới bước lại gần thì đòn thứ hai của Đường Khải cũng vừa phi tới! Đầu Chu Vũ Lâu lệch sang một bên, máu... chảy từ mũi ra.

“Mày chơi vợ tao! Con mẹ mày! Mẹ kiếp! Mày dám chơi vợ tao...” Giọng Đường Khải méo mó, vừa khóc vừa cố vùng ra khỏi tay Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung cũng không rõ lấy đâu ra sức lực, cô lấy đà lắc một cái, cả người xoay 90 độ, hất Đường Khải – người nặng gấp đôi mình sang một bên! Rồi cô chộp lấy cánh tay Chu Vũ Lâu, ngón tay như chiếc kìm khóa chặt lấy tay anh, rồi ra sức kéo anh ra ngoài.

“Anh đi đi... Đi đi!”

“Không... Em nghe anh nói đã, để anh giải...”

“Đi! Đây là chuyện của gia đình em, không cần anh lo! Anh đi đi!” Hạ Sở Dung hét lên, nước mắt tuôn trào. Nước mắt có thể làm mềm mọi sự phản kháng. Chu Vũ Lâu chỉ còn cách lùi lại. Hai nắm đấm của Đường Khải vẫn đang khua khoắng như trận cuồng phong, Hạ Sở Dung cố gắng dùng cả cơ thể để ngăn chồng lại, thét khàn cả cổ ra lệnh cho Chu Vũ Lâu: “Mau đi đi!”... Cuối cùng, Chu Vũ Lâu lùi ra tới mép cửa, cô dùng chút sức lực cuối cùng hét to: “Đi!” Rồi đóng sập cửa lại “rầm” một tiếng.

Phía trong cửa vọng ra tiếng khóc nức nở của Hạ Sở Dung.

Chu Vũ Lâu không đi thang máy. Anh vừa bước qua cánh cửa sắt của cầu thang bộ thì ở đầu bên kia, bảo vệ của khách sạn cũng vừa rẽ từ phía hành lang vào.

Bước ra khỏi khách sạn Nhã Đô, Chu Vũ Lâu mới phát hiện ra rất nhiều người đang nhìn mình. Nhân viên đón khách nói nhỏ với anh, trên mặt anh có rất nhiều máu. Lúc đó anh mới nhớ ra vừa rồi mũi mình mới bị người đàn ông kia giáng cho một quả. Anh lấy tay che mặt, tìm một quán Mc Donald gần đó, vào nhà vệ sinh rửa sạch vết máu. Nhìn lại đồng hồ, vẫn còn một lúc nữa em họ anh mới xuống xe. Anh gọi một cốc coca rồi ngồi xuống, nhìn qua cửa kính ra dòng người nườm nượp bên ngoài, trong lòng cảm thấy thật mù mịt.

Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung gặp mặt. Khung cảnh thật tồi tệ. Nhưng nếu so với lần gặp mặt thứ hai thì lần này vẫn được gọi là có cái kết hoàn mỹ.