← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Đã mấy ngày trôi qua, Chu Vũ Lâu sống như một xác chết di động. Bề ngoài trông anh có vẻ bận rộn: Chuẩn bị hôn lễ, việc trong khoa, việc bên ngoài rồi vô số công việc khác... Nhưng trên thực tế, linh hồn anh đã hoàn toàn thoát khỏi thể xác. Hôm đó, sau khi mua được chiếc bàn trang điểm về nhà, Tưởng Đan hào hứng khoe với anh, cô đã tìm thấy ảnh của chiếc bàn trang điểm kiểu Mỹ này trên tạp chí như thế nào, đã kinh ngạc về kiểu dáng của nó như thế nào, rồi “hội ngộ thần kì” với nó ở chỗ bán đồ nội thất ra sao... Rồi cô bắt Chu Vũ Lâu đoán xem chiếc bàn trang điểm làm bằng gỗ gì, nhưng gọi mấy lần “Vũ Lâu” mà anh vẫn ngây người ra không chút phản ứng. Tưởng Đan hỏi anh có tâm sự gì phải không? Anh trả lời không có gì, chỉ tại mệt quá thôi.

Anh cảm thấy hết sức mâu thuẫn.

Anh không biết mình có nên gọi điện cho Hạ Sở Dung hay không, hay là tới gặp thẳng cô ấy. Chẳng phải cô ấy nói là làm việc cho một công ty tư vấn thẩm mỹ, tên là Giai Dịch sao? Tìm địa chỉ rất dễ. Có một giọng nói không ngừng nhắc nhở Chu Vũ Lâu: Cuộc sống của cô ấy giờ đây chắc là tồi tệ lắm! Chồng cô ấy có làm gì cô ấy không? Họ có li hôn không? Có cãi cọ không? Có đánh cô ấy không? Một cô gái yếu đuối như vậy sao mà chịu nổi... Ngoài những điều lo lắng trên, Chu Vũ Lâu còn rất cảm ơn người con gái đó. Cảm ơn cô hôm đó đã bất chấp tất cả để ngăn chồng lại, cảm ơn cô đã đẩy anh ra ngoài với dáng vẻ liều mạng đó. Một người phụ nữ, chỉ khi dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ một ai đó, thì mới có sức mạnh và nước mắt như vậy.

Nhưng một giọng nói khác vẫn kiên trì nhắc nhở anh: Tuyệt đối không được phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Hành vi của mình đã hết sức nực cười rồi! Vốn dĩ định đặt dấu chấm hết, kết quả lại gây rắc rối lớn hơn. Nếu còn không ghìm cương trước vách núi, có thể anh sẽ phạm sai lầm không thể tha thứ hơn. Giọng nói đó còn hỏi ngược lại anh: Anh tưởng rằng sự an ủi của anh sẽ giúp được cô ấy sao? Hành xử yếu đuối như vậy chỉ khiến người con gái bất hạnh càng thêm bất hạnh mà thôi. Anh không thể cưới cô ấy, đúng không? Được, vậy thì đừng quấy rối người ta nữa. Hãy quên đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Chắc cũng phải đến năm, sáu lần, Chu Vũ Lâu cầm điện thoại lên nhưng rồi lại đặt xuống.

Cuộc sống của Hạ Sở Dung đúng là rất tồi tệ.

Ngày hôm đó, bảo vệ mà nhân viên phục vụ gọi tới, đi từ hành lang đã nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ phòng 1218. Họ vội vã chạy tới, vừa trông thấy tình cảnh trong phòng liền lớn tiếng tra hỏi Đường Khải: Xảy ra chuyện gì vậy? Cô gái này bị làm sao thế? Nhân lúc chúng tôi còn chưa báo cảnh sát, anh hãy khai cho rõ ràng đi. Đường Khải thấy oan ức vô cùng. Khai gì cơ chứ? Chẳng nhẽ lại nói: Xin lỗi, các anh hiểu lầm rồi, chuyện này không thể trách tôi, thực ra tôi chỉ là một thằng vô dụng, chuyện là do vợ tôi ngủ với thằng khác mới thành ra thế này? May lúc đó Hạ Sở Dung đã kịp ngừng khóc, giải thích một cách đối phó rằng chỉ là do hai vợ chồng cãi nhau, thì chuyện mới dừng lại. Bảo vệ vừa đi khỏi, Đường Khải mới chợt nhớ ra vali của khách vẫn đang nằm ở hành lang. Anh vội chạy đi lấy thì đã thấy bảo vệ tưởng là vật vô chủ, định mang đi xử lý. Đường Khải vội gọi giật lại “Hành lý đó là của tôi đấy!” Bảo vệ bắt anh phải nói trong vali có gì. Đường Khải đương nhiên không trả lời được. Anh bảo đó là hành lý của vị khách anh đón tới đây. Bảo vệ nói để khách đích thân tới nhận. Đường Khải cuống quá, suýt chút nữa lại xảy ra xô xát. May có nhân viên quầy lễ tân xác nhận thì sự việc mới được giải quyết.

Hạ Sở Dung rất kiên quyết, mặc kệ Đường Khải nói gì, cô nhất quyết giữ im lặng. Những câu Đường Khải hỏi chẳng qua cũng chỉ là hai người quen nhau như thế nào? Quen bao lâu rồi? Trước đó đã từng lên giường với nhau chưa? Mấy lần?... Đương nhiên, còn điều mấu chốt nữa, thằng cha đó tên gì? Làm gì?

Hạ Sở Dung không nói một lời nào.

Đường Khải cũng tới hỏi quầy lễ tân ở khách sạn Nhã Đô, hi vọng có thể truy ra tên khách đặt phòng 1218 ngày hôm đó, nhưng chỉ có mỗi tên Hạ Sở Dung.

Đường Khải cảm thấy mình là tên vô dụng nhất trong tất cả những kẻ vô dụng trên thế gian này.

Vợ mình đi theo thằng khác, lẽ nào bản thân còn chẳng đủ tư cách để làm rõ chân tướng sự việc? Rõ ràng bị cắm sừng, nhưng chiếc sừng này do đứa nào cắm lên đầu mình cũng không biết! Vì vậy, thù cũ hận mới dâng lên trong tâm trí anh, sự tự ti hàng ngày giờ trỗi dậy biến thành cơn thịnh nộ. Thái độ thì lạnh nhạt, không màng chuyện vợ chồng (chả trách suốt ngày né tránh)... Còn hai việc nữa cũng khiến Đường Khải lòng đau như cắt: Đầu tiên là lúc anh đánh Chu Vũ Lâu. Đương nhiên anh biết đối phương hoàn toàn có thể né tránh, nhưng người ta lại không tránh. Mẹ kiếp, không tránh mới tức! Ngày xưa, mỗi lần Đường Khải đánh cờ với bố, ông không bao giờ nói sẽ nhường Đường Khải, nhưng cứ vào ván cờ lại dùng mấy lỗi sơ đẳng, cố tình để bị ăn một xe một mã, sau đó nghĩ cách hạ gục anh. Sao lại để ăn mất hai quân cờ? Bởi ông nghĩ rằng mình quá mạnh, nhường hai quân như vậy đánh nó mới sướng. Bị đánh mà còn không thèm tránh là có ý gì? Tức là có bản lĩnh, không thèm tránh. Dường như anh ta đang có ý nói rằng: Chuyện nhỏ, chẳng phải mày muốn đánh sao? Tới đi, tao cho mày đánh, vài chiêu của mày, chẳng đủ gãi ngứa, chẳng quan trọng... Chuyện này là sao chứ? Mẹ nó! Thật vô lí! Chính vì vậy, Đường Khải tuy đã đánh được người nhưng không hả giận, ngược lại còn thấy mình ngập chìm trong nỗi nhục. Thứ hai, là phản ứng của Hạ Sở Dung lúc anh đánh gục Chu Vũ Lâu. Cô ta còn chạy ra đỡ cho thằng khốn nạn kia, không thèm để ý gì đến mình, không cần biết cảm nhận của chồng! Đường Khải thấy tủi thân vô cùng.

Nhưng Đường Khải là người có phẩm chất tốt, anh không đánh phụ nữ, trước mặt Hạ Sở Dung ngay cả to tiếng anh cũng không làm được. Sau nhiều lần hỏi han mà không có kết quả, anh tự ngược đãi mình hai lần. Một lần đấm tay xuống bàn trà, khiến mặt bàn làm bằng gỗ thông cũng để lại hai vết hõm nhỏ. Một lần là nghiêng đầu đập vào tường kêu côm cốp mấy tiếng, hiển nhiên là rất đau nhưng may không chảy máu – đó là chuyện của đêm đầu tiên sau khi sự việc xảy ra. Đêm thứ hai, anh lôi tấm ảnh cưới một mét treo trên đầu giường trong phòng ngủ xuống, lấy đầu gối húc gãy làm đôi. Đêm thứ ba, anh về nhà sau khi uống rượu, cưỡng ép Hạ Sở Dung quan hệ hai lần. Hạ Sở Dung không từ chối cũng không giằng co, chỉ nằm im không động đậy cũng không lên tiếng... Đương nhiên, mấy ngày qua, hai từ “li hôn” đã mấy lần ra tới cửa miệng, nhưng cuối cùng Đường Khải cũng nhịn được mà không nói ra.

Sự việc thay đổi vào tối ngày thứ tư.

Hôm đó, Đường Khải chỉ uống một chai Nhị Oa Đầu nhỏ. Do hôm trước, khi anh quan hệ hai lần với Hạ Sở Dung, bộ dạng cô như xác không hồn khiến anh tức giận, lúc uống rượu cũng có đôi phần do dự, nếu tối nay điều kiện thuận lợi, anh sẽ làm hòa với Hạ Sở Dung? Khi Đường Khải vào phòng, Hạ Sở Dung đang ngồi trên sofa xem tivi. Anh tiến lại gần, ngồi bên cạnh cô, cầm lấy điều khiển tắt tivi đi, vừa định lên tiếng thì Hạ Sở Dung đã nói trước.

“Chúng ta li hôn đi!”

Đường Khải sững người.

Giọng Hạ Sở Dung rất nhỏ, chậm rãi, “Em không cần gì hết, em sẽ tự đi, anh cho em thời gian hai tuần để tìm phòng. Em đã làm chuyện có lỗi với anh, em là người đàn bà tồi, anh đừng trách em.” Giọng Hạ Sở Dung hơi run rẩy, cô cố kìm không để nước mắt rơi, lời nói đứt đoạn, “Không phải lỗi của anh, anh là người tốt, thực sự là người tốt. Vấn đề là ở em. Chúng ta không hợp nhau, chúng ta đến với nhau là một sự hiểu lầm, em thực sự xin lỗi anh, nhưng chia tay sớm cũng tốt, anh đừng nghĩ nhiều, là lỗi của em... lỗi của em.” Hạ Sở Dung đứng dậy, nhìn sang Đường Khải vẫn đang còn sững người ngơ ngác. Bốn ngày qua, đây là lần đầu tiên cô đối diện với anh.

“Em xin lỗi...” Hạ Sở Dung nghẹn ngào, đi vào phòng ngủ dành cho khách rồi đóng cửa lại.

Một hồi lâu mà Đường Khải vẫn không hề nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Đường Khải như tỉnh giấc sau cơn ác mộng, rùng mình một cái rồi toàn thân sụp xuống, dựa vào sofa, cầm lấy chiếc điều khiển tivi... Anh cũng không biết mình cầm điều khiển làm gì, cũng giống việc anh chẳng hiểu tại sao mình lại mở tivi vậy... Mọi hành động đều là vô thức. Anh nhìn chằm chằm vào những hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ trong tivi, cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng. Có thể trong tiềm thức, anh muốn dùng hình ảnh đang chuyển động trên tivi để phân tán sự chú ý của mình, khiến bản thân ít nhiều trông vẫn còn giống một người bình thường, chứ không phải kẻ đã hồn lìa khỏi xác, là người chồng đáng thương nhất thế giới. Khi mới bắt đầu, trong mắt Đường Khải, hình ảnh trên tivi chỉ là những bóng mờ đang di chuyển, giống như có lần do lái xe quá lâu, đột nhiên anh thấy hình ảnh trước mắt như bị nước làm mờ đi, lần đó khiến anh sợ hết hồn, lập tức tấp xe vào vệ đường, nghỉ ngơi hồi lâu mới bình thường trở lại. Vừa rồi, khi xem tivi, anh lại có cảm giác giống lần đó: Mờ ảo, nhấp nháy... nhưng giờ đây... vào lúc này... ngay lúc này... đột nhiên... đôi mắt anh trở lại bình thường, thậm chí còn đặc biệt tinh tường, có thể nói là ánh mắt sắc bén nhất thế giới! Điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, thật không thể tưởng tượng nổi! Anh nhìn như dán mắt vào màn hình tivi, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, đó là do cảnh tượng trong tivi đã thu hút sự chú ý của anh: Có một người đang phát biểu trên tivi – đó chính là người đàn ông ở khách sạn Nhã Đô.

Cuộc thi hát “Con đường hoan ca” dành cho các ca sỹ trẻ, do tám doanh nghiệp lớn đồng tài trợ và là chương trình truyền hình được toàn tỉnh hưởng ứng nhất năm nay, tỉ lệ người xem ngày một tăng cao, truyền thông ra sức ca ngợi, khán giả đông như trẩy hội. Trước và sau mỗi vòng thi, các bản tin và chương trình liên quan đều được nằm ở trang quan trọng hoặc khung giờ vàng của các kênh truyền thông lớn, đặc biệt là giai đoạn chuẩn bị vòng chung kết, tiếng tăm của chương trình nổi cuồn cuộn như dầu sôi trên chảo lửa. Tiết Qua là một trong những thí sinh nhận được nhiều sự chú ý nhất. Cậu ấy luôn dẫn đầu trong nhóm thi hát opera. Mới mấy hôm trước, bài Celeste Aida [9] đã giúp cậu giành được điểm cao nhất để đi thẳng vào vòng chung kết, Đài truyền hình tỉnh đã làm cuộc phỏng vấn sâu với cậu và Chu Vũ Lâu.

Những gì mà Đường Khải nhìn thấy chính là chương trình đó.

10 sáng hôm sau, sau khi hết tiết học, Chu Vũ Lâu liền đi ra ngoài. Khi anh ra tới cổng trường thì cũng là lúc Đường Khải lái xe tới trước cổng nhạc viện.