← Quay lại trang sách

Chương 2 ⚝ 1 ⚝

Thực ra, nếu không bị chiếc xe phía sau đâm phải thì Đường Khải đã nhìn thấy Chu Vũ Lâu.

Người lái chiếc xe phía sau chính là Triệu Đạc.

Sau khi trấn lột được hơn ba vạn tệ từ gã đàn ông mập lùn, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc chong đèn bàn bạc với nhau để tìm hướng đi “chính đáng” cho món tiền bất chính mà hai người vừa hốt được. Cuối cùng họ quyết định mua xe, vừa được hưởng thụ mà lại oai phong, cũng thuận lợi hơn nhiều cho những lần hành động sau. Kiểm lại số tiền có trong tay, nếu mua xe cao cấp quá thì không đủ tiền, nhưng tầm như Xiali [10] thì không thành vấn đề. Nói là làm, chiếc Xiali hai khoang màu bạc mà Triệu Đạc đang cầm lái chính là chiếc xe mới cứng mới tậu ngày hôm qua.

Triệu Đạc đã có bằng lái từ lâu, nhưng do lâu quá không lái xe, thành ra hơi lóng ngóng, hơn nữa lại mất tập trung, vừa phải nhìn chỗ để đỗ xe, vừa mở điện thoại gọi điện cho Bạch Tiểu Khê, hậu quả là chiếc Xiali “thơm” vào mông chiếc Mercedes phía trước. Đường Khải đang ngồi trong xe đột nhiên thấy rung mạnh, biết ngay vừa bị đâm vào đuôi xe, vội vàng xuống xe ra phía sau xem xét. Triệu Đạc cũng vội vã bước tới, luôn miệng nói xin lỗi. Đường Khải đang chổng mông lên để kiểm tra kĩ lưỡng thanh cản sau, vừa hay lúc này, Chu Vũ Lâu lướt ngang qua phía sau Đường Khải, mặt đồng hồ còn vô tình quét qua quần Đường Khải, nhưng hai người không ai nhìn thấy ai.

Thanh cản sau xước một vết sơn khoảng bằng chiếc móng tay, Đường Khải khua khua tay ra hiệu bảo Triệu Đạc đi đi. Nếu như bình thường, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng hôm nay anh không có tâm trạng để đôi co. Lên xe, anh phóng thẳng vào trong cổng nhạc viện.

Sau khi vào lại xe, Triệu Đạc tiếp tục gọi cho Bạch Tiểu Khê, nhưng khi gọi được rồi mới biết cô phải học thêm hai tiết nữa nên bảo anh ta về trước. Triệu Đạc hơi thất vọng. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh ta tới nhạc viện đón Bạch Tiểu Khê. Trước đây, do không có xe nên anh ta chưa bao giờ đến đón cô, Bạch Tiểu Khê cũng từng hỏi lí do, nhưng Triệu Đạc chỉ ậm ừ lảng tránh, nói ghét cái thái độ tự cao tự đại của mấy người ở đấy, nhưng nguyên nhân thực sự chỉ có mình anh ta biết.

Đúng rồi, còn một việc rất quan trọng nữa. Bạch Tiểu Khê là sinh viên năm ba, chuyên ngành biểu diễn nhạc kịch của khoa Biểu diễn Hí kịch và Điện ảnh, học viện âm nhạc Tân Giang.

Nickname trên mạng của cô là “Hải Nhu”, nửa năm trước, cô làm quen với nickname “Dạ Lạc Mông Không”, nhưng trong đời thực, cô đã quen Chu Vũ Lâu từ lâu rồi. Giảng đường môn Hình thể mà cô đăng kí học nằm đối diện chếch với văn phòng khoa Thanh nhạc, cô và Chu Vũ Lâu đã từng gặp nhau nhiều lần khi đi qua hành lang này. Chu Vũ Lâu có khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ thanh thoát và khí chất chững chạc, nhưng không hề thiếu sức sống, khiến cô mê mẩn. Trước khi quen Triệu Đạc, thỉnh thoảng khi tự thỏa mãn tâm tư thiếu nữ của mình, trước mắt cô thường hiện lên khuôn mặt Chu Vũ Lâu. Nhưng Chu Vũ Lâu hoàn toàn không để ý tới cô. Những cô gái xinh đẹp thì quá nhiều, nhưng có thể gây được sự chú ý cho anh thì rất ít.

“Dạ Lạc Mông Không” và “Hải Nhu” nói chuyện với nhau trên mạng không nhiều, nhưng lần nào cũng rất vui vẻ. Chu Vũ Lâu thích nói chuyện với Hải Nhu vì trong cái tên đó có chữ “hải”, trùng với tên con gái anh – Chu Hải Ninh. Hơn nữa, sự tinh nghịch của Hải Nhu khiến anh thường liên tưởng tới con gái mình. Đương nhiên, ban đầu Bạch Tiểu Khê cũng chỉ coi Dạ Lạc Mông Không như con mồi, nên từ đầu cô đã giấu kín thân phận mình. Nhưng qua vài lần nói chuyện, Bạch Tiểu Khê nhận ra người đàn ông này rất đặc biệt, như một người anh hiểu biết và tinh thông mọi chuyện, luôn khiến cô có những khoảng thời gian rất vui vẻ. Cũng chính vì vậy, cô mãi vẫn không có ý định làm tổn hại đến Dạ Lạc Mông Không. Cứ như vậy, hơn nửa năm kết bạn, Hải Nhu và Dạ Lạc Mông Không nói chuyện ngày càng hào hứng, nhưng vẫn không hề biết thực ra họ là thầy Chu và cô sinh viên Bạch Tiểu Khê ở cùng trường.

Sau khi lướt ngang qua Đường Khải, Chu Vũ Lâu vội vã tới thẳng trường mầm non. Hôm nay anh phải đến thăm con gái Chu Hải Ninh. Sau khi li hôn, Chu Vũ Lâu cứ rảnh rỗi lại tới trường chơi với con gái, nhưng cố gắng tránh khoảng thời gian có thể giáp mặt Đỗ Nghiên, như lúc buổi trưa hoặc xế chiều. Chu Vũ Lâu cảm thấy, lần tới thăm con gái này có ý nghĩa trọng đại, bởi hai ngày nữa, tức là Chủ nhật này, anh lấy vợ mới. Lần tới đến thăm con gái, anh đã không còn là người độc thân nữa.

Đường Khải bước vào khu giảng đường của nhạc viện.

Đây là lần đầu tiên anh tới đây, ngoài căng thẳng ra thì còn cảm thấy có chút hưng phấn. Anh rất hài lòng với quyết định lần này. Anh biết rõ tính cách Hạ Sở Dung, đã nói li hôn thì không còn hi vọng tiếp tục nữa. Đường Khải chấp nhận, nhưng gã Chu Vũ Lâu kia thì anh không thể bỏ qua. Tối qua, khi đầu óc đã tỉnh táo, Đường Khải nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng cho rằng Hạ Sở Dung của anh rất có khả năng sẽ lại khoác áo cưới, sà vào lòng Chu Vũ Lâu. Anh quyết định: Nếu mình bị cắm sừng thì đầu thằng cha kia cũng không thể để yên được. Giống như đâm xe vậy, anh đi xe tăng, tôi chỉ có Alto [11] , anh to khỏe, tôi không thắng nổi anh, được, nhưng đâm tôi nát nhừ rồi, anh cũng đừng mong dễ dàng phủi mông ra về! Tôi tháo bộ xích của anh cũng được chứ! Đường Khải quyết định phải xông vào sào huyệt của Chu Vũ Lâu, quyết sống mái một phen, mạnh tay “ụp” cho hắn chậu nước bẩn vào đầu, cho lòi cái mặt ngụy quân tử kia ra cho cả nhạc viện biết.

Khi Đường Khải tới văn phòng khoa Thanh nhạc, chỉ thấy một mình thầy Trần cán sự khoa thì rất thất vọng. Nghĩ ngợi một lúc, anh cất tiếng hỏi: “Xin cho hỏi Chu Vũ Lâu có ở đây không?”

Thầy Trần nhìn anh một lúc rồi trả lời: “Trưởng khoa Chu hết tiết học thì đi ra ngoài chưa thấy về, cậu là...”

“À..” Đường Khải không muốn tiết lộ danh tính, hôm nay rõ ràng đến không đúng lúc, nhưng anh vẫn không nhịn được cố ám chỉ vài câu, “Tôi là bạn của anh ấy, nghe nói anh ấy sắp kết hôn nên tới chúc mừng, tôi và cô dâu là...” Đường Khải nhắc tới “kết hôn” là muốn ám chỉ chuyện của Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung. Anh ta muốn nói mình là người quen của cô dâu. Nhưng thầy Trần rõ ràng đã hiểu sai ý, vội vàng đáp lời: “À, cậu tới chúc mừng hôn sự của trưởng khoa Chu à? Cậu đợi chút nhé, để tôi gọi điện cho thầy ấy!” Nói đoạn liền cầm ngay điện thoại lên.

Đường Khải bất chợt giật mình, đã tới mức này rồi sao? Bên kia còn chưa li hôn bên này đã dám công khai bàn chuyện kết hôn? Nhưng trong chốc lát, anh thấy có gì đó sai sai, có thể hai bên đang nói về hai chuyện khác nhau, liền lên tiếng ngăn lại: “À, khoan đã, không cần đâu, tôi sẽ gọi cho anh ấy sau. Ha ha, tôi bận lu bù suốt ngày, đầu óc lẫn lộn hết cả, Vũ Lâu, anh ấy cuối cùng chốt ngày cưới vào ngày...”

“Là ngày kia, Chủ nhật ấy!”

“À... Đúng rồi, lần trước anh ấy có nói với tôi, nghe nói có thay đổi ngày, xem ra vẫn là ngày đó, địa điểm không thay đổi chứ?”

“Không đổi, vẫn ở hội trường Phú An, tầng 2 nhà hàng Phú An.”

Đường Khải cảm ơn thầy Trần một cách khách sáo rồi đóng cửa đi ra ngoài. Ra ngoài rồi mà tim vẫn không ngừng đập thình thịch.

“Chu Vũ Lâu, mày ăn cơm càng ngon thì phân càng thối.”