← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Hoàng Đại Sinh xuất hiện cùng một loài cây rất giống ấy – cây ngũ gia bì.

Khi Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển bê chậu ngũ gia bì vào trong nhà thì câu đầu tiên của Tưởng Đan là: “Ôi, Đại Sinh, anh bê em trai anh đến đây làm gì thế?” khiến cả hội phá lên cười. Đúng vậy, cây ngũ gia bì cao thẳng, lá to như lòng bàn tay, xanh mướt mỡ màng, dáng vẻ chắc khỏe xòe tán ra bốn phía, nếu so với chậu cây này thì mọi câu từ miêu tả Hoàng Đại Sinh đều trở nên nhạt nhòa.

Mối quan hệ giữa bốn người Chu Vũ Lâu, Tưởng Đan, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh rất thú vị. Hoàng Đại Sinh là bạn thân từ thời trung học của Chu Vũ Lâu, Lữ Thanh là bạn thân của Tưởng Đan thời đại học, Hoàng Đại Sinh lại học cùng khoa với Tưởng Đan và Lữ Thanh, chỉ có điều, khi Tưởng Đan và Lữ Thanh vào trường thì Hoàng Đại Sinh đã tốt nghiệp ra trường từ lâu rồi. Họ đều học khoa Trung văn, sau khi tốt nghiệp, Tưởng Đan làm ở nhà xuất bản, Lữ Thanh làm sáng tác tự do, đã xuất bản được vài cuốn tiểu thuyết và tập tản văn đề tài tuổi trẻ. Hoàng Đại Sinh hiện đang là phóng viên có thực lực nhất của chuyên trang pháp luật thuộc tờ Tân Giang vãn báo.

Sau khi Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan yêu nhau thì Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh cũng gặp nhau thường xuyên hơn. Tưởng Đan vốn vẫn muốn gán ghép hai người họ, Lữ Thanh phản hồi rất tích cực nhưng Hoàng Đại Sinh có vẻ trời sinh chậm hiểu, lại coi Lữ Thanh như anh em tốt, mỗi lần nhắc đến vấn đề quan trọng thì lại mất tập trung.

Khi Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh đi vào thì Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan đang sắp xếp phòng tân hôn. Mãi tới tận sáng nay, sau khi gặp con gái xong, Chu Vũ Lâu mới dứt ra được khỏi chuyện của Hạ Sở Dung một chút.

Trong phòng tân hôn, ảnh cưới của Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan được treo ở đầu giường. Cạnh đầu giường có một chiếc bàn trang điểm kiểu Mỹ, trong gương phản chiếu hình ảnh giấy dán tường hoa nhí đầy lãng mạn. Huyền quan chạm rỗng, tủ bếp kịch trần, rèm cửa sổ kiểu sợi rủ... Tất cả mọi thứ hầu như đều là mới. Tưởng Đan chạy đôn chạy đáo suốt gần ba tháng mới có thể mang lại cho căn phòng tân hôn này một bộ mặt mới, hoàn toàn không còn tìm thấy hình bóng của người phụ nữ trước kia nữa.

Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh dạo một vòng quanh căn phòng với ánh mắt ngưỡng mộ. Hoàng Đại Sinh gạt mồ hôi, nói: “Tớ với Lữ Thanh đều thấy đi tay không tới dự tiệc nó thế nào ấy, nghĩ mãi thấy tổ ấm uyên ương của hai người cũng không thiếu gì, chỉ thiếu đúng mỗi cây xanh nên bọn tớ mang đến bổ sung thêm.”

Tưởng Đan nhân cơ hội hùa vào: “Hai người dạo này thân nhau nhỉ!”

Lữ Thanh huých Tưởng Đan một cái, còn Hoàng Đại Sinh thì nói với giọng nghiêm túc: “Đương nhiên, cô gái xa nhất chính là tình yêu gần nhất của tôi.”

Lữ Thanh hỏi Chu Vũ Lâu: “Trưởng khoa Chu không bận việc hôn lễ ngày kia hay sao mà còn có thời gian mời cơm thế này?”

Chu Vũ Lâu trả lời: “Là việc của em họ anh. Bạn trai nó hôm nay ở ngoại tỉnh đến, lát nữa là tới thôi. Anh là người lớn trong nhà, lần đầu tiên gặp mặt cũng phải nghiêm chỉnh một chút. Anh đặt bàn ở nhà hàng rồi, nhưng sợ chỉ có mấy người bọn anh thôi sẽ khó nói chuyện nên muốn gọi thêm mọi người đi cùng.”

Hoàng Đại Sinh vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Vũ Đình... con bé đó có bạn trai rồi cơ à?”

“Chứ sao!” Chu Vũ Lâu nói, “Người ta đã tốt nghiệp đại học rồi, cậu nghĩ nó vẫn là con bé ngày xưa, hễ thấy cậu là co giò bỏ chạy à?”

Hai anh em Chu Vũ Lâu và Chu Vũ Đình vốn rất thân nhau. Chu Vũ Đình là con gái của chú út Chu Vũ Lâu, nhỏ hơn anh mười tuổi. Lúc còn nhỏ, bố mẹ cô không may gặp nạn qua đời, từ đó Vũ Đình sang ở cùng gia đình Vũ Lâu. Đối với cô em gái này, Vũ Lâu luôn thương yêu thật lòng, sau khi bố mẹ qua đời, anh mặc nhiên gánh vác trách nhiệm của phụ huynh. Bốn năm qua, Chu Vũ Đình học đại học ở một trường sư phạm ở ngoại tỉnh. Trước khi tốt nghiệp, Chu Vũ Lâu nhiều lần gọi điện khuyên cô quay về Tân Giang để còn có người chăm sóc. Em gái anh cũng rất nghe lời, sau khi tốt nghiệp cũng về Tân Giang để ổn định công việc. Mấy hôm trước, khi ra ga tàu đón em gái, Chu Vũ Lâu định gọi cô về nhà anh ở, nhưng cô từ chối vì không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống tân hôn của anh, nên qua nhà một người bạn đại học ở tạm. Nếu không xảy ra chuyện của Hạ Sở Dung thì vốn dĩ mấy ngày qua anh đã nên đi tìm phòng cho Vũ Đình rồi.

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện thì chuông cửa reo. Lúc đó, Chu Vũ Lâu đang ở trong nhà kho tìm chỗ cất phân bón mà Hoàng Đại Sinh mang tới, Tưởng Đan ra mở cửa. Chu Vũ Lâu nghe tiếng cô đang chào hỏi nhiệt tình: “Mời vào, mau mời vào...” rồi đột nhiên im bặt. Chu Vũ Lâu cảm thấy có gì đó khác thường, liền đi từ nhà kho ra, vừa ra tới cửa thì đột ngột dừng lại... Anh dường như không dám tin vào mắt mình.

Ai thế kia?

Anh nhìn thấy người mà Chu Vũ Đình đang khoác tay chính là Phùng Thái.

Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh không quen Phùng Thái. Hai người đưa mắt nhìn nhau không hiểu vì sao hai vợ chồng Chu Vũ Lâu lại phản ứng như vậy. Người đàn ông kia có vẻ hơi lớn tuổi, da ngăm đen nhưng cũng không đến nỗi khó nhìn, cho dù là xấu trai thật, cũng không tới nỗi để khách đứng đó chứ. Phùng Thái có khoảng thời gian thường xuyên tới nhà Tạ Lam để học hỏi, Tưởng Đan đương nhiên là biết anh. Cô không biết phải làm sao liền quay lại nhìn Chu Vũ Lâu, ánh mắt rõ ràng đang hỏi: “Chẳng phải anh bảo bạn trai Vũ Đình hôm nay mới ở tỉnh khác đến sao? Sao mới chớp mắt đã biến thành Phùng Thái cùng khoa anh vậy?”

Vừa rồi, khi cửa vừa mở ra, nhìn thấy người phụ nữ đứng trong nhà là Tưởng Đan, đầu Phùng Thái đã ong lên một tiếng, tới khi nhìn thấy Chu Vũ Lâu, Phùng Thái mới nhận ra có câu nói như là dành riêng cho mình: “Chui đầu vào họng súng”.

Chu Vũ Đình nhìn anh trai và chị dâu với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang bên cạnh nhìn Phùng Thái. Cô nhận ra người bạn trai nickname “Thép đã tôi thế đấy” mà cô quen trên mạng có thể quen biết anh chị mình. Nhưng cô không biết rằng, mối quan hệ của ba người họ không đơn thuần chỉ là “quen biết”.

Có những lúc ông trời trêu ngươi thật quá đáng.

Không khí đột nhiên trở nên khó xử. Chu Vũ Lâu thấy không lên tiếng cũng không phải, nhưng nếu cất lời lại sợ thốt ra những câu khó nghe. Trong không khí im lặng khó xử đó, bông hoa lụa trên huyền quan chợt rơi “bộp” xuống đất, như nhắc nhở họ không thể đứng mãi như vậy.

Cuối cùng vẫn là Chu Vũ Lâu cất lời, tuy hơi gượng gạo nhưng anh cũng cố nói với thái độ hòa nhã nhất: “Mau vào đi, đợi mọi người lâu lắm rồi!”

Chu Vũ Đình và Phùng Thái im lặng bước vào nhà. Chu Vũ Đình định giới thiệu bạn trai, nhưng nghĩ lại, thấy chưa nên mở lời, lại thôi. Phùng Thái cười gượng gạo gật đầu chào những người trong phòng, rồi vội cúi đầu thay dép đi trong nhà. Mọi người đều im lặng, nhìn theo Chu Vũ Đình và Phùng Thái đi vào phòng khách, đến bên sofa. Cả hai ngồi xuống chiếc sofa đầy họa tiết hoa tulip với tâm trạng bất an. Lúc nãy, khi đi ngang qua trước mặt Hoàng Đại Sinh, Chu Vũ Đình liếc nhìn anh và khẽ gật đầu mỉm cười.

Thấy vậy, Hoàng Đại Sinh lên tiếng đầu tiên: “Vũ Đình cao thế này rồi cơ à!” Anh không rõ sự tình, nghĩ nói câu này thì sẽ an toàn hơn. Chu Vũ Đình trả lời: “Anh Đại Sinh, mấy năm rồi không gặp, anh đã tìm được chị dâu chưa?” Hoàng Đại Sinh vội “tự hạ nhục” để đánh tan không khí khó xử: “Ồi, anh Đại Sinh của cô từ nhỏ đã không có duyên với bạn khác giới, con gái cứ thấy anh là chạy, y như cô hồi nhỏ. Đấy...” anh chỉ sang Phùng Thái nói tiếp: “Cô đã là hoa có chủ rồi mà anh vẫn F.A [12] đây này!” Nhưng nói xong rồi anh mới thấy hối hận.

Tưởng Đan đi rót trà cho Chu Vũ Đình và Phùng Thái, Chu Vũ Lâu lấy một điếu thuốc ra mời Phùng Thái, châm lửa cho anh: “Thế giới này nhỏ thật đấy! Vũ Đình khoe nó đưa bạn trai về ra mắt, không ngờ chàng trai bí mật của nó lại là thầy Phùng. Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thầy Phùng lần đầu tiên tới nhà tôi lại với thân phận này.”

Anh còn chưa nói hết câu, ngụm trà Chu Vũ Đình vừa đưa lên miệng đã “phì” hết ra ngoài.

“Thầy Phùng?” Cô kinh ngạc quay sang nhìn Phùng Thái, “Thầy Phùng?... Anh... Không phải anh làm việc ở công trường sao?” Khi cô nói câu này, Phùng Thái cũng bị nửa hơi thuốc vừa hút vào sặc ở cổ.

Chu Vũ Đình quen biết và bắt đầu nói chuyện với Phùng Thái từ học kỳ hai của năm thứ hai đại học.

Cô chọn anh để nói chuyện là có ba lí do: một là Phùng Thái nói anh ở Tân Giang, điều đó khiến cô cảm thấy rất thân thiết; hai là anh dùng nickname “Thép đã tôi thế đấy”, khiến cô cảm thấy nó rất khác biệt; thứ ba, Phùng Thái nói anh là công nhân làm việc ở công trường xây dựng, điều đó khiến cô cảm thấy thú vị vô cùng. Một người công nhân sau khi làm hết công việc nặng nhọc hàng ngày vẫn dành chút thời gian vào quán net lên mạng, anh chàng công nhân này thật đặc biệt.

Cứ như vậy, hai năm qua, trong những lần nói chuyện liên tiếp trên mạng... Phùng Thái bắt đầu từ một anh phụ hồ, ngày ngày dậy sớm, vác cát, xách vữa, lớp chai sần trên tay rụng rồi lại mọc, sau lưng thường bị cọ sát rớm máu khắp nơi... Khi hai người quen nhau được nửa năm thì anh dựa vào sức mình đã lên được chức thợ chính, ngày công từ 30 tệ tăng lên 45 tệ, hôm đó, Chu Vũ Đình cả đêm vui mừng thay cho anh. Sau đó, có lần ông chủ đi kiểm tra công trình, một anh thợ làm việc trên cao lỡ tay làm rơi chiếc bay sắt xuống đúng vị trí ông chủ đang đứng, Phùng Thái vội lao ra đẩy ngã ông chủ, khiến chiếc bay đâm trúng đùi mình. Ông chủ hết sức cảm động, đợi khi vết thương lành hẳn liền cất nhắc anh lên làm trưởng nhóm thợ nề. Lại một lần khác, hai thợ hàn do đánh bạc mà gây gổ đánh nhau, những người tham gia đánh bạc nhanh chóng chia thành hai phe, một cuộc ẩu đả tập thể chuẩn bị nổ ra, cũng chính Phùng Thái ra mặt ngăn chặn cuộc ẩu đả đó, khiến ông chủ càng tin tưởng anh hơn. Bốn tháng trước, một cai thầu do ăn bớt vật liệu bị ông chủ đuổi việc, ông chủ chỉ đích danh anh tiếp quản, thế là anh trở thành đội trưởng, quản lý trong tay hơn hai trăm công nhân.

Phùng Thái còn nói với Chu Vũ Đình rằng anh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lý tưởng của anh không chỉ nằm trong công trường nhỏ bé này. Lý do hằng ngày kiên trì lên mạng là để học hỏi thêm nhiều thứ ở thế giới bên ngoài, để được mở mang đầu óc.

“Cho tới ngày phải chết, anh cũng không phải hối hận về những năm tháng lãng phí thời gian, cũng không phải xấu hổ vì những tháng ngày không làm được gì, bởi toàn bộ thời gian của cuộc đời này anh đã dành để vật lộn, phấn đấu không ngừng trong việc xây dựng sự nghiệp vinh quang cho mình.” “Thép đã tôi thế đấy” muốn Chu Vũ Đình hãy tin rằng, anh nhất định sẽ gây dựng được sự nghiệp, sẽ tạo nên những trang lịch sử... Chu Vũ Đình thực sự đã nhìn thấy ở người bạn này hình ảnh một Tôn Thiếu Bình [13] trong tiểu thuyết Thế giới bình thường.

Cứ như vậy, Phùng Thái diễn thật sống động vai cuộc đời khác của mình trong thế giới ảo trên mạng, hoặc nói cách khác, cũng là cùng một cuộc đời. Anh công nhân “Thép đã tôi thế đấy” trên công trường và thầy Phùng Thái ở nhạc viện thực ra là cùng một người, đi lên từ một vai diễn nhỏ bé nhất, nhưng luôn ôm trong mình một hoài bão lớn lao.

Ban đầu, Phùng Thái dùng thân phận công nhân để nói chuyện với cô sinh viên đi học xa nhà chỉ để cho vui. Nhưng dần dần, anh dấn sâu vào vai diễn. Anh bắt đầu tin rằng, người công nhân làm việc ở công trường, cái anh chàng “Thép đã tôi thế đấy” bắt đầu sự nghiệp từ một người phụ hồ đó không phải chỉ là một cái tên ảo, mà là một sinh linh thực sự tồn tại. Anh thường đối chất với thầy Phùng ở nhạc viện: “Này, anh thấy sao? Tôi đã lên chức cai thầu rồi, sao anh vẫn giậm chân tại chỗ vậy? Anh phải cố gắng lên chứ!” Phùng Thái cảm thấy như hai con người có lúc hòa làm một, có lúc lại tự chiến đấu một mình, họ đang chiến đấu hết mình trên sân khấu cuộc đời kỳ diệu này... Đó chẳng phải là một trò chơi rất hay sao.

Hiển nhiên, người nảy sinh tình cảm trước là Chu Vũ Đình. Cô bị cảm động sâu sắc bởi câu chuyện của người bạn trên mạng. Cô quyết định từ bỏ cơ hội làm việc không tồi ở thành phố khác để trở về Tân Giang, đến bên người bạn “gang thép” của mình, trở thành người con gái của anh mà không chút do dự, cùng anh xây dựng một tương lai xán lạn đầy kì tích. Cô từng nghĩ anh trai sẽ phản đối cô quen bạn trai là công nhân xây dựng, nên quyết định tạm thời chưa kể câu chuyện này cho anh trai, chỉ giới thiệu bạn trai là bạn học cùng lớp, chờ khi “gang thép” và anh trai gặp mặt rồi tìm cách từ từ giải thích sau.

Ngày thứ hai sau khi về Tân Giang, Chu Vũ Đình và Phùng Thái đã gặp nhau. Vốn dĩ, trong lúc nói chuyện trên mạng, Phùng Thái đã ngày càng thích cô gái ngây thơ này. Tới khi gặp mặt, anh càng thấy thực lòng yêu mến cô hơn. Chu Vũ Đình mặt mày thanh tú, toát lên vẻ hoạt bát năng động, như ngọn gió xuân lùa qua cửa sổ trái tim sương giá của Phùng Thái. Mấy ngày đêm anh mất ăn mất ngủ, nôn nóng vô cùng. Chu Vũ Đình cũng vừa gặp mặt Phùng Thái đã xiêu lòng. Trước khi về Tân Giang, cô đã đưa ra cho mình tình huống xấu nhất về diện mạo của Phùng Thái. Với dự liệu như vậy nên khi gặp Phùng Thái ngoài đời thực, cô thấy còn đẹp hơn Bae Yong Joon [14] gấp vạn lần.

Khi Chu Vũ Đình nói muốn giới thiệu anh với người lớn trong nhà, điều Phùng Thái liên tưởng tới là hình ảnh hai vợ chồng già hiền từ chất phác, nên anh nghĩ tạm thời vẫn ra mắt với thân phận là anh công nhân xây dựng, bởi nếu lời nói dối đã kéo dài hơn hai năm ngay lập tức được phơi bày thì e cô gái khó lòng đón nhận. Anh không thể để vuột mất mối lương duyên trời cho này vì bất cứ lý do gì.

Nhưng Phùng Thái có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, “người lớn” trong nhà bạn gái chính là Chu Vũ Lâu – kẻ luôn đối đầu với anh. Nếu Chu Vũ Đình sớm nói thật tên họ của mình, thì có thể Phùng Thái đã kịp thời có chút cảnh giác. Nhưng Chu Vũ Đình luôn sử dụng tên gọi trên mạng là Đình Đình, hai người cũng định trong bữa cơm tối nay sẽ nói ra tên thật của nhau, xem ra tình hình này không cần phải chờ tới bữa tối nữa rồi.

Là Chu Vũ Đình bỏ đi trước, nói đúng hơn là bỏ chạy trước.

Khi câu chuyện về “thép đã tôi thế đấy” bị lật tẩy, khi “Tôn Thiếu Bình” của thế giới hiện đại lộ rõ chân tướng, cô không thể nào ngăn được những giọt nước mắt đang tuôn ào ạt. Thật quá đỗi tàn nhẫn! Hai năm, suốt hai năm trời, cô đã sống thật lòng mình với một câu chuyện ảo. Thậm chí còn muốn gả cho một người không hề tồn tại trên cõi đời này.

Sau khi Chu Vũ Đình vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Chu Vũ Lâu đưa mắt ra hiệu cho Tưởng Đan đuổi theo, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh cũng nối gót theo phía sau. Bỗng chốc, trong phòng chỉ còn lại Chu Vũ Lâu và Phùng Thái.

Dưới góc độ nào đó mà nói, bình thường khả năng giữ bình tĩnh khi gặp biến cố của Phùng Thái vẫn nhỉnh hơn Chu Vũ Lâu. Nhưng giờ đây, bàn tay châm thuốc của Phùng Thái cứ run lên bần bật.

Chu Vũ Lâu ngồi xuống sofa phía đối diện, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Phùng Thái không chớp mắt. Phùng Thái đặt chiếc bật lửa xuống, ngẩng đầu lên, thần sắc ủ dột, giọng khàn đặc, nói:

“Trưởng khoa Chu, cậu yên tâm, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu...”

“Vậy thì như thế nào?” Chu Vũ Lâu đứng bật dậy, “Một người đã gần bốn mươi như anh sao lại lên mạng dụ dỗ một cô sinh viên chứ? Anh đường đường là giảng viên đại học lại thêu dệt câu chuyện như thần thoại một cách vô liêm sỉ. Luyên thuyên trên mạng chưa đủ, anh còn dám đến tận nhà người ta. Phùng Thái, anh làm vậy không phải đang âm mưu chuyện xấu xa thì là gì chứ?”

Phùng Thái như rơi vào vũng lầy, Chu Vũ Lâu lại không ngừng lấn tới: “Phùng Thái, nếu cô gái kia không phải em gái tôi, nếu hôm nay nơi anh đến là một gia đình không hề biết gì về anh, thì anh định làm gì? Anh định làm gì? Anh đang lừa đảo đấy anh có biết không? Anh đang lừa đảo! Thật là bỉ ổi đáng khinh! Anh có biết không hả?”

Phùng Thái vội ngẩng đầu lên. Anh đối diện với ánh mắt của Chu Vũ Lâu một lát, rồi từ từ đứng dậy, đi vòng qua bàn trà, đến trước mặt Chu Vũ Lâu. Khi còn cách Chu Vũ Lâu một đoạn ngắn, anh đột ngột quỳ xuống.

Hành động bất ngờ đó khiến Chu Vũ Lâu giật mình. Anh xoay người lại, giọng nói đầy tức giận và chán ghét: “Anh làm trò gì vậy?”

“Chu Vũ Lâu!” Đây là lần đầu tiên Phùng Thái gọi thẳng tên Chu Vũ Lâu. “Nếu cậu cho rằng mọi thứ đều là giả dối, thì việc tôi đang quỳ đây là thật rồi chứ? Phùng Thái tôi xuất thân từ nông thôn, nơi tôi ở rất coi trọng chuyện quỳ gối trước người khác, ngoài bố mẹ ông bà tổ tiên và ông trời ra thì dù có dí súng vào đầu cũng không thể quỳ trước người khác, từ nhỏ tôi đã được dạy như vậy. Nhưng hôm nay tôi quỳ trước mặt cậu. Tôi muốn cậu hiểu rằng, tôi không lừa dối ai cả. Những điều tôi nói với em gái cậu không phải giả dối, đó chỉ là một phiên bản khác của Phùng Thái ở nhạc viện mà thôi. Phùng Thái tôi từ một giáo viên dạy nhạc ở một phố huyện, cho tới ngày hôm nay, tôi phải nhẫn nhịn những ánh nhìn và lời chỉ trích của người khác, tôi làm việc vất vả mồ hôi đẫm lưng suốt quãng đường vừa qua, nào có khác gì một cậu công nhân bán sức ở công trường xây dựng? À có khác đấy, tôi còn vất vả hơn cả họ! Người được ông Trời ưu ái như cậu không thể nào hiểu nổi cuộc sống như tôi, mà tôi cũng không cần cậu phải hiểu. Nhưng những người như tôi, tìm một nơi để kể khổ, để nói ra những tâm sự của mình cũng không được sao? Tôi không nói tôi là con trai Chủ tịch thành phố Tân Giang, tôi cũng không nói mình là đại gia trong tay có bạc tỉ. Tôi chỉ nói mình là công nhân phụ hồ ở công trường, ngày ngày cõng cát vác gạch, ngày đêm ngậm đắng nuốt cay làm một anh phụ hồ thôi mà. Chu Vũ Lâu, nếu cậu nghĩ như vậy cũng là lừa đảo, vậy cậu hãy chặt đôi chân này của tôi đi, sau này tôi làm con cháu cậu, cả đời này tôi đều thấp hơn cậu cả cái đầu. Chết tiệt, tôi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.”

Tối đó, câu cuối cùng Chu Vũ Lâu nói với Phùng Thái là: “Anh về đi!”

Phùng Thái vừa ra về thì trời đổ mưa. Mấy người Tưởng Đan cũng đã quay lại, nói rằng họ đã đưa Chu Vũ Đình về nhà người bạn an toàn, tâm trạng cũng tạm gọi là ổn định.

Mưa cả đêm không ngớt, tiếng sấm vẫn vang rền...