⚝ 3 ⚝
Khi chiếc Lincoln màu trắng phiên bản kéo dài dừng trước cửa nhà hàng Phú An, khách mời đã chờ sẵn từ lâu. Trong tiếng vỗ tay không ngớt của những người xung quanh, bốn cô gái đẹp như thiên thần bắt đầu hòa tấu bản nhạc Salut d’Amour bằng violin. Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan bước xuống xe hoa với nụ cười rạng rỡ. Lập tức, vô vàn những dải lụa màu tung bay rợp trời, rồi lại lấp lánh rơi xuống phía trên đầu họ.
Bộ vest hôm nay Chu Vũ Lâu mặc được đặt may ở một cửa hàng Âu phục có tiếng của Hong Kong, vải màu xám tro, thiết kế theo kiểu cổ áo ve nhọn, tay áo tròn cài cúc đơn, khiến anh đẹp trai phong độ hơn mà lại không quá gượng gạo. Anh khoác nhẹ tay cô dâu Tưởng Đan trong bộ váy cưới voan trắng, bó hoa cưới lớn trên tay cô dâu của anh rực rỡ mà kiều diễm. Điều đáng chú ý ở đây là chiếc cà vạt của Chu Vũ Lâu. Trong vô số loại cà vạt, anh chọn chiếc màu đỏ thẫm, màu sắc quá tuyệt vời, toát lên vẻ quý ông lịch lãm, càng làm nổi bật thêm gương mặt rạng ngời của anh, anh chắc chắn sẽ là tâm điểm của ngày hôm nay.
Lễ cưới sẽ được tiến hành tại hội trường Phú An trên tầng hai, khách mời đã ngồi kín phòng. Ngoài bạn bè của Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan, bạn cũ bạn mới của Tạ Lam và nhiều bạn bè của Tưởng Tư Nghiệp – bố của Tưởng Đan, một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng – cũng đều đến chúc mừng.
Tiếng gọi nhau chụp ảnh, hỏi han chúc mừng, không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi.
Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan đứng ở phía ngoài đón khách.
Hôm nay Chu Vũ Đình đã đến từ sớm. Cô vẫn cố ý né tránh chạm mặt Chu Vũ Lâu, chỉ ở bên cạnh tiếp khách. Phùng Thái cũng đến. Lúc tới trước mặt Chu Vũ Lâu, anh vẫn hơi e dè, nhưng khi Chu Vũ Lâu một tay bắt tay, một tay đặt lên vai anh và nói, “Thầy Phùng, cảm ơn anh đã tới” thì Phùng Thái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vương Nguyệt – trợ lý của viện trưởng Tạ Lam là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đã li hôn, rất cởi mở nhiệt tình lại đầy nhiệt huyết. Cô đã giúp đỡ Tưởng Đan từ những ngày đầu chuẩn bị hôn lễ, ngày hôm nay càng không thể thiếu được cô một tay quán xuyến. Sinh viên khoa Thanh nhạc do Tiết Qua dẫn đầu đến rất đông. Đây là nhóm khách náo nhiệt nhất ngày hôm nay, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Tổng phụ trách Hoàng Đại Sinh đang sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó... Tất cả đều khiến mọi người ưng ý, nếu như, không có sự xuất hiện của Đường Khải.
Lúc đó, khách mời đã đến gần hết, Chu Vũ Lâu đang “đuổi” Hoàng Đại Sinh lên lầu chuẩn bị trước. Hoàng Đại Sinh vừa rời đi, Chu Vũ Lâu đang định vươn vai một chút cho giãn gân cốt, lúc vừa quay đầu lại thì bắt gặp ngay Đường Khải. Anh ta đang đứng bên kia đường, trước một cửa hàng bán điện thoại di động, tay gác lên chiếc hộp đèn quảng cáo Coca-Cola nhìn Chu Vũ Lâu không chớp mắt. Mặt đường rất rộng, hơn nữa Đường Khải cũng mới cắt tóc, nhưng Chu Vũ Lâu vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức.
“Vũ Lâu, Vũ Lâu...”
Tưởng Đan gọi Chu Vũ Lâu. Anh quay đầu nhìn lại, thấy trước cửa nhà hàng giờ chỉ còn lại anh, Tưởng Đan, Lữ Thanh và cô thợ trang điểm trẻ tuổi.
“À!” Anh trả lời. “Đi, mình lên thôi!” Nói đoạn anh quay đầu nhìn lại lần nữa. Đường Khải đã bắt đầu sang đường đi về phía này. Chu Vũ Lâu cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng. Anh bước vào trong nhà hàng, khi sắp tới trước cầu thang lại nhìn về phía sau lần nữa. Đường Khải đã đi đến giữa đường, dường như anh biết Chu Vũ Lâu đang nhìn mình, nụ cười trên mặt càng trở nên thâm hiểm.
“Ờm... Mọi người lên trước đi!” Chu Vũ Lâu nói với cô thợ trang điểm, “Nhờ em dặm lại lớp trang điểm cho cô dâu, anh ở đây hút điếu thuốc. Lữ Thanh, nhờ em trông Đan Đan giúp anh, anh sẽ quay lại ngay.” Tưởng Đan còn định nói gì đó nhưng đã bị Chu Vũ Lâu vừa đỡ vừa đẩy lên cầu thang. Khi mấy người Tưởng Đan đi tới chiếu nghỉ giữa cầu thang thì Đường Khải đã tới cửa nhà hàng Phú An.
Chu Vũ Lâu sải vội bước chân rẽ vào hành lang bên cạnh đại sảnh.
Hành lang ở đây rất yên tĩnh, hai bên là phòng riêng, giờ này cơ bản không có khách, thỉnh thoảng mới có nhân viên phục vụ đi ngang qua. Chu Vũ Lâu đi chưa được mấy bước đã dừng lại, quay người, quả nhiên, Đường Khải đang đứng ngay trước mặt anh.
Chu Vũ Lâu biết rõ, lúc này sự hoảng loạn chính là lựa chọn ngu ngốc nhất. Đường Khải không lên tiếng nên Chu Vũ Lâu cũng không dễ gì mở miệng trước. Anh bình tĩnh nhìn đối phương vài giây. Anh rất muốn biết người đàn ông kia tại sao lại biết chỗ này, nhưng anh không định hỏi. Giờ đây, đó không phải vấn đề quan trọng nhất, cho dù biết câu trả lời cũng không giải quyết được gì. Chu Vũ Lâu biết mình không có nhiều thời gian, nên câu đầu tiên anh thốt ra đi thẳng luôn vào vấn đề.
“Cậu muốn thế nào?”
Đường Khải cười. Nụ cười đó ngày thường vốn đã rất hồn hậu, giờ này lại càng hồn hậu hơn. Nhưng trong giọng cười của anh lại xen lẫn sự hòa nhã khiến người khác cảm thấy bất an.
“Thật không hổ là giảng viên đại học. Anh biết nghĩ cho tôi thế thì dễ xử lí rồi.”
“Nói đi.”
Đường Khải thu lại nụ cười: “Anh chắc mình sẽ làm được chứ?”
Lúc này, nhân viên trưởng nhóm phục vụ rẽ vào hành lang từ phía sau lưng Đường Khải. Chu Vũ Lâu giả vờ ho khan rồi tránh mặt sang một bên, chờ khi người nhân viên đó đi khỏi mới nói với Đường Khải: “Được rồi, cậu qua đây.”
Chu Vũ Lâu mở cửa một căn phòng riêng, Đường Khải đi theo vào trong. Cửa sổ căn phòng buông rủ một chiếc rèm màu sữa, vừa vặn che chắn tầm nhìn từ phía ngoài. Chu Vũ Lâu bước hẳn vào bên trong mấy bước, Đường Khải đóng cửa và dừng lại ở đó.
“Nói đi, cậu muốn thế nào?”
“Xin lỗi!” Đường Khải nói nhỏ.
Chu Vũ Lâu kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu một lúc rồi ngẩng lên: “Thôi được, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì hành động bộc phát nhất thời của tôi đã làm tổn thương đến cậu. Nhưng cậu hãy tin tôi, tôi không có ý phá hoại gia đình cậu. Tôi đã phạm sai lầm thì tôi chấp nhận trừng phạt, cậu muốn tôi bù đắp thế nào tôi đều có thể cân nhắc, nhưng ngày hôm nay...”
“Không được!”
Đường Khải đột ngột cao giọng. Ngữ khí kiên quyết, mặt bỗng ửng đỏ, vẫn là nét mặt mà Chu Vũ Lâu nhìn thấy từ chiếc mắt thần trên cửa ngày hôm đó. Chu Vũ Lâu nhìn chằm chằm vào gương mặt đó.
Đường Khải lạnh lùng nói: “Tôi muốn anh lát nữa, giữa hôn trường, nói lời xin lỗi... trước mặt tất cả mọi người.”
Đường Khải gằn giọng nhấn mạnh vào hai chữ “tất cả”, như đang cắn chặt vào một niềm tin trọn đời. Chu Vũ Lâu kinh ngạc nhíu chặt đôi hàng lông mày: “Cái gì? Nói lời xin lỗi giữa hôn trường, trước mặt tất cả mọi người?”
“Không phải với tôi, mà là với vợ anh.”
Đường Khải nói câu đó rất nhẹ, như chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng khi Chu Vũ Lâu nghe thấy hai chữ “vợ anh” vẫn không tránh được rùng mình một cái. Giây phút đó anh mất hoàn toàn khả năng phản bác, mặc cho Đường Khải muốn nói gì thì nói.
Đường Khải chậm rãi: “Trước mặt tất cả khách mời lễ cưới, anh phải thú nhận với vợ mình chuyện khi chỉ còn cách lễ cưới một tuần anh đã hú hí với vợ người khác sau lưng cô ấy. Anh phải xin lỗi và nhận sai với vợ mình, còn phải hứa với cô ấy từ giờ về sau không bao giờ làm chuyện bỉ ổi hạ lưu như vậy nữa. Hơn nữa, anh phải cầu xin tất cả những người có mặt làm chứng và giám sát anh, để sau này anh không còn tái phạm lỗi lầm tương tự.”
Tuy Đường Khải nói rất chậm nhưng khá lưu loát, tưởng chừng như đoạn văn đó anh đã đọc đi đọc lại hàng vạn lần.
Trong phòng riêng rất yên tĩnh, sự huyên náo bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì tới không khí vắng lặng, ảm đạm, thậm chí có phần lạnh lẽo ở trong này. Chu Vũ Lâu nhìn Đường Khải không rời mắt, nghiến chặt răng. Nhưng xem ra răng Đường Khải còn nghiến chặt hơn...
Tại hội trường Phú An trên tầng hai, khách mời đã được nhóm Hoàng Đại Sinh sắp xếp chỗ ngồi ổn định, khắp phòng vang lên tiếng đàn du dương, mọi người đều háo hức chờ buổi lễ chính thức bắt đầu. Trong phòng trang điểm, thợ trang điểm đã dặm lại phấn cho Tưởng Đan, cô đứng trước tấm gương sát sàn ngắm đi ngắm lại, căng thẳng tới nỗi má ửng hồng. Lữ Thanh và Chu Vũ Đình đứng bên cạnh giúp cô sửa lại váy và voan cài đầu. Thực tế thì không cần phải sửa gì cả, mọi thứ đã rất hoàn hảo rồi.
Chu Vũ Đình nhìn đồng hồ, quay sang hỏi Tưởng Đan: “Chị dâu, sao anh em vẫn chưa lên vậy?” Vừa dứt lời, Tạ Lam đã đẩy cửa bước vào. Tạ Lam hôm nay trong hết sức rạng rỡ, tưởng chừng như trẻ ra cả chục tuổi.
“Đan Đan, khách ngồi kín hết rồi sao vẫn chưa bắt đầu? Ơ... Vũ Lâu đâu rồi?”
“Mẹ, Vũ Lâu muốn ở tầng dưới hút điếu thuốc cho bớt căng thẳng, anh ấy lên ngay thôi ạ!” Tưởng Đan nói.
“Hút thuốc? Giời ạ... Mẹ đã khuyên nó bỏ thuốc từ lâu, người làm thanh nhạc sao lại nghiện thuốc không biết?”
“Thôi mẹ ra ngồi trước đi, bắt đầu ngay đây ạ!”
Tạ Lam quay ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên quay lại nhìn con gái với vẻ rất hài lòng.
Tại phòng riêng tầng một.
Không hề khoa trương chút nào khi nói rằng, yêu cầu của Đường Khải đã đẩy Chu Vũ Lâu tới bên bờ vực thẳm. Chu Vũ Lâu tự nhủ phải nhanh chóng tìm hiểu xem người đàn ông này tới đây để đe dọa, hay thực sự ôm suy nghĩ một sống một còn với mình.
Chu Vũ Lâu hạ giọng: “Nếu tôi không làm được thì sao?”
“Tôi sẽ làm.” Đường Khải đáp lại ngay, rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, “Nếu lát nữa anh không làm như tôi nói, tôi sẽ xông lên sân khấu, giật mic của người dẫn chương trình và nói to với mọi người chuyện anh đã làm gì ở phòng 1218 khách sạn Nhã Đô sáu ngày trước. Trưởng khoa Chu, tôi hứa với anh là tôi nói được sẽ làm được.”
“Xem ra cậu thực sự không phá nát đám cưới của tôi thì không chịu thôi.”
“Anh chỉ có thể trách mình, là do anh đã phá nát gia đình tôi, vợ tôi và cả cuộc đời tôi trước. Anh cắm sừng lên đầu tôi còn chưa đủ, còn khiến vợ tôi đòi li hôn. Cả đời này tôi chỉ có một mình Hạ Sở Dung, nếu không có cô ấy tôi sẽ không còn gì nữa. Anh chỉ cần kéo quần lên rồi tiếp tục sống cuộc đời sung sướng của mình, anh có từng nghĩ cho người khác không?”
“Đợi chút!” Chu Vũ Lâu kinh ngạc, “Cậu nói gì? Hạ Sở Dung đòi li hôn?”
“Đừng giả bộ nữa, chẳng phải các người đã bàn bạc với nhau hết cả rồi sao?”
“Không hề. Thề có trời cao, tôi không biết gì hết.”
“Anh có biết hay không giờ cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là việc anh đã làm sáu ngày trước, cái việc hạ lưu bỉ ổi không dám kể cho người khác biết đó. Giờ anh tự nói với mọi người hay để tôi nói thay?”
“Không có cách nào khác sao?”
“Không.”
“Thực sự không có sao?”
“Tôi đã nói là không có!” Đường Khải hét lên, đạp đổ một chiếc ghế cạnh tường.
Im lặng. Không khí trong phòng khiến người ta ngạt thở.
Hội trường Phú An.
Nhạc công violin vẫn đang tiếp tục biểu diễn, bản Minuet đã được kéo đi kéo lại hai lần. Người dẫn chương trình của buổi lễ đã báo cho Hoàng Đại Sinh mấy lần rằng mọi thứ đã sẵn sàng, có thể tiến hành nghi lễ được rồi. Khách mời bên dưới bắt đầu xì xào. Giữa không khí như vậy, Tạ Lam và Tưởng Tư Nghiệp đều đã có chút mất kiên nhẫn. Tưởng Tư Nghiệp bảo Tạ Lam đi hỏi xem sự thể thế nào. Tạ Lam đưa mắt tìm Hoàng Đại Sinh. Hoàng Đại Sinh ra hiệu đang gọi điện cho Chu Vũ Lâu. Anh vừa tới phòng trang điểm hỏi, Tưởng Đan nói với anh Chu Vũ Lâu vẫn chưa lên.
Tại phòng riêng tầng một.
Điện thoại Chu Vũ Lâu reo lên. Anh liếc qua màn hình rồi nhấc máy.
“Alo! Vũ Lâu! Cậu ở đâu đấy? Còn chờ mỗi mình cậu thôi! Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, cậu đang làm trò gì thế?” Tiếng Hoàng Đại Sinh sốt ruột hét lên trong điện thoại làm tai Chu Vũ Lâu đau nhói. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được khung cảnh trên lầu lúc này.
“Đại Sinh, cậu bảo mọi người không phải vội, mình lên ngay đây!” Nói xong, Chu Vũ Lâu không đợi Hoàng Đại Sinh nói tiếp liền tắt máy, quay sang Đường Khải: “Cậu thấy đấy, mọi người trên kia đều đang chờ buổi lễ tiến hành. Cậu nhất định phải đặt tôi vào tình thế không có chỗ dung thân như vậy sao?”
“Là do anh tự chuốc lấy, tôi đã không có chỗ dung thân từ lâu rồi.”
“Nói thật với cậu, bắt tôi xin lỗi trước mặt mọi người là điều không thể.”
“Vậy thì chỉ còn cách là tôi tự mình lên.”
“Nếu tôi không để cho cậu lên thì sao?”
“Trừ khi anh khử tôi ngay bây giờ, còn không tôi nhất định sẽ đi.”
Đường Khải nói chắc như đinh đóng cột. Chu Vũ Lâu chỉ còn lại chiêu cuối cùng. Vừa rồi cũng có vài phương án lướt qua trong đầu anh: Báo cảnh sát, tìm người tới hòa giải, hoặc mạnh tay hơn là cho mấy người nhốt tên này lại, chờ hôn lễ kết thúc rồi tính... Nhưng đều không được. Những cách này đều có chung một điểm cực đoan, là tăng thêm số người biết chuyện. Chu Vũ Lâu nhất định phải giải quyết chuyện này trong phạm vi hai người. Chu Vũ Lâu là người coi danh dự như mạng sống, nhất định không để thêm bất cứ ai biết chuyện ở khách sạn Nhã Đô, thêm một người cũng không được.
Do vậy, Chu Vũ Lâu mở lời, đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi sẽ trả tiền, cậu muốn bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cũng không cần! Tôi cần anh xin lỗi.”
“Hai vạn.”
“Không được.”
“Ba vạn.”
“Không được.”
“Bốn vạn.”
“Không được.”
“Sáu vạn.”
“Không được.”
“Mười vạn, tôi sẽ trả tiền ngay.”
“Không, không được.”
“Mười lăm vạn! Tôi chỉ có từng đó.”
“...”
Đường Khải không lên tiếng nữa.
Chu Vũ Lâu biết rõ điểm yếu của con người. Có thể người đàn ông này ban đầu đến đây cũng chưa từng nghĩ đến từ “tiền”, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta bài trừ việc dùng tiền để giải quyết vấn đề. Đúng vậy, anh ta tới quậy phá hôn lễ của người khác như một thằng điên, ngoài việc để hả giận thì còn được gì chứ? Điều đó chẳng có lợi gì cho anh ta cả, chắc chắn không thể hả dạ bằng việc lập tức quy ra tiền mặt. Và có một quan điểm tuyệt vời mà lúc nào cũng đúng: Sự tích lũy về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất. Việc mà một vạn tệ và mười lăm vạn tệ có thể làm được là hoàn toàn khác nhau. Màn ra giá vừa rồi, Chu Vũ Lâu cũng đã tính toán sẵn trong đầu, bắt đầu từ con số nhỏ, sau đó tăng dần rồi đột ngột tăng lên mười vạn, còn nhấn mạnh sẽ trả tiền ngay, sau cùng ra đòn quyết định, nâng mức giá lên mười lăm vạn. Quả nhiên là rất hiệu quả.
Hoàng Đại Sinh không thể đợi thêm được nữa.
Vừa rồi, anh lại điện cho Chu Vũ Lâu thêm hai lần nữa, nhưng Chu Vũ Lâu đã tắt máy. Giờ tất cả mọi người đều tìm anh để “đòi” Chu Vũ Lâu, Tưởng Đan thậm chí còn nghĩ chồng mình đã xảy ra chuyện gì, nước mắt như mưa. Với tư cách là người phụ trách chính cho buổi lễ, Hoàng Đại Sinh thực sự không thể chống chọi thêm được nữa, mà chính anh cũng muốn biết Chu Vũ Lâu đang làm trò gì. Thế nên anh đích thân chạy xuống tầng một để tìm Chu Vũ Lâu.
Chu Vũ Lâu rút ví tiền trong túi quần ra, lấy ra một tấm thẻ.
“Trong thẻ này có đúng mười lăm vạn, giờ tôi có thể lập tức ra ngân hàng cạnh đây để rút tiền cho cậu. Đây là tất cả tích lũy của tôi trong mấy năm qua, tôi tình nguyện trả số tiền này để mua một bài học. Giờ tôi lại trở thành kẻ hai bàn tay trắng. Tôi với cậu từ nay coi như không nợ nần gì nhau. Đi được rồi chứ?”
Từ lúc Chu Vũ Lâu nói ra con số mười lăm vạn, Đường Khải chưa nói thêm lời nào. Sự kiên quyết và lạnh lùng trong mắt anh giảm dần, thay vào đó là sự hoảng loạn và do dự. Con số này quá lớn với anh, tương đương với số tiền lương của anh trong năm năm. Có một sự thực rất hiển nhiên, không còn vợ thì có thể tìm vợ khác, nhưng cơ hội này nếu bỏ qua sẽ không bao giờ có lại lần hai. Đường Khải ngẩn người hồi lâu, sau đó hỏi lại một cách chật vật: “Tôi... anh, anh chắc là bây giờ có thể đi rút tiền không?”
“Đúng. Nhưng cậu phải hứa với tôi, sau khi cầm tiền thì cậu đi đường cậu, tôi đi...”
Đột nhiên Chu Vũ Lâu dừng lại.
Vừa rồi khi ra giá, anh cứ có cảm giác như cánh cửa phòng riêng hơi động đậy, nhưng lúc đó không để ý lắm. Nhưng bây giờ anh thấy rõ cánh cửa đang từ từ mở ra. Chu Vũ Lâu kinh ngạc trợn to mắt nhìn ra... Hạ Sở Dung đang lặng lẽ đứng ở cửa.
Đường Khải cũng quay lại nhìn theo ánh mắt Chu Vũ Lâu.
Đường Khải vừa mới xoay ra sau thì Chu Vũ Lâu thấy người anh ta giật mạnh lên, đồng thời nghe “hự” một tiếng rất trầm. Lúc đó, Chu Vũ Lâu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì Đường Khải đã chắn hết người Hạ Sở Dung, cho tới khi... Đường Khải loạng choạng thụt lùi về phía sau mấy bước, Chu Vũ Lâu mới nhìn rõ ngực trái của anh ta găm một con dao.
Chu Vũ Lâu rung lên như bị điện giật! Trong đầu lúc này vụt lên hai chữ rõ rệt: Chết rồi!
Nhát dao đó chắc chắn rất sâu... cho dù Đường Khải run rẩy thế nào thì con dao vẫn nằm yên trên ngực. Dòng máu như những con giun bị làm kinh động, bò ra dọc theo lưỡi dao. Chu Vũ Lâu đoán, nếu bây giờ rút dao ra, thì chắc chắn sẽ có tia máu phụt ra bên ngoài phòng!
Đường Khải không kêu lên tiếng nào.
Không ngờ anh ta không nói lời nào, chỉ vịn tay vào chiếc bàn bên cạnh, trợn mắt nhìn Hạ Sở Dung đầy kinh ngạc... Hạ Sở Dung thì ngược lại, bình tĩnh một cách kì lạ. Cô không hề do dự cũng không thấy có chút gì lo lắng. Cô lại tiến về phía Đường Khải, bước chân chậm rãi như chỉ đang đi tắt đèn. Chu Vũ Lâu định tiến lên ngăn cô lại, nhưng đột nhiên anh nghe thấy phía hành lang vang lên tiếng cười nói ồn ào.
Cửa phòng riêng vẫn đang mở!
Nhanh như chớp, Chu Vũ Lâu chạy ra đóng cửa. Khi quay đầu lại, anh gần như kinh sợ hét không lên lời. Anh nhìn thấy cánh tay Hạ Sở Dung giơ lên, tay lại cầm lấy chuôi dao, cô đang dùng sức... ấn mạnh con dao vào ngực Đường Khải... “Rầm” một tiếng, Đường Khải ngã sõng soài xuống sàn nhà... Chu Vũ Lâu tưởng như sắp ngất. Đúng lúc này, anh lại nghe thấy tiếng cười nói ngoài hành lang đang dừng lại phía sau lưng mình. Tiếng một cô nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa: “Xin mời vào, đây là phòng riêng cho mười người.” Vừa dứt lời, cánh cửa phòng hé mở... Chu Vũ Lâu gần như tuyệt vọng, hai tay ôm lấy đầu. Sau đó, một giọng nam vang lên như tiếng của đấng cứu thế: “Chờ chút, phía bên kia vừa gọi điện nói sẽ tăng thêm vài khách nữa, đổi sang phòng hai mươi người đi.”
Cánh cửa phòng lại đóng lại.
Chu Vũ Lâu nhũn người quỳ sụp xuống đất, lớp thảm nền làm giảm hẳn tiếng đầu gối nện xuống sàn nhà. Trong lúc mơ màng, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng người phục vụ nói phòng riêng cho hai mươi người phải lên tầng hai, sau đó, mấy âm thanh ghê người kia xa dần.
Chu Vũ Lâu cảm giác tim mình như bị quẳng vào chiếc máy xay, bị đảo lộn, quay vòng rồi nát vụn. Anh đứng dậy, chỉ có thể gọi là gượng đứng lên, lom khom loạng choạng bước về phía Đường Khải. Mặt Đường Khải trắng bệch, không hề động đậy, máu chảy loang rộng trước ngực, chảy thành vũng bên cạnh người anh ta.
Rõ ràng anh ta đã chết.
Con dao gần như cắm ngập vào người Đường Khải, ba chiếc đinh sắt sáng bóng trên chuôi dao lúc này chao đảo trước mắt Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu nheo mắt, anh muốn nhìn đối diện với Đường Khải nhưng Đường Khải không hướng về phía anh, mà nhìn lên trần nhà, ánh mắt đầy kinh hãi dừng ở đó mãi mãi, như không bao giờ tìm thấy đường lên thiên đàng.
Không thể cứu vãn được nữa.
Thật tội nghiệp cho Đường Khải. Vận mệnh xây cho anh sân khấu để diễn một vở bi kịch, cho tới tận khi trút hơi thở cuối cùng, anh cũng không hề phản kháng lấy một lần, thậm chí cũng không thể vì đau đớn hay kinh ngạc mà kêu lên một tiếng. Giống như chúng ta vẫn thường nói, Đường Khải là người có phẩm chất tốt, anh không bao giờ đánh phụ nữ, trước mặt Hạ Sở Dung thì dù chỉ là to tiếng thôi anh cũng không làm nổi. Phẩm chất này đã được anh gìn giữ cho đến giây phút cuối đời.
Đúng là không thể cứu vãn được nữa. Thậm chí đến tên của người đàn ông này là gì Chu Vũ Lâu cũng không biết.
Đột nhiên, Chu Vũ Lâu ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Sở Dung một cách giận dữ. Hạ Sở Dung không hề động đậy, sắc mặt trắng bệch hệt như chồng mình, đầu tóc rũ rượi che khuất đôi mắt, nhưng biểu cảm của cô lại bình tĩnh quá mức bình thường. Cũng giống như ở đại sảnh khách sạn Nhã Đô ngày hôm đó, khi Chu Vũ Lâu mới mấp máy môi chưa kịp lên tiếng, Hạ Sở Dung đã cất lời trước: “Không sao rồi, anh về đi.”
“Em! Em, em, em... sao em lại... giết... em điên...”
“Hừm!” Nào ngờ Hạ Sở Dung bật cười, tiếng cười nghe rất lạnh lẽo, “Em lên giường với người đàn ông khác, hóa ra lại thành cớ để chồng mình phát tài, giúp anh ta kiếm được mười mấy vạn, loại chồng như vậy không đáng chết sao?”
“Nhưng... em, sao em có thể giết... có thể giết...”
“Được rồi, anh đi đi, khách mời đang chờ anh đấy, ngày trọng đại thế này, không thể đến muộn được.”
“Nhưng, nhưng, nhưng mà...”
Bao nỗi hoảng sợ, sự kinh hoàng và lo lắng của Chu Vũ Lâu đều biến thành mấy từ “nhưng mà” lắp ba lắp bắp, cuối cùng vẫn là một câu quả quyết của Hạ Sở Dung: “Chỗ này có em xử lý rồi, xảy ra chuyện thế này không liên quan gì tới anh, anh lên lầu bắt đầu buổi lễ ngay đi, anh mà còn không lên là hỏng hết chuyện đấy.”
Chu Vũ Lâu vẫn nhìn chằm chằm Hạ Sở Dung. Hạ Sợ Dung thấp giọng quát: “Đi đi!”
Chu Vũ Lâu miễn cương đứng dậy, loạng choạng bước ra cửa. Khi mở cửa ra, anh đột nhiên hoảng hốt rụt tay lại, rồi quay đầu nhìn Hạ Sở Dung. Hạ Sở Dung nói nhỏ: “Đi đi, em sẽ lau hết dấu vân tay.”
Ông trời phù hộ, hành lang không một bóng người. Chu Vũ Lâu chạy như bay ra khỏi hành lang về phía cầu thang thoát hiểm, rồi chạy như bay lên lầu trên, được nửa cầu thang thì Hoàng Đại Sinh vừa vặn rẽ vào phía hành lang này.
Hoàng Đại Sinh vừa tìm khắp cả sảnh không thấy Chu Vũ Lâu đâu, chạy ra bên ngoài tìm một vòng cũng không thấy, lúc quay vào anh mới để ý thấy cạnh đại sảnh có một lối rẽ hành lang. Anh rẽ vào phía bên này mới biết hành lang khá dài, nên vừa đi vừa gọi “Vũ Lâu” vừa đẩy cửa tìm từng phòng riêng một.
Hạ Sở Dung đương nhiên là nghe thấy tiếng gọi.
Cô biết có người đang đi về phía mình, tìm Chu Vũ Lâu trong từng phòng một. Cô không biết người đó là ai, điều đó không quan trọng. Tình hình quá khẩn cấp! Cánh cửa căn phòng này sẽ nhanh chóng bị mở ra, cô sẽ không có chốn nào để thoát. Lúc này cô nhìn thấy trên tủ đặt đồ ăn ở sát tường có bày một chiếc bình hoa, một chiếc bình sứ thanh hoa giả cổ. Hạ Sở Dung chạy nhanh qua đó. Bình hoa khá nặng, là kiểu bình cổ nhỏ bụng to, thật phù hợp để làm vũ khí, cầm trong tay mà đập vào đầu người khác thật là vừa vặn.
Hạ Sở Dung gần đây càng ngày càng kinh ngạc khi phát hiện ra đằng sau thân hình trông yếu đuối của mình dường như lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người, thứ năng lượng này một khi đã bộc phát ra thì không thể nào tưởng tượng nổi. Cũng giống như hôm đó ở phòng 1218, cô đâu ngờ có thể ném văng một người to con chắc nặng như Đường Khải ra xa. Nên bây giờ, Hạ Sở Dung hoàn toàn có thể dự liệu được, lát nữa khi cửa phòng mở ra thì chiếc đầu ló vào sẽ gặp phải hậu quả như thế nào... Còn lúc này, cô đang đứng thẳng sau cửa, ép sát vào tường, cảnh giác nhìn ra cửa, tay nắm chắc lấy cổ chiếc bình hoa.
Rất nhanh, tiếng bước chân của Hoàng Đại Sinh dừng lại trước cửa phòng. Cánh tay Hạ Sở Dung bắt đầu siết mạnh, hai mắt mở to, căng thẳng vẽ trước đường đi của chiếc bình hoa... Cô nghe người ngoài cửa gọi “Vũ Lâu”, tay đặt lên nắm cửa... Nắm cửa đang chuyển động, một tiếng “cạch” vang lên... Hạ Sở Dung vội giơ chiếc bình hoa lên cao.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa.
Hoàng Đại Sinh vừa định đẩy cửa vào phòng thì điện thoại đổ chuông. Anh vội cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên tưởng chừng như lâu lắm rồi anh mới gặp: “Chu Vũ Lâu”. Anh vội bấm máy và hét lên trong điện thoại: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi về rồi, đang ở trên lầu, cậu ở đâu vậy?” Chu Vũ Lâu hỏi.
Hoàng Đại Sinh thở phào nhẹ nhõm, không kiềm chế được cơn tức giận: “Mẹ kiếp! Cậu làm tôi lo muốn chết.” Nói đoạn, rảo bước rời đi.
Tiếng chuông điện thoại đó khiến Hạ Sở Dung suýt nữa mất kiểm soát. Nếu cô phản ứng chậm một chút thì tình hình có thể đã đi theo một hướng khác.
Trong phòng trang điểm cô dâu, Chu Vũ Lâu đứng trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, lên tiếng: “Xin lỗi mọi người vì đã làm chậm thời gian. Vừa rồi tôi ở dưới lầu hút thuốc, nhưng nhận được điện thoại của mẹ Hải Ninh. Hải Ninh sốt cao, hơn 40 độ phải nằm viện, mẹ con bé nói tình hình không được lạc quan nên cô ấy hỏi tôi có qua đó một chuyến được không. Tôi nói là không được vì hôm nay là ngày cưới của tôi, sau đó cúp máy, tôi đi ra bên ngoài, một mình tôi, một mình tôi...”
Chu Vũ Lâu không nói tiếp được nữa, anh ta khóc thành tiếng, nỗi sợ hãi như những cái lỗ trên chiếc tổ ong giờ phút này bỗng chốc vỡ òa.
Trong suốt buổi lễ, Chu Vũ Lâu phải điều động mọi dây thần kinh để ứng phó với các thủ tục rườm rà của hôn lễ: Uống rượu giao bôi, cắt bánh, rót rượu, ôm hôn, nói lời cảm ơn, vỗ tay, chúc mừng... Có mấy lần anh mơ hồ nhìn thấy Đường Khải đẩy cửa hội trường Phú An đi vào, bước đi loạng choạng, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt đỏ ửng, vẻ oán hận ngút trời. Anh ta đi qua ba lần cổng hoa trên thảm đỏ, những giọt máu đỏ tí tách nhỏ theo mỗi bước chân... Anh ta xông lên sân khấu, muốn hét to lên nhưng không ai nghe thấy, thế nên anh ta liền chạy đến giật mic của người dẫn chương trình... Nhưng không giật được, vì người dẫn chương trình chính là Hạ Sở Dung hung dữ. Chiếc mic bỗng biến thành con dao nhọn tàn ác. Ba chiếc đinh tán trên chuôi dao phản chiếu ánh đèn màu lấp lánh trong hội trường rọi trúng mắt Chu Vũ Lâu khiến anh thấy đau nhói. Sau đó, Chu Vũ Lâu nghe thấy âm thanh đó, tiếng “hự” thật trầm... Anh nhìn thấy Đường Khải đổ gục dưới chân anh và Tưởng Đan, máu phun ra ào ạt, váy cưới của vợ anh trong chốc lát nhuốm đầy máu.
Chu Vũ Lâu cố kiềm chế, khoác lấy tay Tưởng Đan, cố giữ nụ cười tươi trên môi. Trong ấn tượng của anh, đó là nụ cười khổ sở nhất trong cuộc đời mình. Anh luôn phải nhân cơ hội cười để chớp mắt thật nhiều, cố gắng xua đi những ảo giác đang kéo tới như cơn lũ quét. Còn Tạ Lam đang ngồi bên phía bàn dành cho gia chủ cách đó không xa thì lại thầm nghĩ, Vũ Lâu hôm nay chắc xúc động lắm, mỗi lần cười lên mắt nhỏ hơn mọi ngày bao nhiêu.
Thi thể của Đường Khải được phát hiện lúc hôn lễ đã tiến hành được già nửa thời gian, lúc đó cũng đã giữa trưa.
Cuối cùng cũng có khách hàng chọn phòng riêng đó. Giống như một sự trêu ngươi cho cái chết của Đường Khải, một đoàn họ hàng hộ tống đôi vợ chồng trẻ, con trai họ mới vừa đầy tháng, họ đặt phòng để làm tiệc mừng đầy tháng cho con. Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, dừng lại ngoài cửa mỉm cười mời khách đi vào. Ông bố trẻ bước vào trước, vừa bước được nửa bước anh bỗng đứng khựng lại. Chàng trai trẻ khá trấn tĩnh, vội quay người lại run rẩy che chắn cho đứa bé và cố chắn tầm nhìn của vợ. Nhưng vợ anh đã nhìn thấy, cô kêu lên thất thanh, suýt chút nữa làm rơi đứa trẻ đang bế trên tay xuống đất.
Nhà hàng Phú An thuộc khu Nhân Huệ, thành phố Tân Giang. Sau khi nhận được tin báo, Đại đội cảnh sát Hình sự khu Nhân Huệ lập tức phái người tới hiện trường.
Công tác kiểm tra hiện trường và kiểm tra khu vực bên ngoài đồng loạt được triển khai. Hai đầu hành lang được căng dây giới hạn hiện trường, chụp ảnh, khám nghiệm tử thi, thu thập dấu vết, tìm kiếm vật chứng... Kết luận nhanh chóng được đưa ra, nạn nhân chết do bị dao một lưỡi đâm xuyên tim, thời gian tử vong trong vòng khoảng một giờ đồng hồ. Không có dấu vết giằng co, thi thể không bị di chuyển, sơ bộ phán đoán hung thủ chỉ có một người, hơn nữa khả năng cao hung thủ là người quen của nạn nhân. Từ độ chính xác và độ mạnh của nhát dao cho thấy, thủ đoạn gây án của hung thủ rất lão luyện, nhiều kinh nghiệm và trạng thái tâm lý rất vững vàng.
Thủ đoạn lão luyện, kinh nghiệm phong phú, tâm lý vững vàng? E rằng Hạ Sở Dung mà nghe được lời kết luận này cũng phải giật mình. Nhưng nếu không phải như vậy thì ai có thể đâm một nhát chết người, sau đó rời đi mà không để lại dấu vết gì chứ?
Không hề có chút dấu vết. Dấu chân, dấu vân tay, tóc, vải sợi... không lưu lại bất kì vết tích có giá trị nào.
Cảnh sát đương nhiên không thể tìm thấy gì. Thảm lót sàn là tấm màn che chắn dấu chân tốt nhất, trừ khi trời mưa, giày ướt hoặc dính những thứ dễ để lại dấu vết như bùn, máu, phân... Nếu không quá khó để tìm thấy vết giày trên thảm. Mọi dấu vân tay đều đã bị Hạ Sở Dung lau sạch sẽ. Cũng không hề có tóc hay bất cứ thứ gì có thể rơi xuống, vì Đường Khải không hề xô xát với Hạ Sở Dung, thậm chí anh còn không chạm vào cô. Cho dù có như vậy, thì trước khi rời đi, Hạ Sở Dung đã kiểm tra kĩ lưỡng lại lần nữa mọi ngóc ngách căn phòng, cho tới khi chắc chắn không để lại bất cứ dấu vết nào nữa mới rời đi. Cũng may có lượt kiểm tra đó, nếu không cảnh sát sẽ tìm thấy tấm danh thiếp ghi tên “Chu Vũ Lâu” ở góc phòng. Chu Vũ Lâu làm rơi danh thiếp khi lôi ví tiền từ trong túi ra để lấy thẻ ngân hàng cho Đường Khải, Hạ Sở Dung phát hiện kịp thời và đã mang nó đi. Giờ đây, vật chứng duy nhất tại hiện trường là con dao. Đó là con dao nhà bếp làm bằng thép không gỉ, nhãn hiệu Meifeng. Do e ngại rút dao ra, trên người sẽ dính máu, nên Hạ Sở Dung để nguyên nó trên người Đường Khải.
Kì thực, để tìm ra hung thủ cũng không khó, thông thường chỉ cần kiểm tra camera sẽ phát hiện sự thật động trời. Nhưng phòng giám sát của nhà hàng vừa báo một tin không may. Hai hôm trước, khi mưa lớn, sét đánh hỏng hết hệ thống camera, nhà hàng vẫn chưa kịp sửa chữa. Do vậy, hung thủ may mắn trốn thoát như kẻ tàng hình.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm rõ danh tính nạn nhân.
Cảnh sát tìm được manh mối quan trọng trên người Đường Khải – khóa điện tử điều khiển từ xa của chiếc xe Mercedes. Đội trưởng Đội cảnh sát điều tra tên Vương Lâm. Một mặt, anh điều nhân viên ra bãi xe để tìm xe của nạn nhân, một mặt cho người cầm ảnh Đường Khải để tiến hành nhận diện trong phạm vi nhà hàng. Đương nhiên, bao gồm cả hội trường Phú An trên tầng hai.
Khi một nhân viên cấp dưới trẻ tuổi của Vương Lâm đến hội trường Phú An, Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan đang đi từng bàn để chúc rượu khách. Vừa rồi, trong lúc thời cơ thích hợp, Chu Vũ Lâu có giải thích với mọi người đã gọi điện cho mẹ của Hải Ninh, con gái anh đã qua cơn nguy hiểm, không còn phải lo lắng nữa. Do vậy, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng thoải mái tận hưởng không khí vui vẻ của buổi lễ.
Nền bức ảnh chính là tấm thảm in đầy hình hoa cúc trong gian phòng riêng đó. Đầu Đường Khải nằm chính giữa một đóa hoa, cánh hoa tỏa ra bốn phía, hệt như đầu anh đang tỏa ánh hào quang. Tuy trên mặt không có vết máu nào, nhưng ánh mắt mở to, vừa đau khổ vừa kinh ngạc của anh nhìn thẳng vào ống kính, khiến ai nhìn vào tấm hình cũng thấy giật mình kinh sợ.
Bức ảnh được truyền đi từ bàn gần cửa hội trường Phú An. Mọi người đều lắc đầu nói không quen, rồi nhanh chóng truyền đi, như đang vứt bỏ một thứ đồ xui xẻo. Cũng có người hỏi cảnh sát đã xảy ra chuyện gì, cảnh sát giải thích đang điều tra vụ án mạng ở tầng một, vì vậy mọi người càng cảm thấy bất an hơn.
Từ lúc cảnh sát vừa bước vào, Chu Vũ Lâu đã nhìn thấy ngay. Ban đầu anh thấy chột dạ, nhưng sau đó nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Đầu tiên, thi thể đã bị phát hiện. Thứ hai, Hạ Sở Dung nhất định đã trốn thoát, nếu không cảnh sát đâu cần phải vất vả cầm ảnh đi hỏi từng người để nhận diện như vậy. Có hai điều khiến Chu Vũ Lâu bất an nhất, một là dấu vân tay, hai tay nắm ở cửa anh đều từng đụng đến, trên đó nhất định có dấu vân tay của anh. Nhưng anh lại nghĩ, Hạ Sở Dung chắc đã xử lý gọn gàng trước khi rời đi. Điều thứ hai, cũng là điều anh lo lắng nhất, trong số khách mời có mặt ở đây, có ai nghi ngờ anh không? Có ai nghĩ đến việc buổi lễ bị tiến hành muộn có liên quan tới vụ việc ở tầng một không?
Nếu vậy thì cũng đành nghe theo ý trời thôi.
Chu Vũ Lâu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, vừa cố giữ vẻ tươi cười để tiếp khách, vừa ngấm ngầm quan sát công việc của cảnh sát. Mồ hôi trên trán anh không ngừng túa ra, anh không dám tưởng tượng, lát nữa khi mình nhìn thấy khuôn mặt đó thì sẽ phản ứng như thế nào? Có bị mất hình tượng không? Chân có nhũn ra không? Có để lộ sơ hở gì trước mặt cảnh sát không?... Nhưng tâm trạng lo lắng đó nhanh chóng bị một sự việc chen ngang xóa nhòa đi.
Một người họ hàng của Tưởng Đan đã lớn tiếng cãi cọ với cảnh sát. Người họ hàng đó uống hơi nhiều, thấy cảnh sát cầm tấm hình người chết đi đi lại lại trong tiệc cưới thì thấy chướng mắt và lại không phải điềm lành, liền lên tiếng phản đối và đòi xé tấm ảnh đi. Viên cảnh sát tức giận lớn tiếng ngăn lại. Người họ hàng kia cậy người nhà đông, lập tức to tiếng chửi. Cảnh sát đập bàn, người họ hàng giơ chai rượu lên... Hoàng Đại Sinh thấy vậy vội vàng chạy ra can hai bên. Hoàng Đại Sinh là phóng viên chuyên trang Pháp luật của Tân Giang vãn báo, anh có mối quan hệ tốt với phía cảnh sát nhiều năm. Sự việc rất nhanh được giải quyết ổn thỏa, người họ hàng được đưa ra chỗ khác khuyên giải, việc nhận diện nạn nhân tiếp tục tiến hành. Nhờ vụ cãi cọ đó mà tâm trạng Chu Vũ Lâu đỡ căng thẳng phần nào, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Đường Khải trong bức ảnh, anh vẫn không khỏi rùng mình.
Đương nhiên, anh nói với cảnh sát mình chưa từng gặp người này.
Vừa rồi, khi Hoàng Đại Sinh xuống lầu để tiễn mấy người bạn thì đã biết vụ án mạng dưới tầng một. Anh có tới bên hàng rào cảnh sát ngó vào một chút, thì nhìn thấy người quen là Vương Lâm. Vương Lâm bảo Hoàng Đại Sinh vào trong, tường thuật sơ qua tình hình rồi dặn anh không được viết quá kinh dị máu me. Hoàng Đại Sinh vốn đã khá quen với hiện trường các vụ án mạng máu me, nhưng khi nhìn thấy thi thể Đường Khải cũng không khỏi rùng mình. Không hẳn là do hiện trường quá tàn nhẫn, mà vì hiện giờ bạn thân của anh đang tổ chức hôn lễ ở tầng trên, mà tầng dưới lại có xác chết nằm ở đây, điều đó khiến anh không khỏi cảm thấy có chút xui xẻo. Anh ghi lại sơ qua một số chi tiết hiện trường rồi mới lên lầu.
Khi bức ảnh của Đường Khải được truyền tay trong hôn trường của Chu Vũ Lâu, thì ở các địa điểm khác trong nhà hàng Phú An, công tác điều tra tương tự cũng cùng lúc được tiến hành, nhưng xem ra không được thuận lợi cho mấy. Nhân viên nhà hàng và các khách hàng có mặt đều nói chưa từng gặp người này. Khách hàng chưa gặp còn có thể lý giải, nhưng đến nhân viên cũng không ai biết, chủ yếu là do lượng khách mời tham gia hôn lễ của Chu Vũ Lâu quá đông, gây nhiễu sự chú ý của nhân viên nhà hàng đến những điều khác, thêm nữa diện mạo của Đường Khải cũng không có gì đặc biệt, lúc vào nhà hàng lại lẳng lặng không lớn tiếng.
Việc điều tra dường như không có manh mối gì, nhân viên nhà hàng Phú An báo với cảnh sát không có ai khả nghi ra vào nhà hàng cả, trông ai cũng rất bình thường. Ngoài ra, chiếc xe của Đường Khải cũng không tìm thấy, vì Đường Khải không đỗ xe trong bãi xe của nhà hàng, anh dừng xe ở một ngõ nhỏ bên cạnh cửa hàng điện thoại bên kia đường.
Chật vật hồi lâu, tiệc cưới cũng kết thúc.
Chu Vũ Lâu thở phào một hơi rõ dài. Cảm ơn trời đất, không có vị khách nào liên hệ anh tới vụ án mạng cả, bao gồm cả người nhạy cảm như Hoàng Đại Sinh. Kỳ thực, trong số khách mời có người đáng lẽ phải biết Đường Khải, đó là thầy Trần, cán sự Khoa Thanh nhạc. Nhưng hôm nay có vẻ ông uống hơi nhiều, mắt nhìn không rõ. Hơn nữa, Đường Khải mới cắt tóc, biểu cảm lại không bình thường nên lúc xem ảnh, mặc dù thầy Trần có hơi do dự, nhưng sau đó lại kiên quyết lắc đầu. Hoàng Đại Sinh sắp xếp ổn thỏa phần còn lại của buổi lễ rồi mau chóng quay về tòa soạn để viết bài. Khách mời cũng đã tan hết, giờ chỉ còn lại khâu cuối cùng – cơm đoàn viên.
Khi Chu Vũ Lâu ngồi xuống bên bàn ăn cũng là lúc thể lực và tinh thần của anh gần như đã bị vắt kiệt. Anh đề xuất với Tưởng Đan, vì dưới lầu xảy ra án mạng, rất xui xẻo nên bữa cơm đoàn viên dời sang buổi khác cũng được, nhưng Tưởng Đan nhất quyết đòi ăn xong rồi mới về. Một mâm cỗ giá tận 1088 tệ. Khi đồ ăn đã lên hết, Chu Vũ Lâu cố nhịn để không nôn ra. Nhìn món nào anh cũng có thể liên tưởng đến vết máu trên người Đường Khải.
Nhưng điều thực sự kinh hãi là sự việc xảy ra khi bữa ăn diễn ra được mười mấy phút.
Khi đó, Tưởng Tư Nghiệp đề nghị mọi người cùng nâng ly rượu, ông trịnh trọng nói: “Chúc mừng thủ tục buổi lễ bàn giao hôm nay đã diễn ra thành công.” Mọi người còn đang băn khoăn không hiểu bàn giao gì? Tưởng Tư Nghiệp giải thích: “Đan Đan từ tay tôi giao cho Vũ Lâu, chẳng phải là làm thủ tục bàn giao là gì?” Mọi người đang ồ cười vui vẻ thì Chu Vũ Lâu đột nhiên nhìn thấy một viên cảnh sát đi về phía họ, bên cạnh viên cảnh sát còn có một người nữa. Chu Vũ Lâu nhận ngay ra người đó, chính là nhân viên trưởng nhóm phục vụ đi ngang qua lối hành lang khi anh và Đường Khải đứng nói chuyện với nhau!
Người Chu Vũ Lâu phút chốc cứng đờ.
Anh nhìn thấy nhân viên phục vụ nói nhỏ gì đó với cảnh sát, tay lén lút chỉ về phía mình, nhìn khẩu hình rõ ràng là đang nói: “Chính là anh ấy.”
Trong thời khắc đó, Chu Vũ Lâu chỉ muốn đứng bật dậy, bỏ chạy thục mạng. Nhưng anh vẫn ngồi trụ lại được. Anh thấy viên cảnh sát đi về phía mình, dừng lại, sau đó giơ một cánh tay về phía anh... Cũng không biết là bao lâu sau đó, cũng có thể chỉ là trong chớp mắt, cuối cùng Chu Vũ Lâu cũng đoán ra, viên cảnh sát dường như không có ác ý gì, anh ta đang nở nụ cười, cánh tay giơ ở đó, chỉ muốn bắt tay anh. Vì vậy, Chu Vũ Lâu cũng vội vàng đưa tay ra, đồng thời mỉm cười đứng dậy chào hỏi viên cảnh sát. Viên cảnh sát nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Vương Lâm, thuộc đại đội cảnh sát Hình sự Nhân Huệ. Vụ án mạng xảy ra ở tầng một hôm nay do tôi phụ trách.”
“Ồ...” Chu Vũ Lâu hoang mang hỏi: “Có tiến triển gì không?”
Vương Lâm lắc đầu.
“Chúng tôi có thể giúp được gì không?”
Vương Lâm cười: “Các vị nhận diện bức ảnh đã là giúp chúng tôi rất nhiều rồi.”
“Tôi đến đây chủ yếu là để nói lời xin lỗi. Trong ngày vui lớn thế này, nhưng để hỗ trợ phía cảnh sát phá án mà khiến mọi người phải nhìn những hình ảnh không hay đó, thật là ngại quá. Hôm nay cậu cấp dưới của tôi do tuổi trẻ nóng vội nên đã thất lễ với khách của anh, tôi tới đây thay mặt cậu ấy xin lỗi mọi người.” Nói rồi, Vương Lâm trịnh trọng hành lễ với mọi người, tất cả vội vã đứng dậy ngăn lại, nói thêm vài câu khách khí, kiểu “cảnh sát và nhân dân là người một nhà”, rồi mới chào tạm biệt lẫn nhau.
Vương Lâm quay người đi rồi, Chu Vũ Lâu ngồi thừ ra ghế.
Trong suốt bữa cơm đoàn viên, Chu Vũ Lâu ăn không quá ba miếng. Anh uống lấy uống để nước ngọt, rượu cũng không dám uống ngụm nào. Anh sợ sau khi uống rượu lại gây ra những phiền phức không đáng có, nói những lời không nên nói. Chu Vũ Lâu chỉ ngồi đó nở nụ cười tươi rói, cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng đợi được đến khi bữa ăn kết thúc.
Đó chính là hôn lễ của Chu Vũ Lâu, mở đầu một cách lãng mạn đến xiêu lòng, tiến hành trong nỗi lo sợ thấp thỏm và kết thúc một cách không thể nào quên. Chu Vũ Lâu nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao người đàn ông đó có thể tìm ra nhà hàng Phú An. Vợ anh ta nhất định không thể nói với anh ta, vậy anh ta biết được thông tin từ đâu? Do có ai đó mách nước hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Không có câu trả lời. Đáp án đã nằm dưới địa ngục.
Có một điều cần giải thích thêm, không phải Chu Vũ Lâu chưa từng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, chủ động trình báo chân tướng việc Hạ Sở Dung giết người. Thực ra, từ lúc ra khỏi phòng riêng đó, anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này. Nhưng sau hết lần này tới lần khác manh nha ý nghĩ, rồi cuối cùng anh đều dập tắt. Chu Vũ Lâu tự nói với mình không thể làm vậy, như vậy thật có lỗi với Hạ Sở Dung. Hơn nữa, giết người đương nhiên là sai lầm lớn, nhưng sự bốc đồng của Hạ Sở Dung cũng không phải hoàn toàn không thể giải thích được. Cũng giống như cô ấy nói, lấy việc vợ mình và người khác lên giường để làm cớ phát tài, thứ trao đổi đáng hổ thẹn ấy khiến người ta không thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa, cho dù lỗi của người đàn ông đó không đến mức phải chết, nhưng dù sao anh ta cũng đã chết, sự thật này không thể thay đổi, vậy hà cớ gì phải nạp thêm mạng một cô gái đáng thương nữa... Ha ha, có thể đây chỉ là cái cớ để Chu Vũ Lâu tự thuyết phục mình, nguyên nhân thực sự ẩn giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh là: Nếu chân tướng sự việc bại lộ, thì cuộc đời anh sẽ phải tiếp diễn ra sao?
Bạn đừng quên rằng, Chu Vũ Lâu, anh ta coi danh dự như mạng sống của chính mình.