⚝ 4 ⚝
Khoảng 7 giờ tối, cảnh sát gõ cửa nhà Hạ Sở Dung. Lúc đó, Hạ Sở Dung đang ăn tối.
Đồng nghiệp của Vương Lâm cuối cùng cũng tìm thấy xe của Đường Khải ở bên ngõ đối diện nhà hàng Phú An, tìm thấy bằng lái trong ngăn kéo xe và tìm đến đây theo địa chỉ ghi trên đó.
Hạ Sở Dung mở cửa, vừa thấy cảnh sát, phản ứng đầu tiên của cô là sững người.
Sự thật phía sau chứng minh, cái sững người kinh ngạc đó đã giúp ích cho cô rất nhiều – một sự sững người vô cùng tự nhiên. Nếu một ngày nào đó, cánh cửa nhà bạn vô duyên vô cớ bị cảnh sát hỏi thăm, chắc chắn bạn cũng sẽ sững người kinh ngạc như vậy. Hạ Sở Dung đương nhiên biết cảnh sát sẽ đến. Thực ra, từ lúc ở nhà hàng Phú An về, cô vẫn nhẫn nại chờ cảnh sát đến. Sau sự chờ đợi như vậy, người thường sẽ không thể có biểu cảm bất ngờ một cách tự nhiên như thế, nếu không phải phản ứng thái quá, thì cũng là không đạt đủ độ ngạc nhiên. Nhưng Hạ Sở Dung làm rất tốt, hoàn toàn không có chút đóng kịch, hết sức tự nhiên. Có thể ông trời đã đặt nhầm vị trí, có lẽ cuốn giáo trình khoa Biểu diễn của Bạch Tiểu Khê nên thuộc về Hạ Sở Dung mới phải.
“Có việc gì không ạ?” Ngạc nhiên xong rồi, Hạ Sở Dung e dè hỏi.
“Chúng tôi đến điều tra một vụ án, xin hỏi Đường Khải là gì của cô?” Vương Lâm hỏi.
“Là chồng tôi, có chuyện gì vậy?”
“Cô nên chuẩn bị tâm lý trước, chồng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mặt Hạ Sở Dung bỗng chốc trắng bệch.
“Là... lái, lái xe, hay là...”
“Chồng cô đã qua đời.”
“Cái gì!”
Hạ Sở Dung “á” lên một tiếng, tất cả đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang đều bật sáng. Cô sững người một lúc rồi bắt đầu “hu hu”, nước mắt tuôn trào như suối, vừa khóc đau đớn, vừa hỏi không nên lời: “Ở... ở đâu vậy... là... hu hu... tai nạn ô tô sao... hu hu.”
Vương Lâm và trợ lí đỡ Hạ Sở Dung vào nhà. Một lúc lâu sau, đợi cho sự đau thương của cô vơi bớt, cậu trợ lý bắt đầu kể lại sự tình cho cô, Vương Lâm nhân lúc đó đi quanh kiểm tra căn nhà.
Trong nhà rất sạch sẽ, màu sắc nhẹ nhàng, đơn giản phóng khoáng, ga trải giường phòng ngủ không một nếp nhăn, nền phòng vệ sinh đến một cọng tóc cũng không có, nhìn qua cũng biết chủ nhân ngôi nhà rất ưa sạch sẽ. Bữa tối là món đậu Hà Lan và thịt bò, bát của Hạ Sở Dung vẫn để trên bàn, bữa ăn còn đang dang dở... Cuối cùng, Vương Lâm cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thực ra, điều bất thường đã được xử lý từ lâu.
Bức tường đầu giường trong phòng ngủ có một khoảng ố sẫm màu, là dấu vết trước đây treo tấm ảnh cưới một mét của hai người để lại. Mấy hôm trước, trong lúc tức giận, Đường Khải đã dùng đầu gối húc gãy, chỗ đó giờ treo một bức tranh phong cảnh. Bức tranh phong cảnh đó trước đây vốn vẫn dựng ở trên giá trong phòng khách, sau khi ở nhà hàng Phú An về, Hạ Sở Dung mới lôi vào treo trong phòng ngủ. Bức tranh đó to hơn tấm hình cưới, vừa khéo che đi vết ố trên tường, nhìn vào sẽ không ai phát hiện ra sơ hở gì. Bức hình cưới vỡ làm đôi bị cô nhét xuống hộc dưới gầm giường trong phòng ngủ.
Vương Lâm đến gần ngồi bên cạnh Hạ Sở Dung, muốn hỏi cô vài vấn đề, nhưng Hạ Sở Dung chỉ khóc, không thể nào nói chuyện được. Mãi một lúc sau, Vương Lâm mới lên tiếng:
“Hôm nay chồng cô mấy giờ ra khỏi nhà?”
“Khoảng... tám giờ gì đó, tôi cũng không chắc, lúc đó tôi đang ngủ, hình như nghe thấy tiếng cửa mở.” Hạ Sở Dung nói.
“Bình thường, ngày nghỉ chồng cô có hay đi ra ngoài không?”
Hạ Sở Dung gật gật đầu: “Anh ấy lái xe cho sếp, thời gian không cố định, thường cũng không có ngày nghỉ.”
“Cô có biết hôm nay anh ấy đến nhà hàng Phú An không?”
“Tôi không biết, ngày nào anh ấy cũng chạy xe bên ngoài, tôi cũng chưa bao giờ hỏi.”
“Cô có nghe nói anh ấy ở bên ngoài có khúc mắc mâu thuẫn gì với ai, hay có thù hằn gì với ai không?”
“Không, anh ấy chưa kể bao giờ.”
“Anh ấy có thường xuyên về muộn như thế này không?”
“Thường ngày anh ấy còn về muộn hơn thế này, chúng tôi rất ít khi ăn cơm với nhau.”
“Có câu này mong cô không phật lòng, quan hệ vợ chồng của hai người thế nào?”
Hạ Sở Dung ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn: “Không phải là tốt, cũng không phải là xấu. Chúng tôi không có sở thích chung nào, cũng không hay nói chuyện. Sớm biết thế này... biết thế này... tôi đã không... hu hu...”
“Cô đã không làm gì?”
“Mấy ngày trước, tôi có nói giỡn với anh ấy, rằng bọn tôi không hợp nhau, chi bằng li hôn đi cho rồi. Lúc đó, tôi thực sự chỉ muốn đùa thôi, nhưng nghe xong anh ấy rất tức giận. Anh ấy vẫn luôn quan tâm đến tôi. Nếu biết trước thế này tôi đã không chọc tức anh ấy... hu hu...”
“Cô có thể cho chúng tôi biết, ngày hôm nay cô đi những đâu không?”
“Đến tận trưa tôi mới dậy, xem tivi một lúc rồi dọn dẹp nhà cửa, chiều ra siêu thị gần nhà mua đồ, nấu ăn, chỉ có vậy thôi.”
“Theo như cô biết, chồng cô có thể có mối quan hệ bất thường với người phụ nữ nào ở bên ngoài không?”
“Không có, không thể nào, anh ấy không phải người như vậy.”
“Còn cô... À, cô đừng để bụng, ý tôi muốn hỏi là, cô có mối quan hệ khác giới nào có thể khiến chồng cô cảm thấy không thoải mái không?”
“Không có, tôi ngày nào cũng từ nhà tới công ty rồi lại về nhà, ngoài anh ấy và tivi ra, tôi rất ít khi tiếp xúc với ai.”
Vương Lâm chăm chú quan sát người phụ nữ đáng thương trước mặt, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Bên nhà chồng cô còn những ai nữa?”
“Còn mỗi bố mẹ anh ấy, à...” Hạ Sở Dung đột nhiên mở to mắt, “Họ đã biết chuyện chưa? Các anh đã gọi điện cho họ chưa?”
Vương Lâm lắc đầu, hỏi Hạ Sở Dung: “Bố mẹ anh ấy có ở Tân Giang không?”
“Có, nhưng giờ họ không có nhà, họ đi thăm họ hàng ở miền Nam rồi.”
“Họ đi từ bao giờ vậy?”
“Cũng được hơn nửa tháng.”
“Bao giờ họ về?”
“Chắc phải vài tuần nữa, hu hu... Tôi biết nói thế nào với họ đây...”
Hạ Sở Dung không hề nói dối. Bố mẹ Đường Khải buôn bán nhỏ, một năm trước đã chuyển nhượng lại cho người khác, giờ họ đang đi thăm họ hàng ở miền nam, chưa hề biết gì về tin con trai đã chết.
Vương Lâm chờ Hạ Sở Dung khóc nhỏ hơn mới nói tiếp: “Có thể hơi tàn nhẫn một chút, nhưng theo thủ tục, chúng tôi cần cô đi xác nhận chính thức thi thể của chồng mình.”
Hạ Sở Dung ngẩng đầu, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Vương Lâm, dáng vẻ vô cùng bất lực.
Đó là một tòa nhà cũ và thấp bằng gạch màu đỏ, được xây theo hình chữ U, bề ngang rất dài nhưng chỉ có hai tầng, dưới ánh trăng trong ngôi nhà có vẻ hơi kinh dị. Bên trong tòa nhà gió lùa lạnh lẽo, với thứ mùi kỳ lạ. Đi trong hành lang dài hun hút, Hạ Sở Dung cuối cùng cũng hiểu thế nào là cảm giác căng thẳng thấu xương. Cô không ngừng khóc, dùng biểu cảm đau thương để che đậy nỗi sợ hãi.
Nghe nói màu trắng có tác dụng rất tốt trong việc làm dịu tâm trạng của con người, nhưng đối với Hạ Sở Dung thì hoàn toàn ngược lại. Khi cánh cửa căn phòng giải phẫu mở ra, một màu trắng toát bao trùm đập vào mắt cô, tim cô trong tích tắc như nhảy thót lên tận cổ... Tường trắng, rèm trắng, ánh đèn cũng trắng, giá sắt trắng, giường để thi thể cũng trắng, còn có thi thể Đường Khải đặt trên giường đó cũng được đắp bằng một tấm vải trắng. Đương nhiên, trắng nhất là khuôn mặt của Đường Khải.
Vương Lâm lật một góc tấm vải phủ trên thi thể Đường Khải lên, khuôn mặt anh lộ ra ngoài, hoàn toàn trắng bệch... Hạ Sở Dung gần như đứng không vững nữa! Đó là thứ sợ hãi không thể nào khống chế nổi. Nó xông lên từ sâu trong đại não và chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Kỳ thực lúc này, bộ dạng của Đường Khải đã đỡ hơn nhiều so với lúc ở nhà hàng Phú An, ít ra thì mắt anh đã nhắm lại, che đi ánh mắt rợn người kia. Nhưng khi một người do chính tay mình sát hại nằm ngay trước mặt, nào ai có thể giữ bình tĩnh tới mức trong lòng không dậy sóng? Hơn nữa, người đó còn là chồng mình, miệng anh ta hé mở, tựa hồ có thể cất tiếng nói bất cứ lúc nào.
Hạ Sở Dung cố ngụy trang nỗi sợ hãi của mình thành nỗi đau. Cô vừa khóc vừa quay mặt đi, gật gật đầu vô phương hướng, có ý nói rằng không sai, đúng là anh ấy.
Trợ lý của Vương Lâm lấy một chiếc túi ni lông trên chiếc giá sắt sát tường xuống, bên trong là chiếc dao hiệu Meifeng. Cậu trợ lý hỏi Hạ Sở Dung đã từng nhìn thấy con dao này chưa, Hạ Sở Dung run sợ lắc đầu. Tiếng khóc của cô làm cả gian phòng giải phẫu trở nên đáng sợ. Cậu trợ lý cất con dao về chỗ cũ, Vương Lâm che tấm vải lại, coi như đặt dấu chấm hết cho cuộc gặp gỡ của đôi vợ chồng này.