← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Hạ Sở Dung bắt đầu phát hiện ra bất thường kể từ buổi chiều hôm Đường Khải tới Nhạc viện, đó là ngày tiếp theo sau khi cô nói sẽ li hôn với Đường Khải.

Chiều hôm đó, bà vợ ông chủ Đài Loan lại tới công ty Giai Dịch chơi. Khi gặp Hạ Sở Dung liền nhiệt tình hỏi thăm xem bệnh tình Đường Khải có nghiêm trọng không? Cần nghỉ ngơi mấy hôm nữa thì mới có thể đi làm? Hạ Sở Dung nhận ra sự bất thường trong câu hỏi đó. Sau khi khéo léo hỏi han, cô mới biết ngày hôm nay Đường Khải lấy lý do ốm nặng nên xin phép công ty ở nhà nghỉ ngơi. Tối về đến nhà, Hạ Sở Dung lặng lẽ quan sát thái độ của Đường Khải, kết quả là thấy anh cắt tóc.

Đó là một dấu hiệu rất rõ ràng.

Mỗi lần có chuyện gì vui, Đường Khải đều đi cắt tóc, không có ngoại lệ. Đương nhiên, gần đây do chuyện vui càng ngày càng ít nên tóc Đường Khải đã rất dài, lòa xòa lộn xộn, rối rắm bù xù. Nhưng hôm nay, ngày anh ta “ốm liệt giường” thì anh ta lại đi cắt tóc. Trong lòng Hạ Sở Dung cảm thấy có điều gì đó không lành. Hôm sau là thứ Bảy, Đường Khải ở nhà xem tivi cả ngày, Hạ Sở Dung không phát hiện ra điều gì bất thường, ông chủ người Đài Loan với sự quan tâm theo kiểu chủ nghĩa nhân đạo, cũng không gọi điện thoại đến làm phiền. Ngày thứ ba, Hạ Sở Dung dậy khá muộn. Đã gần 10 giờ sáng, cô tỉnh giấc trong phòng ngủ dành cho khách. Cô không động đậy, mơ màng một lúc, sau đó bật dậy khỏi giường... sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.

Hôm nay là Chủ nhật, là ngày cưới của Chu Vũ Lâu.

Dù gì cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, tuy tình cảm không được mặn nồng, nhưng ít nhiều cũng có phần thấu hiểu.

Hạ Sở Dung xuống giường, gọi vài tiếng “Đường Khải”, không thấy ai trả lời. Cô lo lắng băng qua phòng khách vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ không có ai, chỉ có điện thoại của Đường Khải để ở hộc tủ đầu giường.

Một dự cảm không lành trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô.

Cô mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài. Cô biết mình phải đi đâu. Cô còn nhớ Chu Vũ Lâu có nhắc tới nhà hàng Phú An... Trước khi ra khỏi cửa, cô hơi do dự, sau đó quay lại, vào bếp, ngồi xuống mở tủ lấy ra một con dao. Con dao đó là bà vợ ông chủ Đài Loan kia trong một lần tới công ty cô chơi, không rõ là ăn nhầm thứ gì mà tặng cho cô. Bộ dao hiệu Meifeng, một bộ năm chiếc, vẫn còn mới, chưa dùng bao giờ. Hạ Sở Dung không kịp nghĩ gì, với tay cầm lấy con dao mũi nhọn nhất, bản dao hẹp nhất, sức xuyên thủng tốt nhất. Cô bỏ con dao vào túi xách rồi vội vàng ra khỏi nhà, cầu khấn cho mình không cần phải dùng tới nó. Nhưng lời cầu nguyện của cô hiển nhiên đã không linh nghiệm.

Khi Hạ Sở Dung đến nhà hàng Phú An cũng là lúc Chu Vũ Lâu đang đôi co với Đường Khải. Đầu tiên, cô chạy lên cửa hội trường Phú An, bí mật quan sát hồi lâu, sau đó xuống nhà. Giống như có sợi dây dẫn lối đưa đường, cô đi thẳng tới chỗ hành lang đó. Mới đi được mấy bước thì nghe thấy một tiếng “keng”, đó là tiếng Đường Khải đá vào chiếc ghế trong cơn tức giận. Hạ Sở Dung lần theo âm thanh đó, ghé sát tai vào cửa, cuối cùng nghe được câu chuyện của Chu Vũ Lâu và Đường Khải.

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại tin chắc rằng Đường Khải sẽ đến đây. Theo lí mà nói, Đường Khải không có cơ hội để biết danh tính của Chu Vũ Lâu, càng không thể biết được hôm nay Chu Vũ Lâu tổ chức hôn lễ ở đây. Nhưng, chính sáng hôm nay, trong khoảnh khắc cô bừng tỉnh giữa cơn ngủ say, trực giác đó nhanh chóng xuyên thẳng vào não cô, cứ thế chỉ đường dẫn lối cho cô.

Ban đầu, Hạ Sở Dung không định vào bên trong. Cô hi vọng hai người đàn ông có thể tự thương lượng được với nhau, chuyện lớn biến thành nhỏ. Nhưng sau một hồi, cô nghe thấy những số tiền tăng lên không ngừng nghỉ, và Đường Khải đã thỏa hiệp. Trong giây phút đó, thời khắc đó, máu trong người cô sôi sục, toàn thân nóng rực. Cô thấy mình bỗng chốc biến thành con điếm xấu xa, bỉ ổi nhất thế gian, một thứ bẩn thỉu có thể làm ra hàng đống tiền! Cô rút con dao ra khỏi túi, đẩy cửa bước vào.

Trước đó, Hạ Sở Dung có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến, cả đời này mình sẽ có lúc liên quan tới chuyện giết người. Nhưng không những cô đã giết người, mà còn xóa sạch hiện trường một cách nhanh gọn, sau đó bình tĩnh rời đi từ cánh cửa phụ ở đầu hành lang. Tiếp đó, cô sắp xếp lại nhà cửa, điều chỉnh lại tâm trạng, tạo bằng chứng giả, quay cuồng với cảnh sát... Tất thảy đều có trình tự, không một chút sơ hở.

Vẫn còn nhớ điều chúng ta đã nói chứ? Hạ Sở Dung giống như một bến cảng an nhiên tĩnh mịch, nhưng bạn có biết rằng, khi có sóng thần xảy ra, những bến cảng lại là nơi nguy hiểm nhất không.