← Quay lại trang sách

Chương 3 ⚝ 1 ⚝

Điện thoại của Chu Vũ Lâu vẫn tắt máy.

Anh tắt máy từ hôm đám cưới. Trên đường từ nhà hàng Phú An về, mấy lần anh do dự mà không dám bật lên. Ai ngờ, tối nay máy vừa bật, đã bất ngờ đổ chuông. Khi tập trung nhìn kĩ, thấy hiện số của Hạ Sở Dung, người anh bỗng toát mồ hôi lạnh. May thay, lúc này Tưởng Đan đang tắm.

Đây là đêm thứ ba kể từ sau hôn lễ.

Chu Vũ Lâu bắt máy, mới vỏn vẹn nói một từ “a lô”, đâu bên kia lập tức ập đến giọng nói gấp gáp của Hạ Sở Dung: “Vũ Lâu à? Em Sở Sở đây! Sao anh toàn tắt máy thế? Làm em lo gần chết!”

Chu Vũ Lâu rất bất ngờ!

“Sao thế?”

“Không sao, em chỉ muốn tìm thấy anh.”

Chu Vũ Lâu thở phào một hơi dài, giọng nói ẩn chút trách móc: “Sao em lại gọi cho anh vào giờ này? Vợ anh đang ở nhà.”

“Em chỉ gọi thử thôi, anh cứ tắt máy suốt.”

“Em... xử lí thế nào rồi?”

Hạ Sở Dung biết anh ám chỉ điều gì: “Yên tâm đi, xong xuôi hết rồi, chỉ có điều...”

“Điều gì?”

“Dấu vân tay.”

“Dấu vân tay làm sao?”

“Em đã xóa hết tất cả dấu vân tay trong phòng, nhưng sau khi ra ngoài, em tự nhiên nhớ ra tay nắm cửa bên ngoài, trên đó cũng có dấu vân tay của anh phải không?”

“Đúng thế!”

“Thế nên em lại quay lại ngay, để lau tay nắm cửa đó. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa bị một nhân viên phục vụ bắt gặp.”

Chu Vũ Lâu sờ lên lồng ngực, vô cùng cảm kích cô.

“Còn nữa, Vũ Lâu, anh thực sự quá bất cẩn, anh có biết không hả? Anh làm rơi cả danh thiếp ở đó luôn.”

“Cái gì?” Anh khựng lại một lát. Cảnh tượng anh rút ví tiền ra đưa cho Đường Khải theo đó tràn về trong đầu... Lúc đó, đang có một xấp danh thiếp nhét trong túi quần, nằm song song với ví tiền. Anh không đợi nổi, vội vàng hỏi: “Em cầm đi chưa?”

“Đương nhiên rồi, may mà trước khi đi em còn kiểm tra lại một vòng, không thì hỏng hết.”

“Cảm ơn em nhé!”

“Còn nữa, lúc anh vừa rời đi thì em nghe có người gọi anh ngoài hành lang, còn đẩy cửa từng phòng một ra xem, suýt nữa thì anh ta vào rồi. Lúc đó em sợ hết hồn, may mà đúng lúc đó thì điện thoại anh ta đổ chuông, là anh gọi cho anh ta, sau đó anh ta mới đi.”

Chu Vũ Lâu thực lòng cảm ơn chính mình đã gọi cuộc điện thoại đó cho Hoàng Đại Sinh kịp thời, anh lấy lại chút bình tĩnh, hỏi Hạ Sở Dung: “Cảnh sát đến tìm em chưa?”

“Đến rồi, hỏi em vài thứ, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.”

Lần này Chu Vũ Lâu cuối cùng cũng yên tâm. Hạ Sở Dung không sao, thì đương nhiên anh càng bình an vô sự. Anh muốn kết thúc cuộc điện thoại, nhưng rõ ràng Hạ Sở Dung không muốn, trong giọng nói đầy quan tâm của cô tỏ rõ vẻ lo lắng: “Vũ Lâu, những người tham gia lễ cưới hôm đó không nghi ngờ gì anh chứ?”

“Không.”

“Anh biết không? Sau khi anh rời đi, em bỗng nhớ ra một việc, làm em run không đứng vững nổi!”

“Việc gì?”

“Em chợt nhớ ra, hình như anh để vấy máu lên người, trên áo sơ mi có một mảng đỏ rất lớn. Sau đó em mới nghĩ ra, có thể đó là cà vạt của anh, làm em sợ chết khiếp!”

Sự hiểu lầm đó trong khoảnh khắc cũng khiến toàn thân Chu Vũ Lâu lạnh toát. Hạ Sở Dung hỏi tiếp: “Em đọc trên báo thấy bảo, cảnh sát phát hiện ra thi thể vào buổi trưa, lúc đó hôn lễ của anh đã kết thúc chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Cảnh sát đã tìm anh chưa?”

Chu Vũ Lâu đột nhiên nhớ ra đôi mắt trợn tròn trong bức ảnh, anh nhọc nhằn nói: “Một cảnh sát đưa bức ảnh cho tất cả mọi người nhận diện, cũng đưa anh xem...” Anh thở dài, thực sự không thể nói thêm được nữa.

“Hỏi thật, anh thấy căng thẳng rồi hả?” Hạ Sở Dung hỏi.

Chu Vũ Lâu không trả lời, Hạ Sở Dung lại tiếp tục ca thán: “Anh còn đỡ, chỉ phải xem ảnh. Tối hôm đó, cảnh sát lôi em đi nhận diện thi thể, suýt nữa làm em chết khiếp. Khuôn mặt đó của Đường Khải... Anh có tưởng tượng nổi không? Trắng bệch, gai cả người, còn há miệng, cứ như có lời gì muốn nói với anh vậy.”

Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Lâu nghe thấy cái tên “Đường Khải” thốt ra từ miệng Hạ Sở Dung, trong lòng anh bỗng có cơn giằng xé. Tiếp đó, anh nghe thấy Hạ Sở Dung nói đầy vẻ đáng thương: “Vũ Lâu, em... sợ lắm, mấy hôm nay không được giấc ngủ ngon nào, anh qua đây với em được không?”

“Không được!” Yêu cầu đó đột nhiên khiến Chu Vũ Lâu hoang mang thất thần. Anh vừa định nói lời tạm biệt, thì bên kia vọng lại giọng nói kích động của Hạ Sở Dung: “Vũ Lâu, em xin anh đấy, gặp em một chút được không? Ở nhà có mỗi mình em, hai hôm nay ngày nào em cũng gặp ác mộng, cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, anh thực sự không thể qua với em được sao?”

“Thật sự không thể được!” Chu Vũ Lâu nói rất dứt khoát, “Anh đang nghỉ phép cưới, ngày nào cũng ở bên cạnh vợ, để nói chuyện sau đi.”

“Thế khi nào chúng ta gặp nhau được?”

“Lúc này đừng nghĩ mấy việc đó nữa, xảy ra chuyện lớn như thế, cảnh sát nhất định sẽ theo dõi rất gắt gao, chúng ta cắt liên lạc một thời gian đã.”

“Tại sao?”

“Tại sao? Còn phải hỏi sao? Phía cảnh sát đang điều tra...” Anh cố nhẫn nhịn, vẫn không thốt lên ba chữ “vụ án mạng”, “Họ có thể nghi ngờ tất cả mọi người, chắc chắn càng chú ý đến em, bây giờ mà gặp nhau chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à?”

“Nhưng anh đâu thể cứ trốn biệt, để em một mình gánh chịu chuyện lớn như thế này chứ?”

Chu Vũ Lâu nhíu chặt chân mày: “Em biết không? Lúc này anh đến gặp em chính là hại em. Sự việc đã như thế, em nên bình tĩnh lại.”

“Nhưng em bình tĩnh làm sao được?” Giọng Hạ Sở Dung bắt đầu chói tai, “Khuôn mặt đó của Đường Khải ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt em, nhà cửa thì lạnh tanh lạnh ngắt như cái nhà xác, em sợ em sắp sụp đổ mất, thật đó, anh thử nghĩ từ góc độ của em xem, nếu em giết vợ anh...”

“Đừng nói nữa! Sao em không chịu hiểu thế? Bây giờ nhất cử nhất động của em đều có thể khiến cảnh sát chú ý. Để mọi chuyện được ổn thỏa, chúng ta tuyệt đối không được liên lạc nữa, cũng đừng gọi điện nữa. Vợ anh tới, anh cúp máy đây.” Chu Vũ Lâu lập tức ngắt máy, đang định tắt nguồn thì chuông điện thoại lại vang lên, vừa nghe máy đã thấy tiếng Hạ Sở Dung như sắp điên cuồng: “Vũ Lâu... Em cầu xin anh đừng tàn nhẫn như thế, đừng vứt bỏ em không đoái hoài, em không chịu đựng được nữa! Em muốn thấy anh ngay lập tức, anh đến nhà em bây giờ có được không?”

“Không được!”

“Ngày mai, ngày mai được không?”

“Không được!”

“Thế ngày kia?”

“Không được!”

“Vậy ngày kìa...”

“Anh đã bảo rồi, cảnh sát đang phá án, bây giờ gặp nhau khác nào tìm chỗ chết, sao em không hiểu những điều anh nói nhỉ?”

“Một chút, gặp một chút thôi! Coi như là yêu cầu cuối cùng của em cũng không được sao?”

Đột nhiên, Chu Vũ Lâu cảm thấy đầu óc mình nổ bùng một tiếng “đoành”! Như bị ném vào lò nung chảy nhiệt độ cao, đốm lửa ngợp trời, bỏng rát thấu tim! Tất cả những thứ đó đều vì câu nói “yêu cầu cuối cùng” thốt ra từ miệng Hạ Sở Dung.

Trong đầu Chu Vũ Lâu lại hiện lên cảnh tượng buổi tối của hơn một tuần trước. Hôm đó, trong cửa sổ chat QQ, “Sở Sở” đã gõ mấy chữ y hệt. “Có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng của em được không? Có thể gặp mặt một lần không?” Sau đó thì có một mớ rắc rối như cơn ác mộng này. Bây giờ, người phụ nữ đầu dây bên kia lại một mực nói “yêu cầu cuối cùng”. Chu Vũ Lâu thực sự chỉ muốn quẳng cả điện thoại ra ngoài cửa sổ. Anh cố nhẫn nhịn, lấy hết sự nhẫn nại ra để mở miệng: “Em nghe anh nói đây, em cần phải bình tĩnh, bây giờ đang là lúc nhạy cảm, cho dù có muốn gặp mặt, cũng phải đợi đến khi sự việc này hoàn toàn lắng xuống mới tính tiếp, đây cũng là vì sự an toàn của em.”

“Nhưng em không lo nhiều như thế được, sức chịu đựng của em sắp quá giới hạn rồi! Tối nào em cũng cảm giác anh ta đang đứng ở cạnh giường nhìn em, anh ta chết như thế, dù gì anh ta cũng là chồng em.”

“Bây giờ em nói những lời này còn ích gì?”

“Đương nhiên là có ích rồi. Nếu anh hiểu em, thì sẽ xuất hiện và gặp em...” Hạ Sở Dung còn nói tiếp những gì, Chu Vũ Lâu hoàn toàn không nghe thấy, vì Tưởng Đan đã tắm xong, anh nghe thấy cô ra khỏi nhà vệ sinh, sẽ bước vào phòng ngủ ngay bây giờ. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ: “Anh dập máy đây, vợ anh đến rồi!”

“Khi nào gặp nhau? Khi nào...”

“Tuần sau anh đi làm rồi tính tiếp.”

Chu Vũ Lâu tắt máy, Tưởng Đan bước vào phòng.

Tối nay, Chu Vũ Lâu nằm trên giường mãi không chợp mắt nổi. Hai từ “gặp nhau” cứ đeo bám như lời nguyền của Hạ Sở Dung khiến lòng anh rối như tơ vò. Sự đeo bám mất hết lí trí của người phụ nữ đó là điều cho dù thế nào Chu Vũ Lâu cũng không ngờ tới. So với sự bình tĩnh sau khi sát hại Đường Khải mà nói, con người vừa rồi của Hạ Sở Dung như một kẻ hoàn toàn khác.

Một nỗi khiếp sợ mãnh liệt đang len lỏi dần trong lòng Chu Vũ Lâu. Anh có cảm giác, chắc chắn đang có một sự thay đổi “vi diệu” nào đó xảy ra trong thân thể người phụ nữ kia. Nó rất giống với cảm giác uống rượu mạnh, lúc uống không hề cảm thấy gì, nhưng điều đáng sợ là sau đó men rượu sẽ bám chặt lên từng sợi dây thần kinh, khiến ta mất kiểm soát lúc nào không hề hay biết, mê man, hoang tưởng, cuồng loạn, điên đảo... Nếu nói việc giết người cũng là rượu mạnh, thì không còn nghi ngờ gì nữa, hơi men của thứ rượu này là vô địch. Có trời mới biết trong suốt ba ngày liền, nội tâm người phụ nữ đó đã trải qua sự dày vò đến mức nào, có trời mới biết những sự dày vò đó sẽ biến cô thành ra thế nào. Có thể cô đang ngấm ngầm điên loạn, hoặc có thể về căn bản đã điên rồi, điên đến độ sức mạnh vô biên, điên đến mức khiến người nghe người thấy phải rùng mình sợ hãi!

Người phụ nữ đáng sợ!

Suốt đêm đó, Chu Vũ Lâu ngủ không ngon giấc, ác mộng triền miên. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh cảm thấy bức bối khó chịu. Nhìn qua đồng hồ, đã hơn 9 giờ, Tưởng Đan không có trên giường. Anh thấy như không còn chút sức lực nào, giấc ngủ ác mộng liên miên khiến anh càng cảm thấy mệt mỏi. Anh bắt đầu thử nhớ lại nội dung những giấc mơ đó, mới chợt nhận ra mình không nhớ nổi chút nào, chỉ biết rằng đó chắc chắn là những cơn ác mộng, lẫn lộn cùng bao nhiêu thứ tạp nham đáng sợ. Anh lau lớp mồ hôi trên cổ, khứu giác lúc này cũng thức tỉnh, mùi trứng chiên thơm nức bay vào phòng ngủ.

Trên bàn ăn đặt sẵn bữa sáng do Tưởng Đan làm, bánh mì sandwich nguyên cám, bên trong kẹp rau sống, cà chua và thịt nguội, bên cạnh là ly sữa nóng còn bốc hơi và trứng chiên. Hoa quả tráng miệng đặt trong một chiếc đĩa thủy tinh tinh tế, vài quả dâu tây đỏ tươi mọng nước.

Khi Chu Vũ Lâu bước vào phòng ăn, Tưởng Đan đang cầm hai đĩa món ăn kèm từ nhà bếp bước ra. Cô nở nụ cười chào buổi sáng với chồng, bảo anh mau đi đánh răng rồi ra ăn cơm. Trong khoảnh khắc đó, Chu Vũ Lâu vẫn chưa thoát được khỏi nỗi ám ảnh của cơn ác mộng, nhưng thứ kéo theo sau đó còn là nỗi khiếp đảm lớn hơn. Trong cơn hoảng hốt, anh dường như nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ tan, xào xạc xào xạc, vừa xa vời lại vừa rõ rệt. Anh không kìm nổi, rùng mình một cái, tự hỏi lòng: Mọi thứ tốt đẹp này có khi nào vì một lỗi lầm vô tâm của bản thân mình mà tan nát hay không? Đôi lúc, sở hữu càng nhiều, thì gan càng nhỏ.

Sau bữa sáng, Tưởng Đan ngồi trước máy tính, sắp xếp lại các bản thảo của nhà xuất bản, Chu Vũ Lâu mở hòm thư báo trước cửa. Hòm thư báo nhét chặt cứng, anh đưa tay rút bừa một tờ, vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là tiêu đề: Phát hiện thi thể nam giới náo loạn nhà hàng Phú An, cảnh tượng thảm khốc, một dao trí mạng.

Đây là phong cách điển hình của Hoàng Đại Sinh – rõ ràng, chấn động, như một tiếng trống rền vang lên bên tai Chu Vũ Lâu.

Đó đã là tờ báo của mấy hôm trước, Hoàng Đại Sinh đã đưa cảnh tượng chết chóc mà Chu Vũ Lâu tận mắt chứng kiến lên mặt báo ngay từ những giây phút đầu tiên. Đôi tay Chu Vũ Lâu run rẩy. Anh vừa định xem nội dung bên dưới tiêu đề, thì chuông cửa vang, anh đặt tờ báo xuống, bước tới sát cửa. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ có thói quen sử dụng mắt thần trên cửa, nhưng vào giây phút này, anh không kịp nghĩ gì đã nép người lên cửa, mắt rọi thẳng về phía mắt thần.

Sao ngoài cửa lại không có ai?

Anh lại nhìn kĩ một lần nữa. Thực ra căn bản không cần nhìn kĩ, vốn dĩ chẳng có ai cả. Tường hành lang và bậc cầu thang như lồi về phía anh, vừa trống rỗng vừa tịch mịch. Chu Vũ Lâu đứng trân trân bên cạnh cửa, có cảm giác một tiếng trống rền khác lại vang lên bên tai, một gương mặt khó đoán định theo tiếng trống đó hiện dần lên trong lòng anh – dữ dằn... Đúng vào lúc đó, có kẻ đột nhiên vụt dậy trước mắt anh.

Tiết Qua.

Một trò đùa không đúng lúc.

Tiết Qua đến cùng bốn người bạn học khác, chúng mang quà cưới đến cho Chu Vũ Lâu – một chiếc máy hát đĩa giả cổ, mọi người cùng góp tiền mua, cũng khá chắc chắn, phải hai người khiêng. Chu Vũ Lâu vội vã mời chúng vào nhà, Tưởng Đan tay lấy đồ uống, tay bưng hoa quả, bận bịu tiếp đón nhiệt tình. Họ ngồi nói chuyện phiếm ở nhà một lát, rồi Chu Vũ Lâu mời tất cả cùng xuống ăn ở nhà hàng ngay dưới nhà. Lúc chào ra về, mấy cậu thanh niên còn chưa hết cao hứng, Chu Vũ Lâu cũng vậy, chỉ khác là anh đang giả vờ.

Sau sự việc này, Chu Vũ Lâu phát hiện ra cuộc sống của anh đã có sự thay đổi nghiêm trọng. Hạ Sở Dung và vụ án mạng như cái bóng cứ đeo bám anh không rời. Anh không dám bật điện thoại, đôi lúc lo lắng vô cơ, thận trọng một cách bất thường, hoang mang sợ hãi không dứt và những khoảnh khắc như kẻ mất hồn cứ kéo đến bất chợt... Chu Vũ Lâu không thể chịu đựng nổi cuộc sống như thế này, càng không muốn mình giống một con bệnh đang chờ chết, cố kéo dài hơi thở.

Mấy ngày tiếp sau đó, Chu Vũ Lâu nghĩ đủ mọi cách bắt đầu điều chỉnh lại bản thân. Anh bắt đầu sắp xếp hồ sơ xin cấp bằng giáo sư, ấp ủ chuyên đề luận văn. Đợt này trên tỉnh đề bạt các giáo sư trẻ tuổi, hội đồng thẩm duyệt yêu cầu mỗi người nộp đơn đều phải viết một bài luận văn chuyên đề, hơn nữa còn phải bảo vệ luận văn trước hội đồng. Rất nhiều người của Nhạc viện đã bắt tay viết từ lâu, Phùng Thái thậm chí đã liệt kê ra bốn bộ đề cương để lựa chọn rồi, mà Chu Vũ Lâu giờ này, đến bóng dáng đề tài còn chưa thấy đâu.

Ba ngày liên tục, Chu Vũ Lâu vùi mình trong đống giấy cũ kĩ, mong sao ánh sáng của văn tự và học thuật có thể xua đi mây mù u ám. Quả nhiên rất có hiệu quả. Đến ngày nghỉ phép cưới cuối cùng, khi thức dậy vào buổi sáng, anh thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng sảng khoái, tinh thần trí óc cũng khôi phục rất nhiều. Lúc này, anh nhận được cuộc gọi của Tạ Lam.

Vợ chồng Tưởng Tư Nghiệp và Tạ Lam quyết định mở bữa tiệc long trọng, cảm ơn sự giúp đỡ của Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh trong hôn lễ lần này. Hôm diễn ra lễ cưới, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh bận trước bận sau suốt cả buổi, cuối cùng đến cơm cũng không ăn đã ra về, việc đó khiến vợ chồng Tưởng Tư Nghiệp vô cùng áy náy. Hơn nữa, Tạ Lam còn dặn dò, nhất định phải gọi cả Vũ Đình nữa.

Chu Vũ Lâu và Hoàng Đại Sinh đã không gặp nhau một tuần liền rồi, cuộc hội ngộ với bạn cũ khiến anh hưng phấn. Anh lập tức gọi điện thoại hẹn Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh, rồi lại gọi cho em gái. Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh đều không vấn đề gì, nhưng Chu Vũ Đình thì không được. Sáng ngày mai, Chu Vũ Đình có một buổi dạy thử quan trọng, tối nay cô phải chuẩn bị vô cùng kĩ càng, nên không thể tham gia buổi hẹn. Kể ra, lần này Tiết Qua đã giúp Chu Vũ Đình một việc lớn. Chu Vũ Đình học đại học chuyên ngành Sư phạm, mà mẹ Tiết Qua vừa hay lại là lãnh đạo một trường Trung học trọng điểm ở Tân Giang, nơi Chu Vũ Đình đến dạy thử ngày mai, chính là ở trường của mẹ Tiết Qua.

Hoàng hôn đã tới, Tưởng Đan trang điểm kĩ càng, Chu Vũ Lâu cũng vô cùng hào hứng, hai người đi tới nhà hàng nơi Tạ Lam đã đặt trước.

Họ gặp Hoàng Đại Sinh ở ngay ngoài cửa nhà hàng. Sau khi hàn huyên vài câu, Hoàng Đại Sinh kéo Chu Vũ Lâu lại, vừa cười hì hì vừa hỏi: “Mệt chết chưa? Điện thoại cũng không buồn cầm nữa hả?”

Câu nói đó quả tình khiến trong lòng Chu Vũ Lâu được một phen sợ hãi! Sau đó, anh mới hiểu ra chuyện mà Hoàng Đại Sinh nhắc tới, lập tức tỏ vẻ mặt bất lực: “Chứ sao nữa, sắp bốn chục rồi, ngày bốn, năm trận, đúng là không trụ nổi.” Hoàng Đại Sinh phá lên cười ha hả, Chu Vũ Lâu vờ ra vẻ nghiêm túc: “Thật đấy! Cậu không tin? Đi bới thùng rác nhà tôi xem, ‘vỏ áo mưa’ còn nhiều hơn vỏ trứng.” Hoàng Đại Sinh hỏi: “Bao nhiêu vỏ trứng?” Chu Vũ Lâu nghiêm túc nghĩ một lát, đưa ba đầu ngón tay ra, nói: “Bốn tá.” Hoàng Đại Sinh cười ngặt nghẽo.

Tiếng nói tiếng cười của người bạn cũ giúp Chu Vũ Lâu hâm nóng lại niềm vui của những ngày tháng trước, nhưng ai mà ngờ được, vừa vào bữa cơm, tình hình lại quay ngoắt 180 độ cơ chứ. Họ cứ như đã thương lượng sẵn từ trước, chủ đề trên bàn tiệc gần như không tách rời vụ án mạng ở nhà hàng Phú An. Hoàng Đại Sinh bỗng như biến thành đội trưởng đội cảnh sát Hình sự, còn xung quanh toàn các kí giả của chương trình pháp luật vậy: Đã bắt được hung thủ chưa? Ai là đối tượng tình nghi lớn nhất? Sao lại chết ở đó? Nạn nhân đã kết hôn chưa? Vợ anh ta làm nghề gì? Sát hại vì báo thù, vì tình, hay vì tiền? Nhân viên phục vụ biến đi đâu hết rồi? Có phải do người quen làm không? Rốt cuộc làm sao mà phát hiện ra? Đại Sinh, anh còn phỏng vấn được không ít vụ việc như này ấy nhỉ?... Con người, lúc nào cũng đầy hứng thú trước sự hủy diệt của đồng loại.

Chu Vũ Lâu cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nhưng những thông tin tiết lộ trong lời nói của Hoàng Đại Sinh khiến anh có phần được an ủi. Cho đến giờ, vụ án vẫn chưa có gì tiến triển. Hơn nữa, phía cảnh sát gần như không hề nghi ngờ gì người quả phụ đáng thương kia.

Tối hôm đó, những cơn ác mộng của Chu Vũ Lâu lại tiếp tục.