⚝ 2 ⚝
Cùng một thời điểm, khi Chu Vũ Lâu đang phải chịu đựng sự dày vò từ câu chuyện vụ án mạng ở nhà hàng Phú An ngay trên bàn tiệc, thì một người bạn qua mạng của anh là Hải Nhu, cũng không sung sướng gì.
Thứ người ta gọi là “vận may” đôi lúc là thế, sau khi cho ta chút lợi lộc, nhất định sẽ khiến ta phải lỗ to. Từ khi lột sạch ba vạn tệ của gã đàn ông mập lùn kia, suốt thời gian này, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc gặp vận xui liên tục.
Kể từ sau trận thắng lớn gã mập lùn, lần đầu tiên ra tay họ đã về tay trắng. Thằng cha đó – một gã nghèo. Mẹ kiếp, nghèo kiết xác! Trong nhà, ngoài một chiếc máy tính, một cái bàn làm việc rách nát và một cái giường ra, thì chẳng còn cái quái gì. Vài bộ quần áo bẩn thỉu vứt dưới đất ở góc tường, bên dưới lót vài tờ giấy, bên cạnh có một cái hộp giấy. Triệu Đạc mở ra, mì gói Yimian [15] loại một màu rẻ tiền, còn lại không đến nửa thùng. Gã nghèo nói: “Các người lấy đi, nhưng có thể để lại cho tôi vài gói được không? Không cần gói gia vị cũng được, hôm nay thực tình tôi chưa có gì vào bụng.” Triệu Đạc nổi giận, lật tung ngăn kéo bàn làm việc. Gã nghèo bảo: “Cứ lục đi, lục ra được cái gì cái đó là của cậu, cậu mà mang đi được coi như là cho tôi chút thể diện.” Triệu Đạc hét lớn: “Đừng có giả bộ đáng thương, nôn tiền ra đây! Nếu không kinh động đến hàng xóm thì mày không còn mặt mũi làm người đâu.” Gã nghèo nói: “Cứ hét đi! Lúc cậu đến cũng không phải không thấy, cả khu nhà này ngoài phòng này còn có ai nữa không? Đã chuyển hết đi rồi, tháng sau khu nhà rách này giải tỏa, chỉ có mỗi mình kẻ hèn kém như tôi đến giờ này còn chưa kiếm được chỗ chuyển.” Triệu Đạc quát: “Nói ít thôi, mau nôn tiền ra cho xong chuyện, nếu không tao lôi cổ lên đồn, báo cảnh sát là mày cưỡng hiếp con gái nhà lành.” Gã nghèo nói: “Khỏi phải đi, có đi thì cũng chỉ các người chịu thiệt. Chiêu này của các người gọi là ‘bẫy tiên’. Vào đồn á? Tôi ra rồi, các người còn bị nhốt ở trong đấy.”
Triệu Đạc nói: “Mày đâu ra lắm lời thế hả? Có tin tao nện chết không?” Gã nghèo quỳ xuống, nói với Triệu Đạc: “Đánh này! Tôi đã muốn tự cho mình một trận từ lâu rồi! Mẹ kiếp, mang tiếng là nhà văn, mà ngoài cái tài buôn chuyện trên mạng ra, ngày thường một câu tiếng người tử tế cũng không ‘rặn’ nổi. Tôi đã viết 7 cuốn tiểu thuyết. 7 cuốn đấy! Mẹ kiếp, lại còn toàn tiểu thuyết dài! Không nhà xuất bản nào thèm nhận, lũ biên tập nhãi đó còn khuyên tôi đổi nghề. Mẹ kiếp, tôi đã đụng gì chạm gì đến chúng nó chứ? Tôi xin cậu, cứ đánh tôi đi, đánh cho bằng chết, đánh chết rồi tôi đỡ phải chịu cái cảnh khổ sở này...”
Triệu Đạc bật cười, thì ra có người như thế này thật. Triệu Đạc nói: “Tao không tin mày không một xu dính túi, đưa thẻ ngân hàng ra đây!” Gã nghèo nổi giận, nhắm về phía Triệu Đạc mà gào khóc: “Mẹ kiếp, mù à? Trong thẻ của tôi mà còn tí tiền nào, thì tôi đã mua loại mì tôm xịn hơn rồi!” Cuối cùng, Bạch Tiểu Khê không thể chịu được nữa, quẳng cho gã nghèo năm mươi tệ, động viên gã đừng tự hành hạ mình, rồi kéo Triệu Đạc rời đi.
Lần thứ hai còn thảm hại hơn.
Đối phương là một vận động viên tán thủ, Triệu Đạc và Bạch Tiểu Khê miễn cưỡng có thể coi là “chạy thoát”, không về nhà, mà đến thẳng bệnh viện. Bạch Tiểu Khê không bị thương gì, Triệu Đạc thì chảy máu. Bác sĩ nói không cần khâu vết thương, nhưng phải thay thuốc liên tục một tuần. “Sao lại bất cẩn thế này? Ngã gì mà ngã khiếp thế chứ!” Bác sĩ nói.
Lần thứ ba, khi Bạch Tiểu Khê và người đàn ông kia bước vào phòng, Triệu Đạc đột nhiên nhớ ra, kia là bạn học cấp hai của mình, chẳng trách nhìn mãi từ lúc còn ở xa, cứ thấy có gì đó sai sai. Triệu Đạc vội gọi điện cho Bạch Tiểu Khê: “Một mình em tự ra đây ngay đi, anh chắc chắn không vào được...”
Được bài học từ vụ vận động viên tán thủ, họ bắt đầu cẩn trọng bội phần mỗi lần đi “săn mồi”, vì thế lần thứ tư họ nhắm đến một ông già.
Giáo sư già, 63 tuổi, con gái đã đưa vợ đi du lịch ở Nhật Bản, ở nhà chỉ còn mình ông ta.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi. Lúc Triệu Đạc bước vào phòng, ông già đã run cầm cập, nói, tôi xin cô cậu, nhất định đừng lớn tiếng, tôi có thể trả tiền, trả bao nhiêu cũng không vấn đề gì, tôi trả, trả, trả, trả, trả... Nhưng ông già nói mãi, nói mãi rồi trở nên không ổn, nằm vật ra nền, co giật, sùi bọt mép, mắt trợn trắng. Triệu Đạc và Bạch Tiểu Khê đều hoảng hốt! Vẫn là Bạch Tiểu Khê tinh mắt, liếc một cái đã thấy thuốc để bên cạnh màn hình máy tính. Cô lao tới, đổ lấy vài viên nhét vào miệng ông già. Triệu Đạc học theo cách trên tivi, đặt ông già nằm ngang, kê gối dưới đầu, dùng sức lấy ngón tay cái bấm huyệt nhân trung của ông già, bấm chảy cả máu. Một lát sau, ông già thở dốc một hơi, tỉnh lại: “Hai cô cậu, cảm ơn cô cậu cứu tôi. Tiền để trong tủ quần áo trong phòng ngủ, cô cậu tự vào mà lấy...”
Còn lấy cái cóc khô gì nữa! Triệu Đạc và Bạch Tiểu Khê giật cửa ra về. Về đến nhà, nằm trên giường, Triệu Đạc vẫn còn run cầm cập. Bạch Tiểu Khê nói: “Anh thật rõ như đồ bỏ đi thế hả? Gan to ngày thường đi đâu hết rồi?” Triệu Đạc nói: “Chứ sao? Một mạng người suýt chút nữa là chết trong tay anh, anh không sợ làm sao được? Anh không sợ bị đánh, cũng không sợ đánh người, nhưng anh sợ người chết chứ! Thôi bỏ đi, em cũng đừng khóc nữa, mắt ướt choèn choẹt!”
...
Đây là toàn bộ quá trình các cuộc hành động của Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc trong thời gian vừa qua. Nhưng nguy hiểm nhất, vẫn là việc xảy ra chiều nay.
Chiều nay, Bạch Tiểu Khê đến làm đầu ở trung tâm thẩm mĩ và chăm sóc tóc Hoán Hoán. Bạch Tiểu Khê trước giờ vẫn để mái tóc dài tha thướt. Lần này, cô quyết định mạnh dạn thay đổi tạo hình, cho mọi người thấy kiểu tóc ngắn. Một là trẻ trung bắt mắt, hai là mát mẻ thoải mái, ba là cô thấy dạo gần đây quá đen đủi, đổi kiểu đầu biết đâu sẽ lại được thần may mắn chiếu cố.
Trung tâm thẩm mĩ và chăm sóc tóc Hoán Hoán vô cùng nổi tiếng ở thành phố Tân Giang, nhưng giá cả thì không hề rẻ, cắt tóc đơn giản cũng mất năm mươi tệ, sinh viên bình thường không dám tới chỗ như thế này. Nhưng Bạch Tiểu Khê thì đến được, không những đến được, cô còn là hội viên ở đây. Tháng trước, Bạch Tiểu Khê bỏ ra năm trăm tệ làm một tấm thẻ hội viên chăm sóc tóc của Hoán Hoán, từ đó mỗi lần đến làm đẹp đều có thể hưởng ưu đãi giảm giá 30%.
Hiệu ứng của mái tóc ngắn rất thành công, một thợ cắt tóc hơi ẻo lả người Quảng Đông cầm kéo, vừa cắt vừa cạo, tay kéo thuần thục, sau nửa tiếng đồng hồ, một Bạch Tiểu Khê “gọn gàng sáng ngời” hiện lên qua gương. Bạch Tiểu Khê rất hài lòng, trả tiền, vừa chào tạm biệt thợ cắt tóc vừa bước ra khỏi cửa chính của Hoán Hoán, hoàn toàn không chú ý đến một bóng dáng nhỏ bé đang tiến thẳng lại trước mặt mình.
Gã mập lùn.
Kể từ khi bị Bạch Tiểu Khê lừa vào bẫy lần trước, gã mập lùn không còn dám lên mạng tìm mối phong lưu bừa bãi nữa mà chuyển sang mua dâm chuyên nghiệp. Gã nghĩ rằng, dù gì như thế cũng đảm bảo hơn, bỏ ra chút tiền nhỏ, tránh mất khoản to. Gã không phải người Tân Giang, vợ con đều không theo cùng, một mình kinh doanh vật liệu xây dựng ở đây, thường xuyên buồn chán cô đơn.
Gã hận Bạch Tiểu Khê thấu xương. Gã biết trò đó gọi là “bẫy tiên”. Tối hôm đó gã đã biết, nhưng không còn cách nào khác, gã nhát gan. Triệu Đạc lúc đó quá hung dữ, gã đành chịu bị “thịt”.
Hôm nay, gã mập lùn nghe danh tiếng nên đến Hoán Hoán. Vừa bước vào trong đã thấy nóng mắt, gã suy nghĩ kĩ lại nguyên nhân, rồi vỗ mạnh lên trán. Ai chà, cái đứa... cái đứa con gái tóc ngắn vừa đi lướt qua bên cạnh... chẳng phải là cô ta sao? Cuối cùng ông Trời cũng mở mắt. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Con ả xấu xa, cắt tóc ông cũng nhận ra mày!
Gã mập lùn vụt quay người lại, giật phắt cửa, nhảy vọt ra ngoài.
Cách đó không xa, Bạch Tiểu Khê vừa mua một chiếc kem, vừa ăn vừa đi về phía trước. Gã mập lùn lặng lẽ đi theo phía sau, giữ khoảng cách nhất định, không có động tĩnh gì, thề phải lật ổ của “con ả” này lên. Nhưng không được bao lâu, gã thấy Bạch Tiểu Khê giơ tay vẫy một chiếc taxi. Gã mập lùn vốn cũng định gọi một chiếc xe chạy theo, nhưng lại sợ làm mất dấu vết. Được rồi! Bình thường, gã mập lùn không thể chạy nhanh như vậy được, vậy mà gã đã chạy bằng chính tốc độ này.
Khi cửa taxi Bạch Tiểu Khê gọi vừa mở ra, những ngón tay to thô kệch của gã mập lùn tóm ngay lấy cánh tay yếu mềm như củ sen non của Bạch Tiểu Khê.
“Đứng lại!”
“Á...” Bạch Tiểu Khê kinh hãi! Chiếc kem trượt khỏi tay, rơi xuống đôi giày da của gã mập lùn.
“Anh làm gì thế hả?”
“Làm gì à? Cô nói xem làm gì nào?”
Không xong rồi. Bạch Tiểu Khê nghĩ, sao lại gặp đúng anh ta cơ chứ! Bạch Tiểu Khê đương nhiên nhớ khuôn mặt này. Có thượng đế làm chứng, nể mặt ba vạn tệ, nên Bạch Tiểu Khê vẫn chưa quên mất khuôn mặt này. Bạch Tiểu Khê định cầu cứu người lái xe taxi, nhưng chiếc xe đã lượn mất dạng từ lúc nào không biết. Trong chớp nhoáng, Bạch Tiểu Khê nhanh chóng đưa ra phán đoán: Chạy chắc chắn không thoát được. Xin tha càng không xong, như thế khác nào không đánh tự khai. Chỉ có thể...
“Anh làm gì thế? Anh buông ra! Buông ra... Có kẻ giở trò lưu manh! Buông tôi ra...” Bạch Tiểu Khê hét ầm ĩ.
Gã mập lùn chết cũng không buông tay: “Cô giả vờ giả vịt gì? Cô không nhận ra tôi nữa sao? Tiền của tôi đâu? Trả đây cho tôi...”
“Ai lấy tiền của anh? Buông tôi ra! Có ai không! Có kẻ giở trò... Có ai không...” Gào mãi, Bạch Tiểu Khê bất ngờ vung một cánh tay lên, giáng một cái tát vào mặt gã mập lùn! Cú ra tay này không hề nhẹ, một tiếng “bốp” vang lên, đanh giòn dứt khoát, bàn tay Bạch Tiểu Khê còn đỏ rát một khoảng, không nghĩ cũng biết gã mập lùn ăn một đòn đau thế nào.
Gã mập lùn giật mình! Hắn vốn định trút giận một phen, nào ngờ ngược lại còn bị kẻ xấu ra tay trước, cho mình một cái bạt tai! Hơn nữa, đánh người không đánh mặt!
Gã mập lùn nổi giận, tung một cước, đạp trúng bụng Bạch Tiểu Khê!
Bạch Tiểu Khê kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất, ôm bụng, kêu than không dứt, đau đớn không thể tả nổi. Lúc này gã mập lùn như vớ được cơ hội xả cơn giận. Hàng ngàn uất ức, hàng vạn phẫn nộ, hóa thành từng cái đạp, từng cái đạp điên cuồng lên thân thể Bạch Tiểu Khê giữa tiếng kêu than của cô...
Những người thích hóng chuyện đã vây kín xung quanh từ lâu. Cuối cùng cũng có người đứng ra, một bà lão hơn sáu chục tuổi xông đến bên cạnh gã mập lùn, vừa quát bắt hắn dừng lại, vừa đưa cánh tay ra ngăn cản. Gã mập lùn đạp đến điên cuồng, không thèm nhìn, cứ giơ tay lên là giáng xuống, bà lão sao chịu nổi một đòn đó, lập tức kêu lên một tiếng rồi gục ngã. Chuyến này thì khiến xung quanh nổi cơn phẫn nộ. Trong nháy mắt, một đám đông xông tới, phụ nữ thì đỡ bà cụ dậy hoặc xem tình hình Bạch Tiểu Khê, đàn ông thì xông tới trước mặt gã mập lùn.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Sự đau đớn của Bạch Tiểu Khê không phải giả tạo, cô đau thực sự, nhưng cô vẫn gắng hết sức đứng dậy, tập tễnh từng bước rời khỏi đám đông. Lúc này, sự chú ý của đại bộ phận người xung quanh đã không còn tập trung vào cô nữa, cuộc giằng co chửi bới giữa gã mập lùn và mấy người khác đã tạo thành tâm lốc xoáy mới, cuốn hết ánh mắt chú ý của mọi người vào đó.
Bạch Tiểu Khê cà nhắc bước lên một chiếc taxi. Lái xe há hốc miệng nhìn cô. “Rầm” một tiếng, cô đóng cửa xe lại. Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát hú còi chạy tới. Bạch Tiểu Khê bảo lái xe: “Lái đi mau!” Liền sau đó, tiếng phanh xe cảnh sát và tiếng đạp ga của xe taxi cùng lúc vang lên. Cảnh sát xuống xe, tiến lại phía đám đông, còn chiếc taxi vụt chạy chỉ còn lại làn khói sau câu giục giã của Bạch Tiểu Khê.
Bạch Tiểu Khê lẩn mất giữa cơn hỗn loạn.
Đây chính là kế sách của Bạch Tiểu Khê. Vừa rồi, khi gã mập lùn tóm được mình, trong khoảnh khắc cô nghĩ ra kế sách này. Cô biết mình đuối lí, nếu cãi nhau thì không thể chiếm ưu thế được, hơn nữa nếu bị gã mập lùn lôi đến đồn cảnh sát thật, thì còn hỏng hết việc. Thế nên cô quả quyết chọn cái bạt tai đó, cô đoán nó đủ để chọc giận gã ta. Cô biết, chỉ có cách khiến gã thể hiện sự bạo lực, khiến mình trở thành kẻ bị hại, khiến cục diện đại loạn thì mới có cơ hội thoát thân. Quả nhiên là vậy.
Gã mập lùn bị đưa lên đồn, đi cùng còn có rất nhiều người, bao gồm cả bà cụ kia. Gã mập lùn ra sức giải thích: “Cô ta là kẻ lừa đảo, lừa tôi ba vạn tệ. Mọi người thấy chưa, cô ta lẩn mất đúng không? Cô ta làm sao dám ở lại, mọi người đều bị ả lừa!” Thế nhưng mọi người về căn bản không quan tâm đến điều này, họ chỉ quan tâm những thứ họ thấy, gã đàn ông này đấm đá rất tàn nhẫn một cô gái đang nằm dưới đất, còn ẩu đả với cả bà cụ thấy việc bất bình ra tay trượng nghĩa, quả thực đã mất hết nhân tính... Cuối cùng, dưới sự hòa giải của cảnh sát, gã mập lùn vẫn chọn việc xin lỗi. Cảnh sát xoa dịu tâm trạng của đám đông, bảo họ ra về, sau đó bắt đầu lấy lời khai của gã mập lùn về vụ lừa đảo.
Gã mập lùn ủ dột thở dài, nói với cảnh sát. Cô gái đó từng giả mạo sinh viên nghèo, lấy danh nghĩa chữa bệnh cho bố, lừa mất của gã ba vạn tệ, sau đó tìm không thấy bóng dáng nữa. Cuối cùng gã nói, thôi, có lẽ cô ta còn trẻ đã phải đi lừa đảo cũng là có nỗi khổ trong lòng, “tôi cũng không muốn truy cứu thêm”. Cảnh sát phê bình gã mập lùn một hồi, rồi cũng để gã đi.
Gã mập lùn đương nhiên không nói sự thật. Một mặt gã thấy mất thể diện, mặt khác cũng sợ cảnh sát truy cứu việc gã mua dâm, quan trọng nhất là, trong bụng gã đã sớm nảy ra chủ ý. Ra khỏi đồn cảnh sát, gã liền gọi taxi, chạy thẳng đến trung tâm thẩm mĩ và chăm sóc tóc Hoán Hoán.
Ở Hoán Hoán, gã mập lùn tìm nhân viên phục vụ, hỏi hết sức khách sáo: “Cô này, khoảng gần hai tiếng trước, có một cô gái trẻ từ đây ra, mắt to, khá xinh đẹp, mặc một chiếc váy trắng hoa hồng, tóc ngắn, hình như là đến cắt tóc thì phải, cô có còn ấn tượng gì không?” Cô nhân viên hỏi: “Anh có việc gì à?” Gã mập lùn trả lời: “Có một tối, tôi lên cơn đau tim bên lề đường, chính cô gái đó đã cứu tôi. May có cô ấy, nếu không giữa trời đêm mù mịt thế tôi sớm đã lìa đời. Tôi cứ muốn tìm cô gái đó mãi. Vừa rồi tôi thấy cô ấy đi từ đây ra, đang định tới chào hỏi thì phải nghe điện thoại, quay đi quay lại đã không thấy đâu. Nếu có thể tìm thấy cô ấy, tôi nhất định phải cảm ơn người ta đàng hoàng, vì đã cứu mạng tôi còn gì!”
Gã mập lùn nói dối mà toàn là đạo lí, cô nhân viên nói: “Cô gái đó tôi nhớ láng máng, hình như là hội viên của chúng tôi. Để tôi đưa anh ra quầy phục vụ hỏi xem.” Kết quả, vừa kiểm tra phiếu đăng kí hội viên, tên của Bạch Tiểu Khê và số điện thoại đã rõ như ban ngày. Gã mập lùn hết cảm ơn lại đa tạ, trước khi đi còn nói: “Tốt quá, tìm được đại ân nhân rồi!” Cô nhân viên cũng lắm lời, cuối cùng không quên đệm thêm, nói với gã mập lùn: “Cô gái đó là sinh viên, hình như đang học ở nhạc viện, hồi trước lúc ngồi buôn chuyện có từng nhắc đến, anh cũng có thể đến trường tìm cô ấy xem.”
Gã mập lùn nói: “Được được! Cảm ơn cô! Tôi nhất định phải tìm bằng được cô ấy!”