⚝ 3 ⚝
Kết thúc kì nghỉ cưới, Chu Vũ Lâu đã đi làm.
Chu Vũ Lâu khi đi làm cố gắng lấy tinh thần. Khi bước vào khoảng sân phong cách baroque, anh hít một hơi thật sâu. Vẫn là không khí đó, vẫn là khoảng sân đó, nhưng người bước vào đã trải qua một sự việc rất không bình thường.
Trong văn phòng làm việc, mọi người không ngừng chúc mừng Chu Vũ Lâu, bao gồm cả Phùng Thái, chỉ có điều Phùng Thái vẫn có chút gì đó không được tự nhiên. Nhìn thấy Phùng Thái, Chu Vũ Lâu mới bỗng nhiên nhớ ra câu chuyện tình yêu hoang đường của cô em gái. Anh không chỉ cảm thấy tự trách bản thân vô cùng, đã bao nhiêu ngày rồi, mà vẫn chưa dành thời gian để nói chuyện với Vũ Đình về chuyện này, ít nhất cũng nên an ủi em gái một chút.
Chu Vũ Lâu mở một cuộc họp ngắn với các giảng viên, rồi về phòng đàn lên lớp. Suốt ca dạy buổi sáng, anh hoàn toàn không hiểu mình đã giảng hết bằng cách nào. Buổi trưa các giáo viên đều đi ăn cả, cả văn phòng rộng chỉ còn lại mình Chu Vũ Lâu, không có chút cảm giác thèm ăn nào, anh lại lôi điện thoại ra. Điện thoại vẫn tắt, đã tắt tròn một tuần rồi. Anh quyết định đổi số, hôm nay trên đường đi làm vừa mua một chiếc sim điện thoại mới.
Anh bật điện thoại, mới xem qua loa tin nhắn nhắc cuộc gọi đến... đã lập tức thấy hoang mang sợ hãi tột cùng.
Gần bốn trăm cuộc gọi nhỡ! Tất cả đều của Hạ Sở Dung. Sáng, chiều, tối, thậm chí là sáng tinh mơ. Cô thường gọi không ngừng nghỉ, mỗi lần phải gọi vài lượt, thậm chí mười mấy lượt... Lần gọi cuối cùng là khoảng hai mươi phút trước. Không những thế, cô còn gửi tất thảy mấy chục tin nhắn văn bản, tất cả nội dung đều thể hiện sự “nhớ nhung” dành cho anh.
Bật điện thoại lên giống như đâm thủng một ổ kiến! Chu Vũ Lâu dựng hết tóc gáy, ánh mắt hoảng sợ, lòng bàn tay nóng bừng. Anh lôi chiếc sim mới mua ra, vừa định thay vào, thì điện thoại đã đổ chuông... Suýt nữa thì anh quẳng cả điện thoại đi! Tiếng chuông đó đến quá đột ngột, bàn tay anh bắt đầu co giật. Chu Vũ Lâu nhìn qua số điện thoại gọi đến. May quá, không phải Hạ Sở Dung, là một người bạn của anh ở Bắc Kinh.
Chu Vũ Lâu lau qua mồ hôi trên trán, bấm nhận cuộc gọi.
Giọng người bạn vô cùng nhiệt tình. Anh báo với Chu Vũ Lâu rằng giờ mình đang ở Tân Giang, sáng nay vừa tới, sáu, bảy người bạn khác cũng cùng đến luôn. Những người bạn này của Chu Vũ Lâu đều làm việc trong một đoàn ca vũ Bắc Kinh, quan hệ vô cùng thân thiết với anh. Hôm cưới Chu Vũ Lâu, vì có chương trình biểu diễn nên họ không đến tham gia được, vậy nên hôm qua, khi chương trình biểu diễn vừa kết thúc, họ liền lập tức lên đường đến Tân Giang. Tối nay, họ muốn bày tiệc mừng tân hôn cho Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu cảm kích vô cùng! Nhưng khi người bạn nói ra địa điểm tổ chức tiệc, Chu Vũ Lâu lập tức tái mặt: Nhà hàng Phú An.
Bạn bè đương nhiên muốn chọn nhà hàng Phú An, vì hôn lễ của Chu Vũ Lâu tổ chức ở đó, chỉ có cách đặt tiệc ở đó mới có thể thể hiện đúng chủ đề của buổi tiệc. Hơn nữa người ta từ Bắc Kinh xa xôi đến, đương nhiên không có cơ hội nghe kể về vụ án mạng thảm khốc kia.
Kết thúc cuộc gọi, sự hưng phấn của Chu Vũ Lâu đã trôi sạch bách. Anh ngồi ngẩn người một hồi, cuối cùng lại bị một hồi chuông điện thoại kéo trở lại, nhìn vào số gọi đến, lần này đúng là của Hạ Sở Dung.
Nếu nói mấy hôm trước Chu Vũ Lâu vẫn còn chút ít đồng cảm và thấu hiểu nhỏ nhoi, thì bây giờ, anh chỉ còn lại duy nhất một thứ cảm giác với người phụ nữ này: Sợ hãi. Nhìn trân trân vào màn hình điện thoại đang không ngừng nhấp nháy, anh cảm thấy tiếng chuông điện thoại như tiếng nổ đinh tai của một trái bom. Anh có thể tưởng tượng ra vào giờ phút này, Hạ Sở Dung đang quá khích như thế nào. Điều anh không dám tưởng tượng là sau khi bắt máy cô sẽ điên cuồng đến mức nào... Mặc xác cô ta! Ngón tay cái của Chu Vũ Lâu lao sang, bấm mạnh vào phím màu đỏ trên điện thoại, móng tay bị ép thành một khoảng trắng bọt. Sau đó anh tháo điện thoại ra, nhét chiếc sim mới vào, lắp pin, bật máy, đường đường chính chính đặt lên bàn rồi mới dựa vào lưng ghế, thở một hơi dài thoải mái. Nhưng hơi này còn chưa thở xong, thì chuông điện thoại lại réo... Anh thốt lên kinh hãi! Định thần lại, mới phát hiện ra là điện thoại của văn phòng đang đổ chuông.
Văn phòng có hai chiếc điện thoại, một ở trên bàn của thầy Trần cán sự khoa, một ở ngay bên cạnh tay Chu Vũ Lâu, cái đang đổ chuông chính là cái cạnh anh. Đó là một bộ điện thoại bàn màu trắng, sạch bóng. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào, phản quang làm Chu Vũ Lâu đau cả mắt, điều này lập tức khiến anh nhớ lại ba chiếc đinh sắt trên cán dao hôm diễn ra hôn lễ. Anh đưa tay về phía chiếc điện thoại, rồi lại rụt về, sau khi cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lượt, anh cảm thấy có lẽ mình đã quá căng thẳng, Hạ Sở Dung về căn bản không thể biết được số điện thoại này. Anh cười một tiếng cay đắng, điều chỉnh phong thái trở lại làm trưởng khoa Chu của khoa Thanh nhạc, rồi mới bắt máy một cách tự nhiên, sau đó thì nghe thấy giọng nói lí nhí của Hạ Sở Dung.
“Sao lại dập máy của em?”
Chu Vũ Lâu đờ người.
Thực ra anh nên biết, số điện thoại này rất dễ tra.
“Khi nào anh gặp em?” Hạ Sở Dung hỏi.
“Em, em nghe anh nói...” Chu Vũ Lâu thoát khỏi sự kinh ngạc, lo lắng nhìn khắp bốn phía, sau khi chắc chắn trong văn phòng không còn ai khác, anh lôi điện thoại ra góc tường, cất tiếng lí nhí, trong giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ...
“Những gì cần nói anh đều đã nói. Anh nói lại lần cuối, anh chắc chắn sẽ không gặp em! Bây giờ cảnh sát đang dốc toàn lực tìm kiếm hung thủ, nếu em là người thông minh thì nên ngoan ngoãn ở yên đấy! Còn nữa, cho dù không xảy ra sự việc đó, anh cũng sẽ không gặp lại em đâu. Em biết không? Em đang làm phiền anh. Em làm đảo lộn cuộc sống của anh, đảo lộn tất cả rồi! Lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau em đã bảo thế nào? Còn nhớ không? Em bảo anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không đến làm phiền cuộc sống hôn nhân mới của anh, em không muốn làm người tình bí mật của anh, em chỉ muốn gặp anh một lần trước khi anh cưới, vì em muốn cho bản thân một câu trả lời, sau đó chúng ta sẽ không gặp nhau nữa... Có đúng không? Đều là lời em nói. Thế mà giờ em đang làm gì hả? Nói cho em biết, anh đối với em đã hết tình hết nghĩa. Anh đang làm gì? Anh đang bao che! Bao che cho một kẻ sát nhân! Hôm đó khi cảnh sát cầm ảnh chồng em hỏi anh, anh quả quyết nói chưa từng gặp người đó. Anh to gan nói dối cảnh sát không chớp mắt, chịu rủi ro tạo bằng chứng giả, em còn muốn anh phải làm thế nào? Sự việc đã lớn đến mức này rồi, anh cảnh cáo em đừng có gây chuyện thêm nữa. Cho dù là vì anh hay vì bản thân em, thì cách xử lí tốt nhất cho việc này chỉ có một, đó là từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa. Thế nhé, anh dập máy đây, em tự lo cho mình đi! Đừng đến tìm anh nữa! Tạm biệt!”
Cuối cùng cũng nói được hết những gì cần nói, Chu Vũ Lâu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh run rẩy đặt chiếc điện thoại lại chỗ cũ, sau đó vừa ngẩng đầu, liền thấy Hạ Sở Dung đang đứng ngay cạnh ghế của mình.