⚝ 4 ⚝
Hạ Sở Dung chắc chắn đến.
Tối hôm đó, chính Chu Vũ Lâu đã nói với cô trong điện thoại: “Tuần sau anh đi làm rồi tính tiếp.” Vì thế, ngày đầu tiên của “tuần sau”, Hạ Sở Dung không mời tự đến.
Nửa tiếng sau, trong phòng đặt riêng của một quán hát không có gì nổi bật, Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung ngồi xuống đối diện nhau.
Phòng riêng rất nhỏ hẹp, ánh đèn mờ ảo, nhưng hiệu ứng cách âm khá ổn, thời gian này đúng lúc không có mấy khách, trong phòng im lặng đến mức rơi cái kim cũng nghe thấy.
Gặp mặt nhau thật, ngược lại khiến Chu Vũ Lâu thấy bình tĩnh hơn. Sau một khoảng dài im lặng, Hạ Sở Dung lên tiếng trước.
“Sao lại tránh mặt em?”
“Những gì cần nói anh đã nói hết rồi.”
“Anh sợ gặp em sao?”
“Đúng!”
“Vì sao?”
“Vì em đáng sợ.”
“Vì em đã giết người?”
“Vì em làm phiền cuộc sống của anh.”
“Thế ai đã làm phiền cuộc sống của em?”
Chu Vũ Lâu đưa ngón tay chỉ lên mũi mình: “Anh sao?”
“Đúng, chính là anh, từ Dạ Lạc Mông Không đến Chu Vũ Lâu, anh lúc nào cũng làm phiền cuộc sống của em.”
“Thế thì thực sự xin lỗi, anh không nghĩ là niềm vui lại đến từ sự làm phiền.”
“Nhưng niềm vui lại đánh đổi bằng việc giết người.”
“Ý em là gì?”
“Nếu em không giết Đường Khải, liệu anh có niềm vui bây giờ không?”
“Em nói là, em vì anh mới sát hại chồng em sao?”
“Anh nói xem?”
“Em có bị điên không hả?”
“Đúng, điên rồi, trừ phi anh đồng ý với em một việc, nếu không em sẽ điên hơn nữa.”
“Việc gì?”
Hạ Sở Dung không trả lời ngay, cô ngồi cẩn thận lại cho vững, nhìn thẳng vào mắt Chu Vũ Lâu, nói nhẹ nhàng: “Lấy em.”
Điều này thực quá bất ngờ, khiến Chu Vũ Lâu không kịp phòng bị!
Anh trợn mắt cứng lưỡi, đơ người một lúc, cảm thấy không cần phải ở lại thêm nữa, người phụ nữ này đã hoàn toàn không thể tiếp thu được nữa rồi. Anh đứng dậy bước tới cạnh cửa, khi đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Hạ Sở Dung phía sau lưng nói: “Anh ra khỏi đây bước trước, bước sau em sẽ rời khỏi đây. Em tới đồn cảnh sát, khai hết ra việc anh giết người.”
Chu Vũ Lâu quay người lại, nhìn cô kinh ngạc... Vừa rồi cô nói “việc anh giết người”!
Hạ Sở Dung nhìn người đàn ông đang kinh ngạc, giọng nói trầm xuống, nhưng vô cùng rõ ràng.
“Trước tiên, em sẽ khai ra việc chúng ta có qua lại. Lịch sử các lần nói chuyện của chúng ta em đều lưu lại cả, trên hóa đơn của Cục điện tín cũng có ghi chép các cuộc điện thoại của chúng ta. Người ở khách sạn Nhã Đô có thể làm chứng việc chúng ta gặp mặt, càng có thể chứng minh sự xung đột giữa anh và Đường Khải, những điều đó đều là động cơ giết người của anh. Còn về thời gian giết người, anh càng đầy đủ. Những người tham gia lễ cưới của anh chắc không thể không biết anh đã đến muộn lâu như thế, bây giờ chỉ thiếu một người nói cho họ rằng, trong suốt khoảng thời gian dài họ đợi anh, thì anh đang ở dưới lầu sát hại chồng của người tình...”
Chu Vũ Lâu trừng mắt nhìn Hạ Sở Dung! Anh muốn nói điều gì đó, nhưng miệng khô đặc, không thốt ra được lời nào. Một lát sau, Hạ Sở Dung nói tiếp: “Anh nghĩ em đang nói mơ phải không?” Cô lắc đầu: “Không đâu. Có một việc bây giờ em nên nói cho anh biết, cuộc điện thoại lần trước, em đã ghi âm lại.”
Cuộc điện thoại lần trước?
Chu Vũ Lâu nhớ lại một lát... một lát... đột nhiên, cả người anh lạnh toát!
Anh hồi tưởng cuộc gọi lần trước.
Chẳng trách... Trong suốt cả cuộc điện thoại hôm đó, Hạ Sở Dung từ đầu tới cuối không hề hỏi anh câu hỏi đó: “Anh sẽ không đến đồn cảnh sát tố cáo em chứ?” Sau đó Chu Vũ Lâu còn suy nghĩ lại, cô ta giết người, có nhân chứng trực tiếp, điều cô ta lo sợ nhất phải là nhân chứng đi tố cáo chứ, nhưng cô ta không thèm hỏi một câu, điều này không phù hợp với tư duy của một người bình thường cho lắm. Bây giờ nghĩ lại, đương nhiên cô ta sẽ không hỏi rồi, vì như thế chẳng bằng nói với cảnh sát rằng cô ta chính là kẻ giết người sao.
Còn sau đó? Chết tiệt. Dường như toàn bộ đoạn đối thoại đều bị Hạ Sở Dung dắt mũi, cả quá trình lấy “anh” làm trung tâm. Cô ta từ đầu đến cuối đều nói, sao anh thế này thế kia, dấu vân tay của anh, anh bất cẩn quá, anh để rơi danh thiếp, có người gọi tên anh, mọi người có nghi ngờ anh không, cảnh sát có tìm anh không, anh có căng thẳng không, mặt Đường Khải trắng bệch ghê người, miệng há hốc, như có gì đó muốn nói với anh... Tất cả những thứ đó, nghe ra đều cứ như thể “anh” mới là nhân vật chính trong vụ án mạng này, chứ căn bản không phải là một nhân chứng trong sạch! Còn nữa, câu nói đó mới là quan trọng nhất: “Em chợt nhớ ra, hình như anh để dây máu lên người rồi, trên áo sơ mi có một mảng đỏ rất lớn.”
Ám thị đó quá rõ ràng, đó chính là đang cố gắng cho cảnh sát biết, nhát dao đâm vào người nạn nhân, chính là do anh ta – Chu Vũ Lâu tự tay thực hiện!
Còn câu nói “thật đó, anh thử nghĩ từ góc độ của em xem, nếu em giết vợ anh...” nữa. Một trò chơi chữ nham hiểm! Nghĩ từ góc độ của em, là “em sát hại vợ anh”, vậy trước khi đổi góc độ suy nghĩ, sẽ là “anh sát hại chồng em” rồi. Câu nói đó vốn dĩ phải là “người bị em sát hại là vợ anh”. Chỉ khác nhau một chữ, mà ý nghĩa một trời một vực. Nhân chứng vô tội cứ thế trở thành hung thủ thực sự, còn hung thủ thì lắc người một cái hóa thành đồng phạm nhỏ nhoi. Chẳng trách mỗi câu hỏi hôm đó cô ta đưa ra, đều chi tiết và chu toàn đến thế, chẳng trách trong giọng điệu “quan tâm” của cô ta còn lộ rõ sự căng thẳng... Người đàn bà độc ác, mưu mô như quỷ dữ, sau khi tính toán chu toàn cẩn mật, cô ta âm thầm giăng bẫy và đặt một cái tròng lớn.
Chu Vũ Lâu bỗng nhiên thấy kích động, muốn về tới, giữ chặt cô ta, không cho cô ta đất để phản kháng, trong chốc lát kết thúc sự sống của cô ta, bất kể là dùng phương thức nào.
Thế nhưng, sau khi im lặng một lúc, Chu Vũ Lâu chỉ từ từ bước tới, ngồi xuống cạnh Hạ Sở Dung, nhìn khuôn mặt cô. Ánh sáng trong phòng riêng khiến gương mặt cô trông trắng nhợt, như mặt kẻ chết không nhắm mắt.
“Nhất định phải như thế sao?” Anh hỏi.
“Thế còn phải xem anh thế nào.”
“Nhưng anh sao có thể cưới em được? Anh có vợ.”
“Em vốn dĩ cũng có chồng mà.”
“Ý em muốn để anh giết vợ mình sao?”
“Nếu hai người chia tay thì không cần nữa.”
“Sao em biết anh sẽ đồng ý cưới em?”
“Anh chưa nói anh đồng ý.”
“Nhưng hai người ở bên nhau cần cả hai tự nguyện mới được.”
“Ai cũng phải có cơ hội làm việc mình không muốn, em cũng làm rồi.”
“Em yêu anh không?” Chu Vũ Lâu hỏi cô.
“Anh yêu em không?” Hạ Sở Dung hỏi lại.
Chu Vũ Lâu lắc đầu.
“Nhưng em yêu anh.” Hạ Sở Dung đặt một tay lên vai Chu Vũ Lâu, nhìn anh ta đắm đuối, “Em xin anh, hãy đến với em, đừng ép em phải làm việc ngốc nghếch. Nếu không phải vì anh, em đâu thể bốc đồng mà đi giết người được, nhưng vì anh, việc gì em cũng có thể làm...”
Giọng nói Hạ Sở Dung chuyển dần từ rõ ràng sang thì thào...
“Thật đấy, Vũ Lâu, anh hãy tin em, em nhất định sẽ là người vợ tốt, mang cho anh những niềm vui người khác không thể mang lại được. Kể từ ngày gặp mặt đó, em đã biết anh chính là người đàn ông của em, chúng ta sẽ là cặp đôi vui vẻ nhất trên đời. Đừng dày vò em nữa, mấy ngày nay anh làm trái tim em tổn thương sâu quá rồi. Anh cố tình tắt máy, không đả động đến em, đến một chút quan tâm ít ỏi cũng không, anh có biết em vì anh mà chịu bao nhiêu đau khổ, hành bao nhiêu tội không? Em luôn mong mình có thể mơ thấy anh, nhưng giấc mơ của em vô dụng, cuối cùng toàn mơ thấy Đường Khải tiến về phía em, em biết anh ta hận em, nhưng em đâu có cách nào khác, em buộc phải giết anh ta, vì anh ta là kẻ dư thừa, anh mới là người chồng định mệnh của em. Vũ Lâu, em xin anh, hãy để em làm người phụ nữ của anh, thật đấy, ông trời đã sắp đặt như vậy, em mới là người yêu anh nhất, Vũ Lâu, em yêu anh đến phát điên rồi, Vũ Lâu...”
Hôm đó, cuối cùng Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung cũng đạt được thống nhất.
Thống nhất, ha ha, cách nói đáng mỉa mai nhường nào. Chu Vũ Lâu sao có thể đạt được thống nhất gì với một người như thế này?
Nhưng thực sự, đó chính là sự thống nhất.
Sự thực là cuối cùng Chu Vũ Lâu thực sự thấy sợ hãi. Những lời kể lể của Hạ Sở Dung liên miên không hồi kết, từ thì thào dần chuyển sang mê sảng, logic hỗn loạn, từ ngữ không rõ ràng, nức nở trong cổ họng. Chu Vũ Lâu gọi cô mấy tiếng liền, cô mới tỉnh táo, thoát khỏi sự u mê, nhưng cảm xúc vẫn cứ tiếp tục, cô nói trong nước mắt tuôn trào: “Những gì em nói đều là sự thật, xin anh hãy cho em một cơ hội, anh sẽ không phải hối hận đâu.” Chu Vũ Lâu lập tức ngắt lời cô, để làm cho giống thật, anh thậm chí còn cầm lấy một tay cô. Sau đó, lại nói chuyện tiếp một hồi, họ đã đạt được sự thống nhất đó: Chu Vũ Lâu sẽ suy nghĩ về “việc cưới em”, nhưng phải cho anh một chút thời gian để về xử lí các vấn đề. Còn nữa, để đảm bảo an toàn, trong thời gian này hai người nhất định không được có bất cứ liên lạc gì.
Đây chính là sự thống nhất.
Chu Vũ Lâu bắt buộc phải làm như thế, cũng chỉ có thể làm như thế, trước tiên phải kiềm chế được cô ta, rồi sau đó nghĩ cách.
Anh biết rằng, rắc rối đã đến rồi.