← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Cùng lúc Chu Vũ Lâu và Hạ Sở Dung đạt được thống nhất ở quán hát, đại đội cảnh sát Hình sự Nhân Huệ nhận được một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng, lúc đó Hoàng Đại Sinh cũng có mặt.

Suốt một tuần vừa rồi, vụ án mạng Phú An tiến triển rất chậm.

Phía cảnh sát kiểm tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Đường Khải, không phát hiện ra điều gì. Khi đi hỏi thăm trong khu nhà, hàng xóm láng giềng đều phản ánh rằng hai vợ chồng trông có vẻ rất bình thường, người chồng thật thà tròn trách nhiệm, người vợ giữ đạo làm vợ, hàng xóm xung quanh càng có thể làm chứng chưa từng nghe thấy họ cãi vã nhau. Ở công ty Giai Dịch, mọi người đều nói giống nhau, rằng Hạ Sở Dung đối nhân xử thế rất tốt, lương thiện nhã nhặn, ở nhà xảy ra chuyện này thực là đáng thương.

Ở công ty Đường Khải là mất thời gian nhất. Ông chủ người Đài Loan nhắc đi nhắc lại, công ty chưa bao giờ sắp xếp cho Đường Khải việc gì phải đến nhà hàng Phú An. Hơn nữa mấy hôm đó Đường Khải bị cảm cúm, công ty căn bản không để anh ta phải làm việc, vì thế việc Đường Khải xảy ra chuyện hoàn toàn là nguyên do cá nhân, không có bất cứ liên quan gì đến công ty. Đương nhiên, chi tiết cảm cúm đã được Hạ Sở Dung xác nhận.

Đa phần các đồng nghiệp của Đường Khải đều phản ánh anh ta là người tốt, thật thà, không có tật xấu gì, ít nói, không giống người dễ gây rắc rối rồi rước họa. Nhưng cũng có người nói Đường Khải thuộc tuýp người “trong nóng ngoài lạnh”, kiểu người này bên ngoài thấy sóng yên biển lặng, nhưng thực tế lại kín kẽ không lộ chân tướng, có khi thực sự có bí mật động trời nào mà tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi cũng nên.

Vậy, bí mật động trời là gì? Tất cả mọi người đều muốn làm rõ việc rốt cuộc vì sao hôm đó Đường Khải lại đến nhà hàng Phú An, cảnh sát cũng thử tìm manh mối từ phía nhân viên và khách của nhà hàng, nhưng kết quả thu được rất ít ỏi. Trong khoảng thời gian này, cảnh sát còn thu thập được một số manh mối lẻ tẻ khác: Đường Khải từng vì một đồng nghiệp vay tiền không trả mà nảy sinh cãi vã, còn động thủ; gần nhà hàng Phú An bắt được một tên trộm cắp nhiều lần, từng có tiền án sử dụng bạo lực trong lúc gây án... Đương nhiên, khi tiếp tục điều tra, những thứ đó đều không liên quan gì đến vụ án này.

Điều không khéo là, mấy hôm trước, vụ án do nhóm của Vương Lâm phụ trách điều tra đột nhiên xuất hiện manh mối, hung thủ ẩn nấp đã rất lâu xuất hiện ở nơi khác, mấy người Vương Lâm không thể không lập tức hành động truy đuổi hung thủ, vì thế vụ án mạng Phú An giữa đường phải đổi người, giao lại cho một cảnh sát khác tên Hàn Kiện phụ trách. Do mấy năm gần đây thành tích công tác của Hàn Kiện rất nổi bật, chẳng mấy nữa sẽ thuyên chuyển công tác sang phòng cảnh sát Hình sự thành phố Tân Giang, thủ tục thuyên chuyển công tác đã sắp hoàn tất, đây sẽ là vụ án cuối cùng anh tham gia ở đại đội Nhân Huệ.

Hoàng Đại Sinh hôm nay vừa được tin vụ án mạng Phú An chuyển sang Hàn Kiện phụ trách, thấy mừng ra mặt. Hoàng Đại Sinh và Hàn Kiện rất quen thân nhau, anh từng nhiều lần đi cùng đưa tin các vụ án do Hàn Kiện điều tra, thỉnh thoảng, khi tình tiết vụ án rơi vào ngõ cụt, Hoàng Đại Sinh còn có thể dũng cảm chen vào vài lời, ở bên cạnh đưa ra một “chiêu”, kiểu đưa “chiêu” này cũng từng phát huy hiệu quả thắng lợi không ngờ tới, khiến Hàn Kiện hết lời thán phục. Thời gian này Hoàng Đại Sinh đang phụ trách theo dõi sâu vụ án mạng Phú An, chủ biên chỉ đạo anh phải ghi lại đầy đủ toàn bộ quá trình phá án, để sau này sắp xếp thành phóng sự thực tế của vụ án đăng lên báo. Hoàng Đại Sinh nghĩ, lần này thì may rồi, có Hàn Kiện, đảm bảo bài phóng sự thực tế này sẽ rất có chất lượng.

Hôm nay coi như Hoàng Đại Sinh đến đúng lúc, anh đang bàn luận sôi nổi với Hàn Kiện về tình hình vụ án, thì có cuộc gọi đến. Người gọi điện chỉ đích danh muốn tìm “người phụ trách vụ án Đường Khải”, nói là có “manh mối quan trọng muốn báo cáo”. Hàn Kiện kết thúc cuộc gọi sau vài phút đồng hồ, nói với Hoàng Đại Sinh đầy xúc động: “Có manh mối mới, đi không?” Hoàng Đại Sinh vội vàng đeo ba lô vào đi theo.

Người gọi điện đến là một bà cụ trong khu nhà của Đường Khải và Hạ Sở Dung. Bà cụ đã ngoài sáu mươi, tai không điếc mắt không mờ, dáng vẻ minh mẫn, ánh mắt tinh tường, chuyên coi việc nắm bắt các thông tin đầu tiên về các vụ tranh chấp là nhiệm vụ của mình. Bà phản ánh tình hình với Hàn Kiện, rằng mình từng tận mắt thấy Đường Khải có xung đột với một bảo vệ của khu nhà, trước hôm Đường Khải chết khoảng bốn ngày.

Sau này, khi vụ án kết thúc đã cho thấy, thông tin này vô cùng quan trọng.

Bà cụ nói, khoảng hơn 6 giờ chập tối hôm đó, bà thấy Đường Khải đi làm về, đang cho xe đỗ vào chỗ để xe công cộng của khu nhà, thì có một bảo vệ đi tới nói rằng chỗ đó không được đỗ xe, đã có người nhận trước rồi, bảo giữ chỗ lại. Đường Khải lập tức khó chịu, bảo rằng chỗ để xe công cộng ai đến trước thì lấy trước, dựa vào đâu mà giữ chỗ? Người bảo vệ nói đúng là vậy, người ta đã đến trước, chỉ có điều người ta phải đến cửa nhà để bỏ đồ xuống trước, bỏ xong sẽ quay lại ngay. Đường Khải nói: “Thế nếu anh ta bỏ đồ ba ngày không xong, thì chỗ để xe phải giữ cho anh ta ba ngày à?” Bảo vệ nói: “Thôi anh mau đổi sang chỗ khác đi, không có tí nữa lại đánh nhau, người ta thực sự đã có lời trước rồi.” Đường Khải nói: “Nếu đã nói thế, thì hai tiếng trước tôi đã có lời với bảo vệ của ca trước rồi, tôi cứ đỗ đấy!” Bảo vệ nói: “Cái anh này sao lại vô lí thế nhỉ?” Câu nói đó khiến Đường Khải nổi giận, anh ta liền xuống xe định ra tay với bảo vệ. Trước sự can ngăn của mọi người xung quanh, còn giơ chân đá mạnh một phát dưới háng người bảo vệ, “cho anh ta một cái bạt tai đau”. Bà cụ kể, khi người bảo vệ được đưa đi, sắc mặt vô cùng khó coi, mắt đỏ ngầu, “chắc chắn trong lòng đã nảy sinh sự thù hận”.

Bà cụ còn nói, lúc vừa nghe tin Đường Khải bị sát hại, bà không nghĩ gì đến việc này, nhưng mấy hôm nay bỗng phát hiện ra không thấy người bảo vệ đó đâu, không còn xuất hiện ở trong khu nhà nữa, lúc này bà mới cảm thấy có gì đó không ổn, thế nên lập tức báo cáo tình hình này với cảnh sát, hi vọng có thể giúp ích cho việc phá án.

Hàn Kiện và Hoàng Đại Sinh tới khu nhà, đến thẳng văn phòng quản lí bất động sản. Vừa hỏi ra, hai người đều vô cùng kinh ngạc. Người bảo vệ đó tên Thẩm Minh Phú, xin nghỉ việc ở công ty quản lí bất động sản vào thứ Sáu tuần trước nữa, sau đó còn làm việc tiếp hai hôm rồi không biết đã đi đâu. Điều quan trọng nhất là thời gian anh ta tan ca trực ban lần cuối là: 10 giờ sáng Chủ nhật.

Cũng có nghĩa là, người này đã có xung đột với Đường Khải vào bốn ngày trước khi Đường Khải bị sát hại. Hai hôm sau thì xin nghỉ việc. Tiếp đó, vào ngày Đường Khải bị sát hại, anh ta trực nốt ca cuối cùng liền biến mất không còn tung tích. Mà thời gian anh ta tan ca, vừa khít là nửa tiếng trước khi Đường Khải chết.

Cho tới nay, anh ta chưa từng lộ diện.

Giám đốc công ty quản lí bất động sản gọi điện cho Thẩm Minh Phú trước mặt Hàn Kiện, điện thoại tắt máy. Giám đốc nói với Hàn Kiện, Thẩm Minh Phú từng nói với người khác, rằng sắp đến một tòa nhà văn phòng nào đó làm bảo vệ, nhưng không nói cụ thể là ở đâu. Nếu không có gì ngoài dự kiến, thì thứ Sáu này anh ta sẽ quay lại, vì công ty vẫn còn nợ nửa tháng tiền lương của anh ta nữa, lịch trả nốt là thứ Sáu tuần này. “Thẩm Minh Phú là kiểu người, mạng cha có thể không cần, nhưng tiền lương một đồng không được thiếu.” Giám đốc nói.

Sau khi rời khỏi văn phòng quản lí bất động sản, Hàn Kiện và Hoàng Đại Sinh lại đến gõ cửa nhà Hạ Sở Dung. Lúc này, cách thời điểm Hạ Sở Dung và Chu Vũ Lâu chia tay ở quán hát đã được một thời gian, cô lại trở về là một quả phụ đau buồn, đối diện với những câu hỏi của Hàn Kiện đều trả lời cặn kẽ, không chút sơ hở. Chỉ có điều, khi Hoàng Đại Sinh lên tiếng hỏi thăm, cô bỗng thấy kinh sợ trong lòng. Đôi tai cô rất thính, lập tức nhận ra Hoàng Đại Sinh chính là người đã gọi tên Chu Vũ Lâu trong nhà hàng Phú An, còn suýt mở cửa phòng nữa.

Hàn Kiện hỏi về vụ xung đột giữa Đường Khải và người bảo vệ. Thực ra Hạ Sở Dung hoàn toàn không biết chuyện này, thời gian đó cô đang giận dỗi Đường Khải, hai người không nói với nhau lời nào. Nhưng Hạ Sở Dung ứng phó rất xuất sắc. Cô nói với Hàn Kiện, hôm đó cảm xúc của Đường Khải có chút bất thường, cô hỏi đi hỏi lại mấy lần, nhưng Đường Khải cũng chỉ nói “cãi nhau vài câu với một tên bảo vệ”, rồi không nói thêm gì nữa. Hạ Sở Dung nói Đường Khải là kiểu người như thế, có việc gì cũng muốn để trong lòng, cứ như cái hồ lô nút kín vậy. Khi nói như vậy, nước mắt cô lại chảy xuống, dáng vẻ đáng thương, gặng hỏi Hàn Kiện xem khi nào mới bắt được hung thủ... Thực ra mấy hôm trước Hạ Sở Dung đã gọi điện cho đội cảnh sát Hình sự, hỏi han về tình hình tiến triển của vụ án, còn lịch sự đề xuất, tốt nhất là có thể sớm phá được vụ án, bố mẹ chồng cô sắp từ miền Nam về rồi, tới giờ họ vẫn chưa biết tin con trai đã qua đời, tốt nhất là khi họ trở về thì hung thủ đã sa lưới, cũng coi như một chút an ủi với các cụ.

Hàn Kiện và Hoàng Đại Sinh ngồi ở nhà Hạ Sở Dung hơn nửa tiếng. Khi họ rời khỏi nhà cô, Chu Vũ Lâu đang bước vào nhà hàng Phú An cùng Tưởng Đan.

Bạn thử nghĩ xem, tâm trạng Chu Vũ Lâu sao có thể yên ổn được?

Vừa mới chiều nay, sự ác độc và điên dại của Hạ Sở Dung hết lần này đến lần khác bày ra trước mắt anh. Vậy mà bây giờ, anh lại bắt buộc phải như người không có chuyện gì xảy ra, bước vào nơi đã khiến anh xui xẻo hết mức.

Cũng may, phòng riêng bạn bè đặt không nằm ở tầng một.

Không khí buổi tiệc tối khá náo nhiệt. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau lễ cưới, Chu Vũ Lâu để mình uống thả ga, đây là điều mà trước khi tới đây, anh có nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng sự nhiệt tình của bạn bè cuối cùng cũng “lây truyền” sang anh, khiến anh tạm thời thoát khỏi sự u uất. Khi đang nhiệt tình cụng li cùng bạn bè, anh tự khuyên mình, dù sao hiện thực cũng đã không thể chịu đựng nổi như thế, thì vì sao lại không mặc kệ đời, uống đến khi say, gặp chuyện vui thì cứ vui đi? Ai mà biết được Chu Vũ Lâu của ngày mai có còn cơ hội như thế này hay không.

Nhưng bữa cơm này số trời đã định không được yên lành.

Khi Chu Vũ Lâu uống đến chai bia thứ ba, một nhân viên phục vụ bước vào, nói: “Xin cho hỏi, vị nào là anh Chu Vũ Lâu? Bên ngoài có người tìm anh.”

Chu Vũ Lâu đứng dậy cáo lui, mở cửa phòng đặt riêng, sau đó vô cùng vô cùng vô cùng bất ngờ, thấy Lục Đồ Cường đứng trước mặt mình.

Đã tầm một năm rưỡi rồi Chu Vũ Lâu không gặp Lục Đồ Cường. Trước đây, anh gặp Lục Đồ Cường cả thảy hai lần. Một lần anh cùng Đỗ Nghiên mời Lục Đồ Cường ăn cơm. Một lần nữa là anh nhìn theo Lục Đồ Cường đưa Đỗ Nghiên đi. Lúc đó, anh và Đỗ Nghiên vừa làm xong thủ tục li hôn, còn ở cổng Cục Dân chính. Thủ tục li hôn của Lục Đồ Cường thì làm trước đó một tuần. Nghe nói vợ cũ của Lục Đồ Cường vô cùng có gia thế, chứ không phải hạng tầm thường, nhưng anh ta vẫn kiên quyết vứt bỏ không tiếc nuối, quay đầu lao theo cuộc đời mới với người tình cũ.

Chu Vũ Lâu ngây người trong giây lát, rồi đóng cửa phòng riêng lại. Lục Đồ Cường tiến tới bắt tay anh, anh cũng đưa tay ra.

“Chào anh, không làm phiền buổi tiệc của anh chứ?” Lục Đồ Cường hỏi.

“Không.” Anh lịch sự không tỏ thái độ.

“Tôi biết, như thế này có lẽ hơi mạo muội. Thực ra, vừa rồi khi anh vừa bước vào nhà hàng, tôi đã thấy anh. Tôi cứ suy nghĩ mãi có nên tới chào anh một tiếng không.” Lục Đồ Cường cười gượng, nói: “Tôi tự đấu tranh một hồi lâu, rồi vẫn quyết định tới. Tôi và Đỗ Nghiên nghe tin anh kết hôn, chúng tôi cũng suy nghĩ xem có nên tới tham gia không, nhưng tôi nghĩ chúng tôi nhất định không được chào mời, thế nên... Tôi tới đây không có ý gì cả, chỉ là với danh nghĩa của tôi... và Đỗ Nghiên, chúc anh tân hôn hạnh phúc!”

Lục Đồ Cường lại đưa tay ra, anh cũng đáp lại lần nữa.

“Cảm ơn!” Chu Vũ Lâu nói.

“Về việc của tôi và Đỗ Nghiên, mãi vẫn chưa có cơ hội nói với anh một tiếng. Nhưng, thực sự rất xin lỗi, mong anh không hận chúng tôi, chúc anh và vợ hạnh phúc.”

“Mọi chuyện đã qua cả, đừng nhắc nữa.”

“Nếu còn có thể, hi vọng chúng ta vẫn là bạn. Tôi đi xuống đây, chào anh.” Lục Đồ Cường nói xong liền quay người rời đi.

Chu Vũ Lâu thực sự có chút cảm động bởi sự thẳng thắn của người đàn ông này. Anh gọi theo Lục Đồ Cường: “Này, Hải Ninh... vẫn ổn chứ?”

“Vẫn rất tốt, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với Hải Ninh như với con ruột, con bé và tôi cũng sống rất hòa thuận, anh không phải lo nghĩ đâu.”

Chu Vũ Lâu gật đầu.

Lục Đồ Cường nói thêm: “À còn nữa, nếu nhớ con gái thì anh cứ đến bất cứ lúc nào, hoặc đón con bé qua, chúng tôi đều không ý kiến gì cả, xem như nào tiện cho anh. Tôi đi nhé, tạm biệt!” Nói xong, Lục Đồ Cường rời đi.

Chu Vũ Lâu trong lòng hỗn loạn mọi cảm xúc.

Lục Đồ Cường, cái tên mà một năm rưỡi trước bị mình coi như kẻ thù, ngày hôm nay của một năm rưỡi sau, nào ngờ lại khiến trong lòng mình cuộn dâng một con sóng ấm áp. Khi hai người đàn ông rộng lòng đứng đối diện nhau, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của những ngày xưa, câu chuyện đó dường như căn bản chưa từng xảy ra. Chu Vũ Lâu nghĩ, thời gian là thứ gì đó thật diệu kì, sự hiểu lầm có thể hóa giải, đau khổ có thể dịu đi, thù hận cũng có thể tiêu tan... Thế còn hiện tại thì sao? Hạ Sở Dung thì sao? Thời gian sẽ đặt dấu chấm hết cho cơn ác mộng này ở đoạn nào?

Đúng lúc định mở cửa quay lại phòng tiệc, Chu Vũ Lâu đứng hình. Anh ngoảnh sang bên cạnh, ánh mắt hướng thẳng về phía cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang. Một tuần trước, anh phi như bay lên lầu chính từ chiếc cầu thang đó, run rẩy hoàn thành buổi hôn lễ của mình. Bỗng nhiên, một thoáng bốc đồng nổi lên trong người Chu Vũ Lâu. Anh cũng không biết mình nghĩ gì, có thể là ba chai bia kia đang tác quái, hoặc sự điên dại của Hạ Sở Dung đã bức xạ sang anh. Nói tóm lại, anh không về phòng tiệc, mà quay người bước về phía cầu thang thoát hiểm.

Chu Vũ Lâu đi xuống tầng một, tầng một không có ai.

Hành lang chìm trong ánh đèn mờ ảo, cánh cửa các phòng riêng đều đóng chặt, im ắng như những nấm mồ, trống trải như tòa thành bỏ hoang.

Nhà hàng Phú An đã dừng việc kinh doanh của khu vực này, và quyết định đầu tư hàng triệu tệ để trang trí lại. Thực ra công trình này đã được liệt vào kế hoạch của nhà hàng từ lâu, chỉ là vụ án mạng kia đã đẩy nhanh thời gian khởi công lên không ít. Họ bắt buộc phải dùng cách này để xóa nhòa đi những ảnh hưởng của vụ án mạng đối với tiếng tăm của nhà hàng, các bài báo của những người như Hoàng Đại Sinh khiến họ khổ sở vô cùng.

Từ từ, Chu Vũ Lâu tiến về phía cửa căn phòng riêng đó.

Anh đứng lại, nhìn chằm chằm cửa phòng, dường như xuyên qua tấm gỗ đục hoa màu đỏ đậm kia, có thể hiện lại vụ án mạng kinh hoàng một tuần trước.

Lúc này, Chu Vũ Lâu cuối cùng cũng hiểu vì sao mình phải đến nơi này: Đó là thứ khoái cảm khi vết thương bị cấu xé. Anh cần phải tìm thấy sự thỏa mãn trong cơn đau dữ dội, bùng nổ giải thoát giữa cơn ác mộng. Xuyên qua cánh cửa, anh như vẫn nhìn thấy ba người đều ở đó, vẫn là những tình tiết đó, nhưng có thêm một đoạn gây sốc. Anh rút con dao trên người Đường Khải ra, quay người lại, đâm mạnh vào lồng ngực Hạ Sở Dung. Một lần, hai lần... lưỡi dao rút ra, rồi lại găm vào... máu tươi phụt ra khắp nơi, trên người anh lênh láng vết máu, nhưng thần sắc thăng hoa, hai mắt sáng quắc, cười như điên dại bên cạnh sự sống đang nhanh chóng vụt bay của Hạ Sở Dung. Cuối cùng, anh quay đầu dao lại, mũi dao nhắm thẳng vào trái tim đang kích động của mình... Thốt ra một tiếng ai oán, rầm một cái, ngã xuống nền đất, nét mặt đông lại thành nụ cười vĩnh cửu, dường như nhìn thấy thiên sứ đang vút bay.

Chu Vũ Lâu thực sự hi vọng câu chuyện xảy ra đằng sau cánh cửa một tuần trước có kết cục như vậy, như thế là xong hết mọi chuyện, chẳng như bây giờ dở sống dở chết. Có lúc, thời gian chỉ là đang tích góp thêm đau khổ.

Khi Chu Vũ Lâu trở lại tầng trên, bạn bè đều trách anh đi lâu quá, phải phạt ba chén rượu, Chu Vũ Lâu lập tức uống hết trong một hơi.

Có một chi tiết đã thể hiện sự chiếu cố của ông trời dành cho Chu Vũ Lâu: Khi anh đi xuống lối cầu thang thoát hiểm, xuất hiện ở hành lang tầng một, thì Hàn Kiện cũng vừa rời khỏi đó từ đầu kia của hành lang, lối thông với đại sảnh.

Hàn Kiện rời khỏi nhà Hạ Sở Dung, về đội cảnh sát thay thường phục rồi đến nhà hàng Phú An. Thường xuyên có việc hung thủ sau khi gây án quay lại hiện trường. Từ lúc tiếp nhận vụ án mạng Phú An, Hàn Kiện đã âm thầm đến đây vài lượt. Lần này, anh ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ, hi vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó, đáng tiếc, anh đã rời đi sớm một bước.

Kết thúc buổi tiệc đã hơn 10 giờ. Chu Vũ Lâu mặt đỏ bừng bừng, bước đi loạng choạng, nhưng đầu óc vẫn tạm tỉnh táo. Tưởng Đan cũng uống không ít, trên xe taxi, cô nói liên tục không ngừng nghỉ, tâm trạng phấn khởi cùng chồng nhớ lại khung cảnh của buổi tiệc. Chu Vũ Lâu giả bộ uống say không đáp lời, sau đó nhắm mắt luôn, cho tới tận khi Tưởng Đan nói một câu: “Vũ Lâu, em biết anh vừa ra ngoài lâu thế là đi làm gì rồi.” Chu Vũ Lâu mới giật mình, mở mắt ra.

“Anh đi làm gì?”

“Anh đi nôn, ha ha...”

“Làm gì có.” Chu Vũ Lâu thở phào.

“Chắc chắn luôn!” Tưởng Đan cứng giọng, “Chắc chắn là lúc đầu anh uống nhanh quá, không đỡ được, nôn trong nhà vệ sinh của phòng tiệc thì sợ người ta phát hiện, nên mới đi ra ngoài nôn, ha ha...”

“Thật sự là không mà, là một người bạn cũ, đã nhiều năm không liên lạc, nhìn thấy anh lúc chúng ta đi vào, không dám nhận, thế nên mới... mới... mới... ơ, bác tài, dừng xe!”

Tài xế taxi dừng lại đột ngột.

“Sao thế?” Tưởng Đan giật mình.

Chu Vũ Lâu không trả lời, ánh mắt nhìn trân trân vào một nơi bên ngoài, Tưởng Đan theo hướng ánh mắt anh nhìn sang, cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Bên đường, dưới ánh trăng, có hai người tay trong tay, dạo bước trên đường.

Chu Vũ Đình và Phùng Thái.

Chu Vũ Lâu bước xuống khỏi taxi.

Chu Vũ Lâu không biết rằng, trong thời gian một tuần vừa rồi, khi anh đang giãy giụa đau khổ trong cơn lốc xoáy của Hạ Sở Dung, thì một mối tình ngọt ngào đã âm thầm nảy nở.

Phùng Thái gọi điện cho Chu Vũ Đình từ buổi chiều tối hôm tổ chức hôn lễ. Phùng Thái không quen Hạ Sở Dung, nhưng cách nói chuyện qua điện thoại thì giống cô đến đáng sợ: “Có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng của anh được không? Có thể gặp mặt một lần không?” Đây có lẽ là tuyệt kĩ hủy diệt chung của loài người.

Đương nhiên, Chu Vũ Đình đã đồng ý “yêu cầu cuối cùng” của Phùng Thái.

Gặp mặt, ngượng ngùng, xin lỗi, giải thích, thuyết phục, hồi ức, triển vọng, nhẹ nhàng dịu dàng, nồng nàn ân ái, bể cạn đá mòn, sống chết không đổi thay... Cuối cùng thì sương mù tan biến, cuối cùng thì mây tạnh nắng lên, Vũ Đình lau nước mắt nở nụ cười, Phùng Thái vui mừng cổ vũ, hết kiếp người thương vẫn ở đây. Người dũng cảm mới có thể khoan dung, Vũ Đình vốn dĩ đã không yếu mềm.

Họ làm lành rồi.

Nói cho cùng, Chu Vũ Đình cảm thấy lời nói dối của Phùng Thái không phải là vấn đề đạo đức. Cũng giống như Phùng Thái nói với Chu Vũ Lâu, anh không nói rằng anh là con trai của chủ tịch thành phố Tân Giang, cũng không hề bảo anh là đại gia tiền lưng ăm ắp, anh “ngụy trang” mình thành một người công nhân, cũng chẳng qua là một cách thức thể hiện khác của quá trình thay đổi tâm lí mà thôi. Sau khi hóa giải được vướng mắc trong lòng về việc bị lừa dối, Chu Vũ Đình ngược lại cảm thấy công trường cuộc đời vô cùng tỉ mỉ của Phùng Thái rất thú vị, ý nghĩa và hứng thú rất độc đáo, khác với đám đông, càng làm cô có thêm cảm tình với Phùng Thái. Hai người đã thống nhất, tạm thời giữ bí mật việc yêu nhau, đợi đến khi có thời cơ thích hợp sẽ cho Chu Vũ Lâu biết.

Không rõ tối nay có được tính là thời cơ thích hợp không.

Khi bước tới sau lưng họ, Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng gọi một tiếng “Vũ Đình”. Chu Vũ Đình và Phùng Thái quay người lại, rồi cả hai hoang mang đứng yên tại chỗ.

“Anh...”

“Trưởng khoa Chu...”

Tưởng Đan đuổi theo tới nơi, đứng phía sau lén kéo gấu áo Chu Vũ Lâu, Chu Vũ Lâu hoàn toàn không quan tâm.

Vẫn là Phùng Thái có kinh nghiệm hơn, khi Chu Vũ Đình còn không biết phải làm gì, anh đã lên tiếng trước, nói với Chu Vũ Lâu: “Trưởng khoa Chu, để tôi giải thích, tôi và Vũ Đình...”

“Anh!” Chu Vũ Đình giờ mới lấy lại tinh thần, nói: “Bọn em đang muốn tìm cơ hội để nói với anh...”

“Tôi và Vũ Đình đã nghiêm túc nói chuyện, chúng tôi đều thực lòng thích nhau...”

“Anh, anh nhất định phải tin anh ấy...”

“Về việc tôi và Vũ Đình nói chuyện trên mạng với nhau...”

“Thực ra anh ấy không có ý lừa em...”

“Vũ Đình là một cô gái rất tốt, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy...”

“Bọn em ở bên nhau thực sự thấy rất vui...”

“Mong trưởng khoa Chu có thể hiểu cho chúng tôi...”

“Bọn em đều thật lòng cả...”

“Tôi sẽ cưới Vũ Đình...”

“Bọn em đều đã nghĩ kĩ...”

“Đúng thế ạ...”

“Anh...”

“Thôi được rồi, đừng nói gì nữa.” Chu Vũ Lâu cắt ngang đoạn tranh nhau giải thích của Chu Vũ Đình và Phùng Thái, nói với Phùng Thái: “Thầy Phùng, thầy không cần phải căng thẳng thế. Vũ Đình là cô gái đã trưởng thành, nó muốn đến với ai hoàn toàn có thể tự quyết định.” Anh quay sang em gái: “Vũ Đình, hôm nay đến trường dạy thử, hiệu quả thế nào? Sao không gọi điện thoại thông báo một câu?”

“Em dạy...”

“Ngày mai về nhà ăn cơm, chị dâu lúc nãy còn nhắc em đấy. Thầy Phùng, nếu có thời gian thầy cũng tới nhà chơi. Đan Đan, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Chu Vũ Lâu cầm tay Tưởng Đan rồi rời đi, bỏ lại Chu Vũ Đình ở phía sau còn đang lí nhí: “Em dạy cũng khá ổn...”

Suốt cả chặng đường, Chu Vũ Lâu đều xây xẩm mặt mày không nói một tiếng nào. Tưởng Đan định khuyên mấy lời, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thực ra, nếu nói Chu Vũ Lâu đang tức giận em gái mình, chẳng bằng bảo anh đang tự nén cục tức với bản thân mình thì đúng hơn. Cả chục ngày rồi, bản thân mình đã làm gì? Có từng thực sự quan tâm đến việc này hay không? Có kiên nhẫn khuyên bảo em gái mình hay không? Có thể chính vì sự lạnh nhạt trong quan hệ gia đình, mới khiến Vũ Đình mù quáng bước theo hạng người như thế.

Khi về đến dưới nhà, Chu Vũ Lâu vẫn chưa hết tức giận. Khi bước vào hành lang, Tưởng Đan có chút không chịu nổi nữa.

“Này, lát nữa anh định cứ thế này mà đi ngủ đấy à?” Tưởng Đan hỏi.

Chu Vũ Lâu không nói gì.

“Anh không sợ lúc tỉnh dậy, cái mặt dài ra không co lại được sao?”

Chu Vũ Lâu “phì” một tiếng, bật cười. Tưởng Đan thừa cơ khuyên bảo: “Em nói thật, anh đừng quá nặng nề như thế. Vũ Đình cũng lớn rồi, chắc chắn có sự phán đoán của mình, chẳng lẽ thấy lò lửa mà còn đâm đầu vào à?”

Chu Vũ Lâu thở dài một tiếng: “Cũng phải, con gái lớn rồi, nhưng trong lòng kẻ làm anh như anh...” Đột nhiên, Chu Vũ Lâu không nói nữa. Khoảnh khắc đó quả thật giống như nằm mơ. Trong hành lang, anh ngẩng đầu nhìn thấy một người đang nở nụ cười tiến về phía mình.

Hạ Sở Dung.

Lần này Chu Vũ Lâu thực sự mất hình tượng rồi.