← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Chu Vũ Lâu mất hình tượng rồi, mất hình tượng một cách nghiêm trọng!

Sau khi xác nhận người đang bước tới đúng là Hạ Sở Dung, chỉ trong một tích tắc, anh co giò định bỏ chạy, nhưng vừa nhấc chân thì vấp phải bậc cầu thang, cả người ngã nhào xuống cầu thang thật thê thảm. Có thể do hơi men khiến Tưởng Đan trở nên chậm chạp hơn, hơn nữa ánh đèn hành lang mờ mịt, cô hoàn toàn không ý thức được cú ngã của chồng mình có liên quan đến người phụ nữ trước mặt. Cô ngồi xuống, xót xa hỏi Chu Vũ Lâu có sao không, rồi cố kéo anh đứng dậy, không quên cằn nhằn “đúng là không nên để anh uống nhiều thế này...” Khi đang nói như thế, Tưởng Đan bỗng phát hiện có đôi bàn chân đứng trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên, Hạ Sở Dung đứng ngay trước mặt cô, nhìn cô không chút động đậy. Tưởng Đan nhận ra mình đang chắn đường, vội vàng lánh người, nói với Hạ Sở Dung: “Xin lỗi, chồng tôi uống nhiều quá, không làm cô sợ chứ?”

“Không sao, chăm sóc anh ấy kĩ càng nhé.” Hạ Sở Dung nói xong thì đi xuống lầu, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười như thế.

“Kinh hồn bạt vía” là từ có thể miêu tả đúng nhất về buổi tối ngày hôm nay.

Chu Vũ Lâu cả đêm không khép mắt.

Điều khiến anh sầu não đó là, bản thân mình vì sao hết lần này đến lần khác đánh giá thấp người phụ nữ đó? Thực ra bản thân mình hoàn toàn có thể nghĩ đến việc, lúc chiều khi chia tay ở quán hát, Hạ Sở Dung sẽ gọi một chiếc taxi, lén lút đi theo phía sau, và biết được địa chỉ nhà mình một cách dễ dàng như trở bàn tay.

Giờ cô ta đã đi chưa? Hay vẫn luôn ở trong hành lang, đứng ngay trước cửa nhà? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Giấc ngủ sâu của Tưởng Đan không thể “lây truyền” cho Chu Vũ Lâu chút nào, anh cứ liên tục nhón chân nhón tay đi ra khỏi phòng ngủ, dán mắt vào mắt thần trên cửa, sau khi nhìn thấy hành lang trống rỗng mới có thể tạm yên tâm. Nhưng chưa được bao lâu, anh lại phải xuống khỏi giường, đứng trước mắt thần lén nhìn một lượt “theo đúng quy trình”. Suốt cả đêm, anh tự hành xác như thế không biết bao nhiêu lần, cũng may men rượu khiến Tưởng Đan ngủ say như chết, mới không phát hiện ra sự bất thường của chồng mình.

Khi trời tờ mờ sáng, Chu Vũ Lâu mới chợp mắt được một chút, sau đó tiếp tục lặp lại hành động “dán mắt vào mắt thần” trong giấc mộng.

Trời nắng gắt, thật khó khiến người ta tin rằng bây giờ trời đã vào thu.

Hoàng Đại Sinh bận bịu công việc ở tòa soạn báo cả buổi sáng, khi đã đến giờ cơm trưa, vẫn còn đang tranh luận với Chủ biên về tiêu đề của một bài báo. Chủ biên chê tiêu đề anh chọn quá giật gân, anh lại kêu ca tư duy của Chủ biên quá bảo thủ. Tranh luận một hồi lâu, Chủ biên thực sự không vặn lại được anh, liền nhìn đồng hồ nói: “Đại Sinh, đến giờ cơm rồi, tôi đến tuổi này không chịu đói được, đi, tôi mời cậu ăn cái gì đấy ngon ngon, ở cổng mới khai trương một nhà hàng lẩu kiểu Hong Kong, nghe nói nước lẩu rất cầu kì, thịt bò cũng chuẩn vị, tôi mời cậu.”

Lẩu kiểu Hong Kong mùi thơm màu đượm, chủ biên ngồi trên bàn ăn giảng giải: “Làm nghề này của chúng ta, có một tiền đề rất quan trọng, đó là nhất định không được mắc sai lầm. Cậu làm một trăm việc tốt, đến cuối cùng chỉ vì phạm một lỗi, tất cả đổ sông đổ bể hết. Nói về tiêu đề của cậu, đúng, tôi thừa nhận, hay, có sức công phá, thu hút mắt nhìn, nhưng quá sắc bén, bên trên không hỏi đến còn may, một khi hỏi đến thì người chịu thiệt chẳng phải là cậu sao?...” Cuối cùng, Hoàng Đại Sinh đồng ý sửa tiêu đề theo ý của chủ biên. Thực ra không phải vì bữa cơm này, mà vì anh thực sự không nỡ gạt đi tấm lòng chân thành của “ông cụ”. Hoàng Đại Sinh rất kính trọng vị chủ biên này. “Ông cụ” đầu hói, hai mắt ốp hai cái đít chai dày cộp này vô cùng yêu mến và trân trọng tài hoa của Hoàng Đại Sinh, rất quan tâm đến anh.

Vừa bước từ nhà hàng lẩu ra, Hoàng Đại Sinh liền nhận được điện thoại của Hàn Kiện. Sau khi cúp máy, Hoàng Đại Sinh xúc động nắm chặt lấy tay Chủ biên, nói một câu: “Tiêu đề sửa thế nào theo ý bác hết!” Sau đó quay đầu ba chân bốn cẳng chạy mất. Chủ biên thắc mắc nhìn theo bóng dáng vui mừng khôn tả của anh, ban nãy lúc cầm tay, mắt kính của ông suýt chút nữa bị Hoàng Đại Sinh lắc rơi cả xuống.

Tình tiết vụ án có tiến triển mới!

Người của công ty quản lí bất động sản báo với Hàn Kiện một tình tiết quan trọng: Thẩm Minh Phú vừa gọi điện cho họ, giục việc trả lương, nhân tiện nhắc nhở họ đừng quên việc tính cả hai buổi làm tăng ca của anh ta hồi tháng trước. Điện thoại gọi từ số máy bàn, Hàn Kiện đã tra được địa chỉ – tòa nhà Hoàn Vũ. Hàn Kiện mời Hoàng Đại Sinh đi cùng, Hoàng Đại Sinh vô cùng xúc động, tiến thẳng đến Hoàn Vũ.

Tòa nhà Hoàn Vũ nằm ở khu thương mại trung tâm của thành phố Tân Giang, diện tích nền lên tới gần năm héc ta, khu nhà văn phòng, chung cư, cửa tiệm, khu giải trí... tất cả đều đầy đủ. Khi Chu Vũ Lâu bước vào tòa nhà Hoàn Vũ, đã là 1 giờ chiều.

Chu Vũ Lâu thực sự không thể chịu được nữa.

Anh quyết định nói chuyện với Hạ Sở Dung một lần nữa, lấy tình cảm làm lay động lòng người, lấy đạo lí khiến đối phương hiểu lẽ cũng được, mà lấy lời đe dọa khiến người ta khiếp sợ, giọng nói nghiêm khắc sắc mặt nghiêm nghị cũng xong, tóm lại là phải gặp mặt một lần. Anh không biết cuộc nói chuyện như thế này có tác dụng gì hay không, nhưng bắt buộc phải nghĩ cách gì đó, không thể giương mắt để mặc sự điên cuồng của người phụ nữ kia được nữa!

Khi nhận được điện thoại của Chu Vũ Lâu, Hạ Sở Dung đang ở tòa nhà Hoàn Vũ. Hôm nay cô được lệnh của công ty đến một công ty ở đây bàn bạc công việc, lúc trưa xong việc đang định ra về, thì Chu Vũ Lâu gọi điện thoại tới. Vì thế Hạ Sở Dung chọn gặp nhau ở quán trà Tâm Viễn, dưới tầng hầm B1 của tòa nhà.

Đối diện chéo góc với quán trà Tâm Viễn, có một tiệm “tắm xông hơi Thiên Trì”, cuộc điện thoại của Thẩm Minh Phú chính là gọi từ đây ra. Đương nhiên, anh ta không phải đến đó để tắm, mà anh ta hiện đang làm bảo vệ ở đó.

Chu Vũ Lâu đến tòa nhà Hoàn Vũ sớm hơn Hoàng Đại Sinh một bước. Anh đi tới quán trà Tâm Viễn, hỏi nhân viên phục vụ quán một cô gái họ Hạ, nhân viên phục vụ dẫn anh ngang qua mấy bàn lẻ, đi vào hành lang hẹp. Trong hành lang chỉ có một phòng riêng, nhân viên phục vụ đẩy cửa vào, Hạ Sở Dung đang ở trong đó, Chu Vũ Lâu bước vào.

Hai phút sau, Hoàng Đại Sinh cũng bước vào quán trà Tâm Viễn. Hiện giờ không phải thời gian trực của Thẩm Minh Phú, một cảnh sát dưới trướng của Hàn Kiện đang nằm vùng trong tiệm tắm xông hơi, đợi Thẩm Minh Phú xuất hiện, Hàn Kiện còn phải làm một số điều tra tại khu nhà ở dành cho nhân viên, anh bảo Hoàng Đại Sinh đến quán trà ngồi đợi.

Không khí trong phòng riêng tương đối nặng nề. Chu Vũ Lâu không hỏi Hạ Sở Dung tìm được nhà mình bằng cách nào, anh mở miệng liền hỏi: “Vì sao lại đến nhà anh?”

Hạ Sở Dung khẽ cười, chính là nụ cười ở hành lang tối qua. Cô hỏi lại: “Ai bảo đến đó, thì chắc chắn là đến nhà anh chứ?”

“Hạ Sở Dung!”

Chu Vũ Lâu nổi điên. Hạ Sở Dung đột nhiên thấy sợ hãi. Từng chữ trong câu nói của Chu Vũ Lâu đều danh thép: “Chẳng phải cô nói chúng ta là một cặp sao? Được thôi, tôi đồng ý! Nhưng cặp vợ chồng chúng ta không thể thành đôi ở đây được...”

Hạ Sở Dung hoảng hốt nhìn Chu Vũ Lâu, cố không hiểu “không thể thành đôi ở đây được” nghĩa là gì, cho tới khi Chu Vũ Lâu nói tiếp. “Chúng ta chỉ có thể xuống địa ngục làm vợ chồng được thôi! Cô nghe cho rõ đây, những ngày tháng lo lắng sợ hãi, sống khổ sở như thế này, tôi không muốn trải qua một ngày nào nữa! Thế nên, nếu tôi còn thấy cô xuất hiện trước mắt tôi, tôi sẽ lập tức tới đồn cảnh sát, khai hết tất cả những gì cô bày ra. Tôi sẽ nói với họ, là hai chúng ta cùng lập mưu giết chồng cô, hơn nữa chính là tôi...” Ngón tay cứng đờ của anh chỉ thẳng vào mặt mình: tự tay đâm con dao vào lồng ngực chồng cô! Rõ chưa? Tôi thà như thế, như thế đối với tôi mà nói lại là một sự giải thoát. Bao nhiêu năm nay thứ tôi coi trọng nhất là danh dự, một khi sự việc bại lộ, thì dù cảnh sát muốn cho tôi sống, tự tôi cũng không đồng ý, thà dùng một viên đạn của họ giải quyết tôi cho rồi! Tôi nói cho cô biết, Hạ Sở Dung, tôi không sợ chết! Đối với một người đến cái chết còn không sợ, thì mọi sự uy hiếp đều vô tác dụng. Vì thế kể từ hôm nay, tốt nhất cô hãy cút cho xa vào, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi. Những gì tôi nói, cô, nghe rõ chưa hả?” Chu Vũ Lâu nhấc chén trà trước mặt lên, một ngụm uống cạn, rồi ngồi đó, không động đậy, dùng ánh mắt đâm xuyên Hạ Sở Dung.

Đúng vậy, nếu đường lui quá miễn cưỡng, chẳng thà cắt đứt luôn cho rồi.

Hạ Sở Dung rõ ràng trở nên hoảng loạn, gương mặt cô xanh xao, nhấc chén trà, rồi lại bỏ ngay xuống. Cô ngây người. Rõ ràng cô không ngờ rằng Chu Vũ Lâu có thể “đập nồi dìm thuyền” đến thế. Cô chớp mắt, hai hàng lệ lăn dài.

“Em xin thề, em sẽ không bao giờ như thế nữa. Nhưng anh biết không? Thực sự em cũng rất khổ. Tối qua cảnh sát lại đến nhà em, đi cùng còn có người bạn là nhà báo của anh nữa. Họ hỏi gì đó về... vụ ẩu đả giữa Đường Khải và bảo vệ khu nhà, nói rằng xảy ra vào bốn ngày trước khi Đường Khải chết. Em có biết gì đâu? Lúc đó Đường Khải vừa phát hiện ra chuyện của chúng ta, mấy ngày liền em không nói chuyện với anh ta rồi. Nhưng cảnh sát hỏi, em lại không thể không nói, mà nói nhiều lại sợ lộ sơ hở, tâm trạng lo sợ bồn chồn đó, anh có hiểu được không? Cũng may em ứng phó cho qua chuyện được, lập tức gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đổi số rồi, em không còn cách nào khác nữa, lúc đó em chỉ muốn gặp anh, nên mới tới nhà anh.”

“Sao cô biết nhà tôi ở đâu?”

“Lúc hai chúng ta từ quán hát ra, em đã lén lút...”

“Sao lại làm thế?”

“Nhưng nếu em hỏi anh, anh có nói cho em biết không?”

“Cô định khi nào lại đến nữa?”

“Em sẽ không đến nữa. Chỉ cần anh nhanh chóng làm xong việc của mình, đến cưới em, em nhất định sẽ không đến làm phiền anh nữa.” Càng nói, cô càng khóc oan ức hơn, “Em sợ chết mất thôi! Cảnh sát chắc chắn sẽ còn tới nữa, mặc dù bên ngoài em giả bộ như thế, nhưng cái cảm giác lo lắng còn khó chịu hơn cả chết ấy, ai có thể hiểu đây? Người em yêu thì cứ trốn tránh em như tránh bệnh dịch, cảnh sát thì cứ đeo bám lấy em như keo dính, có lúc em thực sự chỉ muốn chết quách cho xong... Em xin anh, Vũ Lâu, đừng bỏ rơi em, không có anh em không thể sống được.” Giữa tiếng khóc lóc bi thương đó, điện thoại Chu Vũ Lâu đổ chuông. Anh rút điện thoại ra, là Tưởng Đan. Anh vội vàng đi ra, đứng ngoài hành lang phòng riêng nghe điện thoại.

Tưởng Đan vui mừng nói với chồng, thực đơn bữa tối nay đã chốt xong, cô sẽ tự tay làm bít tết, bánh mì kẹp phô mai và salad rau. Vì thông tin này thực sự khiến người ta hưng phấn, nên mới phải thông báo trước một chút. Chu Vũ Lâu trịnh trọng khen vợ mấy câu, vừa định quay người trở về phòng riêng, thì bỗng nhiên, anh sững người.

Anh nhìn thấy, trên một bàn lẻ bên ngoài hành lang, có một cảnh sát đang ngồi.

Tim anh bỗng trĩu xuống... Phản ứng đầu tiên là: Cảnh sát đến theo dõi Hạ Sở Dung! Ý nghĩ đó gần như khiến anh đứng không vững. Sau đó, quan sát thêm một lúc, anh mới có chút yên tâm. Anh phát hiện ra sự chú ý của người cảnh sát không nằm ở quán trà. Cảnh sát quay lưng lại phía này, ánh mắt xuyên qua vách kính nhìn sang tiệm tắm xông hơi. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Chu Vũ Lâu.

“Vũ Lâu...”

Nó thực sự khiến anh giật nảy mình sợ hãi! Anh quay đầu lại, Hoàng Đại Sinh đang đứng bên cạnh.

Hoàng Đại Sinh hỏi Chu Vũ Lâu: “Cậu không ngoan ngoãn ở trường mà chạy đến đây làm gì? Còn lén la lén lút.”

“À,” Chu Vũ Lâu chỉ về phía phòng riêng phía sau lưng, “vài người bạn trong nghề muốn nói chuyện, nghe nói quán này không gian đẹp, nên đến đây. Cậu đến đây làm gì?”

“Ha ha...” Hoàng Đại Sinh cười bí hiểm, “Theo dõi viết bài, biết là vụ nào không?”

“Vụ nào?”

“Vụ án mạng Phú An.”

Chu Vũ Lâu choáng váng: “Vụ án mạng Phú An cậu không đến nhà hàng Phú An theo dõi, mà bám đến đây làm gì?”

Hoàng Đại Sinh hếch miệng về phía chỗ ngồi bên kia: “Đại đội Nhân Huệ vừa thu được manh mối quan trọng, nghi phạm sát hại Đường Khải làm bảo vệ của tiệm tắm xông hơi bên đối diện, sắp đến giờ vào ca rồi, đang ngồi canh đây.”

“À...” Chu Vũ Lâu trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Sở Dung vừa nãy còn nhắc đến vụ ẩu đả của Đường Khải và người bảo vệ, xem ra phương hướng của cảnh sát đã bị đi lạc. Vừa nghĩ đến đây, Chu Vũ Lâu nghe thấy một âm thanh.

Âm thanh không lớn, ngay phía sau lưng... Cửa phòng kêu.

Chu Vũ Lâu ngoảnh đầu lại, thấy Hạ Sở Dung thò đầu từ trong phòng ra, một chân bước ra hành lang, đang nhìn về bên này.

Đầu óc Chu Vũ Lâu trong nháy mắt trở nên căng thẳng! Hoàng Đại Sinh rất có khả năng từng gặp Hạ Sở Dung, nếu bị cậu ta nhận ra quan hệ của mình với Hạ Sở Dung, rồi bị cậu ta nhớ lại việc mình mất tích hôm lễ cưới... Chu Vũ Lâu không dám tiếp tục nghĩ nữa, toàn thân đơ như cây gỗ, cố cứng đầu quay sang nhìn phản ứng của Hoàng Đại Sinh. Tạ ơn trời đất! Hoàng Đại Sinh không nhìn về phía này. Cậu ta vẫn đang nhìn sang cửa tiệm tắm xông hơi. Rạp chiếu phim bên cạnh tiệm tắm xông hơn đã tan buổi chiếu, đám đông đổ ra ngoài thu hút sự chú ý của Hoàng Đại Sinh. Chu Vũ Lâu lập tức quay đầu lại, dùng nét mặt ra hiệu cho Hạ Sở Dung: Mau vào đi! Nhưng Hạ Sở Dung không chút để ý ám hiệu đó, mặt cô đầy vẻ sợ sệt! Ánh mắt kinh ngạc hướng về phía bàn lẻ. Cô nhìn thấy một cảnh sát đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa lớn của quán trà. Đám đông chắn mất góc nhìn của Hàn Kiện, anh quyết định ra ngoài, Hạ Sở Dung phát hiện ra anh. Hạ Sở Dung đương nhiên nhớ anh, không gì có thể lọt khỏi đôi mắt tinh tường của cô, chỉ cần bóng dáng sau lưng là đủ để cô biết chính xác đó là ai. Đương nhiên, Hạ Sở Dung cũng đã nhìn thấy Hoàng Đại Sinh từ lâu. Cô có ấn tượng rất sâu về hai người này! Vừa mới chiều tối hôm qua họ còn đến nhà cô. Cô biết họ đang điều tra vụ án của Đường Khải, nhưng cô không hiểu vì sao họ lại đều có mặt ở đây... Hơn nữa, Chu Vũ Lâu rõ ràng đang nói chuyện gì đó với họ!

Trời ạ! Hạ Sở Dung thấy máu xộc lên não... Chu Vũ Lâu báo cảnh sát rồi?

Ý nghĩ đó một khi đã dâng lên thì vô cùng mãnh liệt, căn bản không cho cô nửa giây để suy nghĩ. Vì thế, Chu Vũ Lâu nhìn thấy Hạ Sở Dung tiến về phía anh... Chu Vũ Lâu không hiểu có chuyện gì... Hạ Sở Dung không hề do dự, nhanh chóng lướt qua bên cạnh Chu Vũ Lâu và Hoàng Đại Sinh, vội vã đi ra khỏi quán trà, lẩn vào trong đám người vừa rời khỏi rạp, mất hút.

Chu Vũ Lâu thở dài một hơi, cảm thấy cơ thể như bị rút cạn.

Hoàng Đại Sinh đương nhiên nhìn thấy bóng dáng Hạ Sở Dung. Anh thấy bóng dáng đó rất quen, hình như từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng anh không thể ngờ rằng đó chính là người quả phụ mình vừa gặp mặt ngày hôm qua. Hoàng Đại Sinh cáo biệt Chu Vũ Lâu, chạy theo Hàn Kiện, Chu Vũ Lâu trở về phòng riêng.

Hạ Sở Dung ra cổng tòa nhà Hoàn Vũ rồi lên một chiếc taxi. Xe chạy được một lúc lâu, dòng suy nghĩ của cô mới khôi phục lại bình thường. Cô thấy mình vừa rồi đã quá căng thẳng, sợ đến mụ mẫm. Hai người đó không thể đến tìm mình được, có thể họ đang làm việc khác. Nếu như Chu Vũ Lâu bảo họ đến bắt mình, thì đã ra tay lâu rồi, sao mình còn có thể thoát ra ngoài được? Hơn nữa Chu Vũ Lâu lúc đó trông cũng rất căng thẳng, anh ta liên tục ra ám hiệu bảo mình quay vào phòng riêng, xem ra sự xuất hiện của họ cũng khiến anh ta rất bất ngờ.

Chu Vũ Lâu ngồi lại phòng riêng thêm lát nữa, uống hết mấy chén trà để tự trấn an. Anh nhìn thấy sự căng thẳng của Hạ Sở Dung vừa rồi, cũng đoán được nguyên nhân. Anh cảm thấy nên gọi điện ngay cho cô để giải thích, hòng tránh việc cô hiểu lầm điều gì rồi lại có hành động ngu xuẩn. Nghĩ vậy, Chu Vũ Lâu gọi điện vào số của Hạ Sở Dung. Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay trên chiếc ghế đối diện của anh.

Hạ Sở Dung để quên túi xách ở đây.

Hàn Kiện vẫn tìm được Thẩm Minh Phú. Nhưng sau một hồi nói chuyện mới phát hiện ra, Thẩm Minh Phú hoàn toàn không liên quan gì đến vụ án. Công việc ở tiệm tắm xông hơi Thiên Trì đã được người khác liên hệ xong xuôi từ lâu, sắp xếp sẵn thứ Hai tuần trước bắt đầu đi làm, hoàn toàn không phải sợ tội bỏ trốn. Buổi sáng hôm xảy ra vụ án, Thẩm Minh Phú nhận được điện thoại báo mẹ anh bị ốm, nên sau khi tan ca liền lập tức đi thẳng về quê thăm mẹ. Để gom tiền chữa bệnh, anh ta bán điện thoại đi. Những lời khai trên đều có nhân chứng đầy đủ. Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Minh Phú cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa. Trong vô thức, anh ta có nói một đoạn, khiến Hàn Kiện vô cùng chú ý. Hoặc có thể nói rằng, chính đoạn nói chuyện đó, đã khiến vụ án mạng Phú An có bước ngoặt.

Thẩm Minh Phú nói: “Tôi có hận cái anh Đường Khải đó như nào đi nữa, cũng không đến mức giết hại người ta chứ. Giết anh ta chẳng phải là hại vợ anh ta sao? Vợ anh ta là người rất tốt, chưa bao giờ ra vẻ làm cao, lần nào gặp bảo vệ chúng tôi cũng cười tươi. Cũng hôm đó đấy, cô ấy nom lo lắng thế, nhưng lúc ra khỏi nhà vẫn không quên cúi đầu chào tôi. Đó là ca trực cuối cùng của tôi ở đó, nói thực lòng, tôi chẳng nhớ nhung gì nơi đó, nếu thực sự phải nói có chút gì tiếc nuối, thì chính là...”

“Từ từ đã!” Hàn Kiện phản ứng lại, “Cậu nói rõ ràng một lần nữa xem, lúc cô ấy ra ngoài là ngày nào? Ngày nào mà trông lại lo lắng thế, còn cúi đầu chào cậu nữa?”

“Hôm Chủ nhật ấy, chính là ngày các anh nói là anh Đường Khải chết ấy, tôi trực ban lần cuối.”

“Cô ấy ra ngoài lúc nào?”

“Cách lúc 10 giờ tôi tan ca... còn khoảng dăm ba phút nữa.”

Hàn Kiện vô cùng kích động.

Rõ ràng, Hạ Sở Dung không hề giống như những gì cô ta đã nói, trong ngày xảy ra vụ án “ngủ đến trưa mới dậy”, rồi đến chiều mới ra siêu thị cạnh nhà mua rau.

Khi thu thập được thông tin này thì đã gần năm giờ chiều. Hàn Kiện lập tức quyết định toàn bộ cảnh sát chia làm hai ngả, một ngả tiến thẳng đến công ty tư vấn thẩm mĩ Giai Dịch, một ngả do anh dẫn đầu, tới thẳng nhà Hạ Sở Dung.

Hoàng Đại Sinh đi cùng đội của Hàn Kiện.