← Quay lại trang sách

Chương 4 ⚝ 1 ⚝

Một buổi tối khác thường.

Hàn Kiện chạy vội tới nhà Hạ Sở Dung, gõ cửa một hồi, không có động tĩnh gì. Viên cảnh sát được phái tới công ty Giai Dịch báo với Hàn Kiện, Hạ Sở Dung đã rời công ty từ lâu. Hàn Kiện bàn bạc với phía đơn vị, quyết định phá cửa vào nhà.

Cửa mở, tìm khắp một vòng, không có phát hiện gì đặc biệt. Hàn Kiện phái vài cảnh sát ra bên ngoài, canh gác cẩn thận hai lối vào của khu nhà, còn anh và Hoàng Đại Sinh ở lại trong nhà.

Giờ này phút này, Chu Vũ Lâu đang ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng.

Lúc chiều, khi ra khỏi tòa nhà Hoàn Vũ, Chu Vũ Lâu không dám về nhà, mà về nhạc viện, anh phải xử lí chiếc túi xách mà Hạ Sở Dung bỏ quên. Vừa nhét chiếc túi vào ngăn kéo bàn làm việc, anh liền nhận được điện thoại của trợ lí viện trưởng Vương Nguyệt: Tạ Lam tìm anh.

Tạ Lam là vị lãnh đạo cực kì nguyên tắc, công tư phân minh, ở nhà chưa bao giờ bàn chuyện công việc với Chu Vũ Lâu, ở trường mỗi khi tìm Chu Vũ Lâu cũng đều bảo Vương Nguyệt gọi điện thông báo.

Tạ Lam tìm Chu Vũ Lâu để nói chuyện về việc bầu chọn trưởng khoa sắp tổ chức. Chắc sẽ không bao giờ có những lời nói sâu sắc và đầy tình cảm hơn thế nữa: “Vũ Lâu này, lần bầu chọn này, con và thầy Phùng cân tài cân sức. Nếu nói về thua kém, thì thầy Phùng thua về mặt chuyên môn, còn con thì thua về mặt quản lí. Rất nhiều người đều phản ánh rằng con quản lí học sinh quá lỏng lẻo. Bây giờ xã hội phức tạp như thế, lòng người nóng nảy vội vàng, những đứa trẻ nửa trưởng thành nửa chưa của nhạc viện, rất dễ bị các thói xấu làm ảnh hưởng, lầm lạc vào con đường sai trái, làm thế nào để bó buộc chúng một cách có hiệu quả, đây là một phần công việc rất quan trọng của người lãnh đạo khoa. Thầy Phùng Thái đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào phương diện này, cũng giành được sự khen ngợi của tổ lãnh đạo trường, về phương diện này con cần học tập cậu ấy. Về báo cáo ứng cử bầu chọn lần này, con nhất định phải cân nhắc kĩ càng một chút, mọi người đều chờ nhận tin vui của con đấy! À mà, con biết không, kì học trước bên học viện Mỹ thuật xảy ra chuyện tày đình, chấn động cả thành phố...” Tạ Lam thao thao bất tuyệt, Chu Vũ Lâu tâm trí xáo động, chỉ ứng phó cho qua, khi cuộc trò chuyện kết thúc cũng đã hoàng hôn.

Chu Vũ Lâu trở về văn phòng, tất cả giáo viên đều đã về nhà. Anh châm một điếu thuốc, ngồi xuống ghế, cố gắng sắp xếp lại mạch suy nghĩ đang rối như tơ vò. Anh không biết buổi gặp mặt với Hạ Sở Dung hôm nay có hiệu quả gì không, có thể tạm thời kìm hãm sự điên cuồng của cô lại hay không. Cho dù có thể, vậy mai sau thì sao? Người phụ nữ đó đã trở nên mê muội vô tri, lí trí như đoạn ruột thừa viêm đã cắt bỏ, đến ngày hôm nay mà cô ta vẫn còn nói “nhanh chóng làm xong việc của mình, đến cưới em”. Đi đâu kiếm lấy lá bùa để trấn áp cái thể xác bị ma nhập của cô ta bây giờ? Chu Vũ Lâu càng nghĩ càng rối lòng, khi dập tắt đầu lọc thuốc lá, ngón tay bấm xuống một đám tia lửa.

Không biết trời đã tối từ lúc nào, trong văn phòng thật lạnh lẽo. Trong phòng đàn cách không xa, loáng thoáng có tiếng dương cầm, lúc được lúc chăng. Chu Vũ Lâu đứng dậy, anh quyết định không nghĩ thêm nữa, sự việc đã đến nước này, cứ đi đã rồi tính bước tiếp theo. Anh không tin rằng mình sẽ cứ thế bị một người phụ nữ nhỏ bé lôi xuống hố sâu vạn dặm, giờ này anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà hưởng thụ bữa bít tết bò cầu kỳ của vợ mà thôi. Khi đi đến cửa văn phòng, đột nhiên anh nghe thấy một hồi chuông điện thoại không rõ từ đâu vọng đến. Âm thanh rất nhỏ, cũng rất rền, anh lắng nghe một lát, mới phát hiện đó là âm thanh phát ra từ trong ngăn kéo của mình, là điện thoại của Hạ Sở Dung đang đổ chuông. Anh mặc kệ cho tiếng chuông đổ một hồi lâu, sau đó trở lại, mở ngăn kéo, mở khóa chiếc túi... Số điện thoại trên màn hình khiến anh vô cùng kinh ngạc.

Cuộc điện thoại không ngờ lại do Hoàng Đại Sinh gọi đến! Vẫn không thấy bóng dáng Hạ Sở Dung đâu, Hàn Kiện quyết định gọi một cuộc điện thoại để thăm dò. Để tránh “đánh rắn động cỏ”, anh bảo Hoàng Đại Sinh gọi điện.

Chu Vũ Lâu đương nhiên không thể bắt máy, anh không biết vì sao Hoàng Đại Sinh lại gọi cho Hạ Sở Dung. Để phỏng vấn ư? Ngoài điều đó ra, anh không thể nghĩ được nguyên nhân gì khác.

Tiếng chuông vang một hồi, rồi dừng lại. Vừa dừng lại, thì điện thoại của chính Chu Vũ Lâu lại vang lên, tim anh đập thình thịch, vội vàng rút điện thoại ra xem...

Thì ra là Tưởng Đan. Tưởng Đan giục anh mau về nhà, bò bít tết đã ướp xong xuôi, chỉ còn đợi cho vào chảo thôi. Còn nữa, Tưởng Đan dặn anh, trên đường về ngang qua siêu thị thì mua hai cây nến. Nhà Chu Vũ Lâu có hai chiếc chân nến rất tinh xảo, xem ra cô vợ yêu của anh tối nay định làm một bữa tối lãng mạn đây. Chu Vũ Lâu vừa đồng ý với Tưởng Đan vừa đóng ngăn kéo lại, đi ra khỏi văn phòng.

Anh quên mất việc tắt nguồn điện thoại của Hạ Sở Dung.

Tại nhà Hạ Sở Dung.

Hạ Sở Dung không nghe điện thoại, Hàn Kiện càng cảm thấy kì lạ. Anh nói với Hoàng Đại Sinh, nếu Đường Khải đúng là bị vợ sát hại, thì giữa họ nhất định phải có mâu thuẫn rất gay gắt, không thể nào không để lại dấu vết gì ở nhà được. Vì vậy hai người bắt đầu tìm kiếm. Hoàng Đại Sinh là người phát hiện ra vấn đề đó trước – bức tranh phong cảnh trên đầu giường trong phòng ngủ.

Hoàng Đại Sinh vừa tham quan nhà mới của Chu Vũ Lâu xong. Tấm ảnh cưới phóng lớn trên đầu giường trong phòng ngủ của Chu Vũ Lâu khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc. Vì vậy, khi anh để ý thấy trên đầu giường của chủ nhà này treo một bức tranh phong cảnh, anh đã thử nói với Hàn Kiện về nghi vấn này, và lập tức nhận được sự đồng tình. Họ gỡ bức tranh phong cảnh xuống, sau đó đập ngay vào mắt họ là vết ố tối màu trên tường.

Năm phút sau, Hàn Kiện đã tìm thấy bức ảnh cưới bị gãy làm đôi trong hộc giường phòng ngủ!

Phát hiện này khiến Hàn Kiện vừa phấn khích vừa tức giận. Phấn khích vì cuối cùng đã tìm thấy lỗ hổng trong mối quan hệ của đôi vợ chồng này, còn tức giận là vì, từ khi tiếp quản vụ án này, anh đã luôn quá chủ quan, thiếu cảnh giác với Hạ Sở Dung, dẫn đến việc điều tra không đủ sâu, để lỡ mất thời cơ. Hàn Kiện rất phấn khích, nói với Hoàng Đại Sinh: “Đại Sinh, chuyến này phóng sự thực tế của cậu có cái để viết rồi đấy, là vấn đề gia đình đáng chú ý nhất, Đại Sinh... Đại Sinh?”

“Hàn Kiện!”

Đột nhiên, giọng nói còn phấn khích hơn nữa của Hoàng Đại Sinh vọng vào trong phòng ngủ, Hàn Kiện chạy theo hướng tiếng gọi, vào nhà bếp.

Anh quá sốc.

Hoàng Đại Sinh ngồi xổm dưới nền đất, cánh cửa tủ bếp trước mặt đang mở, bên trong là bộ dao nhà bếp năm chiếc... hiệu Meifeng! Trong năm con dao, chỉ thiếu đúng một con, nhìn qua lớp màng bọc ngoài bằng nilon của con dao, thì đó chính là hung khí trên người Đường Khải!

Chứng cứ càng lúc càng đầy đủ. Hàn Kiện một mặt thông báo về Sở để phát đi công văn hỗ trợ điều tra, vừa tiếp tục bảo Hoàng Đại Sinh gọi điện cho Hạ Sở Dung, và dặn anh, một khi điện thoại được kết nối, phải cố gắng giữ chân cô ta, không được dập máy, sau đó tìm cách điều tra xem cô ta hiện đang ở đâu.

Khi Chu Vũ Lâu đang tìm nến trong siêu thị theo lời dặn của Tưởng Đan, thì Phùng Thái bước ra khỏi phòng luyện đàn.

Vừa rồi, tiếng dương cầm Chu Vũ Lâu nghe thấy là của Phùng Thái. Gần đây, bên đài truyền hình lại đang chuẩn bị một buổi dạ hội, Phùng Thái nhận lệnh viết một ca khúc chủ đề chính, sao cho thật “lập trường đường lối quan điểm rõ ràng”. Phần lời đã viết tương đối ổn, anh đang gấp rút phổ nhạc. Cuộc điện thoại của Chu Vũ Đình cắt ngang công việc của anh, hai người hẹn cùng nhau đi ăn tối.

Phùng Thái bước vào văn phòng, cầm lấy túi xách, vừa định đi thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên hồi chuông điện thoại, âm thanh đó có chút trầm rền, nghe qua là biết phát ra từ trong ngăn kéo của ai đó. Phùng Thái ngó nghiêng theo tiếng vọng, ánh mắt dừng lại ở bàn của Chu Vũ Lâu.

Phùng Thái lập tức gọi điện cho Chu Vũ Đình.

“Đình Đình, anh trai em để quên điện thoại, có cuộc gọi đến, anh có nên nghe giúp không?”

“Đương nhiên là nghe rồi, chẳng may lỡ việc gì quan trọng thì làm thế nào? Nghe đi nghe đi, nhân cơ hội này làm dịu mối quan hệ với anh trai em một chút.”

“Ha ha, em không sợ anh phát hiện ra bí mật của anh trai em à?” Anh chỉ vô tình nói như thế.

“Anh trai em? Trước giờ anh ấy quang minh lỗi lạc, không có việc gì đáng xấu hổ, anh nghe đi rồi gọi điện nói với anh ấy một tiếng, cho thêm gần gũi.”

“Thế anh nghe... À mà thôi, họ tắt máy rồi.”

Phùng Thái kết thúc cuộc điện thoại với Chu Vũ Đình, vừa định ra ngoài, thì tiếng chuông đó lại vang lên. Phùng Thái bước tới cạnh bàn Chu Vũ Lâu, kéo ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có một chiếc túi xách tay của phụ nữ, miệng túi vẫn mở, nửa chiếc điện thoại lộ ra ngoài. Ý nghĩ đầu tiên của Phùng Thái là, sao Chu Vũ Lâu lại cầm túi của vợ đi làm thế này? Anh cầm điện thoại của Hạ Sở Dung lên, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến. Số lạ – Đương nhiên là số lạ, đó là số điện thoại của Hoàng Đại Sinh.

Trong lòng Phùng Thái trỗi dậy một sự hiếu kì tột độ. Bỗng nhiên anh có cảm giác, chiếc túi trong ngăn kéo của Chu Vũ Lâu, và chiếc điện thoại này, có thể không phải của Tưởng Đan. Anh cũng không biết cảm giác đó từ đâu mà có, nhưng anh muốn tin như vậy. Chẳng lẽ “ông này” đúng là có bí mật gì đáng xấu hổ sao?... Lập tức, anh có ý nghĩ bộc phát, phải nghe cuộc điện thoại này, xem có thể thu hoạch được gì không.

Chuông điện thoại vẫn đang reo. Khóe miệng Phùng Thái thoáng một nụ cười, anh đưa ngón tay cái ra, bấm vào nút xanh ở bên trái... Cuối cùng cũng nối được máy.

“A lô, xin chào, xin hỏi ai...”

Bên kia đã ngắt máy.

Phùng Thái có chút thất vọng, nhưng không sao, cơ hội vẫn còn nhiều. Anh ra khỏi văn phòng, đi tìm chỗ ăn tối cùng Chu Vũ Đình.

Tiếng chuông cửa vang lên, đúng lúc Tưởng Đan vừa đặt chân nến lên bàn.

Bữa cơm này cô nấu cực kì cẩn thận, đang áp chảo bò bít tết, mùi thịt bò và tiêu đen bay khắp phòng. Bánh mì kẹp phô mai đã làm xong, cho dù cô vừa mới học được và đây là lần đầu tiên làm, nhưng kết quả thành công mĩ mãn. Trong chiếc đĩa đựng salad có bốn, năm loại rau, trông rất tươi ngon. Cô đặt chân nến xuống bên cạnh đĩa, đang ngắm nghía rất hài lòng thì chuông cửa vang lên. Cô vui mừng ra mở cửa, vừa định tặng chồng một nụ cười tươi rói, thì bỗng nhiên nhìn thấy người đứng ngoài cửa không phải chồng mình, mà là một phụ nữ lạ mặt. Nói là lạ nhưng lại có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó, chỉ có điều trong giây lát cô không nhớ ra.

Hạ Sở Dung nói: “Chu Vũ Lâu có nhà không?”

“Vũ Lâu vẫn chưa về, mà về đến nhà ngay thôi, chị là...”

“Một người bạn.”

Tưởng Đan nở nụ cười: “Hay là, chị vào ngồi một lát...” Hạ Sở Dung đột nhiên bóp chặt lấy cổ Tưởng Đan, đẩy cô ngã sõng soài xuống đất, bịt chặt miệng cô, cứ thế đập thật mạnh đầu cô xuống nền.

Vừa rồi, khi Hạ Sở Dung về đến cổng khu nhà, thấy có hai người đàn ông đứng ở đó. Cô vừa định xuống taxi, thì bỗng phát hiện một trong hai người đó đang thì thầm vào bộ đàm. Hạ Sở Dung không xuống xe, cô quan sát một lát, cảm thấy hai người đàn ông kia có chút gì đó bất thường, họ đều đang ngó nghiêng gì đó xung quanh rất cảnh giác, hình như đang tìm người. Trực giác mách bảo Hạ Sở Dung, hôm nay có thể không bình thường. Cô ngẩng đầu lên. Nhà cô ở ngay tòa nhà ngoài ra khu dân cư. Cô dường như nghẹt thở. Cô thấy đèn nhà mình đang sáng, có bóng người đang đi lại bên trong.

Chu Vũ Lâu quả nhiên đã báo cảnh sát!

Hạ Sở Dung bảo lái xe lập tức rời đi, thẳng tiến tới nhà Chu Vũ Lâu.