← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Vừa bước vào đầu cầu thang, Chu Vũ Lâu đã ngửi thấy một mùi khét nồng nặc. Anh đi lên tầng, thấy cửa nhà mở toang, một người hàng xóm đang ngó nghiêng nhìn vào trong, mùi khét bốc từ trong nhà ra, cùng lúc còn bay ra một làn khói.

Chu Vũ Lâu hốt hoảng.

“Sao thế này?”

“Thầy Chu, nhà thầy có cái gì cháy khét ấy, gọi mãi không thấy ai thưa...”

Chu Vũ Lâu bước vội vào nhà, băng qua phòng ăn, xông thẳng tới nhà bếp... Trong bếp khói giăng mịt mù, lửa vẫn đang cháy. Anh mò mẫm đi vào ngắt cầu giao đường khí đốt, mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, hít lấy hít để, rồi ho sặc sụa, khói đặc làm mắt mũi anh cay xè. Một lát sau, anh quay người lại, thấy trong chảo có một miếng than đen, anh thoáng nghĩ, biết rằng đó là miếng bò bít tết mà Tưởng Đan áp chảo.

“Đan Đan!”

Chu Vũ Lâu chạy như bay tìm kiếm một vòng khắp nhà, nhưng đều không thấy Tưởng Đan. Anh gọi vào số máy của cô. Sau vài tiếng chuông, từ bên kia vọng lại giọng nói lạnh lùng của Hạ Sở Dung...

“Tầng trên cùng khu nội trú, bệnh viện 316 cạnh nhà anh, đến một mình, nếu có cảnh sát đi theo, thì anh cứ đợi mà nhặt xác vợ đi.”

Khu mới của bệnh viện 316 đã xây xong hai tháng trước, các phần chính của bệnh viện đều đã chuyển sang đó, khu cũ ở ngay cạnh nhà Chu Vũ Lâu, hiện giờ chỉ có một số ít phòng khoa còn ở đây. Khu nội trú đã bỏ hoang không dùng đến, là một tòa nhà bỏ không. Vốn dĩ mấy hôm trước, toà nhà khám bệnh vừa cho nổ phá dỡ, tàn tích vẫn chưa được xử lí, một đống rác bê tông cao cả chục mét như đầu những con quái thú, lăm le nhìn Chu Vũ Lâu bước vào.

Tòa nhà khu nội trú đìu hiu lạnh lẽo, sự im lặng chết chóc và trống vắng khiến người ta không khỏi rùng mình. Khi lên đến tầng trên cùng, mắt Chu Vũ Lâu đã quen với bóng tối, vì vậy, nhìn thoáng qua anh đã thấy Tưởng Đan và Hạ Sở Dung ở góc tường.

Anh định xông tới, ôm ngay lấy vợ mình!

Nhưng không được. Mũi dao đang kề sát động mạch trên cổ Tưởng Đan. Bên tay đang cầm dao của Hạ Sở Dung chỉ cần dùng một chút lực, thì máu Tưởng Đan sẽ phun khắp tường. Đối với Hạ Sở Dung mà nói, điều đó chẳng có chút gì khó khăn, cô ta còn từng thực hiện cả vụ hạ sát khó khăn hơn thế. Tay còn lại của Hạ Sở Dung quàng ngang trước cổ Tưởng Đan, ghì cô thật chặt. Cô ta cao hơn Tưởng Đan nửa cái đầu, tư thế ghì kẹp này trông rất thuận tay.

Tưởng Đan quá sợ hãi, cứ co ro run rẩy trong vòng tay cứng chắc của Hạ Sở Dung, nhìn thấy Chu Vũ Lâu, cô bật khóc, vừa gọi một câu “Vũ Lâu” đã bị Hạ Sở Dung kẹp chặt lấy cổ họng, sợ quá không dám lên tiếng nữa.

“Thả cô ấy ra!” Tro bụi trên tường lả tả rơi xuống.

Hạ Sở Dung lại không giận dữ chút nào, giọng cô thì thầm, thậm chí có chút ai oán.

“Chu Vũ Lâu, em hỏi anh, vì sao anh lại bán đứng em?”

“Em buông cô ấy ra! Chuyện của chúng ta anh sẽ giải quyết với em, không liên quan gì đến vợ anh, nghe thấy chưa hả? Em thả cô ấy ra trước...”

“Anh nói cho em biết trước, sao anh lại bán đứng em? Sao anh lại báo cảnh sát?”

“Anh không báo cảnh sát, anh xin thề anh không báo! Anh xin em Hạ Sở Dung, từ đầu đến cuối anh không hề làm việc gì có lỗi với em, em đừng làm hại vợ anh, việc này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy vô tội, em thả cô ấy ra, rồi em bảo đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.”

“Vô tội? Ha ha...” Hạ Sở Dung bật cười, mũi dao rung lên cùng tiếng cười của cô.

“Chu Vũ Lâu, anh nói cô ta vô tội? Còn có ai vô tội hơn em không? Em phản bội chồng mình, từ bỏ gia đình, thậm chí đã giết người, lúc anh ở tầng trên đang mừng vui cưới vợ, thì em ở tầng dưới giết chồng vì anh, nhưng đổi lại em đã được gì? Anh hại em... để cảnh sát đến nhà bắt em...”

“Không! Anh xin thề có trời chứng giám, anh tuyệt đối không báo cảnh sát, ở đây nhất định có hiểu lầm gì đó! Em thả vợ anh ra trước, anh sẽ từ từ giải thích với em, lúc chiều nay...”

“Giải thích?”

Hạ Sở Dung bỗng ghì mạnh Tưởng Đan! Đầu Tưởng Đan bị ép nghiêng sang một bên, động mạch trên cổ hằn lên rõ mồn một. Cuối cùng Hạ Sở Dung gào lên: “Anh ôm quan tài vợ anh đi mà giải thích!” Nói đoạn, cô ta cầm dao đâm thẳng xuống cổ Tưởng Đan!

“Á...”

Tiếng thét tuyệt mệnh.

“Huỵch” một tiếng, Chu Vũ Lâu ngã quỵ xuống đất.

Tại nhà Hạ Sở Dung.

Bóng dáng Hạ Sở Dung xuất hiện trước mắt Hoàng Đại Sinh là một tấm ảnh.

Công văn hỗ trợ điều tra đã được gửi xuống các phòng ban liên quan của Tân Giang thông qua các máy tính có kết nối mạng với Sở cảnh sát. Hiện giờ trong đầu Hoàng Đại Sinh chỉ toàn những suy đoán về cặp vợ chồng này. Rốt cuộc họ có bí mật gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến một người phụ nữ trông thật yếu ớt nhã nhặn chĩa mũi dao nhọn về phía chồng mình.

Bên cạnh sofa, Hoàng Đại Sinh mở cánh một chiếc tủ tường, lôi ra một cuốn album ảnh, lật xem. Những bức ảnh hai vợ chồng chụp chung rất ít, đa số là ảnh chụp riêng của Hạ Sở Dung. Kể từ lúc lật mở trang đầu tiên của cuốn album, trong lòng Hoàng Đại Sinh đã lờ mờ có cảm giác bất thường. Anh không biết cảm giác đó từ đâu mà có, cũng không thể nói rõ nội dung là gì, chỉ là cảm thấy có chút “sai sai”. Cho tới khi anh lật đến trang cuối cùng – bức ảnh bên bờ biển. Hạ Sở Dung quay mặt về phía biển, quay lưng lại ống kính, say sưa nhìn về nơi xa. Cuối cùng, Hoàng Đại Sinh bỗng hiểu ra tất cả!

Chiều nay, dáng người anh nhìn thấy trong quán trà... chẳng lẽ lại là cô ta?

Tiếp đó, khi Hoàng Đại Sinh lại nghĩ đến một chuyện khác, tim anh bắt đầu đập nhanh. Dáng người đó bước ra từ trong hành lang nhỏ kia, bên trong hành lang chỉ có một phòng riêng, trước khi ra ngoài, người đó chắc chắn ngồi trong phòng riêng kia rồi.

Đó là phòng riêng của Chu Vũ Lâu!

Ông trời ơi, chẳng trách Chu Vũ Lâu trông cứ hốt ha hốt hoảng.

Mạch suy nghĩ của Hoàng Đại Sinh một khi đã mở thì sẽ nhanh chóng được trải rộng. Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh bỗng nhớ lại việc Chu Vũ Lâu mất tích trong ngày tổ chức hôn lễ. Thời gian cậu ta mất tích và thời gian Đường Khải bị sát hại vừa vặn trùng khớp nhau, liệu đây có phải sự trùng hợp không? Còn nữa, sau khi lễ cưới kết thúc, điện thoại của Chu Vũ Lâu cứ tắt máy liên tục. Hôm vợ chồng Tạ Lam mời khách, mọi người bàn tán rất lâu về vụ án mạng ở nhà hàng Phú An, bây giờ nghĩ lại, cả buổi hôm đó cậu ta đều rất mất tự nhiên...

Hoàng Đại Sinh sốc nặng! Tim đập như muốn vọt ra ngoài.

Vụ án mạng này có liên quan đến Chu Vũ Lâu?

Liệu có khi nào, Chu Vũ Lâu chính là kẻ đứng đằng sau... Hoàng Đại Sinh không dám nghĩ tiếp. Anh lẩn ra ngoài ban công, gọi điện cho Chu Vũ Lâu, nhưng Chu Vũ Lâu đã đổi số, anh lại gọi số điện thoại bàn nhà Chu Vũ Lâu, mấy lượt cũng không có người bắt máy.

Một dự cảm chẳng lành ập đến trong lòng Hoàng Đại Sinh!

Tại bệnh viện 316.

Trong khoảnh khắc trước khi ngất lịm, Chu Vũ Lâu nhìn thấy mũi dao dừng trên lớp da thịt của Tưởng Đan.

Mũi dao của Hạ Sở Dung như con ngựa lồng, bất thình lình phanh bước chân điên loạn của mình trước vực thẳm! Nếu chậm hơn một chút nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Tưởng Đan hồn bay phách lạc, há hốc miệng thở hổn hển như người hết sức. Vừa rồi có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình như đã chết, dòng máu nóng hổi phun ra từ vết cắt trên cổ.

Chu Vũ Lâu quyết định hành động! Hạ Sở Dung điên loạn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh không thể lấy tính mạng vợ mình ra để cá cược được nữa, cá cược để lấy một kết cục không thể nhìn thấy được. Anh thò tay vào túi quần run rẩy... cuối cùng cũng sờ thấy điện thoại. Anh hi vọng trong sự che đậy của màn đêm, Hạ Sở Dung sẽ không nhìn thấy hành động của mình.

Vừa rồi, khi đi vào cổng bệnh viện 316, Chu Vũ Lâu đã sẵn ba số 1-1–0 trên điện thoại. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể bấm nút gọi, sau đó xe cảnh sát sẽ hú còi chạy tới. Nhưng lúc đó anh không hề muốn báo cảnh sát, một phần là do sự uy hiếp của Hạ Sở Dung, còn có một nguyên nhân khác rất dễ nhận ra, anh hi vọng có thể tự mình giải quyết chuyện này. Anh không biết vì sao chỉ sau khi chia tay nhau được vài tiếng đồng hồ, Hạ Sở Dung đột nhiên gây chuyện, nhưng anh cảm thấy Hạ Sở Dung vẫn chưa điên loạn đến mức không thể cứu vãn được. Báo cảnh sát chỉ là hạ sách, chưa đến mức bất đắc dĩ anh không muốn buông xuôi gọi cuộc điện thoại đó.

Nhưng hiện giờ, thực sự đã hết cách! Giữ mạng sống của Tưởng Đan, làm gì còn nghĩ được lắm thế?

Cuối cùng, ngón tay cái của Chu Vũ Lâu cũng mò được nút gọi của điện thoại... đặt đúng chỗ... và bấm... Khi áng chừng điện thoại đã kết nối, anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn Hạ Sở Dung giận dữ, hét lên như xé họng.

“Kẻ điên rồ kia, cô thả vợ tôi ra, cô thả ngay cô ấy ra! Cô để chúng tôi rời khỏi bệnh viện 316 ngay lập tức! Rời khỏi bệnh viện 316... Chúng tôi không thù không oán gì với cô, vì sao cô lại làm như thế? Cô mau thả cô ấy ra... rời khỏi bệnh viện 316...”

“Câm miệng!” Hạ Sở Dung hét lên giận dữ. Cô ta giơ nhanh cánh tay lên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, mũi dao cắm thẳng xuống vai Tưởng Đan!

“Á...”

Tưởng Đan và Chu Vũ Lâu đồng thanh hét lên kinh sợ! Hai cánh tay Chu Vũ Lâu lao nhanh ra như rắn vọt khỏi hang... Đó chỉ là một hành động ngăn chặn mang tính tiềm thức, nhưng giữa lúc hoảng loạn, chiếc điện thoại trong túi quần bị anh lôi cả ra ngoài. Điện thoại bay vút lên cao, rồi rơi “bộp” xuống đất, ốp lưng bung ra, pin bắn đi rất xa.

Tưởng Đan ngất lịm, người mềm nhũn trên cánh tay Hạ Sở Dung. Con dao không hề đâm vào người cô, mà chỉ đâm qua lớp áo, thân dao loáng lên tia sáng lạnh phập xuống vai cô. Hạ Sở Dung như một con mèo điên dại, cô ta lại nắm chặt cán dao.

Chu Vũ Lâu không biết cuộc điện thoại đó có được kết nối hay không, không biết người của trung tâm tiếp nhận tin báo cảnh sát có nghe rõ “bệnh viện 316” hay không, thậm chí không biết bản thân mình liệu có vì căng thẳng mà bấm nhầm phím hay không... Anh lảo đảo đứng dậy, khắp người mồ hôi ướt đẫm. Không còn gì để mất, anh định lao đến đoạt lấy con dao của Hạ Sở Dung. Lúc này, Hạ Sở Dung lên tiếng.

“Chu Vũ Lâu, anh xem anh lo cho vợ mình biết bao nhiêu, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến sự sống chết của em không? Hôm nay em nhìn thấy viên cảnh sát đó ở quán trà, trong lòng em vẫn còn tự biện hộ cho anh, rằng họ chắc chắn không phải do anh đưa đến, anh sẽ không tuyệt tình như thế. Nhưng tối nay khi về đến nhà, em thấy trong nhà ngoài cổng toàn là cảnh sát, họ đều đang căng mắt tìm kiếm em. Chu Vũ Lâu, em không sợ chết, nhưng em phải chết một cách rõ ràng, vì sao anh lại làm thế với em?”

“Em nghe anh nói đây.” Giọng nói yếu ớt của Chu Vũ Lâu có chút run rẩy, “Những người ở quán trà quả thực đang điều tra vụ án của chồng em, nhưng họ đến đó không liên quan gì đến em cả. Họ nghi ngờ có một bảo vệ sát hại chồng em, chính là người bảo vệ đã có xung đột với chồng em đấy. Cậu ta hiện đang làm việc ở tiệm tắm xông hơi đối diện quán trà, họ đến là vì cậu ta. Nhất định là cậu ta đã nói gì đó khiến cảnh sát nghi ngờ em, nên mới đến nhà em. Hạ Sở Dung, xin em hãy tin anh, nếu muốn báo cảnh sát, anh đã báo từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay? Em thả vợ anh ra đi, nếu em cảm thấy tức giận, có thể đâm anh một nhát cho chết, giống như em giết chồng mình vậy, nhưng việc này không liên quan đến vợ anh, vì sao em lại làm thế với cô ấy? Anh xin em... hãy thả cô ấy ra...”

Chu Vũ Lâu không thể nói tiếp được nữa. Anh nghẹn ngào. Kể từ chín ngày trước, khi ở phòng riêng bên cạnh hội trường Phú An đến nay, đây là lần thứ hai anh bật khóc.

Khi nghe thấy Chu Vũ Lâu nhắc đến hai chữ “bảo vệ”, trong đầu Hạ Sở Dung lập tức hiện lên khuôn mặt của Thẩm Minh Phú. Cuối cùng cô cũng tìm đúng mục tiêu, thì ra người bảo vệ ẩu đả với Đường Khải mà tối qua cảnh sát hỏi cô chính là anh ta. Cô không biết tên của Thẩm Minh Phú, nhưng cô nhớ khuôn mặt anh ta. Khuôn mặt đó vào buổi sáng cô sát hại Đường Khải, xuất hiện lần cuối cùng ở chỗ gác cổng của khu nhà. Theo thói quen, cô quay về phía gương mặt đó gật đầu chào. Lẽ nào chính cái gật đầu đó đã bán đứng cô?

Hạ Sở Dung ngây người tại chỗ, bàn tay cầm dao cũng không còn “kiên quyết” như thế nữa. Im lặng một hồi lâu cô mới lại lên tiếng, trong căn phòng trống rỗng vang lên một giọng nữ thê thiết.

“Vũ Lâu, đừng trách em, em điên mất rồi, em cũng không biết mình đã làm gì. Anh có hiểu không? Mỗi người chỉ có một thứ, một thứ thôi, nếu thứ đó đột nhiên biến mất, thì người đó nhất định sẽ phát điên. Hơn một năm trở lại đây, anh chính là ý nghĩa duy nhất khiến em tiếp tục sống. Em không yêu bất kì ai, không yêu bất cứ thứ gì mình có thể chạm đến được, càng không yêu chồng mình. Em mơ mơ hồ hồ mang thân mình gả cho anh ta, em cứ nghĩ rằng cả đời này cứ sống thế cho qua là xong, cho tới khi em gặp anh.

“Hơn một năm... mấy trăm buổi tối chúng ta vui vẻ nói chuyện cùng nhau. Dạ Lạc Mông Không, mặc dù chỉ là một kí hiệu, nhưng đối với em thế là đủ. Kí hiệu đó chính là tri âm, là người tình, là người bạn, là chồng, là tất cả của em. Có kí hiệu đó, em sẽ không cần bất cứ thứ gì khác. Sau đó, anh nói anh phải kết hôn, anh phải ra đi rồi, anh sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được câu nói đó làm em tổn thương lớn đến mức nào! Và rồi, tạ ơn trời đất, anh không từ chối em, cuối cùng em cũng được gặp anh, đó là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời em...”

Mắt Hạ Sở Dung ánh lên, giống như hôm đó khi nhìn thấy Chu Vũ Lâu đi qua cánh cửa xoay của khách sạn Nhã Đô, bước về phía mình.

“Từ lúc anh vừa bước vào, em đã biết chắc chắn là anh, Dạ Lạc Mông Không, người đàn ông em vẫn luôn chờ đợi. Chúng ta uống rượu, nói chuyện, thưởng thức món ăn, rồi chúng ta lên lầu... Sự xúc động đó cả đời này em cũng không quên, em đã bị anh làm tan chảy, đó là thứ hạnh phúc mà một người phụ nữ dù có chết cũng đáng phải theo đuổi. Em tưởng tượng cảnh mình sẽ là người phụ nữ của anh mãi mãi, em nói với chính mình rằng ngày đó nhất định sẽ đến. Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện đó, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, anh bắt đầu lẩn tránh em, sợ em, ghét em. Vũ Lâu, em vì anh nên mới giết Đường Khải, anh biết vì sao không? Vì Đường Khải biến em thành một con điếm để đổi tiền. Nhưng em là người phụ nữ của anh, sao em có thể biến người phụ nữ của anh thành một con điếm được chứ? Vì vậy em giết anh ta, không một chút do dự. Nhưng đổi lại là gì? Không được một chút thấu hiểu và cảm thông, chỉ có sự trốn chạy và ghét bỏ của anh.”

Có thể Hạ Sở Dung đã mệt, bàn tay cầm dao của cô thõng xuống, nhưng cánh tay đang ghì cổ Tưởng Đan thì không hề rời ra. Cô cúi đầu, thân người hơi run rẩy, như đang khóc. Sau giây lát, cô đột nhiên ngẩng đầu, nói nhỏ: “Em biết vừa rồi anh đã báo cảnh sát.”

Chu Vũ Lâu giật mình! Hạ Sở Dung thoáng nhìn Tưởng Đan, hai hàm răng Tưởng Đan cắn chặt, hơi thở chập chờn lúc có lúc không. Hạ Sở Dung giơ dao lên, sau đó, nhẹ nhàng quẳng xuống đất, nói với Chu Vũ Lâu: “Giải thích cẩn thận với họ, anh sẽ không sao đâu.”

Hạ Sở Dung buông Tưởng Đan ra, Tưởng Đan ngã “rầm” xuống đất. Trong khoảnh khắc Chu Vũ Lâu còn chưa định thần, Hạ Sở Dung đã lao ra cửa sổ. Cô quay đầu lại, nhìn Chu Vũ Lâu một lần nữa, nói lời cuối cùng: “Vũ Lâu, kết thúc hết rồi.”

Nói xong, cô lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tòa nhà nội trú bệnh viện 316 có tất cả tám tầng, Hạ Sở Dung nhảy từ tầng tám xuống. Cú va đập thẳng từ độ cao ba mươi mét khiến gân cốt toàn thân cô gãy vụn.

Khi hàng loạt chùm sáng đèn pin chiếu sáng sân bệnh viện 316, Chu Vũ Lâu đang cõng Tưởng Đan, tập tễnh bước từng bước từ tòa nhà nội trú ra.

Điện thoại cầu cứu của Chu Vũ Lâu quả nhiên đã kết nối thành công, phòng cảnh sát của cả hai khu vực có bệnh viện 316 cũ và mới đều nhanh chóng nhận được lệnh của trung tâm tiếp nhận tin báo cảnh sát: Kẻ thủ ác đang bắt giữ con tin, lập tức hành động! Phòng cảnh sát bên phía bệnh viện cũ rất coi trọng vụ việc, trưởng phòng đích thân dẫn đội, các tay súng vũ trang bắn tỉa đều đã vào vị trí sẵn sàng chờ lệnh, nhưng tất cả đều không cần dùng tới.

Vừa rồi, khi Chu Vũ Lâu cõng Tưởng Đan đi xuống, có một khoảnh khắc Tưởng Đan tỉnh lại. Cô hét lên một tiếng lớn, không ngừng run rẩy, toàn thân vùng vẫy kịch liệt, điên cuồng cào xuống vai Chu Vũ Lâu, cuối cùng cô nôn khan vài cái, rồi ánh mắt lạc thần, dần mất tỉnh táo. Các cảnh sát đưa cô vào phòng cấp cứu.

Hàn Kiện và Hoàng Đại Sinh đã đến.

Hàn Kiện nhận được điện thoại của phòng cảnh sát khu vực 316 liền tới ngay. Đồng nghiệp nói với Hàn Kiện qua điện thoại, hung thủ vụ án mạng Phú An vừa nhảy lầu tự vẫn ở bệnh viện 316. Trước khi chết, cô ta còn bắt cóc một con tin vô tội. Đương nhiên, đây đều là thuật lại lời khai của Chu Vũ Lâu.

Trước tiên, Hàn Kiện kiểm tra thi thể của người nhảy lầu dưới chân tòa nhà nội trú của bệnh viện. Không sai, chính là Hạ Sở Dung. Một lát sau, Hàn Kiện và Hoàng Đại Sinh tìm thấy Chu Vũ Lâu tại hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Nhìn thấy Chu Vũ Lâu, Hoàng Đại Sinh không nén nổi sự kinh ngạc. Mặc dù anh đã lờ mờ nhận thấy mối liên quan bất thường giữa Chu Vũ Lâu và vụ án mạng Phú An, nhưng con tin mà Hạ Sở Dung bắt cóc chính là Tưởng Đan, khiến anh vẫn vô cùng bất ngờ, điều đó đồng thời càng khiến anh chắc chắn vào phán đoán trước đây.

“Sao cậu lại ở đây?” Hoàng Đại Sinh hỏi.

“À...” Chu Vũ Lâu cố hết sức để mình trông tự nhiên nhất, trong sự tự nhiên còn bắt buộc phải sót lại chút sợ hãi, chuẩn mực đó rất khó nắm bắt được, nhưng Chu Vũ Lâu cũng tạm ổn, kinh nghiệm biểu diễn lâu năm của anh lúc này cũng phát huy tác dụng. Anh xoa xoa tay, sợ sệt nói với người bạn lâu năm: “Gặp phải một con điên, sút chút nữa thì giết Tưởng Đan, thật là... nguy hiểm quá! Đại Sinh, sao cậu lại đến đây?”

“Tưởng Đan sao rồi?”

“Đang truyền nước, cũng may không có gì nghiêm trọng, cũng không bị thương, chỉ hôn mê.”

Sự quen biết của Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu khiến Hàn Kiện cảm thấy rất bất ngờ. Hoàng Đại Sinh giới thiệu với anh về mối quan hệ giữa hai người họ. Hàn Kiện nói thế giới quả thật nhỏ bé, sau đó bắt đầu hỏi thăm Chu Vũ Lâu về quá trình xảy ra vụ việc.

Hoàng Đại Sinh ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.

Trong cả quá trình đối thoại, tim Chu Vũ Lâu cứ liên tục đập thình thịch. Anh căng thẳng muốn chết! Có một khoảnh khắc, anh thấy tim mình như một quả bóng bay yếu đuối, có thể nổ bất cứ lúc nào. Anh cầu mong cho cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, đồng thời kéo căng hết mọi sợi dây thần kinh, cố gắng để sự căng thẳng của mình trông như là vì bị “bắt cóc vô cớ”, chứ không phải vì đang bịa ra một lời nói dối động trời.

Lời nói dối này liệu có thành công?

Chu Vũ Lâu cũng không biết. Nhưng chỉ có thể làm thế, không còn đường lui. Chu Vũ Lâu nghĩ, nếu để cảnh sát biết được sự thật, thì không còn nghi ngờ gì, bản thân mình sẽ phải chịu tội bao che. Hơn nữa, Hạ Sở Dung đã chết, nếu bây giờ cảnh sát nghi ngờ mình là hung thủ sát hại Đường Khải, thì anh dù có hàng vạn cái miệng cũng không thể giải thích rõ được. Vì vậy, chỉ có thể thử cố gắng chống đỡ xem sao, dù sao Tưởng Đan vẫn đang hôn mê, Hạ Sở Dung sẽ không bao giờ còn mở miệng được nữa, bây giờ mình nói thế nào thì là thế ấy. Nếu ngày mai, hoặc ngày kia Tưởng Đan tỉnh lại, mình sẽ có đủ thời gian để thống nhất lời khai với cô ấy. Tưởng Đan sẽ vô cùng phẫn nộ, nhưng chắc cô ấy sẽ không muốn chồng mình phải ngồi tù đâu.

Đây chính xác là “tìm cơ hội trong nguy hiểm”! Chỉ cần nói sai một câu là có thể lộ ra sơ hở, nhưng Chu Vũ Lâu vẫn đối mặt với rủi ro mà tiến lên, cho dù lời nói dối của anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần, vì Hoàng Đại Sinh đang ngồi ngay bên cạnh.

Cuộc đối thoại như thế này.

Hàn Kiện: “Kể tình hình xem nào.”

Chu Vũ Lâu: “Hôm nay lúc chuẩn bị tan làm, vợ tôi có gọi điện thoại, nói cô ấy thấy có chút không khỏe, hơi sốt, muốn đến bệnh viện 316 kiểm tra. Lúc tôi về đến nhà đã hơn 6 giờ, vợ tôi vẫn chưa về. Nhà tôi ở ngay gần đây, không thể mất nhiều thời gian đến thế được. Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, kết quả là một người phụ nữ nghe điện thoại. Cô ta nói: “Vợ anh đang ở bệnh viện 316, anh đến một mình thôi, không được dẫn theo cảnh sát, nếu không vợ anh sẽ mất mạng.””

“Cậu có quen người phụ nữ kia không?”

“Không quen. Lúc đó tôi sợ gần chết, cô ta nói vợ tôi ở tầng trên cùng khu nội trú bệnh viện 316, tôi bỏ điện thoại xuống liền lập tức tới ngay.”

“Vì sao lại không báo cảnh sát?”

“Không dám. Tôi không biết tình hình như thế nào, mọi thứ đều quá đường đột! Tôi sợ uy hiếp đến sự an toàn của vợ tôi, chỉ còn cách làm theo lời người phụ nữ đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi đến tầng trên cùng khu nội trú, thấy người phụ nữ đó cầm một con dao kề cạnh cổ vợ tôi, lúc đó tôi mụ mị cả đầu! Phản ứng đầu tiên của tôi là cô ta muốn đòi tiền. Tôi nói với cô ta, cô muốn bằng nào tiền tôi đều có thể đưa, cô mau thả vợ tôi ra, nhưng...” Anh day day huyệt thái dương, “Nhưng cô ta nói cô ta không cần tiền, cô ta không muốn sống nữa, mấy hôm trước cô ta vừa giết hại chồng mình, cô ta nói cảnh sát đã phát hiện ra, dù sao cũng phải chết, cô ta phải, phải...”

“Cô ta phải làm gì?”

“Cô ta phải tìm một kẻ chết cùng. Cô ta nói cô ta hận tất cả đàn bà, chồng cô ta vì đi theo một người phụ nữ khác, muốn li hôn với cô ta, nên mới bị cô ta hạ sát. Cô ta bảo, phụ nữ không ai tốt đẹp, đều là... thứ giẻ rách!” Anh ngừng lại trong giây lát, như đang cố gắng nhớ lại, trên thực tế là đang cố gắng “sáng tác”. Anh rùng mình, thở hắt ra mấy hơi rồi mới lại nói tiếp: “Người phụ nữ đó hỏi tôi, vợ anh có ra ngoài quyến rũ đàn ông không? Tôi nói không, cô ấy là một người rất tốt, hơn nữa cô ấy đâu có quyến rũ chồng cô, không thù không oán gì, sao cô lại lôi cô ấy ra xả giận, xin cô tha cho cô ấy, tôi đảm bảo sẽ không nói với ai việc cô giết người. Nhưng cô ta nói, muộn rồi, cảnh sát đã đến nhà cô ta, cô ta chắc chắn khó thoát khỏi tội chết, cô ta bây giờ chỉ muốn tìm một người phụ nữ chết cùng...” Mồ hôi trên trán Chu Vũ Lâu túa ra, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, “Người phụ nữ đó là một kẻ điên rồ! Trước lúc chết còn muốn kéo thêm một người lạ chẳng liên quan gì để chịu tội cùng, thật là đáng sợ.”

Kể xong đoạn vừa rồi, Chu Vũ Lâu âm thầm thở phào một hơi. Cho đến giờ phút này, anh cảm thấy cảnh sát chắc không thể nghe ra được sơ hở gì trong lời nói dối của mình. Anh thực sự cảm ơn đoạn lời mình đã hét lên tối nay khi gọi điện cho 110 báo cảnh sát: “Kẻ điên rồ kia, cô thả vợ tôi ra, cô thả ngay cô ấy ra! Cô để chúng tôi rời khỏi bệnh viện 316 ngay lập tức! Rời khỏi bệnh viện 316... Chúng tôi không thù không oán gì với cô, vì sao cô lại làm như thế? Cô mau thả cô ấy ra... rời khỏi bệnh viện 316...”

Bạn thấy không, từ cuộc gọi này hoàn toàn không thể nghe ra chân tướng sự việc, thực sự chỉ như những gì Chu Vũ Lâu kể với Hàn Kiện, một kẻ điên rồ bệnh hoạn mất nhân tính bắt cóc một con tin vô tội. Thực ra sau khi Chu Vũ Lâu bấm vào nút gọi trong túi quần, anh vốn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn cố gắng để 110 biết địa điểm và tính cấp bách của sự việc mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn lại, cú điện thoại đó đã có một tác dụng không thể ngờ tới. Nó đã tỉnh lược đi tất cả những phần thừa của sự việc một cách hoàn hảo, chỉ thể hiện một cách sinh động sự điên cuồng của kẻ bắt cóc. Đương nhiên, cũng may nhờ sự nhỡ tay làm vỡ điện thoại rất kịp thời của Chu Vũ Lâu lúc đó, mới khiến cuộc điện thoại bị ngắt thật đúng chỗ!

Ngắt thật đúng lúc!

Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp tục. Hàn Kiện hỏi Chu Vũ Lâu: “Khi người phụ nữ đó nói cô ta sát hại chồng mình, anh có biết cô ta đang nhắc đến vụ án mạng ở nhà hàng Phú An không?”

“Ban đầu thì không biết, sau đó, là cô ta tự nói ra.”

“Cô ta nói thế nào?”

“Lúc đó, con dao của cô ta đang kề bên cổ vợ tôi. Tôi sợ cô ta có thể lấy mạng vợ mình bất cứ lúc nào, nên chỉ có thể giả vờ nói chuyện để ổn định tinh thần của cô ta trước. Tôi nói với cô ta: ‘Thực ra cho dù cô có giết chồng mình thật đi chăng nữa thì cũng không vấn đề gì, khi tòa án định tội nhất định sẽ xem xét đến các yếu tố liên quan. Ví dụ như chồng cô bỏ rơi cô trước, hoặc, nếu anh ta thường xuyên dùng bạo lực gia đình với cô, họ cũng không thể không xét đến. Rất nhiều tội phạm giết người đều không bị xử tử, có người thậm chí còn phán tội rất nhẹ, cô hà tất phải tìm cái chết một cách cực đoan như vậy?’ Nhưng người phụ nữ đó nói, những điều trên đều vô tác dụng với cô ta. Chồng cô ta chưa bao giờ đánh vợ, còn rất tốt với vợ, anh ta không cần tài sản gì cả, chỉ cần li hôn là được. Hơn nữa, trước ngày li hôn, chồng cô ta còn muốn mời vợ đến nhà hàng Phú An ăn một bữa cơm, hai người ‘gặp nhau vui vẻ, chia tay hòa bình’. Cô ta nói, tại trong lòng mình không chấp nhận được, nên khi đến nhà hàng Phú An đã mang theo một con dao, vừa vào phòng liền hạ sát chồng mình.”

“Trước đó cậu có biết nhà hàng Phú An xảy ra án mạng không?” Hàn Kiện hỏi.

Chu Vũ Lâu ngẩn người một lát, nói: “Tôi... biết.”

Lời nói dối sau đây quá quan trọng! Chu Vũ Lâu nhìn qua Hoàng Đại Sinh, nói: “Tôi đọc bài báo của Đại Sinh nên mới biết.”

Khi nói xong câu nói này, anh lại liếc nhìn Hoàng Đại Sinh... Hoàng Đại Sinh ngạc nhiên! Bất ngờ... sự bất ngờ giăng đầy trên mặt, đôi mắt trợn tròn nhìn Chu Vũ Lâu! Tiếp đó, miệng Hoàng Đại Sinh mấp máy, hình như có gì đó muốn nói. Lòng Chu Vũ Lâu lập tức chìm xuống đáy vực. Xong rồi! Anh nghĩ, Hoàng Đại Sinh nhất định là muốn nói điều gì đó! Nhưng có nói gì anh cũng phải nhận, vì Hàn Kiện đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Chu Vũ Lâu mệt mỏi cúi gằm mặt, cảm thấy toàn thân run rẩy, như đang ngồi trên đống lửa.

Một lát sau, cũng may, Hoàng Đại Sinh không nói gì cả.

Chu Vũ Lâu có cảm giác như “hồi sinh từ biển lửa”. Hàn Kiện dường như cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường, anh lại tiếp tục hỏi, Chu Vũ Lâu cố gắng trả lời từng câu từng câu một.

Đúng vậy, Chu Vũ Lâu nhất định không được cho Hàn Kiện biết rằng mình đã biết về vụ án mạng đó từ hôm tổ chức lễ cưới rồi. Vì điều đó đồng nghĩa với việc khai hết, hôm Đường Khải chết, anh đang tổ chức lễ cưới ở cùng một nơi. Điều đó có khác gì nói ra chân tướng sự việc. Người cảnh sát trước mặt nhất định sẽ hỏi: Hôm anh tổ chức lễ cưới, chồng người phụ nữ đó chết tại cùng một nhà hàng, chỉ sau vài hôm ngắn ngủi, cô ta lại chạy đến bắt cóc vợ anh. Lấy đâu ra chuyện trùng hợp đến thế? Phía cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra từ đoạn này, họ sẽ đi điều tra, cuối cùng phát hiện ra, lễ cưới hôm đó trễ giờ rất lâu, chú rể mất tăm mất tích, mà đó lại chính là quãng thời gian xảy ra vụ án mạng... Thế nên, Chu Vũ Lâu chỉ có thể đưa tay che trời, bất chấp mạo hiểm bịa ra lời nói dối đó. Dù sao, Chu Vũ Lâu đã phát hiện ra một sự thay đổi quan trọng, cảnh sát phụ trách chính của vụ án này đã đổi người. Những cảnh sát anh gặp ở nhà hàng Phú An hôm đó, hôm nay không thấy ai xuất hiện. Chu Vũ Lâu cũng không biết vì sao lại đổi người, nhưng anh đoán, vị cảnh sát ngồi trước mặt mình chắc không biết anh tổ chức lễ cưới ở nhà hàng Phú An. Điều đó cũng có nghĩa là, trước mặt anh ta, mình có thể không có chút liên quan gì đến vợ chồng Hạ Sở Dung, một người lạ mặt không hơn không kém... Chỉ cần Hoàng Đại Sinh không lắm lời là được!

Hoàng Đại Sinh quả nhiên không nói gì.

Tiếp đó, Hàn Kiện lại hỏi Chu Vũ Lâu làm cách nào gọi điện báo cảnh sát được? Chu Vũ Lâu trả lời một cách thành thực. Ở khâu này, anh không cần nói dối.

Hàn Kiện lại hỏi: “Người phụ nữ đó cuối cùng sao lại nhảy lầu tự sát?”

Chu Vũ Lâu nói: “Tôi nhân lúc cô ta mất cảnh giác, bất ngờ xông lên, đoạt lấy con dao trong tay cô ta. Người phụ nữ đó thấy dù có phản kháng cũng đã không kịp nữa, liền bỏ chạy. Lúc đó vợ tôi đã sợ hãi đến thoi thóp, mọi sự chú ý của tôi đều dồn vào vợ. Lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đó lần nữa, thì cô ta đã leo lên cửa sổ tầng cao nhất. Tôi định ngăn cô ta lại, nhưng không kịp nữa. Sau đó thì các anh đến.”

“Trước lúc nhảy lầu cô ta có nói gì nữa không?”

“Không, không nói gì nữa cả.”

“Cô ta có nói với anh, người phụ nữ chồng cô ta ngoại tình là ai không?”

“Không. Cô ta nói cô ta đã mất rất nhiều thời gian để tìm người phụ nữ đó, nhưng vẫn không tìm thấy. Cô ta nói chồng cô ta hết sức cẩn thận, bảo vệ người phụ nữ đó rất kĩ, thế nên đến giờ cô ta cũng không biết người phụ nữ đó là ai. Cô ta cũng từng theo dõi chồng mình, cũng tra lịch sử cuộc gọi của anh ta, nhưng đều không có thu hoạch gì. Cô ta bảo, chồng mình quá xảo quyệt, đây cũng là điều cô ta hận chồng mình nhất!”

“Anh thấy chồng cô ta liệu có người phụ nữ bên ngoài thật không?”

“Tôi cũng không biết, là cô ta nói thế, ai mà biết được có thật hay không. Người phụ nữ đó điên điên khùng khùng, một chốc thì khóc, một nhoáng thì cười, một lát lại nói chuyện với tôi như người thường. Tôi cũng nói với cô ta, có phải tự cô quá đa nghi, có khi thực ra chẳng có người phụ nữ nào cả, đó chỉ là do cô tưởng tượng ra. Nhưng cô ta nói không thể sai được, cô ta từng phát hiện có vết son đỏ trên áo sơ mi của chồng mình. Hơn nữa cô ta nói, nếu không có người phụ nữ đó, chồng cô ta vì sao lại kiên quyết đòi li hôn. Tôi nghĩ, có thể chính vì cô ta mãi không tìm được người phụ nữ kia, tức quá hóa điên, tâm thần loạn trí bắt cóc bừa một người phụ nữ để xả giận, nào ngờ lại bắt đúng vợ tôi.”

Hàn Kiện trầm ngâm trong giây lát, rồi hỏi Chu Vũ Lâu: “Cậu thực sự có thể chắc chắn, trước đây chưa từng gặp người phụ nữ bắt cóc vợ cậu chứ?”

Chu Vũ Lâu giật thót tim! Anh không biết Hàn Kiện hỏi câu này là có ý gì, nhưng mũi tên bắn đi không thể lấy lại, anh chỉ có thể quả quyết khẳng định: “Chưa, chưa gặp bao giờ.”

“Còn vợ cậu thì sao? Cô ấy trước đây từng có xích mích gì với người phụ nữ này không?”

“Chắc chắn là không, nếu có thì vừa rồi người phụ nữ kia đã nói với tôi rồi. Tôi khẳng định vợ tôi không quen cô ta, cô ta cũng chẳng quen biết gì vợ tôi.”

Cuộc nói chuyện lại kéo dài thêm một lúc nữa, nhưng đều đã là những câu hỏi không mấy quan trọng. Khi kết thúc, Hàn Kiện gọi mấy tiếng “Đại Sinh...”, đầu óc Hoàng Đại Sinh mới sực tỉnh lại. Hàn Kiện vào phòng bệnh thăm “con tin vô tội” một chút, Tưởng Đan vẫn đang hôn mê. Hàn Kiện và các đồng nghiệp thu quân trước, Hoàng Đại Sinh ở lại cùng Chu Vũ Lâu.

Đã hơn 11 giờ đêm, hành lang bệnh viện 316 chỉ còn Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu, họ ngồi trên hai chiếc ghế nhựa lạnh băng ở hai đầu hành lang, không nói một lời.

Một lát sau, Chu Vũ Lâu lên tiếng trước.

“Đại Sinh, mình... muốn giải thích với cậu một chút...”

“Chu Vũ Lâu!”

Hoàng Đại Sinh đứng phắt dậy, bước mấy bước dài tới trước mặt Chu Vũ Lâu, trong người như đang nhét một chiếc quạt li tâm.

“Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã làm gì hả? Tại sao cậu lại nói dối cảnh sát? Người đàn bà đó cậu đã quen từ lâu rồi đúng không? Cậu nói thật cho tôi biết, có phải chính cậu giết người đàn ông đó không?”

“Đại Sinh,” Chu Vũ Lâu cũng đứng dậy, đối diện với Hoàng Đại Sinh, “mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng sự việc không như những gì cậu nghĩ. Xin cậu hãy tin mình, mặc dù chúng ta là bạn bao nhiêu năm, nhưng nếu mình thực sự giết người, mình chắc chắn cũng không thể lôi cậu xuống bùn, biến cậu thành kẻ bao che. Hôm nay mình đã quá mệt mỏi, Tưởng Đan vẫn còn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại được, đầu óc mình rất hỗn loạn, sau này mình sẽ giải thích cho cậu sau...”

“Cậu giải thích ngay bây giờ cho tôi!” Hoàng Đại Sinh giận dữ nhìn người bạn lâu năm, hai mắt phóng ra những tia lạnh, “Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Cậu đang che giấu sự thật, đang gây ảnh hưởng việc điều tra của cảnh sát! Nếu bây giờ tôi đến Sở cảnh sát, thì lát nữa người cậu cần giải thích sẽ không phải là tôi nữa đâu, cậu có hiểu không hả?”

“Đại Sinh, cậu đừng kích động...”

“Đừng kích động? Cậu giả vờ giả vịt nói dối cảnh sát ngay trước mặt tôi rồi bảo tôi đừng kích động? Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu đã quen người đàn bà đó từ lâu rồi không? Hôm đám cưới cậu mất tích lâu như vậy rốt cuộc là đi làm gì hả? Thực ra hoàn toàn không có chuyện con gái cậu bị ốm đúng không? Tất cả đều do cậu bịa đặt! Còn nữa, hôm nay lúc ở tòa nhà Hoàn Vũ, suốt cả buổi cậu đã ở cùng người đàn bà đó đúng không...?”

“Đúng, ở cùng.”

“Cậu đã quen cô ta từ lâu.”

“Quen lâu rồi.”

“Quan hệ của hai người không bình thường.”

“Không bình thường.”

“Chồng cô ta phát hiện ra mối quan hệ của hai người.”

“Phát hiện ra rồi.”

“Hôm đám cưới cậu, chồng cô ta cũng đến.”

“Đã đến.”

“Cậu giết anh ta!”

“Không! Hôm đó, lúc ở cửa nhà hàng, cậu vừa đi vào thì mình nhìn thấy chồng cô ta. Mình không biết anh ta tìm được tới đó bằng cách nào, nhưng anh ta chắc chắn không có ý tốt, lúc đó mình rất lo lắng. Mình và anh ta vào căn phòng riêng đó, mình hỏi anh ta định làm gì, cậu biết anh ta nói thế nào không? Anh ta bắt mình phải công khai thừa nhận việc mình và vợ anh ta có quan hệ bất chính ngay trong buổi lễ, bắt mình cầu xin Tưởng Đan tha thứ trước mặt mọi người, nếu mình không đồng ý thì anh ta sẽ làm loạn cả hội trường lên! Đại Sinh... Cậu biết không? Người đàn ông đó đang chà đạp lên mình, anh ta muốn hủy hoại cả cuộc đời mình!”

“Thế nên cậu giết anh ta?”

“Không! Mình đồng ý trả anh ta mười lăm vạn, lập tức trả, anh ta đã đồng ý. Nhưng lúc đó người phụ nữ kia đột nhiên bước vào, cô ta vừa vào đến cửa, đã đâm ngay một nhát dao vào ngực chồng mình!”

Khi nhắc đến từ “dao”, rõ ràng Chu Vũ Lâu thấy người mình mềm nhũn. Anh nói tiếp: “Lúc đó mình mụ mị cả đầu óc, người phụ nữ đó cực kì điên rồ, đâm một nhát rồi cô ta còn tiến lại đâm thêm nhát nữa, sau đó người đàn ông kia ngã vật ra đất và chết. Lúc đó đầu óc mình trống rỗng, trên lầu mấy trăm người đang chờ đợi hôn lễ của mình, mình phải làm sao đây? Mình có thể làm gì được? Mình chỉ có thể bỏ đi. Chỉ có thể vờ như không biết gì! Cậu bảo mình đi báo cảnh sát ư? Để cảnh sát đến điều tra mình? Thẩm vấn nhân chứng? Biến lễ cưới thành scandal? Để mọi người đều biết, trở thành trò cười muôn đời? Hả? Hoàng Đại Sinh cậu nói cho mình nghe xem, nếu là cậu, cậu có gan đó không?”

Giọng Chu Vũ Lâu trầm hẳn xuống, không biết những lời phía sau là nói cho Hoàng Đại Sinh nghe hay đang lẩm bẩm với chính mình.

“Sau lễ cưới mình mãi không dám bật máy, mình mong cho chuyện này âm thầm qua đi, sau đó mọi thứ lại trở về như ngày nào. Nhưng mình đã sai. Hôm qua, ngày đầu tiên mình đi làm, người phụ nữ kia đã đến trường tìm mình, nào ngờ cô ta... hăm dọa, bắt mình phải bỏ Tưởng Đan để đến với cô ta, nếu không sẽ đi vu cáo rằng mình đã sát hại chồng cô ta! Tối qua cô ta còn xuất hiện ở hành lang nhà mình như một vong hồn. Mình sắp bị cô ta ép đến phát điên. Vì thế, hôm nay mình hẹn gặp cô ta, mình cảnh cáo nếu còn tiếp tục làm phiền mình, mình sẽ đi báo cảnh sát, bất kể đúng sai cả hai cùng chết. Dù sao cô ta cũng thấy sợ, mình cứ nghĩ như thế này là có thể kéo dài thêm một thời gian nữa. Nhưng ai ngờ, hôm nay khi về nhà, cô ta phát hiện ra cảnh sát đã tới nhà, cô ta tưởng mình báo cảnh sát, nên điên cuồng mất hết lí trí, dám chạy tới nhà mình bắt cóc Tưởng Đan.” Chu Vũ Lâu ngồi xuống ghế, toàn thân như tê liệt, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng ở tòa nhà nội trú: “Vừa rồi, người phụ nữ đó kề dao vào cổ Tưởng Đan, có mấy lần, chỉ xém chút nữa, chỉ một chút thôi... là đã giết cô ấy. Mình cũng không biết vì sao lại thành ra thế này, mình không biết...”

“Thế nên cậu đã đẩy cô ta xuống?” Hoàng Đại Sinh nói.

“Không phải mình.” Chu Vũ Lâu ngẩng đầu, “Sau đó mình đã giải thích rõ với cô ta, không phải mình báo cảnh sát, có thể là người bảo vệ khu nhà của họ đã lật tẩy cô ta. Sau khi nghe xong cô ta liền thả Tưởng Đan ra, chạy tới bên cửa sổ, rồi nhảy xuống.” Chu Vũ Lâu ngồi co rúm lại trên ghế.

Một lát sau, Hoàng Đại Sinh hỏi anh: “Có thật như vậy không?”

Chu Vũ Lâu khẽ gật đầu.

“Nhưng cho dù đó đều là sự thật, thì cậu cũng vẫn luôn bao che cho một kẻ giết người. Hôm đám cưới, cảnh sát đã cầm ảnh Đường Khải đến hỏi cậu, cậu nói mình không quen người đàn ông đó.”

“Đúng thế.” Chu Vũ Lâu ngửa mặt lên, nét mặt đầy đau khổ nhìn Hoàng Đại Sinh, “Mình đã nói rồi, mình không đủ dũng cảm để nói sự thật với cảnh sát, như thế cả cuộc đời mình coi như hết.”

“Cậu quen người phụ nữ đó bao lâu rồi?”

“Chưa lâu lắm. Hôm đó vốn dĩ mình chỉ đi ăn cùng cô ta, ai ngờ cô ta đã đặt phòng từ trước. Bọn mình vừa bước vào, chồng cô ta không hiểu sao đột nhiên xuất hiện. Đó là lần đầu tiên mình gặp người đàn ông đó. Lần thứ hai chính là hôm ở đám cưới, trong phòng riêng ở nhà hàng Phú An. Người phụ nữ đó vừa vào phòng đã giết anh ta... giết anh ta...” Chu Vũ Lâu nặng nhọc thở hắt ra một tiếng, ngẩn ngơ một hồi, dùng bốn chữ để kết thúc câu chuyện đáng buồn này.

“Chỉ có thể thôi.”

Cửa phòng cấp cứu mở, một y tá thò đầu ra gọi họ vào.

Tưởng Đan nằm trên giường bệnh, hai mắt mở vô hồn, hơi thở đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thấy chút khí sắc, khuôn mặt hiện rõ sự nhợt nhạt. Chu Vũ Lâu và Hoàng Đại Sinh bước lại cạnh giường cô, cô cất tiếng rất nhỏ như đang nói mơ: “Về nhà.”

Chu Vũ Lâu lại tìm bác sĩ tới kiểm tra tình hình của cô một lần nữa, bác sĩ nói có thể về nhà nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, không được để bị kích động lần nữa, tốt nhất là có thể nằm nghỉ trên giường vài hôm.

Tối hôm đó, Hoàng Đại Sinh đưa Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan về nhà, đưa lên lầu, rồi vào phòng. Chu Vũ Lâu đỡ Tưởng Đan, nằm xuống trên giường. Đến khi anh từ phòng ngủ bước ra, Hoàng Đại Sinh đã đi mất.

Đến Sở cảnh sát rồi sao? Chu Vũ Lâu nghĩ vậy, không kìm được lại cười lên đau khổ. Anh biết, Hoàng Đại Sinh sẽ không làm vậy, dựa vào tình nghĩa gần hai chục năm qua, Hoàng Đại Sinh sẽ không đi. Ít nhất, thì tối nay cũng sẽ không.

Vậy còn ngày mai? Chuyện của ngày mai, thì để ngày mai rồi tính vậy.

Chu Vũ Lâu thấy mỗi khớp xương khắp người mình đều buốt ê đau mỏi. Ngủ một giấc đi vậy, anh tự nhủ lòng, nhất định phải ngủ thật ngon, giấc ngủ này đến không dễ dàng. Chu Vũ Lâu bỗng nhiên cảm thấy một sự thanh thản mà đã lâu không có được, thứ chia tay anh đã quá lâu, tưởng đã trăm năm. Bây giờ thì tốt rồi, Hạ Sở Dung đã chết một cách sạch sẽ, gọn gàng, đúng thời điểm, hợp lí, không để lại chút tai họa tiềm ẩn nào. Anh thực sự hi vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, mọi thứ đều kết thúc. Nhưng... Nào ai bắt chuẩn được mạch đập của vận mệnh? Ai biết được phút giây này là lúc sự rắc rối kết thúc, hay sự rắc rối mới bắt đầu?

Chu Vũ Lâu quay người định về phòng ngủ, lại nhìn thấy Tưởng Đan xách một chiếc vali da, lảo đảo bước từ trong phòng ngủ ra. Chu Vũ Lâu còn đang ấp ủ lời muốn nói, thì Tưởng Đan đã bước tới đứng trước mặt anh, nhìn anh, trầm giọng hỏi: “Hôm đó, ở nhà hàng Phú An, anh nhìn người đàn bà đó giết chồng cô ta, rồi lên lầu cưới tôi?”

Chu Vũ Lâu im lặng.

Một cái tát, một tiếng “bốp”, vang giòn. Mặt Chu Vũ Lâu bỏng rát. Tưởng Đan loạnh choạng đi tới bên cửa.

“Li hồn đi.” Nói xong, Tưởng Đan đi ra ngoài. Cánh cửa chính “rầm” vang một tiếng đóng lại sau lưng cô.

Chu Vũ Lâu đứng giữa nhà, mãi không động đậy. Sự bỏng rát sót lại trên mặt và mùi khét thoang thoảng bay ra từ trong nhà bếp đều nhắc nhở anh, tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.