⚝ 3 ⚝
Sáng hôm sau, khi bước vào nhạc viện, đầu óc Chu Vũ Lâu vẫn còn ong ong. Tối qua anh ngủ rất sâu, nhưng ác mộng triền miên không dứt.
Có một đoạn trong cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy vẫn còn ghi rõ trong đầu anh: Tưởng Đan đã về nhà, cười vui tung tăng, trên tay ôm bó hồng lớn, còn có hai cành bách hợp, giống như bó hoa cầm tay hôm đám cưới. Chu Vũ Lâu mừng rỡ nhìn sang, nhưng anh bất chợt cảm thấy Tưởng Đan ăn nói kì quặc, không rõ đầu đuôi, trạng thái bất thường... Trong chớp mắt, Tưởng Đan đã biến mất. Anh nhìn quanh khắp nơi, bỗng nhiên nghe thấy Tưởng Đan gọi mình phía sau. Anh quay đầu lại... Tưởng Đan đột nhiên biến thành Hạ Sở Dung! Bó hoa hồng biến thành con dao nhọn, Hạ Sở Dung giơ dao lên đâm về phía anh... Giấc mộng đó suýt nữa khiến anh tè cả ra quần.
Giấc mơ, ai biết đó là thứ còn sót lại của ngày hôm qua, hay là lời sấm truyền cho ngày mai.
Hai tiết đầu có giờ dạy, Chu Vũ Lâu vừa định đến phòng luyện đàn, thì nhận được điện thoại của Tạ Lam. Tạ Lam bảo anh bớt thời gian đến phòng viện trưởng một lát. Chu Vũ Lâu đồng ý, nói sau khi hết tiết thứ hai sẽ tới.
Tạ Lam không bảo Vương Nguyệt gọi cuộc điện thoại này. Bà vốn công tư phân minh, nếu đã là việc riêng, thì sẽ tự mình giải quyết. Chu Vũ Lâu biết, cô con gái yêu nửa đêm xách vali về nhà mẹ đẻ, sắc mặt nhợt nhạt, chân tay yếu ớt, tình trạng đó nhất định khiến cha mẹ bất ngờ đến tái mặt. Anh không biết Tưởng Đan đã nói chuyện với họ đến mức độ nào. Anh nghĩ, để lát nữa gặp mặt Tạ Lam rồi tùy cơ ứng biến.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Tư Nghiệp đang bưng một bát trứng chần đến bên giường của con gái.
Tối qua, Tưởng Đan quả thực đã khiến hai ông bà già sợ gần chết, nhưng cô không hề nói gì với họ, chỉ nói một câu đơn giản “cãi nhau với Vũ Lâu”, liền định lên giường đi ngủ. Tạ Lam nào chịu bỏ qua, cứ hỏi đi hỏi lại lí do. Thấy Tưởng Đan cắn răng không nói, định gọi điện cho Chu Vũ Lâu, nhưng bị Tưởng Tư Nghiệp nói hết mọi lẽ ngăn lại. Tưởng Tư Nghiệp vừa nghỉ hưu ở Sở Nghiên cứu Nghệ thuật tỉnh, đang chán vì ngày ngày không có việc gì làm, con gái đột nhiên về nhà thành ra khiến ông có chút vui mừng. Ông nghĩ thoáng hơn Tạ Lam, hai vợ chồng trẻ có chút xung đột, cãi nhau mấy câu cũng khó tránh, tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ một chuyến cũng không sao, cứ coi như con gái về nhà thăm người thân cũng được.
Từ nửa đêm về sáng Tưởng Đan bắt đầu sốt, sau khi uống hai viên hạ sốt thì ngủ mê mệt đến khi trời sáng. 8 giờ sáng, cô gọi điện cho nhà xuất bản, nói trong người không khỏe, xin nghỉ làm. Sau đó cứ nằm im bất động, nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ thế trào ra.
Vừa rồi, Tưởng Tư Nghiệp đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp một hồi lâu, lúc đi ra trên tay có thêm một bát tô sứ tinh xảo, bên trong đựng bốn quả trứng chần căng tròn, phía trên rắc điểm vài cọng hành và rau mùi. Vừa đưa đến bên giường con gái, thì tiếng chuông cửa vang lên. Tưởng Đan nói: “Bố, có khách đến, bố bỏ tạp dề ra đi.” Tưởng Tư Nghiệp hỏi nhỏ cô con gái: “Là một bà già phải không?” Tưởng Đan nói: “Không, là Hoàng Đại Sinh.”
Vừa rồi, Hoàng Đại Sinh gọi điện cho Tưởng Đan, biết cô đã về nhà bố mẹ đẻ.
Hoàng Đại Sinh đặt giỏ hoa quả xuống, hàn huyên vài câu với Tưởng Tư Nghiệp, rồi đi vào phòng Tưởng Đan. Nhìn thấy Hoàng Đại Sinh, nước mắt Tưởng Đan lại trào ra. Tưởng Tư Nghiệp đóng cửa phòng lại.
Cuộc nói chuyện rất nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
Hoàng Đại Sinh nói: “Tưởng Đan, em biết đấy, anh là bạn thân nhất của Vũ Lâu, anh chắc chắn sẽ không hại cậu ấy. Con người ai cũng sẽ có rắc rối, có rắc rối rồi thì cần được giúp đỡ. Trên thế gian này, nếu nói có ai đó bằng lòng giúp đỡ Chu Vũ Lâu một cách chân thành, chắc chắn anh sẽ là một trong những người đó, nhưng muốn giúp cậu ấy, thì nhất định phải biết trước chân tướng sự việc như thế nào...”
“Anh đừng nói nữa!” Tưởng Đan ngắt lời Hoàng Đại Sinh, “Đại Sinh, anh không phải là người rào trước đón sau, có điều gì anh cứ nói thẳng.”
“Được, tối qua anh đã nói chuyện với Vũ Lâu, cậu ấy cũng đã nói với anh về chuyện giữa cậu ấy và người phụ nữ kia. Anh nghỉ, bọn em ở cùng nhau trong tòa nhà nội trú bệnh viện 316 lâu như thế, người phụ nữ đó nói với Vũ Lâu điều gì, em chắc chắn đều biết. Giờ anh chỉ muốn nghe một câu của em, chồng người phụ nữ đó rốt cuộc có phải Vũ Lâu giết hay không?”
“Đại Sinh, Chu Vũ Lâu rốt cuộc làm những gì đã không còn liên quan gì đến em nữa. Em đã không còn là vợ anh ta, anh cứ đi hỏi anh ta ấy.”
“Tưởng Đan, việc của hai người bọn em tự giải quyết, nhưng cứ coi như em giúp anh một việc đi, có được không? Xin em hãy nói sự thật cho anh biết, Vũ Lâu rốt cuộc có giết người đàn ông đó hay không?”
Ánh mắt Tưởng Đan vô hồn, không chớp, nhìn Hoàng Đại Sinh một cách nghiêm túc.
“Đại Sinh, đây là lần cuối cùng em nói chuyện có liên quan đến Chu Vũ Lâu. Anh nghe cho kĩ đây, người đàn ông đó bị vợ anh ta giết, điều này do chính miệng người phụ nữ kia nói ra tối qua. Cô ta nói cô ta vì Chu Vũ Lâu mà phản bội chồng, ruồng bỏ gia đình, còn vì anh ta mà giết người, bọn họ một người ở trên lầu cưới vợ, một người ở dưới lầu giết chồng, đây là tất cả những gì em biết. Đại Sinh, anh về đi, em biết anh đang theo dõi vụ án này. Chu Vũ Lâu ngay từ đầu đã biết người phụ nữ đó là hung thủ, anh ta vẫn luôn bao che cho cô ta, giấu cảnh sát sự thật, nếu anh nói điều này cho cảnh sát biết, em tuyệt đối không ngăn cản. Đại Sinh, anh về đi.”
Lần này Tạ Lam phá lệ. Bà đã nói chuyện gia đình với Chu Vũ Lâu ở văn phòng: “Hai đứa mới cưới mấy hôm, sao lại thành ra thế này?”
Điều khiến Chu Vũ Lâu vui mừng, là Tưởng Đan không hề nói với người thân về nguyên nhân cãi nhau thực sự. Và Tạ Lam cũng không hề truy hỏi, bà chỉ ân cần kể lại những ân ân oán oán của mình và Tưởng Tư Nghiệp năm xưa, rồi kiên định coi Tưởng Tư Nghiệp như một hình mẫu của những ông chồng, lấy đó dạy bảo Chu Vũ Lâu nên đối xử với vợ như thế nào, phải khoáng đạt, phải khoan dung, phải thông cảm, phải thương yêu cô ấy... Nói đến đoạn xúc động, Tạ Lam không kìm được, nước mắt rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào. Chu Vũ Lâu từ đầu chí cuối vẫn cung kính ngồi ở ghế đối diện với bà, không ngừng vâng dạ, lấy sự ăn năn để báo đáp những lời răn dạy. Cuối cùng, anh hỏi Tạ Lam, mẹ xem, con có thể đến đón Đan Đan về rồi phải không ạ? Tạ Lam nghĩ một thoáng rồi nói, bây giờ nó còn đang giận con nhiều lắm. Thế này đi, để nó ở bên nhà mẹ mấy hôm, đợi bớt giận rồi tính tiếp. Khi bước ra khỏi văn phòng của Tạ Lam, Chu Vũ Lâu gặp trợ lí viện trưởng Vương Nguyệt. Vương Nguyệt bông đùa Chu Vũ Lâu: “Ái chà, nghe nói nhà trưởng khoa Chu có ‘tân hôn biệt’ [16] hả?” Chu Vũ Lâu cười đau khổ một tiếng, nói, cô Vương nhạy tin thật đấy, may mà cô không chuyển sang phòng báo chí của Học viện, không thì tôi phải kiếm nơi khác mới sống được mất.
Chu Vũ Lâu quay về văn phòng, lấy chiếc túi của Hạ Sở Dung từ trong ngăn kéo ra, đi ra ngoài kiếm một chỗ không người, đốt sạch chiếc túi, điện thoại của Hạ Sở Dung và những thứ bên trong. Trong ánh lửa bập bùng, anh cầu khấn Hạ Sở Dung đừng hiểu lầm gì, anh chỉ muốn tiêu hủy những thứ này, chứ tuyệt đối không muốn gửi xuống cho cô. Cho dù cô có nhận được thật, cũng xin đừng dùng chiếc điện thoại đó gọi cho anh nữa. Lửa cháy chẳng mấy chốc đã tắt, một cơn gió nhẹ cuốn bay tro tàn. Chu Vũ Lâu thì thầm trong lòng một câu “hi vọng ở nơi đó Hạ Sở Dung được bình an”, rồi quay về hướng ngược lại hướng bay của tro tàn, lặng lẽ rời đi.
Hoàng Đại Sinh đi từ nhà Tạ Lam ra, loanh quanh ở bên ngoài một hồi lâu, cảm thấy bụng dạ cồn cào, lòng như tơ vò, sau đó, anh vẫn đến đại đội Nhân Huệ. Khi anh vào phòng, Hàn Kiện đang nghe đoạn ghi âm cuộc gọi do Trung tâm chỉ huy 110 trích xuất. Thấy Hoàng Đại Sinh bước vào, Hàn Kiện lại mang đoạn ghi âm ra mở cho anh nghe một lượt.
Giọng của Chu Vũ Lâu
“Kẻ điên rồ kia, cô thả vợ tôi ra, cô thả ngay cô ấy ra! Cô để chúng tôi rời khỏi bệnh viện 316 ngay lập tức! Rời khỏi bệnh viện 316... Chúng tôi không thù không oán gì với cô, vì sao cô lại làm như thế? Cô mau thả cô ấy ra... rời khỏi bệnh viện 316...” Tiếp đó là tiếng hét như xé họng của Hạ Sở Dung.
Hàn Kiện nói, anh bạn này của cậu cũng nhanh trí thật đấy.
Đúng lúc này thì đồng nghiệp của Hàn Kiện đưa tin tức mới từ nhà hàng Phú An về. Họ mang ảnh của Hạ Sở Dung đến nhà hàng Phú An điều tra, kết quả quả nhiên có một lao công của nhà hàng nói, buổi sáng hôm xảy ra vụ án mạng, cô này có thấy người phụ nữ trong ảnh rời khỏi nhà hàng từ phía cửa ngách. Nữ lao công nói, lúc đó cô đang định đẩy xe đựng đồ vào bên trong, thì người phụ nữ đó bỗng nhiên đi từ trong cửa ra, suýt chút nữa thì đâm vào cô, lúc đó cũng không thấy gì, bây giờ nghĩ lại, đúng là rất có vấn đề, khoảng thời gian mà nữ lao công nói rất khớp với thời gian tử vong của Đường Khải.
Hàn Kiện hỏi Hoàng Đại Sinh: “Vợ anh bạn cậu thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”
Hoàng Đại Sinh cắn chặt răng, trả lời Hàn Kiện: “Tỉnh rồi, tôi vừa đến thăm cô ấy, tình tiết cô ấy kể... cũng gần giống những gì bạn tôi nói tối qua, cô ấy cũng... sợ gần chết.” Nói xong, Hoàng Đại Sinh thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, chỉ hận một nỗi không thể lập tức biến mất không còn dấu tích gì.
Hàn Kiện nhờ Hoàng Đại Sinh thay mặt đại đội cảnh sát gửi lời xin lỗi đến bạn anh, nói rằng nếu sớm bắt được người phụ nữ kia thì đã không xảy ra sự việc ngày hôm qua.
Hoàng Đại Sinh vội về tòa soạn đăng bài, Hàn Kiện phải đến Sở cảnh sát thành phố làm thủ tục thuyên chuyển, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Khi sắp chào ra về, Hàn Kiện bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Hoàng Đại Sinh: “À, Đại Sinh này, hai hôm trước chẳng phải cậu bảo tôi là đúng vào hôm xảy ra án mạng, cậu có người bạn tổ chức đám cưới ở nhà hàng Phú An sao? Cậu cũng có thể mang ảnh Hạ Sở Dung đến hỏi họ xem, biết đâu họ cũng nhìn thấy cô ta thì sao.”
Hoàng Đại Sinh ậm ừ cho qua: “À... vâng...”
Thực ra Hàn Kiện chỉ nói đùa, nhưng trong lòng Hoàng Đại Sinh quá bối rối.
Hai tiếng sau, Hoàng Đại Sinh đã ra một quyết định quan trọng.