← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Hoàng Đại Sinh đã xin nghỉ việc.

Hai tiếng đồng hồ trước, Hoàng Đại Sinh từ đại đội Nhân Huệ trở về tòa soạn, bắt đầu viết tin bài về vụ án mạng tại nhà hàng Phú An. Đương nhiên, sẽ không còn phóng sự dài về quá trình phá án, anh chỉ viết khoảng vài trăm chữ gọi là đối phó với một bài tin tức, nói qua về “quá trình xảy ra vụ án” cho xong chuyện.

Ngòi nổ vẫn nằm ở tiêu đề bài viết.

Tiêu đề Hoàng Đại Sinh chọn là “Phá vụ án mạng Phú An – Người đàn bà giết chồng rồi bắt cóc người đi đường, trong lúc hoang mang nhảy lầu tự kết liễu”. Vị Chủ biên mắt đeo “đít chai” khi thấy tiêu đề này rất không hài lòng. Ông gọi Hoàng Đại Sinh đến văn phòng, nói, Đại Sinh, tiêu đề này cậu đặt bình thường quá, không thể hiện được chút nào phong cách sắc bén của cậu. Không thể vì bài báo trước tôi đổi tiêu đề của cậu, mà cậu “sửa sai quá đà” như thế chứ. Tiêu đề bài báo này nên sửa thành, “Phá vụ án mạng Phú An – Điên cuồng mất lí trí, người đàn bà giết chồng bắt cóc người đi đường rồi nhảy lầu tự kết liễu, không biết hối cải”. Cậu xem, chúng ta phải nhấn mạnh vào người đàn bà giết chồng, sự điên cuồng của cô ta đã đến mức khiến người ta phải dựng tóc gáy. Để xả nỗi hận của riêng mình, cô ta thậm chí bắt cóc bừa một người vô tội, nếu ai cũng như thế, thì còn gì là trật tự xã hội nữa? Thế nên trong tiêu đề nhất định phải nhấn mạnh vào sự điên cuồng và ngu dốt của cô ta, hơn nữa cần cho thêm đoạn “không biết hối cải” để cảnh báo bạn đọc! Hoàng Đại Sinh nói luôn không do dự: “Cái gì mà người đi đường? Sao bác biết cô ta gặp người đi đường là bắt cóc bừa bãi?” Tổng biên tập nói: “Ơ hay? Chính trong bài báo của cậu viết như thế còn gì.” Hoàng Đại Sinh nói: “Vâng, thưa chủ biên, bác thấy như thế nào thuận mắt thì cứ sửa như thế đi.”

Hoàng Đại Sinh rời khỏi phòng chủ biên, một lát sau, lại gõ cửa đi vào, nói: “Chủ biên, cháu đã quyết định rồi, cháu muốn nghỉ việc.”

Điều này hoàn toàn không phải quyết định bốc đồng. Vừa rồi, Hoàng Đại Sinh đứng một lúc lâu trước cửa sổ phòng biên tập, nghĩ đi nghĩ lại. Chuyện của Chu Vũ Lâu khiến anh ảo não, nhưng là bạn thân của Chu Vũ Lâu, anh lại không có cách nào đứng hoàn toàn trên lập trường chính nghĩa mà nói ra sự thật, điều đó càng khiến anh phiền muộn. Anh thấy mình đã không còn xứng đáng với tư cách của một nhà báo, nhất là một nhà báo mảng pháp luật nữa, đã thế thì nghỉ luôn cho xong. Hơn nữa, sự việc đã đến nước này, ắt sẽ có người phải chịu trừng phạt, như thế mới công bằng. Nếu như người đó không thể là Chu Vũ Lâu, thì chỉ có thể là bản thân mình thôi. Buông bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích, phá hủy tiền đồ tươi sáng, sự trừng phạt đó, Hoàng Đại Sinh nghĩ rằng, có khi vẫn chưa đủ.

Dùng sai lầm của bạn bè để trừng phạt bản thân mình, chắc có thể coi là cảnh giới cao nhất của tình bạn rồi.

Lời nói của Hoàng Đại Sinh khiến chủ biên ngẩn người.

“Đại Sinh, cậu sao thế? Chỉ vì cái tiêu đề đó sao?”

“Không ạ.” Hoàng Đại Sinh giải thích, “Mấy hôm nay cháu đã nghĩ kĩ rồi. Nói thế nào nhỉ? Cháu... có lẽ hoàn toàn không hợp để trở thành một nhà báo. Thiên chức của nhà báo là viết lại sự thật, nhưng... Nói tóm lại, cháu không thể cho phép bản thân mình làm ô uế nghề này...” Những lời phía sau là những lời tự nhủ, nhưng mặt vị chủ biên già đã biến sắc.

“Đại Sinh! Cậu đã tự dựng tin tức sao? Cấp trên có biết không...?”

Hoàng Đại Sinh mỉm cười: “Không nghiêm trọng đến thế ạ, chỉ là cháu cảm thấy mình không hợp làm nghề này. Chủ biên, cảm ơn bác mấy năm nay đã dạy dỗ cháu. Cháu biết, thực ra bác lúc nào cũng yêu quý cháu, cháu sẽ biết ơn bác mãi mãi. Thật sự, bác đừng nghĩ nhiều, không có gì cả, cháu thực sự cảm thấy nghề này không hợp với mình, chỉ là một thứ cảm giác thôi ạ.”

Chủ biên nói: “Thế cháu cũng không thể vì một thứ cảm giác mà đập cả bát cơm của mình chứ, không làm nhà báo nữa thì cháu định làm gì?”

Câu trả lời của Hoàng Đại Sinh suýt nữa khiến vị chủ biên ngã lăn từ trên ghế xuống.

Anh nói: “Lấy vợ ạ.”

Ngay buổi tối hôm xin nghỉ việc, Hoàng Đại Sinh hẹn Lữ Thanh ra ngoài, hai người ngồi ở một quán bar đến nửa đêm.

Thực ra Hoàng Đại Sinh vẫn luôn có cảm tình với Lữ Thanh, anh cũng biết Lữ Thanh còn có cảm tình với mình nhiều hơn thế. Mấy lần, Lữ Thanh muốn thổ lộ tâm tư với Hoàng Đại Sinh, đều bị Hoàng Đại Sinh đánh trống lảng. Thực ra không vì điều gì khác, chỉ vì Hoàng Đại Sinh cảm thấy mình suốt ngày đặt hết tâm trí vào công việc, điều đó chắc chắn sẽ khiến ý thức trách nhiệm với gia đình bị giảm bớt. Hơn thế nữa, công việc của nhà báo mảng pháp luật đôi khi có chút nguy hiểm. Tại hiện trường một đợt ra quân triệt phá xã hội đen, một viên đạn đã bay sượt qua mép tai anh, rất may lúc đó nguồn điện của máy ảnh gặp sự cố, anh nghiêng đầu kiểm tra, nếu không giờ này anh đã thành liệt sĩ được một năm rưỡi. Những sự việc như thế này đâu phải chỉ xảy ra một lần, thế nên Hoàng Đại Sinh cảm thấy, né tránh tình cảm của Lữ Thanh có thể chính là có trách nhiệm hơn với cô ấy.

Nhưng hôm nay, mọi sự do dự đều đã không còn. Hơn nữa, Hoàng Đại Sinh bỗng có một khát vọng bỏng cháy, hi vọng có một luồng sức mạnh ấm áp bao bọc lấy mình. Thứ khát vọng đó thật mãnh liệt, như sự trông chờ lò than hồng giữa mùa đông.

Sự kích thích mạnh nhất chắc chắn sẽ đến từ người gần gũi nhất.

Mấy năm nay, Hoàng Đại Sinh làm việc với phía cảnh sát, cũng có gặp gỡ các đối thủ của cảnh sát, tận mắt chứng kiến từng người một, phạm phải những sai làm giống hoặc khác nhau, rồi chịu những hình phạt nặng có nhẹ có... Nhưng trước giờ anh đều coi mình là kẻ đứng ngoài, bình tĩnh quan sát. Vì những người đó đều là người lạ, không có quan hệ trực tiếp nào với cuộc sống của Hoàng Đại Sinh. Nhưng lần này, đây là người bạn thân thiết nhất trong hơn nửa đời người của anh. Hoàng Đại Sinh bỗng nhiên cảm thấy, những thứ tưởng chừng như xa vời kia thực ra ở ngay bên cạnh, những dục vọng nguy hiểm, những oán giận thấu trời, những cám dỗ trí mạng, những lưỡi dao điên cuồng... Tất cả đều ẩn sâu không hé lộ mà lại rõ rệt như ban ngày, gần ngay trước mắt, giơ tay là chạm tới.

Đời người thực sự đáng sợ vậy sao? – “Đúng vậy.” Trong lòng anh, Chu Vũ Lâu trả lời.

Hoàng Đại Sinh thấy hơi lạnh. Anh muốn mình được sưởi ấm. Anh muốn xây tổ ấm với một cô gái lương thiện, xây một mái nhà có thể khiến anh cảm thấy an toàn và yên ổn.

Ở quán bar, sau khi uống xong một vại bia, Hoàng Đại Sinh mới kể với Lữ Thanh chuyện anh nghỉ việc. Lữ Thanh vô cùng kinh ngạc, vội hỏi nguyên nhân. Hoàng Đại Sinh chỉ nói qua loa là do làm việc quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Lữ Thanh nói: “Như thế cũng tốt, con người ai cũng có lúc không muốn làm gì cả, nhất định không được ép buộc bản thân mình, dù sao anh cũng ‘tài cao tám đấu’, lo gì không tìm được việc làm, hay là, đừng đi đâu nữa, cứ ở nhà viết những thứ mình thích thôi, như em đây này.”

“Như em ấy à?” Hoàng Đại Sinh nói, “Hay là, thôi thì... ở với em luôn cho xong.”

Lữ Thanh ngẩn người, mặt đỏ bừng bừng: “Nói gì thế hả?”

“Anh nói thật mà.” Hoàng Đại Sinh uống ừng ực một hơi, cố gắng gạt đi sự ngượng ngùng, “Lữ Thanh, nếu em thấy con người anh cũng tạm được không gây phiền phức, em xem, em có thể xem xét việc... làm vợ anh được không?”

Điều này đến quá bất ngờ, Lữ Thanh chân tay luống cuống.

“Anh làm sao thế? Quá chén rồi phải không? Có phải hoa mắt nhìn nhầm người không hả?”

“Không, Lữ Thanh, thực ra anh vẫn luôn thích em, chỉ là trước đây anh cứ nghĩ làm nghề này suốt ngày phơi mưa phơi gió, không có gì là chắc chắn cả. Bây giờ thì ổn rồi, sẽ không còn những việc tạp nham đó nữa, anh thực sự muốn được yên tâm ở bên em. Hai chúng ta đều không còn trẻ nữa, đời người chớp mắt một cái là xong, em thấy đúng không? Em cứ suy nghĩ kĩ, anh nói thật lòng đấy.”

Hoàng Đại Sinh nắm chặt bàn tay Lữ Thanh đang để trên bàn. Cô rụt tay lại, cúi đầu bật khóc.

Một lát sau, Lữ Thanh ngẩng đầu hỏi: “Đây có được coi là cầu hôn không?”

Hoàng Đại Sinh vội gật đầu lia lịa, sau đó móc tìm khắp các túi lắp ba lắp bắp nói: “Em xem anh này, anh cũng chưa chuẩn bị gì, hay là... ngày mai anh đi mua một chiếc nhẫn kim cương tặng em, đảm bảo chắc chắn phải to hơn cái Chu Vũ Lâu tặng Tưởng Đan.” Nhắc đến Chu Vũ Lâu, trong lòng anh bỗng giật thót.

Lữ Thanh nói: “Ai cần nhẫn kim cương của anh chứ, anh cứ ‘chỉ để lòng không hành động’ như ngày xưa là được, em còn tưởng là anh nghiện việc từ chối người đẹp cơ đấy.”

Hoàng Đại Sinh nói: “Nhưng Lữ Thanh này, em phải nghĩ cho kĩ nhé, giờ anh là một kẻ du dân thất nghiệp, có thể tạm thời chưa tìm được công việc thích hợp, em có nuôi nổi anh không?”

Lữ Thanh nói: “Anh đừng có nặng nề như thế được không hả, sao em thấy em cứ như khoản trợ cấp về hưu của anh không bằng?”

Hoàng Đại Sinh nghĩ một lát, nói: “Không, là bảo hiểm dưỡng lão.”

Một chiếc xe van màu trắng dừng trước cổng nhạc viện. Ngồi trên xe có ba nam một nữ, tám con mắt nhìn chằm chằm về phía cổng chính của nhạc viện.

Họ đều do gã đàn ông mập lùn phái đến.

Gã mập lùn lệnh cho họ, phải bắt được một nữ sinh tên Bạch Tiểu Khê đang học tại nhạc viện một cách nhanh nhất. Gã mập lùn cho họ số điện thoại của Bạch Tiểu Khê, còn miêu tả sơ qua về diện mạo. Nhưng, đến một bức ảnh cũng không có, chuyến này phải bắt thế nào đây? Mấy người trên xe này đều là nhân viên làm việc ở công ty vật liệu xây dựng của gã mập lùn, vô cùng thiếu kinh nghiệm trong những việc mang tính xã hội đen như bắt cóc này, vì thế chẳng ai bảo ai, tất cả đều buông lời ca thán.

Vừa rồi, người phụ nữ trên xe gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Khê, định lừa cô đi ra, nhưng Bạch Tiểu Khê đã tắt máy. Trong giờ học, đương nhiên phải tắt máy rồi. Mấy người họ định vào trường hỏi thăm, nhưng trong trường trống trơn, nửa buổi cũng không thấy bóng ai cả, bọn họ không dám manh động.

Chắc đã tới giờ tan học. Họ nhìn thấy, một, hai rồi ba nhóm sinh viên đi từ cổng chính ra.

“Mau đi hỏi xem!” Mấy người đàn ông đùn đẩy việc cho người phụ nữ.

Người phụ nữ xuống xe, bước tới trước mặt một nam sinh viên, khách sáo hỏi: “Em này, cho chị hỏi chút, em có quen bạn Bạch Tiểu Khê ở trường này không? Bạn ấy ở lớp nào thế?” Nam sinh viên lắc đầu, nói không biết. Người phụ nữ lại đi hỏi một nữ sinh viên, cuối cùng lần này cũng có thu hoạch. Nữ sinh viên nói: “Bạch Tiểu Khê học khoa Biểu diễn, hình như là sinh viên năm ba.” Người phụ nữ hỏi: “Bây giờ bạn ấy có ở trường không?” Cô sinh viên chỉ về phía tòa giảng đường, nói: “Chắc là có đấy ạ, chị vào bên trong hỏi xem sao.” Người phụ nữ đương nhiên không dám vào trong. Cô ta trở lại xe, thuật lại tình hình. Tất cả quyết định, để người phụ nữ gọi bừa cho Bạch Tiểu Khê một cuộc.

Người phụ nữ cầm chiếc điện thoại lên, suy nghĩ lời chuẩn bị nói, mấy người đàn ông đều nhìn về phía cổng trường không rời mắt. Sinh viên đi từ trong ra mỗi lúc một đông, ba người đàn ông vừa nhìn vừa liên tục xuýt xoa: “Con gái nhạc viện đúng là khác hẳn. Mẹ kiếp, xinh thế chứ lại!” Người phụ nữ đang chuẩn bị gọi điện thoại, nghe thấy mấy câu đó, cảm thấy rất ức chế nói: “Các ông nghiêm túc một tí đi, ông chủ phái chúng ta đến bắt người, chứ không phải đến cua gái đâu, có tin tôi mách ông chủ không?” Người ngồi trên ghế phụ lái nói: “Cô cứ mách đi, cùng lắm tôi không làm nữa.” Người phụ nữ bảo: “Được! Giờ tôi gọi luôn cho ông chủ.” Người ngồi trên ghế phụ lái không hề sợ hãi, thách thức: “Gọi đi!” Đúng lúc này, một tiếng “Ối!” vang lên, một người đàn ông khác cắt ngang lời họ.

“Thôi không cãi nhau nữa! Mau lại đây nhìn xem!”

Tất cả nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta... Bạch Tiểu Khê bước ra khỏi cổng nhạc viện. Bạch Tiểu Khê liếc một cái về phía chiếc xe van của họ, rồi bước về phía chiếc Xiali màu bạc cách đó không xa. Kể từ sau hôm gặp phải gã mập lùn lần trước, lúc nào tan học Triệu Đạc cũng đến đón Bạch Tiểu Khê.

Ba người đàn ông và người phụ nữ đều tròn mắt!

“Con em này... xinh đáo để! Mấy người nói xem, em ý giống diễn viên nào ấy nhỉ?”

“Là cái cô... Trương Bá Chi?”

“Không đúng, giống Trương Mạn Ngọc.”

“Cái gì cơ! Tôi trông giống cái cô gì người Hàn Quốc, tên là... À đúng rồi, Song Dae Kyo.”

“Cái gì cơ? Có biết gì không mà nói? Song Hye Kyo.”

“Ờ... đúng đúng, anh nói đúng.”

Trong lúc ba người đàn ông và người phụ nữ đang bình phẩm về gương mặt minh tinh của Bạch Tiểu Khê, họ hoàn toàn quên bẵng việc so sánh gương mặt đó với dung mạo mà ông chủ đã miêu tả. Trong tiếng bàn tán sôi nổi, chiếc Xiali bạc đã biến mất không để lại hạt bụi. Vừa rồi, khi Bạch Tiểu Khê cúi lưng ngồi vào xe, rõ ràng có chút vất vả, vết thương do những cú đạp điên cuồng của gã mập lùn đến giờ vẫn chưa lành hẳn.

Ba người đàn ông và người phụ nữ “suỵt” một tiếng, rồi bắt đầu làm “việc chính”, người phụ nữ gọi được vào máy Bạch Tiểu Khê.

“A lô, ai đấy ạ?” Bạch Tiểu Khê hỏi.

“Có phải Tiểu Khê không?”

“Dạ vâng.”

“Giời ơi, Tiểu Khê! Cuối cùng cũng tìm được cậu! Tìm cậu khó quá đi mất, hỏi thăm một vòng, mới biết được số cậu đấy.”

Sự nhiệt tình của người phụ nữ khiến Bạch Tiểu Khê cũng hào hứng. Cô vui vẻ hỏi: “Cậu là... ôi giời ạ, cậu xem cái lỗ tai thối của tớ, sao lại không nhận ra cơ chứ, cậu nói lại câu nữa xem.”

Người phụ nữ giả vờ giận dỗi: “Bạn bè tốt nhỉ! Đến giọng tớ mà cậu còn không nhận ra hở, tớ là bạn cấp ba của cậu, có đoán được là ai không? Tớ đang ở ngoài cổng trường cậu này, mau ra đây!”

Bạch Tiểu Khê bỗng nhiên bừng tỉnh: “À, giời ạ! Lưu Quyên hả? Đồ đáng ghét! Đến lúc nào thế hả? Sao không gọi điện trước một tiếng?”

Người phụ nữ lập tức nói nương theo: “Ha ha, coi như trí nhớ không tồi, vẫn còn nhận ra tớ, còn không mau ra đây đón tớ đi, tớ ở ngay cổng nhạc viện chỗ cậu đây.”

Giọng Bạch Tiểu Khê đột nhiên lạnh băng: “Lưu Quyên đã mất năm lớp 11 rồi, rốt cuộc cô là ai?” Bạch Tiểu Khê không ngần ngại dập máy.

Ba người đàn ông và người phụ nữ đều á khẩu, con nhóc này quả là rất đề cao cảnh giác!

Gã phụ lái nói: “Thôi được rồi, đành để tôi tự ra tay vậy.”

Gã phụ lái bước vào trong cổng nhạc viện, chặn một nam sinh lại, khách sáo hỏi thăm. Vừa hay nam sinh này là bạn học cùng lớp của Bạch Tiểu Khê, cậu nói với gã phụ lái, Bạch Tiểu Khê hôm nay không có tiết, về rồi vừa về xong. Gã phụ lái không biết giải quyết thế nào. Vừa về á, là cô nào? Sao lại không thấy nhỉ? Lúc này, anh ta nhướn mắt lên một cái, hoảng hốt! Ba chữ “Bạch Tiểu Khê” sáng vằng vặc đu đưa trước mắt anh ta.

Trên bảng tin ngay bên cạnh anh ta, dán đầy những bức ảnh biểu diễn của thầy trò nhạc viện Tân Giang, bên dưới một trong những bức ảnh đó, có mấy chữ đen, viết bằng thể chữ phỏng Tống đập vào mắt...

Tiểu phẩm: “Tình cha con”

Biểu diễn: Hác Uy, Bạch Tiểu Khê – Khoa Biểu diễn Hí kịch và Điện ảnh

Gã phụ lái nhìn lên trên ảnh, rồi hô lên một tiếng: “Úi giời! Đó... đó chẳng phải chính là cô em ‘mặt minh tinh’ vừa lướt qua lúc nãy sao?”

Cuối cùng cũng mò ra.

Trong chiếc Xiali, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc suy ngẫm hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được người phụ nữ thần bí vừa gọi điện thoại là ai. Bạch Tiểu Khê gọi điện lại, bên kia đã tắt máy. Bạch Tiểu Khê bảo Triệu Đạc lái xe quay lại cổng trường, ngồi trong xe quan sát rất lâu, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Chiếc xe van đã rời đi từ lâu.

Là ai được nhỉ? Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc không biết. Nhưng cả hai người họ đều có một dự cảm rất rõ ràng... Có thể, sắp xảy ra chuyện lớn.