← Quay lại trang sách

Chương 5 ⚝ 1 ⚝

Như bước trên băng mỏng, đây chắc chắn là bức tranh tâm trạng của Chu Vũ Lâu trong bốn ngày qua.

Đã bốn ngày kể từ khi Hạ Sở Dung nhảy lầu. Trong bốn ngày này, Chu Vũ Lâu luôn chuẩn bị tinh thần nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú đinh tai, luôn chuẩn bị tinh thần nhìn thấy xe cảnh sát đậu dưới nhà mình, luôn chuẩn bị tinh thần thấy cảnh sát tiến về phía mình.

Từ sau khi chia tay buổi tối hôm đó, Chu Vũ Lâu không còn gặp lại Hoàng Đại Sinh, cũng không gọi điện thoại. Mấy lần anh cầm điện thoại lên định gọi cho Hoàng Đại Sinh, nhưng đều buông xuống. Còn Tưởng Đan nữa, Chu Vũ Lâu nghĩ, cứ cho là Hoàng Đại Sinh không nói gì, nếu cảnh sát đến tìm Tưởng Đan để xác thực tình hình, thì lời nói dối của mình cũng có thể bị lộ tẩy. Rất nhiều lần, anh lấy hết can đảm, định đi tìm vợ để nói chuyện, ít nhất thì cũng thống nhất một chút về cách trả lời, nhưng cuối cùng, anh đều cắn răng không đi nữa.

Anh nghĩ, thôi vậy. Nếu cảnh sát thực sự tin lời mình, thì họ sẽ không đến làm phiền Tưởng Đan. Nếu họ không cam tâm, vẫn muốn tiếp tục điều tra, thì cho dù có thuyết phục được một mình Tưởng Đan cũng chẳng ích gì. Còn về Hoàng Đại Sinh, Chu Vũ Lâu đã quá hiểu anh, việc gì anh muốn làm thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, thôi khỏi làm trò cười thêm cho tình bạn hai chục năm của họ nữa. Cứ nghe mệnh trời vậy! Chu Vũ Lâu tự an ủi bản thân. Rốt cuộc ông trời muốn xem một màn biểu diễn như thế nào đây? Ý đồ đó chỉ có trời mới biết.

Thực ra có một điều trong lòng Chu Vũ Lâu rất chắc chắn – Từ trước khi xảy ra vụ bắt cóc, phía cảnh sát đã xác định Hạ Sở Dung chính là hung thủ sát hại Đường Khải rồi. Theo lời Hạ Sở Dung, cô về đến nhà, thấy trên dưới tòa nhà toàn là cảnh sát. Chu Vũ Lâu không rõ phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ gì, nhưng chắc chắn phải có chứng cứ mới đi bắt người. Chu Vũ Lâu nghĩ, nếu việc “Hạ Sở Dung là hung thủ giết người” đã trở thành kết luận của phía cảnh sát, thì ai còn quan tâm đến một vụ bắt cóc đáng sợ nhưng không còn nguy hiểm nữa chứ.

Chu Vũ Lâu chỉ thực sự hiểu được ý đồ của ông trời, kể từ chiều tối hôm thứ Sáu. Hôm đó, khi chuẩn bị tan làm, anh nhận được điện thoại của Tưởng Tư Nghiệp, gọi đến nhà ăn cơm.

Vừa vào đến cửa, Chu Vũ Lâu đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi. Sau khi về hưu, tay nghề nấu nướng của Tưởng Tư Nghiệp tiến bộ rất nhanh. Hôm nay, ông bắt đầu bận bịu suốt từ trưa, làm một mâm đầy các món. Thấy Chu Vũ Lâu bước vào nhà, ông lấy ra hai bình Mao Đài, dáng vẻ hào phóng nói: “Tối nay diệt hết!” Chu Vũ Lâu bảo: “Uống làm sao được nhiều thế này ạ?” Tưởng Tư Nghiệp nói: “Đại Sinh cũng tới, bố mời cả cậu ấy rồi.”

Chu Vũ Lâu rất khó hiểu.

Nhạc phụ nói với anh: “Đại Sinh vì việc của con và Đan Đan mà lo toan không ít đâu đấy. Sau hôm con với Đan Đan cãi nhau, sáng sớm cậu ấy đã đến làm công tác tư tưởng cho Đan Đan, phải cảm ơn người ta tử tế.”

Chu Vũ Lâu hỏi dò: “Mấy hôm nay còn có ai đến tìm Đan Đan nữa không ạ?”

Tưởng Tư Nghiệp nói: “Không, có mỗi Đại Sinh đến một lần. Hai hôm nay Đan Đan hơi đau đầu, vẫn xin nhà xuất bản nghỉ ốm, cũng không đi ra ngoài. Hôm qua, giám đốc nhà xuất bản gọi điện đến, nói hội sách Bắc Kinh sắp khai mạc, hỏi nó có tham gia được không. Nó bảo được. Thế là, trưa nay đi rồi.”

“Sao ạ? Đan Đan ra ngoài rồi? Khi nào mới về ạ?”

“Hội sách phải mười ngày mới kết thúc, nó bảo còn phải ở Bắc Kinh thêm mấy hôm, để bàn bạc với mấy tác giả về việc chọn đề tài.” Tưởng Tư Nghiệp an ủi cậu con rể, “Như thế cũng tốt, xa mấy hôm còn hơn mới cưới mà, đợi nó về rồi, hai vợ chồng con tự nhiên sẽ gương vỡ lại lành thôi.”

Chu Vũ Lâu âm thầm thở phào một tiếng, xem ra cảnh sát không hề đến làm phiền Tưởng Đan.

Hoàng Đại Sinh đến cùng Lữ Thanh. Trong khoảnh khắc chạm ánh mắt nhau, Chu Vũ Lâu và Hoàng Đại Sinh rõ ràng đều mất tự nhiên. Tưởng Tư Nghiệp mời mọi người hết sức nhiệt tình, rồi lại vào bếp bận bịu công việc, Lữ Thanh cũng đi vào theo, trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu.

Sau một hồi im lặng, Chu Vũ Lâu cẩn trọng mở lời, hỏi: “Đại Sinh, vụ án đó... thế nào rồi?”

“Rất ổn.” Hoàng Đại Sinh chỉ ậm ừ qua loa một câu, rồi bật tivi lên, trên tivi đang phát chương trình “Bản tin pháp luật Tân Giang”, anh lập tức chuyển kênh, sau đó ngồi xem đá bóng, mắt không buồn liếc qua chỗ khác.

Chu Vũ Lâu còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng do dự một hồi, vẫn không thể mở miệng. Anh bước tới trước cửa sổ khoanh tay, đứng bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng Đại Sinh liếc nhìn anh một cái. Hôm đó, trước khi xin nghỉ việc, Hoàng Đại Sinh cũng từng đứng trước cửa sổ phòng Biên tập với tư thế y hệt, nhìn xa một hồi lâu.

Hoàng Đại Sinh cuối cùng vẫn bước lại, đứng cạnh Chu Vũ Lâu.

“Vụ án đã kết thúc.” Hoàng Đại Sinh nói khẽ, ánh mắt đưa theo một bầy bồ câu đang bay về tổ.

Chu Vũ Lâu quay mặt sang phía Hoàng Đại Sinh. Động tác quay đầu đó rất thú vị, ban đầu rất chậm chạp, có chút máy móc, được một nửa đường thì đột nhiệt quay phắt sang rất nhanh.

“Họ... tin rồi? Không truy cứu nữa?” Anh kìm chế sự xúc động.

Hoàng Đại Sinh lắc đầu, như đang tự sự: “Không truy cứu, qua hết... đều qua hết rồi.”

Chu Vũ Lâu nhìn Hoàng Đại Sinh, cảm xúc rất phức tạp: Vui mừng, cảm kích, sự nhẹ nhõm đến quá bất ngờ, và sự yếu ớt khi qua cơn dông gió... Hoàng Đại Sinh dán mắt lên cửa sổ, cố gắng hết sức tìm kiếm đường về của những chú chim.

“Cá đến rồi đây!”

Lữ Thanh hô vang một tiếng, bưng chiếc đĩa lớn xoay vòng từ trong bếp đi ra. Đây là món “chốt hạ” của Tưởng Tư Nghiệp tối nay – cá vược biển sốt chua ngọt, nhưng đã thất bại, khê nhăn nhum nhúm, cháy xì xì. Chú cá vược biển đau khổ nằm co quắp trong đĩa, dường như đã chịu hết mọi sự dằn vặt của thế gian, rất giống với hình ảnh chân thực về tâm trạng của Chu Vũ Lâu trong mấy ngày này.

Không khí bữa ăn không tồi, mọi người buôn chuyện trên trời dưới biển. Tưởng Tư Nghiệp và những người trẻ tuổi có rất nhiều tiếng nói chung, ông luôn nhiệt tình theo dõi những thứ mới lạ, cái gì không hiểu là hỏi, hoàn toàn không tỏ vẻ thanh thế của một nhà bình luận văn học nghệ thuật, những quan điểm đưa ra trong lúc nói nói cười cười lại luôn khiến người ta phải kinh ngạc. Vì thế trong mâm cơm cuối tuần này, Tưởng Tư Nghiệp rất tự nhiên trở thành tâm điểm cuộc trò chuyện, điều này lại dễ dàng che đậy đi sự xa cách của Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu.

Tạ Lam về nhà khi bình Mao Đài thứ nhất đã cạn.

Bà đi họp trên Sở Giáo dục. Buổi họp rất thành công, vì vậy khi bước vào nhà bà rất vui vẻ, thấy không khí trong nhà lại càng hưng phấn hơn. Bà cười tít mắt chào hỏi mọi người, rồi hào hứng thưởng thức từng món ăn, khen Tưởng Tư Nghiệp là một vị “anh hùng già sống có ích”. Lữ Thanh cứ lăm le rót rượu cho bà, bà một mặt từ chối một mặt lại giơ chén ra.

Tạ Lam trước giờ không bàn chuyện công việc ở nhà, nhưng hôm nay thực sự bà quá vui, nên vừa ngồi vào bàn chưa lâu, đã bắt đầu truyền đạt cho Chu Vũ Lâu tinh thần của Sở Giáo dục.

Tạ Lam nói, các lãnh đạo Sở Giáo dục vô cùng coi trọng công tác đề bạt lớp giáo sư trẻ của nhạc viện lần này, tuần sau sẽ thành lập tổ chuyên gia đánh giá, ngoài các chuyên gia trong tỉnh ra, còn mời cả nhân vật quyền uy có tiếng nói từ Bắc Kinh tới nữa.

“Đây là công việc quan trọng của hệ thống giáo dục tỉnh ta trong năm nay.” Tạ Lam nghiễm nhiên coi nhầm nhà ăn thành phòng viện trưởng, “phát biểu” với mọi người một cách vô cùng đắc ý về thành tựu của mình: “Lãnh đạo Sở Giáo dục nói rằng, nhất định phải để một nhóm người trẻ tuổi có năng lực, có thành tích, có tinh thần nghiên cứu, tư tưởng tố chất cứng rắn xông lên tuyến đầu trong việc dạy nghệ thuật, để đẩy mạnh phát triển công tác nghệ thuật của toàn tỉnh.” Tiếp đó, bà uống một ngụm Mao Đài, dáng vẻ thần bí nói với Chu Vũ Lâu, “Sau khi tan họp, trưởng phòng Cao còn ‘đặc biệt’ bảo mẹ ở lại, nói chuyện riêng một lúc, con biết nói chuyện gì không?”

“Ai? Có phải Cao Chiếm Minh không?” Tưởng Tư Nghiệp hỏi.

“Phải.” Tạ Lam nguýt chồng mình một cái.

“Cái gã Cao Chiếm Minh đó cứ họp xong lại bảo bà ở lại, hắn không thấy nhọc à? Học viện Mỹ thuật đã rối như nồi canh hẹ rồi, sao hắn ta không gọi Trần Thiết Dũng ở lại? Động một tí là ‘đặc biệt’ bảo bà ở lại, lại còn... nói chuyện ‘riêng’, hắn ta bị hâm dở à?” Tưởng Tư Nghiệp nhại lại ngữ khí vợ mình như thật. Hồi trẻ, Cao Chiếm Minh từng theo đuổi Tạ Lam, nhưng vì sự xuất hiện của Tưởng Tư Nghiệp mà không được kết quả gì, bởi vậy mỗi khi Tạ Lam nhắc đến Cao Chiếm Minh, Tưởng Tư Nghiệp lại lôi ông ta ra “chặt chém”, ngoài mặt hằm hằm nộ khí, nhưng thực ra là thầm đắc ý trong lòng.

Tạ Lam không quan tâm đến ông, tiếp tục hỏi Chu Vũ Lâu: “Có biết bàn chuyện gì không?”

“Chuyện gì ạ?” Chu Vũ Lâu tỏ ra rất quan tâm.

“Bàn về con đấy.” Tạ Lam nói, rồi quay đầu sang bảo Tưởng Tư Nghiệp, “Cá khê rồi!... Vũ Lâu này, trưởng phòng Cao còn đặc biệt nhờ mẹ chuyển lời hỏi thăm đến con. Ông ấy còn bảo, Vũ Lâu lúc nào cũng là tiên phong trong hàng ngũ giáo viên trẻ tỉnh ta, đến tôi còn thành fan của Tiết Qua – học trò của cậu ấy cơ mà. Nhất định phải bảo Vũ Lâu chuẩn bị thật kĩ càng cho đợt đăng kí xét duyệt giáo sư lần này, viết tốt luận văn chuyên đề. Ngoài ra, trưởng phòng Cao còn nói, vị trí trưởng khoa Thanh nhạc của các vị vẫn còn trống, về nói với Vũ Lâu, bảo cậu ấy cố gắng hơn nữa, chúng tôi đều đặt kì vọng rất lớn vào cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể trở thành người dẫn đầu của sân khấu ca nhạc tỉnh ta.”

Dường như rượu Mao Đài có thể bôi trơn cổ họng, Tạ Lam lại uống một ngụm lớn, động viên con rể: “Vũ Lâu, con rất có chỗ đứng trong lòng các lãnh đạo Sở Giáo dục, đến người làm bề trên như mẹ còn cảm thấy nở mày nở mặt. Về lí, mẹ không nên nói với con những lời này, nhưng trên thực tế, nếu mang so với thầy Phùng, đương nhiên mẹ thấy con xứng đáng được chọn làm trưởng khoa hơn. Tất nhiên, một người càng có năng lực, thì yêu cầu của mọi người đối với anh ta sẽ càng cao, ví dụ như nói về cách con quản lí sinh viên...”

“Ê ê ê... thôi nhá thôi nhá!” Tưởng Tư Nghiệp ngắt lời vợ, “Còn họp về đến tận nhà nữa đấy à. Tôi thấy Vũ Lâu quản lí sinh viên rất tốt, nếu không thì làm sao bồi dưỡng được người vòng nào cũng nhất như Tiết Qua?”

“Ông thì hiểu cái gì?” Tạ Lam quay sang nguýt chồng, “Một người đã bị xã hội ruồng bỏ, thì cứ chuyên tâm làm việc nhà của ông đi, đừng có suốt ngày chỉ chỏ cho người làm việc ngoài xã hội nữa. Tôi với Vũ Lâu đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy.”

“Cái gì!” Tưởng Tư Nghiệp mặt đỏ phừng phừng, gân cổ, “Bà bảo ai là người bị xã hội ruồng bỏ hả?”

“Đương nhiên là ông rồi.”

“Sao tôi lại bị xã hội ruồng bỏ?”

“Ông không bị ruồng bỏ, sao cả ngày cứ ru rú ở nhà hả?”

“Tôi...”

“Thôi thôi, cô Tạ Lam ơi!” Lữ Thanh đã cười ra nước mắt từ nãy đến giờ, cô ngăn cuộc cãi vã lại, nói với Tạ Lam, “Cháu xin cô, cô đừng chỉ chăm chăm lo cho trưởng khoa Chu nhà cô nữa, cô cũng quan tâm một chút đến Đại Sinh nhà cháu đi, anh ấy cũng bị xã hội bỏ rơi, mấy hôm trước vừa mất việc ở tòa soạn, cũng đang chuẩn bị chuyên tâm làm việc nhà đấy. Cô xem chỗ cô còn công việc gì đại loại như đốt lò hơi, trông nhà kho không, giới thiệu cho Đại Sinh với, đi đưa báo cũng...”

Lữ Thanh đột nhiên im bặt, giữa rừng ánh mắt kinh ngạc, cô đã hiểu ra có chuyện gì. Thực ra, khi cô vừa nhắc đến chuyện “mất việc ở tòa soạn”, cả bàn ăn đã im phăng phắc.

Đương nhiên mọi người rất kinh ngạc. Hoàng Đại Sinh đến làm ở Tân Giang vãn báo từ khi mới tốt nghiệp đại học, trong lòng tất cả mọi người, anh luôn xếp cùng với những từ ngữ như: Phỏng vấn, tăng ca, vụ án, tin bài. Anh từng nổi như cồn, là một trong mười nhà báo xuất sắc nhất Tân Giang, tiền đồ vô lượng. Giờ đột nhiên nghe thấy anh mất việc ở tòa soạn, sự bất ngờ của tất cả mọi người là điều dễ hiểu.

Chu Vũ Lâu hiểu ngay nguyên nhân. Anh hiểu Hoàng Đại Sinh, anh biết ngay rằng Hoàng Đại Sinh nhất định là vì giúp mình che giấu sự thật, trong lòng vướng mắc mới rời bỏ tòa soạn. Anh nhìn người bạn lâu năm, mặt đầy áy náy.

Trước sự chú ý của mọi người, Hoàng Đại Sinh cười khó xử, nhấc chén rượu lên nói với Tưởng Tư Nghiệp: “Ngạc nhiên không ạ? Nào, chú Tưởng, uống thôi.”

Tưởng Tư Nghiệp nâng chén rượu lên, chạm nhẹ với Hoàng Đại Sinh, hỏi anh: “Đại Sinh, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại mất việc ở tòa soạn được?”

Hoàng Đại Sinh cố gắng để giọng điệu mình có vẻ thanh thản: “Không phức tạp như chú nghĩ đâu, là cháu tự xin nghỉ việc. Chỉ là cảm thấy mệt rồi. Làm nghề này đã mười năm, suốt ngày đi mưa về gió chẳng được một ngày yên ổn, bây giờ chẳng phải đang mốt kiểu sống NEET [17] à? Cháu cũng theo mốt một phen thay một cách sống khác, được một lần sống đời thoải mái của kẻ du dân không nghề nghiệp. Cháu không muốn trói chặt mình trong một môi trường nào đó. Nghề nhà báo pháp luật chẳng có gì thú vị, nói thẳng ra giống như một kẻ đi bóc vết thương, bóc xong cái này thì bóc cái khác, những vết thương lớn nhỏ của người ta đều lôi hết ra không tha cái nào. Làm nghề này cần một đôi tay có sức mạnh, như thế mới bóc nổi vết thương, mọi người mới nhìn thấy rõ. Nhưng sau một thời gian dài, đôi tay đó cũng khó tránh có phần mệt mỏi, mềm yếu, không còn mạnh mẽ như ngày trước nữa...” Khi nói vậy, anh liếc nhìn Chu Vũ Lâu.

Cả bàn tiệc im lặng trong giây lát.

Hoàng Đại Sinh xốc lại tinh thần, nói lớn: “Với lại, cháu và Lữ Thanh đang chuẩn bị đám cưới, chúng cháu muốn tập trung tận hưởng cuộc sống gia đình.”

“Thật hả? Cháu và Lữ Thanh, khi nào thế hả? Chúc mừng hai đứa nhé!” Tạ Lam nâng chén rượu lên.

...

Tối hôm đó, việc Hoàng Đại Sinh xin nghỉ việc đã nhanh chóng bị thay thế bởi chủ đề tân hôn. Mọi người lại hào hứng ngút trời, nói chuyện đến tận khuya, đến khi uống cạn cả hai chai Mao Đài mới tàn tiệc. Lúc sắp ra về, Tạ Lam bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lại gọi Hoàng Đại Sinh.

“À, Đại Sinh này, nếu cháu thấy làm nhà báo ở Tân Giang vãn báo mệt mỏi quá, thì có muốn tạm thời làm một công việc tương đối nhàn, lương cũng kha khá, đồng thời còn có thể tiếp xúc hàng ngày với các bạn trẻ không?”

“Việc gì ạ?”

“Mấy hôm trước, thầy Thôi, biên tập của tạp chí học viện bên cô nghỉ hưu rồi, bây giờ bên trường đang thiếu nhân lực, tạm thời còn chưa có ai có thể tiếp quản công việc của thầy Thôi. Nếu cháu có hứng thú, thì cứ đến nhạc viện, biên soạn mấy cuốn tạp chí của học viện trước đã, cháu thấy thế nào? Chỉ sợ là hơi ‘giết gà bằng dao mổ trâu’ thôi.”

“Cháu... có được không ạ?” Hoàng Đại Sinh do dự.

Mắt Tạ Lam lóe sáng: “Được, chắc chắn được!” Nói xong, bà như người chị cả hào sảng, vỗ mạnh lên vai Hoàng Đại Sinh, khiến mọi người đột nhiên nhớ đến câu Hoàng Đại Sinh vừa nói – “một đôi tay có sức mạnh”.