← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Lúc có cuộc gọi đến, Chu Vũ Lâu đang ở nhà lên đề cương cho luận văn chuyên đề. Đó là vào tầm 9 rưỡi tối Chủ nhật, hai ngày sau hôm Chu Vũ Lâu ăn cơm ở nhà Tạ Lam.

Người gọi điện là ông Hà, trưởng phòng bảo vệ của nhạc viện. Lúc thấy số điện thoại của ông Hà, Chu Vũ Lâu dâng lên sự lo lắng, cứ nghĩ vụ Hạ Sở Dung lại có phiền phức gì mới. Tới khi nghe ông Hà kể xong sự việc, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, nỗi lo sợ lại dâng cao. Việc này mặc dù không phiền toái như cơn sóng gió mang tên Hạ Sở Dung, nhưng quả thực cũng vô cùng gay go.

Khi Chu Vũ Lâu tới đồn cảnh sát, ông Hà đang nói chuyện với một cảnh sát. Ông Hà giới thiệu Chu Vũ Lâu với viên cảnh sát, sau đó, Chu Vũ Lâu trông thấy Phương Lê Lê đang ngồi trong phòng tạm giữ.

Phương Lê Lê cúi đầu ngồi trên ghế, tóc tai bù xù, bầu ngực ngồn ngộn dưới lớp áo, gấu chiếc váy bò cách đầu gối khá xa, chỉ cần động đậy một chút là để lộ cả nội y. Lúc Chu Vũ Lâu bước vào, cô đang ngồi im lau nước mắt. Nghe thấy Chu Vũ Lâu gọi tên mình, cô ngẩng đầu, nức nở một tiếng: “Thầy Chu!” rồi không giữ được cảm xúc, òa lên khóc lớn.

Phương Lê Lê đang là sinh viên năm hai, học trò của Chu Vũ Lâu. Hơn 7 giờ tối nay, Đồn cảnh sát nhận được tin báo của quần chúng: Một phụ nữ tự xưng là “Quần Bãi Lưu Hương” [18] ở khu vực Tân Giang đang thực hiện hoạt động mại dâm trên phòng chat QQ, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, vô cùng đồi bại... Phía cảnh sát ngay lập tức tìm thấy cô trên mạng. Quả nhiên, “Quần Bãi Lưu Hương” rất niềm nở giới thiệu với phía cảnh sát: Mình là một nữ sinh trong sáng, xinh xắn, phục vụ chu đáo, giá cả cũng hợp lí, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng. Trong phần hồ sơ cá nhân, “Quần Bãi Lưu Hương” có ghi rõ các loại hình dịch vụ và giá cả của mình, một lần, bao nguyên đêm, bao tháng... Phía cảnh sát lập tức triển khai bắt giữ. Sau rất nhiều khó khăn trở ngại, cuối cùng cũng bắt được quả tang “Quần Bãi Lưu Hương” ngay tại một nhà nghỉ nhỏ, bị bắt giữ cùng còn có một khách làng chơi.

Trước khi Chu Vũ Lâu đến, phía cảnh sát đã lần lượt lấy lời khai của Phương Lê Lê và vị khách làng chơi. Tạm thời không nhắc đến vị khách làng chơi, Phương Lê Lê nhất mực khẳng định hôm nay là lần đầu tiên cô làm việc này. Lúc thấy Chu Vũ Lâu, cô lại càng nước mắt nước mũi ngắn dài, giải thích rằng thực sự vì gia đình gặp khó khăn, mẹ bị bệnh, bố thì tai nạn xe, nằm liệt giường không cử động được, đã nợ một khoản không nhỏ, càng đừng nói gì tới việc gửi tiền cho cô nữa, cô cũng vì bất đắc dĩ mới lâm vào bước đường này.

Chu Vũ Lâu nói chuyện với phía cảnh sát một hồi lâu: “Em sinh viên này biểu hiện thường ngày thực sự rất tốt, học hành cũng chăm chỉ, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra việc vi phạm kỉ luật, quy định gì cả. Lần này thực sự là do gia đình gặp khó khăn, hơn nữa còn trẻ người non dạ, nhất thời hồ đồ nên mới phạm phải sai lầm này...” Sau đó, anh lấy danh nghĩa giáo viên và lãnh đạo khoa ra để đảm bảo, sau khi về chắc chắn sẽ tăng cường giáo dục, đảm bảo về sau sẽ không xảy ra việc như thế này nữa.

Chu Vũ Lâu không hề nói dối. Phương Lê Lê quả thực là một sinh viên vượt khó lại rất biết điều cho dù có chút hoạt bát, thích đùa giỡn với các bạn nam, nhưng nói một cách nghiêm túc thì cũng chưa tới mức có vấn đề gì quá đáng.

Cũng may, không bị tạm giam, Phương Lê Lê và vị khách làng chơi mỗi người bị phạt một nghìn tệ. Khoản tiền phạt của Phương Lê Lê là do Chu Vũ Lâu nộp.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Phương Lê Lê khóc suốt chặng đường. Cô ở trong trường, khi Chu Vũ Lâu đưa cô về nhạc viện, kí túc xá đã khóa cổng. Chu Vũ Lâu đứng cùng cô ngoài sân vận động một lúc, gió hơi lạnh, anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Phương Lê Lê. Đợi đến khi những giọt nước mắt của cô ngừng lại, Chu Vũ Lâu hỏi, thế ở nhà cần bao nhiêu tiền, thầy có thể cho mượn trước. Lời này vừa buông, những giọt nước mắt của Phương Lê Lê lại càng trào tuôn không ngớt, cô nức nở câu được câu chăng nói không cần nếu cần sẽ nói với anh.

Khi Phương Lê Lê chuẩn bị đi gõ cửa kí túc xá, Chu Vũ Lâu gọi cô lại, nói: “Lê Lê, em cũng là người lớn rồi, cần có sức chịu đựng nhất định. Việc này bác Hà của phòng Bảo vệ đã biết, muốn giấu cũng không giấu được. Ngày mai đi làm, bác ấy chắc chắn phải báo cáo ngay với viện trưởng và bí thư. Thầy sẽ cố gắng bằng mọi cách để giảm hình thức kỉ luật đến mức thấp nhất, cũng cố gắng co nhỏ phạm vi ảnh hưởng, nhưng sẽ không thể không có vấn đề gì được, em phải chuẩn bị tâm lí.”

Phương Lê Lê nhút nhát hỏi: “Thầy Chu, em... liệu em có bị đuổi không?”

Chu Vũ Lâu nói: “Nếu theo nguyên tắc quản lí trường của viện trưởng Tạ, thì chắc chắn sẽ bị đuổi học.” Vừa nói đến đây, Phương Lê Lê lại mếu máo khóc thành tiếng. Chu Vũ Lâu an ủi cô: “Em đừng khóc, nghe thầy nói này, thầy sẽ cố gắng hết sức để vớt vát. Cảnh cáo và ghi vào học bạ thì quá nhẹ, chắc sẽ rất khó. Nếu lãnh đạo nhà trường nhất quyết buộc thôi học, thì cũng chỉ còn cách cố xin được giữ lại trường quan sát thôi. Đừng nản lòng, chỉ cần không bị đuổi khỏi trường là vẫn còn hi vọng.”

Phương Lê Lê đã ngừng khóc, ngây người nhìn Chu Vũ Lâu, bất động. Không biết những lời của người thầy đã khiến cô cảm thấy được an ủi, hay đang quá sợ hãi bởi hậu quả nghiêm trọng.

Chu Vũ Lâu nặng nhọc thở dài một hơi, cảm thấy những lời dưới đây vừa là nói với Phương Lê Lê, cũng là nói với chính mình: “Em xem, vì tuổi trẻ gan to, lúc nào cũng cho rằng mọi thứ đều chẳng sao cả, hành động không nghĩ đến hậu quả. Bây giờ thì biết chưa? Một khi hậu quả xuất hiện thì sẽ đáng sợ thế nào. Nhớ kĩ lấy bài học này, trong đời người có những lỗi lầm có thể mắc, có những lỗi lầm cho dù thế nào cũng không được mắc phải. Còn nữa, sự việc dù sao cũng đã xảy ra rồi cũng đừng tự gây áp lực thêm cho mình, kiên cường lên, lo lắng cũng chẳng ích gì rồi sẽ đều qua hết thôi, về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Chu Vũ Lâu quay người rời đi. Phương Lê Lê đuổi theo, đứng chặn trước mặt Chu Vũ Lâu, định nói gì rồi lại thôi. Sau một hồi, mới ấp a ấp úng, hỏi: “Thầy Chu, người khác... các bạn... liệu có biết chuyện này không?”

Chu Vũ Lâu chậm rãi lắc đầu, nhưng cảm giác động tác chẳng có chút sức lực nào. Nhìn vào đôi mắt khóc đỏ ngầu sưng húp của Phương Lê Lê, anh thực sự không nhẫn tâm nói sự thật cho cô biết. Trong lòng anh rõ hơn ai hết, sự việc này, chắc chắn không thể giấu giếm.

Phê bình đương nhiên không thể thoát được.

Tạ Lam đứng trên cả ba lập trường của người lãnh đạo, của người đi trước và của “nhà tiên tri”, nghiêm khắc khiển trách Chu Vũ Lâu!

Chu Vũ Lâu không có gì để biện minh. Đúng vậy, nếu như đây là một cuộc tỉ thí, nếu như cuộc tỉ thí này diễn ra giữa một người có thói quen bảo thủ như Tạ Lam và một người luôn chủ trương tự do thả lỏng như Chu Vũ Lâu, thì không còn nghi ngờ gì nữa, ngay lúc này, Chu Vũ Lâu là kẻ chiến bại. Tướng lĩnh của bại quân sao dám xưng dũng mãnh? Tạ Lam nói với con rể: “Con không cần nói thêm gì nữa. Cái gì mà bồi dưỡng nghệ thuật gia? Cái gì mà không gian tự do? Cái gì mà để cho lớp trẻ được vui vẻ thỏa thích? Cái gì mà khí chất phóng khoáng cởi mở? Mở ra chỉ thấy có cửa đồn cảnh sát thôi!”

Tạ Lam nói... Tạ Lam sẽ nói... Tạ Lam đương nhiên sẽ nói: “Mẹ đã bảo ngay từ đầu rồi, mấy đứa trẻ chưa lớn hẳn này của nhạc viện rất dễ bị các tập tính xấu ngoài xã hội ảnh hưởng rồi lạc vào con đường sa ngã. Làm cách nào để đưa chúng vào khuôn khổ, quản lí chúng, đây là phần công việc vô cùng quan trọng của một người làm lãnh đạo. Nếu cứ buông thả không quản lí, để chúng được hoàn toàn tự do, thì cuối cùng nhất định sẽ xảy ra chuyện! Thế nào? Xảy ra chuyện chưa?”

Tiếp theo đó là những cuộc họp suốt hai ngày liền. Các thành viên ban lãnh đạo học viện, các cán bộ phòng quản lí sinh viên, phòng bảo vệ, ban tuyên truyền cùng với Chu Vũ Lâu, hơn chục con người mở cuộc tranh luận trái chiều xoay quanh việc quyết định kỉ luật Phương Lê Lê. Đa phần ý kiến là phải buộc thôi học, đương nhiên, trong đó có cả Tạ Lam. Chỉ có một số ít người, mà đứng đầu là Chu Vũ Lâu, kiên quyết cho cô gái này một cơ hội, giữ lại trường để quan sát.

Trưởng phòng quản lí sinh viên họ Lưu, 42 tuổi, là một phụ nữ chưa chồng, thường ngày nổi tiếng nghiêm khắc và cứng nhắc, đặc biệt ghét cay ghét đắng những sự việc kiểu này. Trong hai ngày họp, cô này là người kiên quyết nhất của phái “đuổi học”. Thái độ nghiêm khắc, lời lẽ quả quyết, giơ cao ngọn cờ “nghiêm trị”, hô vang khẩu hiệu “giết một dọa trăm”, cực lực chủ trương buộc Phương Lê Lê thôi học, đồng thời dán thông báo khắp toàn trường để cảnh tỉnh những sinh viên khác... Chu Vũ Lâu mấy lần thẳng thừng tranh luận với cô ta, khiến cả cuộc họp “sặc mùi thuốc súng”.

Cuối cùng, trước giờ tan làm ngày thứ ba, sau một bài diễn thuyết đầy chân thành và lay động của Chu Vũ Lâu, phòng họp của nhạc viện rơi vào im lặng. Sau đó, Tạ Lam mời bí thư Đảng ủy cho ý kiến. Bí thư Đảng ủy trước nay có tấm lòng rộng lượng, cộng thêm những cố gắng không phải không có lí của Chu Vũ Lâu trong các cuộc họp suốt hai ngày qua, ông nhìn mọi người một lượt, đặc biệt nhìn kĩ trưởng phòng Lưu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Tạ Lam, nói với vẻ trưng cầu: “Hay là, cho thêm một cơ hội xem sao.”

Sự việc đã được quyết định như thế.

Bất luận nói gì đi chăng nữa, thì Chu Vũ Lâu cũng đã cố gắng hết sức.

Sáng hôm sau, khi đi làm, vừa bước vào cổng trường, Chu Vũ Lâu đã khựng lại. Anh thấy trên bảng tin bên cạnh cổng trường, dán lù lù một tờ thông báo kỉ luật Phương Lê Lê!

Gửi toàn bộ sinh viên.

Phương Lê Lê – Sinh viên năm hai khoa Thanh nhạc trường ta, do có hoạt động mua bán dâm phi pháp ngoài trường, ngang nhiên vi phạm quy định của luật quản lí trị an bị cơ quan công an bắt giữ, tính chất nghiêm trọng ảnh hưởng tiêu cực. Sau khi suy xét thận trọng, lãnh đạo trường quyết định kỉ luật sinh viên Phương Lê Lê bằng hình thức giữ lại trường để quan sát một năm. Mong toàn thể sinh viên lấy Phương Lê Lê làm bài học, cần tự trọng, tự yêu thương bản thân, quý trọng cơ hội học hành khó có được này, tránh đi vào vết xe đổ.

Chu Vũ Lâu kinh ngạc! Từng chữ trên tờ thông báo chẳng khác nào quả tạ giáng xuống trái tim anh. Anh không giữ nổi bình tĩnh, rút điện thoại gọi cho Tạ Lam.

“Viện trưởng, quyết định kỉ luật Phương Lê Lê sao lại dán công khai thế này?”

“Vũ Lâu à!” Tạ Lam giọng điệu hòa nhã ngắt lời anh, “Hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp, trưởng phòng Lưu lại tìm mẹ và bí thư bàn bạc thêm một chút. Cô ấy kiên quyết phải công bố quyết định kỉ luật này. Mẹ và bí thư nghĩ, trưởng phòng Lưu làm như vậy, cũng là vì muốn cảnh tỉnh đại đa số sinh viên, hơn nữa đây cũng là công việc của cô ấy, chúng ta cũng không tiện phản bác.”

“Nhưng cách dùng từ cũng phải suy nghĩ một chút chứ ạ! Trên thông báo viết lù lù ‘có hoạt động mua bán dâm phi pháp’, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến bản thân Phương Lê Lê... Em ấy dù sao cũng đã bị giữ lại trường để quan sát, sau này còn phải ở lại đây, như thế này bảo em ấy làm sao mà...”

“À, cái này chúng ta cũng đã nghĩ đến. Không đuổi học em ấy, đó đã là giới hạn của nhà trường. Em ấy đã phạm sai lầm thì phải chịu sự trừng phạt đích đáng. Trưởng phòng Lưu làm như vậy thực ra cũng là trong giới hạn cho phép. Vũ Lâu ạ, con phải nói chuyện thấu đáo với Phương Lê Lê, bảo em ấy đừng có áp lực tư tưởng, dù sao cũng vẫn còn cơ hội.”

Bảy giờ năm mươi phút, tại phòng họp Khoa Thanh nhạc, toàn thể giáo viên trong khoa đã đến đông đủ.

Cuộc họp này do Chu Vũ Lâu trước khi tan giờ làm ngày hôm qua đã bảo thầy Trần cán sự khoa bố trí. Nội dung cuộc họp chính là việc tuyên bố quyết định kỉ luật của nhà trường đối với Phương Lê Lê. “Không có bức vách nào không có tai”, việc hai ngày nay Chu Vũ Lâu và lãnh đạo trường họp liên tục, đã khiến các giáo viên trong khoa lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Cũng có những người nhạy thông tin, đã biết được đại khái sự việc từ những luồng khác nhau. Nhưng Chu Vũ Lâu từ đầu tới cuối vẫn không hé răng một lời. Anh luôn cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa với Phương Lê Lê, kéo mức độ kỉ luật xuống thấp nhất có thể, co nhỏ tối đa phạm vi ảnh hưởng. Nhưng ngày hôm nay, trong vai trò người phụ trách khoa, sau khi nhà trường đã đưa ra quyết định kỉ luật với Phương Lê Lê, anh có trách nhiệm truyền đạt lại nội dung quyết định cho toàn khoa. Nhưng xem ra bây giờ đã không cần truyền đạt nữa. Chắc tất cả các giáo viên đều đã nhìn thấy tờ thông báo dán trên bảng tin.

Chu Vũ Lâu vào đầu cuộc họp rất chậm rãi: “Thưa các thầy cô, nội dung của buổi họp ngày hôm nay chắc mọi người đều đã nhìn thấy lúc bước vào cổng trường. Em Phương Lê Lê, sinh viên năm hai của khoa ta vì... vì đã vi phạm...” Vừa nói đến đây, thì “rầm” một tiếng, cửa văn phòng bật mở, một nữ sinh sắc mặt tái nhợt đứng giữa cửa lắp ba lắp bắp: “Thầy, thầy, thầy Chu... Phương Lê Lê, bạn ấy tự vẫn rồi!”