← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Phòng Y tế trường và Chu Vũ Lâu tới nơi cùng lúc. Khi mọi người xông vào phòng kí túc xá, Phương Lê Lê đã được đặt xuống giường.

Cô đã treo cổ tự vẫn. Đường ống sưởi phía trên cửa sổ, một chiếc ghế nhựa màu đỏ và chiếc dây lưng da mà cô thích nhất đã “bắt tay nhau”, giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Cũng không hề đáng sợ như những gì người ta đồn đại, tròng mắt không lồi ra, sắc mặt cũng không thay đổi quá nhiều. Nhưng mà, lưỡi thì đúng là thè ra dài thượt, kẹt cứng giữa hai bờ môi giống như một lời than thở không thể nào thu lại.

Bên Y tế trường kiểm tra hơi thở và mạch đập cho đủ thủ tục, chẳng cần nói cũng biết đã ngừng cả. Nghe nói tỉ lệ thành công của việc tự sát bằng cách treo cổ rất cao, sợi dây thít cổ, tích tắc đi đời. Rất nhanh chóng, xe cấp cứu của 120 cũng tới, dù chẳng còn ích gì. Ba cô bạn cùng phòng của Phương Lê Lê cũng khá bình tĩnh. Khi phát hiện bạn cùng phòng đang treo lơ lửng trên không, liền vội vàng ôm cô xuống, sau đó một người chạy lên khoa, một người đi báo phòng Y tế trường, người còn lại gọi điện cho 120.

Mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát chạy vào nhạc viện. Giữa sự sợ hãi và đớn đau, ba cô gái kể lại sự việc lúc sáng cho phía cảnh sát.

Một nữ sinh có thói quen tập thể dục buổi sáng đã dậy từ rất sớm đi chạy bộ. Khi chạy tới chỗ bảng tin thì nhìn thấy tờ thông báo kỉ luật Phương Lê Lê. Nữ sinh này vô cùng bất ngờ, vội vàng chạy về phòng để cùng Phương Lê Lê bàn bạc đối sách. Cô kể: “Lê Lê thì lại khá bình tĩnh, ‘thậm chí còn cười’, bạn ấy nói kết quả này tốt quá, cũng may nhờ thầy Chu, nếu không thì bị đuổi là cái chắc.” Lúc này hai nữ sinh còn lại cũng thức giấc, họ định ra quán cháo cạnh trường ăn sáng. Phương Lê Lê nhờ họ xin phép thầy cho nghỉ học, bảo hôm nay không khỏe, không đến lớp nữa. Các bạn không dám nói gì thêm, chỉ an ủi cô mấy câu rồi đi. Dù sao cũng là bạn cùng phòng hai năm trời, trong lòng vẫn nghĩ cho Phương Lê Lê, khi ở quán cháo về còn gọi một phần cháo thịt bằm trứng bắc thảo và hai quả trứng kho xì dầu, định trước khi vào giờ học sẽ đưa về phòng cho cô. Nào ngờ vừa mở cửa phòng, đã thấy bóng Phương Lê Lê lửng lơ trước khung cửa sổ.

Sự việc này, như được lắp thêm cánh nhanh chóng truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong nhạc viện.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Khê cũng nghe được thông tin này, bạn cùng lớp cô là Ngô Thiến ở ngay phòng đối diện phòng Phương Lê Lê. Ngô Thiến cũng có thể coi là một nửa nhân chứng. Hôm nay, cô dậy muộn, lúc 8 giờ kém 5, cô vừa đi ra khỏi phòng, thì nghe thấy những tiếng hét thất thanh vang lên từng hồi. Sau đó, bạn nữ ở lại hành lang gọi điện cho 120 cứ nhất quyết giữ tay Ngô Thiến lại không cho đi. Vì vậy, vụ tự sát qua lời kể của Ngô Thiến đương nhiên sẽ vô cùng sinh động.

Cũng giống như bao người khác, Bạch Tiểu Khê sợ hãi vô cùng. Càng sợ hãi, thì càng tò mò, sau đó lại càng sợ hơn... Khi tan tiết học thứ hai, cô quyết định ra McDonald mua một chiếc burger.

Mỗi khi thấy sợ, cảm giác thèm ăn của Bạch Tiểu Khê lại trỗi dậy mạnh mẽ. Nói theo cách của cô, thì đây mới gọi là “đẩy lùi nỗi sợ hãi”. Dạ dày thoải mái, cảm xúc tự nhiên sẽ được giải tỏa. Món burger đùi gà nướng của McDonald dù có hơi đắt, nhưng mùi vị thực sự không thể diễn tả bằng lời, là thứ đồ ăn “đẩy lùi nỗi sợ hãi” hiệu nghiệm nhất. Cũng có thể là do tâm lí, Bạch Tiểu Khê cảm thấy hôm nay khắp chốn đều âm u mù mịt. Cô bước nhanh ra khỏi lớp học, chạy bước nhỏ cả đoạn hành lang. Khi ra khỏi cổng trường, cô ngó qua chiếc xe van trắng dừng cách đó không xa, rồi tiếp tục bước vội, chẳng hề suy nghĩ gì.

Trên chiếc xe van màu trắng.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Khê bước từ trong cổng trường ra, cặp mắt gã phụ lái suýt vọt ra ngoài! Đã hai hôm liền họ ra về tay trắng rồi. Hôm kia, Bạch Tiểu Khê không có tiết học buổi chiều, lúc trưa đã “lặn mất”, họ đến đây từ lúc hơn 1 giờ, đợi hoài vô ích suốt cả buổi chiều. Hôm qua, chị gái Bạch Tiểu Khê đến Tân Giang nhập hàng, bảo cô đi giúp. Chị gái Bạch Tiểu Khê trước giờ làm nghề buôn bán hàng thời trang, thỉnh thoảng không đủ người sẽ cần Bạch Tiểu Khê giúp sức. Thế nên hôm qua Bạch Tiểu Khê xin phép khoa nghỉ học, họ lại tay trắng nguyên cả ngày. Gã phụ lái là người phụ trách trong lần hành động này, tối qua khi trở về, hắn bị gã mập lùn trách mắng một trận không thương tiếc.

Được lắm, lần này, cô ta, cuối cùng đã xuất hiện!

Gã phụ lái nhìn chằm chằm mục tiêu không chớp mắt, lông mày nhíu chặt, máu xông lên não, không biết nếu như nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ cách đó chỉ một bức tường, thì anh ta còn kích động đến mức đó được nữa không. Nhưng anh ta không nhìn thấy chiếc xe cảnh sát, vậy nên chỉ thấy kích động! Anh ta bảo lái xe âm thầm bám theo Bạch Tiểu Khê, chờ cơ hội ra tay.

Thực ra, từ nhạc viện ra quán McDonald có đường lớn, nhưng như thế sẽ làm lỡ thời gian. Giờ nghỉ giữa các tiết học chỉ có hai mươi phút, Bạch Tiểu Khê không được về muộn, chiếc burger đùi gà nướng lôi kéo cô nhanh chân bước vào con đường tắt nhỏ. Nói là đường nhỏ vì nó tối tăm vắng vẻ, chứ thực ra cũng không nhỏ hẹp cho lắm. Hai bên đường là dãy tường sừng sững bao quanh nhà xưởng của xưởng Cơ giới số 2 Tân Giang, hàng cây chọc trời bên cạnh dãy tường bao che khuất ánh mặt trời. Dù là giữa ngày nắng to, thì nơi đây vẫn âm u mù mịt, chẳng ai bày quán rất ít người qua, thỉnh thoảng có kẻ lang thang nằm ngủ. Hôm nay có một người đàn ông tóc tai bù xù mặt mũi bẩn thỉu, nằm ngáy khò khò cạnh mấy vỏ chai bia và nửa túi dưa muối. Anh ta ngủ như chết, bia cũng uống quá nhiều, vì vậy khi chiếc xe van màu trắng phanh gấp lại, lôi Bạch Tiểu Khê vào trong xe, anh ta cũng chẳng hề tỉnh dậy.

Bạch Tiểu Khê vùng vẫy, vừa kêu lên được một tiếng “á”, đã bị gã phụ lái bịt chặt miệng.

Gã lang thang cũng nghe thấy tiếng “á”, lúc đó anh ta đang mơ mình nằm trên một chiếc giường đệm Simmons mềm mại, hung hãn đè chặt một mĩ nữ xinh như hoa như ngọc.

Rất nhanh chóng, Triệu Đạc nhận được cuộc gọi của gã mập lùn, cuộc điện thoại gọi đến từ số máy của Bạch Tiểu Khê.

Đây gọi là “thời thế đã khác trước”. Bây giờ không phải lúc Triệu Đạc tỏ vẻ uy phong, bao nhiêu khí thế ngạo mạn và nét mặt như nuốt sống đối phương đều biến mất không còn một dấu vết. Cuộc gọi vô cùng đơn giản, số tiền gã mập lùn đưa ra là năm vạn tệ, ba vạn để hoàn trả số tiền nợ lần trước, hai vạn còn lại là phí bồi thường tổn thất tinh thần. Gã mập lùn nói với Triệu Đạc, thời hạn chuẩn bị tiền là đến 8 giờ tối nay. Tiền gom đủ, thì gọi điện vào số Bạch Tiểu Khê, hẹn địa điểm giao tiền trả người. Còn nếu không giao tiền đúng hạn, “thì vợ sắp cưới của mày sẽ phải làm chút việc có lỗi với mày”. Còn nữa, nhất định không được báo cảnh sát. Nếu cảnh sát nhúng tay vào, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bởi vì... “vợ sắp cưới của mày chẳng phải còn phải học ở nhạc viện sao? Muốn tìm hai chúng mày, đúng là dễ như trở bàn tay!”

Đặt điện thoại xuống, Triệu Đạc tính toán một hồi lâu. Cậu ta đương nhiên nghĩ đến việc báo cảnh sát nhưng cuối cùng đã từ bỏ ý định. Sự uy hiếp của gã mập lùn chỉ là một phần, điều quan trọng nhất là một khi sự việc được công khai, thì những chuyện trước đây của cậu ta và Bạch Tiểu Khê đều sẽ lộ tẩy hết. Bản thân mình thì chẳng sao, nhưng Bạch Tiểu Khê còn đang đi học, một năm nữa sẽ tốt nghiệp, nếu để xảy ra chuyện thì cô ấy coi như “xong”.

Triệu Đạc quyết định: Gom tiền.

Nhưng số tiền trong tay tính đi tính lại cũng chỉ được năm nghìn tệ, muốn gom góp đủ năm vạn chỉ trong một ngày đâu phải chuyện dễ dàng? Xe chắc chắn phải bán. Nhưng muốn bán xe cũng cần có quá trình, tìm người mua, đàm phán giá, làm thủ tục cũng cần có thời gian, đợi đến khi xong xuôi hết những việc này, thì e rằng Bạch Tiểu Khê đã phải chịu đủ dày vò. Triệu Đạc ôm một tia hi vọng, đến chỗ một người anh em rất thân thiết. Người này cũng giống Triệu Đạc, vô công rỗi nghề, nhưng bạn bè khắp chốn. Triệu Đạc khẩn cầu người bạn, giúp tìm người mua chiếc Xiali ngay lập tức.

“Giá cả dễ thương lượng! Chỉ cần người đó có thể trả tiền ngay, giá ‘nhảy lầu’ tôi cũng chịu!”

Người bạn nghe ngóng một vòng, quả nhiên có người có hứng thú với chiếc xe đó, nhưng hiện giờ họ không ở Tân Giang, phải vài ngày nữa mới về. Nước xa không cứu được lửa gần, Triệu Đạc lo lắng đến phát cuồng! Người bạn thực tình không thể đứng nhìn được nữa, hỏi cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại gấp gáp như vậy, Triệu Đạc sống chết không chịu hé răng. Cuối cùng, không còn cách nào khác người bạn lấy ra năm nghìn tệ vét hòm của mình. Cậu ta nói với Triệu Đạc, năm nghìn tệ này là tiền ăn cả năm của mình, nếu không trả nhanh thì ngày ngày sẽ đến nhà Triệu Đạc ăn chực cơm. Triệu Đạc cảm kích vô cùng, vỗ ngực nói: “Hai hôm nữa, chỉ cần bán được xe, sẽ lập tức trả tiền.”

Lúc cầm được số tiền này là 2 giờ chiều. Bây giờ còn thiếu bốn vạn nữa. Triệu Đạc ngồi vào trong chiếc Xiali, thấy toàn thân mệt mỏi, nơi duy nhất còn chút sức lực là đôi tay. Hai tay cậu vẫn đang nắm chặt nắm đấm, mồ hôi ướt nhẹp, móng tay như sắp chọc thủng cả lòng bàn tay.

Cậu lái xe đi, xe chạy rất chậm. Cậu cũng không biết mình nên đi đâu. Tại một ngả đường có đèn đỏ, cậu thất thần rất lâu mãi cho tới khi phía sau vang lên những hồi còi inh ỏi, mới nhận ra đèn đã bật xanh. Người lái xe phía sau khi vượt qua còn bực dọc quẳng lại một câu chửi thề. Điều này khiến sự ức chế trong Triệu Đạc bỗng nhiên có chỗ trút bỏ. Cậu đạp mạnh chân ga đuổi theo! Ngoác miệng, phản đòn bằng câu chửi tục tĩu hơn, người lái xe kia sợ quá, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Triệu Đạc dừng xe lại, nặng nhọc thở dài một hơi, cuộn mình trên ghế xe. Lúc này, cậu vừa ngước mắt lên, thì thấy ngay chiếc điện thoại đó.

Đó chỉ là một chiếc điện thoại công cộng bình thường, đặt tại cửa trả phí của một cây bán báo, sợi dây điện thoại ngoằn ngoèo chui vào bên trong nhưng lúc này lại như đang len lỏi vào trong lòng Triệu Đạc. Sợi dây lòng của Triệu Đạc rung lên, bỗng nhớ ra một người phụ nữ đã lâu không gặp.

Đó đã là chuyện cũ từ rất lâu, hồi đó Triệu Đạc còn chưa quen Bạch Tiểu Khê. Một cơ hội rất ngẫu nhiên, Triệu Đạc quen người phụ nữ đó trên mạng, sau vài lần nói chuyện họ gặp mặt rồi lên giường. Thời gian đó, Triệu Đạt điên cuồng mê đắm trò máy đánh bạc, nợ khu chơi game một khoản lớn. Không còn cách nào khác, cậu giở trò hạ đẳng. Vào lần thứ tư gặp gỡ, lên giường với người phụ nữ kia, cậu dùng chiếc máy quay mini của mình, quay trộm lại cả quá trình.

Địa vị xã hội của người phụ nữ đó không cho phép bà ta để xảy ra chuyện này. Vì vậy, khi nhận được đĩa CD và “thư cầu cứu” mà Triệu Đạc gửi đến, bà ta đã chấp nhận. Đương nhiên, Triệu Đạc cũng không hề hét giá, chỉ cần đủ số tiền nợ của mình là xong chuyện. Nhưng chính từ lần đó trở đi, Triệu Đạc phát hiện ra một việc: Thực ra, những người bạn trên mạng có thể sinh lợi nhuận. Đại khái đó có thể coi là đoạn “tiền truyện” cho phần “tung hoành bốn biển” của cậu ta và Bạch Tiểu Khê.

Triệu Đạc bước xuống khỏi chiếc Xiali. Đến giờ cậu vẫn còn nhớ như in số điện thoại của người phụ nữ đó, cậu dùng điện thoại công cộng để gọi. Cậu không thể gọi bằng điện thoại của mình được, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không nghe máy.

Phương Lê Lê đã được xe chở xác của công ty mai táng đưa đi. Chu Vũ Lâu cũng đi theo, đi cùng còn có thầy Trần cán sự khoa và một người của phòng Bảo vệ.

Tạ Lam có phần hối hận, nếu không cho công khai quyết định kỉ luật Phương Lê Lê chắc đã không sao. Kỉ luật một sinh viên vốn dĩ chỉ là “chuyện trong nhà” của một trường học, nhưng liên quan đến mạng người thì nhất định sẽ kinh động cấp trên. Tạ Lam đã vững vàng chèo lái nơi này gần mười năm, chưa bao giờ xảy ra phiền phức lớn thế này. Chẳng bao lâu nữa, bà sẽ về hưu một cách vinh quang, thì lại xảy ra chuyện như vậy.

Cả nhạc viện chìm trong sương mù, những cuộc chuyện trò sôi nổi của các giáo viên bị thay thế bằng những lời bàn tán thì thầm kín đáo, những người trẻ tuổi cũng đã qua giai đoạn hiếu kì khi vừa nghe chuyện, tiếp theo đó là sự sợ hãi và u uất xua mãi không tan.

Việc sắp xếp công tác đều đã thực hiện tương đối. Thông báo kỉ luật trên bảng tin đã được xé bỏ. Tạ Lam triệu tập một cuộc họp ngắn với toàn bộ giáo viên trong trường, yêu cầu mọi người duy trì công tác như bình thường tại vị trí của mình, bình ổn tâm lí sinh viên, ngăn chặn việc lan truyền thông tin sự việc càng không cho phép đặt điều gây dư luận. Ban quản lí kí túc xá nhanh chóng sắp xếp chuyển phòng cho ba bạn cùng phòng của Phương Lê Lê nhưng họ còn chưa thể lập tức rời khỏi căn phòng này. Nhà trường đã thành lập nhóm thu thập di vật lâm thời, tổ trưởng và các thành viên đều là ba nữ sinh này. Tạ Lam ra chỉ thị, các di vật của Phương Lê Lê bắt buộc phải sắp xếp xong trước khi phụ huynh tới. Về mặt này, xuất phát từ việc cân nhắc đến vấn đề nhân văn sợ phụ huynh khi tự tay sắp xếp di vật sẽ xúc động đau buồn, một mặt khác, cũng để tránh việc họ lưu lại trường quá lâu, dễ sinh chuyện thị phi.

Việc thông báo cho gia đình Phương Lê Lê được giao cho Phùng Thái. Anh đáp chuyến tàu lúc 4 giờ chiều về quê Phương Lê Lê, thời gian trở về đến Tân Giang là 9 giờ sáng ngày mai. Đi cùng anh còn có một cán bộ của phòng Quản lí sinh viên và một nhân viên y tế của trường. Lúc chuẩn bị đi, Tạ Lam đã sắp xếp kĩ càng: Nguyên tắc lớn nhất là bảo mật, chỉ nói rằng Phương Lê Lê bị ốm, sau khi đến Tân Giang rồi tính tiếp. Nhưng nếu cha mẹ Phương Lê Lê thực sự phát giác ra được điều gì, không thể giấu được nữa thì hãy nói sự thật, nói cho họ biết rằng người đã mất rồi. Nhất định phải cố hết sức an ủi, còn nữa, trước tiên đừng nói rằng tự sát, để tránh việc khó khống chế cục diện. Về phía nhà tang lễ, Chu Vũ Lâu cũng đã phối hợp công việc, họ nói sẽ để người trang điểm giỏi nhất vào trang điểm cho Phương Lê Lê, để cô trông thanh thản phần nào. Chu Vũ Lâu còn bảo một cô giáo đi mua cho Phương Lê Lê ít quần áo, một chiếc áo len dày dặn, một bộ đồ thể thao, một chiếc khăn voan và một chiếc mũ. Lúc mất, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, bây giờ có những thứ này, chắc cô sẽ thấy ấm áp hơn... Sau khi mọi công tác đã được giao xong, Tạ Lam và Bí thư Đảng ủy cùng nhau đi báo cáo tình hình lên Sở Giáo dục.

Tất cả đều diễn ra nhanh chóng và có trật tự, quy mô rộng lớn mà lặng lẽ như không. Trong nhạc viện đã không còn không khí nhộn nhịp ngày nào. Trời ạ, một sợi dây ngắn thực sự có thể trói buộc tất cả mọi người sao? Đương nhiên rồi, chỉ cần nó thít chặt một chiếc cổ.

Còn năm phút nữa là 6 giờ tối, chiếc Xiali của Triệu Đạc lại một lần nữa chạy qua đại lộ Khải Hoàn.

Triệu Đạc vừa đến khu vực này lúc 5 giờ hơn, tới giờ xe của cậu đã lượn đi lượn lại khu đại lộ Khải Hoàn này sáu, bảy vòng. Cậu vừa lái xe vừa quan sát, nhìn ra ngoài hết lần này đến lần khác, chẳng hề thấy ai như cảnh sát mặc thường phục, cũng không thấy có người phụ nữ nào.

Vừa rồi, trong điện thoại, Triệu Đạc nói chuyện với người phụ nữ kia vừa ngọt nhạt vừa dọa nạt. Ban đầu là uy hiếp: “Bốn vạn tệ, một đồng không được thiếu! Nếu không chiếc đĩa ghi cảnh nóng sẽ một lần nữa đối mặt với tình cảnh ai ai cũng biết.” Sau khi nói xong những lời cứng rắn, cậu lại bắt đầu dùng sự chân thành để cảm động đối phương. Triệu Đạc nói: “Ai cũng có lúc gặp khó khăn, bây giờ thực sự em đang gặp chuyện, nếu không sẽ không bao giờ nói lời không giữ lời, lại đến gây phiền phức cho chị. Chị bảo là xin cũng được, là mượn cũng được, sau này có tiền em sẽ trả chị. Bản gốc chiếc đĩa em giữ lại, chủ yếu là vì không nỡ, muốn mỗi lúc nhớ chị lại lấy ra xem. Chị yên tâm, sau lần này em đảm bảo sẽ tiêu hủy nó!”

Triệu Đạc yêu cầu người phụ nữ đưa bốn vạn tiền mặt đến đại lộ Khải Hoàn, đặt trong bồn hoa bên cạnh cột điện đối diện khách sạn Đại Dương Quyến Rũ. Để làm đẹp môi trường, mấy năm gần đây chính quyền thành phố Tân Giang liên tục thực thi công tác “hàng rào hoa”, trên hàng rào ven đường, cứ cách hai mét lại đặt một bồn hoa đầy những bông hoa rực rỡ sắc màu.

Người phụ nữ không nói gì cả, coi như đã ngầm đồng ý. Cuối cùng quyết định thời gian là 6 giờ tối.

Triệu Đạc chọn địa điểm ở cạnh đường lớn là có tính toán cả. Ở đây tầm nhìn rộng, tiện quan sát, một khi thấy có gì bất ổn cũng dễ dàng tháo chạy. Cậu rất quen thuộc khu vực đại lộ Khải Hoàn, đoạn đường này không tắc đường, bốn phía rất nhiều đường nhánh, muốn chạy trốn cũng tương đối dễ dàng.

Đã 6 giờ một phút.

Triệu Đạc lại lái xe vào đường Khải Hoàn. Vừa rồi, trong một con ngõ nhỏ, cậu đã lấy một chiếc khăn chuẩn bị trước, che biển số xe đi. Bây giờ tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ xem kết quả thế nào nữa thôi. Triệu Đạc nóng lòng, tim đập thình thịch, căng thẳng đến sắp mất kiểm soát. Khi còn cách bồn hoa đó khoảng ba trăm mét, tim cậu như sắp nhảy ra ngoài. Cậu ta lái xe chậm lại, nheo mắt nhìn kĩ phía trước, càng lúc càng gần... Cột điện ở kia, bồn hoa ở kia, hoa cũng ở kia, một lùm lớn, màu đỏ màu tím, cứ mờ mờ ảo ảo.

Hình như không có gì nguy hiểm.

Trên vỉa hè không có nhiều người qua lại, không thấy ai đứng một chỗ. Một bà lão đang đi ngang qua cột điện, tay cầm... một làn rau thì phải, không hề ngó nghiêng cứ thế bước đi. Vài chiếc taxi đỗ trước cửa khách sạn bên kia đường, khách lên lên xuống xuống. Triệu Đạc lại nhìn vào gương chiếu hậu, không thấy chiếc xe nào đi theo mình.

Thôi được rồi.

Triệu Đạc hít sâu một hơi, mắt mở căng, đạp mạnh chân ga một cái!

Như bắt đầu một cú nhảy bungee, chiếc Xiali rú lên lao về phía trước, đột nhiên phanh gấp, dừng lại đúng ngay bên cạnh bồn hoa! Triệu Đạc không cần xuống xe, cửa sổ xe vốn dĩ đã mở sẵn. Nhanh như cắt, cậu xích mông sang ghế phụ lái, thò cánh tay ra vừa đủ với tới phong thư đó. Phong thư đặt trong bồn hoa, bên trên chặn bằng một viên đá. Khi giật phong thư, viên đá bị kéo bắn lên khiến cậu giật mình suýt nữa làm rơi cả phong thư xuống đất. Đúng lúc này, cậu thấy trước cửa sổ ô tô xuất hiện một khuôn mặt đàn ông, tim cậu lập tức co rút lại như chỉ còn bằng hạt đậu. Người đàn ông nhìn vào trong xe, thò tay vào đưa cho cậu ta một mảnh giấy nói: “Phá hoại bồn hoa phạt hai mươi tệ, nộp tiền luôn.”

“Cút!”

Người đàn ông rụt ngay lại.

Còn chưa kịp ngồi vững, Triệu Đạc đã lại phóng vút đi!

Phóng xe đi một hồi lâu, Triệu Đạc mới dừng lại. Cậu nhìn quanh tứ phía một vòng không có ai khả nghi. Cậu bóc phong thư ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy tiền cậu vô cùng cảm kích! Nhưng khi thấy độ dày của thếp tiền, một sự thất vọng lập tức dâng lên. Triệu Đạc đếm thử, quả nhiên chỉ có một vạn tệ. Trong phong thư còn một mảnh giấy, đại ý là, chỉ có thể bỏ ra một vạn tệ, đây là lần cuối cùng! Lần cuối cùng! Lần cuối cùng! Lập tức tiêu hủy băng ghi hình! Nếu sau này vẫn lằng nhằng, thì chỉ còn nước bất chấp để báo cảnh sát thôi! Cậu cứ liệu mà làm!

Triệu Đạc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6 giờ 15 phút.

6 giờ 15 phút. Hai vạn tệ.

Chỉ còn không đầy hai tiếng đồng hồ nữa là đến thời hạn gã mập lùn đặt ra, ba vạn còn lại phải kiếm đâu ra đây? Triệu Đạc mệt mỏi vươn vai, một giọt mồ hôi lăn xuống cổ ngứa ngáy, cậu đưa tay gãi sau đó hai tay lại nắm chặt nắm đấm. Đây là thói quen hình thành từ nhỏ của cậu, mỗi khi căng thẳng, khi u uất, khi kích động, khi hết cách, cậu đều nắm những nắm đấm thật chặt, như đưa ra minh chứng cho tinh thần đang căng thẳng hết mức.

Chập tối hôm nay, ở một góc nào đó của Tân Giang, trong một chiếc xe Xiali, Triệu Đạc đã nắm chặt nắm đấm như thế. Cậu nắm rất lâu, khi buông nắm đấm ra, cậu bỗng nghĩ đến một từ.

Một từ, một từ “chắc nình nịch”.