← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

9 giờ sáng hôm sau, mẹ Phương Lê Lê theo Phùng Thái bước vào một nhà nghỉ gần ga tàu hỏa Tân Giang. Phương Lê Lê không hề nói dối. Không lâu trước đây, bố cô bị tai nạn xe, giờ vẫn đang nằm liệt giường không động đậy được. Mẹ Phương Lê Lê gửi chồng cho họ hàng chăm sóc, một mình đến Tân Giang thăm “cô con gái đang ốm”.

Vừa bước vào cửa chính nhà nghỉ, mẹ Phương Lê Lê đã dừng bước, nét mặt hồ nghi hỏi Phùng Thái, chẳng phải bảo là Lê Lê ốm sao? Sao chúng ta không đến bệnh viện, đến đây làm gì? Phùng Thái nói qua loa, tình hình cụ thể còn phải để lãnh đạo nhà trường nói với chị. Sau đó không cho bà có cơ hội đặt câu hỏi nữa, đẩy nhẹ bà đi lên lầu, mở cửa một gian phòng.

Căn phòng rất rộng, Chu Vũ Lâu, Tạ Lam và mấy lãnh đạo trường, ông Hà – trưởng phòng bảo vệ, trợ lí viện trưởng Vương Nguyệt đều có mặt, còn có một cảnh sát mặc cảnh phục.

Nhìn thấy cảnh sát, mẹ Phương Lê Lê mặt càng biến sắc. Phùng Thái giới thiệu với bà những người có mặt tại đó một cách nhanh gọn nhất, sau đó, nhiệm vụ thông báo sự thật được đặt lên vai Chu Vũ Lâu.

Từng lời nói của Chu Vũ Lâu đã trải qua bao lần cân nhắc, cuối cùng lại trở thành: “Chào chị, mong rằng chị có chuẩn bị tâm lí. Em Phương Lê Lê vì vi phạm quy định về luật quản lí trị an, bị nhà trường kỉ luật. Em ấy nhất thời nghĩ quẩn, nên đã tự sát. Sự việc xảy ra ngày hôm qua, bây giờ người đã ra đi rồi, chị nhất định phải bớt...”

“Hả???...”

Nhà tang lễ đường Phúc Thọ tọa lạc trên đường Phúc Thọ, gần ngoại ô thành phố Tân Giang. Không biết con đường đã có tên này từ trước, hay tại tên nhà tang lễ sau này được lấy đặt tên cho đường. Khi đoàn người của nhạc viện tới nơi, đã gần 11 giờ. Khoảng thời gian ở nhà nghỉ vừa rồi, là một sự dày vò vô cùng lớn với tất cả mọi người. Mẹ Phương Lê Lê đớn đau muôn phần, cuối cùng đến sức lực để khóc cũng không còn nữa chỉ co ro trên giường không ngừng rên rỉ. Khi có thể nói chuyện, bà bắt đầu hỏi thăm đầu đuôi sự tình, hỏi xem con gái mình vi phạm quy định gì? Bị kỉ luật gì? Tự sát như thế nào? Trước đó Chu Vũ Lâu còn mong rằng, liệu có thể cố gắng tránh nhắc đến việc mại dâm trước mặt mẹ Phương Lê Lê chăng, nhưng anh phát hiện ra rằng, mong ước đó thật ngây thơ.

Trong kho giữ lạnh của nhà tang lễ hàn khí rợn người. Ở nhiệt độ này, trong tất cả mọi người, xem ra chỉ có quần áo của Phương Lê Lê là thích hợp nhất.

Miệng ngậm chặt, lưỡi đã thụt vào trong, mặc dù nét mặt vẫn còn chút đơ cứng, nhưng chiếc mũ rộng vành màu xanh da trời, chiếc khăn voan đầy màu sắc và bộ đồ thể thao thời thượng nói cho cùng vẫn mang lại khí chất của một thiếu nữ tuổi hoa. Mẹ Phương Lê Lê gắng sức giằng khỏi sự dìu đỡ của Vương Nguyệt và nhân viên y tế trường, nhào lên người con gái òa lên khóc lớn. Mọi người không giữ bà lại, trong tiếng khóc của người phụ nữ ấy, cõi lòng Chu Vũ Lâu như tan nát từng hồi. Trong sự tan nát đó có sự đồng cảm với người mẹ, nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối cho Phương Lê Lê. Đúng vậy, người đang nằm trên giường đặt xác kia là học trò của anh, họ đã quen nhau hai năm. Chỉ vài hôm trước cô còn cất cao giọng hát trong giờ học ở phòng đàn, tưởng tượng về tương lai trong sự bao bọc của thượng đế. Còn nữa, tối hôm đó. “Thầy Chu, người khác... các bạn, liệu có biết chuyện này không?” Đúng vậy, Chu Vũ Lâu vẫn còn nhớ như in, đó là câu nói cuối cùng cô nói với mình, cho dù giọng nói ngắt quãng nhưng biểu cảm thực vô cùng sinh động. Vậy mà giờ cô đang nằm ở đây cứng đờ thẳng đuột.

Mẹ Phương Lê Lê vẫn đang khóc, giọng đã khàn đặc. Tim bà không được tốt, nhân viên y tế trường đã cầm sẵn thuốc trợ tim trong tay và chuẩn bị tinh thần xông tới hồi sức tim phổi bất cứ lúc nào. Tiếng khóc đau đớn dần chuyển thành tiếng thút thít trong họng, mẹ Phương Lê Lê ngẩng đầu lên nhìn kĩ cô con gái, vuốt nhẹ lên mặt cô mơ hồ gọi “Lê Lê... Lê Lê ơi...” Vương Nguyệt nhìn sang Chu Vũ Lâu, Chu Vũ Lâu gật đầu, Vương Nguyệt chuẩn bị tiến lại dìu bà dậy, ông Hà cũng chuẩn bị lấy vải che thi thể lại. Nhưng đúng lúc này, sự việc bất ngờ đã xảy ra.

Mẹ Phương Lê Lê đứng phắt dậy, lao về phía Chu Vũ Lâu!

“Tôi liều chết với các người! Các người ép Lê Lê đến chết! Tôi cũng không cần sống nữa...” Chu Vũ Lâu bị bà xô ngã nhào xuống đất. Mọi người chạy tới kéo bà lại, bà nhào lên người Chu Vũ Lâu, túm tóc, xé quần áo anh, vừa khóc vừa gào thét: “Tôi không sống nữa! Các người làm thầy cô, mà ép học sinh đến chết, ép con gái tôi phải chết! Tôi liều mạng với các người... Lê Lê ơi...”

Chu Vũ Lâu không hề phản kháng, anh cứ thế cúi đầu, ngồi trên nền đất, mặc kệ người mẹ trút hết mọi oán giận trong lòng. Mọi người phải cố gắng hết sức mới kéo được bà ra khỏi người Chu Vũ Lâu. Lúc kéo ra, trong tay bà còn cầm một nhúm tóc của anh. Sau đó, thuốc trợ tim và việc hồi sức tim phổi mới được dùng đến.

Mẹ Phương Lê Lê ở Tân Giang ba ngày.

Trong việc giải quyết hậu sự vụ tự sát, Tạ Lam đã thể hiện tinh thần trách nhiệm vô cùng cao. Nhà trường chi trả toàn bộ chi phí an táng của Phương Lê Lê, Tạ Lam còn tự bỏ ra năm nghìn tệ cho mẹ Phương Lê Lê. Lúc chuẩn bị ra về, Tạ Lam phái hai cán sự của phòng quản lí sinh viên hộ tống bà về nhà, và dặn dò rất kĩ, phải cố hết sức giúp đỡ ổn định cuộc sống.

Lúc tiễn ra ga tàu, Chu Vũ Lâu cũng đi. Vốn dĩ vì chuyện ở nhà tang lễ, mọi người đều khuyên anh đừng đi nhưng anh vẫn ra ga từ rất sớm.

Nhìn thấy Chu Vũ Lâu, nước mắt mẹ Phương Lê Lê lại tuôn trào. Bà chân thành nói lời xin lỗi Chu Vũ Lâu, nói rằng đã nghe kể về lòng tốt mà thầy Chu dành cho Lê Lê, vốn đã định đến xin lỗi thầy Chu từ trước nhưng mãi vẫn thấy không có mặt mũi nào để đi... Chu Vũ Lâu ngắt lời bà, đưa cho bà một phong thư trong đó là mấy nghìn tệ tiền quyên góp của toàn bộ giáo viên và sinh viên trong khoa. Sau đó anh lại rút một vạn từ trong túi ra, đặt vào tay mẹ Phương Lê Lê, nói với bà: “Đây là chút tấm lòng của cá nhân tôi, chị nhất định phải nhận, hoàn cảnh gia đình mình Lê Lê đã kể với tôi, tôi là thầy của em ấy, đây là điều nên làm.”

Anh thoáng nhìn sang chiếc túi du lịch của mẹ Phương Lê Lê, trong đó đặt hài cốt của con gái bà. Anh nói tiếp: “Lê Lê một ngày là học sinh của tôi, thì mãi mãi sẽ là học sinh của tôi, cho dù em ấy có còn hay không thì sự thật đó cũng không thay đổi. Sau này nếu gia đình có khó khăn gì, xin cứ gọi điện cho tôi, nếu đổi số điện thoại tôi cũng sẽ báo với mọi người...” Mẹ Phương Lê Lê từ nãy đến giờ đã khóc không thành tiếng.

Khi tàu chuyển bánh, Chu Vũ Lâu run rẩy vẫy tay. Anh nhìn theo đoàn tàu càng lúc càng xa, từ một vật thể khổng lồ tiếng kêu vang trời đất biến thành một điểm đen trầm mặc. Anh đứng lại trên thềm nhà ga rất lâu, thềm nhà ga trống trải bao nhiêu, thì sự ức chế trong anh nhiều bấy nhiêu. Nói một cách chính xác, cả ngày hôm đó Chu Vũ Lâu đều rất ức chế. Nhất là đến buổi tối, sau khi một mình uống vào mấy chén rượu, anh dường như uất ức đến nghẹt thở.

Chính buổi tối hôm đó, anh nhìn thấy email mà Bạch Tiểu Khê gửi cho mình.