← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Nói về Bạch Tiểu Khê.

Ha ha! Cuối cùng Bạch Tiểu Khê “gặp đại nạn lại không nguy hiểm”. Ngay hôm bị bắt cóc cô đã được giải cứu. Thời gian cô gặp Triệu Đạc là lúc 7 giờ 55 phút, Triệu Đạc mang theo năm vạn tệ, vừa đúng thời hạn gã mập lùn đặt ra.

Gã mập lùn rất giữ chữ tín, không hề làm gì Bạch Tiểu Khê. Hắn nhận tiền, cảnh cáo Triệu Đạc sau này đừng có “động thổ trên đầu Thái Tuế” [19] , còn nói với Bạch Tiểu Khê: “Còn mày cũng đừng có ra đường hại người nữa, đồ chó cái thối tha!” Rồi để hai người họ “cút xéo”. Triệu Đạc thực chỉ muốn xông lên đấm cho hắn mấy cái, nhưng bên cạnh gã mập lùn còn có vệ sĩ.

Số tiền ba vạn còn lại, Triệu Đạc đi vay nặng lãi.

Vay nặng lãi – đó chính là cái từ “chắc nình nịch” mà tối hôm đó, lúc ngồi trong chiếc Xiali, Triệu Đạc bỗng nhiên nghĩ đến khi buông nắm đấm trong tay ra.

Sở dĩ nói nó “chắc nình nịch”, là vì Triệu Đạc cảm thấy rằng, đứng trước luồng sức mạnh đó, bất cứ ai cũng trở nên mềm yếu bơ vơ, không thể chống đỡ. Trước đây, khi Triệu Đạc còn chơi bời đàn đúm trong khu chơi game đã quen biết những kẻ cho vay nặng lãi. Lúc bấy giờ, vì nợ tiền của khu chơi game, cậu cũng đã mấy lần có ý định đi vay nặng lãi. Nhưng cậu từng nghe kể quá nhiều về việc, vì không có khả năng trả tiền mà bị ông chủ cho vay nặng lãi ép đến mức tan cửa nát nhà. Vì vậy hồi đó, cậu thà mạo hiểm tống tiền bạn trên mạng cũng không muốn nhúng chân vào vũng nước đục đó, cho dù ông chủ cho vay nặng lãi từng liên tục bày trò dụ dỗ.

Nhưng lần này thì khác, thực sự cậu đã đi vào ngõ cụt, vậy nên đành đến tìm ông chủ đó. Dù gì cũng là người quen cũ, ông chủ rất nể mặt Triệu Đạc. Số tiền vay là ba vạn tệ, lãi ngày 3% trả hết trong vòng một tháng. Nghĩa là Triệu Đạc vay ba vạn tệ, tiền lãi mỗi ngày là chín trăm tệ, sau một tháng nữa, tới hạn trả tiền Triệu Đạc phải trả cho chủ nợ cả gốc lẫn lãi là năm vạn bảy. Nói thật, mức lãi này trong thị trường cho vay nặng lãi chợ đen cũng không phải cao, hơn nữa còn có rất nhiều điều kiện đi kèm để thúc giục người vay tiền phải trả nợ đúng hạn, mà ông chủ nợ cũng không tính vào. Triệu Đạc viết luôn một tờ giấy nợ năm vạn bảy, nhận ba vạn tệ từ tay ông chủ, đi chuộc Bạch Tiểu Khê về.

Tối hôm đó, sau khi về nhà, Bạch Tiểu Khê ngồi khóc lóc với Triệu Đạc rất lâu.

Lần này thì gay to rồi! Để cứu Bạch Tiểu Khê, cả trước cả sau, tính ra tốn tổng cộng bảy vạn bảy nghìn tệ! Trừ đi khoản một vạn rưỡi mà Triệu Đạc tự bỏ ra, còn lại sáu vạn hai toàn là tiền vay nợ.

Sáu vạn hai cơ đấy.

Triệu Đạc làm một phép tính, mang bán chiếc Xiali đi, tính hết nước hết cái có thể lấy được ba vạn, cho dù dốc hết vào khoản vay nặng lãi, thì vẫn còn nợ ông chủ hai vạn bảy, cộng thêm khoản năm nghìn tệ vay của cậu bạn nghèo, là lại thành một cái hố ba vạn hai. Cậu bạn còn dễ ăn nói, số tiền vay nặng lãi thì không được chậm một ngày, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bạch Tiểu Khê an ủi Triệu Đạc đừng lo lắng, bảo cô có thể mượn tạm trước chút tiền ở chỗ chị gái. Việc kinh doanh hàng thời trang của chị gái Bạch Tiểu Khê mặc dù chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nhưng thu nhập từ trước tới giờ đều rất khá. Bạch Tiểu Khê nói, chị gái chắc chắn có chút tích lũy, sẽ không thấy chết không cứu đâu.

Tối đó, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc “không hẹn mà gặp”, cùng nghĩ đến một vấn đề, đó là “sự nghiệp” của họ có cần tiếp tục hay không. Nhưng không ai nhắc đến việc này, cũng không vì vụ gay go lần này mà kêu than. Họ biết điều đó chẳng ích gì, kẻ cắp có lúc được ăn thịt, thì chắc chắn cũng có lúc bị ăn đòn, đâu cần phải khóc lóc thút thít than thân trách phận. Về việc sau này có làm nữa hay không, thì cứ đợi sau này hẵng hay. Ngoài ra, Triệu Đạc không hé răng nhắc gì đến việc cậu ta tống tiền người phụ nữ kia.

Vốn dĩ tính toán tương đối ổn nhưng ngày hôm sau, sau khi gọi điện cho chị gái xong, Bạch Tiểu Khê vô cùng ủ rũ. Công việc làm ăn của chị gái dạo này lên như diều gặp gió, vì vậy lại mở thêm một cơ sở mới trong chuỗi cửa hàng, vừa mới khai trương, phải thuê nhà, sang sửa, nhập hàng... tiền gần như đều đã bỏ hết vào đó, tất cả chỉ còn lại chưa đến hai vạn tệ làm vốn lưu động. Chị gái nói, có thể đưa trước cho cô một vạn, số còn lại thì thực sự là lực bất tòng tâm.

Không còn cách nào khác, Bạch Tiểu Khê lại mặt dày gọi điện về nhà, nói dối là đang có một cơ hội được quay phim, còn là vai diễn khá quan trọng nhưng phải lót tay cho đạo diễn, hỏi xem ở nhà có thể “tài trợ” một chút được không. Lúc ấy bố mẹ cô cười sung sướng, hào phóng hứa cho năm nghìn tệ, còn nói với con gái nếu không đủ thì cứ nói, đây là việc đại sự nhất định đừng để chuyện tiền bạc làm lỡ dở, ở nhà không thiếu tiền, có thêm tám trăm, một nghìn nữa cũng không thành vấn đề. Lời nói thật thà khiến Bạch Tiểu Khê “khóc không ra nước mắt”. Nhưng dù gì, tiền của bố mẹ và chị gái cộng vào cũng được một vạn rưỡi. Bạch Tiểu Khê nói với Triệu Đạc, mau mau tìm người bán xe, nếu chiếc Xiali đó thực sự có thể kéo về được ba vạn, thì cái hố kia chỉ còn lại chưa đến hai vạn nữa, muốn giải quyết cũng dễ hơn nhiều.

Nói thì dễ đấy, nhưng gần hai vạn tệ thực sự dễ kiếm thế sao?

Chính vào lúc này, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc nhìn nhau, họ đều rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Vấp ngã ở đâu, thì đứng lên ở đó, tổn thất do gã mập lùn gây ra có thể để người đàn ông tiếp theo bù vào. Con người chắc không thể cứ đen đủi mãi thế chứ? Số phạm “sát tinh” còn có thể đổi vận nữa là, rồi còn bảo “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, bây giờ đã “bĩ” đến mức không thể “bĩ” hơn được nữa rồi, thì “thái” cũng phải đến chứ nhỉ?

Triệu Đạc nhắc đến cái tên đó đầu tiên.

“À, dạo trước chẳng phải em vẫn hay nói chuyện với một người tên là Dạ... cái gì Không đấy sao?”

“Dạ Lạc Mông Không.”

“Đúng! Chính là anh ta, sao không thấy động tĩnh gì nữa?”

“Em cũng không rõ, tầm một tháng nay không thấy anh ta lên mạng.”

“Sao trước đây chúng ta mãi không xử anh ta nhỉ?”

“Em thấy người đó khá tốt, anh ta không giống những người đàn ông khác, nói chuyện với anh ta khá thú vị.”

“Đừng có thú vị nữa!” Triệu Đạc làm bộ như sắp chết, “Còn thú vị nữa là hai chúng ta hết vị đấy.”

“Nhưng giờ anh ta có lên mạng nữa đâu, sống chết thế nào còn không rõ, em cũng biết làm sao?”

“Thì cứ thử xem! Biết đâu hôm nào đó lại lên mạng thì sao? Nhử mất bao nhiêu lâu như thế, chỉ còn mỗi việc ra tay thôi, bây giờ đi đâu kiếm được người ‘có sẵn’ như thế chứ...”

Vì thế tối hôm đó, Bạch Tiểu Khê gửi một email vào hòm thư QQ của “Dạ Lạc Mông Không”.

Đương nhiên, Triệu Đạc cũng không muốn chết treo trên cái cây mang tên “Dạ Lạc Mông Không”, cậu vẫn đang cố gắng tìm kiếm những cách khác. Nhưng thực sự lòng cậu nóng như lửa đốt. Đương nhiên là lòng như lửa đốt rồi, cậu sợ hãi khoản vay nặng lãi “chắc nình nịch” kia, sợ hãi cái thời hạn đang ngày một tiến gần, sợ hãi tai họa mà việc thất hứa sẽ mang lại... Vậy nên cậu buộc phải tìm đủ mọi cách, buộc phải dốc cạn sức lực, buộc phải không từ thủ đoạn để đạt mục đích! Đối với Triệu Đạc lúc này, cho dù chỉ là chút hi vọng nhỏ nhoi, cậu cũng buộc phải dốc toàn lực mà chớp lấy.

Quả nhiên, Chu Vũ Lâu đã đọc được email đó.

Về lí mà nói, sau cơn sóng gió Hạ Sở Dung, cho dù thế nào, Chu Vũ Lâu cũng sẽ không bao giờ đụng chạm đến QQ nữa, nhưng hôm đó rất đặc biệt.

Hôm đó, sau khi tiễn mẹ Phương Lê Lê, rời khỏi nhà ga, Chu Vũ Lâu bắt đầu dạo bước trên đường. Anh muốn xóa đi mây mù đang giăng đầy lòng mình bằng ánh mặt trời và dòng người tấp nập. Nhưng không được, ánh mặt trời khiến anh bức bối, dòng người càng làm tăng sự cáu bẳn. Anh thấy mình chếnh choáng. Trở về nhà, anh dội người dưới dòng nước lạnh, buông mình nằm thõng trên giường rồi ngủ một giấc đến khi trời tối. Lúc tỉnh giấc anh thấy sảng khoái đôi chút, vừa ngửa cổ thì thấy Tưởng Đan trong tấm ảnh cưới đang cười với mình, nhẹ nhàng hiền dịu.

Bỗng thấy rất nhớ vợ. Cô đã đi được hơn một tuần, mặc dù lúc này trong phòng tối đen và trống rỗng, nhưng chút ấm áp sót lại của cuộc tân hôn vẫn còn đó. Trên tấm chăn lụa tơ tằm, mùi hương thoang thoảng mà Tưởng Đan để lại vẫn còn phảng phất, trên hộc tủ đầu giường vẫn đặt cuốn sách gối đầu giường mà tối nào cô cũng phải xem.

Liệu cô ấy có tha thứ cho mình không, hay vẫn còn phẫn nộ khó nguôi? Anh do dự gọi điện cho vợ, nhưng cô đã tắt máy.

Một mối cô đơn khó tả dâng lên trong anh, Chu Vũ Lâu lại gọi điện cho Hoàng Đại Sinh. Lời nhắn của Hoàng Đại Sinh vang lên, hiện tại đang là “giai đoạn mất tích” của anh và Lữ Thanh, họ đang du tiên ở Hạc Vân Sơn, từ chối mọi sự quấy rầy, tất cả mọi việc đều đợi một tuần sau rồi tính.

Chu Vũ Lâu rất ngưỡng mộ sự thảnh thơi không gò bó của Hoàng Đại Sinh. Rồi anh nghĩ, khi nào mình mới có thể thảnh thơi được đây? Trong lòng không khỏi buồn hiu quạnh. Từ trước tới giờ, trong ấn tượng của tất cả mọi người, Chu Vũ Lâu chắc là cái tên gần với sự thảnh thơi thoát tục nhất. Nhưng không biết từ khi nào, mọi thứ đều đã thay đổi. Đừng nói đến thảnh thơi, thậm chí đến sự thoải mái ít ỏi nhất bản thân anh cũng không làm được. Sự thay đổi đáng sợ này bắt đầu xảy ra từ lúc này vậy?

Trong tích tắc anh thấy ê chề.

Lúc gọi điện cho Chu Vũ Đình, còn chưa để anh kịp lên tiếng, Chu Vũ Đình đã vui mừng reo lên: “Anh! Siêu thị Đại Hồng Phát kỉ niệm sinh nhật một năm, tất cả các mặt hàng đều giảm 30%! Mau đến đây, chỉ có một tiếng đồng hồ thôi, em và Phùng Thái cũng ở đây này!” Chu Vũ Lâu lịch sự chúc em gái mua sắm vui vẻ rồi tắt máy.

Số đã định, đêm đó là một đêm cô đơn. Bữa tối hôm đó, Chu Vũ Lâu ngồi ăn một mình, nói chính xác hơn là, suốt cả thời gian bữa tối, anh ở một mình trong quán bar dưới khu nhà. Anh gọi một tá bia Blue Ribbon loại 355 ml. Một tiếng rưỡi sau, khi anh bước từng bước loạng quạng ra đến cửa, trong khoảnh khắc đẩy cửa quán bar ra một cơn gió lạnh tạt vào người anh như một lời ám thị mịt mờ. Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Anh nhìn qua, là trưởng phòng Lưu của phòng quản lí sinh viên.

Trưởng phòng Lưu đang thẩm duyệt sổ tay quảng bá tuyển sinh của trường, đó là một trong những công việc mà cô quản lí chính. Hằng năm trước đợt thi năng khiếu nghệ thuật của kì thi Đại học, các trường nghệ thuật đều sẽ phát loại sổ tay quảng bá này để thu hút học sinh. Ở học viện âm nhạc Tân Giang, từ trước tới giờ, sổ tay quảng bá đều do các khoa tự đưa nội dung, cuối cùng phòng quản lí sinh viên phụ trách tập hợp thẩm duyệt. Trong tài liệu của khoa Thanh nhạc, Chu Vũ Lâu đặc biệt nhấn mạnh đề cập đến liên hoan hợp xướng toàn quốc vừa mới kết thúc. Tại liên hoan hợp xướng toàn quốc lần này, đội hợp xướng của khoa Thanh nhạc – học viện âm nhạc Tân Giang đã giành được giải vàng đội nhóm chuyên nghiệp, gây được tiếng vang lớn trong ngành. Thành tích này đương nhiên khiến Chu Vũ Lâu rất hài lòng, vì vậy ngoài giới thiệu việc đạt giải trong tài liệu, anh còn đặc biệt kèm theo một bức ảnh tập thể của đội hợp xướng. Mà điều trưởng phòng Lưu gọi điện đến muốn nói, chính là bức ảnh tập thể này.

Phương Lê Lê có mặt trong bức ảnh.

“Thầy Chu, anh xem, khoa anh có thể xử lí bức ảnh này một chút được không, đổi Phương Lê Lê thành người khác, hoặc không thì bỏ luôn đi cũng được, bây giờ kĩ thuật này rất hiện đại.”

Chu Vũ Lâu hết sức khó hiểu!

“Vì sao?”

“Vì sao? Điều này còn cần tôi phải nói à? Em ấy xảy ra chuyện lớn như thế sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của trường chúng ta, người khác nhìn thấy bức ảnh đó sẽ nói thế nào? Mau xem này, đây chính là nữ sinh bán dâm rồi tự sát của học viện âm nhạc đấy. Trưởng khoa Chu, thành tích mà các anh giành được đương nhiên rất tốt, nhưng thành tích và sai lầm là hai vấn đề riêng biệt.”

“Chính vì là hai vấn đề riêng biệt nên mới phải giữ lại chứ, Phương Lê Lê đúng là đã có lỗi, nhưng điều này đâu có nghĩa cả cuộc đời em ấy toàn là sai làm?” Ba chữ “cả cuộc đời” khiến anh run lên không kìm được. Anh nói thẳng thừng: “Em ấy và tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực giành được thành tích, điều này không sai chứ? Trong bức ảnh này đương nhiên phải có một chỗ của em ấy, dựa vào đâu mà xóa em ấy đi? Trưởng phòng Lưu, chị không thấy đề xuất này của chị thật đáng buồn cười sao?”

“Trưởng khoa Chu, tôi nhắc anh cho chính xác một chút, đây không phải là đề xuất mà là quyết định của phòng quản lí sinh viên. Tôi bắt buộc phải suy xét vấn đề ở tầm cao là hình ảnh của toàn trường, nếu khoa Thanh nhạc không thể sửa lại bức ảnh thì tôi thấy bức ảnh này cũng không cần đăng nữa.”

“Được thôi, thế thì đừng đăng nữa.”

Chu Vũ Lâu lập tức dập điện thoại. Anh thấy có luồng khí nóng đang cuồn cuộn trong ống phổi. Trên con đường nhỏ không một bóng người, anh ngửa mặt lên trời hét lớn mấy tiếng. Sau khi về đến nhà, anh sập cửa đánh “rầm”, ngồi phệt mông xuống chiếc sofa trong thư phòng, ánh mắt nhìn về phía bức tường đối diện. Bức ảnh tập thể treo ở đó, bức ảnh khổ một mét Phương Lê Lê đứng ngay mép hàng thứ nhất cười rạng rỡ làm sao, thần thái tỏa sáng cho dù lúc đó cô vô cùng gầy gò.

Thực ra, Phương Lê Lê suýt chút nữa đã không có cơ hội chụp bức ảnh này. Các buổi tập luyện trước liên hoan hợp xướng toàn quốc cực kì gian khổ, khi chuẩn bị lên đường thì Phương Lê Lê bắt đầu sốt, mọi người đều khuyên cô không nên đi, cô không nghe kiên quyết lên tàu. Cuộc thi diễn ra tại một thành phố phía Nam vô cùng nóng bức. Khi vừa đến nơi cô bắt đầu say nắng, trên thổ dưới tả. Hai ngày liền cô không ăn được gì, chỉ uống chút nước muối. Sau khi cô được làm sạch đường ruột vẫn cố gắng khôi phục chất giọng, cuối cùng cũng tham gia được cuộc thi. Chu Vũ Lâu nghĩ, đó có thể là vinh dự lớn nhất cả đời cô thế nhưng giờ đây lại có người muốn đạp cô ra khỏi niềm vinh dự đó, mà cô đã không còn chút cơ hội nào để đấu tranh cho mình nữa...

Chu Vũ Lâu phẫn nộ!

Lẽ nào sự bi ai của người đã khuất cũng không thể đổi lại được chút thương cảm của người còn sống hay sao?

Người đã khuất. Người còn sống. Người. Con người...

Chu Vũ Lâu đứng phắt dậy! Đột nhiên anh muốn chửi bới, chửi tất cả những kẻ còn đang sống, chửi thật to! Chính vào lúc này, anh bước tới bật máy tính lên.

Khi nhập mật khẩu QQ, tay anh có đôi phần run rẩy. Nơi đó anh quá quen thuộc, cho dù đã rời xa rất lâu. Bây giờ, cuối cùng anh cũng biết mình yêu nơi đó như thế nào! Khi chú chim cánh cụt [20] nhảy ra, anh thấy những tháng năm xưa trở lại! Lời tạm biệt anh nói với Hạ Sở Dung là lúc nào nhỉ? Chắc mới cách đây chưa lâu, cũng có thể đã từ rất lâu rồi. Mẹ kiếp... quan tâm làm quái gì!

Chửi đi! Chửi tất cả.

Ở đây anh không phải Chu Vũ Lâu, không cần quy củ từng bước cẩn thận từng li, chẳng cần ngậm đắng nuốt cay ngó sau nhìn trước. Anh có thể là bất cứ ai, cũng có thể chẳng là ai cả hoặc là kẻ điên, là dã thú, là ma quỷ! Anh có thể ra sức lộng hành, bất chấp la hét cuồng điên, có thể thoải mái lộ mặt hung ác, ngậm máu phun người... Chẳng phải muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chửi của anh sao? Nào, chửi đi, thét ra những lời nguyền rủa độc ác nhất và những lời phỉ báng hung mãnh nhất của anh đi. Chỉ cần anh thấy vui!

Vào QQ chưa bao lâu, vừa ngước mắt, Chu Vũ Lâu liền nhìn thấy biểu tượng ở góc trên bên phải màn hình – là biểu tượng của hòm thư QQ. Biểu tượng đó cho biết, “Dạ Lạc Mông Không” có một email chưa đọc.

Email? Chu Vũ Lâu bấm vào. Đó là Hải Nhu, thư gửi từ hôm kia, tiêu đề là “Anh ở đâu thế?” Anh mở ra, đọc được nội dung sau:

Chào anh! Dạ Lạc Mông Không! Em là Hải Nhu. Lâu lắm rồi không thấy anh xuất hiện, anh bận à? Không biết vì sao anh đi không lời từ biệt, nhớ mong anh rất nhiều. Rất nhớ những tháng ngày nói chuyện cùng anh, chúng ta còn có cơ hội liên lạc lại không? Nếu tiện, hãy gọi cho em một cuộc nhé, rất mong trong cuộc sống thực cũng trở thành bạn tốt của anh. Có muốn gặp mặt nói chuyện với em không?

Hi vọng anh có thể đọc được bức thư này, mong chờ hồi âm. Thôi, em chờ điện thoại, đợi gặp anh.

Hải Nhu

Bên cạnh chữ “Hải Nhu”, là số điện thoại của Bạch Tiểu Khê.

Nếu là trước đây để tránh hậu họa, trong lúc thả câu bắt mồi, Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc không bao giờ để lại số điện thoại mà đều hẹn luôn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Có thể thấy lần này, họ đã thực sự “đầu tư” đây.

Hôm mở cuộc họp toàn thể giáo viên, từ sáng sớm trời đã bắt đầu âm u, tới gần trưa cuối cùng mưa cũng đổ xuống. Mưa không lớn chỉ rì rào rì rào, mưa một hồi lại ngừng một lát như dòng nước mắt ngập ngừng gián đoạn.

Trong buổi họp, Tạ Lam tổng kết tình hình gần đây, bố trí công tác của giai đoạn tiếp theo. Lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường sắp đến, bà yêu cầu các khoa phải bám sát thời gian chuẩn bị tiết mục để thể hiện xuất sắc nhất khi tham gia buổi biểu diễn chúc mừng trường. Tiếp đó, bà nói mấy phút về việc đăng kí học hàm giáo sư còn tổng kết sự việc của Phương Lê Lê mất nửa tiếng. Cuối cùng, Tạ Lam tuyên bố quyết định bổ nhiệm mới nhất của trường – Phùng Thái thăng chức làm trưởng khoa Thanh nhạc.

Vốn dĩ, vị trí trưởng khoa phải được chọn ra từ cuộc cạnh tranh giữa Chu Vũ Lâu và Phùng Thái, họ cần đọc bản báo cáo tranh cử của mình trước toàn bộ hội đồng, sau khi mọi người bỏ phiếu bầu chọn, lãnh đạo trường sẽ ra quyết định cuối cùng. Nhưng không may là sự việc của Phương Lê Lê đã kéo Chu Vũ Lâu xuống vũng bùn. Khi sự việc xảy ra, Chu Vũ Lâu đang là quyền trưởng khoa Thanh nhạc, là người phụ trách khoa, về mặt nguyên tắc thì phải chịu trách nhiệm của người làm lãnh đạo. Một vị lãnh đạo quan trọng trên Sở Giáo dục vừa đưa chỉ thị, xét thấy hậu quả nghiêm trọng của sự việc lần này, người này tạm thời không thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu. Vì vậy, Chu Vũ Lâu đã mất đi điều kiện tham gia bầu chọn. Về việc này, chiều hôm qua Tạ Lam và bí thư Đảng ủy trường đã lần lượt gặp Chu Vũ Lâu nói chuyện rồi, Chu Vũ Lâu cũng thể hiện thái độ chấp nhận.

Khi cuộc họp kết thúc đã là hơn 4 giờ chiều, các giáo viên đều đã về nhà, chỉ còn Chu Vũ Lâu và Phùng Thái trở về văn phòng, họ phải hoàn thành sơ bộ việc bàn giao công việc. Văn phòng rất tối, Chu Vũ Lâu bật đèn lên, cơn mưa lớn sắp ập đến, bên ngoài dông gió bỗng nổi lên, tiếng gió và ánh điện sáng chói cùng nhau khỏa lấp sự im ắng trong phòng. Chu Vũ Lâu vẫn khá bình thường, ngược lại Phùng Thái lại có chút dè dặt, thận trọng. Dường như sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng trong u ám, phút chốc vẫn không biết làm cách nào để thu nhận thứ thành quả trên trời rơi xuống này.

Suốt quá trình bàn giao công việc, chủ yếu chỉ có Chu Vũ Lâu nói, Phùng Thái nghe, thỉnh thoảng cũng chỉ chêm vào câu “Tôi hiểu rồi”, “được”... Một lát sau, điện thoại của Phùng Thái đổ chuông. Anh cầm lên xem, mỉm cười bảo, là Vũ Đình, sau đó ra khỏi văn phòng nghe điện thoại. Khi trở lại, anh nói: “Trưởng khoa Chu, xin lỗi cậu, tôi có chút việc đột xuất, hôm nay cứ đến đây đã nhé, tình hình cơ bản tôi đều đã nắm được, sau này còn gì không rõ sẽ thỉnh giáo cậu sau.” Nói xong, Phùng Thái rời khỏi văn phòng.

Chu Vũ Lâu đốt một điếu thuốc, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm nổ. Anh nhả vòng khói lên cửa sổ, ở mặt bên kia, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống rào rào.

Mưa lớn.

Chu Vũ Lâu tắt đèn, màn mưa ngoài cửa sổ bỗng chốc rõ ràng hơn hẳn. Những giọt mưa ấy dùng từ chảy, rơi, đổ... đều không thích hợp, nói một cách chính xác là “giáng” xuống, như sự trả thù ngập tràn phẫn nộ. Chu Vũ Lâu cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào. Là hụt hẫng? Là buồn thương? Là buông xuôi? Là tủi hờn? Là không cam lòng? Là bình tĩnh? Là ngỡ ngàng? Là thất bại?... Hình như đều không phải, mà hình như lại đều đủ đầy.

Anh đứng trước cửa sổ, không nói một lời, hút hết điếu này sang điếu khác, nhìn thẳng ra mưa giăng đầy trời. Những tia chớp không ngừng xé toạc bầu trời, anh có thể thấp thoáng thấy những khuôn mặt vụt sáng xuất hiện trong tia chớp chói lòa: Hạ Sở Dung, Đường Khải, Phương Lê Lê... Gương mặt của họ to lớn mà thê lương, cột mưa đầy trời biến thành dòng nước mắt đầm đìa, cuộn bay ngang gò má họ. Có lúc, cái tát của Tưởng Đan cũng lóe ánh sáng trắng vụt tới... Hoặc là mẹ Phương Lê Lê, nắm đấm đầy phẫn nộ của bà đang vung lên điên cuồng trong luồng chớp... Hoàng Đại Sinh cũng đã đến. “Chu Vũ Lâu!” Hoàng Đại Sinh xông về phía anh, “Rốt cuộc cậu có giết người không hả?” cậu bạn thân nổi đầy gân guốc, mắt trợn mày trừng... Thậm chí Đỗ Nghiên cũng xuất hiện một lần. Trong sát na ánh chớp lóe lên, Chu Vũ Lâu nhìn thấy cô nhấc bổng thân hình nhỏ bé của Chu Hải Ninh lên, hung dữ ném thẳng xuống đất...

Cuối cùng mưa cũng ngớt, ánh chớp và tiếng sấm cũng yếu dần.

Chu Vũ Lâu ngồi xuống. Khi day huyệt thái dương, anh phát hiện đôi tay mình lạnh ngắt. Anh dập tắt điếu thuốc cuối cùng vào chiếc gạt tàn, bỗng nhiên cảm thấy động tác này rất có ý nghĩa tượng trưng, giống như tiện thể dập hết luôn mọi hi vọng.

Anh không biết cuộc đời mình đã xảy ra chuyện gì, tóm lại tất cả đều đã sai. Giống như một trò chơi móc xích, móc sai một mắt xích thì chắc chắn phía sau sẽ sai hoàn toàn, vì vậy cuộc đời Chu Vũ Lâu mới kinh khủng như thế. Giờ anh không có vợ, một cái tát vang giòn là kí ức cuối cùng của anh về vợ. Giờ anh không có bạn bè, người bạn đang vì một sai lầm vô tâm của anh mà vô cùng giận dữ. Giờ anh không có người thân, người em gái duy nhất của anh đang đắm chìm trong cuộc tình hoang đường mà bỏ quên tất cả. Giờ anh không có đồng nghiệp, các đồng nghiệp đều đang bận bịu chúc tụng ăn mừng cho kẻ ăn may... Bỗng nhiên, Chu Vũ Lâu cảm thấy xung quanh giống như một sân khấu rực rỡ sắc màu, còn bản thân mình là anh hề bị lạnh nhạt trên sân khấu đó, trốn vào sau cánh gà rộng lớn, tự tìm sự an ủi với cái bóng của chính mình.

Trong đêm mưa như trút nước đó, sự cô độc giống như những hạt phù sa lắng đọng bao năm chất chứa nơi bến đò, dù dòng nước có dập dềnh đến mấy cũng không thể cuốn trôi.

Cô độc!

Sự cô độc giữa màn đêm cũng giống như chính màn đêm đó, bao trùm lấy Chu Vũ Lâu, khiến anh không còn chỗ thoát. Chính vào lúc này, trong đầu anh xuất hiện một dãy số.

Số điện thoại của Hải Nhu.

Vào buổi tối bốn hôm trước, khi nhận được email, Chu Vũ Lâu không hề để tâm đến. Nhưng lúc này, đã bốn ngày trôi qua, những con số đó ngờ đâu vẫn còn in hằn trong trí nhớ của anh, rõ ràng như vậy.

Khi rút điện thoại ra, Chu Vũ Lâu mỉm cười, nếp nhăn khi cười giống như những nhánh cỏ khô đang phấp phới trong khu vườn u tịch.

Ha ha, anh nghĩ có lẽ không nên làm như thế, cơn sóng gió mang tên Hạ Sở Dung vừa dứt, bài học nhãn tiền đó... Nhưng, trên đời liệu có Hạ Sở Dung thứ hai không? Cho dù có đi nữa thì đã sao? Dù sao thì cuộc đời của Chu Vũ Lâu cũng đã phủ đầy bụi trần, thì còn cần gì quan tâm đến việc phủ thêm một lớp nữa?

Khi Chu Vũ Lâu gọi vào số “Hải Nhu”, Bạch Tiểu Khê đang bước từ trong giảng đường môn hình thể ở đối diện chéo góc với văn phòng khoa Thanh nhạc ra. Cơn mưa lớn làm muộn giờ về nhà của cô, vì vậy cô ở lại giảng đường môn Hình thể luyện thêm một lúc nữa cho tiểu phẩm của môn biểu diễn ngày mai. Thấy mưa đã ngớt, cô vừa định ra về thì điện thoại reo. Đó là một số máy lạ, người lạ chăng? Bạch Tiểu Khê cân nhắc rồi bốc máy.

“A lô? Ai đấy ạ?”

“Là Hải Nhu phải không? Tôi là Dạ Lạc Mông Không.”

Bất ngờ này quả là không nhỏ, Bạch Tiểu Khê suýt chút nữa thì reo lên!