Chương 6 ⚝ 1 ⚝
Bạch Tiểu Khê căng thẳng quá! Trong sự căng thẳng còn có cả nỗi kinh ngạc vô cùng! Tính ra, “Dạ Lạc Mông Không” đã biến mất khỏi tầm mắt cô đến gần một tháng. Mấy hôm trước, để ứng phó với Triệu Đạc, cô mới gửi một email qua loa như thế. Bấy giờ cô chỉ coi là Triệu Đạc “có bệnh vái tứ phương”, chứ thực tình không ôm chút hi vọng nào cả, nhưng ai mà ngờ, “lời đáp lễ” lại đến nhanh như thế!
Tần số như nhau, mục đích khác nhau.
Nếu đây là một cảnh quay từ trên cao xuống trong trường quay, thì khung cảnh này quả thực quá diệu kì. “Hải Nhu” đứng ở cửa giảng đường môn Hình thể, “Dạ Lạc Mông Không” ngồi ở nơi chỉ cách cô một bức tường, tính theo đường thẳng họ cách nhau không đến mười mét, nhưng lại tìm nhau trong xa xăm giữa làn sóng điện từ mờ mờ mịt mịt. Vào khoảnh khắc đó, tất cả gió mưa sấm sét đều chọn việc lặng im, trường âm thanh mĩ miều đó khiến cuộc đối thoại của họ cực kì rõ rệt.
Sau lời chào hỏi, không khí có phần khó xử. Chu Vũ Lâu thì khó xử thực sự, Bạch Tiểu Khê thì lại bởi căng thẳng. Nhưng Bạch Tiểu Khê lấy lại tinh thần nhanh nhất có thể, sự uy hiếp của khoản vay nặng lãi nói với cô: Bắt buộc phải nhập vai ngay lập tức! Vậy là cô bắt đầu than vãn với Chu Vũ Lâu một cách rất bài bản, vì sao bỏ đi không nói lời nào, không lên mạng suốt một thời gian dài như thế, thực sự khiến người ta mong nhớ. Chu Vũ Lâu chỉ bảo bận để đối phó cho qua, tiếp đó thì thấy chẳng còn gì để nói cả. Anh cũng không hiểu nổi bản thân mình đang làm gì, cảm thấy hành vi của mình như một con rối dây ngu xuẩn... Họ nói vài câu ngoài lề, cuối cùng quyết định hẹn gặp nhau ở quán bar Orsena sau một tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi nói lời “tạm biệt”, Bạch Tiểu Khê cảm thấy trong người như tụt đường huyết, suýt chút nữa trượt tay đánh rơi điện thoại. Cô thở phào một hơi thật mạnh, thật may mắn vừa rồi không để lộ sơ hở. Cô căng thẳng quá! Cú phản đòn của gã mập lùn thực sự đã để lại vết sẹo sâu trong tâm trí, khiến cô khó giữ được sự tự tin và thong dong ngày nào khi ra tay một lần nữa. Vả lại không biết vì điều gì, Bạch Tiểu Khê luôn có một cảm giác khác lạ khó tả thành lời, cứ thấy cú điện thoại vừa rồi có điểm gì đó không đúng cho lắm. Kì quặc.
Kì quặc ở đâu nhỉ?
Cô tựa vào khung cửa giảng đường môn Hình thể, nghĩ một lát, rồi cuối cùng cũng phát hiện ra... là giọng nói. Giọng nói người đàn ông đó hơi quen quen. Có lẽ... rất giống với giọng của một phát thanh viên hay một minh tinh nào đó? Rốt cuộc là minh tinh nào nhỉ? Cô nhất thời không khớp được. Vốn dĩ cô định đợi thêm chút nữa, đợi cảm xúc bình ổn lại một chút rồi đi, nhưng cô bỗng phát hiện ra hành lang dài đã tối om vắng lặng, tất cả các phòng ở hai bên đều tắt đèn.
Cô rảo bước về hướng cầu thang, vừa đi vừa gọi điện cho Triệu Đạc.
Mưa đã tạnh từ lâu, giăng kín đường là một màn sương mờ nhàn nhạt.
Quán bar Orsena vừa không ồn ào vừa không hiu quạnh, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện. Chiếc Xiali màu bạc đã đến sớm hai mươi phút và dừng ở gần đó. Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc đưa mắt lọc từng người tiến lại gần, đoán xem ai sẽ là con mồi của họ đêm nay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Vũ Lâu vẫn ngồi mãi trong bóng đêm của văn phòng. Đầu óc anh càng lúc càng nguội lạnh, đến nỗi cuối cùng anh quyết định dứt khoát không đi nữa. Anh định gọi lại cho Hải Nhu, hủy buổi hẹn. Mãi cho tới phút chót, anh nghĩ thôi cứ đi đi vậy, chỉ nói chuyện thôi mà, dù gì thì mình cũng thực sự muốn tìm người để nói chuyện, thời gian vừa qua sắp dồn nén đến sinh bệnh, bên cạnh đến một người để nói chuyện vui vẻ cũng không có. Người lạ, có lẽ là đối tượng tốt nhất để trút bầu tâm sự.
Quãng đường không xa, Chu Vũ Lâu đi bộ tới đó.
Khi bóng dáng anh xuất hiện dưới ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ hộp đèn neon của Orsena... Tâm trạng Bạch Tiểu Khê sụp đổ trong tích tắc!
Khuôn mặt cô “đứng hình” ở biểu cảm kinh ngạc nhất hành tinh, một hồi lâu không hề thay đổi.
Chứ sao nữa, mọi vở kịch mà cô đã học trong các giờ hí kịch đều không thể nào “như kịch” bằng tình cảnh này. Cho dù có đi chăng nữa, thì đó cũng là đồ giả, là câu chuyện còn lúc này chắc chắn không phải dựng chuyện. Giống như khi lấy con dao găm vào đùi, tiếng thét đâu cần ngụy tạo, cảm giác đau đớn khiến bạn không ngoác mồm ra không được.
Bạn còn nhớ điều chúng ta từng nói không? Trong thời gian hơn nửa năm kết bạn với nhau, Hải Nhu và Dạ Lạc Mông Không nói chuyện ngày càng hào hứng, nhưng vẫn không hề biết thực ra họ là thầy Chu và cô sinh viên Bạch Tiểu Khê ở cùng một trường. Bạch Tiểu Khê đứng hình như một pho tượng. Triệu Đạc huých cô một hồi lâu, cô mới lơ mơ “rặn” ra ba chữ: “Là anh ta.” Trọng âm rơi vào từ “là”.
Triệu Đạc ngạc nhiên: “Ai cơ?”
“Con mồi.”
“Em nhìn thấy rồi à? Ai cơ?” Triệu Đạc cố gắng ngó nghiêng.
“Đi vào rồi.”
Lúc này Triệu Đạc mới hiểu ra, “Sao em biết? Em quen à?”
“Một thầy giáo của trường bọn em.” Bạch Tiểu Khê ngẩn ngơ, nói.
“Hả?” Triệu Đạc vô cùng ngạc nhiên. Cậu ta thừ người ra một lúc, rồi bình tĩnh lại, hỏi Bạch Tiểu Khê: “Không trùng hợp đến thế chứ? Làm sao em biết chắc chắn là anh ta, có khi không cùng một việc, người ta biết đâu cũng có hẹn ai đó.”
“Không, là cùng một việc. Vừa rồi lúc gọi điện thoại, em đã thấy giọng nói rất quen. Em nghĩ mãi mà không nhớ ra ai, thì ra là anh ta.”
“Em có chắc không?”
“Chắc chắn tuyệt đối! Dạ Lạc Mông Không... Dạ Lạc Mông Không, ôi...” Cô cười ngốc nghếch, rồi sau đó nói to, “Trời ơi! Thật không thể tưởng tượng nổi, Triệu Đạc, chúng ta đi thôi!”
“Là giáo viên khoa bọn em à?”
“Không, khoa Thanh nhạc, thật quá đáng sợ, đúng là cơn ác mộng! Triệu Đạc, mau lên, mau đi thôi!”
“Nhưng mà...”
“À, đúng rồi!” Bạch Tiểu Khê rút điện thoại ra, “Em còn phải gọi điện thoại, không nên để anh ta ngồi đợi hoài vô ích.” Cô vừa nói vừa bấm máy.
“Đợi chút.” Triệu Đạc giữ tay cô lại, “Anh ta có quen em không?”
“Ở trường có từng chạm mặt nhưng chưa nói chuyện bao giờ.”
“Em đoán thử xem nếu gặp nhau, anh ta có nhận ra em không?”
“Em đoán là... Giời ạ, nhạc viện có mỗi mấy mống, không gặp lúc này thì gặp lúc khác, chắc chắn sẽ nhận ra. Hơn nữa cho dù hôm nay không nhận ra thì sau này cũng không nhận ra à? Lần này chắc chắn không thể được rồi, anh có biết Chu Vũ Lâu là người như nào không?”
“Cái gì Lâu...?”
“Chu Vũ Lâu.”
“Người như nào?”
“Anh ta là phó khoa Thanh nhạc. Còn nữa, vợ anh ta chính là con gái của viện trưởng trường em, anh nghe thủng chưa? Viện trưởng Tạ là mẹ vợ anh ta đấy. Thịt anh ta? Em còn ngồi nổi ở nhạc viện nữa không?” Bạch Tiểu Khê vừa nói vừa định gọi điện thoại, Triệu Đạc lại giữ tay cô lại.
“Làm gì thế?” Bạch Tiểu Khê đã hơi cuống nhưng Triệu Đạc thì không.
“Tiểu Khê, em nghĩ mà xem, anh ta nửa đêm ra ngoài gặp bạn gái trên mạng, việc này anh ta có dám kể cho vợ và mẹ vợ nghe không?” Đưa ra câu hỏi này xong, Triệu Đạc bật cười. Bạch Tiểu Khê nhìn anh ta khó hiểu. Nụ cười của Triệu Đạc chứa đầy mưu mô.
“Ý anh là gì?” Bạch Tiểu Khê hỏi.
“Em biết không? Thực ra đây chính là vốn liếng lớn nhất của chúng ta.” Đôi tay Triệu Đạc cuộn thành nắm đấm, giọng nói “thâm trầm như đường hầm”. “Thực ra, nếu quả thực phải tiết lộ danh tính của mọi người thì người nên thấy sợ không phải em mà là anh ta. Anh dám thề có trời, cái tên Lâu gì đó này cho dù thế nào cũng không mong muốn có người thứ hai biết sự việc tối nay, điều này vừa hay chính là ưu thế lớn nhất của chúng ta.”
“Em không hiểu.”
“Em nghe đây, chúng ta phải thay đổi kế hoạch một chút.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Đưa anh ta về nhà.”
“Về nhà? Về nhà ai?”
Vừa hỏi xong câu này, điện thoại của Bạch Tiểu Khê đã đổ chuông, Bạch Tiểu Khê nhìn xuống.
“Là anh ta.” Cô sợ sệt, nói.
“Bảo anh ta rằng em đang trên đường, hơi kẹt xe, sẽ đến ngay.”
“Cái gì...”
“Cứ nói thế đi.”
“Được không đấy?”
“Được.” Triệu Đạc không cho Bạch Tiểu Khê cơ hội do dự, giúp cô bấm vào nút nghe máy.
Bạch Tiểu Khê miễn cưỡng ứng phó cho xong cuộc điện thoại. Sau khi dập máy, cô vội vã nói với Triệu Đạc: “Anh ta nói anh ta ở bàn số mười sáu, đúng vậy! Chắc chắn là anh ta. Vừa nãy anh bảo... về nhà? Về nhà ai?”
“Về chỗ chúng ta.”
“Cái gì?”
“Em nghe anh nói này, lát nữa khi vào đó, em phải nhanh chóng làm rõ ý đồ của anh ta. Nếu anh ta định ‘ra ngoài ăn phở’ thì không còn gì bằng, em dẫn anh ta về thẳng chỗ chúng ta. Nếu anh ta chỉ muốn nói chuyện cho vui, thì em ở lại nói chuyện cùng anh ta nhưng nhất định phải khiến anh ta cảm thấy em rất có cảm tình với mình... Rất có cảm tình! Đồng thời cố gắng chuốc cho anh ta uống rượu. Đến khi ra về em cứ bảo muộn quá, một mình thấy hơi sợ, nhờ anh ta đưa mình về rồi lên lầu, sau đó em mời anh ta vào nhà ngồi chơi. Đoạn sau là quan trọng nhất... Sau khi vào nhà, em hãy giả vờ ra vẻ vô cùng xúc động, ôm chặt lấy anh ta. Nhớ nhé, xúc động! Không cho anh ta chút cơ hội từ chối nào, như thế anh ta gần như chắc chắn sẽ chủ động tấn công.”
“Sau đó thì sao?”
“Em biết cái giá sách đằng sau đầu giường không?”
Bạch Tiểu Khê gật gật đầu.
“Để mặt anh ta hướng về phía cái giá sách đó, máy quay phim của anh giấu phía sau giá sách, anh sẽ lấy một đống sách chắn lấy nó, chỉ để lộ một chút ống kính, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì.”
“Cái gì...” Bạch Tiểu Khê đứng hình, “Anh định quay lại cảnh em và anh ta...” Mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Không phải sợ, có phải làm thật đâu, em chỉ cần ôm lấy anh ta, giả vờ làm chút động tác là được. Khi nào cảm thấy đủ rồi thì ho một tiếng, anh trốn ngay ở phòng bên trong, nghe thấy tiếng anh sẽ lập tức gọi điện cho em. Nhận điện thoại xong, em bảo anh ta rằng mẹ em bệnh nặng đang phải cấp cứu ở bệnh viện, bố em bảo em phải tới ngay, phải đi ngay lập tức! Sau đó em và anh ta cùng nhau đi xuống lầu rồi tự mình bắt xe đến bệnh viện, lượn một vòng, rồi quay về... Nhớ kĩ, nhất định không được sợ sệt, anh lúc nào cũng ở phòng trong.”
Bạch Tiểu Khê im lặng, suy tính về kế hoạch điên rồ này. Trong xe im lặng một hồi lâu, không khí vừa yên ắng vừa vội vàng.
Một lát sau, Triệu Đạc nói như đã định liệu được hết mọi việc: “Như thế này, chúng ta không cần phí sức đã có được những hình ảnh đó, sau đó anh ghi vào đĩa gửi đến trường em, một phát kiếm của anh ta tầm chục vạn!”
“Tầm chục vạn!”
“Đương nhiên, ít nhất cũng phải mười vạn! Anh đoán là anh ta chắc chắn có tiền, kể cả không có thì dù có phải ‘vét sạch cửa nhà’ cũng phải gom cho chúng ta. Em nghĩ xem, người thường ai chẳng sợ mấy việc này, huống hồ là anh ta? Nếu quả đúng như những gì em nói, anh ta vừa là trưởng khoa gì đó, vừa là con rể viện trưởng, thì chiếc đĩa chính là một quả bom đối với anh ta, một khi lộ ra chắc chắn tiêu đời. Em phải tin ở anh, những chuyện như thế này đụng đâu trúng đấy.”
“Nhưng mà... vẫn không được.”
“Sao thế?”
“Nhỡ một lát sau anh ta nhận ra em...”
“Ôi dào! Sao lại phải đợi anh ta nhận ra em trước chứ? Em nhận ra anh ta trước đi.”
“Em trước...”
“Ừ, nhớ kĩ lời anh dặn, xúc động! – Là thầy ạ? Trời ạ! Thầy Trương...”
“Chu!”
“Thầy Chu! Trùng hợp quá! Thì ra ‘Dạ Lạc Mông Không’ chính là thầy ạ? Ở trường em đã thầm thích thầy, mà mãi không có cơ hội nói ra, đây đúng là duyên phận... Thông thường đàn ông nghe mấy câu này say là cái chắc.”
“Nhưng mà cho dù những lời anh nói đều đúng, anh ta mắc lừa chúng ta quay được phim, anh có nghĩ đến sau này không? Em phải làm sao? Em còn phải học ở đó, ngày ngày ở dưới tầm mắt của anh ta, anh ta nhận được chiếc đĩa lại không làm thịt em à?”
Triệu Đạc nghĩ một lát, nói với Bạch Tiểu Khê: “Không sao, em vốn như nào thì cứ như thế, coi như không có chuyện này. Nếu anh ta chất vấn em, thì em cứ giả vờ ngỡ ngàng không hay biết gì: ‘Trời ạ thầy ơi, thôi em biết rồi, chắc chắn là anh ta! Là bạn trai cũ của em làm, tên đó xưa nay đã bỉ ổi hạ lưu, chắc chắn sau khi bị em đá anh ta không cam tâm, nên lén lút đánh chìa khóa nhà em, đặt máy quay trong phòng định quay lén em. Thực sự em không biết gì cả!’ Đến lúc đó em cứ làm ra vẻ còn vô tội hơn anh ta, ngơ ngác hơn anh ta, lo lắng hơn anh ta, vì một khi chiếc đĩa lộ ra, thì ảnh hưởng đến em còn lớn hơn! Sau đó, em đứng ngay trước mặt anh ta, tìm đủ mọi cách liên lạc với bạn trai cũ, muốn khuyên bạn trai cũ buông tay, nhưng em không tài nào tìm được. Cuối cùng em nói với Chu Vũ Lâu, rằng bạn trai cũ của em là một tên liều chết, vì tiền việc gì cũng có thể làm: ‘Thầy ơi, thầy nhất định đừng có chọc giận hắn, cứ nghe lời đưa tiền đi!’ Việc đã đến nước này, anh chắc chắn, anh ta chỉ mong đưa tiền cho xong chuyện, mười vạn tệ của chúng ta cứ thế nhẹ nhàng về tay!” Triệu Đạc sung sướng búng tay kêu một tiếng, “Em nói xem, kế hoạch này thế nào? Hả? Ha ha... Thế nào hả?” Cậu đưa tay kéo dây an toàn khóa lại, rồi lại tháo ra, sau đó nắm chặt đầu chốt, hai mắt sáng rực nhìn Bạch Tiểu Khê. Thực ra khi kế hoạch vừa nảy ra cậu chưa hề suy tính chu toàn đến thế, chính những vấn đề của Bạch Tiểu Khê đã giúp cậu hoàn thiện được kế sách.
Nhưng Bạch Tiểu Khê vẫn còn lo ngại: “Thế nếu, cuối cùng chiếc đĩa bị lộ thật, thì chẳng phải em đi đời sao?”
“Ôi giời! Sao em ngốc thế hả? Chúng ta sao có thể để nó bị lộ thật cơ chứ? Đó chỉ là thủ đoạn để uy hiếp anh ta thôi. Cái này cũng như đánh bạc ấy, cược thẻ bài, xem quân bài, xem ai có thể vững vàng chơi tới cuối trận. Nếu anh ta cứng đầu đến cùng, bất chấp hết không cần thể diện gì nữa, ai muốn làm gì thì làm, nhất định không chịu xì tiền ra thế thì coi như chúng ta đen đủi uổng công vô ích. Nhưng anh nghĩ...” Triệu Đạc ngước mắt lên, nhìn về phía quán bar Orsena đầy thỏa thuê mãn nguyện, “Cuối cùng phần thắng nhất định thuộc về chúng ta, anh biết chắc chắn sức sát thương của chiếc đĩa đó lớn đến mức nào!”
Mặt Bạch Tiểu Khê nóng bừng, tim đập thình thịch, mãi một lúc sau, cô mới bứt rứt nói được một câu: “Thôi, Triệu Đạc này, em nghĩ... việc này thực sự quá mạo hiểm...”
“Em sợ cái gì chứ? Sợ anh ta giết em à? Yên tâm đi, người có địa vị như anh ta thà khuynh gia bại sản cũng không muốn làm tội phạm giết người đâu.”
“Nhỡ anh ta báo cảnh sát thì sao?”
“Anh cá là anh ta sẽ không làm thế.”
“Tại sao?”
“Báo cảnh sát là con dao hai lưỡi. Bắt được anh, được, xử anh vài năm nhưng nếu sự việc thực sự tuôn ra, thì cả đời anh ta coi như hết!”
Bạch Tiểu Khê không nói gì nữa.
Một lát sau, cô nhìn bạn trai bằng ánh mắt van nài: “Không đi có được không?”
“Tiểu Khê, tin anh đi, anh cực kì chắc chắn lần này dứt khoát là vụ thu hoạch lớn nhất của chúng ta! Hơn nữa em nghĩ mà xem, bây giờ trong tay chúng ta một xu cũng không có sắp phải bán xe trả nợ, thế còn chưa đủ sao. Em có biết đám người cho vay nặng lãi kia nếu không nhận được tiền đúng hạn thì chúng có thể làm gì không? Anh xin em Tiểu Khê, cứ thử xem sao được không? Coi như là lần đánh cược cuối cùng vậy!” Triệu Đạc ra dấu tay “hãy tranh đấu”, tia lửa trong ánh mắt bốc cháy đùng đùng. Bạch Tiểu Khê quay đầu nhìn ra, cách đó không xa, cánh cửa quán bar rực rỡ sắc màu, trông như lối vào một mê cung, chứa đầy nguy hiểm, mà toát ra bao vẻ cám dỗ.
Trong xe lại im lặng một hồi. Cuối cùng, Bạch Tiểu Khê dùng một tiếng thở thật dài kết thúc sự do dự. Khi đẩy cửa xe ra, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, vừa bước được một chân xuống thì nghe thấy Triệu Đạc gọi giật lại. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là Triệu Đạc đổi ý, lập tức quay mặt lại vẻ xúc động, nhưng lập tức hiểu ra rằng hoàn toàn không phải như thế.
Triệu Đạc như một vị tướng quân tự tin, ân cần chỉ bảo cho người binh sĩ trước lúc xuất chinh.
“Nghe lời anh, đừng căng thẳng, mọi thứ đã có anh rồi. Bây giờ anh sẽ về nhà đặt sẵn máy quay phim, điều chỉnh góc độ. Nhớ kĩ nhé, đến lúc đó nhất định phải để anh ta hướng mặt về phía giá sách từ đầu đến cuối. Ngoài ra, phải cố gắng hết sức để anh ta cởi quần áo càng hở hang càng tốt! Anh ta càng thảm hại thì quân bài của chúng ta càng mạnh. Còn nữa lúc đi lên lầu, tới chỗ chiếu nghỉ cầu thang, em ho lên một tiếng. Anh nấp ở ngay sau cửa nghe thấy em ho là sẽ lập tức bật máy quay lên, trốn vào phòng trong, em nhớ đừng có quên!” Cửa nhà Triệu Đạc không có mắt thần, vậy nên cậu ta đặc biệt phải nhắc điểm này.
Bạch Tiểu Khê bước xuống xe, quay người lại nói với Triệu Đạc: “Thôi được, anh cũng đừng quên gọi cuộc điện thoại đó.”
“Đương nhiên rồi, yên tâm đi.”
“Về nhà sắp xếp lại căn phòng một chút, dọn hết đống tất thối và dao cạo của anh đi, đừng để lộ sơ hở.”
“Anh biết rồi.”
“Đừng có mà hút thuốc trong phòng, anh ta ngửi thấy sẽ sinh nghi.”
“Ừ.”
“Em đi đây.”
“Tiểu Khê...”
Bạch Tiểu Khê lại quay đầu lại.
“Đừng sợ, tin ở anh, đây là lần cuối cùng.” Giọng Triệu Đạc kiên định.
Bạch Tiểu Khê không nói gì, cô đóng cửa xe lại, bước về hướng ánh đèn lập lòe lóa mắt của Orsena. Sự căng thẳng khiến cô suýt vấp ngã khi bước lên vỉa hè. Cô đứng thẳng người, quay đầu lại. Chiếc Xiali màu bạc như một khối u khổng lồ đang dừng ở bên đường. Hàng liễu lá vàng bên kia đường ủ rũ rủ từng nhành, vài cô gái gọi lấp ló sau đám cành cây, điếu thuốc ngậm trên miệng lập lòe ẩn hiện. Dưới cột đèn đường xa xa, hai đứa trẻ đang đá quả bóng da, vỗ về tuổi thơ vô lo vô nghĩ.
“Đừng sợ, tin ở anh, đây là lần cuối cùng.” Từ trên vòm trời vọng lại giọng nói trống rỗng của Triệu Đạc. Triệu Đạc kéo kính cửa sổ xuống, dùng một nụ cười khích lệ bạn gái đang thấp thỏm bước về phía con đường nguy hiểm.