← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Khi Bạch Tiểu Khê đứng cạnh bàn số mười sáu, Chu Vũ Lâu đang đọc một tờ tạp chí. Anh đã giữ tư thế này một thời gian dài, ánh mắt dán vào một bài viết giới thiệu về súng ngắn. Bài viết rất đặc sắc, nội dung và hình ảnh phong phú, nhưng anh chẳng đọc vào đầu được chữ nào.

Gặp mặt “Hải Nhu”, tâm trạng Chu Vũ Lâu phức tạp hơn hai chữ “căng thẳng” rất nhiều. Sự phức tạp này không hề có khi gặp Hạ Sở Dung trước đây, nhưng lại chính vì Hạ Sở Dung nên mới có. Sau khi trải nghiệm cuộc mưa dông đẫm máu đó, Chu Vũ Lâu cảm thấy trò chơi này như một trái táo. Lần trước điều anh hào hứng chỉ đơn thuần là trái táo có ngon hay không, còn bây giờ, anh còn phải suy nghĩ xem táo có độc hay không nữa.

Chu Vũ Lâu không hề phát hiện ra có người đã đứng trước mặt mình. Bạch Tiểu Khê hắng giọng mấy tiếng, lúc này anh mới giật mình ngẩng đầu lên. Anh đứng dậy, cảm nhận đầu tiên là cô gái này thật đẹp! Anh chào hỏi nhiệt tình, anh muốn nói “Chào em, em là Hải Nhu tiểu thư phải không?” Nhưng chữ “tiểu” của từ “tiểu thư” mới thốt ra được một nửa, anh đã ngây người... Ánh đèn trong quán bar Orsena không được sáng cho lắm, nhưng cũng đủ để thắp sáng trí nhớ của Chu Vũ Lâu. Cùng dưới một mái trường suốt ba năm trời, cho dù chỉ thỉnh thoảng mới giáp mặt, thì cũng đủ để bồi đắp một ấn tượng rõ ràng.

Theo đúng phương án đã định sẵn, Bạch Tiểu Khê “đánh đòn phủ đầu”.

“Thầy Chu...” Cô tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc vô cùng! “Trời ạ! Thầy Chu... Đúng là thầy sao? Thầy... Thầy chính là... Dạ Lạc Mông Không?”

Nói thật lòng, sự kinh ngạc của Bạch Tiểu Khê không hề khoa trương, đó chính là cảm xúc của cô vừa rồi khi nhìn thấy Chu Vũ Lâu bên ngoài quán bar, chẳng qua chỉ là mang nó ra diễn lại lần nữa, rồi hòa thêm vào rất nhiều sự hưng phấn.

Chu Vũ Lâu không lên tiếng, nhưng vẫn đang há hốc miệng. Anh chỉ hận không thể rút được khẩu súng ngắn trong cuốn tạp chí vừa nãy ra, nhét vào họng mình, bắn một phát cho mình chết quách đi! Anh thực sự không thể hiểu nổi vì sao ông trời lại say mê với việc đùa giỡn anh đến vậy: Lần thứ nhất là một ả điên, lần thứ hai là một sinh viên trong trường.

Bạch Tiểu Khê lại tiến thêm một bước, ngước mắt lên, nhìn thật kĩ Chu Vũ Lâu.

“Có thật không đây? Không phải đang mơ chứ? Thầy Chu, đúng là thầy thật rồi!” Đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng huyền diệu, khiến tất cả ánh đèn, ánh nến trong Orsena đều lu mờ trong tích tắc.

Chu Vũ Lâu cố trấn tĩnh bản thân: “Ha ha... Ừ, chính là tôi đây... Dạ Lạc Mông Không, em là Hải Nhu phải không?”

“Dạ vâng đúng ạ! Chắc thầy cũng nhận ra em rồi chứ ạ? Trời ơi! Dưới gầm trời này đúng là có chuyện trùng khớp đến thế sao! Thật là như một giấc mơ vậy, không thể tưởng tượng nổi.”

“Hình như em là sinh viên khoa Biểu diễn.”

“Vâng ạ! Em tên là Bạch Tiểu Khê, sinh viên năm ba khoa Biểu diễn.”

“Đúng là tình cờ thật... Em ngồi đi!”

Hai người cùng ngồi xuống. Ngoài việc cúi xuống vịn ghế ra, mắt Bạch Tiểu Khê từ đầu chí cuối không rời khỏi khuôn mặt Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu đáp lại cô bằng ánh mắt khó hiểu, anh đưa tay lên mặt mình sờ soạn: “Sao thế? Dính cái gì à?”

“Ha ha!” Bạch Tiểu Khê vui quá phá lên cười, “Không ạ, chỉ là em không dám tin, Dạ Lạc Mông Không ngồi trước mặt em hóa ra lại là thầy Chu ‘xa ngoài tầm với’. Lúc bình thường, quả thực em đã quá, quá, quá may mắn rồi! Nếu kể chuyện này với các bạn nữ khoa em, họ chắc chắn sẽ hợp sức lại ‘làm thịt’ em mất.”

“Ấy, tốt nhất em...”

“Em nói đùa đấy, điều tuyệt vời như thế này em lại kể với các bạn ấy sao? Sướng cho họ quá! Thầy yên tâm ạ, đây mãi mãi là bí mật giữa hai chúng ta.”

Sự thấu hiểu của cô gái này khiến trong lòng Chu Vũ Lâu thoải mái hơn một chút, anh cố nở nụ cười, nói chuyện tự nhiên: “Đúng là không thể ngờ được, thế này cứ như tình tiết trong phim nhỉ, sao trước đây em chưa bao giờ tiết lộ em là sinh viên nhạc viện?”

“Thì thầy cũng có bảo thầy là giảng viên nhạc viện bao giờ đâu.”

“Ừ nhỉ, nếu biết sớm, thì hôm nay đã không phải bất ngờ thế này.”

“Nói thực lòng, trước đây khi nói chuyện, em đã thấy ‘Dạ Lạc Mông Không’ là một người vô cùng sâu sắc, hài hước, vô cùng có nội hàm, nhưng thực sự không thể ngờ được, không những như thế, người đó còn là thần tượng mà hàng ngày em chỉ biết ngưỡng mộ không dám mơ tưởng tới! Ông trời thật tốt với em quá!” Ngoài câu cuối cùng ra, những phần còn lại đều là lời nói thật.

“Em nói thế làm thầy lại nổ cả mũi bây giờ.” Chu Vũ Lâu nói.

“Thật mà, thầy Chu, thầy có biết vị trí của mình trong lòng các sinh viên nữ khoa em không? Thầy là ‘super idol’ của bọn em đấy, tất cả sinh viên nữ khoa Biểu diễn đều là fan của thầy. Họ còn kháo nhau là mai kia ai lấy được chồng đẹp trai bằng nửa thầy Chu khoa Thanh nhạc thôi, là đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Lấy đâu ra chuyện đó? À, ừm... em...” Chu Vũ Lâu không nhớ tên Bạch Tiểu Khê, Bạch Tiểu Khê lập tức hiểu ý ngay.

“Bạch Tiểu Khê ạ.”

“À, Tiểu Khê, em gọi gì đi.”

“Vâng ạ.”

Người phục vụ bước lại, Bạch Tiểu Khê bắt đầu tìm kiếm một lượt trên thực đơn, tâm trạng vô cùng hưng phấn. Cuối cùng, Chu Vũ Lâu cũng có chút thời gian rỗi rãi, anh bắt đầu nhanh chóng lọc lại trong đầu những cuộc nói chuyện với cô, từng lần một: Có từng nói những lời quá đáng không? Có biểu hiện gì bất lịch sự không?... Cũng may, hoàn toàn không có, bản thân anh trước giờ chưa từng làm điều gì suồng sã với “Hải Nhu”. Sau khi nhớ kĩ lại, Chu Vũ Lâu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Khê gọi cho mình một cốc nước quả ép, sau đó hỏi Chu Vũ Lâu: “Thầy Chu, thầy có uống bia không?”

“À thôi.” Chu Vũ Lâu rất kiên quyết.

“Hay cứ uống một tí, thầy Chu, ở đây, thầy là Dạ Lạc Mông Không em là Hải Nhu, thầy mà cứ nghiêm túc thế thì chán lắm. Hơn nữa, cứ cho là để chúc mừng cuộc gặp gỡ bất ngờ của chúng ta, thì cũng phải uống cốc bia ăn mừng chứ ạ.”

“Vậy...” Đề nghị của cô gái không phải không có lí, Chu Vũ Lâu nói với nhân viên phục vụ, “Một lon Blue Ribbon.”

“Hả? Mỗi một lon ạ?” Mặt Bạch Tiểu Khê nghệt ra. Chu Vũ Lâu gật đầu tạ lỗi: “Thầy không được uống rượu bia.”

“Vâng, thế một lon vậy.”

Bạch Tiểu Khê nghĩ bụng, có lon thứ nhất, sẽ có lon thứ hai.

Sau khi Bạch Tiểu Khê bước vào quán bar, Triệu Đạc mất không đến mười phút đã phi về tới nhà. Cậu không rút chìa khóa mà vung tay lên, giật mạnh một cái, bật tung cánh cửa, xông vào trong phòng. Đó là bí mật của cậu và Bạch Tiểu Khê. Khóa cửa đã lão hóa từ lâu, sức tay thay chìa khóa. Nhưng cách này tốt nhất không nên dùng. “Cứ thế sau một thời gian, khóa cửa coi như vứt hẳn, rút chiếc chìa khóa cũng đâu tốn sức gì.” Bạch Tiểu Khê lúc nào cũng nhắc Triệu Đạc như thế, nhưng cứ có việc gấp là Triệu Đạc lại không kìm chế nổi mình.

Triệu Đạc nhanh chóng bắt tay vào việc. Đầu tiên là lấy chiếc máy quay từ trong ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, bỏ băng vào, lắp pin đã sạc đầy điện, sau đó đặt chiếc máy quay lên giá sách cạnh giường, điều chỉnh góc độ quay. Việc này không khó khăn gì, cậu đã có kinh nghiệm từ trước nên chỉnh xong rất nhanh. Tiếp đó, cậu lại tiến hành ngụy trang cẩn thận cho chiếc máy quay, xếp một đống sách và tạp chí bốn xung quanh chiếc máy, ống kính không nhất thiết phải lộ cả ra ngoài chỉ cần lộ một khoảng bằng đồng xu ở giữa là được. Sau khi xử lí xong hết, cậu nhìn kĩ lại mấy lần, không có sơ hở nào cả.

Tiếp đến là dọn dẹp phòng, cậu buộc phải xóa hết mọi dấu vết của mình. Cậu kiếm một chiếc túi nilon lớn tống hết đống giày nam trên giá giày vào, rồi đến quần áo treo ở móc áo trên tường của cậu. Chỗ cạnh giường, cậu phát hiện ra mấy chiếc tất của mình còn có gạt tàn trên bàn, ảnh bên cạnh máy tính, ga giường phải vuốt phẳng... Căn phòng không lớn, dọn dẹp đơn giản một chút là sạch sẽ tinh tươm rất giống khuê phòng của một cô gái. Cuối cùng, cậu lại vào nhà vệ sinh, thu gom hết dao cạo râu và mớ quần chíp phơi trên giá. Lúc này cậu phát hiện ra cốc đánh răng, trong cốc chỉ nên có một chiếc bàn chải, cậu lập tức lấy đi luôn một cái.

Triệu Đạc không hay hút thuốc, nhưng cậu vẫn mở cửa sổ ra, rồi lấy lọ nước hoa rẻ tiền mà Bạch Tiểu Khê thích ra xịt khắp nơi. Cậu đoán, nếu thần kinh người đàn ông đó không vững vàng, ngửi thấy mùi nước hoa này có khi ngất luôn.

Được rồi, tất cả đã sẵn sàng.

Triệu Đạc bắt đầu nấp sau cửa, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ đợi tiếng ho vọng từ chỗ chiếu nghỉ lên.

Thế nhưng, tình hình ở Orsena không lạc quan lắm.

Khi cuộc nói chuyện đã qua được một tiếng đồng hồ, Bạch Tiểu Khê dường như quên mất mục đích của chuyến đi lần này.

Bạn không thể không thừa nhận rằng Chu Vũ Lâu là một người hết sức hấp dẫn. Hơn nữa đã từ rất lâu, cô gái đã âm thầm nảy sinh tình cảm với anh. Nếu không có kế hoạch của Triệu Đạc, không nghi ngờ gì nữa, tối nay chính là lần gặp gỡ xúc động nhất của Bạch Tiểu Khê. Vì vậy, trong không gian ấm áp êm đềm của Orsena, buổi hẹn của Bạch Tiểu Khê và Chu Vũ Lâu cứ thế tự nhiên trở nên trong sáng. Ban đầu, cô vẫn nghĩ đến những lời nhắc nhở của Triệu Đạc phải thăm dò anh ta, dụ dỗ anh ta, đĩa ghi hình, mười vạn tệ... Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả những âm mưu đó đã dần bị cuộc nói chuyện vui vẻ chôn vùi. Để đến khi Chu Vũ Lâu uống tới lon bia thứ ba, Bạch Tiểu Khê còn nói thầy Chu, thầy uống ít thôi mai lại đau đầu đấy. Nói xong câu này, cô mới đột nhiên nhận ra mình vô lí đến mức nào! Trời ạ sai hết rồi, trong kịch bản làm gì có câu thoại này, phải thể hiện ý tứ ngược lại mới đúng.

Chu Vũ Lâu cũng vui vẻ như thế. Sự hoạt bát hồn nhiên của cô gái xua đi sự gượng gạo lúc ban đầu, khiến anh càng lúc càng thoải mái, ngăn tất cả mọi hiện thực bên ngoài cánh cửa. Anh còn tiện thể nhớ lại thời đại học của mình. Sau hai tiếng đồng hồ, mặc dù cuộc nói chuyện đang cao hứng nhưng Chu Vũ Lâu nhìn đồng hồ, bảo, muộn lắm rồi, Tiểu Khê, mai em còn phải đi học, mai kia có thời gian nói chuyện tiếp nhé. Bạch Tiểu Khê nói, thế mai kia thầy sẽ không vì biết em là học trò của mình mà không thèm để ý đến em đấy chứ? Chu Vũ Lâu bật cười: “Thế cũng chưa biết chừng.”

Không đợi Bạch Tiểu Khê yêu cầu, Chu Vũ Lâu đã chủ động gọi một chiếc taxi đưa cô về nhà.

Kể từ giây phút chiếc taxi chuyển bánh, trong lòng Bạch Tiểu Khê bỗng thấy rối bời. Từng luồng năng lượng trong đầu cô cứ tiêu tan rồi lại xuất hiện. Sự chân thành của Chu Vũ Lâu, sự kì vọng của Triệu Đạc, tình cảm của cô gái, áp lực của khoản vay nặng lãi, lời khuyên của lí trí, sự mê hoặc của mười vạn tệ... Cô mất hết tập trung. Sau đó, tận tới khi Chu Vũ Lâu nhắc liền hai câu “Tiểu Khê, em đến nơi rồi!” cô mới có phản ứng, thì thấy xe taxi đã dừng ngay trước khu nhà Triệu Đạc.

Cô giả bộ chỉnh lại quần áo, lề mề mở cửa xe. Lúc này cô nghe thấy Chu Vũ Lâu hỏi mình: “Em ở tầng mấy thế, một mình có dám lên không? Có cần thầy đưa lên không?”

Trái tim cô nhảy nhót không ngừng! Cô không biết nếu Chu Vũ Lâu đưa cô lên nhà thật thì kế hoạch kia có thành công không, nhưng cô biết một điều, nếu từ chối thì chắc chắn mọi cố gắng trước đó sẽ đổ sông đổ bể. Không nghĩ nhiều nữa... Trong một tích tắc, mọi luồng sức mạnh nổ tung trong đầu Bạch Tiểu Khê. Cô ép buộc mình phải nhẫn tâm lên! Khi đôi chân đã đặt xuống khỏi xe, cô quay lại nói với Chu Vũ Lâu: “Dạ không cần đâu thầy, em tự lên được mà.”

Bạch Tiểu Khê đóng cửa xe lại, chào tạm biệt Chu Vũ Lâu. Chiếc taxi chạy về phía màn đêm. Bạch Tiểu Khê đứng lại dưới lầu một hồi, rồi mới lết từng bước nặng nề đi lên.