← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Đó là một bí mật động trời.

Chu Vũ Lâu biết được bí mật đó là do Tưởng Tư Nghiệp bị ngã.

Tối đó, sau khi chia tay Bạch Tiểu Khê, Chu Vũ Lâu vừa về đến nhà thì điện thoại đổ chuông. Tạ Lam trút bỏ hết mọi uy nghi thường ngày, giọng cuống cuồng nói với Chu Vũ Lâu trong điện thoại: “Mau qua đây, bố con ngã rồi, đau quá không động đậy được, phải đưa đi viện gấp.”

Lúc Chu Vũ Lâu bước vào cửa, Tưởng Tư Nghiệp đang nằm trên thảm cạnh sofa, sắc mặt nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt có vẻ hết sức đau đớn. Một vũng nước trong nhà vệ sinh đã khiến ông ra nông nỗi này. Trên đường đến bệnh viện, Tạ Lam nói với Chu Vũ Lâu: “Tất cả là tại mẹ, nếu mẹ lau sàn cho khô thì đã không sao.”

Tưởng Tư Nghiệp có thói quen ngày nào cũng đi vệ sinh trước khi đi ngủ, nhưng hôm đó vừa bước tới bên cạnh bồn cầu thì trượt ngã vì vùng nước đọng lại từ lúc Tạ Lam tắm, chân trái trượt thẳng ra, mông giáng mạnh xuống đất.

Tấm phim chụp X-quang của bệnh viện Chấn thương chỉnh hình đã tìm ra nguyên nhân khiến Tưởng Tư Nghiệp đau đớn: Chỏm xương đùi và cổ xương đùi bị trật khớp nghiêm trọng. Bác sĩ yêu cầu ông nhập viện ngay lập tức, dùng liệu pháp nắn chỉnh một tuần, rồi mới làm thủ thuật xuyên kim, dùng mấy chiếc kim thép nối liền phần xương bị gãy. Sau khi hoàn tất các thủ tục, Chu Vũ Lâu bảo Tạ Lam về nhà, để anh ở lại chăm sóc Tưởng Tư Nghiệp. Tiễn Tạ Lam về xong, vừa quay lại, Chu Vũ Lâu đã nhìn thấy em gái. Đó là ở hành lang khu nội trú, Chu Vũ Đình đang bước từ trong một phòng bệnh ra.

Phùng Thái cũng bị ngã, cũng vừa làm thủ tục nhập viện xong.

Chu Vũ Đình nói, Phùng Thái đi ăn tối ở ngoài với cô rồi về nhà một mình, lúc sắp tới cầu thang thì giẫm phải vũng nước mưa đọng lại, trượt chân ngã vào cầu thang. Trượt một cái mà gãy luôn hai chiếc xương sườn, mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ vẫn khuyên nên nằm viện vài hôm.

Khi Chu Vũ Lâu bước vào, Phùng Thái đang nằm trên giường bệnh, mình cuốn đai ngực. Sự xuất hiện của Chu Vũ Lâu khiến anh rất bất ngờ. Anh vội vàng trách Chu Vũ Đình: “Em làm gì thế, còn làm phiền thầy Chu nữa...” Chu Vũ Lâu giải thích, chỉ là tình cờ gặp, Tưởng Tư Nghiệp cũng ngã bị thương đang nằm ở một phòng khác. Thế là Phùng Thái nằng nặc đòi tới thăm nhưng bị Chu Vũ Lâu ngăn lại, bảo ông ngủ rồi, ngày mai tính sau.

Chu Vũ Lâu hỏi thăm tình hình vết thương của Phùng Thái, chỉ ngồi chốc lát rồi đứng dậy chào về. Khi ra cửa, Chu Vũ Đình cũng ra theo. Trên hành lang, Chu Vũ Đình định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nhắc đến việc anh mình trượt chức trưởng khoa, nét mặt và giọng nói chan chứa sự áy náy vô tội. Chu Vũ Lâu xua xua tay: “Không nhắc đến việc này nữa, đó là sắp xếp của lãnh đạo, không liên quan đến bọn anh càng không liên quan gì đến em. Hơn nữa Phùng Thái vốn dĩ vẫn là một lựa chọn thích hợp, đừng cảm thấy không thoải mái.” Lúc chuẩn bị rời đi, Chu Vũ Lâu dặn dò em gái phải giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya quá, ngày mai còn phải đi làm. Sau đó hai người chào nhau, về chăm sóc bệnh nhân của riêng mình.

Hôm đó, buổi giảng thử của Chu Vũ Đình rất thành công, các thủ tục liên quan cũng đã lo xong, giờ cô đã là giáo viên chính thức tại trường của mẹ Tiết Qua.

Một sự việc khác liên quan đến Phùng Thái xảy ra vào sáng hôm sau. Lúc đó Chu Vũ Lâu đang dạy học ở phòng đàn, bỗng nghe thấy bên ngoài vọng lại một tràng tiếng hét.

“Buông tôi ra!”

Một giọng nam quê mùa, khỏe mạnh, đầy phẫn nộ. Chu Vũ Lâu đẩy cửa phòng đàn bước ra, thấy thầy Trần cán sự khoa đang giằng co với một người đàn ông trung niên. Thấy Chu Vũ Lâu xuất hiện, thầy Trần như gặp được cứu tinh.

“Thầy Chu, cậu mau đến xem này...”

Chu Vũ Lâu tiến lại, bảo thầy Trần và người đàn ông buông tay ra. Người đàn ông đó tầm ngoài bốn mươi, cao to vạm vỡ, ăn mặc lôi thôi, nhìn Chu Vũ Lâu đầy cảnh giác, tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Có chuyện gì thế?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Thầy Chu, cậu này cứ đi lại lén la lén lút trong khoa một lúc lâu, còn vụng trộm ngó nghiêng từng phòng một.”

“Ông bảo ai vụng trộm hả?” Người đàn ông giơ tay chỉ mặt thầy Trần.

Chu Vũ Lâu bảo anh ta bỏ tay xuống. Thầy Trần nói tiếp: “Tôi hỏi cậu ta làm gì thế? Cậu ta bảo tìm người, nhưng hỏi tìm ai cậu ta lại không nói, còn giằng co qua lại nữa.”

“Chẳng phải tôi đã nói là tìm Phùng Thái rồi sao?” Người đàn ông biện bạch.

“Đấy là sau này cậu mới nói... Tôi nói với cậu ta, hôm nay trưởng khoa Phùng không đi làm, cậu ta không tin, còn bảo tôi nói dối, cứ nhất dịnh phải tự mình tìm đẩy cửa từng phòng một, mọi người đều đang trong giờ học còn có cả sinh viên khoa khác nữa...”

“Thôi được rồi.” Chu Vũ Lâu ngắt lời thầy Trần, hỏi người đàn ông, “Anh là gì của Phùng Thái?”

“Bạn.”

“Nếu anh là bạn thầy ấy thì anh nên hiểu rằng, anh làm ầm cả cơ quan làm việc của thầy ấy lên sẽ ảnh hưởng rất xấu đến thầy ấy, đây là điều mà một người bạn không nên làm.”

Người đàn ông hình như thấy mình đuối lí: “Nhưng mà, thật sự tôi tìm Phùng Thái có việc gấp.”

“Anh có thể gọi điện thoại tìm thầy ấy.”

“Tắt máy rồi.”

Chu Vũ Lâu quan sát kĩ người đàn ông: “Anh có phải bạn Phùng Thái thật không?”

“Đương nhiên! Tôi có việc gấp thật, nếu không tôi phải chạy đến đây làm gì?”

“Thôi được.” Chu Vũ Lâu nói với anh ta, “Phùng Thái ngã bị thương, giờ đang nằm ở phòng 307, bệnh viện Chấn thương chỉnh hình, anh đến đó tìm thầy ấy đi.”

Người đàn ông nói lời cảm ơn, lại trừng mắt nhìn thầy Trần một cái, rồi đi xuống lầu.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, Chu Vũ Lâu gặp lại người đàn ông đó. Lúc này anh đang xách bữa trưa của Tưởng Tư Nghiệp bước vào cổng chính bệnh viện Chấn thương chỉnh hình, vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên có người xông từ hành lang ra, suýt nữa thì đâm vào người anh. Anh vừa trông, thì thấy chính là người đàn ông lúc sáng. Người đàn ông trợn mắt nhìn Chu Vũ Lâu, cũng không xin lỗi, nổi giận đùng đùng “hừm” một tiếng, rồi sải bước đi ra khỏi bệnh viện.

Chu Vũ Lâu cảm thấy có chuyện. Anh chạy lên tầng, không đi đưa cơm cho Tưởng Tư Nghiệp, mà chạy thẳng tới phòng bệnh của Phùng Thái.

Cửa phòng 307 khép hờ, tiếng nói chuyện thấp thoáng vọng ra. Chu Vũ Lâu không bước vào, mà đứng trước khe cửa lắng nghe. Vừa nghe, đã gặp cuộc nói chuyện của Phùng Thái và vợ anh ta.

Vợ Phùng Thái!

Vợ Phùng Thái khóc thút tha thút thít: “Nếu không phải anh họ tôi cứ bắt tôi phải đến Tân Giang xem sao, thì đến giờ tôi vẫn còn bị lừa gạt mà không hay biết gì. Sao anh có thể làm những chuyện như thế này được cơ chứ? Anh nói đi, anh và cô ta rốt cuộc đã bao lâu rồi?”

Giọng Phùng Thái rất trầm, không biết là vì bình tĩnh, hay vì chột dạ: “Em đến cũng hay, thực ra, nếu em không đến, thì anh cũng đang định về quê nói rõ với em.”

“Nói cái gì?”

“Chúng ta... li hôn đi.”

Phòng bệnh im bặt mấy giây, sau đó vọng ra tiếng khóc của người phụ nữ. Ban đầu rất nhỏ, phập phù như ngọn lửa, sau giây lát mới đột nhiên “phô trương thanh thế”, một tiếng hét vang, như châm lửa vào đám cỏ khô giữa ngày gió lớn.

Phùng Thái không ngăn tiếng gào khóc của người phụ nữ, đợi đến khi tiếng khóc của cô nhỏ đi một chút, Phùng Thái mới lại nói tiếp: “Anh biết trong lòng em tủi thân, nhưng chắc em cũng biết, mấy năm nay một mình anh lăn lộn ở Tân Giang, chúng ta quanh năm suốt tháng không ở cạnh nhau, tình cảm đã xa cách từ lâu, càng đừng nói gì đến việc có tiếng nói chung. Nếu cuộc hôn nhân này chỉ còn trên danh nghĩa, mà đã sớm lụi tàn, thì gắng gượng giữ lại danh phận đó còn có ý nghĩa gì không? Li hôn tốt cho cả hai ta, em vẫn còn trẻ, ở quê tìm một người đàn ông thích hợp để sống cùng cũng không khó. Những năm tháng đẹp của đời người không dài, lãng phí tháng ngày cho anh khác nào quả phụ sống, việc gì phải thế? Anh cũng biết, mấy năm nay em không dễ dàng gì, việc trong nhà ngoài ngõ một tay em lo hết, anh sẽ bù đắp cho em...”

“Là ai?” Người phụ nữ đột nhiên chen vào một câu, “Con hồ li tinh đấy là ai? Cô ta dựa vào đâu mà dám cướp chồng người khác? Tôi đã sớm biết lũ đàn bà con gái thành phố đứa nào cũng vô liêm sỉ, toàn hạng hồ li tinh thắt dây quần không chặt! Bây giờ anh đi tìm con đàn bà đó ra đây, tôi xé rách mặt nó ra! Hu hu...” Người đàn bà lại khóc.

Phùng Thái dường như lạnh mặt, cao giọng: “Cái gì mà hồ li tinh? Cái gì mà thắt dây quần không chặt? Cô xem cô ăn nói toàn những lời lẽ thế nào...”

“Phải! Tôi không biết nói chuyện như con đàn bà ấy, không biết nói mấy lời đê tiện lũ đàn ông thích nghe, nhưng tôi ăn ngay ở thẳng. Anh về mà hỏi thử xem, mấy năm nay anh ở Tân Giang, tôi ở quê đã làm việc gì có lỗi với Phùng Thái là anh chưa? Anh gọi hết hàng xóm láng giềng lại hỏi thử xem. Thế còn anh thì sao? Sau lưng vụng trộm qua lại với lũ hồ li lẳng lơ kia, nói li hôn là li hôn, anh sống ở thành phố mấy năm, lương tâm bị chó gặm hết rồi sao? Anh cũng không thèm nghĩ xem, ngày xưa lúc anh còn là gã thầy giáo dạy nhạc quèn, tôi đã đối xử với anh thế nào? Chút tiền anh kiếm được mua cái lót giày rách còn không đủ. Nếu không có tôi anh có được sống thoải mái như thế không? Lúc đó sao anh cứ dính lấy tôi như miếng keo da chó vậy? Bây giờ thì ngon rồi, anh giỏi giang, không cần tôi nữa, nhìn tôi không vừa mắt nữa, chỉ chăm chăm sống phóng đãng với mấy con đàn bà trên phố thôi! Lúc đầu anh tôi bảo, anh và một con ả như này như kia, tôi còn không tin, khiến anh tôi tức quá chửi tôi một trận. Tôi vốn dĩ định đến hỏi anh cho rõ ràng, thật không ngờ những gì anh tôi nói đều là sự thật, đã cho anh cơ hội, anh còn không biết điều, đòi li hôn, tôi thật hối hận lúc đầu đã không nghe lời anh trai...”

“Cô đừng có anh tôi anh tôi nữa được không?” Phùng Thái gào lên, ngay sau đó vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, “Cô xem anh cô đã làm gì đây? Anh ta đánh tôi ra nông nỗi này chưa đủ, còn đến làm loạn cả bệnh viện lên...” Vừa nghe tới đây, Chu Vũ Lâu cảm thấy có ai đó kéo gấu áo mình, anh cúi xuống. Vừa cúi xuống, thì thấy con gái của Phùng Thái.

Con gái của Phùng Thái!

Đứng trước mặt Chu Vũ Lâu là một cô bé còn rất nhỏ, nụ cười ngây thơ, khuôn mặt hồng hào, ăn mặc hơi quê mùa. Chu Vũ Lâu hỏi: “Cháu có việc gì thế?” Cô bé chỉ vào trong phòng bệnh, bảo: “Cháu tìm mẹ ạ!” Chu Vũ Lâu kinh ngạc, dắt cô bé sang một bên, hỏi: “Người đàn ông trong kia là gì của cháu?”

“Bố cháu ạ.” Cô bé nói.

“Cháu mấy tuổi rồi?”

“Sáu tuổi ạ.”

Khi đi về phòng bệnh của Tưởng Tư Nghiệp, bước chân Chu Vũ Lâu chao đảo lâng lâng. Anh cảm thấy trí tuệ tưởng là rất tốt của mình hóa ra chỉ như một đống phân chó! Bốn năm trời, suốt bốn năm trời làm việc cùng Phùng Thái, sớm chiều gặp nhau trong cùng một văn phòng, mà hoàn toàn không hay người ta đã có một gia đình đầy đủ như vậy, hoàn toàn không hay anh ta ngày còn dưới huyện đã thành chồng người từ lâu, hoàn toàn không hay “kẻ độc thân” này đã là cha của một đứa trẻ sáu tuổi!

Lần tiếp theo, khi Chu Vũ Lâu bước vào phòng bệnh số 307, Phùng Thái đang đứng hút thuốc trước khung cửa sổ mở toang. Lúc này đã cách hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi Chu Vũ Lâu nghe được chân tướng sự việc. Trong suốt hai tiếng đó, anh không ngừng nghĩ tới rồi lại lần lượt dập đi một ý định – nói sự thật với em gái. Anh cho rằng Chu Vũ Đình chắc chắn chưa biết chuyện gia đình của Phùng Thái. Anh hiểu Chu Vũ Đình, việc mất đi song thân từ khi còn quá nhỏ khiến cô vừa kiên cường vừa yếu đuối. Anh nghĩ, cứ xử lí phía Phùng Thái trước đã.

Thấy Chu Vũ Lâu bước vào, Phùng Thái chào hỏi nhiệt tình mời anh ngồi, rồi hỏi thăm tình hình Tưởng Tư Nghiệp, tình hình ở khoa, rồi chìa một điếu thuốc ra trước mặt Chu Vũ Lâu.

Chu Vũ Lâu không nhận điếu thuốc, ngồi xuống, hỏi Phùng Thái: “Đã thu xếp ổn thỏa cả chưa?”

Phùng Thái ngây người: “Ai cơ?”

“Họ.”

“Ai?”

“Hai mẹ con.”

Phùng Thái tái mặt: “Hai... mẹ con... nào... cơ, thầy Chu nói gì thế?”

“Còn cả ông anh vợ của anh nữa, người mà đưa anh vào đây nằm ấy.”

“Thầy Chu, cậu, cậu đây là...”

“Anh đừng đóng kịch nữa, Phùng Thái, nếu nhắm mắt đặt điều, thì tôi có đặt điều đầy đủ thế được không?”

Phùng Thái im bặt. Anh từ từ cúi người ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu, không dám nhìn Chu Vũ Lâu nữa. Bộ dạng anh thảm hại hơn rất nhiều so với hồi “Thép đã tôi thế đấy” bị bại lộ. Chu Vũ Lâu ngồi trên sofa nhìn Phùng Thái, ánh mắt không rời phút nào, thứ ánh nhìn áp sát đó mạnh hơn bất cứ lời lẽ nào, đó là thứ ánh mắt mà không nhìn cũng có thể cảm nhận được. Một lúc trôi qua, khi Phùng Thái ngẩng đầu lên tiếp nhận ánh mắt này, thì Chu Vũ Lâu lên tiếng.

“Em gái tôi có biết không?”

“...”

“Tôi hỏi anh, em gái tôi biết không?”

“Cô ấy... tôi nghĩ... Vũ Đình, cô ấy, cô ấy giờ này vẫn...”

“Anh trả lời tôi!” Chu Vũ Lâu cuối cùng cùng bùng lên quát tháo, “Em gái tôi có biết chuyện này không? Chu Vũ Đình có biết anh có vợ! Lại còn có một đứa con sáu tuổi không?”

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Chu Vũ Đình đứng bên cửa. Cô trả lời câu hỏi của Chu Vũ Lâu bằng tiếng chiếc bình giữ nhiệt rơi xuống nền đất.