← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Có lẽ sự chăm sóc tận tình của Chu Vũ Lâu đối với bố vợ đã khiến Tưởng Đan cảm động, hoặc đúng như những gì Tưởng Tư Nghiệp nói, “xa mấy hôm còn hơn mới cưới”. Nói tóm lại, chiều hôm đó khi Chu Vũ Lâu nhìn thấy Tưởng Đan trong phòng bệnh, anh cảm thấy sự giận dữ của vợ đã tan đi phần nào.

Hôm đó, Tưởng Đan vừa xuống sân bay liền đến thẳng bệnh viện Chấn thương chỉnh hình. Tối đến, cuối cùng cô cũng không về nhà Tạ Lam nữa, mà về nhà cùng Chu Vũ Lâu.

Mãi cho tới trước khi lên giường, Tưởng Đan đều bình thường một cách kì lạ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm những việc mà thông thường một người vợ đi xa mới về đều sẽ làm – dọn dẹp phòng ốc, cho khởi động máy giặt, bày biện khắp nơi những thứ đồ trang trí mà cô mang từ Bắc Kinh về, lấy quần áo mới ra cho Chu Vũ Lâu mặc thử... Mấy lần Chu Vũ Lâu định chen ngang để nói chuyện với vợ, ít ra là giải thích một chút sự việc thực ra không hề kinh khủng như những gì cô tưởng tượng. Nhưng Tưởng Đan hoàn toàn không cho anh cơ hội. Chu Vũ Lâu vừa mở miệng, cô liền lảng sang chủ đề khác tiếp tục bận bịu không ngưng tay. Mãi tới sau khi Tưởng Đan tắm xong, rồi nằm cạnh Chu Vũ Lâu trong bóng tối, Chu Vũ Lâu mới nghe thấy tiếng cô khóc thút thít. Chu Vũ Lâu ôm lấy vợ, Tưởng Đan cũng ngoan ngoãn ngả vào lòng anh. Chu Vũ Lâu giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt, vừa mở miệng nói một tiếng “Đan Đan”, thì Tưởng Đan đã bịt chặt miệng anh.

Tối đó, trong bóng đêm, họ im lặng tựa vào nhau rất lâu, tiếp đó sau cuộc ân ái thật dài, họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Trưa hôm sau, Chu Vũ Lâu lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp, Hoàng Đại Sinh.

Hoàng Đại Sinh quả nhiên đã nhận lời mời của Tạ Lam, đến nhạc viện làm tạp chí Học viện. Buổi sáng, sau khi đến phòng Nhân sự làm thủ tục, anh thả bước tự do tự tại trong nhạc viện.

“Cậu xem xem, bất cẩn một cái là đã lượn đến khoa Thanh nhạc.” Đây là câu đầu tiên Hoàng Đại Sinh thốt ra sau khi gặp Chu Vũ Lâu. Thực ra, trong lòng Chu Vũ Lâu hiểu rõ, bất cẩn, phải là cho dù thế nào cũng không lượn được đến đây.

Trên đoạn đường từ khoa Thanh nhạc tới sân vận động, họ đều có chút cẩn trọng, nhưng khi đứng lại trên sân, mỗi người đốt một điếu thuốc, họ lại tìm thấy cảm xúc của ngày xưa. Hai người rảo bước mấy vòng trên đường chạy bốn trăm mét của nhạc viện. Lâu rồi không gặp, sau hồi trao đổi lấp đầy thông tin của nhau, điều khiến Chu Vũ Lâu cảm thấy ngạc nhiên là cách thức kết hôn của Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh. Chuyến đi Hạc Vân Sơn mà Chu Vũ Lâu nghe được trong điện thoại, trên thực tế là chuyến du lịch trăng mật mà Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Họ lưu lại Hạc Vân Sơn tròn một tuần, ở tại nhà một gia đình trong núi sâu, “non xa chót vót loang màu thúy, cổ thụ tán xòe đượm sắc thanh”, mép nước dựng nhà, ngày ngày băng giữa núi xanh trùng điệp cảnh sắc không gian đẹp tuyệt vời đã tác thành cho sự giao hoan cháy bỏng, trời người hợp nhất của họ.

Khi hỏi đến cảm nhận về tuần trăng mật, Chu Vũ Lâu nối tiếp trò đùa của Hoàng Đại Sinh: “Mệt chết chưa? Điện thoại cũng không buồn cầm nữa hả?” Hoàng Đại Sinh nói: “Chứ sao nữa, sắp bốn chục rồi, cả ngày chẳng có việc gì khác để làm, đúng là không trụ nổi.” Nói xong cả hai cùng phá lên cười.

Hoàng Đại Sinh cũng hỏi tình hình gần đây của Chu Vũ Lâu, anh kể hết từng chuyện. Có nói, Chu Vũ Lâu mới bỗng nhiên cảm thấy thời gian vừa qua quả thực đã xảy ra không ít chuyện. Cái chết của Phương Lê Lê, trượt chức trưởng khoa, Tưởng Tư Nghiệp bị thương, lộ chuyện gia đình Phùng Thái và cơn “đại địa chấn” của Chu Vũ Đình khi biết chuyện, còn cả ba tiếng đồng hồ anh giảng giải khuyên bảo Chu Vũ Đình ngày hôm đó nữa, cuối cùng cũng giúp Chu Vũ Đình hạ quyết tâm đau đớn chia tay Phùng Thái... Đương nhiên, Chu Vũ Lâu không kể với Hoàng Đại Sinh việc anh gặp “Hải Nhu”, hơn nữa, cả hai người đều vô cùng cẩn trọng, tránh nhắc đến chủ đề vụ án mạng Phú An và Hạ Sở Dung.

Mấy ngày sau đó, Chu Vũ Lâu hoàn toàn chìm trong bận rộn. Anh mất bốn đêm liền, tài năng phát xuất múa bút thành văn, cuối cùng đã hoàn thành luận văn chuyên đề để đăng kí học hàm giáo sư. Ngày hôm sau, Tạ Lam bảo anh in luận văn ra đưa qua chỗ bà. Có lẽ do trong lòng áy náy với Chu Vũ Lâu về chuyện trưởng khoa, nên lần này Tạ Lam muốn đích thân giúp Chu Vũ Lâu sửa luận văn, hiển nhiên là dùng quyết tâm cao nhất để tạo bàn đạp cho cậu con rể.

Không biết Phùng Thái đã đi đâu mà liên tục xin nghỉ không đi làm. Chu Vũ Lâu từng tới xem, nhưng phòng 307 bệnh viện Chấn thương chỉnh hình đã đổi bệnh nhân từ lâu. Khoa Thanh nhạc không có Phùng Thái vẫn yên ổn như không có gì xảy ra, mọi công tác đều do Chu Vũ Lâu chỉ đạo. Buổi biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường mỗi lúc một gần, khoa Thanh nhạc là lực lượng nòng cốt của buổi biểu diễn lần này, việc chọn và tập luyện các tiết mục đều do Chu Vũ Lâu phụ trách. Tạ Lam còn cắt cử riêng Chu Vũ Lâu để đảm nhận vai trò giám sát nghệ thuật cho buổi biểu diễn này, anh và trợ lí viện trưởng Vương Nguyệt cùng nhau chọn lựa và kiểm soát tất cả các tiết mục.

Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan đã mua xe. Thực ra từ trước khi cưới, Tưởng Đan đã định mua một chiếc xe, tiền không thành vấn đề chỉ có điều trong lòng Chu Vũ Lâu luôn có một nỗi ám ảnh. Khi còn du học ở Mỹ, hai người bạn thân nhất của anh chỉ trong vòng một tuần đều lần lượt ra đi vì tai nạn xe. Kể từ đó, sự né tránh việc lái xe của anh đã bén rễ ăn sâu. Nhưng chuyện Tưởng Tư Nghiệp nằm viện bỗng nhiên khiến vấn đề xe cộ trở nên vô cùng cấp thiết. Bác sĩ nói Tưởng Tư Nghiệp còn phải nằm viện khoảng bốn tuần nữa, hoặc lâu hơn. Tưởng Đan và Chu Vũ Lâu hằng ngày phải thay nhau ra vào bệnh viện. Chu Vũ Lâu còn tiện, cách đó không quá xa, nhưng Tưởng Đan ngày ngày đi đi về về giữa nhà xuất bản, bệnh viện và nhà mình rất mất thời gian. Vì vậy, hôm thứ Sáu tuần Tưởng Đan từ Bắc Kinh trở về, cô và Chu Vũ Lâu đã đi mua một chiếc Buick đời mới. Tưởng Đan đã thi lấy bằng lái từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng dùng đến.

“Con đường hoan ca”, cuộc thi hát dành cho các ca sĩ trẻ sau một thời gian chuẩn bị, cuối cùng cũng đã mở màn vòng chung kết. Sự thể hiện của Tiết Qua trong buổi thứ nhất đã không khiến mọi người thất vọng. Đoạn aria [21] của nhân vật Figaro mang tên Non più andrai đã giành được điểm số cao nhất và tràng pháo tay dài nhất. Sau khi tổng kết điểm số, người dẫn chương trình mời Chu Vũ Lâu lên sân khấu phát biểu. Đứng giữa ánh đèn lấp lánh, Chu Vũ Lâu càng trở nên khí chất phi phàm, anh cất giọng vô cùng khiêm tốn: “Người học thanh nhạc cũng giống như một viên kim cương, người làm thầy chẳng qua chỉ gọt vài đường dao trên đó, điều đó có thể khiến viên kim cương trông đẹp đẽ hơn, nhưng điều thực sự khiến viên kim cương có thể tỏa sáng, là kết quả tu rèn của chính bản thân chúng...”

Trong thời gian này, Chu Vũ Lâu còn bớt chút thời gian đến trường Chu Vũ Đình hai lượt, cùng cô ăn tối. Chu Vũ Đình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng tối mang tên Phùng Thái, trông gầy rộc đi. Cô luôn cố gắng cười hỉ hả trước mặt Chu Vũ Lâu, nhưng nụ cười giả tạo dù sao cũng khó che đậy được sự quạnh hiu. Chu Vũ Lâu luôn nghĩ, lúc nào có thời gian nên cùng Tưởng Đan đưa em gái đến Hạc Vân Sơn một chuyến hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa cõi lòng.

Tưởng Tư Nghiệp hồi phục nhanh hơn so với tính toán của bác sĩ. Dạo này bác sĩ suốt ngày lấy ông ra làm tấm gương để nhắc nhở các bệnh nhân khác, giải thích rằng tâm trạng tốt và chăm chỉ tập luyện hồi phục chức năng quan trọng đến mức nào.

Sự có mặt của Hoàng Đại Sinh khiến cuộc sống của Chu Vũ Lâu trong khoảng sân kiến trúc baroque này phong phú hẳn. Những lúc nhàn nhã, Chu Vũ Lâu sẽ đến văn phòng Hoàng Đại Sinh ngồi chơi hút điếu thuốc, buôn chuyện trên trời dưới biển. Việc biên tập tạp chí Học viện vốn không có gì phức tạp vào tay Hoàng Đại Sinh lại càng dễ như trở bàn tay, anh có thể dành ra rất nhiều thời gian để ngồi cùng ông bạn lâu năm. Được nói cười thoải mái không cần câu nệ khiến Chu Vũ Lâu thường cảm khái, mối duyên bạn thân xem ra đã do trời định, sao có thể vì một cơn sóng gió Hạ Sở Dung mà tan tành mây khói được?

Chu Vũ Lâu lại có cơ hội gặp gỡ Bạch Tiểu Khê, đó là một buổi chiều của hai tuần sau đó.

Thực ra, sau cuộc chia tay ở Orsena, Chu Vũ Lâu và Bạch Tiểu Khê cũng chạm mặt mấy lần đều là ở hành lang khoa Thanh nhạc. Chu Vũ Lâu gật đầu nở nụ cười với Bạch Tiểu Khê, Bạch Tiểu Khê thì lần nào cũng giả bộ cười lại, chào một tiếng “thầy Chu” rồi lướt qua, đằng sau nụ cười dường như có tấm khăn voan phất phơ ẩn hiện. Còn có một lần, Chu Vũ Lâu gặp Bạch Tiểu Khê ở văn phòng Hoàng Đại Sinh. Trưa hôm đó, Chu Vũ Lâu ăn cơm xong đến tìm Hoàng Đại Sinh nói chuyện phiếm, mới được một lúc thì Bạch Tiểu Khê gõ cửa bước vào, lúc đó cả hai đều không khỏi bất ngờ, Chu Vũ Lâu nở nụ cười, Bạch Tiểu Khê cũng chào lớn một tiếng “thầy Chu”. Hoàng Đại Sinh thấy lạ, họ quen nhau sao? Anh hỏi Bạch Tiểu Khê: “Chẳng phải em ở khoa Biểu diễn sao?” Bạch Tiểu Khê nói: “Đúng thế, nhưng ở nhạc viện có ai không biết thầy Chu tiếng nổi như cồn đâu ạ?” Hoàng Đại Sinh quay ra đùa Chu Vũ Lâu, ngữ khí trầm trọng, hỏi anh: “Khai ra mau, lừa bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ rồi?” Hôm đó, Bạch Tiểu Khê bị bắt đi “vác tù và” cho khoa, phải mang ảnh dùng cho tạp chí Học viện tới chỗ Hoàng Đại Sinh. Cô đưa ảnh cho Hoàng Đại Sinh, lén nhìn Chu Vũ Lâu một cái rồi ra về. Có một làn sóng nhỏ, phảng phất tỏa ra mùi thơm ngọt dịu, đang lăn tăn cuộn từng cơn trong cõi lòng Bạch Tiểu Khê.

Bạn thấy không, thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời không gì ngoài hi vọng, mà hi vọng chỉ có thể sinh ra trong một cự li nhất định. Khi thầy Chu vẫn chỉ là thầy Chu, Bạch Tiểu Khê dù có từng thầm rung động, nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi. Còn hiện tại, thầy Chu đã biến thành Dạ Lạc Mông Không, biến thành người ngồi đối diện, biến thành người đồng minh cùng giữ một bí mật, biến thành vai diễn trong cùng một câu chuyện. Sẽ giống như khi bạn giật mình tỉnh khỏi giấc mơ công chúa, thì bỗng nhiên phát hiện ra mình đang nằm trong một cung điện tráng lệ nguy nga khắp nơi rèm hoa trụ tạc, khiến bạn tin rằng đó không chỉ là một cõi mộng huyền ảo, mà rất có thể bạn thực sự chính là nàng công chúa đó.

Hi vọng đến vào chính khoảnh khắc này.

Bạch Tiểu Khê là vậy. Mấy ngày nay cô cứ hỏi đi hỏi lại bản thân mình, đó lẽ nào đúng là ý trời? Lẽ nào những xúc cảm tích lũy qua ngày này tháng khác của mình cuối cùng đã lay động trời cao? Vì vậy, ông liền sắp xếp buổi gặp gỡ thần kì đó? Khiến câu chuyện của Chu Vũ Lâu và Bạch Tiểu Khê từ hư vô như “hoa trong gương, trăng trong nước” biến thành sự mong đợi có thể chạm tay đến?

Sự mong chờ ấy “nằm vùng” trong trái tim Bạch Tiểu Khê, đẹp đê mê.

Đến xem Triệu Đạc đáng thương một chút nhỉ? Tối hôm đó, cái kết của “đêm Orsena” thật thú vị.

Sau khi nhìn theo chiếc taxi chở Chu Vũ Lâu rời đi, Bạch Tiểu Khê đứng bên ngoài một lúc rồi mới lên nhà. Khi đến chiếu nghỉ cầu thang, cô ho lên mấy cái như đã hẹn. Triệu Đạc đang nấp sau cánh cửa nghe thấy, chạy tót vào phòng bấm nút bật máy quay rồi phi vào phòng trong, nép mình lên cánh cửa nghe ngóng. Cậu còn thấy khó hiểu, sao lại yên tĩnh như thế nhỉ? Sao không ai nói câu gì? Cậu tin chắc, nếu Bạch Tiểu Khê đã liếc mắt “phóng điện” với đàn ông, thì chắc chắn không thể về tay không được. Bởi vậy, khi Bạch Tiểu Khê bước tới giật mở cánh cửa phòng trong, Triệu Đạc đang còng người như con bọ ngựa, một tay đặt trên khung cửa, một tay cầm chặt điện thoại, độ tập trung nâng lên cấp độ “gặp lửa là bùng”.

Triệu Đạc thảng thốt nhìn Bạch Tiểu Khê, rồi lập tức ngồi sụp xuống đất như quả bóng xì hơi.

Bạch Tiểu Khê không nói dối, cô bảo với Triệu Đạc: “Em tha cho anh ta rồi.” Triệu Đạc chán nản vô cùng, ủ rũ uể oải suốt nửa buổi tối. Đương nhiên, khi giải thích lí do với cậu, Bạch Tiểu Khê đã lược bỏ hoàn toàn phần cảm tình của cô với Chu Vũ Lâu, chỉ nhấn mạnh vào sự nhát gan và căng thẳng của mình.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Khê tìm được cách giải quyết món nợ treo trên đầu kia. Một người bạn cấp ba gọi điện cho cô, gọi đến cũng chẳng có việc gì quan trọng, chỉ buôn chuyện linh tinh, hỏi thăm tình hình dạo này của Tiểu Khê. Cậu bạn đó đã bắt đầu theo đuổi cô từ ngày đầu tiên quen nhau, nhưng do chênh lệch về mặt thẩm mĩ với Bạch Tiểu Khê mà mãi vẫn không có thu hoạch gì. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu bạn không học đại học, mà giúp việc vặt ở quán net của anh trai mình. Hôm đó, Bạch Tiểu Khê lòng vòng chuyện này chuyện khác một lúc, rồi dè dặt hỏi cậu bạn chỗ cậu giờ có tiện không, có thể cho mình mượn tạm hai vạn tệ có việc gấp được không. Cậu bạn nói ngay không vấn đề gì, mấy năm nay cậu làm việc ở quán net của anh trai thu nhập khá dồi dào, hai vạn tệ chỉ là chuyện nhỏ, “nhất lại là cậu, Tiểu Khê, cậu cứ dùng đi không cần trả vội.” Và cứ thế, ngay hôm đó cậu bạn chuyển cho Bạch Tiểu Khê hai vạn tệ. Tính như vậy, nếu cộng thêm ba vạn tiền bán xe, sau khi trả hết mọi món nợ, còn có thể để ra được ba nghìn. Mặc dù đây cũng là nợ, nhưng so với áp lực của khoản vay nặng lãi, thì quả thực đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Vì vậy, Bạch Tiểu Khê giục Triệu Đạc mau chóng bán xe: “Ba vạn, kém một đồng cũng không được.”

Thực sự Triệu Đạc vẫn rất muốn giữ lại chiếc xe của họ nhưng không còn cách nào khác, nhìn thái độ Bạch Tiểu Khê, cậu không thấy chút hi vọng nào rằng có thể xem xét lại. Bạch Tiểu Khê xem ra không có ý định tiếp tục “sự nghiệp” của họ nữa, ít nhất thì tạm thời không có ý định đó, dù là với thầy của cô hay với bất cứ ai khác. Vấn đề này xuất phát từ “nổi ám ảnh gã mập lùn” mà Bạch Tiểu Khê nói, đồng thời còn một nguyên nhân rất thực tế – chương trình biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường sắp diễn ra, Bạch Tiểu Khê buộc phải tập trung toàn lực vào việc tập luyện cùng các bạn mình. Hơn thế nữa, cô còn là vai diễn quan trọng nhất trong tiết mục đó.

Esmeralda!

Đã từ rất lâu rồi, Bạch Tiểu Khê và các bạn cô đã muốn diễn vở Nhà thờ Đức Bà Paris nổi tiếng trên một sân khấu ra trò. Chuyên ngành học của họ vốn đã là nhạc kịch, câu chuyện tình yêu làm mê đắm lòng người, những ca khúc đầy rung động và các lối diễn xuất khác biệt trong “Nhà thờ Đức Bà Paris” đều khiến họ như say như đắm. Họ quyết định trong buổi biểu diễn mừng ngày thành lập trường này, sẽ thể hiện năm ca khúc trong Nhà thờ Đức Bà Paris . Trong những ca khúc đó, tất cả các nhân vật Quasimodo, Frollo, Phoebus, Fleur-de-Lys đều sẽ lên sân khấu. Đương nhiên, nhân vật quan trọng nhất, chính là cô gái gypsy – Esmeralda.

Trong mắt mọi người, cô gái gypsy với nhan sắc của một thiên sứ, ngoài Bạch Tiểu Khê ra thì không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, giọng hát và khả năng biểu diễn của Bạch Tiểu Khê cũng được mọi người công nhận. Nói thực, Bạch Tiểu Khê có thể coi là một sinh viên chăm chỉ. Mặc dù trước giờ thường đi theo Triệu Đạc, lén lút giở thủ đoạn nhưng khi liên quan đến những việc quan trọng, cô luôn luôn rất cẩn thận tỉ mỉ. Do đó, cô nhận được vai diễn khiến mọi người xúc động đó. Chính vì vở diễn Nhà thờ Đức Bà Paris này, mà vào buổi chiều của hai tuần sau đó, Bạch Tiểu Khê và Chu Vũ Lâu đã gặp mặt.

Người kết nối là trưởng khoa Tôn.

Trưởng khoa Tôn là lãnh đạo khoa Biểu diễn. Sau hai lần theo dõi buổi tập luyện, ông cứ cảm thấy các diễn viên không đủ thả lỏng, biểu diễn cứng nhắc vô cùng. Ngoài việc chưa hiểu hết về nhân vật ra, trưởng khoa Tôn cho rằng nguyên nhân quan trọng nhất là họ không vượt qua được vấn đề tâm lí, dưới áp lực tên tuổi của Nhà thờ Đức Bà Paris , mọi người không thể bước vào trạng thái biểu diễn thuần túy được. Vì vậy, trưởng khoa Tôn quyết định mời Chu Vũ Lâu đến phụ đạo cho mọi người một buổi. Không có gì phải bàn cãi, trong lòng trưởng khoa Tôn, Chu Vũ Lâu chính là chuyên gia giải quyết các vấn đề kiểu này, điều này có thể thấy rất rõ từ trong những màn biểu diễn đầy linh hoạt trên sân khấu của Tiết Qua – học trò của anh. Hơn nữa, trưởng khoa Tôn từ lâu đã đọc qua tác phẩm lớn Giải phóng chính mình trong ca hát của Chu Vũ Lâu và chính ông là người đã đưa cuốn sách này vào khoa Biểu diễn, lấy đó làm tài liệu tham khảo cho các sinh viên. Vấn đề đang gặp hiện nay, chính là điều cuốn sách muốn giải quyết.

Khi trưởng khoa Tôn đến nói chuyện với Chu Vũ Lâu, Chu Vũ Lâu không hề liên tưởng gì giữa việc này với Bạch Tiểu Khê. Lúc đó anh có phần hào hứng, vì bản thân trước giờ đã yêu tha thiết vở Nhà thờ Đức Bà Paris . Năm 2000, khi du học ở Mỹ, anh từng đi hẳn một chuyến từ New York đến Las Vegas để xem buổi biểu diễn tiếng Anh của Nhà thờ Đức Bà Paris.

Chu Vũ Lâu đến giảng đường môn Hình thể sớm một lúc so với thời gian hẹn, ngồi trên ghế giở báo ra xem. Khi nghe thấy tiếng cười nói ngoài cửa, anh biết các diễn viên đã đến. Cánh cửa giảng đường nhanh chóng mở ra, Chu Vũ Lâu vừa ngước mắt lên, thì nhìn thấy Bạch Tiểu Khê. Bạch Tiểu Khê là người đầu tiên bước vào, cô thốt lên một tiếng “thầy Chu”, tiếp đó, nở một nụ cười bí hiểm như mọi khi, đôi má ửng hồng.

Lúc này Chu Vũ Lâu mới hiểu ra, người mình cần phụ đạo là các sinh viên khoa Biểu diễn, mà Bạch Tiểu Khê lại chính là sinh viên khoa này. Đương nhiên, Chu Vũ Lâu thoáng nghĩ... sao lại không thể là cô ấy cơ chứ? Trong tất cả các nữ sinh khoa Biểu diễn mà anh từng gặp, hình như đúng là không có ai hợp với vai này hơn nữa.

Các diễn viên đều đã tiến vào, rôm rả chào hỏi Chu Vũ Lâu, anh đáp lại từng người một. Khi quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Khê, thì phát hiện cô đang nhìn trộm mình. Trong khoảnh khắc nhìn nhau đó, cô vội vàng cúi đầu, sắp xếp lại kịch bản cầm trong tay. Chu Vũ Lâu nhận ra cô hơi hoang mang, cô thử dùng một nụ cười để che đậy sự hoang mang đó, khóe miệng cong lên ngượng ngùng khơi gợi ánh mắt từ đằng xa đưa tới. Vào khoảnh khắc đó, Chu Vũ Lâu bỗng cảm thấy cô gái này quả thật rất khiến người ta rung động.

Chu Vũ Lâu dùng thời gian hai buổi chiều, phụ đạo cho các diễn viên từ các phương diện như phân tích nhân vật, kĩ năng biểu diễn, nắm bắt tâm lí.

Hai buổi đó, Bạch Tiểu Khê cứ như đang trong một giấc mộng.

Cô đã không còn cần Triệu Đạc tan học đến đón mình nữa, dù sao cũng đã không còn mối uy hiếp từ gã mập lùn, Triệu Đạc cũng cần tập trung toàn bộ tinh thần cho việc tìm người mua chiếc Xiali. Sau khi kết thúc buổi tập, Bạch Tiểu Khê luôn trốn một mình trong góc ngẩn ngơ, để tâm trí tiếp tục lưu lại trong giảng đường môn Hình thể, nhớ lại từng động tác, từng ánh mắt, từng câu nói của Chu Vũ Lâu... Cô chưa bao giờ có cảm giác hồn vía trên mây như vậy. Điều này hoàn toàn khác với khi cô và Triệu Đạc yêu nhau. Hồi đó, cô tình cờ gặp Triệu Đạc ngoài cổng nhạc viện, anh chàng cao to đẹp trai khiến mắt cô sáng rực, sau đó họ nhanh chóng thành người yêu tiếp đó là sống chung. Bây giờ nghĩ lại, Bạch Tiểu Khê cảm thấy hồi đó mình ấu trĩ biết nhường nào. Mắt bỗng sáng rực dĩ nhiên khiến người ta xao động, nhưng nó thực sự quá yếu ớt hoàn toàn không thể chống lại được thời gian. Không thể phủ nhận, rằng Triệu Đạc rất đẹp trai nhưng vẻ đẹp trai ấy rất thiếu sinh khí, thật “xanh và non”, hương vị đơn điệu. Bạch Tiểu Khê của lúc này phát hiện ra rằng, đàn ông cần có “vị riêng”. Như vậy xem ra, thứ cảm giác của cô dành cho Triệu Đạc bấy lâu chỉ có thể gọi là thích, còn đối với Chu Vũ Lâu, mới có thể gọi là yêu.

Bạch Tiểu Khê nói với chính mình, ông trời đã sắp xếp đầy đủ cơ hội, bây giờ là lúc cần chủ động làm điều gì đó. Vì vậy, sau hai ngày do dự cô quyết định nhờ Chu Vũ Lâu dạy thêm cô một buổi nữa.

Trưa hôm đó, khi đưa ra đề nghị này, tim cô đập thình thịch, nhưng vẫn cố hết sức để trông mình thật tự nhiên vô tư, như mọi sinh viên bình thường khác, một diễn viên thực sự cần đến sự giúp đỡ. Cô lễ phép nói với Chu Vũ Lâu, mình thường xuyên không tìm thấy cảm xúc để hát Beau comme le soleil [22] , lúc biểu diễn rất gượng gạo, cứ như còn bị bọc trong một lớp gì đó vậy.

“Chiều nay thầy có thể bớt chút thời gian phụ đạo cho em được không ạ?” Cô hỏi.

Chu Vũ Lâu vui vẻ nhận lời.

Đó là một bản tình ca trong vở Nhà thờ Đức Bà Paris.

Esmeralda đem lòng yêu chàng Phoebus tuấn tú, đội trưởng đội thị vệ hoàng gia. “Phoebus” nghĩa là mặt trời và người đàn ông đó quả thực cũng như mặt trời vậy, thắp sáng lồng ngực của cô gái gypsy vì vậy cô đứng trên sân khấu, tình cảm dạt dào cất cao giọng hát...

Chàng rực sáng tựa vầng dương, lẽ nào là hoàng tử? Em cảm thấy tình yêu trào dâng, từ sâu thẳm nơi trái tim, mạnh mẽ hơn cả tính mệnh mình. Chàng rực sáng tựa vầng dương, là một hoàng tử đích thực. Em tin chắc như vậy... Chàng rực sáng tựa vầng dương, kì tích của em. Chàng ôm em vào lòng, yêu em cả đời không đổi thay. Chàng rực sáng tựa vầng dương, hỡi người đàn ông em yêu thương. Chàng rực sáng tựa vầng dương, rực sáng, tựa vầng dương.

Buổi chiều. Tại giảng đường môn Hình thể. Chu Vũ Lâu và Bạch Tiểu Khê.

Trước tiên, Chu Vũ Lâu để Bạch Tiểu Khê hát thử ca khúc này, sau đó anh bảo Bạch Tiểu Khê đứng giữa giảng đường, hướng về phía cửa sổ hơi ngửa mặt, nhắm mắt lại, im lặng nghe anh nói.

“Em biết không? Em là một cô gái vui tươi, sinh sống ở nơi có ánh nắng, có hoa tươi, có đồng cỏ và dòng sông nhỏ, đó là thế giới của riêng mình em, em vẫn luôn sống ở đó không lo không nghĩ, không có bất cứ vướng bận gì. Vui vẻ, chính là cảm xúc duy nhất của em. Nhưng rồi có một ngày, em bỗng gặp một người. Chỉ nhìn anh ta một lần, em đã đột ngột cảm thấy trái tim mình rung động. Sự rung động đó chưa từng xuất hiện trước đây, là một thứ cảm giác hoàn toàn mới lạ, là thứ nằm ngoài sự vui vẻ, chỉ trong một khoảnh khắc đã chiếm trọn con người em, khiến em hoang mang vô cớ. Thật là tuyệt diệu, thứ cảm giác đó... Nếu mang so với nó, thì mọi cảm xúc vui vẻ trước kia của em đều thật chán ngán và nhạt nhòa. Giống như một sợi dây đàn trong em bỗng dưng được nẩy nốt, kì thực sợi dây đó vẫn luôn ở đấy, chỉ là trước giờ trầm lặng không lên tiếng mà thôi và lúc này em mới phát hiện, thực ra đó là thứ thanh âm đẹp nhất trong con người em. Em nhìn vào mắt anh ta, cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, em nhất định phải nắm được tay anh ta, mới có thể khiến cuộc sống có ý nghĩa trở lại. Kể từ đó, ánh nắng, hoa tươi, đồng cỏ và dòng sông nhỏ đều không còn thuộc về một mình em nữa, mà là của em và anh ta. Có anh ta, em mới có thể có lại được cả thế giới, bởi vì, anh ta chính là... cả thế giới của em. Bây giờ, em hãy mở mắt ra, cất giọng hát ca khúc đó.”

Bạch Tiểu Khê mở mắt, trong ánh mắt lấp lánh sự khát khao, cảm động và say mê, từ từ cất lên giai điệu khiến lòng người xao xuyến của Beau comme le soleil.

Khi Bạch Tiểu Khê bắt đầu hát, Chu Vũ Lâu nở một nụ cười hài lòng. Anh tán thưởng giọng hát sau khi lĩnh hội của Bạch Tiểu Khê, chất giọng trong trẻo đến thế, biểu diễn tinh tế, chuẩn xác mà rất có thần, hồ như mưa xuân phun tưới.

Thế nhưng, khi Bạch Tiểu Khê hát sang đoạn hai, tới đoạn: “Chàng rực sáng tựa vầng dương, kì tích của em ...”, cô quay mặt lại, nhìn thấy Chu Vũ Lâu, một cái nhìn thật sâu, giống như điều Chu Vũ Lâu vừa nói “em nhìn vào mắt anh ta, cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa” . Tiếng hát mang theo tiếng nhịp tim đang reo của Bạch Tiểu Khê vút lên đầy quyến rũ: “Chàng ôm em vào lòng, yêu em cả đời không đổi thay...” Cô từ từ bước về phía Chu Vũ Lâu dừng lại trước mặt anh, mặc dù ánh mắt từ đầu tới cuối không hề rời khỏi đôi mắt anh nhưng lại có thể tìm thấy đôi tay anh thật chính xác. “Chàng rực sáng tựa vầng dương, hỡi người đàn ông em yêu thương...” Cô kéo tay anh lên. Hành động đó sao êm đềm đến thế, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định, khiến người ta không thể nghĩ ra được bất cứ lí do gì để chối từ, “em nhất định phải nắm được tay anh ta, mới có thể khiến cuộc sống có ý nghĩa trở lại...”

Giọng ca say đắm nồng nàn của Bạch Tiểu Khê trên thực tế không cần bất cứ sự chỉ dạy nào. Khi hát đến hai câu sau, cô có trọn chất giọng hoàn hảo nhất, tình cảm rực sáng nhất và ánh mắt say đắm nhất trên đời – “Chàng rực sáng tựa vầng dương, rực sáng, tựa vầng dương...”

Giảng đường môn Hình thể im lặng như tờ.

Ánh nắng đầu chiều tràn qua khung cửa sổ to rộng, ấm áp mà mập mờ. Chu Vũ Lâu và Bạch Tiểu Khê đứng lặng giữa không gian hai trăm mét vuông, tay trong tay, hai cặp mắt nhìn nhau. Bạch Tiểu Khê nhắm mắt lại, từ từ ngẩng đầu, hơi thở nóng hổi thiêu rụi gần như toàn bộ lí trí của Chu Vũ Lâu.

Chiều đó, Chu Vũ Lâu đã hôn Bạch Tiểu Khê.

Hồi tưởng lại sau khi sự việc đã xảy ra, Chu Vũ Lâu không thể xác định được người mình hôn lúc đó rốt cuộc là Bạch Tiểu Khê, là Esmeralda, hay là Hải Nhu. Lúc đó anh bị giọng ca của Bạch Tiểu Khê làm lay động, hoàn toàn tan chảy vào sự nhiệt tình tựa lửa thiêu của cô gái, quên mình chìm vào đó không thể thoát ra. Khi làn môi anh chạm vào Bạch Tiểu Khê, trong tích tắc chiếc lưỡi của Bạch Tiểu Khê hòa vào quyến luyến, khiến anh không có chút cơ hội nào để tỉnh lại.

Một cuộc điện thoại của Tưởng Đan đã cắt đứt nụ hôn nồng cháy của họ cũng kéo Chu Vũ Lâu ra khỏi cơn mê tình yêu nửa mơ nửa thực. Anh không nhớ nổi Tưởng Đan đã nói gì trong điện thoại, cũng không nhớ mình đã trả lời như thế nào, chỉ có sự run rẩy khi tiếng chuông điện thoại vang lên là khiến anh mãi không quên được.

Sau khi dập máy, họ đều im lặng một hồi, sau đó, Chu Vũ Lâu tiến lại gần Bạch Tiểu Khê, nhẹ nhàng vỗ vai cô, giống như một người thầy thực thụ. Anh nói: “Xin lỗi, thầy không nên làm thế, chúng ta đều không nên làm thế.” Rồi, anh nhặt kịch bản rơi lả tả dưới sàn lên, đặt vào tay Bạch Tiểu Khê, quay người đi ra khỏi giảng đường môn Hình thể. Bạch Tiểu Khê phía sau lưng như một đóa sen thất vọng, cô đơn bung nở giữa đầm.