⚝ 5 ⚝
Khi chỉ còn cách thời gian trả nợ ba ngày, Triệu Đạc đã nhận được cảnh cáo trả khoản vay nặng lãi.
Hôm đó, Triệu Đạc đi từ trong nhà ra, vừa mở cửa xe, thì có người vỗ vai cậu từ phía sau lưng. Cậu quay đầu lại, thấy một người đàn ông còn cao to hơn mình đang đứng trước mặt. Triệu Đạc hỏi: “Làm gì thế?” Người đàn ông tỏ vẻ khá khách sáo: “Không có gì, ông chủ bảo anh đến nhắc nhở chú một chút, thời hạn trả tiền của chú còn ba ngày nữa. Tất thảy là năm vạn bảy, đến lúc đấy chú đừng có quên, không lại không làm bạn bè được nữa còn khó xử.” Lúc đó Triệu Đạc ra vẻ khinh thường cực độ: “Chuyện có gì mà to tát hả? Về bảo với ông chủ các anh, ba ngày nữa, năm vạn bảy, tôi sẽ mang đến đúng giờ, một xu cũng không thiếu, Triệu Đạc tôi làm người luôn giữ chữ tín, không cần các anh phải nhắc!”
Người đàn ông nói: “Được, làm phiền chú rồi, bọn anh sẽ đợi.”
Triệu Đạc đương nhiên dám cam đoan chắc nịch, vì trải qua mấy tuần cố gắng không ngừng nghỉ, cuối cùng cậu đã tìm được người mua lí tưởng cho chiếc Xiali rồi, vẫn là do cậu bạn nghèo giới thiệu. Người mua mấy hôm trước vừa xem xe xong, vô cùng ưng ý đã chốt giá, ba vạn tệ. Bây giờ chính là lúc Triệu Đạc đi lấy hai vạn rưỡi tiền đặt cọc sau khi làm xong thủ tục sang tên, năm nghìn tệ còn lại cũng sẽ nhanh chóng vào tài khoản.
Sự việc đột nhiên phát sinh thay đổi.
Sau khi dừng xe dưới nhà người mua, cậu bạn vào tìm khách ra. Triệu Đạc thấy khát nước vào tiệm tạp hóa nhỏ ven đường mua chai nước. Khi chủ tiệm đưa chai Cola và tiền thừa lại, Triệu Đạc nhắm ngay thấy một tờ năm tệ rách mép. Tờ này nát quá, mỏng tang sờn hết mép, hình in thì mờ tịt cứ như tờ giấy lau tay đã qua sử dụng vậy. Triệu Đạc lấy hai ngón tay kẹp tờ năm tệ, nói với chủ tiệm: “Tờ này tiêu làm sao được, đổi tờ khác đi.” Chủ tiệm không đồng ý: “Có phải tiền giả đâu, sao phải đổi cho cậu?” Triệu Đạc nói: “Tờ này của ông cũng không thật hơn tiền giả là mấy, đổi nhanh nhanh lên! Đổi xu cũng được, không tôi không mua nữa.” Chủ tiệm cằn nhằn tìm tiền trả, miệng lèo nhà lèo nhèo thái độ không hài lòng. Triệu Đạc trợn trừng hai mắt, lên giọng: “Lảm nhảm gì lắm thế!” Câu nói này thốt lên, như một đoạn nhạc nền, hòa cùng một tiếng hợp âm rung trời vừa đột nhiên vang lên ngoài cửa!
Thực ra không phải tiếng hợp âm, mà là tiếng động cơ.
Triệu Đạc nghiêng người nhìn ra.
Trời ạ! Hai tròng mắt cậu như trồi ra! Chai cola rơi vỡ vụn! Cậu thấy, chiếc Xiali thân yêu của mình đang gầm rú trên đường, lao vút đi mất!
“Con mẹ nó chứ! Dám trộm xe của ông! Con mẹ mày, đứng lại...”
Triệu Đạc vọt ra khỏi cửa tiệm!
“Quay lại!” Cậu gào thét như tuyệt vọng.
Muộn rồi, chiếc xe đã vào ngã rẽ, không còn thấy tăm hơi... Trong chớp mắt, mọi thứ đã kết thúc, con đường nhỏ trở lại yên ắng như thường chỉ có làn khói vàng chưa kịp tan hết nhắc nhở về biến cố vừa xảy ra... Khi cậu bạn vui vẻ dẫn người mua đi ra, Triệu Đạc khóc ròng như đứa trẻ chưa đầy tháng.
Tối hôm đó, Bạch Tiểu Khê nhận được điện thoại của Triệu Đạc, bảo cô về nhà một chuyến. Kể ra thì Bạch Tiểu Khê đã rất nhiều ngày không về chỗ Triệu Đạc. Cô nói thời gian này bài vở nhiều, tập luyện chuẩn bị cho buổi kỉ niệm thành lập trường cũng rất căng thẳng nên không về nữa, dù sao trong kí túc xá nữ cũng có rất nhiều giường trống, không lo không có chỗ ở.
Khi Triệu Đạc mặt mày ủ đột, nói với Bạch Tiểu Khê tin mất xe, Bạch Tiểu Khê không dám tin, hét lên: “Hả? Sao? Mất rồi?”
Phản ứng đó đương nhiên nằm trong dự đoán của Triệu Đạc. Không đợi Bạch Tiểu Khê kịp truy hỏi về sự việc, cậu đã nhanh chóng kể ngay đại khái tình hình sự việc. Nhưng cậu lược đi vụ đồng năm tệ, nói ngắn gọn thành: Cậu nhận chai cola, vừa bước ra khỏi tiệm thì phát hiện chiếc xe bị người ta lái đi mất. Triệu Đạc bảo đã báo cảnh sát, nhưng đợi đám cảnh sát tìm thấy xe chắc phải đến “hết mùa chuối”. Món vay nặng lãi ngày kia phải trả rồi, hôm nay vừa có người đến “nhắc nhở nhẹ nhàng”. Triệu Đạc bảo, gã kia mà đến lần nữa, chắc sẽ không khách sáo như hôm nay đâu. Bây giờ toàn bộ số tiền trong tay cộng lại là ba vạn rưỡi, còn thiếu hai vạn hai. “Lũ người đó,” Triệu Đạc nói, “anh quá hiểu bọn chúng, vì vài nghìn tệ có thể hành người ta thành nửa tàn phế, nói chi là hai vạn hai.”
Làm thế nào đây?
Phải làm thế nào đây?
Bạch Tiểu Khê nói: “Thực sự em đã hết cách rồi, mẹ em, chị em, đến cả bạn học em cũng đã mượn hết, một đứa con gái yếu ớt như em thì còn có thể có cách gì được?” Lời này vừa thốt ra, mặt Triệu Đạc ỉu ngay như bánh đa nhúng nước.
“Tiểu Khê à, em bảo, lúc đó nếu không vì cứu em, lo cho sự an toàn của em, mong em nhanh chóng thoát khỏi nanh vuốt bọn quỷ đó, liệu anh có mạo hiểm đi vay nặng lãi không? Đúng, giờ xe mất rồi, là lỗi của anh, tại anh bất cẩn, nhưng sự việc đã đến nước này, em cũng không thể phủi mông xong chuyện được phải không, chúng ta còn phải đồng tâm hiệp lực vượt qua quỷ môn quan này nữa chứ.” Bạch Tiểu Khê gắt gỏng: “Anh nói gì thế hả? Em có bảo là mặc kệ đâu, nhưng thực sự em cũng đã cố gắng hết sức, trên người em cũng đâu có vắt được ra tiền, anh bảo em phải làm sao?” Triệu Đạc nói: “Thế em nỡ nhẫn tâm nhìn đám người đó đánh chết anh chết à?” Bạch Tiểu Khê nói: “Đương nhiên là không, nhưng anh cứ ép em không thì có ích gì? Anh cũng phải nghĩ cách luôn đi chứ.”
Triệu Đạc nói: “Anh nghĩ, anh nghĩ, anh nghĩ, nghĩ... Quả nhiên, cứ nói lòng vòng mãi, lại nhắc đến ‘Dạ Lạc Mông Không’.”
Triệu Đạc nói: “Bây giờ con đường kiếm tiền duy nhất chỉ còn có gã Chu gì gì đó, anh ta không những có thể giúp chúng ta trả hết nợ, mà còn có thể khiến chúng ta đổi đời nữa. Lần trước lẽ ra là một cơ hội mười mươi, anh đã lên kế hoạch hoàn hảo không một kẽ hở, miếng thịt ngon sắp về tay, mà lại bị em quẳng đi mất, bây giờ tình hình cấp bách như thế...”
“Đừng nói nữa!”
Bạch Tiểu Khê bất ngờ cắt lời Triệu Đạc, bảo với cậu: “Cái gì cũng được, nhưng đừng bao giờ có ý định nhắm vào thầy giáo bọn em nữa!” Triệu Đạc vừa nghe vậy, giọng điệu đã nổi cơn ghen: “Ờ ờ ờ, còn, còn... thầy bọn em, xem cái vẻ thân mật của em xem, không phải em thấy anh ta vừa ý rồi đấy chứ? Anh thấy lần trước em thả anh ta đi chỉ là giả vờ sợ hãi, còn động lòng mới là thật. Anh thấy mấy ngày nay sao em không thèm quan tâm anh như thế, còn không thèm về, có phải em và anh ta có chuyện rồi không? Mấy người làm nghệ thuật như bọn em là dễ làm chuyện thầy trò loạn luân này nhất đấy...” Bạch Tiểu Khê đứng phắt dậy, vơ một chiếc cốc gần tay ném vào tường vỡ tan, gào lên với Triệu Đạc: “Anh ăn nói cho tử tế vào! Anh mới là đồ loạn luân ấy! Hơn nữa, cho dù có loạn luân thật thì cũng không đến lượt anh xía vào, anh tưởng anh là ai hả?”
Tối hôm đó, hai người họ bực dọc đường ai nấy đi, Bạch Tiểu Khê tức giận sập cửa bỏ về nhạc viện, để lại Triệu Đạc một mình ngồi ngẩn ngơ trong phòng.
Đó là lần cãi vã ghê gớm nhất của Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc kể từ khi quen nhau. Triệu Đạc gượng nhìn vào mắt Bạch Tiểu Khê, vẻ chán ghét hiện lên rõ ràng trong ánh mắt. Ánh mắt đó khiến Triệu Đạc cạn hết sức lực để tranh cãi. Thực ra mấy hôm nay, cậu đã có cảm giác, Bạch Tiểu Khê đang rời xa cậu rất nhanh. Thái độ lạnh nhạt, giọng điệu bực dọc và biểu hiện thà không về nữa còn hơn của cô đã thể hiện rõ ràng tình trạng quan hệ của hai người họ.
Triệu Đạc nghĩ lại, sự thay đổi của Bạch Tiểu Khê bắt đầu chính từ sau “đêm Orsena”. Tối đó, cảm xúc của cô rõ ràng không bình thường. Cô phá hỏng kế hoạch, nhưng không thấy hối lỗi là mấy ngược lại có vẻ rất vui vẻ. Có một chi tiết có thể chứng thực cho phán đoán của Triệu Đạc, tối hôm đó Bạch Tiểu Khê nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được sau đó khi trở mình, Triệu Đạc nhìn thấy gương mặt cô qua ánh trăng, trên khuôn mặt đó đang nở một nụ cười.
Hôm nay, sau khi Bạch Tiểu Khê sập cửa bỏ đi, Triệu Đạc dường như càng chắc chắn tất cả. Cậu nhìn chiếc cốc bị Bạch Tiểu Khê ném vỡ trên sàn, cảm giác vô cùng thê lương. Cậu không phải người tốt, từng làm không ít chuyện xấu xa nhưng đối với Bạch Tiểu Khê thì quả thực một lòng chân thành.
Nhưng sự thực chứng minh, suy nghĩ của Triệu Đạc đã quá bi quan.
Ngày thứ ba, sau khi hết hạn trả khoản vay nặng lãi. Chập tối, Bạch Tiểu Khê về chỗ Triệu Đạc để lấy quần áo thay giặt. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Triệu Đạc đang nằm đó, không phải trên giường mà dưới đất. Triệu Đạc đang ôm đầu khắp mặt mày chân tay toàn là máu, người co ro rên lên đau đớn. Nhìn thấy Bạch Tiểu Khê bước vào, câu đầu tiên Triệu Đạc nói là: “May mà giờ em mới về, em mà bước vào sớm vài phút, chắc cũng phải chịu kết cục này.”
Cơn ác mộng họ từng dự đoán quả nhiên đã ập đến. Những tên lưu manh đòi khoản vay nặng lãi đã tìm đến nhà, nện cho Triệu Đạc một trận không hề nhẹ.
Bạch Tiểu Khê vội vàng đưa Triệu Đạc đến bệnh viện. Thực ra vết thương không nghiêm trọng đến thế, đa phần là chảy máu mũi, trên đầu nổi một cục u to trên cánh tay rách một vệt. Những tên đó rất giỏi đánh người, chắc chắn sẽ không đánh chết bạn, mỗi lần cũng sẽ không gây ra vết thương quá nghiêm trọng, nhưng tình cảnh trông vào chắc chắn sẽ vô cùng máu me, đủ sức uy hiếp. Đó là một lời cảnh báo sâu sắc!
Đó quả là một lời nói khiến người ta cảm động. Lúc đó bác sĩ đang băng cánh tay cho Triệu Đạc, Triệu Đạc quay đầu lại, nói nhỏ với Bạch Tiểu Khê: “Tiểu Khê, lát nữa, em về nhà lấy hết những thứ mà em cần dùng đi, mấy ngày này đừng về nữa, ở chỗ anh nguy hiểm quá, đám người đó không biết lúc nào sẽ quay lại, nhất định đừng để chúng trông thấy em, đợi anh nghĩ cách dẹp yên chuyện đã rồi tính tiếp.”
Bạch Tiểu Khê bỗng thấy sống mũi cay cay, nước mắt ào ào tuôn chảy.
“Anh nghĩ cách, anh thì nghĩ được cách gì? Cứ ra ngoài trốn đi đã không được à?”
“Trốn?” Triệu Đạc cười cay đắng, “Cho dù em có trốn được Diêm Vương, cũng không trốn nổi đám người đó đâu, nếu không có chút bản lĩnh đó, chúng dám thả cho vay nặng lãi sao?”
“Thế phải làm sao? Báo cảnh sát được không?”
“Báo cảnh sát? Cảnh sát có bảo vệ anh cả đời được không? Cuối cùng người chịu trận cũng vẫn là anh.”
Bạch Tiểu Khê vô cùng ủ rũ. Nói cho cùng cô cũng chưa thấm sự đời, sự việc đi đến nước này thực sự cô không thể nào ngờ tới. Cô hỏi Triệu Đạc: “Đã trả cho họ hơn ba vạn, còn nhiều hơn số tiền vay họ lúc đầu, sao họ còn làm thế này?”
“Thế mới gọi là vay nặng lãi. Tiền vốn thì có là gì, cái chúng muốn chính là phần lãi cao chót vót đó. Hôm kia, lúc anh đưa ba vạn rưỡi tới, chúng nhìn còn chẳng thèm nhìn, chỉ hỏi số tiền còn lại khi nào trả hết, anh nói hết nước hết cái, chúng mới cho thêm hai ngày, anh còn tưởng có thể thư thư thêm chút nữa, nào ngờ chúng ra tay thật.”
“Đám người đó sao có thể làm thế được cơ chứ, chẳng khác nào quân xã hội đen.”
“Vốn dĩ chúng chính là xã hội đen, không có xã hội đen đứng sau, ai mà dám cho vay nặng lãi?”
“Khi nào họ lại đến nữa?”
“Mười hôm, chúng nói đây là thời hạn cuối cùng, hơn nữa còn phải cộng thêm lãi của mười ngày này.” Triệu Đạc nhếch môi, cảm giác bôi thuốc xong cánh tay còn đau hơn lúc chưa bôi thuốc.
“Hả?” Bạch Tiểu Khê thừ người, “Thế... anh kiếm đâu ra nhiều tiền thế bây giờ?”
“Em không phải lo, cứ để anh tự giải quyết.”
“Anh giải quyết kiểu gì?” Giọng cô thất vọng.
Triệu Đạc không lên tiếng, ôm cánh tay đang đau đớn, ánh mắt mịt mờ.
“Anh đợi chút.”
Bạch Tiểu Khê nói xong liền ra hành lang gọi điện thoại. Khi quay lại, cô càng ủ rũ hơn. Vừa rồi, cô lại gọi điện về nhà, định mở lời với bố mẹ lần nữa, nhưng tình hình ở nhà cũng không khả quan gì hơn. Cửa hàng mới của chị gái kinh doanh không tốt, ở nhà đã mang hết vốn liếng đắp vào đấy, căn bản không thể lo cho khó khăn của Bạch Tiểu Khê được.
Tối đó, Bạch Tiểu Khê không về trường, mà về cùng Triệu Đạc. Cô làm cho Triệu Đạc một bát mì, nhìn cậu ăn hết, an ủi cậu đi ngủ. Sáng hôm sau, khi chuẩn bị ra khỏi nhà, Bạch Tiểu Khê đứng trước cánh cửa khép hờ, nói với Triệu Đạc: “Đợi điện thoại của em, em không biết có thể đưa anh ta về được không.”