⚝ 6 ⚝
Bạch Tiểu Khê muốn đánh cược với mình một lần. Tình cảnh của Triệu Đạc và sự thay lòng đổi dạ của mình đều khiến lương tâm Bạch Tiểu Khê không yên, cô không thể không có câu trả lời cho Triệu Đạc. Vì vậy, cô quyết định dụ dỗ Chu Vũ Lâu thêm một lần nữa, thực hiện kế hoạch kia.
Thế nhưng, cô đánh cược rằng Chu Vũ Lâu sẽ không đến.
Bạch Tiểu Khê có lí do để đánh cược rằng Chu Vũ Lâu không đến, vì nụ hôn nồng cháy trong giảng đường môn Hình thể đã đặt dấu chấm hết cho tất cả. Kể từ ngày hôm đó, Chu Vũ Lâu và cô như người xa lạ.
Mỗi lần chạm mặt ở hành lang, Chu Vũ Lâu không còn nở nụ cười với cô như trước, mà rảo bước đi qua. Ban đầu, Bạch Tiểu Khê còn tưởng rằng anh chỉ cố tỏ vẻ dè dặt, nhưng sau vài ngày, cô phát hiện ra không phải vậy. Chu Vũ Lâu chắc chắn đang muốn dứt khoát xa lánh cô. Một lần, họ tình cờ gặp nhau trong tiệm sách cạnh cổng trường, Bạch Tiểu Khê tiến lại, nhẹ nhàng cất tiếng “thầy Chu”. Chu Vũ Lâu quay đầu sang nhìn cô một cái, trả lời một tiếng lấy lệ rồi tiếp tục xem sách, sau đó nhanh chóng bỏ sách xuống và rời khỏi tiệm sách, coi như không nhìn thấy cô ở bên cạnh. Ngay sau hôm Triệu Đạc đánh mất xe, trưởng khoa Tôn kéo Chu Vũ Lâu đến thẩm duyệt buổi luyện tập Nhà thờ Đức Bà Paris . Sau khi các diễn viên khác biểu diễn xong, Chu Vũ Lâu đều ít nhiều nhận xét vài câu, nhưng khi đến lượt cô lên sân khấu, hát Beau comme le soleil, cô thấy Chu Vũ Lâu thì thầm vào tai trưởng khoa Tôn vài câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài, hoàn toàn không xem cô biểu diễn. Hôm đó, Bạch Tiểu Khê phải cố gắng lắm mới cầm được nước mắt hát hết bài. Hôm sau, sau khi tan học, Bạch Tiểu Khê tìm thấy Chu Vũ Lâu trong phòng đàn. Trong phòng đàn chỉ có hai người họ, Bạch Tiểu Khê đóng cửa lại.
“Thầy Chu.” Cô nói.
“Có việc gì?” Chu Vũ Lâu lạnh nhạt hỏi cô.
“Sao thầy lại tránh mặt em?”
“Đâu có, thầy tránh mặt em làm gì?”
“Rõ ràng thầy...”
“Em đừng nói nữa.” Chu Vũ Lâu ngắt lời cô, “Thầy đang tránh mặt em thật. Tiểu Khê, nếu giữa hai chúng ta không thể trở về quan hệ thầy trò bình thường, thì thầy nghĩ, thầy sẽ vẫn tiếp tục né tránh. Chuyện xảy ra hôm đó, thầy không biết em nghĩ thế nào, thầy rất tự trách mình. Thầy không nên làm thế, thầy xin lỗi em một lần nữa, và thầy mong rằng...”
“Thầy đừng nói nữa, hôm đó là tại em...”
“Đó không phải lỗi của em. Hơn nữa, nếu nói đến lỗi, đầu tiên lỗi thuộc về thầy. Thầy là thầy của em, hơn thế nữa, thầy còn là chồng của một người phụ nữ. Tiểu Khê, em rất thông minh, chắc chắn em đã từng nghe rất nhiều câu chuyện, em chắc cũng biết có những câu chuyện trông vào thấy thật đẹp đẽ, nhưng kết cục chắc chắn rất bi thảm. Em là một cô gái rất tài năng, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, có vô vàn điều có thể tới đang chờ đợi em, em phải trân trọng, hiểu không?” Chu Vũ Lâu ngừng lại trong giây lát, bước tới trước mặt Bạch Tiểu Khê.
“Trong lòng em, có thể để chúng ta trở lại quan hệ thầy trò thông thường được không?”
“...”
“Được không?”
Bạch Tiểu Khê không trả lời, cũng không biết phải trả lời ra sao. Mọi đạo lí cô đều hiểu, nhưng thực sự cô không thể dối lòng mình mà đồng ý với Chu Vũ Lâu. Từ lâu cô đã gieo sâu trong lòng một cây tình yêu thật lớn, cô không biết khi mình nói ra từ “được”, trái tim cô liệu có vì cái cây đó bị nhổ cả rễ mà tan vỡ hay không.
Cuộc nói chuyện đó kết thúc không kết quả, khi Chu Vũ Lâu trở về văn phòng, Bạch Tiểu Khê còn đứng trong phòng đàn ngây ra như trời trồng.
Trưa hôm qua, Bạch Tiểu Khê nhìn thấy Tưởng Đan.
Lúc đó, văn phòng khoa Thanh nhạc để ngỏ cửa. Bạch Tiểu Khê nhìn thấy, Tưởng Đan bóc từ trong vỉ ra hai viên thuốc, đặt vào tay Chu Vũ Lâu, nhìn anh uống hết. Có một chi tiết nhỏ đã khiến Bạch Tiểu Khê đau đớn vô cùng: Sau khi Chu Vũ Lâu lấy nước uống thuốc xong, Tưởng Đan dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng anh. Chu Vũ Lâu cười hạnh phúc, giữa ánh sáng buổi trưa, vợ anh duyên dáng yêu kiều và ung dung điềm tĩnh. Vào khoảnh khắc đó, Bạch Tiểu Khê nói với mình người đàn ông đó mãi mãi không thuộc về cô. Thực ra lúc đó trong tay Bạch Tiểu Khê cũng đang nắm chặt một hộp thuốc. Sáng nay khi gặp Chu Vũ Lâu ở cổng trường, cô đã thấy anh ho liên tục sau đó còn nghe thấy tiếng anh ho ngoài hành lang. Bây giờ xem ra thuốc của mình cũng không cần nữa, cô quẳng hộp thuốc vào thùng rác.
Vì vậy, hôm nay Bạch Tiểu Khê cược rằng Chu Vũ Lâu sẽ không đến. Chính vì tin chắc rằng Chu Vũ Lâu không đến, nên Bạch Tiểu Khê mới quyết định đi mời anh. Đúng là thứ logic kì quặc. Căn nguyên sinh ra kiểu logic này, là do lương tâm Bạch Tiểu Khê vừa muốn cho Triệu Đạc một câu trả lời, lại vừa không mong Chu Vũ Lâu rơi vào cảnh bất hạnh.
Nhưng đồng thời, Bạch Tiểu Khê cũng đang nghĩ đến một khả năng. Nếu Chu Vũ Lâu thực sự mắc bẫy thì sao? Một khi lần này cô thua cược, Chu Vũ Lâu bị hẹn ra ngoài thật và thực sự bước vào gian phòng nhỏ của Triệu Đạc, rồi sau đó thực sự... Vậy thì chẳng phải đã tự tay đưa Chu Vũ Lâu vào thế nguy hiểm sao? Nhưng, nhìn từ tình hình mấy ngày nay, thì chắc sẽ không có khả năng đó đâu nhỉ?
Vậy nên, đi thôi, đi gửi tới anh lời mời đó.
Trong lòng Bạch Tiểu Khê thầm nhắn nhủ Chu Vũ Lâu: Mấy ngày nay, anh luôn đối xử khắc nghiệt với một cô gái yêu mình như vậy, bây giờ, đã đến lúc những sự khắc nghiệt đó mang vận may đến cho anh rồi.
Liệu anh có nắm chắc được vận may của mình không?