Chương 7 ⚝ 1 ⚝
Tâm trạng vui vẻ là liều thuốc tốt nhất để giảm thiểu mọi đau đớn. Khi ngồi trước máy tính viết bức thư lừa đảo, Triệu Đạc cảm thấy cánh tay bị thương của mình dường như đã lành lặn hoàn toàn.
Sáng nay, khi Bạch Tiểu Khê đứng bên cửa nói: “Đợi điện thoại của em, em không biết có thể đưa anh ta về được không.” Triệu Đạc không tin vào tai mình. Cậu sững người một lúc, rồi mới dè dặt hỏi lại: “Ý em là tên thầy giáo họ Chu đấy hả?” Bạch Tiểu Khê gật đầu nói: “Vâng, nhưng chưa chắc anh ta đã cắn câu, em sẽ cố gắng hết sức.”
Bạch Tiểu Khê vừa bước chân ra khỏi cửa, Triệu Đạc đã vui mừng như điên như dại. Toàn thân cậu tràn trề năng lượng mà không biết phải giải phóng đi đâu, liền chạy ào xuống quán ăn nhỏ dưới lầu, đánh một bữa sáng như rồng cuốn hổ vồ. Sau khi về phòng, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa đúng như sắp đặt lần trước, giấu sẵn máy quay, điều chỉnh góc độ, nhìn quanh một lượt cảm thấy không có vấn đề gì, liền bật máy tính lên bắt đầu “sáng tác” bức thư lừa đảo.
Đó quả thật là một bức thư lừa đảo tuyệt hảo.
Nếu ai đó kiên trì một công việc nào đó tới cùng, ông trời cũng sẽ giúp họ có được sự tiến bộ. So với những đoạn tin nhắn lừa người phụ nữ trước đây, thì bức thư viết cho Chu Vũ Lâu lần này có thể coi là xúc cảm dạt dào, cảm động trời đất. Thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán, một khi sự vô liêm sỉ đạt tới một mức nhất định, thì nó sẽ trở thành nghệ thuật.
Thầy Chu!
Trong chiếc đĩa này có ghi lại một số việc của thầy. Tôi nghĩ, là người giáo viên mà thầy lại làm những chuyện như vậy thật không nên. Tôi chỉ là một người dân bình thường, mang trong lòng trái tim chính nghĩa, nhìn thấy hành vi của thầy, tôi cảm thấy rất buồn, đồng thời cũng thấy tiếc nuối thay cho thầy. Nhưng, dù sao cũng đã phát hiện ra, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi nghĩ rằng, dùng mười vạn nhân dân tệ làm hình phạt đối với thầy cũng không có gì là quá đáng.
Hi vọng ngày mai thầy sẽ chuyển số tiền đó vào tài khoản cá nhân của tôi. Nếu trước 5 giờ chiều mai tôi chưa nhận được tiền, thì tôi sẽ sao chép chiếc đĩa đó ra thành “n” bản, phát tán đi tất cả những nơi mà tôi có thể nghĩ đến. Đương nhiên, nhạc viện là địa điểm chính mà tôi sẽ phát tán thông tin, tôi đảm bảo sẽ gửi đủ cho mỗi người một bản, các cán bộ lãnh đạo tầm trung trở lên mỗi người tặng thêm hai bản. Hơn nữa, tôi sẽ đăng tải nội dung trong đĩa lên các trang mạng xã hội, tới lúc đó, vỏ bọc người giáo viên ưu tú giả tạo của thầy sẽ bị phanh phui hết lần này đến lần khác. Nhưng thầy cứ yên tâm, nếu tôi nhận đủ tiền trong thời hạn quy định, thì tôi sẽ tiêu hủy ngay lập tức tất cả các đoạn ghi hình có trong tay.
Xin thầy cứ tin ở tôi.
Thầy Chu, mong thầy xem xét rõ tình hình và đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu thầy cứ trông chờ vào may mắn thì chỉ càng chọc giận chút lương tâm vốn rất mong manh của tôi, tới lúc đó hậu quả sẽ không thể lường được. Ngoài ra, thầy cũng đừng báo cảnh sát, tôi đã sao chép đoạn ghi hình gửi cho một người bạn bí mật lưu giữ. Một ngày sau khi tôi bị cảnh sát bắt giữ, người đó sẽ công khai nội dung đoạn ghi hình rộng rãi trên mạng. Người đó đã nhận tiền của tôi, nhất định sẽ giữ lời hứa.
Thầy Chu ạ! Tôi không thể không nói rằng, thầy rất vô tội. Thực ra, tôi lắp máy quay cũng chỉ để tìm hiểu chút đời sống riêng tư của Bạch Tiểu Khê sau khi chúng tôi chia tay. Nhưng thật không may, thầy lại lột sạch quần áo, bước vào đời sống riêng tư của cô ấy. Vậy nên, đời sống riêng tư của cô ấy bỗng có giá trị thật không tầm thường.
Thầy Chu ạ! Thầy giao tiền ra đi, chỉ tiền mới có thể khiến cho những điều riêng tư mãi mãi chỉ là riêng tư.
Mong thầy hãy nhớ kĩ, là mười vạn đấy nhé! Không được ít hơn đâu! Có khi, dù chỉ kém một xu, cũng khiến tôi phát điên lên đấy. Sau cùng, chân thành cảm ơn sự hợp tác của thầy.
Kính thư!
Bạn trai cũ của học trò thầy
Cuối thư, Triệu Đạc ghi lại thông tin tài khoản ngân hàng của cậu.
Triệu Đạc quá hưng phấn, cậu ta đọc đi đọc lại lá thư tận mấy lần, kinh ngạc vì mình có thể viết ra những lời lẽ sâu sắc như vậy. Khi đọc tới đoạn “nhìn thấy hành vi của thầy tôi cảm thấy rất buồn”, cậu ta chưa ưng ý lắm, cảm thấy dùng “đau đớn trong lòng” hay hơn, nhưng nghĩ ngợi một lúc quyết định vẫn để vậy. Trong đầu cậu ta bật ra một câu: Thứ đơn giản nhất chính là thứ có sức mạnh nhất!
Triệu Đạc mỉm cười có vẻ túc trí đa mưu, ngón tay bấm nhẹ con chuột, lưu văn bản lại.
Mong rằng bức thư này sẽ được dùng tới, cậu ta khấn nguyện.
Nguyên cả buổi sáng, Bạch Tiểu Khê chỉ chăm chăm để ý đến phòng đàn. Khi tiếng chuông tan học vừa cất lên, cô thấy một học sinh từ trong đi ra, liền chạy thẳng qua đó. Đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì cô đột nhiên dừng tay lại. Cô cảm thấy một sự căng thẳng tột độ dâng trào. Cổ họng thắt lại từng cơn. Một lúc sau, cô đặt tay vào cửa đẩy nhẹ, cảm giác như đang mở một cánh cửa bí mật diệu huyền.
“Thầy Chu.” Cô gọi.
Chu Vũ Lâu đang ngồi xem một tập bản nhạc, anh ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì không?”
“Thầy đừng hiểu lầm, em biết là thầy không muốn nhìn thấy em, nhưng... hôm nay là sinh nhật em. Em chẳng có bạn bè nào thân thiết, người nhà cũng không có ở đây. Em muốn, tối nay mời thầy tới dự sinh nhật được không? Thầy đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì khác, cũng giống như lần trước, thầy cứ coi em như Hải Nhu là được, em...”
Chu Vũ Lâu cười. Sau nụ hôn nồng nhiệt đó, đây là lần đầu tiên Chu Vũ Lâu cười với cô, cười đến nỗi Bạch Tiểu Khê cảm thấy sững sờ.
“Thật không may.” Chu Vũ Lâu nói, “Không phải thầy viện lí do, nhưng hôm nay cũng là sinh nhật em gái thầy. Em biết thầy có một người em gái chứ?”
Bạch Tiểu Khê lắc đầu.
“Vốn dĩ không cần thầy phải lo sinh nhật của bạn ấy, nhưng gần đây bạn ấy có chuyện buồn, tâm trạng không được tốt nên tối qua thầy đã hẹn trước, hôm nay đón sinh nhật cùng bạn ấy rồi...”
À!
Nét mặt Bạch Tiểu Khê lộ vẻ thất vọng. Nhưng nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa! Vậy là kết thúc rồi, cô nghĩ, mình đã thắng cược. Mình không cần phải day dứt lương tâm với Triệu Đạc và Chu Vũ Lâu cũng không bị tổn thương.
“Tiểu Khê?”
Cô nghe thấy Chu Vũ Lâu đang gọi mình, cô giật mình tỉnh lại: “Sao ạ?”
“Hay là tối nay em đến tổ chức sinh nhật cùng với em gái thầy.”
“Thôi ạ, thôi ạ, em không làm phiền thầy nữa, em đi đây.” Bạch Tiểu Khê mở cửa đi ra ngoài.
Chu Vũ Lâu nhìn thấy bóng hình vội vội vàng vàng của cô gái, chợt cảm thấy cô thật tội nghiệp, liền gọi cô lại.
“Tiểu Khê...”
Cô dừng lại.
“Hay là ngày mai, thầy tổ chức sinh nhật bù cho em.” Trái tim cô lại thót lên! Nhưng may mà Chu Vũ Lâu đã tự phủ nhận luôn ý định này. “Nhưng mà không được, sáng nay viện trưởng Tạ vừa thông báo với thầy là có cuộc hội thảo thanh nhạc ở Thượng Hải, bảo thầy tham gia, chiều mai thầy phải lên tàu, xem ra phải để sau tính rồi.”
“Được ạ, vậy, em chào thầy.”
Bạch Tiểu Khê như trút được gánh nặng, vội vã ra ngoài tìm chỗ vắng người gọi điện thông báo cho Triệu Đạc. Triệu Đạc đáng thương vừa mới lưu được bức thư lừa đảo xong.
Chu Vũ Lâu không nói dối, hôm nay đúng là sinh nhật Chu Vũ Đình. Hôm qua anh đã bàn bạc cùng mấy người Tưởng Đan, Hoàng Đại Sinh, tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật, để không khí đông vui hơn chút, vừa rồi anh còn gọi điện báo cho cả Tiết Qua. Còn cuộc họp ở Thượng Hải thì sáng nay Tạ Lam mới vừa thông báo với anh. Đó là buổi giao lưu thanh nhạc toàn quốc, đáp chuyến tàu hỏa chiều mai, đi cùng còn có một số đồng nghiệp nữa.
Rõ ràng, hôm nay, Chu Vũ Đình lên lớp với tâm trạng mất tập trung. Thực ra, sau khi chia tay Phùng Thái cô vẫn luôn cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhưng hôm nay, dường như mọi cố gắng đều trở nên vô ích. Tuy mọi người xung quanh ai cũng quan tâm tới cô, tối nay còn tổ chức sinh nhật riêng cho cô nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy trong lòng trống trải. Con gái dường như sinh ra là để yêu, vừa là chủ, lại vừa là nô lệ của tình yêu, bất kể cảm xúc nào khi đứng trước tình yêu đều không chống chọi nổi. Phùng Thái không hề liên lạc với Chu Vũ Đình, cô cũng không biết chút thông tin nào của anh ta. Xem ra, Phùng Thái đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời cô. Tốt nhất là anh ta nên biến mất mãi mãi – Chu Vũ Đình cứ luôn nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không biết đó có phải là điều mình thực sự mong muốn hay không.
Chu Vũ Đình không phải kiểu giáo viên trút giận lên học sinh, nhưng hôm nay, tới tiết thứ tư, khi sắp hết giờ, cô đã phải gọi cậu học sinh ngồi ở bàn cuối cùng đứng dậy.
“Lý Giai Thăng, em đứng lên.”
Lý Giai Thăng sợ sệt đứng dậy. Cậu nổi tiếng toàn trường với biệt danh “tâm hồn treo ngược cành cây”, khi đổi đến ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cậu lại càng “chuyên tâm” liếc ra ngoài hơn, tiết thể dục dưới sân trường, bà cụ đi bộ trên vỉa hè đều hấp dẫn hơn cô giáo nhiều.
“Lý Giai Thăng, em mà còn tiếp tục nhìn ra ngoài thì tôi sẽ cho em ngồi sát tường mãi mãi đấy biết chưa?” Vừa nói xong, Chu Vũ Đình cũng thấy mình hơi nặng lời.
“Thưa cô...”
“Sao lúc nào em cũng nhiều lời thế hả?”
“Thưa cô, trên sân vận động...”
“Trên sân vận động có giáo viên đang giảng bài cho em hả?”
“Không ạ...”
“Nếu em còn nói nữa, cô sẽ cho em ra sân vận động đứng luôn đấy!” Cô thực sự muốn nhéo mình một cái.
“Thưa cô...”
“Em...”
“Trên sân vận động có mấy người lạ lắm.”
Chu Vũ Đình dở khóc dở cười, cậu học trò này vẫn còn cả gan nói tiếp.
“Em nói gì?” Chu Vũ Đình hỏi.
“Thật ạ, trên sân vận động có mấy người lạ lắm.” Vừa dứt lời, trên sân vận động vọng lại một hồi âm thanh gì đó. Giờ này không phải giờ phát nhạc thể dục, mà âm thanh đó cũng không phải là nhạc thể dục. Thế là tất cả học sinh đều đứng dậy, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Vũ Đình cũng bước tới bên cửa sổ.
Cô kinh ngạc đến đờ đẫn cả người...
Một ban nhạc tám người đang đứng hàng ngang trên sân thể dục, trước ngực mỗi người đeo một chữ cái màu đỏ chót, ghép lại chính là chữ: I LOVE YOU
Trong tiếng nhạc dạo đầu của ca khúc Câu chuyện tình yêu , một người cầm mic nói to: “Chúng tôi thay mặt cho một người đàn ông, tới đây hát tặng một cô gái ca khúc này. Đây là bài hát mà cô gái đó thích nhất. Người đàn ông đó muốn nói với cô rằng, tuy anh đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng tình yêu mà anh dành cho cô là thật lòng! Mong cô có thể tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh. Hôm nay là sinh nhật cô, anh chúc cô sinh nhật vui vẻ!” Khi câu hát đầu tiên trong bài Câu chuyện tình yêu vang lên, hàng trăm quả bóng màu đỏ xuất hiện phía sau lưng ban nhạc, chen nhau bay lên, giữa bầu trời xanh bỗng xuất hiện một vùng sắc màu rực rỡ, giống như các vũ công ở tít trên bục cao đang tưng bừng khiêu vũ sưởi ấm cho muôn loài... Không cảnh tượng nào có thể hoành tráng hơn thế.
Câu chuyện tình yêu.
Khi bài hát kết thúc, đôi mắt Chu Vũ Đình đã sưng đỏ. Cô xoay người lại, thấy trên bàn có một bức thư. Không ai biết người đưa thư là ai, đưa đến từ lúc nào, vì lúc đó tất cả mọi người đều đang tập trung bên cửa sổ.
Vừa ăn xong bữa trưa, Chu Vũ Lâu liền nhận được điện thoại của em gái. Chu Vũ Đình lấy lí do đi ăn tối cùng đồng nghiệp để từ chối tham gia bữa tiệc sinh nhật mà anh mình tổ chức, trong lòng cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Đương nhiên là cô đi cùng Phùng Thái.
Xương sườn của Phùng Thái đã lành từ lâu. Trong “kì nghỉ phép” dài đó, anh chỉ chuyên tâm làm một việc, đó là li hôn. Anh ta về quê, về lại cái thị trấn nhỏ heo hút đó, bắt đầu công kích mạnh mẽ người vợ tào khang của mình, từ giải thích đạo lý cho tới thỏa hiệp về kinh tế, cuối cùng cũng ép được người phụ nữ kia ký tên lên tờ giấy li hôn. Sau khi quay lại thành phố Tân Giang, việc đầu tiên anh làm chính là lên kế hoạch cho “Câu chuyện tình yêu” đầy bất ngờ và đặc sắc này. Trong phong thư kia còn gửi kèm bức thư dài với những lời tình tha thiết.
Không nghi ngờ gì, Chu Vũ Đình chẳng thể nào từ chối một câu chuyện tình yêu và một Phùng Thái như vậy.
Suốt buổi chiều, Chu Vũ Lâu đều ngồi trong phòng viện trưởng.
Trước tiên, Tạ Lam tổ chức cuộc họp với những thầy cô đi công tác Thượng Hải đợt này, sau đó bảo Chu Vũ Lâu ở lại nghiên cứu thêm về luận văn chuyên đề của anh.
Tạ Lam đã bỏ nhiều tâm tư vào bài luận văn của con rể, mỗi câu từ, mỗi dòng chữ đều chi chít dấu bút đỏ sửa bài của bà. Luận văn kiểu này rất cầu kì, luận điểm không được quá mới mẻ cũng không được quá bảo thủ, vừa thể hiện được sự sáng tạo, mà vẫn nêu bật lên được tầm quan trọng của quan niệm truyền thống. Đối với việc kiểm soát chừng mực, Tạ Lam chính là chuyên gia. Bà gọi Chu Vũ Lâu tới ngồi ở ghế bên cạnh, giải thích cặn kẽ cho anh về từng ý bà chỉnh sửa, khi nói xong thì đã quá giờ tan làm. Chu Vũ Lâu nhét bản thảo bài luận văn vào túi áo vest, chuẩn bị ra về thì Vương Nguyệt giữ anh lại. Nhà trường chỉ định Chu Vũ Lâu và Vương Nguyệt phụ trách công tác chuẩn bị chương trình kỉ niệm ngày thành lập trường. Do Chu Vũ Lâu đi công tác một tuần, còn nhiều công việc nếu chờ anh về mới làm thì không kịp, nên Vương Nguyệt muốn chốt với anh một số hạng mục công việc quan trọng trước.
Lúc Chu Vũ Lâu bước ra khỏi văn phòng làm việc của viện trưởng thì đã hơn 7 giờ tối, cả hành lang yên tĩnh không một bóng người. Anh gặp Bạch Tiểu Khê ở cầu thang tầng hai, lúc đó cả hai người đều có chút bất ngờ.