← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Khi hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau, sự phẫn uất của Bạch Tiểu Khê là thật. Chẳng phải Chu Vũ Lâu nói hôm nay là sinh nhật em gái sao? Anh ta dùng lí do này để từ chối mình. Bây giờ mới thấy, rõ ràng anh ta đã nói dối. Cảm giác nhục nhã do bị lừa dối trào dâng trong cô, còn khó chịu hơn nhiều so với việc bị lạnh nhạt, lòng tự trọng của một cô gái trong phút chốc bị tổn thương. Vì thế, sau khi sững người một lúc, Bạch Tiểu Khê lạnh mặt hỏi Chu Vũ Lâu: “Thầy Chu, thầy vẫn chưa về cơ ạ? Chẳng phải tối nay thầy phải tổ chức sinh nhật cho em gái sao?”

Chu Vũ Lâu tự cười chế giễu: “Hủy mất rồi. Đúng là ‘gái lớn không cần bố mẹ’, người ta hủy bữa tiệc của tôi để đi chơi với bạn rồi.”

“Thật ạ? Không phải tại em mà thầy lôi sinh nhật em gái sang hôm nay đấy chứ ạ?”

Chu Vũ Lâu cười: “Hôm nay đúng là sinh nhật Vũ Đình, nếu không tin em có thể gọi điện xác nhận.”

“Em gái thầy tên là Vũ Đình ạ? Tên giống tên thầy thế, không phải là thầy mới bịa ra đấy chứ?”

Chu Vũ Lâu có chút bất lực, xem ra cô gái này hiểu lầm to rồi.

“Tiểu Khê, thật tình là thầy không nói dối em.” Chu Vũ Lâu nhìn đồng hồ, “Sinh nhật em có kế hoạch gì chưa?”

“Thầy thấy sao ạ?”

“Có thể bù cho em một bữa tối sinh nhật được không?”

“Thầy mời ạ?”

“Đương nhiên.”

“Thật ạ?”

“Thật chứ.”

“Vậy đi đâu ạ?”

Chu Vũ Lâu nghĩ một lúc: “Nhà hàng đồ Tây Goroka đi, bít tết ở đó rất ngon.”

“Bữa tối dưới ánh nến ạ?”

Chu Vũ Lâu gật gật đầu.

Cứ như vậy, Chu Vũ Lâu quyết định tổ chức sinh nhật cho cô bé Bạch Tiểu Khê cô đơn lẻ bóng ở nhà hàng Goroka.

Thật thú vị! Từ lúc gặp Chu Vũ Lâu cho đến lúc lên đường đến nhà hàng Goroka, tâm trí Bạch Tiểu Khê chỉ khăng khăng với ý nghĩ “đi sinh nhật” dù đó là giả dối. Cô như một diễn viên đang nhập vai, từng chút từng chút gia tăng cảm xúc, từ oán giận vì nghĩ Chu Vũ Lâu đã lừa mình, đến vui mừng vì Chu Vũ Lâu cuối cùng cũng đồng ý tổ chức sinh nhật cho cô, rồi đến căng thẳng khi nghĩ tới bữa tối lãng mạn dưới ánh nến lát nữa. Cô đã lún sâu vào các tình tiết hư cấu, biểu diễn hết sức tập trung không chút lơ là. Cho đến lúc, nhân viên phục vụ của nhà hàng Goroka nhiệt tình mở cửa cho cô, khi ánh nến ập tới trước mặt, cô mới chợt ngây người.

Trời ạ, sao mình lại ngốc vậy chứ!

Làm gì có sinh nhật nào? Đó chỉ là một cái bẫy nguy hiểm! Vốn dĩ cô cá rằng Chu Vũ Lâu sẽ không bị lừa, nhưng giờ đây, thầy ấy đã bước chân vào ô cửa đầu tiên của trò lừa đảo này rồi.

Trong lúc gọi món, Bạch Tiểu Khê trong lòng rối bời. Cô viện lí do không hiểu gì về món Tây, đẩy việc gọi món cho Chu Vũ Lâu, còn mình thì chìm vào sự lo lắng không lời.

Trong đầu cô toàn là dấu hỏi.

Làm sao bây giờ? Có phải gọi điện cho Triệu Đạc không? Hay là cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, đây chỉ là bữa ăn tối bình thường? Nhưng làm vậy có quá đáng với Triệu Đạc không? Đám người kia có tìm tới đánh anh ấy nhừ tử không? Nhưng nhỡ ra Chu Vũ Lâu bị lừa thật thì sao? Tóm lại phải làm thế nào đây? Tiếp tục thực hiện kế hoạch? Hay là dừng lại?... Vô vàn câu hỏi tựa hồ bong bóng sủi lên trong nồi nước sôi cứ sùng sục trong đầu cô. Bạch Tiểu Khê nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định thôi thì cứ gọi điện cho Triệu Đạc, không thể vì mình mà để kế hoạch này bị dừng lại, làm vậy sẽ khiến mình mãi bị ám ảnh vì cảm giác có lỗi với Triệu Đạc. Cứ để cho anh ấy chuẩn bị kế hoạch dù sao, chỉ cần cuối cùng Chu Vũ Lâu không bị sập bẫy là được.

Bạch Tiểu Khê cá rằng Chu Vũ Lâu sẽ không bị lừa. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh gọi điện cho Triệu Đạc.

Lúc điện thoại đổ chuông, Triệu Đạc vẫn còn đang ngủ. Ngày hôm nay, cậu cứ mơ mơ màng màng, lên mạng một lúc rồi xem tivi, mà không sao bình tâm trở lại được, nên đành nằm lăn ra giường để nghĩ kế kiếm tiền, mới một lúc đã rơi vào giấc ngủ. Cậu có tỉnh dậy mấy lần rồi lại nhanh chóng thiếp đi.

Tiếng chuông điện thoại reo không khiến Triệu Đạc tỉnh ngủ hẳn. Trong bóng tối, cậu quờ quạng điện thoại, mơ mơ màng màng trả lời: “A lô...” nhưng chỉ giây tiếp theo cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Cái, cái gì, bây giờ em, em đang ở với anh ta sao?”

“Vâng. Em sẽ cố gắng lừa anh ta, nhưng kết quả thì chưa chắc được, anh cứ chuẩn bị sẵn đi.”

“Được, được! Bọn em, bọn em lúc nào về?”

“Bốn mươi phút, hoặc hơn một tiếng, em cũng chưa chắc. Thôi, em cúp máy đây.” Bạch Tiểu Khê thoáng nghĩ rồi nói thêm, “Em sẽ cố gắng hết sức nhưng anh cũng đừng hi vọng quá.” Cô cúp máy, vội vội vàng vàng quay trở ra, nào ngờ, vừa mở cửa thì thấy Chu Vũ Lâu đang đứng trước mặt.

Chu Vũ Lâu nhìn cô.

Bạch Tiểu Khê bỗng cứng người.

“Em sao thế?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Không sao ạ... Thầy làm em hết hồn.”

“Thầy?” Chu Vũ Lâu bật cười. Lúc này, một sự cố nhỏ xảy ra thật đúng lúc, phía xa vọng lại một tiếng “xoảng”, một nhân viên phục vụ lúc rẽ vào khúc ngoặt không cẩn thận làm rơi khay bưng đồ xuống đất.

“Xem ra chỗ này cũng lắm thứ làm người ta giật mình nhỉ.” Chu Vũ Lâu cười nói.

“Đúng thật.” Lúc này, mạch tư duy của Bạch Tiểu Khê mới trở lại bình thường.

“Thầy đi rửa tay, em vào bàn ngồi trước đi.” Chu Vũ Lâu nói.

Bạch Tiểu Khê theo lời vào bàn ngồi trước.

Bữa ăn của hai người kéo dài hơn một tiếng. Sau khi bữa ăn kết thúc, Bạch Tiểu Khê chẳng nhớ được mùi vị của các món ăn như thế nào, chẳng nhớ Chu Vũ Lâu nói với mình những gì, cũng chẳng nhớ mỗi lần mình cười vui là vì lý do gì. Có hai lần cô mất điểm nghiêm trọng, một lần là làm rơi dao xuống đất, một lần lại cầm dĩa đâm vào tay mình. Có mấy lần, cô dường như trông thấy một Bạch Tiểu Khê khác đang co quắp giữa ngọn nến, chịu thiêu đốt.

Họ bước ra khỏi nhà hàng, khi đi xuống bậc cầu thang, Chu Vũ Lâu đột nhiên hỏi cô: “Tiểu Khê, em có tâm sự gì à? Sao trông em cứ có vẻ hốt hoảng thế?” Thực ra, Chu Vũ Lâu cũng chỉ tiện mồm hỏi như vậy thôi, nhưng khiến Bạch Tiểu Khê giật mình. Cô vừa phân tâm, một chân bước lệch ra mép cầu thang, suýt chút nữa ngã nhào xuống, may mà Chu Vũ Lâu đỡ kịp.

Giống như lần trước, Chu Vũ Lâu đưa Bạch Tiểu Khê về trước. Chiếc taxi đi trong im lặng, cuối cùng khi chiếc xe đỗ lại dưới khu nhà Triệu Đạc, Bạch Tiểu Khê đã đưa ra quyết định: Từ bỏ kế hoạch này.

Bỏ đi thôi, cô nghĩ, mau chóng kết thúc trò cá cược hoang đường này đi. Đây là đang đùa với lửa. Một khi Chu Vũ Lâu tiễn cô lên lầu thật, bước vào căn phòng đó, chỉ sợ khi đó cơn ác mộng mới chính thức bắt đầu. Thế nên, khi mở cửa xe, cô quay lại nói với Chu Vũ Lâu: “Thầy Chu, không cần tiễn nữa đâu, cũng chưa muộn em tự lên lầu được, cảm ơn thầy vì bữa tối, tạm biệt thầy.” Nói xong, cô ra khỏi xe mà như tháo chạy, bước thẳng về phía khu nhà.

Cuối cùng cũng được giải thoát!

Bạch Tiểu Khê thở phào một hơi rất dài. Còn về Triệu Đạc, cô nghĩ sẽ giúp cậu tìm cách khác vậy, dù gì ông trời sẽ không tuyệt đường họ kiểu gì cũng sẽ có cách, Chu Vũ Lâu không phải là cọng rơm duy nhất. Gió trời buổi tối hơi lạnh, nhưng khiến Bạch Tiểu Khê cảm thấy hết sức tỉnh táo. Cô thấy rằng, cảm giác thoải mái mà cô có được trong tất cả những lần thành công trước đây cộng lại cũng không bằng lần buông tay này. Cô giống như một người bỗng nhiên trút được gánh nặng, thậm chí còn muốn cất cao tiếng hát. Có thể sự giải thoát bất ngờ khiến cô cảm thấy quá thư giãn, nên vừa mới bước được mấy bước thì chân phải bỗng nhiên bị hẫng, cô kêu lên “Ui da!” rồi ngã nhào xuống đất. Vừa rồi lúc ở nhà hàng ra, chân bên này giẫm vào mép bậc cầu thang, cô trẹo chân khá nặng, nhưng lúc đó tâm trạng đang rối bời nên cô không mấy để ý.

Bạch Tiểu Khê ngã không đau lắm, nhưng cũng không thể đứng dậy ngay lập tức được. Cô nửa ngồi nửa quỳ, thử chống tay xuống đất đứng dậy, nhưng đôi chân không chịu nghe lời. Lúc này, Bạch Tiểu Khê nghe thấy tiếng xe phanh gấp. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chiếc taxi vừa đi không xa đã dừng lại, Chu Vũ Lâu đang trả tiền xe cho tài xế, sau đó mở cửa bước xuống.

Một nỗi sợ hãi bỗng chốc trào dâng trong lòng Bạch Tiểu Khê. Không lẽ có một cánh tay vô hình ẩn mình trong bóng tối đang đẩy Chu Vũ Lâu quay trở lại? Cô cũng không biết nữa. Cô chỉ thấy Chu Vũ Lâu đang chạy tới, chớp mắt đã ở trước mặt cô.

Anh đỡ cô dậy.

“Em không sao chứ?”

“Em không sao, thầy Chu, thầy mau về đi, em tự đi được.”

“Không được, tầng cao như vậy, để thầy đưa em lên.” Chu Vũ Lâu ngoan cố đỡ Bạch Tiểu Khê dậy, từng bước tiến về phía căn phòng của Triệu Đạc.

Trời ơi! Quả nhiên là đến rồi!

Nấp phía sau cánh cửa, cuối cùng Triệu Đạc cũng nghe thấy tiếng ho. Âm thanh nhẹ nhàng đó giống như thứ thanh âm tuyệt mĩ vọng lại. Triệu Đạc chắc chắn đó là giọng Bạch Tiểu Khê, âm thanh đó phát ra từ chiếu nghỉ cầu thang, giống như một mô thức được cài đặt sẵn – Chào mừng bạn đã đến!

Thời khắc đó, Triệu Đạc dường như nghe thấy cả thế giới đang vỗ tay tán thưởng. Triệu Đạc thực sự quá xúc động! Cậu đã đứng canh ở cửa cả tiếng đồng hồ, cảm giác căng thẳng và mệt mỏi khiến toàn thân cậu đau nhức. Tiếng ho đó là dấu chấm hết cho mọi sự mệt mỏi trong cậu, đồng thời châm ngòi cho những cảm xúc mãnh liệt nhất. Cậu suýt đứng không vững, vội nắm chặt tay nắm cửa mới không ngã ngửa ra sau. Cậu phi vào phòng như tên bắn, bấm nút khởi động máy quay. Cậu run lên bần bật, suýt chút nữa làm đổ cả máy quay. Cậu sợ hãi, mồ hôi bỗng chốc túa ra khắp người lạnh toát. Cậu nhanh chóng kiểm tra lại máy quay xem đã giấu kín chưa? Vẫn tốt, đám sách và tạp chí đó vẫn nằm đúng chỗ, may mà sự run rẩy chết tiệt kia không làm lộ ra sơ hở. Cậu tắt đèn, giống như một con mèo đang đi trong bóng tối, đi vào phòng trong một cách nhanh nhẹn và chính xác. Cậu đóng cửa lại, hồi hộp chờ đợi giây phút cao trào sắp xuất hiện.

Thực ra, tiếng ho đó của Bạch Tiểu Khê là có chủ đích, cô muốn Triệu Đạc tránh mặt đi. Cô biết rằng, nếu không nghe thấy tiếng ho đó của cô, Triệu Đạc sẽ vẫn đứng canh bên cửa. Nếu vậy thì khi hai người bước tới bên cửa, Triệu Đạc sẽ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Chu Vũ Lâu, mà những lời đó cô tuyệt đối không thể để cậu nghe thấy.

Cuối cùng họ cũng tới trước cửa phòng.

Bạch Tiểu Khê dừng lại, nói với Chu Vũ Lâu: “Thầy Chu, đến rồi, đây là phòng em thuê, cảm ơn thầy đã đưa em lên. Xin lỗi thầy, hôm nay muộn rồi em không mời thầy vào ngồi chơi nữa. Cảm ơn bữa tối thầy đã mời. Cũng đã muộn, thầy mau về đi ạ.”

Nói rồi, Bạch Tiểu Khê lấy chìa khóa định mở cửa. Đúng lúc đó, Chu Vũ Lâu lên tiếng.

“Đợi một chút.”

Bạch Tiểu Khê hơi có chút bất ngờ.

Chu Vũ Lâu nhìn cô, hạ thấp giọng hỏi: “Em ở đây một mình à?”

Bạch Tiểu Khê đột nhiên thấy dựng tóc gáy! Cô chăm chăm nhìn Chu Vũ Lâu, không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì? Đó là một câu hỏi đầy ẩn ý. Trời ơi! Lẽ nào... thầy ấy đã sớm biết về cái bẫy này? Vì khi ở trước cửa nhà vệ sinh, thầy ấy đã nghe thấy hết nội dung cuộc nói chuyện?

Hành lang im lặng đến rợn người.

“Có phải thế không?” Chu Vũ Lâu nhìn xoáy vào Bạch Tiểu Khê, giọng nói trầm thấp mà có vẻ kỳ quái, “Có đúng là một mình em ở đây không?”

“Đúng ạ!”

Chu Vũ Lâu đánh ánh mắt sang chỗ khác, nhìn sang phía cửa hỏi: “Vậy tại sao cửa lại mở?”

Bạch Tiểu Khê vội quay đầu lại. Cửa phòng... Cửa phòng... Cửa phòng đang mở hé! Hóa ra cửa phòng không hề khóa!

Sự xúc động khiến Triệu Đạc phạm phải sai lầm chết người. Lúc nghe thấy tiếng ho của Bạch Tiểu Khê, cậu quá hưng phấn nên suýt đứng không vững, vơ vội vào tay nắm cửa mới không bị ngã ngửa. Cũng chính cái giật tay đó đã làm cửa bật chốt, khiến cánh cửa không còn khép chặt nữa, từ từ hé ra một khe nhỏ tầm ngón tay. Nói thật, để xảy ra tình trạng này hoàn toàn do Triệu Đạc. Cũng không hẳn là do cái giật tay vừa rồi, mà tại thường ngày, cậu ta hay lười dùng chìa khóa mở cửa, toàn giật cửa một cách thô bạo. Bạch Tiểu Khê đã nhắc cậu từ lâu, khóa cửa phòng vốn đã rất cũ, nếu cứ như vậy thì có ngày không thể sử dụng được nữa. Nhưng Triệu Đạc không nghe, suốt ngày không kìm chế được. Thấy chưa, giờ thì có chuyện rồi.

Bạch Tiểu Khê sững sờ nhìn khe cửa đen ngòm đó, rồi quay lại nhìn Chu Vũ Lâu, cô định nói: “Không sao đâu thầy ạ, tại em quên khóa cửa thôi!” hoặc sẽ nói “Không sao đâu, khóa cửa này vốn bị hỏng, nó thường xuyên bị vậy, em cũng đang tính thay ổ khóa mới.”... Nhưng cô quá căng thẳng, sự cố quái quỷ ngoài kế hoạch này khiến cô luống cuống không biết phải làm gì, miệng cô không còn nghe lời nữa, cô mấp máy môi mà không thể nói ra những gì mình đã định nói. Đúng lúc đó, hành động của Chu Vũ Lâu làm cô còn kinh ngạc hơn. Anh đặt ngón trỏ lên trước miệng, môi cong lên... Bạch Tiểu Khê đương nhiên hiểu là anh muốn bảo cô đừng lên tiếng. Sau đó, Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng đẩy Tiểu Khê sang một bên. Trong lúc Bạch Tiểu Khê còn đang ngây người chưa kịp phản ứng thì Chu Vũ Lâu đã đẩy cửa bước vào phòng.

Bạch Tiểu Khê chết lặng người nhìn bóng lưng Chu Vũ Lâu!

Cô biết rõ đầu óc mình vẫn đang hoạt động bình thường, chỉ cơ thể là cứng đơ. Cô cũng biết, Chu Vũ Lâu nghĩ nhà cô xảy ra chuyện gì đó, ít nhất là có trộm vì thế anh mới vào trước để kiểm tra tình hình trong nhà, tránh việc cô bị tổn thương do gặp chuyện bất trắc.

Nhà Triệu Đạc bài trí theo cách truyền thống rất phổ biến, Chu Vũ Lâu nhanh chóng tìm ra công tắc đèn phòng khách. Anh nhìn quanh một lượt, phòng khách không rộng lắm, có phần hơi hẹp nhưng sạch sẽ gọn gàng, không có vẻ gì bất thường. Tiếp đến, anh đẩy cửa phòng ngủ, bật đèn quan sát khắp nơi. Lúc này, Bạch Tiểu Khê đã cử động được, cô xông vào phòng ngủ, vừa gọi một tiếng “thầy Chu” thì Chu Vũ Lâu đã quay phắt lại ra dấu cho cô im lặng, sau đó, anh đi thẳng tới phòng mà Triệu Đạc đang trốn.

Bạch Tiểu Khê suýt chút nữa thì tắt thở! Cô phi ra như tên bắn, chắn trước mặt Chu Vũ Lâu.

“Thầy Chu, sao thầy căng thẳng vậy?” Cô lắp bắp cười, “Cánh cửa đó nó vốn đã hỏng vậy, thường không đóng khít được, em cũng định thay từ lâu nhưng cứ lười mãi chưa thay.” Cô ngụy trang bằng tiếng cười lớn, “Ha ha... bộ dạng thầy vừa rồi cứ như trinh thám trong phim vậy. Thầy xem này...” Cô chỉ vào cửa phòng, “Đây chỉ là nhà kho, trong đó đồ đạc ngổn ngang, tên trộm gầy tới mức nào cũng không trốn được trong đó đâu. Hơn nữa, thầy xem trong phòng này có giống bị người xấu đột nhập không?”

Cuối cùng, Chu Vũ Lâu cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn lại một lượt cả căn phòng, đúng là rất sạch sẽ, không một chút bụi, đồ đạc vẫn đâu vào đấy, tuy giá sách có chút lộn xộn nhưng lại đem lại cảm giác thoải mái ấm cúng, đâu giống như căn phòng có kẻ xấu đột nhập.

“Hờ hờ!” Chu Vũ Lâu cười ngượng ngùng, “Thầy cứ nghĩ nhà em bị trộm vào cơ.”

“Thôi, thầy đã vào thì ngồi nghỉ một lát rồi về, thầy cứ phải đỡ em suốt chắc mệt rồi.”

“À, đúng rồi, chân em có bị nặng lắm không, có cần đi bệnh viện khám không?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Không cần đâu, để em rót nước cho thầy.” Bạch Tiểu Khê mời Chu Vũ Lâu ngồi xuống sofa còn cô thì đi vào bếp.

Lúc này, trong căn nhà có tất cả ba người, một người trong bếp, một người trong phòng ngủ, một người ở phòng trong. Họ ở dưới một mái nhà, nhưng mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau, ai cũng mong đợi một chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng đồng thời họ cũng đều không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Triệu Đạc vẫn nấp sau cửa phòng như con bọ ngựa, một tay đặt lên cửa, tay kia cầm chặt điện thoại. Vừa rồi, khi nghe Bạch Tiểu Khê nhắc tới chuyện khóa cửa, cậu ngay lập tức nhận ra vấn đề của mình. Cậu toát mồ hôi lạnh và cũng hết sức cảm kích sự nhanh trí của Bạch Tiểu Khê. Cậu biết Bạch Tiểu Khê đã xuống bếp lấy nước chỉ có điều không hiểu sao cô ấy lại đi lâu thế. Người đàn ông kia giờ đang làm gì? Anh ta ngồi trên sofa? Hay đã lên thẳng giường chờ Bạch Tiểu Khê ngã vào vòng tay mình? Trong màn đêm tăm tối, Triệu Đạc cầu khấn cho kế hoạch hôm nay được thành công! Cậu im lặng chờ đợi lần cởi đồ đắt giá nhất trong cuộc đời người đàn ông kia, chờ đợi tiếng ho ám hiệu kết thúc đoạn phim có trị giá mười vạn nhân dân tệ của Bạch Tiểu Khê. Cậu kín đáo hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt điện thoại đang run lên.

Bạch Tiểu Khê mấy lần rót nước ra ngoài cốc. Cục diện bây giờ là điều cô không thể ngờ tới, sự việc đã tiến triển ngoài tầm khống chế của cô. Ông trời thật khéo trêu ngươi. Khi cô quyết định để Chu Vũ Lâu ra đi thì bàn tay vô hình kia lại kéo anh trở lại. Cô cố gắng mở cho Chu Vũ Lâu một lối đi ở giây phút cuối, thì một khe hở nhỏ lại mở ra để đưa anh bước vào cái chốn không gọi gì là may mắn này. Chuyện đã như vậy, Bạch Tiểu Khê thực sự lực bất tòng tâm. Giờ đây, Triệu Đạc chỉ cách cô một cánh cửa, cô thực sự không đủ dũng khí để làm chàng trai đáng thương đó thất vọng thêm lần nữa. Bàn tay tàn ác của bọn cho vay nặng lãi đã khiến tình hình cậu ta hết sức nguy ngập, mà giờ đây quả ngọt cậu mong ước chỉ cần đưa tay là hái được. Bạch Tiểu Khê cầu nguyện trong lòng, tốt nhất là lúc mang nước ra thì Chu Vũ Lâu đã biến mất. Hoặc là, khi cô không còn cách nào khác buộc phải tỏ ý muốn vui vẻ cùng anh, thì anh có thể ngay lập tức đẩy cô ra, cho dù sau đó có là một cái tát thật đau cũng được.

Chu Vũ Lâu đang ngồi trên sofa. Anh cảm thấy đêm mùa thu này không như bình thường, trong không khí mát mẻ lại len lỏi cảm giác nóng nực, tựa hồ như Anteros [23] đang phả ra những hơi thở quyến rũ. Có hai giọng nói đã không ngừng tranh luận với nhau trong đầu anh nhiều ngày nay. Tình yêu chết người thường chỉ xảy ra trong tích tắc, chính buổi chiều ở giảng đường môn Hình thể đó, anh đã phải lòng Bạch Tiểu Khê.

Buổi chiều hôm đó, khi Bạch Tiểu Khê vừa hát bài Beau comme le soleil vừa đi về phía anh, trong khoảnh khắc cô đối diện với anh trong câu hát “Chàng rực sáng tựa vầng dương, kì tích của em” thì Chu Vũ Lâu đã đem lòng yêu cô gái này không sao thoát ra được. Cũng giống như ngày hôm đó, Chu Vũ Lâu không thể xác định được mình đã hôn ai, anh cũng không rõ mình rốt cuộc đã yêu ai, là Bạch Tiểu Khê, là Esmeralda, hay là Hải Nhu? Là một ai đó? Hoặc là sự hòa trộn giữa ba người, chuyện như vậy ai mà giải thích rõ ràng được chứ? Nhưng lúc đó, Chu Vũ Lâu tuyệt đối không muốn tiếp tục duy trì mối tình cảm này. Liên tiếp mấy ngày sau, anh đều cố gắng hết sức tỏ ra lạnh nhạt với Bạch Tiểu Khê. Anh muốn dùng sự lạnh lùng đó để khiến Bạch Tiểu Khê biết ý mà dừng lại, đồng thời cũng để dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong tim anh. Đó là một sự giày vò khổ sở như thế nào chứ? Cảm xúc luôn chiếm ưu thế nhưng vẫn luôn có chỗ cho lí trí lên tiếng.

Nhưng đêm nay, khi lí trí như thủy triều hạ xuống sau bữa tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh, trong căn phòng nhỏ hẹp này, cuối cùng Chu Vũ Lâu khó mà kiềm chế được cảm xúc của mình.

Anh thấy Bạch Tiểu Khê bưng nước vào.

“Thầy Chu, thầy uống nước đi.” Bạch Tiểu Khê đưa cốc nước ra trước mặt Chu Vũ Lâu. Lúc đó ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt mang theo hơi ấm của cơ thể tuy chỉ nhẹ nhàng chạm nhau, nhưng sức công phá không hề kém một vụ nổ. Trong vụ “va chạm” đó, cốc nước đã tuột khỏi tay, Chu Vũ Lâu vội cúi người xuống đỡ, may thay chiếc cốc không bị rơi, chỉ có điều nước đổ hết lên người anh.

“Em xin lỗi...” Bạch Tiểu Khê luống cuống, đưa tay ra phủi chỗ nước trên người Chu Vũ Lâu. Thực ra, làm vậy chẳng có tác dụng gì, đó chỉ là hành động vô thức trong lúc hoảng loạn. Nhưng lúc này, điệu bộ luống cuống đó khiến cô trông rất đẹp và quyến rũ lạ thường. Vì vậy, Chu Vũ Lâu bỗng đột ngột cầm lấy tay cô.

Bạch Tiểu Khê giật bắn người!

Cô dừng lại, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Chu Vũ Lâu. Ánh mắt Chu Vũ Lâu đang rực lửa.

Bạch Tiểu Khê sững người. Cô như đờ ra, không cử động được, cảm giác bất an chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc cô. Cô thấy Chu Vũ Lâu đứng dậy, cơ thể anh nghiêng về phía mình, động tác tuy chậm rãi nhưng rất kiên định, hơi thở gấp gáp mà gợi cảm. Bạch Tiểu Khê đờ người, cảm giác như có chiếc gai độc đang đâm xuyên tim. Chết rồi! Cô nghĩ, ông trời sao lại bày ra trò đùa sai lầm này chứ? Sao lại thành ra thế này? Chu Vũ Lâu đã ôm lấy Bạch Tiểu Khê, dang rộng bờ vai ôm cô vào lòng, đôi môi anh tựa vầng hào quang của ánh mặt trời. Hơi thở của nữ thần dục vọng giờ đây đã biến thành cơn lốc xoáy bao bọc lấy một cơ thể đang phấn khích. Vào thời khắc đôi môi họ chạm vào nhau, “rầm” một tiếng, cả hai cùng ngã ập xuống giường.

Chuyến này thì ông trời đã đứng về phía Triệu Đạc. Căn bản không cần Bạch Tiểu Khê dụ dỗ, mặt Chu Vũ Lâu đã hướng về phía giá sách, hướng về chỗ đặt sẵn máy quay. Chu Vũ Lâu đè lên người Bạch Tiểu Khê rồi hôn cô. Những nụ hôn nóng bỏng, những nụ hôn điên cuồng, những nụ hôn sâu lắng... Hôn đến hồn vía lên mây. Rồi họ bắt đầu cởi quần áo. Chu Vũ Lâu nhanh chóng cởi áo vest ngoài vứt thẳng xuống đất. Sau đó anh cởi áo phông, để lộ ra vầng ngực rắn chắc. Động tác cởi quần của anh vừa thành thục lại nhã nhặn, như đang hoàn thành một nghi thức nóng bỏng. Khi chỉ còn lại chiếc quần lót, anh bắt đầu cởi đồ Bạch Tiểu Khê. Áo khoác, áo sơ mi, chiếc váy dài có vẻ khó cởi hơn một chút, anh phải mất chút thời gian mới tìm thấy chỗ mở khóa. Rất nhanh, Bạch Tiểu Khê chỉ còn lại duy nhất chiếc quần con và áo ngực. Chu Vũ Lâu không vội cởi hai thứ còn lại đó, anh tiếp tục hôn Bạch Tiểu Khê, một tay luồn xuống dưới... Có một tích tắc, Bạch Tiểu Khê như đê mê. Đê mê? Ôi thật là hoang đường. Nhưng đúng là Bạch Tiểu Khê đã thoáng thấy ngây ngất, hơn nữa còn không kiềm chế được mà rên thành tiếng. Giây tiếp theo, cô như choàng tỉnh... Trời ơi, mình đang làm gì thế này? Đây không phải là thật! Bên kia cánh cửa còn có một người nữa! Phải lập tức dừng lại! Thế nên cô cố gắng đẩy chiếc lưỡi của Chu Vũ Lâu ra, nghiêng đầu lại làm ra vẻ bị sặc rồi ho lên mấy tiếng...

Điện thoại đổ chuông.

Bạch Tiểu Khê ra hiệu Chu Vũ Lâu dừng lại, cô phải đi nghe điện thoại.

Bạch Tiểu Khê xuống khỏi giường, cô cầm điện thoại trên bàn lên. Cô không dám nghe trong phòng, vì Triệu Đạc không dám lên tiếng, chỉ có thể dựa vào khả năng diễn xuất của cô. Cô phải nói chuyện với một ông “bố” im lặng, cô thực sự lo lắng khả năng diễn xuất của mình lộ sơ hở trước mặt Chu Vũ Lâu. Thế nên cô liếc nhìn điện thoại, quay đầu lại nói với Chu Vũ Lâu: “Là bố em.” Sau đó đẩy cửa phòng ngủ đi ra phòng khách.

Chu Vũ Lâu nằm một mình trên giường, cảm giác áy náy bỗng xuất hiện thật không đúng lúc. Dục vọng thật là một kẻ tiểu nhân, nó khiến bạn có thể bất chấp mọi nguy hiểm. Nếu bạn không có lương tâm còn đỡ, nếu có chút lương tâm thì chắc chắn sẽ bị nó trêu đùa. Chu Vũ Lâu chính là như vậy, trong khoảnh khắc dõi theo bóng Bạch Tiểu Khê ra khỏi phòng, cảm giác tội lỗi vô cùng lại dâng trào trong tim anh, nhất là khi anh nhìn thấy quyển sách đó. Đó là cuốn sách Giải phóng chính mình trong ca hát nổi tiếng của anh. Cuốn sách được để ở giá sách đầu giường cùng một số sách khác. Chu Vũ Lâu chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy.