⚝ 3 ⚝
Nhìn quyển sách đó, Chu Vũ Lâu như mất hết cả tinh thần. Anh biết, đó là quyển sách mà năm ngoái được trưởng khoa Tôn chọn làm tài liệu tham khảo cho khoa Biểu diễn, Bạch Tiểu Khê và các bạn học của cô ai cũng có một quyển. Lúc này, sự xuất hiện của quyển sách như nhắc nhở anh phải tự kiểm điểm lại hành vi của mình, tâm trạng anh bỗng chốc rối bời. Chu Vũ Lâu quay đầu lại để khỏi nhìn thấy nó, ngọn lửa dục vọng vẫn chưa dập tắt, anh muốn trốn tránh lời nhắc nhở dài dòng đó. Nhưng như vậy cũng chưa đủ, chỉ cần nghĩ đến cuốn sách vẫn nằm lù lù ở đó, đang đưa mắt từ trên cao nhìn xuống chỗ mình, thì trong lòng anh lại co rúm như một mớ giẻ lau. Thế nên anh đứng phắt dậy, với tay lấy quyển sách ra. Để nó ở đâu bây giờ? Để dưới gầm giường hay sau giá sách? Anh nhìn quanh tìm chỗ giấu... Đúng lúc đó, anh thấy trong ánh mắt mình ánh lên một điều kì lạ. Ban đầu anh không mấy để ý, tâm trí dồn hết vào cuốn sách đó, nhưng sau khi vật đó hai lần đập vào mắt mình thì anh bắt đầu thấy hiếu kỳ, liền tiến gần hơn để xem cho rõ...
Trên giá sách có một chấm màu đỏ.
Chấm đỏ đó rất nhỏ, hơn nữa lại nằm phía sau đống sách. Nói thật, nếu nó không phát ra chút ánh sáng yếu ớt thì không ai có thể nhìn thấy nó. Ban đầu Chu Vũ Lâu nghĩ đó là chiếc loa. Có rất nhiều loại loa có kiểu đèn đỏ như vậy, khi cắm điện thì đèn sẽ sáng lên. Do có chút hiếu kì, và cũng để khẳng định xem phán đoán của mình đúng hay sai, anh bỏ cuốn sách trên tay xuống, nhẹ nhàng dỡ chỗ sách xung quanh đốm đỏ ra. Mới nhấc ra vài quyển, anh biết mình đã đoán sai, bên cạnh chấm đỏ là một ống kính. Ồ, hóa ra là một chiếc máy quay. Chà, đồ dùng của chị em phụ nữ phong phú thật. Chu Vũ Lâu mỉm cười quay người đi, nhưng ngay giây tiếp theo... anh bỗng cứng đờ người... hai mắt mở to!
Máy quay... đèn đỏ... ánh đèn trên chiếc máy quay đó đang đỏ! Vậy là chiếc máy quay đó đang bật?
“Gì ạ! Từ bao giờ vậy? Có nặng không ạ?” Tiếng Bạch Tiểu Khê ngoài phòng khách đang hốt hoảng hỏi bố cô về bệnh tình của mẹ, lên tiếng trách móc bố sao lại giấu cô. Sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, cô cố tình cao giọng nói: “Được rồi, con sẽ qua đó ngay.” Rồi cô quay người trở lại phòng ngủ.
Đó có lẽ là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà Bạch Tiểu Khê từng nhìn thấy: Chu Vũ Lâu ngồi trên giường, trên tay đang cầm chiếc máy quay của Triệu Đạc, đang xem lại hình ảnh được ghi trong máy...
Bạch Tiểu Khê không còn sức để hét lên nữa. Trong phút chốc, cô như mất đi mọi ý thức, đầu óc trống rỗng. Cô dựa người bên cửa, không thể động đậy, tay buông thõng, điện thoại rơi “bộp” xuống sàn. Âm thanh đó khiến Chu Vũ Lâu ngẩng đầu lên, và cô nhìn thấy ánh mắt mà cô cho là đáng sợ nhất trần gian.
Mất mấy phút, cả căn phòng im phăng phắc.
...
“Cái này là gì đây?” Chu Vũ Lâu thấp giọng hỏi.
...
“Tại sao lại ghi hình thứ này?”
...
“Rốt cuộc cô định làm gì?”
...
“Nói đi chứ!”
Chu Vũ Lâu ném mạnh chiếc máy quay xuống đất! Trong phòng vang lên tiếng vỡ giòn tan. Âm thanh đó khiến Bạch Tiểu Khê chợt rùng mình ớn lạnh, khiến cô đang ngơ ngác bỗng chợt bừng tỉnh! Cô lao vào phòng ngủ, suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô muốn chạy tới bên Chu Vũ Lâu, quỳ xuống cầu xin anh tha thứ để nhận mọi sự trừng phạt của anh. Nhưng Chu Vũ Lâu hiển nhiên đã hiểu lầm, anh nghĩ Bạch Tiểu Khê chạy tới để giành lấy chiếc máy quay, hoặc chí ít là để lấy đoạn băng đó. Vậy nên anh lao xuống khỏi giường nắm lấy cánh tay Bạch Tiểu Khê.
“Á...” Cô thét lên, tiếng hét sợ hãi đầu tiên trong tối nay.
“Cô không cần phải sợ...” Giọng Chu Vũ Lâu run lên, “Cô khai thật đi, tại sao lại phải ghi hình mấy thứ này? Cô định làm gì? Nếu cô chịu nói hết sự thật, tôi sẽ không...” Chu Vũ Lâu bỗng đột ngột dừng lại. Một cánh tay đã giơ về phía anh từ lúc nào mà anh không hay. Giờ đây cánh tay đó đột nhiên kẹp chặt, khóa chặt cổ anh lại, đồng thời một con dao sắc nhọn lạnh lùng kề vào động mạch cổ – Tư thế này giống hệt như lần trước, khi Hạ Sở Dung uy hiếp Tưởng Đan. Thế sự xoay vần quả là khó đoán.
Chu Vũ Lâu thả Bạch Tiểu Khê ra, anh muốn nhìn xem kẻ sau lưng mình là ai, nhưng Triệu Đạc không cho anh có cơ hội quay đầu lại.
“Mày nghe cho rõ đây.” Triệu Đạc thấp giọng, “Mặc quần áo vào rồi cút đi, nếu còn nhiều lời thì đừng mong sống sót mà ra khỏi chỗ này, hiểu chưa?”
Im lặng.
“Cậu đã ở đây từ trước?” Chu Vũ Lâu nói với người sau lưng mình.
“Mày không cần quan tâm, mặc quần áo rồi mau cút đi!”
“Hai người là đồng bọn với nhau?” Chu Vũ Lâu nhìn vào mắt Bạch Tiểu Khê, nhưng đôi mắt cô trống rỗng vô hồn.
Triệu Đạc không nhẫn nại được nữa: “Mày có tin tao cho mày một dao đi đời không?”
“Được rồi, tôi đi, cậu cứ buông tay đã.”
“Đừng có giở trò! Tiểu Khê, đem quần áo của anh ta lại đây. Tiểu Khê... Tiểu Khê!” Bạch Tiểu Khê bừng tỉnh nhìn Triệu Đạc.
“Mau lên! Đưa quần áo cho anh ta.”
Bạch Tiểu Khê đứng dậy, chậm chạp đi ra phía giường, nhặt quần và áo phông của Chu Vũ Lâu lên, nhưng áo vest ngoài thì không thấy đâu. Một lúc sau cô mới thấy nó nằm dưới đất ở phía bên kia giường. Cô cúi xuống nhặt mấy lần mà không được, cứ cầm chiếc áo lên là nó lại tuột xuống đất, các ngón tay cô cứng đờ như đũa.
“Đừng lề mà lề mề thế!” Triệu Đạc cố tình ra vẻ hung dữ, chủ yếu để dọa Chu Vũ Lâu.
Cuối cùng Bạch Tiểu Khê cũng nhặt được chiếc áo lên, cầm đến trước mặt Chu Vũ Lâu. Cô không dám nhìn anh, ánh mắt anh lúc này vừa thảng thốt lại vừa đau lòng, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ đày cô xuống địa ngục. Khi đưa quần áo lại, đôi mắt cô ầng ậng nước. Cô định nói: “Thầy Chu, em xin lỗi!” Nhưng cuối cùng một từ cũng không thốt ra nổi.
Chu Vũ Lâu cầm lấy quần áo, tiếp đó nghe thấy giọng Triệu Đạc phía sau: “Ra ngoài mặc!”
Chu Vũ Lâu vẫn đứng im, hỏi Triệu Đạc: “Rốt cuộc hai người làm chuyện này vì mục đích gì?”
“Đừng nhiều lời!” Triệu Đạc đẩy vào người Chu Vũ Lâu, “Đi mau lên, ra ngoài!”
“Các người cần tiền đúng không? Được, tôi sẽ đưa cho các người.”
“Đưa con mẹ mày! Mau ra ngoài đi!”
“Tôi có thể đi, nhưng tôi phải lấy đoạn băng đó.”
“Nực cười!” Triệu Đạc cười khẩy, “Đoạn băng đó tao phải giữ, ngộ nhỡ sau này mày làm gì Tiểu Khê thì tao sẽ cho công khai đoạn băng đó, mày hiểu chưa?”
“Chắc chắn tôi sẽ không trả thù Bạch Tiểu Khê, có thể cho tôi đoạn băng đó không? Hoặc là tiêu hủy luôn bây giờ.”
“Đừng nằm mơ!” Triệu Đạc siết mạnh cánh tay, Chu Vũ Lâu cảm thấy hơi thở khó khăn, Triệu Đạc tiếp tục dọa dẫm, “Nhanh lên, đoạn băng tao nhất định sẽ giữ lại, còn nói luyên thuyên tao sẽ không khách khí nữa đâu!”
Chu Vũ Lâu liếc chéo nhìn sang, cánh tay siết chặt mình và thái độ của chủ nó đều kiên quyết như nhau. Anh khó nhọc ho lên vài tiếng, rên rỉ cầu xin: “Để tôi mặc quần rồi đi ra được không?”
Triệu Đạc do dự một lúc: “Nhanh lên!”
Chu Vũ Lâu lần được lưng quần, thử vài lần nhưng không thể nào cho chân vào ống quần được. Cánh tay Triệu Đạc giữ chặt quá làm anh không thể cúi xuống.
“Cậu nơi tay một chút được chứ?” Anh hỏi nhỏ.
Triệu Đạc nới tay, Chu Vũ Lâu cúi người xuống. Khi nhấc một chân chuẩn bị lồng vào ống quần, thì đột nhiên... anh còng người thấp xuống. Đó là một đòn phản công bất ngờ! Anh nắm lấy tay Triệu Đạc, nhân lúc Triệu Đạc bất ngờ chưa kịp phản ứng, anh đã hoàn thành cú ra đòn, hất Triệu Đạc ra xa!
Triệu Đạc bị hất ra, người đập mạnh xuống sàn!
Tình thế thay đổi một cách đột ngột. Sau khi ra đòn chính xác và nhanh như chớp, Chu Vũ Lâu không có thời gian để ý xem Triệu Đạc ra sao, anh vội lao ra chỗ chiếc máy quay, hai tay lập cập lấy đoạn băng ra, nhưng vừa cầm được trong tay đã nghe thấy tiếng Bạch Tiểu Khê thét lên thất kinh: “Thầy Chu!”
Đúng là tiếng thét cứu mạng! Chu Vũ Lâu nghe tiếng liền né sang một bên, con dao Triệu Đạc cầm trên tay cắm phập xuống “keng” một tiếng, mũi dao cắm thẳng lên chiếc máy quay. Chu Vũ Lâu mặt thất sắc, hoảng hốt lùi lại phía sau, Triệu Đạc lại lao tới... May nhờ có Bạch Tiểu Khê, cô ra sức ôm lấy Triệu Đạc... Chu Vũ Lâu giơ chân đá văng con dao Triệu Đạc đang cầm trên tay.
Bạch Tiểu Khê hét to: “Thầy Chu, mau đi đi!” Chu Vũ Lâu chạy ra tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa thì Triệu Đạc lại phi tới, giáng nắm đấm trúng đầu Chu Vũ Lâu.
Cú ra đòn rất mạnh... Chu Vũ Lâu thấy mọi thứ trước mắt mờ đi, thậm chí ý thức cũng không còn tỉnh táo, anh cảm thấy tay mình chợt trống rỗng, đoạn băng đã bị Triệu Đạc cướp mất. Chu Vũ Lâu thấy cả căn phòng như đang quay cuồng... Mọi giác quan không còn hoạt động, duy chỉ còn một niềm tin vẫn đang không ngừng lên tiếng: Nhất định phải lấy lại đoạn băng! Anh loạng choạng tiến về phía trước, hai tay huơ về phía Triệu Đạc, nhưng không thể nào đánh trúng cậu ta, chỉ nghe thấy tiếng Triệu Đạc như vẳng lại từ chốn xa xăm...
“Mày mau cút đi!”
Trong lúc mơ hồ, Chu Vũ Lâu nhìn thấy Triệu Đạc lại tiến đến, như một con quái vật đang giương móng vuốt. Sau đó, trong phòng vang lên một tiếng thét thê thảm, rồi một tiếng “rầm” vang lên, tất cả im lặng trở lại.
Chiếc băng ghi hình Triệu Đạc cầm trên tay rơi xuống đất.
Chu Vũ Lâu bừng tỉnh! Anh dụi dụi mắt, nhìn thấy Triệu Đạc đau đớn quỳ trên sàn nhà, trên đùi đang cắm một con dao. Bạch Tiểu Khê đứng co rúm phía sau cậu ta, run lẩy bẩy, dường như không tin rằng nhát dao đó là do mình gây ra.
Chu Vũ Lâu nhặt lấy đoạn băng, nắm lấy tay Bạch Tiểu Khê lôi đi.
“Đi!”
“Không... em không thể... thầy mau đi đi, em không thể...” Bạch Tiểu Khê khóc trong tuyệt vọng, lắc đầu, toàn thân cô càng run rẩy mạnh hơn.
“Mau đi với tôi, chúng ta đi tìm bác sĩ, cậu ta không chết được đâu, mau đi thôi!”
“Không, thầy Chu...” Bạch Tiểu Khê nói, cơ thể gần như mềm nhũn, Chu Vũ Lâu cố gắng đỡ lấy Bạch Tiểu Khê bước ra cửa.
Đúng lúc đó, Triệu Đạc đứng dậy, chân cậu ta như co quắp, đau đớn vô cùng. Kế hoạch tối nay thật là thất bại, cho tới giờ cậu cũng không biết Chu Vũ Lâu phát hiện ra chiếc máy quay đó bằng cách nào, việc sắp thành lại đổ bể khiến cậu vô cùng tức giận. Nhưng chuyện đó chưa là gì so với việc Bạch Tiểu Khê phản bội mình, cô ta dám giúp thằng cha đó. Triệu Đạc quay đầu lại, nhìn xung quanh... Cậu đang tìm con dao đó. Sự đau đớn của thể xác và cú sốc về tinh thần khiến đầu óc cậu không còn tỉnh táo, hoàn toàn quên mất con dao đang cắm trên chân mình. Đúng lúc đó, cậu phát hiện ra Chu Vũ Lâu đã dìu Bạch Tiểu Khê đi ra cửa.
Trời đất, bọn nó định bỏ trốn, bỏ mình lại để chạy trốn với nhau!
“Mẹ kiếp, đứng lại cho tao...” Triệu Đạc gào thét trong lòng, sau đó đứng thẳng dậy, tựa như một tráng sĩ sắp nhảy xuống vách đá, với quyết tâm sẵn sàng đi vào cái chết, phi về phía Chu Vũ Lâu. Thân người cậu dường như bay lên rồi đổ ập xuống người Chu Vũ Lâu! Ba người họ ngã nhào xuống chân tường, giống như một chiếc bánh sandwich bị biến dạng nằm xếp chồng lên nhau: Triệu Đạc, Chu Vũ Lâu, Bạch Tiểu Khê. Bạch Tiểu Khê bị đè ở dưới cùng.
Tiếp theo là một trận đấu kịch liệt. Hai người đàn ông lăn lộn trên sàn nhà, giống như những viên thịt được chiên trên chảo dầu nóng sôi sùng sục. Triệu Đạc bóp cổ Chu Vũ Lâu, Chu Vũ Lâu phản kháng theo cách tương tự. Hai người họ đang dùng đến hơi thở cuối cùng để bóp cổ đối phương, chờ cho người kia đổ xuống trước. Đúng lúc đó, trong đầu Triệu Đạc hiện lên hình ảnh con dao. Thì ra con dao đó vẫn đang ở trên đùi mình. Còn do dự gì nữa? Cho nó chết! Triệu Đạc rút một tay ra, giống như người nghệ sĩ biểu diễn uốn dẻo, cúi người xuống, rất nhanh, cậu nghiến răng, sát khí át đi cơn đau, cậu rút con dao ra khỏi chân, giơ lên cao đâm về phía mặt Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu nắm được tay cậu, xoay ngược mũi dao lại. Mũi dao giờ đây như một con ruồi mất đầu đang quay loạn xạ trước mặt hai người đàn ông... mãi cho tới lúc, vết thương do bọn cho vay nặng lãi đánh phát huy tác dụng. Trong phút chốc, cánh tay bị bọn cho vay nặng lãi đánh bỗng co rút lại, con dao giờ đã bị Chu Vũ Lâu kiểm soát. Không cần suy nghĩ nhiều, Chu Vũ Lâu đâm một nhát dao vào vai Triệu Đạc.
Lúc này, nếu Chu Vũ Lâu tỉnh táo một chút, anh hoàn toàn không cần phải giết người.
Rõ ràng Triệu Đạc đã không còn sức để phản kháng, vai cậu ta đang chảy máu, giờ đây cậu ta như con sói trọng thương, cho dù đôi mắt hung dữ đến mức nào, thì cũng đã không còn chút nguy hiểm nào với Chu Vũ Lâu nữa. Nhưng có thể ánh mắt dữ tợn đó khiến Chu Vũ Lâu cảm thấy nguy hiểm vẫn chưa được loại trừ, cơn hăng máu vẫn còn nguyên đó, sau khi rút con dao trên vai Triệu Đạc ra, anh lại đâm thẳng một nhát vào vị trí chết người phía sau ngực Triệu Đạc.
“Á...” Một tiếng thét vang lên thất thanh, tuyên bố trận quyết đấu đã có kết quả.
Triệu Đạc gục đầu xuống, đổ gục người lên vai Chu Vũ Lâu.
Chu Vũ Lâu bàng hoàng bừng tỉnh, toàn thân cứng đờ tại chỗ!
Cậu ta chết rồi?
Chết rồi sao? Chu Vũ Lâu luống cuống. Anh ra sức lay đầu, lay vai, giật tóc, banh mắt Triệu Đạc... hoàn toàn không có chút phản ứng nào, Triệu Đạc giờ đây như một đống thịt lợn vô cảm, phục tùng trọng lực.
Trời ơi! Giết người rồi? Hả? Tôi? Là tôi giết sao? ... Âm thanh run rẩy bật ra từ sâu thẳm trái tim Chu Vũ Lâu! Nếu bây giờ anh biết thêm là Bạch Tiểu Khê đã chết từ lâu, thì âm thanh đó còn thảm hại hơn nữa.
Chu Vũ Lâu đẩy Triệu Đạc xuống khỏi người mình. Lúc này anh mới nhớ đến Bạch Tiểu Khê, liền đưa mắt nhìn sang phía cô. Ban đầu, anh nghĩ Bạch Tiểu Khê chỉ tạm thời ngất xỉu. Anh gọi cô mấy lần, rồi lay người cô, phát hiện ra cô đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Anh đặt ngón trỏ lên mũi Bạch Tiểu Khê. Tiêu rồi! Anh tự nhủ trong lòng.
Chiếc máy quay của Triệu Đạc đã cướp đi mạng sống của người con gái mà cậu ta yêu thương. Vừa rồi, lúc Bạch Tiểu Khê ngã, đầu cô đập trúng chiếc máy quay. Trên đó có một mảnh vỡ cứng. Mảnh vỡ đó là do vừa rồi Chu Vũ Lâu ném xuống đất gây ra, nó đâm trúng huyệt thái dương của Bạch Tiểu Khê. Sức nặng của hai người đàn ông đè lên người khiến mảnh vỡ đó đâm sâu vào đầu cô, xuyên đứt động mạch.
Chết hết cả rồi! Cả Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc.
Nghĩ lại hàng loạt sự cố này, đúng là khiến người ta không khỏi liên tưởng tới lời tiên tri: “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó.”