← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Lẽ nào bài luận văn đó không rơi ở nhà Bạch Tiểu Khê? Câu hỏi đó hết lần này đến lần khác hiện lên trong đâu Chu Vũ Lâu.

Rõ ràng là cảnh sát đã tiến hành điều tra vụ án mạng Bạch Tiểu Khê. Chu Vũ Lâu nghĩ, nếu bài luận văn rơi ở đó thì cảnh sát chắc chắn đã phát hiện ra, họ có sơ suất tới đâu cũng không thể bỏ qua một thứ quá rõ ràng như vậy. Phần kí tên trên bài luận văn còn ghi rõ ràng: “Tác giả Chu Vũ Lâu khoa Đào tạo thanh nhạc – học viện âm nhạc Tân Giang.” Nếu nó xuất hiện ở những vị trí bình thường như trên giá sách, trong ngăn kéo, trên mặt bàn thì lại khác, nhưng nó lại tung tóe trên sàn nhà cạnh giường, thì chắc chắn sẽ là một câu hỏi lớn đối với cảnh sát. Họ sẽ phải liên hệ với trường ngay, lập tức tới ga tàu, lập tức bắt mình đi... Nhưng, những điều đó đều không xảy ra.

Không lẽ luận văn không rơi ở nhà Bạch Tiểu Khê? Có vài giây, Chu Vũ Lâu thậm chí đã tin vào điều đó, anh có vẻ đã định thở phào nhẹ nhõm, giống như người vừa trở về từ cõi chết thực sự. Nhưng ngay giây tiếp theo, ý nghĩ thoát chết li kì đó giống như một con gián bị anh đập chết. Anh không thể không rà lại mọi tình tiết. Ngoài nhà Bạch Tiểu Khê ra, anh không nghĩ được là bài luận văn có khả năng bị rơi ở đâu. Chỉ có ở đó thôi. Nhưng cảnh sát tại sao lại không bắt mình? Tại sao lại không chứ? Nghịch lý đó không ngừng xoáy vào tim Chu Vũ Lâu, khiến anh gần như phát điên.

Sự điên cuồng của anh hoàn toàn có thể lý giải, bởi anh không hề nghĩ tới một khả năng khác. Đó là luận văn của anh đúng là rơi ở nhà Bạch Tiểu Khê, nhưng cảnh sát cũng quả thực không tìm thấy. Đó không phải là do cảnh sát sơ suất, mà trước khi cảnh sát tới nơi thì bài luận văn đó đã bị người khác cầm đi.

Bạn trai của Bạch Tiểu Khê là em trai của Triệu Mộng Đông. Chuyện này Chu Vũ Lâu được biết từ Tạ Lam. Tàu chạy được một lúc, anh gọi điện cho Tạ Lam, báo cáo sự việc Triệu Mộng Đông bị cảnh sát đưa đi, nhưng vừa nói thì Tạ Lam đã ngắt lời: “Mẹ biết rồi. Tối qua, một nữ sinh đã bị sát hại trong căn nhà thuê ở bên ngoài, nạn nhân còn một nam thanh niên nữa, cảnh sát nói cậu ta là em trai của Triệu Mộng Đông.” Giọng Tạ Lam lạnh lùng đến ghê người, bà nói tiếp: “Mẹ đang làm báo cáo chuẩn bị gửi lên trên, thế thôi nhé.” Nói xong liền cúp máy.

Thông tin đó khiến Chu Vũ Lâu chết lặng người, chẳng trách cảnh sát lại đưa Triệu Mộng Đông đi! Hóa ra cậu thanh niên kia là em trai Triệu Mộng Đông! Sao không nghe ai nói Triệu Mộng Đông có em trai nhỉ? Vậy... Triệu Mộng Đông có biết nội tình không? Có phải anh ta đã biết mấy trò của em trai mình từ lâu rồi không? Có phải anh ta cũng tham gia vào kế hoạch này không? Anh ta sẽ nói gì với cảnh sát? Câu hỏi nào cũng chết người cả, Chu Vũ Lâu thật không dám nghĩ tiếp.

Khi nhìn thấy thi thể của Triệu Đạc, Triệu Mộng Đông không có chút biểu cảm nào, không đau buồn cũng không kinh ngạc, thậm chí đến chút xíu sợ hãi cũng không, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đúng là em trai tôi, em cùng cha khác mẹ.” Ngữ khí chẳng khác gì đang nói: Đúng rồi, đây là đôi giày của tôi.

Những lời phía sau đây là anh ta nói khi đã về đồn cảnh sát.

“Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ. Năm tôi mười sáu tuổi, bố tôi đi bước nữa, Triệu Đạc ra đời một năm sau đó. Lúc nhỏ nó cũng rất dễ thương, xinh xắn, thông minh, khéo mồm khéo miệng. Mẹ kế tôi rất yêu nó, bố tôi thì càng không phải nói, về già lại được thêm đứa con nữa, ông cưng chiều nó như bảo bối. Thực ra, khi còn nhỏ tôi cũng rất thích nó, thường dắt nó đi chơi. Nhưng sau đó, nó bắt đầu sinh chuyện. Do được cưng chiều quá mức, nó sinh hư, suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm chuyện gì nên hồn. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nó không thi đỗ đại học, chạy tiền để vào một trường du lịch. Tốt nghiệp cũng không tìm công việc cho tử tế, suốt ngày chỉ biết về nhà ngửa tay xin tiền bố mẹ, còn vay cả tiền của tôi, mượn rồi cũng không bao giờ trả. Trước khi bố tôi chết có gọi tôi vào dặn dò. Ông nói tôi lớn tuổi hơn nó nhiều, phải nhường nhịn nó, sau này đừng tranh giành nhà cửa với nó, tôi cũng đã đồng ý.

Năm ngoái mẹ kế tôi mất, căn nhà đó coi như là của nó luôn. Kết quả, chưa tới ba tháng nó đã bán nhà, nghe nói là nợ tiền đánh bạc bên ngoài. Sau đó tiền bán nhà cũng bị nó phung phí sạch, nó lại về vay tiền tôi. Ngay học kỳ trước, vào một ngày Chủ nhật, tôi đang ở trường để làm nốt bài luận văn thì nó lại tới, trơ trẽn hỏi tôi mượn tiền. Hôm đó tôi mắng cho nó một trận té tát, một xu cũng chẳng cho nó vay. Sau đó thì tôi không gặp nó nữa, cũng không nghe được tin gì về nó, nó ở đâu tôi cũng không rõ. Nếu hôm nay các anh không tới tìm tôi thì tôi cũng không biết là nó đã chết. À, mà sao các anh biết nó là em trai tôi?”

“Anh có biết cô gái tên Bạch Tiểu Khê không?” Hàn Kiện hỏi.

“Biết, em ấy ở khoa Biểu diễn, nhưng chưa nói chuyện bao giờ. Em ấy có quan hệ gì với Triệu Đạc? Là bạn gái à?”

“Quan hệ giữa hai người họ vẫn phải chờ xác định.”

“Nếu đúng như vậy thì cô gái đó thật là có mắt như mù...”

Hàn Kiện hỏi Triệu Mộng Đông thêm vài câu nữa rồi để anh ra về, còn nhắc nhở anh chuẩn bị tinh thần phối hợp cảnh sát điều tra bất cứ lúc nào.

Ngô Thiến chính là cô học trò hôm đó nghe lỏm được Triệu Đạc bị mắng “té tát”, mới biết quan hệ của anh em họ. Hôm đó, cô đang trên đường tới giảng đường môn Hình thể để luyện tập, lúc ngang qua cửa văn phòng khoa Thanh nhạc thì bị thu hút bởi tiếng gào thét bên trong. Hôm đó, cô nép người lên cửa phòng nghe trộm, nhìn trộm hồi lâu, lúc đó còn nghĩ, em thầy Triệu trông đẹp trai vậy mà thầy hung dữ với người ta thế làm gì? Ông anh trai này quả thật là không có tình người.

Tạ Lam đang phải đối diện với rắc rối chưa từng có trong đời. Áp lực từ cấp trên, sự quan tâm của toàn ngành, sự đeo bám của Bạch Na, sự gièm pha của dư luận khắp nơi... Nhạc viện Tân Giang giống như một người bệnh vừa mới chớm lành, mới khỏe lên được vài ngày đã lại sắp bị đẩy tới chỗ chết. Nếu sự việc Phương Lê Lê mại dâm và tự sát có thể giải thích là hành vi cá biệt, thì việc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lại một nữ sinh nữa chết tại nhà trọ trong tình trạng không mảnh vải che thân, thì vấn đề này dù đứng dưới góc độ nào cũng là sự cố rất nghiêm trọng trong quản lí của nhà trường. Điều khiến Tạ Lam đau đầu nhất là người chết cùng với Bạch Tiểu Khê lại là em trai của một giảng viên trong trường. Bất luận chân tướng vụ việc là gì, nhưng nếu sự việc bị đồn ra ngoài sẽ khiến người ta liên tưởng linh tinh. Tạ Lam cũng đã tìm Triệu Mộng Đông để nói chuyện, nhưng anh ta giống như kẻ học thuộc bài, nói y hệt như những gì đã khai với cảnh sát, ngay cả biểu cảm lạnh lùng không quan tâm cũng không thay đổi. Vẻ mặt vô can đó khiến Tạ Lam hết sức phẫn nộ.

Trong buổi họp toàn trường, Tạ Lam tuyên bố ba việc khẩn cấp. Một là, yêu cầu tất cả sinh viên thuê nhà sống bên ngoài đều phải quay về kí túc xá trường. Đến việc tối thiểu là bảo vệ an toàn cho bản thân còn không làm được thì nói gì đến chuyện chơi bời ở bên ngoài. Hai là, các khoa ngay lập tức lên danh sách các sinh viên đi biểu diễn ngoài giờ ở bên ngoài, nộp lên phòng viện trưởng, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các địa điểm mà các em đi diễn, tăng cường quản lí an toàn. Ba là, toàn trường tạm thời dừng mọi tiết học, triển khai gấp chuyên đề học tập “Làm thế nào để trở thành một sinh viên tự chủ và biết giữ mình giữa một môi trường xã hội phức tạp”. Ban tuyên truyền phụ trách biên soạn tư liệu giảng dạy, bộ phận tạp chí học viện phối hợp in ấn thêm số báo đặc biệt. Trong thời gian học này, bất luận là giảng viên hay sinh viên đều không được xin nghỉ phép, không được đến muộn, càng không được vắng mặt. Đến muộn một lần ghi biên bản, nghỉ tiết một lần cho nghỉ học. Ngoài ra, chương trình biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường tạm thời hoãn lại, mọi chương trình tập luyện, mọi công việc chuẩn bị, mọi hoạt động liên quan đều tạm dừng, tất cả các môn học cũng tạm dừng... Nhạc viện Tân Giang bỗng chốc gió cuộn mây vần.

Kết quả kiểm tra hiện trường khiến Hàn Kiện rất chán nản. Anh thấy, nếu không có hai thi thể nằm đó, thì bảo căn phòng này “không mờ chút bụi” cũng không phải là nói quá. Không hề có dấu vân tay bất thường, cũng không tìm được một vết tích có giá trị nào, không có vật chứng khả nghi, đến mọi dấu giày cũng được lau sạch sẽ.

Thời gian tử vong của hai nạn nhân rất gần nhau, đều khoảng 10 giờ tối, cứ như là họ nắm tay nhau cùng xuống hoàng tuyền vậy. Chàng trai tử vong do dao đâm, cô gái tử vong do vật sắc nhọn đâm vào thái dương, nhưng vật đó cũng không cánh mà bay.

Qua tìm hiểu hàng xóm xung quanh, Hàn Kiện cơ bản đã xác định được hai người là người yêu của nhau, trong đầu anh vụt lên ý nghĩ đầu tiên là giết người vì tình. Nguyên nhân rất đơn giản, Bạch Tiểu Khê chết trong tư thế gần như không mảnh vải che thân, chỉ còn lại bộ đồ lót trên người. Hàn Kiện nghĩ, có thể là vào một đêm mất cảnh giác, cô gái đưa người đàn ông khác về nhà, sau đó, bất ngờ bị Triệu Đạc bắt gặp. Nếu không phải là người đàn ông giết Triệu Đạc trước rồi giết Bạch Tiểu Khê để bịt đầu mối thì sẽ là Bạch Tiểu Khê bị giết trước. Nhưng điều khiến Hàn Kiện khó hiểu là vì sao hung thủ để lại con dao trên người Triệu Đạc nhưng mang hung khí giết Bạch Tiểu Khê đi. Đó là vật gì? Ngoài ra, người phụ nữ hàng xóm bên cạnh nhà Triệu Đạc nói đêm đó cô ta không nghe thấy tiếng gì hết. Đêm đó gần 10 giờ cô ta mới về đến nhà, điều bất thường duy nhất là gặp một con mèo chết tiệt nhảy từ tầng trên xuống, làm cô bị một phen thất kinh hồn vía.

Hàn Kiện quyết định chuyển phạm vi điều tra sang những người đàn ông liên quan tới Bạch Tiểu Khê. Một người đàn ông có liên quan với Bạch Tiểu Khê, một người đàn ông mà Bạch Tiểu Khê đưa về nhà, một người đàn ông khiến Bạch Tiểu Khê chỉ sót lại một bộ đồ lót trên người... người đàn ông đó là ai?

Triệu Mộng Đông là người may mắn trúng “giải độc đắc” này! Mối tình tay ba giữa hai anh em vốn không mấy hòa hợp và một cô gái xinh đẹp đã đủ để kết cục trở nên bê bết. Đúng vậy, Triệu Mộng Đông và Bạch Tiểu Khê cùng ở nhạc viện Tân Giang, giả thuyết này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng qua kết quả điều tra, Hàn Kiện phát hiện, Triệu Mộng Đông hoàn toàn có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa anh ta và Bạch Tiểu Khê đúng là không có mối quan hệ gì, họ đơn giản chỉ là thầy trò cùng trường khác khoa bình thường, tất cả chỉ có vậy.

“Chuyện này... vẫn phải bắt đầu từ con mèo kia.” Hàn Kiện ngồi xuống, ông cụ từ từ bắt đầu cất lời.

Đây là lần thứ ba anh tới nhà ông cụ. Hai lần trước do còn chìm trong nỗi sợ hãi, ánh mắt ông đờ đẫn, nói năng không rõ ràng, nên căn bản không thu được thông tin gì. Xem ra hôm nay ông cụ đã bình tĩnh hơn nhiều, chắc sẽ nói được nhiều hơn.

“Tôi nhặt được con mèo này ở công viên, tôi đặt tên cho nó là Tiểu Dã.”

Hàn Kiện phì cười: “Ôi, cái tên này ông đặt nghe như là tên bọn phát xít Nhật vậy.”

“Thì nó vốn là con mèo hoang mà, dùng ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ gọi là gì nhỉ... là mèo lang thang. Mỗi lần nghe thấy từ này là tôi lại thấy buồn, cứ nghĩ tới bài hát đó, ‘đứa con đang lang thang bên ngoài nhớ mẹ lắm, hỡi mẹ kính yêu ơi, đứa con lang thang cơ nhỡ’...” Ông cụ hát đến nốt cao thì “lạc tone” dừng lại ho sặc sụa. Hàn Kiện nhân cơ hội đó để ông nói vào trọng tâm vấn đề nhưng ông cụ không nghe, vẫn kể theo ý mình, kiên quyết bắt đầu từ trận đấu bóng bàn đầy kịch tính đó, kể mãi tới chuyện ông chiến tranh lạnh với cụ bà ra sao, chuyện ông vất vả mấy đêm để đi tìm mèo, kể cả chuyện ông xem chương trình “Ba nghìn câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch” cũng không bỏ qua, cuối cùng... ông cũng kể đến phần quan trọng.

“...Tôi gõ cửa một lúc, rồi nói tôi vào nhé, trong phòng cũng không ai trả lời, chỉ thấy tiếng Tiểu Dã đang kêu trong đó, thế là tôi liền đẩy cửa bước vào.”

“Nói vậy, cánh cửa đó vẫn đang mở ạ?” Hàn Kiện hỏi.

“Đúng thế, nó vẫn mở he hé một tí, nếu không, sao mà Tiểu Dã vào trong được chứ? Tôi vừa bước vào trong ngó xem thì... Ối mẹ ơi! Có hai người đang nằm trên sàn nhà, một cậu thanh niên và một cô gái trẻ, chân tôi lúc đó nhũn ra, mắt mờ đi, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Dã không ngừng kêu, nhưng nó đang ở đâu tôi cũng không nhìn thấy nữa.” Mặt ông cụ có chút ửng đỏ, “Cái cô con gái đó còn... trần truồng, chỉ mặc mỗi cái áo lót, màu vàng hoa hồng phấn. Tôi nhìn một cái là nhận ra ngay, loại hoa đó tôi biết, là hoa thược dược, hoa nhiều, nụ ít...”

“Ông mới nói mắt mờ đi rồi cơ mà?”

“Đúng thế! À, nhưng cô ấy nằm ngay trước mặt tôi, tôi không thấy sao được?”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó tôi cũng chẳng nghĩ tới Tiểu Dã nữa, mạng người quan trọng. Tôi liền lập tức gọi cảnh sát, các cậu tới nhanh thật, tác phong chuyên nghiệp lắm!”

“Thường ngày ông có tiếp xúc với hai nạn nhân không?”

“Lúc lên xuống cầu thang thì vẫn có lúc gặp nhau, nhưng không nói chuyện bao giờ. À, đúng rồi, đợt trước thấy cậu thanh niên kia còn lái một chiếc xe, nhưng sau đó cũng không thấy nữa.”

“Ông có thấy họ qua lại với người nào khác thường không?”

“Cái đó tôi không để ý.”

“Vừa rồi ông nói, đêm xảy ra vụ án ông đi tìm mèo đến nửa đêm, ông có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

“Ờ... đúng rồi, đêm đó tôi có gõ cửa phòng nhà cậu ta.”

“Để làm gì ạ?”

“Thì tìm mèo.”

“Khoảng lúc mấy giờ ạ?”

“Thì khoảng 10 giờ tối, tôi nghe có tiếng người ở tầng dưới hét lên ‘Mèo nhà ai đây? Chạy lung tung trong hành lang, sợ chết đi được...’ Tôi nghe thấy vậy chắc chắn là Tiểu Dã. Tôi đoán chừng giọng nói đó vọng từ tầng năm lên, tôi liền đi xuống gõ cửa, nhưng gõ mãi mà chẳng ai trả lời.”

“Ông chỉ gõ cửa mỗi nhà cậu ta thôi ạ?”

“Không, tôi gõ cả hai nhà, nhưng không nhà nào trả lời, cứ như là chết hết rồi không bằng. Sau đó tôi tự xuống lầu tìm, tôi nấp sau nhà để xe đạp chờ Tiểu Dã tự mò ra. Tôi cứ chờ như vậy thì thấy một người từ trong hành lang đi ra...” Ông cụ bỗng trở nên hưng phấn: “À! Đúng rồi! Không chừng người đó là thủ phạm giết người.”

“Tại sao ạ?”

“Thì trông giống thôi.”

“Giống thế nào ạ?”

“Trông vẻ bí ẩn, bước đi rất vội, mà tôi cũng chưa từng gặp người đó bao giờ, chắc chắn người đó không sống ở đây, tôi đảm bảo luôn.”

“Là nam hay nữ ạ?”

“Là nam.”

“Ông có nhìn rõ mặt người đó không?”

“Không nhìn rõ, trời tối quá, cậu ta lại đi nhanh như thế, trong tay còn cầm thứ gì đó!”

“Là cái gì ạ?”

“Cái túi.”

“Túi?”

“Một cái túi to.”

“Ông có nhìn rõ không?”

“Không sai! Cái túi to, căng phồng cồm cộm, giống như là nhét đầy đồ bên trong.” Ông cụ còn dùng tay miêu tả lại: “Tôi hỏi người đó là từ tầng mấy xuống? Lúc đi xuống có nhìn thấy một con mèo không? Nhưng không chờ tôi nói xong câu, cậu ta đã quát lên ‘không thấy’, sau đó đi luôn, không thèm dừng lại, đầu cũng không ngoảnh lại, cứ như là đang trốn chạy ấy. Cậu nghĩ xem, nếu như không làm chuyện gì khuất tất thì sao phải vội vội vàng vàng như thế? Đúng vậy, không chừng cậu ta chính là hung thủ! Trông giống lắm.”

“Lúc đó khoảng mấy giờ ạ?”

“Thì khoảng... 10 giờ gì đó.”

“Ngoài khuôn mặt ra, ông có ấn tượng là người đó cao khoảng bao nhiêu, mặc quần áo gì không ạ?”

“Cậu ta khá cao, khoảng hơn mét tám, hình như là mặc vest, không đeo cà vạt, bên trong hình như mặc một cái áo cổ tròn, theo cách gọi bây giờ thì là áo ti... sờ... sờ...”

“Là T-shirt ạ!”

“Đúng rồi.”

Sau cùng, Hàn Kiện hỏi ông cụ: “Nếu bọn cháu bắt được người đó nhờ ông nhận diện thì ông có nhận ra không?”

Cụ ông sững người một lúc, sau đó từ từ nói: “Thế thì... phải để tôi nấp ở chỗ kín mới được.”