← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Nếu không mang nỗi ám ảnh giết người thì chuyến công tác Thượng Hải lần này của Chu Vũ Lâu có thể nói là rất thành công. Danh tiếng của anh trong ngành đúng là không tầm thường chút nào. Trong mấy lần họp, chủ tịch đều mời anh phát biểu, khi bàn luận đến những nội dung mới và nổi bật ai cũng muốn nghe quan điểm của anh. Thực ra, rất nhiều bài phát biểu anh không chuẩn bị trước nhưng tầm nhìn và cách nói chuyện phi thường của anh vẫn khiến cả hội trường vỗ tay không ngớt.

Chỉ là, có một người phụ nữ cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến anh cảm thấy bất an.

Hành tung và danh tính của người phụ nữ đó có chút kì lạ. Lần đầu tiên Chu Vũ Lâu nhìn thấy cô là trong một bữa tiệc trưa. Lúc đó, anh đang lấy thức ăn ở bàn ăn tự chọn, bất chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người phụ nữ đó. Cô tầm bốn mươi tuổi, đang đứng ở cửa phòng ăn nhìn anh. Khi thấy Chu Vũ Lâu phát hiện ra mình, cô sững người một lúc rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà ăn. Lúc đó, Chu Vũ Lâu cũng không mấy để ý. Hai ngày sau, khi anh đang đi dạo Bến Thượng Hải theo sắp xếp chương trình của ban tổ chức, thì lại nhìn thấy người phụ nữ đó, anh bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Anh không biết có phải là người phụ nữ này đang theo dõi mình không, nếu không bị anh phát hiện thì cô ta có tiếp tục theo dõi anh hay không.

Ngày họp thứ hai, Chu Vũ Lâu để ý từng người trong hội trường, không thấy có người phụ nữ đó, chứng tỏ cô ta không phải thành viên của hội nghị.

Cũng may, sau lần gặp ở Bến Thượng Hải thì cô ta đã biến mất, Chu Vũ Lâu cũng thôi không nghĩ tới cô ta nữa. Anh có việc còn quan trọng hơn cần phải nghĩ tới. Trên thực tế, thời gian ở Thượng Hải, trong mắt mọi người anh phong độ rạng ngời bao nhiêu thì trong lòng anh lại tàn tạ bấy nhiêu. Anh quá muốn biết tình hình vụ án tiến triển đến đâu, nhưng anh không thể hỏi Tạ Lam, càng không muốn động đến Hoàng Đại Sinh, cũng không thể hỏi bất kỳ ai trong trường. Ai mà biết được một ngày nào đó, họ lại nói với Hàn Kiện một câu: “Thầy Chu có vẻ rất quan tâm tới vụ án này thì phải...” Đúng rồi, còn cái tên Hàn Kiện kia nữa! Chu Vũ Lâu nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Sao giữa bao nhiêu người mà anh ta lại phụ trách vụ này chứ? Cơ hội trốn thoát hai lần dưới tay cùng một người là bao nhiêu phần trăm? Có thể lần này ông trời phái viên cảnh sát đó tới chính là để anh ta có cơ hội rửa sạch mọi sự xấu hổ trước kia.

Chu Vũ Lâu gọi điện cho Tưởng Đan mấy lần, cũng nắm bắt được một số thông tin vặt vãnh: Tạ Lam đã cho nhạc viện tạm dừng mọi hoạt động, mọi người đang tập trung tăng cường giáo dục tư tưởng. Chị gái của nữ sinh kia ngày nào cũng đeo bám, yêu cầu nhà trường có câu trả lời thích đáng, nhà trường đang phải đối phó rất mệt mỏi. Đương nhiên, có những chuyện căn bản không cần cô phải nói anh cũng biết rất rõ ví dụ như cô gái đó chết trong tình trạng lõa thể, đến giờ vẫn chưa tìm ra hung khí, thời gian xảy ra vụ án khoảng 10 giờ tối, người đàn ông bị đâm sau lưng, huyệt thái dương của cô gái bị xuyên thủng... Trong đó, điều mà Chu Vũ Lâu quan tâm nhất là tin tức liên quan đến Triệu Mộng Đông. Tưởng Đan nói với anh, Triệu Mộng Đông không liên quan gì tới vụ án này, anh ấy và em trai cả đời không qua lại với nhau.

May mà không thấy ai nhắc tới việc tìm thấy bài luận văn ở hiện trường vụ án.

Trong một lần gọi điện, Chu Vũ Lâu thận trọng hỏi Tưởng Đan một vài câu hỏi.

“Mấy ngày nay có ai tới nhà tìm anh không?”

“Không.”

“Vụ án ở trường, phía cảnh sát có mục tiêu nào chưa?”

“Em cũng không rõ.”

“Phía cảnh sát có tiết lộ phát hiện đồ vật gì bất thường ở nhà Bạch Tiểu Khê không?” Khi hỏi câu này, anh thấy tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Mà câu nói tiếp theo của Tưởng Đan đã khiến trái tim anh vọt thẳng ra ngoài.

Tưởng Đan hỏi lại: “Bạch Tiểu Khê là ai?”

“Thì... là cô sinh viên bị giết ấy.”

“Sao anh biết tên cô ấy là Bạch Tiểu Khê? Em đã nói với anh đâu.”

“Chẳng... Ờ, cần gì em nói. Trưởng khoa Tôn bên khoa Biểu diễn rất thân với anh, thầy ấy gọi điện nói với anh từ lâu rồi. Mấy ngày trước anh còn giúp họ tổng duyệt tiết mục biểu diễn kỉ niệm trường, Bạch Tiểu Khê cũng có một vai diễn trong tiết mục đó, việc cô ấy chết trưởng khoa Tôn là người đầu tiên kể cho anh mà.”

Một câu nói dối “trăm phần trăm”, vì từ khi xảy ra vụ án tới nay, chưa có ai nhắc đến cái tên “Bạch Tiểu Khê” với anh cả.

Anh không bao giờ dám hỏi linh tinh thêm nữa.

Ngay sau hôm đi công tác Thượng Hải về, Chu Vũ Lâu bắt đầu đi làm. Lúc đó, chương trình giảng dạy chuyên đề của toàn trường vẫn chưa kết thúc, khuôn viên baroque không một tiếng cười đùa, chỉ có tiếng thuyết giảng với giọng điệu khuyên nhủ hết sức chân thành và những khuôn mặt cúi gằm bên dưới bục giảng.

Ngày hôm đó, khi Chu Vũ Lâu vừa bước vào cổng trường thì thấy Bí thư Đảng ủy, Tạ Lam và Vương Nguyệt đang tiễn Bạch Na ra về. Mấy ngày trước, Bạch Na có lúc như định dựng lều “đóng đô” ở văn phòng viện trưởng đến nơi, sau khi được mọi người kiên trì khuyên nhủ, giờ cô đã hòa nhã hơn trước nhiều. Cô vẫn chưa dám báo tin em gái mất về cho bố mẹ ở quê nhà xa xôi còn bản thân cô vẫn phải ở lại Tân Giang để phối hợp điều tra cùng cảnh sát. Thân gái nơi đất khách quê người, mọi nỗi khổ đau chỉ một mình gánh chịu, cảm giác đó không cần nghĩ cũng hiểu được.

Đây là lần thứ hai Chu Vũ Lâu gặp Bạch Na. Khi nhìn thấy nhau, Bạch Na nhìn anh chăm chú. Đôi mắt cô vẫn còn ướt, long lanh dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt đó cả đời này Chu Vũ Lâu cũng không thể nào quên.

Sau khi Chu Vũ Lâu chào họ xong thì đi thẳng vào văn phòng khoa Thanh nhạc. Phòng làm việc không có ai, mọi người đều “xông pha nơi tuyến đầu” trong việc học tập chuyên đề, đến thầy Trần cán sự khoa cũng bị Phùng Thái sắp xếp đi nghe giảng.

Chu Vũ Lâu ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Anh tiện tay mở ngăn kéo ra. Thực ra, đó chỉ là một hành động trong vô thức vì anh không có nhu cầu lấy thứ gì mà cũng không có nhu cầu cất thứ gì, nó giống như cảm giác một người xa nhà đã lâu, bây giờ quay trở lại, tự nhiên muốn nhìn ngó xung quanh. Lúc này, anh trông thấy một phong bì thư bằng giấy xi măng, bên trên có mảnh giấy viết thư màu trắng, trên đó in mấy chữ – “Người nhận: Chu Vũ Lâu”. Không có họ tên, không địa chỉ người gửi, không tem dấu bưu điện. Anh bóc phong bì thư, mở tờ giấy A4 được gấp làm tư trong đó ra, thấy trên đó viết mấy chữ màu đen rất lớn:

TÔI BIẾT ANH ĐÃ GIẾT HỌ