← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Giống như có tia lửa rơi vào vạc dầu trong tích tắc, Chu Vũ Lâu bỗng nhiên bùng cháy! Anh lật phía sau tờ A4 lên, không có gì hết. Anh kiểm tra kĩ lưỡng bên trong bên ngoài bì thư, cũng không có gì cả. Anh lục tung ngăn kéo bàn, không có gì cả... chỉ có duy nhất dòng chữ đó.

Anh lại đưa mắt nhìn dòng chữ, anh nhìn chăm chăm vào nó, lo sợ mình có đọc nhầm hay không, từng chữ từng chữ một, sau cùng anh thậm chí đọc thành tiếng.

Tôi biết anh đã giết họ!

Anh vồ lấy tờ giấy, điên cuồng xé nó ra hàng trăm mảnh. Miệng anh thốt ra âm thanh kỳ quái, toàn thân sát khí đằng đằng, giống như một người bệnh mất kiểm soát... Sau đó, anh gục đầu vào giữa hai cánh tay, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy trong hơi thở gấp gáp, cho tới khi có người hốt hoảng kêu lên.

“Thầy Chu, thầy làm sao vậy?”

Chu Vũ Lâu ngẩng đầu lên, thấy thầy Trần đang đứng bên cạnh. Anh hoàn toàn không nhận ra thầy Trần đã vào phòng từ lúc nào, nên cố điều chỉnh tâm trạng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là đau dạ dày thôi, tôi đỡ nhiều rồi.”

“Thầy không sao chứ? Hay là đi bệnh viện...”

“Không cần đâu, thầy có việc gì không?” Anh nhìn thấy thầy Trần ôm một chồng tài liệu.

“Đây là tài liệu chuyên đề mà bên ban tuyên truyền vừa phát, vừa hay, đưa cho thầy một bộ đây.” Thầy Trần để lên bàn làm việc, thấy anh vẫn còn chưa hết run rẩy, lại khuyên thêm: “Thầy Chu, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện khám nhé.” Chu Vũ Lâu chỉ lắc đầu, cầm tài liệu lên, giả vờ lật vài trang để thầy Trần biết ý mà đi ra ngoài. Thầy Trần bước đi với vẻ bất an, vừa đến bên cửa, Chu Vũ Lâu đã gọi lại.

“Đợi chút! Mấy ngày vừa rồi tôi không ở đây, có ai tới tìm tôi không?”

Thầy Trần nghĩ một lúc: “Không.”

“Có ai động vào ngăn kéo tôi không?”

“Ngăn kéo? Sao thế, thầy mất thứ gì à?”

“Một quyển bản nhạc.”

“Hay là có thầy cô khác... À, tôi nhớ ra rồi, trưởng khoa Phùng có đến.”

Một lúc sau, Chu Vũ Lâu lại hỏi: “Đến lúc nào?”

“Sáng hôm kia, khi tôi đến thì thấy văn phòng mở cửa, trưởng khoa Phùng đang ngồi trên ghế của thầy. Sáng hôm kia thầy Phùng có tiết, chắc là quên đem bản nhạc nên... À mà... không đúng, nhà trường yêu cầu nghỉ học một tuần mà...”

“Thầy có nói gì với trưởng khoa Phùng không?”

“Không, thầy ấy không nhìn thấy tôi, tôi vừa định vào văn phòng thì chợt nhớ ra viện trưởng Tạ yêu cầu nộp danh sách học sinh nên tôi đi luôn.”

“Được rồi.”

Thầy Trần đi ra ngoài và đóng cửa lại. Chu Vũ Lâu mãi mãi không bao giờ quên thời khắc cánh cửa phòng khép lại, đó là lúc anh nhận được tin nhắn đầu tiên.

Không hiển thị họ tên. Là số điện thoại lạ, chỉ vỏn vẹn hai câu.

Anh có sợ không? Tôi biết anh giết Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc.

Chu Vũ Lâu có cảm giác như cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung lâu thật lâu. Hai câu nói đó trong mắt anh ban đầu rõ nét rồi mờ đi, rồi lại từ mờ chuyển sang rõ nét. Khi dòng chữ đó không còn chập chờn nữa, anh gọi điện lại cho số vừa nhắn tin.

Điện thoại tắt máy.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.” Vừa cúp máy thì điện thoại anh lại kêu lên, trên màn hình hiện lên hai chữ “Phùng Thái”. Điện thoại đổ mấy hồi chuông Chu Vũ Lâu mới bắt máy. Sau đó, bên tai vẳng lên giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.

“Thầy Chu, chuyến đi vất vả lắm hả? Tôi nghe viện trưởng Tạ nói cậu về rồi. Cậu có ở trường không?”

“Có.”

“Tôi định tuần tới cho đăng bài phát biểu của cậu trong Hội nghị Thanh nhạc lần này lên tạp chí học viện, tôi có nói qua với chỗ Hoàng Đại Sinh, giờ có thể gửi bản thảo sang cho họ được không?”

“Được.”

Chu Vũ Lâu đứng dậy, anh biết mình phải đi đâu. Anh mở cửa bước ra, đi thẳng tới văn phòng trưởng khoa. Vừa định đẩy cửa thì tiếng chuông điện thoại ngăn anh lại, tin nhắn thứ hai tới.

Tôi có bằng chứng anh giết người.

Toàn thân Chu Vũ Lâu nóng rực! Đẩy mạnh cửa vào, trong phòng không có ai. Sau đó, tin nhắn thứ ba giống như tên cướp không nể nang gì mà xông thẳng vào điện thoại của anh, anh vừa định xem thì nghe thấy tiếng Phùng Thái.

“Thầy Chu, cậu tìm tôi à?”

Chu Vũ Lâu quay đầu lại, Phùng Thái đang đi từ phía khuất nắng của hành lang lại. Bản thân anh ta trông cũng như một mảng tối khổng lồ.

Chu Vũ Lâu không nói gì, đút điện thoại vào túi. Phùng Thái đứng lại trước mặt anh. “Thầy Chu, sắc mặt cậu không được tốt, cậu không được khỏe à?” Anh ta quan tâm hỏi han.

“Không sao.”

“Cậu đi làm sớm vậy làm gì? Dù sao mấy ngày này nhà trường cũng đang tổ chức học chuyên đề, cũng không có việc gì quan trọng, nếu cậu không được khỏe thì cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm.”

Chu Vũ Lâu không nói gì, chỉ nhìn Phùng Thái. Trong không khí im lặng đầy khó xử, Phùng Thái ho khan vài tiếng, hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”

“Tôi đến hỏi xem trong khoa có kế hoạch gì không?”

“Không có kế hoạch gì cả, việc đi học chuyên đề đã giao cho các thầy cô khác rồi, cậu cứ xử lí tốt công việc của mình là được rồi.”

“Tôi thì có việc gì?”

“Việc xét duyệt hàm giáo sư đó, cũng đến giai đoạn nước rút rồi, ai tham gia cũng đều đang chuẩn bị cả. Nói ra thì...” Phùng Thái bật cười, “Tôi với cậu còn là đối thủ cạnh tranh đấy. À, đúng rồi, có một tin vui, Vũ Đình đã nói với cậu chưa?”

Chu Vũ Lâu lắc đầu.

“Chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Anh cười hạnh phúc, “Vừa mới quyết định hôm kia xong, chắc cậu hơi bất ngờ. Tôi biết, có thể do những chuyện trước đây mà cậu chưa thể hoàn toàn chấp nhận tôi, nhưng xin cậu cứ tin tôi, tôi sẽ trở thành một người chồng tốt, đồng thời...” Có chút ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt Phùng Thái, “Tôi cũng sẽ cố gắng làm người em rể tốt. Chúng tôi tính thứ Sáu tuần này đi đăng kí, chuyện tổ chức hôn lễ, định chờ đến mùa xuân năm sau rồi làm.”

“Chúc mừng thầy.”

Nói xong, Chu Vũ Lâu xoay người đi ra phía cầu thang. Mới đi được bốn bậc thang thì nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau lưng. Anh dừng lại, lấy điện thoại ra, tin nhắn thứ ba xuất hiện:

Thứ anh làm rơi ở hiện trường vụ án mạng đang ở trong tay tôi, chỉ cần tôi giao cho cảnh sát thì họ sẽ bắt anh ngay lập tức.

Chu Vũ Lâu đứng ở bậc cầu thang, đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đó tới ba lần, rồi đứng im lặng mãi. Anh đang tìm kiếm câu trả lời về sự khoan dung của cảnh sát dành cho anh.

Thứ anh làm rơi ở hiện trường vụ án mạng – chắc chắn là quyển luận văn! Chẳng trách cảnh sát không phát hiện ra. Có ai đó đã đi trước một bước, vào căn phòng đó trước khi cảnh sát tới và lấy nó đi. Người đó là Phùng Thái sao? Vì sao anh ta lại tới đó? Rồi làm sao anh ta vào được phòng? Anh ta quen Bạch Tiểu Khê hay là người thanh niên kia? Rốt cuộc là như thế nào? Anh ta đang giấu giếm nội tình gì? Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà mình không biết nữa?

Một Chu Vũ Lâu bị bao bí mật vây kín, cứ đứng mãi ở bậc cầu thang.

Một Chu Vũ Lâu bị bao bí mật vây kín, cứ đứng giữa một hang động tối đen.

Một Chu Vũ Lâu bị bao bí mật vây kín, một lần nữa gọi điện cho số điện thoại kia, nhưng đối phương đã tắt máy.

Chu Vũ Lâu nghĩ ngợi rồi viết một tin nhắn trả lời:

Tôi không hiểu anh đang nói gì, đừng khủng bố tin nhắn tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

Anh không gửi tin nhắn ngay mà nhẹ nhàng đi ngược lên cầu thang, quay trở lại văn phòng trưởng khoa, áp tai vào cửa phòng nghe ngóng rồi mới ấn nút gửi. Anh im lặng lắng nghe, tim đập thình thịch, máu nóng rần rần. Anh không biết mình có nên chờ đợi một tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía sau cánh cửa hay không...

Nhưng phía bên kia cánh cửa không hề có tiếng động gì.

Tứ bề lặng ngắt, tựa hồ tất cả mọi người trong nhạc viện đều đã chết theo Bạch Tiểu Khê hết cả. Chu Vũ Lâu căng thẳng giữ nguyên tư thế đó, tai vẫn áp sát vào cánh cửa. Một lúc sau, khi anh chuẩn bị rời đi thì điện thoại đột ngột đổ chuông, anh giật thót người, suýt chút nữa thì tuột tay đánh rơi điện thoại – là điện thoại của anh đổ chuông. Lại một tin nhắn nữa được gửi tới. Anh vội vã rời khỏi văn phòng trưởng khoa với bộ dạng thê thảm, rẽ vào cầu thang, đi một lèo xuống mấy bậc rồi mới dừng lại.

Nội dung tin nhắn thứ tư viết:

Người cần báo cảnh sát phải là tôi. Luận văn, tôi có luận văn của anh.

Bài luận văn chết tiệt!

Chu Vũ Lâu cố gắng kiểm soát các ngón tay đang run lên, nhưng chúng không hề nghe theo sự điều khiển của anh. Những ngón tay hàng ngày như múa trên phím đàn thì giờ đây trở thành thứ công cụ vô dụng nhất ngáng chân anh, chỉ bảy chữ thôi mà đánh mãi mới xong.

Anh hỏi:

Rốt cuộc thì anh định làm gì?

Vừa gửi xong thì anh nghe thấy tiếng bước chân phía trên đầu mình. Anh không biết người đi xuống có phải Phùng Thái không, nhưng anh không muốn kiểm tra thực hư, nên chạy nhanh xuống phía dưới.

Nguyên cả ngày, Chu Vũ Lâu trải qua trong cảm giác thấp thỏm lo âu. Từ khi anh gửi tin nhắn đó đi thì đối phương chưa hề trả lời. Đến chiều, anh thấy một chiếc xe cảnh sát đến trường, ba viên cảnh sát xuống xe. Anh đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn xuống rất lâu, khoảng bốn mươi phút sau mới thấy trưởng khoa Tôn tiễn mấy viên cảnh sát ra về. Trưởng khoa Tôn cứ không ngừng nói gì đó, người cảnh sát dẫn đầu là Hàn Kiện.

Vở kịch hay đã bắt đầu rồi đây, anh nghĩ.

Sau khi tan làm, Chu Vũ Lâu hẹn em gái ăn cơm. Sau khi nói xong mấy câu dặn dò đại loại như “kết hôn với kiểu người như vậy em phải suy nghĩ cho kĩ”, anh kín đáo hỏi thăm vài vấn đề của Phùng Thái.

Dạo này anh ta vẫn bình thường chứ?

Có hành động gì kì lạ không?

Anh ta không có chuyện gì giấu em chứ?

Không có chút thu hoạch nào. Phùng Thái trong mắt Chu Vũ Đình chỉ là người đàn ông mà cô yêu nhất, ngoài ra không có bất kì thứ gì khác.

Hôm nay anh cũng nghĩ về việc có nên kiểm tra thông tin chủ sở hữu số điện thoại kia hay không, nhưng sau đó anh đã từ bỏ. Đã là điện thoại để tống tiền, thì chắc chắn không dùng tên thật để đăng ký, ngay cả khi điều tra ra thông tin thì chắc người đó cũng chẳng liên quan gì.

Chu Vũ Lâu đã tắt điện thoại trước khi về nhà. Tới tận mười giờ, lúc Tưởng Đan đã đi ngủ anh mới vào thư phòng mở điện thoại lên. Vẫn chưa có tin nhắn mới nào gửi tới. Anh để điện thoại lên bàn, sau đó giống như cô thiếu nữ chờ điện thoại người yêu, ngồi im ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại mà không hề nhúc nhích. Một lúc lâu sau, trong thư phòng vẫn im lặng như tờ. Im lặng như là bản nhạc dạo đầu đặc biệt của một bộ phim lớn, chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng kêu to vang hơn ngày thường. Cuối cùng, lúc 11 giờ, anh đã chờ được “người yêu”.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh có cảm giác như trút được gánh nặng. Anh vội vàng xem tin nhắn. “Mẹ kiếp!” anh vừa nhìn dòng tin nhắn liền buột miệng chửi thề.

Chắc anh vẫn chưa ngủ, anh đang đợi tôi.

Một tin nhắn nữa được gửi đến:

Anh có sợ cảnh sát đến gõ cửa nhà mình bây giờ không?

Tin nhắn tiếp tục được gửi đến:

Anh có muốn lấy lại bằng chứng giết người không?

Vở kịch bắt đầu vào nội dung chính.

Tên khốn may mắn! Có quỷ mới biết làm sao hắn biết bí mật đó, có quỷ mới biết làm sao hắn ta lấy được “chứng cứ” đó... Nói chung, đã đến lúc hắn phát tài rồi, Chu Vũ Lâu gõ lên màn hình.

Đưa điều kiện của anh đi!

Gõ xong anh định gửi ngay, nhưng khi ngón tay chuẩn bị chạm vào phím “gửi đi” thì chợt giật mình, lòng trĩu xuống, toàn thân cứng đờ. Anh bỗng nghĩ tới một khả năng khác, đối phương liệu có phải cảnh sát không? Cảnh sát đang giăng bẫy? Ngay lập tức, anh rơi vào căng thẳng! Anh mở to mắt, cố gắng phân tích nội dung những đoạn tin nhắn mình nhận được. Có thể cảnh sát đã tìm được bài luận văn ở nhà Bạch Tiểu Khê, nhưng họ thấy chỉ dựa vào bài luận văn thì chứng cứ không đủ để kết tội nên đã giăng bẫy này để dụ mình cắn câu. Họ đang thăm dò mình, nhất định không được để bị lừa.

Anh nhanh chóng xóa dòng chữ trên và gõ một nội dung khác:

Tôi không biết bằng chứng gì cả, tôi không hiểu anh đang nói gì.

Nhưng đối phương trả lời rất nhanh:

Luận văn của anh để thăng hàm giáo sư, thầy Chu ạ, sau khi anh giết người đã làm rơi nó ở hiện trường.

Chu Vũ Lâu:

Bản luận văn đó tôi làm mất mấy ngày nay, tôi không biết đã làm rơi ở đâu, anh còn nói linh tinh nữa là tôi báo cảnh sát đấy.

Đối phương:

Anh đừng giả bộ nữa, chỉ tôi mới có tư cách báo cảnh sát. Luận văn không quan trọng, quan trọng là anh đã giết người, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho cảnh sát thì anh sẽ lộ tẩy ngay.

Câu cuối cùng đã thuyết phục được Chu Vũ Lâu. Hai từ “lộ tẩy” như đánh thẳng vào tim anh.

Đúng thế, về bản chất, anh không hề sợ bài luận văn đó, điều khiến anh thực sự sợ hãi đó là “lộ tẩy”. Đêm hôm đó, anh thấy trống rỗng suốt gần bốn tiếng đồng hồ, không biết phải lấp đầy như thế nào, đó mới là điều chết người! Nếu bây giờ có người báo với cảnh sát, “Tại sao các anh không đi hỏi Chu Vũ Lâu xem tối hôm đó anh ta đã làm những gì?” thì anh chết chắc. Mà thói quen của cảnh sát là một khi có manh mối thì họ chắc chắn sẽ muốn trực tiếp tìm đến tận nơi, nhìn ta bằng ánh mắt uy hiếp, tấn công ta bằng vô vàn các câu hỏi, phá hủy ta bằng thời gian đằng đẵng, biện pháp đó thường là trăm trận trăm thắng. Họ đều tin vào mắt mình, họ không cần dùng biện pháp mất thời gian như thế này để chơi trò trốn tìm với hung thủ. Thế nên, tên này không phải cảnh sát.

Chu Vũ Lâu thở dài nhẹ nhõm.

Rốt cuộc anh là ai?

Đối phương im lặng một lúc, giống như đang điều chỉnh lại tiết tấu cuộc nói chuyện. Một lúc sau, đầu kia gửi lại ba chữ:

Hợp tác chứ?

Lại một lúc sau:

Hợp tác chứ?

Tiếp đến:

Hợp tác chứ?

...

Tiếp tục:

Hợp tác chứ?

Hợp tác chứ?

Hợp tác chứ?

...

Chu Vũ Lâu không biết anh ta còn lặp đi lặp lại câu hỏi này bao nhiêu lần. Anh ta muốn hợp tác? Được thôi, cứ chờ đấy.

Chu Vũ Lâu tắt máy.

Ngày hôm sau, khi Chu Vũ Lâu thức dậy thì Tưởng Đan đã đi làm. Anh vừa mở điện thoại thì nhận được cuộc gọi. Số điện thoại máy bàn, là số lạ. Anh nhấc máy.

“Alo, ai đấy?”

“Phòng cảnh sát hình sự Sở cảnh sát thành phố Tân Giang.” Một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vọng lại.