⚝ 6 ⚝
“Phòng cảnh sát hình sự”, mấy từ đó như dòng nước lạnh từ vòi tắm dội xuống đầu anh. Chu Vũ Lâu cũng phải tự khâm phục mình vì không hét lên thành tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ, người kia thấy mình không phối hợp nên đã báo cảnh sát rồi sao?
“Anh có khả năng liên quan tới một vụ án mà chúng tôi đang điều tra.” Cảnh sát nói, “Chúng tôi muốn hỏi anh vài điều để làm rõ thêm tình hình.”
“Vụ án nào vậy?”
“Xin hỏi anh tên gì? Làm việc ở đâu? Chúng tôi tới đâu để tìm anh?”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi tìm thấy số điện thoại của anh trong lịch sử cuộc gọi của nạn nhân, chúng tôi muốn hỏi anh vài vấn đề.”
“Tôi tên Chu Vũ Lâu, là giảng viên tại nhạc viện Tân Giang.”
“Anh là giảng viên nhạc viện Tân Giang? Vậy anh có biết một nữ sinh tên Bạch Tiểu Khê không?”
“Tôi biết, tôi đã từng dạy em ấy, em ấy mất rồi mà?”
“Đúng, chúng tôi đang điều tra vụ án này. Chiều nay chúng tôi sẽ đến trường anh, hi vọng là anh sẽ có ở trường.”
“Được!”
“Mấy giờ thì tiện cho anh?”
“4 giờ đi, 3 giờ tôi có cuộc họp.”
Cuộc họp của khoa Thanh nhạc vừa lâu lại vừa tẻ nhạt.
Đầu tiên, Phùng Thái mời Chu Vũ Lâu lên giới thiệu về tình hình hội nghị ở Thượng Hải, sau đó là đến phần diễn thuyết dài dòng của anh ta. Nhìn đôi môi như đang múa của Phùng Thái, Chu Vũ Lâu cố gắng đoán xem có phải đây là người tối qua gửi tin nhắn cho mình hay không. Lúc này, anh quyết định làm một phép thử.
Anh âm thầm lấy điện thoại trong túi ra rồi mở máy.
Anh biết tỉ lệ thành công của phép thử này rất thấp, vì trừ phi chủ nhân số điện thoại kia chủ động liên hệ với anh, còn không số máy đó luôn trong tình trạng tắt máy. Nhưng Chu Vũ Lâu không gạt bỏ được sự tò mò của mình, anh quyết định thử. Anh cầm lấy điện thoại, từ từ bấm số máy kia rồi lại đút điện thoại vào túi, ngồi im như không có chuyện gì xảy ra rồi bấm vào nút gọi. Tiếp đến, anh nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Anh sững người! Anh nhìn quanh khắp nơi, vô cùng căng thẳng! Điện thoại ai đổ chuông vậy? Quá đột ngột, thực sự anh không nghĩ sẽ nghe thấy tiếng chuông vang lên lúc này, không ngờ lại gọi được!
“Điện thoại của ai đấy?” Phùng Thái nghiêm giọng hỏi mọi người, “Chẳng phải chúng ta đã yêu cầu không mở điện thoại trong lúc họp sao?”
“Trưởng khoa Phùng,” thầy Trần ngồi cạnh Phùng Thái lên tiếng, “là... điện thoại của thầy.”
Chu Vũ Lâu dán mắt nhìn Phùng Thái!
Phùng Thái ngại ngùng rút trong túi ra một chiếc điện thoại. Mặt anh ta hơi đỏ, cười xin lỗi mọi người: “Ngại quá, số điện thoại này là số riêng của tôi với bạn gái, tôi hứa với cô ấy là mở máy 24/24, nên trước cuộc họp tôi quên tắt, tôi đảm bảo việc này sẽ không xảy ra lần thứ hai.” Nói rồi, Phùng Thái tắt máy.
Sau cuộc họp, Chu Vũ Lâu xác minh lại lời nói của Phùng Thái. Anh gọi điện hỏi Chu Vũ Đình, cô ấy nói Phùng Thái có một số điện thoại dành riêng cho cô, mở máy 24/24, cuộc gọi vừa rồi là do cô gọi đến. Còn cuộc điện thoại mà anh gọi có kết nối được hay không thì có trời mới biết.
Cuộc nói chuyện với Hàn Kiện diễn ra trong phòng họp. Đi cùng Hàn Kiện còn có một trợ lí. Chu Vũ Lâu nhận ra cậu ta chính là người sáng nay gọi điện cho mình.
“Thế giới này thật là nhỏ nhỉ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong vụ án này.” Hàn Kiện nói.
“Đúng thật, may mà lần này vợ tôi không bị bắt làm con tin.” Chu Vũ Lâu trả lời.
Hiệu quả câu nói đùa không đến nỗi tồi, phòng họp phút chốc vang lên tiếng cười, sau đó Hàn Kiện hỏi: “Vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Thầy Chu, thầy đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ là căn cứ theo tình hình có được của vụ án để điều tra thôi, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn, tránh làm mất thời gian của thầy.”
“Không sao, có gì các anh cứ hỏi thoải mái. Tiểu Khê là một sinh viên ngoan, mới đây thôi tôi còn phụ đạo thêm cho em ấy, nghe tin em ấy qua đời tôi cũng rất buồn, nhớ ra được điều gì nhất định tôi sẽ nói với các anh, hi vọng sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.”
“Thầy nghe được thông tin Bạch Tiểu Khê bị giết từ ai vậy?”
“Từ viện trưởng Tạ Lam. Hôm đó tôi và mấy đồng nghiệp đi Thượng Hải công tác. Trước khi lên tàu, cảnh sát đã đưa đồng nghiệp của tôi là thầy Triệu Mộng Đông đi. Tôi gọi điện cho viện trưởng để báo cáo tình hình thì mới biết tin là một nữ sinh của trường đã xảy ra chuyện.”
“Bình thường thầy có tiếp xúc nhiều với Bạch Tiểu Khê không?”
“Chủ yếu là thời gian gần đây thôi, trường chúng tôi đang chuẩn bị chương trình mừng ngày thành lập trường, khoa Biểu diễn chuẩn bị một tiết mục nhạc kịch, thầy Tôn – trưởng khoa bên đó mời tôi sang phụ đạo, Bạch Tiểu Khê cũng trong số diễn viên đó, vì thế mới tiếp xúc với nhau nhiều hơn.”
“Trước đó thầy có quen cô ấy không?”
“Ờ... em ấy có tới tìm tôi một lần, chắc khoảng một tháng trước. Em ấy nghe nói tôi quen nhiều người trong ngành nên muốn nhờ tôi giới thiệu chỗ để đi diễn. Đúng lúc đài truyền hình đang có chương trình Gala, một người bạn nói với tôi cần một vai nữ, tôi mới gọi điện cho Tiểu Khê. Lúc đó em ấy phấn khởi lắm, còn nói là sẽ không để tôi phải mất mặt. Nhưng một lúc sau, người bạn kia của tôi lại thông báo là bên đài thay đổi ý định, chương trình kia bị hủy, chương trình mới hoàn toàn thay bằng vai diễn già, nên tôi lại phải báo lại cho Tiểu Khê để em ấy khỏi phải chuẩn bị nữa. Anh Hàn Kiện này, sáng nay có người bên phía cảnh sát nói là trong nhật kí cuộc gọi của Tiểu Khê có số của tôi, tôi nghĩ chắc là về việc này đấy, trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ gọi cho em ấy hai lần đó thôi.”
“Thầy có rõ về tình hình cuộc sống của Bạch Tiểu Khê không?”
“Cũng không nhiều, em ấy không phải sinh viên khoa tôi.”
“Cô ấy có một người bạn trai tên là Triệu Đạc, thầy nghe nói bao giờ chưa?”
“Chưa.” Đúng là chưa nghe thấy bao giờ, anh thầm nói.
Hàn Kiện hỏi: “Một cô gái xinh đẹp như vậy trong trường chắc cũng rất nổi bật. Bình thường thầy có để ý thấy cô ấy có tiếp xúc thân thiết với đối tượng khác giới nào không? Kể cả thầy giáo và bạn học.”
“Tôi không để ý. Trường chúng tôi vốn đông sinh viên nữ, trong các trường nghệ thuật việc sinh viên nam và nữ tiếp xúc với nhau cũng không đến nỗi bảo thủ. Thường thì giáo viên chúng tôi cũng không quá quan tâm tới vấn đề này.”
Sau khi hỏi thêm vài câu nữa, Hàn Kiện nói: “Xong rồi, cảm ơn thầy Chu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để phá án, coi như là sự an ủi cho nhà trường.”
“Vậy thì thật cảm ơn các anh.”
Hàn Kiện và trợ lý đứng lên, Chu Vũ Lâu tiễn họ ra về. Vừa ra tới cửa, Hàn Kiện đột nhiên dừng lại hỏi: “Lần cuối anh gặp Bạch Tiểu Khê là lúc nào?”
Chu Vũ Lâu bất chợt rùng mình... Đáng ghét! Đây là câu hỏi thật hiểm hóc và cách đặt câu hỏi cũng thật hiểm hóc. Bởi cuộc nói chuyện xem ra đã kết thúc, sự cảnh giác của anh vừa chùng xuống. Vừa rồi suýt chút nữa anh đã buột miệng nói “Thì chính là buổi tối hôm cô ấy chết đấy.” Nhưng may là anh không nói ra. Anh nghĩ ngợi hồi lâu, nói: “Chắc là trước khi em ấy chết bốn, năm ngày gì đó, hôm đó trưởng khoa Tôn nhờ tôi tới tổng duyệt tiết mục ở giảng đường môn Hình thể, hôm đó có rất nhiều người.”
“Thế là xong rồi.” Hàn Kiện nói.
Chu Vũ Lâu mở cửa, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp. Vừa ra ngoài, anh cảm thấy có thứ gì đó vừa lóe qua. Anh quay đầu nhìn lại, thấy một bóng đen vừa rẽ vào khúc ngoặt cuối hành lang, mất dạng.
“Thầy Chu này!” Hàn Kiện đứng sau lưng anh gọi, “Nghe nói Hoàng Đại Sinh sau khi từ chức đã tới trường này làm việc?”
“Vâng. Cậu ấy làm biên tập cho tạp chí Học viện. Anh có tìm cậu ấy không? Để tôi dẫn anh đi.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi tự đi được rồi.” Nói xong, Hàn Kiện và trợ lý ra về.
Chu Vũ Lâu đứng lại ở cửa phòng họp hồi lâu, băn khoăn suy ngẫm, không biết bóng đen đó là ai.
Còn lời nói dối về cuộc điện thoại, anh đã nghĩ trước khi đi làm sáng nay. Khi cảnh sát nói trong nhật kí cuộc gọi của Bạch Tiểu Khê có số của mình thì anh nghĩ ngay tới hai lần gọi điện đó. Đều là vào buổi tối đi quán bar Orsena. Một lần là anh gọi ở văn phòng làm việc, đó là lần đầu tiên anh gọi điện cho “Hải Nhu”. Lần thứ hai là khi anh đến quán bar rồi gọi điện cho cô để nhắn anh đang ngồi ở bàn số 16. Anh thấy thật may mắn vì mình liên lạc với cô gái đó không nhiều, nếu không giờ đã gánh một mớ rắc rối vào người. Để bịa ra lời nói dối đó không khó, mà xem ra hiệu quả không đến nỗi tồi. Chu Vũ Lâu bất giác cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, thậm chí bắt đầu cảm ơn người gửi tin nhắn cho mình. Cho dù người đó đáng ghét tới mức nào nhưng dù sao hắn ta cũng đã cầm cuốn luận văn của anh đi khỏi hiện trường, giúp anh thoát khỏi con mắt của cảnh sát. Còn thứ gì đáng sợ hơn cảnh sát chứ?
Còn bóng đen kia là ai?
Chu Vũ Lâu mở điện thoại nhìn chăm chú vào màn hình đang phát sáng. Kì lạ thật, đã một ngày trôi qua rồi, người kia vẫn chưa gửi tin nhắn nào tới.
Khi ra khỏi giảng đường, Chu Vũ Lâu nhìn thấy chiếc xe cảnh sát vẫn đỗ bên cạnh lối đi. Anh biết Hàn Kiện đã tới văn phòng của Hoàng Đại Sinh. Họ đang ôn lại chuyện cũ, hay đang thảo luận tình tiết vụ án? Mặc kệ họ đi, anh nghĩ, ít nhất thì bây giờ anh vẫn đang được an toàn.
Chu Vũ Lâu đi ra phía cổng trường.
Cổng trường là một trong những cảnh quan tiêu biểu của nhạc viện Tân Giang. Bốn chiếc cột lớn chống đỡ khối kiến trúc hoành tráng xây theo lối kiến trúc chữ phẩm [24] , vừa cao to hùng vĩ, vừa đơn giản thanh lịch, nhưng do xây dựng đã lâu nên nhiều chỗ tường gạch đã bị hư hỏng, nhà trường đang cho tu sửa lại. Chu Vũ Lâu nhìn thấy hai bên cổng trường đã mắc giàn giáo khá cao, công nhân đang bận rộn làm việc bên trên. Đúng lúc này, Chu Vũ Lâu nghe thấy tiếng chuông tin nhắn mà anh đã chờ đợi từ lâu. Anh lấy điện thoại ra, đúng là số điện thoại đó. Anh bấm phím “xem”, dòng chữ hiện lên trên màn hình khiến toàn thân anh cứng đơ như khúc gỗ.
Thầy Chu, cổng chính đang thi công, thầy phải chú ý an toàn đấy.