← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Chu Vũ Lâu đột ngột dừng lại! Anh quay đầu nhìn về phía sau, nhìn ra tứ phía, nhìn vào từng cửa sổ, nhưng bốn bề chỉ có ánh nắng chói chang và một vài bóng hình chẳng có chút liên quan gì.

Chu Vũ Lâu gần như không dám cử động. Anh biết, ở một chỗ nào đó trong một góc tối, đang có một cặp mắt theo dõi từng hành động của anh! Giống như bây giờ, anh đang hoảng loạn, tay chân không biết làm gì, trông rất thảm hại, tất cả mọi thứ đó đều lọt vào cặp mắt kia. Đột nhiên, một cơn giận dữ vì bị đùa cợt trào dâng trong lòng anh.

Điện thoại lại reo lên.

Nhìn thấy xe cảnh sát chưa? Cảnh sát đang ở trường đấy, tôi chỉ cần đi vài bước là có thể báo cảnh sát ngay, anh hợp tác chứ?

Chu Vũ Lâu nhìn ra xung quanh, sau đó nhanh chóng đi sang khu Nghệ Viên gần đó. Đó là một khu đất trồng nhiều cây xanh, xung quanh có hàng rào cây, lối ra vào là cổng nguyệt môn, chính giữa bên trong có một chiếc đình hóng mát. Anh ngồi xuống ghế đá trong đình. Thời tiết đã không còn ấm áp, ghế đá không bao giờ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên càng trở nên lạnh giá hơn, nhưng anh không hề cảm nhận thấy cái lạnh. Anh định thần, vừa định lấy điện thoại viết gì đó thì lại nhận được một tin nhắn.

Sự khoan dung của tôi đã tới giới hạn. Tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh có hợp tác không? Cơ hội cuối cùng.

Những ngón tay Chu Vũ Lâu run rẩy, viết dòng chữ:

Hợp tác như thế nào?

Rất nhanh:

Ba mươi vạn.

Đầu óc anh như nổ tung!

Nói thật lòng, sau khi biết đối phương đơn thuần chỉ là kẻ tống tiền chứ không phải cảnh sát, Chu Vũ Lâu cảm thấy điềm tĩnh hơn rất nhiều. Hiển nhiên là bản thân anh đã phạm một sai lầm lớn khi rời khỏi nhà Bạch Tiểu Khê, sau đó lại bị một kẻ khốn nạn nào đó nắm được thóp. Cũng may hắn không phải cảnh sát, không muốn dồn mình vào chỗ chết. Chỉ đơn giản là muốn tống tiền anh kiếm chút đỉnh, nên nói đây là một thảm họa chi bằng nói đó là một vận may. Nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì chuyện dễ dàng hơn rồi, nhưng anh cũng không hề nghĩ hắn lại đòi nhiều tiền như vậy. Anh nghĩ rằng mười vạn là đã tới giới hạn, nếu đối phương vẫn tham tiền như vậy, thì chắc vẫn còn cơ hội để mặc cả. Nhưng với tình hình hiện tại, xem ra anh đã đánh giá thấp lòng tham của đối phương.

Chu Vũ Lâu trả lời:

Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy.

Đối phương:

Tôi cho anh ba ngày để chuẩn bị.

Chu Vũ Lâu há hốc mồm, hai mắt mở to, đến lỗ chân lông cũng như nở ra... Ba ngày? Ba mươi vạn? Tin nhắn trả lời của anh như nói trong nước mắt:

Đùa nhau đấy à? Tôi không chuẩn bị được nhiều như vậy!

Đối phương:

Vậy thì chuẩn bị chết đi.

Chu Vũ Lâu:

Rốt cuộc anh là ai? Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?

Đối phương:

Anh chỉ có ba ngày, ba mươi vạn, đừng có mạo hiểm.

...

Chu Vũ Lâu:

Tôi thực sự không có nhiều như vậy!

Đã mấy phút trôi qua nhưng điện thoại không hề có động tỉnh gì.

Chu Vũ Lâu vẫn ngồi im trên chiếc ghế đá, toàn thân lạnh như băng. Anh lại gọi điện vào số kia, đương nhiên vẫn là tắt máy. Quyền chủ động liên lạc là ở đối phương, dù sao anh ta cũng đã nói hết điều cần nói! Không còn gì để thương lượng nữa. Ba mươi vạn, ba ngày để chuẩn bị. Chẳng phải hắn đã nói rồi sao, nếu không chuẩn bị đủ tiền thì chuẩn bị mà chết. Mẹ kiếp, thật là tuyệt tình!

“Khốn nạn!” Chu Vũ Lâu phẫn nộ hét lên một tiếng, sau đó, anh nghe thấy tiếng gọi vọng lại từ xa.

“Tiết Qua, làm gì vậy?”

Chu Vũ Lâu nhìn sang phía đó, một bóng người chạy từ trong bụi cây của Nghệ Viên ra. Anh nhận ra bóng dáng đó, chính là Tiết Qua.

Chu Vũ Lâu đã đi theo người trước mặt đó được mười phút.

Tiết Qua.

Chu Vũ Lâu không biết vì sao cậu học trò cưng của anh lại xuất hiện ở đây giờ này. Nhưng trong khoảnh khắc bóng cậu học trò vụt ra từ trong bụi cây, anh bỗng nhớ ngay tới câu nói mà cậu ta đã hỏi mình: “Thầy Chu hôm nay sao trông thẫn thờ thế kia? Hay tại vì thiếu hoa khôi khoa Biểu diễn nên thầy mất hết hào hứng?” Hôm đó là ở trong phòng đàn, vào buổi sáng sau hôm Bạch Tiểu Khê chết. Lúc đó, Chu Vũ Lâu chỉ nghĩ đơn giản đó là một câu nói đùa liên quan tới vở kịch Nhà thờ Đức Bà Paris nhưng giờ đây, anh cũng không rõ sau câu nói đó còn có hàm ý gì nữa không.

Tiết Qua ra khỏi cổng trường liền gọi điện thoại, sau đó đi dọc xuống con đường trước cổng nhạc viện. Chu Vũ Lâu kéo giãn khoảng cách, đi theo phía sau không nhanh không chậm, cho tới lúc đến một quán rượu nhỏ. Quán rượu đó một thời là nơi mà Chu Vũ Lâu và các học trò của mình hay gặp gỡ nhau. Tuy quán không to nhưng rất sạch sẽ, bình thường nếu có ai sinh nhật hoặc ăn mừng chuyện gì đó thì cả lũ đều kéo anh tới đây bắt anh phải khao.

Chu Vũ Lâu đứng bên ngoài quán rượu, châm một điếu thuốc, hút được một nửa, anh dập thuốc rồi mới bước vào trong.

Tiết Qua ngồi trên một chiếc bàn sát tường. Khi Chu Vũ Lâu bước vào thì cậu ta đang uống bia, thấy thầy đột ngột xuất hiện cậu hơi bất ngờ nên bị sặc vừa ho vừa đứng dậy. Người ngồi bên cạnh cậu là một thanh niên tầm bằng tuổi, đầu to để tóc ba phân, mắt ti hí, dáng to tợn, trông có vẻ rất thô lỗ.

“Thầy Chu, sao thầy lại đến đây?” Tiết Qua lấy lại được giọng, lên tiếng chào Chu Vũ Lâu.

Chu Vũ Lâu ngồi xuống ở bàn bên cạnh.

“Cũng không có gì, đến ngồi chơi chút thôi.”

“Đây là... người anh em của em, tên là Đào Tử. Đào Tử, đây là thầy Chu Vũ Lâu.”

Đào Tử đứng dậy chào, Chu Vũ Lâu gật gật đầu, mỉm cười hỏi Tiết Qua: “Tiết Qua này, dạo này không có lớp chuyên ngành, em vẫn tự luyện giọng đều đấy chứ?”

“Vâng, em vẫn luyện tập đều. Thầy Chu, chuyến công tác Thượng Hải của thầy thuận lợi chứ ạ?”

“Cũng được.”

“Thầy ăn cơm chưa? Em rót cho thầy cốc bia nhé.” Tiết Qua gọi nhân viên mang thêm cốc, cậu nhấc chai bia lên. Bên ngoài chai bia đọng đầy những giọt nước, cậu trượt tay làm rơi chai bia xuống bàn, bọt trắng tràn ra lênh láng. Mặt Tiết Qua đột nhiên đỏ bừng.

“Em sao thế?” Chu Vũ Lâu hỏi, “Sao mà luống ca luống cuống vậy?”

“Không sao ạ!” Tiết Qua trả lời, nhưng biểu cảm khuôn mặt đã phủ nhận câu trả lời.

Chu Vũ Lâu đứng dậy: “Thầy đi đây, thầy còn ở đây các em lại không được tự nhiên.”

“Thầy Chu, thầy không ở lại thêm chút nữa ạ?”

Chu Vũ Lâu không ngoái đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay. Đi đến gần cửa anh chợt quay đầu lại, hỏi: “Tiết Qua này, gần đây em không làm chuyện gì sai trái đấy chứ?”

“Dạ? À... không ạ.” Tiết Qua mặt đỏ ửng, cậu cố nặn một nụ cười.

Chu Vũ Lâu cũng cười rồi bước ra khỏi quán rượu. Anh tin vào mắt mình, cậu học trò của anh rất bất thường.

Trên bàn có hai chai bia đã uống hết.

Tiết Qua và Đào Tử không ai nói với ai lời nào, chỉ cúi đầu uống bia, cứ như hai người xa lạ. Một lúc lâu sau, Tiết Qua mới hỏi nhỏ: “Không phải thầy ấy đã biết chuyện rồi chứ?”

“Không thể nào.” Đào Tử nói vẻ rất tự tin, “Thầy ấy đi Thượng Hải công tác cơ mà có ở Tân Giang đâu, làm sao mà biết chuyện được?”

“Vậy sao thầy ấy lại hỏi tôi câu đó? Dạo này em không làm việc gì sai trái đấy chứ. Ám thị quá rõ ràng, thế là ý gì?”

“Ông mà cứ nghĩ theo chiều hướng đó thì kiểu gì cũng nghĩ sao ra vậy. Lạc quan chút đi, chắc thầy ấy thấy ông nghỉ học chả làm gì, lại đi uống rượu với mấy đứa bạn chả ra sao nên hỏi vậy thôi.”

Tiết Qua mặt đầy buồn bã, nói: “Nếu thầy ấy biết thật thì phải làm sao?”

“Thì chịu, dù sao chuyện cũng đến nước này, cầu xin khóc lóc, quỳ xuống cũng được, tôi không tin là thầy ấy sẽ giết ông đâu.”

“Nhưng tôi làm vậy thật là có lỗi với thầy ấy, lúc nào thầy ấy cũng coi tôi như em trai, tận tình dạy dỗ...”

“Thôi, đủ rồi đấy!” Đào Tử uống cạn cốc bia, khảng khái nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đừng cứ lo trước lo sau như vậy, cứ như đàn bà.”

Tiết Qua còn định nói gì đó nữa nhưng Đào Tử giơ tay kiên quyết chặn lời cậu, ghé sát đầu vào hỏi Tiết Qua một cách thần bí: “Ông thử nghĩ hộ tôi xem, trước đây tôi với ông thầy kia của ông đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”

“Sao thế? Thấy quen à?”

“Ừ, từ khi ông thầy ông bước vào tôi đã thấy như là gặp ở đâu rồi.”

“Chuyện bình thường, đi trên đường vẫn có đầy người mới gặp một lần đã nhớ mặt đấy thôi, hơn nữa thầy tôi còn đẹp trai thế kia.”

“Hay thầy ông từng đến chỗ tôi sửa xe?” Đào Tử lẩm bẩm nhớ lại. Bố mẹ Đào Tử có một xưởng sửa xe ô tô, cậu ta cũng làm việc ở đó cho nên mới đoán như vậy, nhưng Tiết Qua nhanh chóng trả lời: “Thầy ấy có đi xe đâu. Hồi thầy ấy du học ở nước ngoài, hai người bạn thân của thầy ấy đều chết do tai nạn xe hơi, từ đó trở đi cứ ngồi trước vô lăng là thầy ấy lại chóng mặt.”

“Không đúng, không đúng, không đúng...” Đào Tử cũng phủ nhận lời nói của mình, hai con mắt vốn đã tin hin nheo lại, từ từ nói: “Tôi vẫn thấy là tôi đã gặp thầy ông ở một nơi rất không bình thường.”

“Không bình thường? Ở đâu? Nhà hỏa thiêu à?”

Đào Tử lườm Tiết Qua một cái, Tiết Qua vẫn tiếp tục trêu bạn: “Thế ở... Phi thuyền? Sao hỏa? Tam giác quỷ Bermuda? Iraq? Pháp trường? Nhà tù? Sa mạc Sahara...”

“Từ từ, ông vừa nói gì nhỉ?”

“Cái gì?”

“Nhà tù.” Đào Tử nói rất nghiêm túc.

“Nhà tù? Ông nói gặp thầy tôi ở nhà tù?”

“Không, là ở Sở cảnh sát.” Mắt Đào Tử sáng lên, “Nói đúng hơn thì là đồn cảnh sát. Tôi nhớ ra rồi!”

“Đồn cảnh sát á? Ông vào đó làm gì?”

Mặt Đào Tử lộ vẻ ngượng ngùng, lẩm bẩm: “Là chuyện bán dâm.”

“Bán dâm? Ông á?” Tiết Qua cười ha hả, “Đàn ông trên trái đất này có chết hết thì ông cũng chả bán được cho ai.”

“Nói gì vậy? Không phải tôi bán, tôi là... khách làng chơi.”

“Khách làng chơi? Ông cũng làm cả chuyện này nữa hả?”

“Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, chính là thầy ông đưa đi!” Đào Tử nói chắc như đinh đóng cột.

“Đưa ai đi?”

“Là đứa con gái bán dâm đấy. Đêm đó hai đứa tôi bị bắt về đồn cảnh sát, sau đó tôi thấy thầy ông đến đưa cô ta đi. Không sai, đúng là ông ta, chả trách tôi cứ thấy quen quen...”

“Phương Lê Lê!” Tiết Qua đứng bật dậy hét lên.

“Ông bị sao thế?” Đào Tử giật thót người.

“Đứa con gái ông chơi hôm đó là sinh viên khoa tôi, học dưới tôi một khóa, ông biết không? Sau đó cô ấy vì chuyện này mà tự sát rồi!”

“Tự... tự sát rồi?” Đào Tử há hốc mồm, “Cô ấy là sinh viên trường ông? Cô ấy... chết rồi?”

“Chứ sao! Treo cổ tự tử.”

“Chờ chút, tôi với ông có đang nói cùng một người không? Không trùng hợp thế chứ? Sao ông biết là cô ấy?”

“Sao mà không biết? Từ ngày tôi vào trường tới giờ chỉ có duy nhất vụ bán dâm đó, hơn nữa ông bảo là thầy Chu đưa cô ấy về thì chắc chắn chỉ có Phương Lê Lê thôi.”

“Cô gái đấy tên là Phương Lê Lê à?”

“Ông gặp cô ấy lúc nào?” Tiết Qua hỏi.

“Khoảng hơn một tháng trước...”

“Chắc chắn là cô ấy rồi!”

“Là một cô gái cao ráo, tóc dài...”

“Đúng!”

“Cô ấy... chết thật rồi hả?”

“Chứ sao, nhà trường đưa ra quyết định kỉ luật, còn công bố toàn trường, cô ấy nghĩ quẩn nên đã treo cổ tự tử trong kí túc xá rồi.”

“Nhưng mà, cũng không thể trách tôi được, có phải tôi bắt cô ấy phải tự tử đâu.”

“Nhưng chung quy cũng là do ông tìm cô ấy nên cô ấy mới chết đúng không? Đứng từ góc độ này mà nói ông cũng có trách nhiệm về cái chết của cô ấy!” Tiết Qua ngửa cổ uống hết cốc bia rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn kêu cái “cộp” đứng dậy định bỏ đi. Đào Tử vội kéo lại: “Này, đợi chút...”

“Gì?”

“Thật ra...” Đào Tử cố hết sức ấn Tiết Qua ngồi xuống ghế, mắt la mày lém nhìn xung quanh ghé đầu sát vào tai Tiết Qua nói nhỏ: “Ông nghe tôi nói đây, chuyện này thật sự là không liên quan gì đến tôi. Cô gái đó bán dâm thực ra chỉ là giả, tôi mua dâm cũng là giả nốt, đều là đóng giả cả, có người thuê bọn tôi làm chuyện này, nếu muốn trách thì phải trách cái người kia. Tôi nhận của người đó hai nghìn tệ, còn cô gái kia nhận bao nhiêu tiền thì tôi không rõ.” Nói xong, Đào Tử uống liền mấy ngụm bia để tự trấn an.

Tiết Qua sững người.