Chương 9 ⚝ 1 ⚝
Dạo này thời gian ban ngày đã ngắn hơn.
Khi Đào Tử tới cổng nhạc viện thì trời đã nhá nhem tối. Thợ trùng tu cổng chính vẫn chưa nghỉ, trước cổng lắp mấy ngọn đèn sáng choang. Mặc dù vậy, Đào Tử vẫn suýt ngã vì vấp phải một bao xi măng. Cậu ta chửi thầm bao xi măng trong bụng đồng thời cầu mong cho lần ra tay này không bị vấp ngã nữa.
Đây là lần đầu tiên Đào Tử đến nhạc viện.
Có rất nhiều nơi trong thành phố, hàng ngày đi qua trước mặt mà cả đời không có cơ hội để vào bên trong. Đối với Đào Tử mà nói, nhạc viện Tân Giang từng là nơi như vậy. Nếu không có cơ duyên này thì cậu ta thực tình không nghĩ ra lí do gì để bước chân vào cái khuôn viên hình thù kỳ quái này.
Tính ra thì Đào Tử và Tiết Qua gặp mặt nhau chưa tới một tuần, nhưng họ đã quen biết nhau từ lâu. Ban đầu, điều thu hút Tiết Qua nói chuyện với Đào Tử chỉ là nickname trên mạng của cậu ta – Xa Tôn. Tiết Qua vốn rất có hứng thú với xe cộ vì vậy cậu đã kết bạn với “Xa Tôn” để tìm hiểu thêm về xe ô tô. Đào Tử đã không làm Tiết Qua thất vọng. Vì gia đình đã mở xưởng sửa chữa ô tô từ lâu nên sau khi bỏ học, Đào Tử ở nhà làm việc cùng bố mẹ. Kiến thức về ô tô của cậu hơn hẳn những đứa bạn cùng trang lứa, trong lúc nói chuyện cậu thường đưa ra nhiều điều khiến Tiết Qua phải há hốc mồm kinh ngạc. Dần dần, Tiết Qua phát hiện ra, cái cậu “Xa Tôn” này không chỉ tinh thông về ô tô mà về mọi phương diện, từ chuyện trên trời dưới đất, tới các kĩ năng và công nghệ mới lạ, chỉ cần khơi mào chuyện gì đó ra là cậu ta có thể thao thao bất tuyệt. Vì vậy mà Tiết Qua ngày càng ngưỡng mộ cậu bạn “Xa Tôn” này hơn. Cuối cùng, khi nhà trường bắt đầu triển khai học chuyên đề đến ngày thứ hai, trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì, Tiết Qua và Đào Tử đã gặp nhau.
Sau đó, họ có chung một bí mật.
Bên trong nhạc viện người rất thưa thớt. Đây có phải trường đại học không vậy? Đào Tử nghĩ, sao mà vắng như nghĩa địa thế này. Đào Tử tìm đường tới khu giảng đường theo những gì Tiết Qua dặn, cậu đi lên cầu thang thẳng tới văn phòng trưởng khoa. Cậu biết rõ, căn phòng đó nằm cuối dãy hành lang, mới liếc mắt là cậu đã thấy ánh đèn hắt từ trong phòng ra.
Phùng Thái không hề biết hôm nay mình có khách tới thăm. Điều tệ hơn, là có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ tới anh và cái tên đầu to mắt híp kia còn có cơ hội bắt tay nhau lần thứ hai. Lúc này anh đang tập trung hết tinh thần ngồi làm việc trong văn phòng. Các giáo viên khác đều đã về hết, học sinh cũng về hết rồi. Nhưng anh chưa thể về, anh phải bỏ nhiều công sức hơn người khác, đó là niềm tin bất diệt và cũng chính là thói quen của anh.
Hôm nay là ngày cuối cùng nhà trường triển khai học chuyên đề, vừa rồi Phùng Thái ngồi liền hơn hai giờ đồng hồ để làm một bản tài liệu mấy nghìn chữ. Đây là yêu cầu của Tạ Lam, lãnh đạo các khoa đều phải viết một bài tổng kết sau đợt học chuyên đề vừa rồi, yêu cầu phải thể hiện được nhận thức sâu sắc và quyết tâm như đang chống lại tham nhũng của toàn thể thầy trò. Phùng Thái biết rõ lãnh đạo của nhiều khoa chỉ làm với tính chất đối phó, nhưng anh thì không, ngược lại, đây chính là cơ hội để anh thể hiện. Phùng Thái đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Phùng Thái không bao giờ bỏ qua cái gì. Hơn nữa, khi ở vào tình thế cần thiết, anh sẽ tự tạo ra cơ hội. Vụ Phương Lê Lê chính là một ví dụ.
Chập choạng tối hôm đó, khi Phùng Thái đề xuất kế hoạch này, Phương Lê Lê kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả đũa xuống đất. Hôm đó họ ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng. Đúng như dự đoán của Phùng Thái, Phương Lê Lê lập tức từ chối. Lúc đó, mặt Phương Lê Lê lạnh như băng, quay người định bỏ đi ngay. Nhưng điều đó sao có thể làm khó Phùng Thái được, anh hoàn toàn tự tin có thể biến lời từ chối thành lời hứa. Nếu không có mười phần tự tin thì anh đã không tới đây. Nói một cách khác, một khi đã đến thì sẽ khiến cô gái đó nghe lời. Thế nên, Phùng Thái đề nghị cô gái khoan hãy đi cứ ngồi xuống đã rồi từ từ nói chuyện, mọi thứ đều dễ thương lượng. Sau đó, anh nói một hồi lâu tới mức miệng khô cổ rát. Anh tưởng tượng rằng, sau mỗi câu mỗi từ anh nói ra thì từng bức tường thành trong tim cô gái cũng dần sụp đổ.
Phùng Thái nói: “Lê Lê, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, tôi đã tới đây nhờ em làm việc này thì tôi không coi em là một cô sinh viên nữa, nên bây giờ em cũng không cần phải coi tôi là thầy giáo. Chúng ta chỉ là đối tác cùng nhau làm một vụ nếu thấy hợp thì nhận, không hợp thì thôi coi như tôi chưa từng nói tới chuyện này. Tôi biết giờ em đang khó khăn, bố em vừa gặp tai nạn, chỉ có thể nằm trên giường không làm được gì cả chứ đừng nói là đi làm, riêng tiền mua thuốc thôi cũng đã tốn rất nhiều. Tuần trước, hình như em vừa vay bạn Lưu Bội cùng lớp một nghìn tệ phải không?”
Phương Lê Lê nhìn Phùng Thái đầy vẻ kinh ngạc.
Phùng Thái rút trong túi ra một nghìn tệ đặt trước mặt Phương Lê Lê. Phương Lê Lê vội vàng đẩy trả lại, Phùng Thái lại từ từ đẩy về phía cô rồi để yên tay ở đó.
“Em không cần phải khách sáo, kể cả không có việc này, số tiền này em cứ cầm lấy, mượn của thầy vẫn tốt hơn là mượn của bạn bè.” Tiếp đến, anh cho tay vào một chiếc túi khác. Số tiền lần này lôi ra không phải một nghìn nữa, nhìn độ dày chí ít cũng phải năm nghìn. Khi Phùng Thái đặt cọc tiền trước mặt cô gái, anh cảm nhận rõ mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch.
“Em đừng hiểu lầm, đây không phải là quân cờ tôi dùng để bắt ép em giúp mình. Tôi cũng từng trải qua độ tuổi như em, tôi hiểu trong lòng em đang nghĩ gì. Mình cũng đã lớn rồi, trong nhà gặp khó khăn, mình muốn giúp bố mẹ mà không làm được gì, cảm giác đó thật không dễ chịu. Nên số tiền này em cứ cầm đi, sau này em làm ra tiền rồi thì trả tôi sau cũng được.”
Nhân lúc cô gái vẫn đang quay cuồng vì nhìn thấy cọc tiền, Phùng Thái đẩy cốc nước đến trước mặt cô.
“Còn việc tôi nói đến, em không cần phải quan trọng hóa quá. Tôi biết, thầy Chu chiếm vị trí quan trọng trong lòng em, nhưng thật tình mà nói chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều, nó chỉ khiến thầy ấy sẽ không được chọn làm trưởng khoa thôi. Nhưng em thử nghĩ xem, đối với thầy Chu mà nói, chuyện làm trưởng khoa có quan trọng không? Thầy ấy vừa có danh vọng vừa nhiều thành tựu lại là con rể viện trưởng, chuyện thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng tôi thì lại khác. Bao năm qua tôi đã rất khó khăn vất vả mới được như ngày hôm nay, lần này có được thăng chức hay không liên quan tới vận mệnh cả đời tôi.”
Phương Lê Lê không có ý định bỏ đi nữa, chỉ lặng thinh ngồi trên ghế nghe Phùng Thái nói. Phùng Thái cảm nhận được thái độ của cô gái không còn lạnh lùng như trước nữa, nên bắt đầu giải quyết vấn đề khó khăn nhất.
“Còn chuyện ảnh hưởng tới em thì em hoàn toàn có thể yên tâm. Mấy chuyện này cảnh sát họ không giữ người đâu, chỉ cần nộp tiền phạt là có thể về luôn, không hề bị giam giữ. Phía bên nhà trường, em lại càng có thể yên tâm trường sẽ không bao giờ làm to chuyện, nhà trường cũng sợ sẽ ảnh hưởng danh tiếng chứ. Những chuyện như thế này thông thường sẽ chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ như không có. Hơn nữa, chuyện ra quyết định kỉ luật em thì dù sao tôi cũng là trợ lý trưởng khoa ít nhiều tôi cũng có quyền phát biểu, nhất định tôi sẽ giúp em để em chỉ nhận hình phạt nhẹ nhất thôi.” Phùng Thái thấy Phương Lê Lê bắt đầu có vẻ căng thẳng, anh vội nói thoải mái hơn: “Em không cần phải lo lắng, cùng lắm là cảnh cáo ghi vào học bạ, không ảnh hưởng gì. Đợi tới khi em chuẩn bị tốt nghiệp, tôi sẽ tìm người bỏ phần ghi trong học bạ, là giống như chuyện này chưa hề xảy ra.”
Phùng Thái đứng dậy, bỏ hai cọc tiền vào túi Phương Lê Lê, lại rót cho cô cốc nước rồi nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào? Có hợp tác được không?”
Phương Lê Lê chỉ cúi đầu mà không nói gì. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi thầy Phùng, thầy tìm người khác đi.” Nói xong cô lấy tiền ra đặt trên bàn, “Lòng tốt của thầy em xin nhận, nhưng tiền này em không thể lấy được. Thầy cũng không cần phải lo, em sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.” Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đợi một chút.”
Phùng Thái cũng đứng dậy, quay trở về chỗ ngồi của mình, thò tay vào chiếc cặp da.
“Tiền em cứ cầm về, cầm luôn cả... mấy cái này nữa.” Anh lấy vật gì đó trong túi da ra, đưa ra trước mặt Phương Lê Lê. Phương Lê Lê vừa mới nhìn thấy lập tức đã tái mặt.
“Cái, cái này...” Cô ngước khuôn mặt đỏ ửng lên nhìn Phùng Thái, nhưng ngay lập tức né tránh ánh mắt của anh.
“Tôi vô tình chụp được thôi, vẫn chưa kịp nộp lại cho nhà trường.” Phùng Thái ghé vào bên tai, nói với Phương Lê Lê.
Phương Lê Lê sau khi nhìn thấy số ảnh đó đã đồng ý yêu cầu của Phùng Thái.
Đó là ảnh chụp khi cô làm vũ nữ thoát y tại vũ trường Thiên Lang Tinh cách khá xa nhạc viện. Cô tới đó tất cả ba lần, lần nào cũng là nhắm mắt làm liều, đã mấy tháng liền ở nhà không thể gửi tiền lên cho cô. Cô nào biết ông chủ của vũ trường đó là bạn của Phùng Thái. Với bản tính lo trước tính sau, thầy Phùng đã âm thầm tới đó và chụp lại những bức hình kia.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cũng là lúc Phùng Thái gõ dấu chấm cuối cùng, anh vươn vai thật thoải mái, cất giọng sang sảng “Mời vào!”
Cửa mở ra.
Trước cửa là một chàng thanh niên người tầm thước, tóc ba phân, đầu to mắt híp, dáng vẻ to tợn, trông có phần thô lỗ.
Mấy giây liền, Phùng Thái giữ nguyên tư thế vươn tay giơ cao, sững sờ nhìn người đang đứng ngoài cửa. Sau đó anh đứng bật dậy, mặt đầy kinh ngạc lắp bắp nói: “Cậu, cậu? Sao cậu lại... đến đây?”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Đào Tử bước vào trong, trên mặt không có biểu cảm gì.
Phùng Thái vội vàng đi ra cửa, nhìn trước nhìn sau, sau đó đóng sầm cửa lại, khóa trái bên trong, anh bước tới trước mặt Đào Tử.
“Sao cậu lại đến được đây? Sao cậu biết tôi ở đây? Ai đã nói với cậu?”
“Việc này anh không cần biết.”
“Được rồi! Cậu muốn nói chuyện gì? Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.” Phùng Thái mặc áo khoác vào.
“Tôi chả đi đâu cả, nói ở đây luôn đi.”
“Hay là cứ đổi...”
“Nói luôn ở đây.”
Ngữ khí của Đào Tử khiến Phùng Thái mất luôn hi vọng. Anh dựa tấm thân nặng nề lên tường. Anh rất muốn biết vị khách không mời mà đến này sao lại “giá lâm” ở đây, nhưng đầu óc anh giờ hỗn loạn không thể đưa ra đáp án. Một lúc sau, anh hỏi: “Được rồi, bất luận là chuyện gì, đầu tiên cậu hãy cho tôi biết, sao cậu lại biết tôi ở đây?”
“Chắc là do hai chúng ta có duyên.” Đào Tử không nhìn Phùng Thái, chậm rãi quan sát căn phòng làm việc khá sang trọng này.
“Duyên nợ của chúng ta chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Cậu còn tới đây tìm tôi làm gì?”
“Kết thúc rồi sao?” Đào Tử cười nhạt.
“Chứ sao! Tôi đã trả đủ tiền cho cậu, cậu cũng nói là chúng ta sau này không còn bất kì quan hệ nào.”
“Nhưng tôi nghe nói cô gái đó đã chết.” Đào Tử chậm rãi nói, ghé cái đầu to sát vào mặt Phùng Thái, giương đôi mắt híp bé tí của cậu ta chớp chớp nhìn anh.
Phùng Thái sững người một lúc, sau đó cười vô cảm: “Hả? Chết rồi? Cậu nghe ai nói vậy? Ai bảo với cậu cô ấy chết rồi? Ngày nào cô ấy cũng lên lớp đều đặn, làm sao mà chết...”
“Trưởng khoa Phùng này, tôi không phải con nít lên ba, nếu thông tin không chính xác thì tôi tới đây làm gì?”
Phùng Thái không nói gì nữa.
Giọng Đào Tử trở nên đau thương: “Trưởng khoa Phùng, tôi thật buồn quá, lúc đó tôi chỉ muốn dối lòng kiếm chút tiền tuyệt nhiên không muốn giết người, chính anh... đã khiến tôi thành tội phạm giết người.” Đào Tử đặt tay lên vai Phùng Thái. Phùng Thái xoay người hất tay Đào Tử ra, hỏi lại: “Ai khiến cậu thành tội phạm giết người chứ?”
“Là anh đấy.”
“Được rồi...” Phùng Thái thử nói lí với cậu ta, mặc dù anh biết giảng đạo lí chẳng ích gì. “Đúng, cô ấy chết rồi, nhưng vậy thì sao? Có phải tôi bắt cô ấy chết đâu, càng không phải cậu, là do cô ấy nghĩ quẩn nên tự tử chuyện này thì liên quan gì tới cậu?”
“Không liên quan?” Đào Tử phủi bụi trên người Phùng Thái, “Nếu anh không bắt cô ấy lên mạng bán dâm, nếu không phải anh kêu tôi giả làm khách làng chơi, nếu anh không báo cảnh sát tới bắt mại dâm thì cô ấy có chết không?”
“Đúng, đúng, đúng! Đều là kế hoạch của tôi, tôi bắt cô ấy bán, tôi bắt cậu mua, nhưng tôi đã trả tiền! Tất cả đều đã kết thúc, tôi chỉ thực hiện nội dung đã thỏa thuận ngoài ra tất cả đều không liên quan đến tôi, càng không can hệ gì đến cậu! Sao cậu còn tìm tới đây làm gì?”
“Ha ha! Anh còn là một giáo viên cơ đấy. Một mạng người đã ra đi dưới tay anh, vậy mà anh nói không liên quan gì tới mình?”
“Cậu cũng có lương tâm ghê! Vậy ban đầu lúc cầm tiền cậu nghĩ gì? Sao bây giờ tự nhiên lại động lòng trắc ẩn?”
“Nhảm nhí! Số tiền hai nghìn đó chỉ là tôi giúp anh nói dối chứ không phải tiền giết người.”
“Tôi nói lại lần nữa cậu không giết người, không ai giết người cả, cô gái đó đã tự sát.”
“Nhưng nếu không phải vì anh thì cô ấy đã không tự tử! Anh đừng nghĩ tôi không biết vì sao anh làm vậy. Anh làm vậy chẳng qua là muốn hại một thầy giáo tên Chu Vũ Lâu ở đây, có đúng không?”
Một lúc lâu sau, mắt Phùng Thái vẫn mở to nhìn Đào Tử: “Sao cậu biết Chu Vũ Lâu? Ai nói với cậu?”
“Trưởng khoa Phùng này, nói thật với anh tôi biết hết cả. Tôi còn biết anh vì muốn leo lên cái ghế trưởng khoa giẻ rách gì đó nên mới bày trò để hại đối thủ, cuối cùng hại thêm một mạng người như vậy sẽ khép vào tội gì nhỉ?”
Im lặng.
Im lặng.
Phùng Thái: “Còn ai biết chuyện này?”
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta biết thôi.”
“Cậu muốn gì?”
“Một vạn.”
“Thế này là tống tiền rồi còn gì!” Phùng Thái gằn lên trong cổ họng.
“Tống tiền? Hừ, loại người tồi tệ như anh cũng đáng để tôi tống tiền? Tôi chỉ muốn anh hiểu giá trị của một mạng người. Hơn nữa, tôi cũng chỉ nghe nói cô gái đó tự tử, nhưng thực tế có phải vậy không còn chưa biết. Ai mà biết được có phải người nào đó làm việc khuất tất, cảm thấy không an tâm nên mới giết người diệt khẩu?”
“Cậu...”
“Anh đừng ép tôi phải đến đồn cảnh sát, để họ đến tính sổ với anh.”
“Được, được, được...” Phùng Thái hoàn toàn khuất phục, “Cậu có lòng chính nghĩa, cậu là người có lương tâm, nhưng tôi làm sao mà biết được sau khi cầm một vạn, lương tâm của cậu có thỉnh thoảng lại ‘quặn thắt’ nữa hay không?”
“Tôi cũng chưa biết, cái đó còn phải xem vận may của anh nữa.”
“Một vạn chứ gì? Được! Tôi có thể đưa cho cậu, nhưng cậu phải nói với tôi, tất cả những chuyện này cậu nghe được ở đâu?”
“Nghe được ở đâu không quan trọng, điều quan trọng là những chuyện đó đều là sự thật.”
Phùng Thái cảm thấy khó moi được điều gì có lợi từ tên đầu to này. Anh nghiến răng nói với Đào Tử: “Cậu nhớ đấy, tôi chỉ có một vạn, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng! Sự nhẫn nại của tôi không đủ cho đám ‘lương tâm’ của cậu đâu!”
Đào Tử rút trong túi quần ra tờ giấy đã viết trước nội dung rồi đưa cho Phùng Thái, nói với anh trước 12 giờ trưa mai phải chuyển tiền, sau đó rời khỏi văn phòng trưởng khoa.
“Đừng giở trò gì đấy thầy Phùng ạ.” Cậu ta nói thêm một câu trước khi đóng cửa phòng.
Phùng Thái nhìn tờ giấy, trên đó viết thông tin tài khoản ngân hàng của cậu ta, dòng cuối cùng là họ tên – Thẩm Đào.
Đào Tử đi rồi, Phùng Thái một mình ngồi trong văn phòng thẫn thờ hồi lâu. Bà nội nó chứ, là thằng nào tiết lộ thông tin cho nó biết mới được? Ai kêu nó tới đây? Sao nó lại biết Chu Vũ Lâu?... Hàng loạt câu hỏi mắc kẹt trong đầu anh, nhưng căn bản không tìm ra chút manh mối nào. Đúng vậy, anh tuy rất cần mẫn, nhưng cũng không phải thần tiên, sao có thể đoán được một thanh niên anh chọn đại trên đường lại “không hẹn mà gặp” một cậu học trò nhỏ ngay dưới trướng của anh chứ?
Phùng Thái tìm Đào Tử để đóng giả khách làng chơi chỉ là ngẫu nhiên.
Hôm đó, sau khi đã thuyết phục xong Phương Lê Lê, đột nhiên Phùng Thái thấy mới chỉ có kĩ nữ thì chưa đủ, còn cần một khách làng chơi nữa. Cảnh sát cần có tang chứng, vật chứng đầy đủ, đã làm thì phải một phát ăn luôn. Lúc đó, vừa hay anh đi qua một quán net, bỗng gặp một cậu thanh niên đầu to mắt híp dáng vẻ như côn đồ từ trong quán đi ra. Phùng Thái nhanh trí nghĩ, có lẽ hai nghìn tệ là có thể mua chuộc được “vị khách làng chơi” có vẻ không lấy gì làm khá giả này. Sau đó, Đào Tử trở thành một phần trong kế hoạch của Phùng Thái.
Ý nghĩ lúc đó của Phùng Thái là những việc như thế này càng là người lạ càng tốt, mà tốt nhất là tiện tay tìm một ai đó trên đường cũng được, hai bên không hề quen biết nhau, xong việc mãi mãi vẫn là người xa lạ, tuyệt nhiên không còn qua lại. Anh hoàn toàn quên mất câu nói bao hàm hết mọi triết lý giáo huấn con người – sơn thủy hữu tương phùng [25] , đặc biệt là trong cái ngày cơ duyên có sự thay đổi đột biến như hôm nay.
Chuyện Phương Lê Lê tự sát là điều Phùng Thái hoàn toàn không hề nghĩ tới, nhưng điều đó thực sự đã khiến anh cảm thấy phấn khởi trong một thời gian. Anh mặc nhiên nghĩ rằng, mọi phiền phức cũng đã chết theo Phương Lê Lê ngay lúc cô đá đổ chiếc ghế. Hừ, giờ thì vui rồi, “kĩ nữ” thì chết rồi nhưng “khách làng chơi” lại mò tới.