← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Cả ngày hôm nay Chu Vũ Lâu không nhận được tin nhắn mới nào.

Đã tròn ba mươi giờ đồng hồ kể từ khi anh nhận được tin “ba mươi vạn, ba ngày”. Trong ba mươi giờ đó, Chu Vũ Lâu gọi vô số cuộc điện thoại cho số kia nhưng đều tắt máy. Cuối cùng, anh cũng đã hiểu tâm trạng của Hạ Sở Dung khi điên cuồng gọi điện cho anh là như thế nào.

Chu Vũ Lâu biết rằng, tên đó đang thể hiện rõ quan điểm của hắn: Không có cửa để thương lượng, không có đường lui!

Một tên khùng tham lam!

Đã hơn một lần anh tưởng tượng ra khuôn mặt của người đầu dây bên kia, đầy sự đắc ý, lộ rõ vẻ hèn hạ, đôi mắt ánh lên vẻ gian xảo, kinh tởm không khác gì mớ động vật thân mềm đã nảy đầy giòi bọ.

Trong lúc ăn tối, Tưởng Đan hỏi Chu Vũ Lâu bị sao vậy, từ lúc đi công tác Thượng Hải về trông anh rất mất tinh thần. Chu Vũ Lâu trả lời đối phó bằng lí do đi đường xa vất vả về thấy hơi mệt. Lúc này Tưởng Đan lại nói đùa một câu thật không đúng lúc.

“Chắc lại bị cô nữ sinh kia ‘hành’ chứ gì?”

Chu Vũ Lâu ngẩn người: “Cô nữ sinh nào?”

“Cái cô gặp chuyện đó chứ ai, tên là... Bạch Tiểu Khê đó, nghe nói cô ấy là cô gái xinh nhất trường anh, chẳng phải anh còn phụ đạo nhạc kịch thêm cho cô ấy sao? Không phải vì cô ấy nên anh mới thẫn thờ cả ngày như thế chứ?”

“Cô ấy thì liên quan gì đến anh!” Chu Vũ Lâu đột nhiên nổi giận.

Tưởng Đan cũng mất hứng: “Anh sao thế? Chỉ là câu nói đùa thôi mà, đùa cũng không được nữa à?”

“Có ai lại mang người chết ra nói đùa không?”

“Rồi, rồi, rồi... Anh thật là...” Tưởng Đan xị mặt không nói nữa.

Lại khoảng 11 giờ đêm, tin nhắn mới được gửi đến, Chu Vũ Lâu chạy vội đến bên điện thoại:

Ba mươi vạn, còn hai ngày nữa.

Chu Vũ Lâu nói với đối phương:

Nhiều quá! Tôi không có đủ!

Đối phương:

So với mạng sống của anh thì sao?

Chu Vũ Lâu:

Trong một thời gian ngắn như vậy tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế được?

Đối phương:

Đã đến lúc phải cố gắng hết mình rồi.

Chu Vũ Lâu:

Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?

Đối phương:

Được thôi.

Hả? Chu Vũ Lâu kinh ngạc. Đồng ý gặp mặt? Anh xúc động gõ:

Lúc nào...

Chưa đợi anh gõ xong thì đối phương đã gửi tin nhắn tiếp theo:

Nhưng nếu vậy phải là sáu mươi vạn.

Mẹ nó chứ! Chu Vũ Lâu nuốt cục tức xuống bụng, tiếp tục thương lượng:

Tôi nhất định sẽ đưa tiền cho anh, nhưng có thể bớt một chút được không?

Đối phương:

Ba mươi vạn, còn hai ngày nữa, tôi tắt máy đây.

“Đừng...” Chu Vũ Lâu cuống quýt gọi lên thành tiếng, rồi lập tức gọi điện sang.

Quả nhiên đã tắt máy.

Ngày hôm đó, sau khi lên giường, Chu Vũ Lâu vẫn không tài nào ngủ được, anh nhẩm đi nhẩm lại câu “Ba mươi vạn, còn hai ngày nữa.” Sau đó, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân, ngày mai nhất định phải làm gì đó hoặc là kiếm cho ra ba mươi vạn, hoặc là phải tìm cho ra tên đó. Vừa hay, ngày mai cũng là ngày nhà trường trở lại học tập như bình thường.