⚝ 3 ⚝
Trong phòng đàn tràn ngập không khí căng thẳng. Đây là tiết học thanh nhạc đầu tiên sau khi nhà trường kết thúc khóa học chuyên đề. Từ khi Tiết Qua đẩy cửa bước vào phòng, Chu Vũ Lâu đã phát hiện ra cậu học trò cưng của mình hôm nay rất không bình thường. Đầu tóc rối bù, mặt mày trắng bệch, mắt lấm la lấm lét nhìn thầy, trong cậu chẳng khác gì quả cà tím quắt queo vì phơi nắng.
Tiết Qua thực sự rất khó chịu, vì cậu không thể tha thứ cho mình. Mấy hôm trước cậu đã làm một chuyện có lỗi với Chu Vũ Lâu. Ngày hôm qua, cậu lại làm chuyện có lỗi thứ hai. Từ khi nghe Đào Tử nói rõ chân tướng về cái chết của Phương Lê Lê, cậu đã một mực định kể chuyện này cho Chu Vũ Lâu, thậm chí cuối cùng còn cãi nhau với Đào Tử, nhưng rốt cuộc không thắng nổi cậu bạn, để mặc cậu ấy kiếm một vạn từ chỗ Phùng Thái.
Sao mình có thể làm vậy với thầy Chu? Tiết Qua đã hỏi mình câu này cả đêm qua.
Giờ học mới diễn ra được một nửa, Chu Vũ lâu dừng lại, đóng nắp đàn, nhìn Tiết Qua.
“Đến đây thôi, trạng thái của em không được tốt, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ!” Tiết Qua lí nhí.
“Em nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chắc do tối qua em không ngủ được.”
Chu Vũ Lâu im lặng một lúc, anh hỏi: “Tiết Qua, em có chuyện gì giấu thầy phải không?”
“Không ạ! Không có thật ạ.” Cậu cúi đầu uể oải nói.
“Tiết Qua, mọi người đều biết, trong bao nhiêu học sinh thầy coi trọng em nhất. Có người thậm chí còn mách lẻo với trưởng khoa cũ, nói thầy Chu cứ như thầy giáo riêng của mình Tiết Qua vậy.”
“Em biết.”
“Vậy nên tôi nghĩ, cho dù có một vạn người làm chuyện có lỗi với Chu Vũ Lâu thì trong số đó cũng không nên có Tiết Qua.”
“Thầy Chu, em làm sao mà làm chuyện có lỗi với thầy được.” Chính cậu cũng khó mà tin là mình đã nói gì.
“Dạo này em có khó khăn về kinh tế à?”
“Dạ?” Tiết Qua kinh ngạc, “Thầy... Thầy nói gì ạ?”
“Thầy hỏi, dạo này có phải em gặp khó khăn về tiền bạc không?”
“Không có khó khăn gì, em... em thì có khó khăn gì chứ, thật đấy, mọi thứ vẫn tốt ạ.”
“Nếu cần đến tiền, em cứ nói với thầy, tuy thầy không có hai, ba mươi vạn nhưng mấy vạn thì không thành vấn đề.”
“Không cần đâu thầy Chu, thật sự là không cần.”
Chu Vũ Lâu đi đi lại lại trong phòng mấy bước, đột nhiên hỏi: “Em có thân với bạn Bạch Tiểu Khê bên khoa Biểu diễn không?”
“Không ạ, em chưa nói chuyện với bạn ấy lần nào.”
“Không thể nào, học cùng trường với nhau kiểu gì chả đụng mặt.”
“Thật đấy ạ, với các bạn cùng khoa em còn ít tiếp xúc nói gì đến khoa khác. Sao vậy thầy, sao thầy hỏi bạn ấy?”
“Thầy hỏi vậy thôi, em ấy cũng coi như là một nửa học sinh của thầy, ra đi như vậy thật là tội.”
“Thầy Chu, thầy có việc khác nữa không?”
“Số điện thoại của em là bao nhiêu nhỉ?”
Tiết Qua đọc số cho anh.
“Mỗi số này thôi à?”
“Vâng ạ.”
“Tối qua em làm gì?”
“Em không làm gì cả, chỉ ở nhà thôi.”
“Có gửi tin nhắn không?”
“Không ạ, sao vậy thầy?” Tiết Qua có vẻ khó hiểu, dường như không rõ đột nhiên thầy mình lại chuyển chủ đề sang tin nhắn làm gì.
“Không sao, em về đi!” Chu Vũ Lâu nói.
“Vậy, em chào thầy.” Tiết Qua đi ra ngoài với dáng vẻ bất an, đóng cửa lại.
Người đó không phải cậu ta. Chu Vũ Lâu nghĩ, cậu học trò của anh có thể đang phải trải qua chuyện gì đó không bình thường, nhưng không phải là chuyện của anh.
Chu Vũ Lâu vào văn phòng trưởng khoa đúng lúc Phùng Thái đang gọi điện thoại. Nhìn biểu cảm ngọt ngào của anh không ai biết được anh vừa tức điên người khi phải chuyển một vạn cho tên tống tiền kia từ Ngân hàng Công thương cạnh trường.
Nhìn thấy Chu Vũ Lâu đi vào, Phùng Thái nói qua điện thoại: “Anh em đến rồi, anh cúp máy nhé.” Anh cúp máy người yêu rồi quay sang Chu Vũ Lâu nói như hát: “Là Vũ Đình, bọn tôi đang bàn chuyện hôn lễ. Chúng tôi quyết định thứ Bảy này, sau khi đi đăng kí xong sẽ đặt mấy bàn ở bên nhà hàng Hâm Hào mời bạn bè hai bên và đồng nghiệp vào lúc 5 rưỡi chiều. Thầy Chu, cậu vừa là đại diện nhà trai lại vừa là đại diện nhà gái, nhất định phải cùng... chị dâu... đến... uống thật nhiều... nhé!” Ngữ điệu của Phùng Thái chậm lại, cuối cùng thấy tốt nhất nên ngậm miệng. Anh phát hiện ra sắc mặt Chu Vũ Lâu không được bình thường, thực ra từ khi bước vào phòng, mặt Chu Vũ Lâu đã rất u ám.
“Sao vậy thầy Chu, có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Là chuyện gì vậy?” Anh cẩn thận hỏi lại.
“Mấy ngày tôi đi công tác, có phải anh đã mở ngăn kéo bàn làm việc của tôi không?”
“Tôi mở ngăn kéo bàn cậu? Ai nói?”
“Anh không cần phải chối, có người nhìn thấy hôm đó anh ngồi ở chỗ làm việc của tôi.”
Phùng Thái có vẻ hoảng hốt. Đối diện với vô số lần lời nói dối bị phanh phui nhưng anh vẫn chưa rèn cho mình được công phu bất khả xâm phạm.
Chu Vũ Lâu nói: “Trưởng khoa Phùng, về công anh là lãnh đạo của tôi, về tư là họ hàng, bất kể việc gì đều có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau. Giờ ở đây chỉ có tôi và anh, tốt nhất là nên nói thẳng. Nếu thẳng thắn nói ra tất cả thì không có gì là không giải quyết được, nhưng nếu cứ như đang chơi trò đánh đố, vòng vo trước sau thì kết quả chỉ tay trắng, anh có thấy như thế không?”
“Thầy Chu, tôi không hiểu cậu đang nói gì, cái gì mà đánh đố, rồi vòng vo gì nữa?”
“Anh không hiểu thật hay giả vờ hồ đồ?”
“Tôi không hiểu gì thật.”
“Được rồi, vậy hôm đó anh mở ngăn kéo bàn tôi rồi bỏ gì vào đó?”
“Hôm đó... tôi không bỏ gì vào cả.”
Tim Chu Vũ Lâu đột nhiên đập mạnh! Như vậy là anh ta đã thừa nhận mở ngăn kéo bàn mình? Anh hỏi: “Vậy thì lạ thật, sao tôi lại thấy một thứ trong đó.”
“Thứ gì?” Phùng Thái lộ vẻ mặt khó hiểu.
“Anh cứ buộc tôi phải nói ra sao?”
“Cậu không nói... làm sao tôi biết được?”
“Phong bì.”
“Phong bì?”
“Là anh bỏ vào đúng không?”
“À!” Phùng Thái đột nhiên hiểu ra, “Có phải là một cái phong bì giấy xi măng không? Bên trên đề chữ ‘Người nhận: Chu Vũ Lâu’ phải không?”
“Đúng.”
“Tôi cũng nhìn thấy phong bì đó.” Mặt Phùng Thái lộ rõ vẻ oan ức, “Nhưng cái đó không phải tôi bỏ vào, hôm đó lúc mở ngăn kéo của cậu ra, tôi đã thấy nó nằm ở đó.”
“Vậy sao?”
“Cậu nghĩ xem, tôi với cậu ngày nào cũng gặp mặt, nếu có thứ gì thì tôi đưa thẳng cho cậu hoặc nhờ thầy Trần chứ việc gì phải bỏ bì thư vào ngăn kéo?”
Chu Vũ Lâu nhìn anh ta với vẻ mặt dò xét: “Anh nói là, hôm đó khi mở ngăn kéo bàn thì chiếc phong bì đã ở đó?”
“Đúng vậy, thề có trời, không phải tôi bỏ nó vào! Sao vậy, trong đó có thứ gì không hay à?”
“Không có, chỉ là chiếc phong bì trống.” Nói xong, Chu Vũ Lâu bỏ ra ngoài.
Xem ra vẫn không đúng, Phùng Thái không giống đang nói dối. Chu Vũ Lâu còn nghe thấy tiếng Phùng Thái lẩm bẩm phía sau mình: “Ai lại đi bỏ phong bì trống vào ngăn kéo của cậu làm gì nhỉ?”
Chu Vũ Lâu đứng bên cửa ngoảnh đầu lại hỏi: “Vậy thầy lục ngăn kéo tôi làm gì?”
“Hả? Ờ, tôi cứ tưởng, cậu... để luận văn trong ngăn kéo, tôi chỉ là, muốn xem xem...” Phùng Thái xấu hổ, giọng lúng túng như ngậm hột thị.
Chu Vũ Lâu không thèm để ý đến anh ta, mở cửa ra đi thẳng.
Lúc gần giờ tan làm, cuối cùng Chu Vũ Lâu cũng đến văn phòng Hoàng Đại Sinh.
Ba mươi vạn.
Ba ngày.
Đây như một mơ tưởng thiếu thực tế? Nhưng nếu có thể khiến sự việc êm xuôi, anh sẽ nghĩ cách biến nó thành sự thật. Hiện giờ mọi khoản tiền tiết kiệm của anh chỉ còn khoảng hơn năm vạn. Đáng lẽ anh còn nhiều hơn, nhưng chỗ “nhiều hơn” đó đã biến thành chiếc Buick của Tưởng Đan, nên giờ anh cần phải gom hai mươi lăm vạn nữa mới đủ. Người đầu tiên Chu Vũ Lâu nghĩ đến là Hoàng Đại Sinh.
Vừa mới vào phòng, Hoàng Đại Sinh đã phát hiện ra thái độ bất thường của Chu Vũ Lâu.
“Cậu có chuyện gì à?”
“Ừ, có chuyện.” Chu Vũ Lâu bấm bụng hỏi liều, “Cậu cho mình vay ít tiền được không?”
“Được, bao nhiêu?”
“Mười vạn được không?”
“Lúc nào cậu cần?”
“Ngày mai, được chứ?”
Hoàng Đại Sinh cắn răng suy nghĩ một lúc.
“Được.”
“Cảm ơn cậu Đại Sinh, với lại...”
“Không cần cậu phải nhắc, Tưởng Đan sẽ không biết đâu.”
“Là một chút chuyện riêng của tớ, nếu cậu thấy khó xử thì...”
“Yên tâm đi, ngày mai tớ ra ngân hàng rút tiền rồi mang tới. Chút tiền chỗ tớ chắc không đủ nhưng có thể gom được. Ngoài ra sẽ không ai biết chuyện này, đến chỗ tớ coi như kết thúc.”
Chu Vũ Lâu nhìn sang cậu bạn lâu năm: “Cảm ơn cậu Đại Sinh, tớ sẽ nhanh chóng trả tiền cho cậu.”
Hoàng Đại Sinh cười: “Cậu sao thế? Rề rề rà rà, yên tâm đi, còn anh em đây mà, nhưng...” Hoàng Đại Sinh nghiêm mặt: “Vũ Lâu, cậu không đánh bạc đấy chứ?”
“Không, làm gì có, tớ chỉ là...”
“Thôi, cậu không muốn nói thì thôi, trưa mai qua đây lấy tiền.”
Cho đến trước lúc xuống xe, Hoàng Đại Sinh vẫn không biết gì, luôn miệng hỏi Lữ Thanh: “Rốt cuộc thì em định đưa anh đi đâu đây?” Nhưng Lữ Thanh chỉ cười một cách bí mật.
Cuối cùng, khi hai người xuống xe ở một nơi nồng nặc mùi hôi thì Hoàng Đại Sinh đã biết rõ mục đích của chuyến đi.
Mấy ngày nay Lữ Thanh không được vui, ít nói, không muốn ăn uống gì. Nhưng hôm nay cô đặc biệt hưng phấn. Vừa rồi khi Chu Vũ Lâu mới đi khỏi thì cô đã tới luôn, kéo Hoàng Đại Sinh ra ngoài. Hai mươi lăm phút sau, họ đã có mặt ở đây.
Phố Văn Hiền.
Chợ thú cưng ở phố Văn Hiền là một tòa nhà ba tầng, nhưng quy mô thì không được bằng như các cửa hàng ngoài mặt đường lớn. Lúc này, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh đang đi bộ trên con phố chợ ồn ào đó. Ở đây đông người thật, mà môi trường cũng thật tồi. Chỗ nào cũng thấy mùi hôi khai, khiến người vốn rất giỏi chịu đựng các mùi lạ như Hoàng Đại Sinh cũng phải cau mày suốt.
“Em lôi anh đến đây làm gì?” Hoàng Đại Sinh hỏi.
“Mua thú cưng.” Lữ Thanh kéo tay chồng, chớp mắt nhìn về phía một lồng chó ở bên đường.
“Cái gì? Em muốn nuôi thú cưng?”
“Thì sao chứ? Làm gì mà anh kinh ngạc ghê vậy?”
Hoàng Đại Sinh dở khóc dở cười: “Sao anh không biết là em có sở thích này?”
“Đúng rồi, sở thích mới được bồi dưỡng đấy.”
“Em đừng mang mấy thứ này về nhà, anh không có thời gian ‘hầu hạ chúng’ đâu.”
“Ai bắt anh làm? Em bao hết.”
“Em? Em không cần sáng tác nữa à? Em nói là đang bí mạch cảm xúc cơ mà?”
“Thế nên em mới nuôi thú cưng.” Lữ Thanh nghiêm túc nói, “Nhà văn là nên nuôi thú cưng nhất, vừa để thư giãn đầu óc lại có thể rèn tính nhẫn nại.”
Lúc này, có một cụ bà vừa mua một con chó đang bước về phía họ, chú chó con suýt chút nữa “hôn” phải Hoàng Đại Sinh. Anh vội vàng né tránh, nói với Lữ Thanh: “Không được, anh kiên quyết phản đối, mấy thứ này mang về nhà thì bẩn lắm! Hơn nữa nuôi thú cưng cũng như nuôi trẻ con... Mới nói được một nửa anh bỗng dừng lại. Vô tình anh nhìn thấy ở một sạp thú cưng trước mặt không xa có hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Một ông cụ và một người đàn ông trung niên. Xung quanh ồn ào anh không nghe thấy họ nói gì, nhưng anh biết người trung niên đó, đó chính là Triệu Mộng Đông ở khoa Thanh nhạc.
Hoàng Đại Sinh nghĩ lạ thật, một người đàn ông ở độ tuổi như Triệu Mộng Đông là độ tuổi phải lo làm ăn nuôi vợ nuôi con, mà lại có đầu óc nghĩ tới chuyện thú cưng. Ở trường, Hoàng Đại Sinh không hay tiếp xúc với Triệu Mộng Đông, nhưng lúc này anh lại rất muốn nói chuyện với anh ta. Anh dặn dò Lữ Thanh xong thì rẽ đám đông đi tới. Nhưng khi anh tới trước sạp thú cưng thì Triệu Mộng Đông đã đi mất chỉ còn ông cụ ở đó, trông gầy gò nhưng tinh thần phấn chấn, bên cạnh ông là một con mèo khoang đen trắng.
“Chào ông, ông bán mèo ạ?” Hoàng Đại Sinh hỏi.
Ông cụ thở dài: “Bán đâu mà bán, tôi đang muốn tìm một người chủ tốt cho nó. Cũng tại nó mà bà nhà tôi đòi bỏ tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, ai mà hứa sẽ coi nó như con đẻ của mình thì có các thêm tiền tôi cũng đồng ý. Ơ?” Ánh mắt ông cụ bỗng sáng lên, “Cậu có nuôi nó không?”
“Không ạ, hì hì, cháu không nuôi mèo. Ông ơi, ông có quen người vừa nãy không ạ?”
“Ai cơ?”
“Cái người vừa nói chuyện với ông đó.”
“Cậu ấy hả?” Ông cụ giơ ngón tay cái lên, “Ân nhân cứu mạng tôi đấy!”
“Thế ạ?” Hoàng Đại Sinh có vẻ rất quan tâm. Ông cụ kể với anh: “Có lần, tôi vừa đi xuống dưới nhà, cậu ấy từ trong hành lang lao ra, hô to rồi kéo tôi sang một bên. Ngay lúc đó, một chiếc xe con lao vụt qua trước mặt tôi, tôi sợ đến điếng người! Sau đó tôi mới biết, chiếc xe đó là do đứa chíp hôi trộm chìa khóa xe của bố mẹ rồi lái xe trong khuôn viên khu nhà may mà có cậu ấy, nếu không thì tôi đã mất mạng. Nhưng đợi đến khi tôi định thần lại thì cậu ấy đã đi đâu mất. Nhưng ông trời có mắt. Đấy, hôm nay tôi lại gặp được cậu ấy. Tôi năn nỉ mãi, mời cậu ấy đến nhà ăn cơm nhưng cậu ấy không chịu, tôi hỏi cậu ấy làm ở đâu, cậu ấy cũng không nói. Thật là một người tốt!” Ông cụ có vẻ rất xúc động, chú mèo con cũng xúc động kêu lên.
Hoàng Đại Sinh cười: “Vậy thì may quá, cháu là đồng nghiệp của anh ấy, lời cảm ơn của ông cháu sẽ chuyển hộ.”
Ông cụ nghe vậy vui mừng: “Hả? Lại có chuyện trùng hợp vậy à? Vậy được, không làm phiền cậu nữa. Hôm nay cậu nhất định phải nói cho tôi biết cơ quan mà các cậu làm việc. Bức thư biểu dương này, ngày mai nhất định tôi sẽ mang đến tận nơi.”
“Hờ hờ, nếu ông mà viết thư thì cứ gửi về học viện âm nhạc Tân Giang là được, tên anh ấy là Triệu...”
“Học viện âm nhạc?” Mặt ông cụ đột nhiên biến sắc, “Cậu làm việc ở học viện âm nhạc à?”
“Vâng ạ, có chuyện gì sao cụ?”
“Mấy hôm trước, bên trường các cậu xảy ra chuyện lớn phải không?”
“Chuyện lớn ở học viện âm nhạc thì nhiều lắm, cụ nói chuyện nào ạ?”
“Chuyện nào nữa? Thì chuyện một nữ sinh trường cậu bị sát hại đó, chuyện vậy không lớn sao?”
“À, đúng là có chuyện này ạ, cụ đọc trên báo ạ?”
“Báo? Hừ...” Ông cụ nói vẻ rất đắc ý, “Nói không phải ngoa, phóng viên báo chí cũng là do tôi gọi đến.”
Hoàng Đại Sinh sững người. Anh nhìn lại ông cụ lần nữa, hỏi: “Cụ là người đầu tiên có mặt tại hiện trường?”
“Đúng thế! Nói cho cậu hay, cô nữ sinh trường cậu ở cùng khu nhà tôi, cô ấy ở tầng năm tôi ở tầng trên cùng. Hôm đó, Tiểu Dã...”
“Chờ chút!” Hoàng Đại Sinh đột ngột cắt lời, “Anh đồng nghiệp vừa nãy của cháu... Hôm anh ấy cứu cụ là hôm nào ạ?”
“Lâu rồi, cũng phải hơn nửa năm.”
“Dưới lầu nhà cụ ạ?”
“Đúng rồi.”
“Vừa rồi cụ nói, anh ấy đi từ đâu ra?”
“Thì từ trong hành lang.”
“Trong hành lang nhà cụ?”
“Đúng.”
“Anh ấy không ở đó chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Anh ấy tới đó tìm người ạ?”
“Chắc là vậy.”
“Cụ biết anh ấy tìm ai không?”
“Tôi không biết. Hôm đó, tôi xuống lầu đi tìm Tiểu Dã, đột nhiên phát hiện... Ấy này, cậu đừng bỏ đi chứ...”
Hoàng Đại Sinh đã mất hút trong đám đông.
Hôm trước, Hàn Kiện tới văn phòng làm việc tìm Hoàng Đại Sinh. Trong buổi nói chuyện họ đã nhắc tới Triệu Mộng Đông. Hoàng Đại Sinh vẫn còn nhớ Hàn Kiện nói Triệu Mộng Đông khai với cảnh sát là từ năm ngoái, sau khi Triệu Đạc bán nhà thì anh không biết em trai ở đâu nữa. Đương nhiên là càng không thể tới nhà cậu ấy.