← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Chu Vũ Lâu ăn tối xong thì vào thư phòng, hồi hộp chờ đến mười một giờ. Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm mười một giờ thì anh nhận được tin nhắn:

Ba mươi vạn, chỉ còn một ngày nữa.

Anh lập tức trả lời:

Tôi đã cố gắng hết sức, thật sự không có nhiều như vậy.

Đối phương:

Anh đang đùa với mạng sống của mình đấy.

Chu Vũ Lâu:

Một nửa thôi, mười lăm vạn, tôi chỉ có từng đó, ngày mai đưa cho anh được không?

Đối phương:

Không được!

Chu Vũ Lâu:

Tôi cũng hết cách, anh báo cảnh sát đi!

Tim anh đập thình thịch! Anh biết rõ, báo cảnh sát là đường cùng, không chỉ đối với anh mà cả người kia cũng vậy.

Quả nhiên đầu bên kia mãi vẫn chưa trả lời, Chu Vũ Lâu nhìn thấy chút hi vọng, anh cảnh cáo tiếp:

Nếu như vậy anh sẽ không có đồng nào hết.

Anh thừa thắng xông lên:

Hơn nữa tôi sẽ báo cảnh sát tội của anh.

Tin tiếp theo:

Tống tiền cũng là tội không nhỏ, đúng không?

Khi tin nhắn này vừa gửi đi thì đối phương đã nói rõ quan điểm:

Ngày kia mà tôi không nhận đủ ba mươi vạn thì tôi sẽ báo cảnh sát! Anh yên tâm, cảnh sát mãi mãi tìm không ra tôi đâu.

Chu Vũ Lâu ném điện thoại lên ghế sofa!