← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Ngày hôm sau, khi chuông hết tiết ba vang lên, Chu Vũ Lâu lại nhận được tin nhắn:

Ba mươi vạn, ngày mai.

Hiển nhiên đây là một lời nhắc nhở thiếu kiên nhẫn, Chu Vũ Lâu lập tức trả lời:

Tôi chỉ có mười lăm vạn!

Đối phương:

Ngày mai tôi sẽ đưa thông tin tài khoản cho anh, đừng mạo hiểm.

Chu Vũ Lâu:

Tôi thực sự không gom đủ ngần ấy!

Đối phương:

Đến đồn cảnh sát mà gom.

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Thời khắc đó, Chu Vũ Lâu khẳng định, nếu tên kia xuất hiện ở đây bây giờ, anh sẽ không cần phải băn khoăn về việc có thêm một mạng người chết dưới tay mình. Sự phẫn nộ của anh không có nơi để phát tiết, sự ngang ngược của đối phương khiến anh không biết phải làm gì. Thế nên anh làm một hành động trong vô thức, anh dùng những ngón tay run rẩy bấm dãy số đó rồi bấm gọi, đưa điện thoại lên tai, không ngờ lại gọi được!

Đúng là đã gọi được!

Chu Vũ Lâu không dám tin đó là thật! Nhưng đúng là có tiếng “tu tu...” đang phát ra trong điện thoại. Đúng lúc đó một đoạn nhạc bản nhạc Hành khúc Radetzky vọng vào phòng đàn. Nếu phòng đàn đóng kín cửa thì anh sẽ không nghe thấy âm thanh đó, nhưng giờ đây cửa đang mở, bản hành khúc đập vào tai anh rõ mồn một, đó đúng là tiếng chuông điện thoại!

Chu Vũ Lâu quên cả bất ngờ, vội vàng chạy ra khỏi phòng đàn đuổi theo tiếng chuông. Anh căng thẳng đến ngạt thở, tưởng chừng mỗi bước chân như đang bốc cháy. Cuối cùng... khi anh mở cánh cửa phòng ra thì tiếng nhạc bản Hành khúc Radetzky đó càng rõ hơn.

Đó là văn phòng làm việc của anh.

Văn phòng không có ai. Anh xông vào trong, tìm xung quanh. Âm thanh phát ra từ một chiếc điện thoại màu xanh, chiếc điện thoại đang nằm trên bàn. Anh trợn to mắt nhìn! Trợn mắt nhìn! Trợn mắt nhìn! Đó là bàn của Triệu Mộng Đông! Anh phi ngay đến bên bàn, cúi đầu nhìn xuống số máy trên màn hình điện thoại. Đúng lúc đó, một bàn tay thò ra trước mắt, anh giật thót mình giật lùi ra sau, lúc này mới nhận ra bàn tay đó thò ra từ dưới gầm bàn. Bàn tay đó cầm lấy điện thoại, sau đó bản nhạc Hành khúc Radetzky dừng lại, giọng nói của Triệu Mộng Đông vọng ra từ trong gầm bàn oang oang: “A lô! Ở văn phòng chứ ở đâu. Tôi ngồi dưới gầm bàn làm việc, ổ nguồn máy tính bị hỏng...”

Khi bản nhạc Hành khúc Radetzky tắt thì tiếng “tu tu” trong điện thoại Chu Vũ Lâu cũng dừng, tên tống tiền đã tắt máy.

Sao lại có chuyện trùng hợp vậy?

Chu Vũ Lâu phân tích nhanh, không lẽ Triệu Mộng Đông là tên tống tiền đó? Anh ta nghĩ rằng mình sẽ không tiếp tục gọi đến nữa nên sau khi gửi tin nhắn đó thì không tắt máy ngay như mọi ngày. Khi anh ta sửa ổ nguồn máy tính thì mình gọi điện đến. Nhưng anh ta không để ý vì anh ta nghĩ mình vẫn đang ở trong phòng đàn, chắc sẽ không nghe thấy chuông điện thoại. Cho đến khi anh ta nhìn qua khe hở dưới gầm bàn, thấy mình đi vào mới cuống quýt vội vàng cầm lấy điện thoại để tắt đi, còn giả vờ như đang nghe điện thoại của ai đó... Triệu Mộng Đông... đương nhiên là anh ta rồi! Anh ta là anh trai của Triệu Đạc. Tuy anh ta khai với cảnh sát là không qua lại gì với em trai, nhưng đó nhất định là lời nói dối! Có thể tối hôm đó anh ta tới nhà em trai, nhìn thấy thi thể, lại nhìn thấy bài luận văn của mình, nên anh ta đã phát hiện ngay ra cơ hội để hốt tiền. Hoặc là anh ta cũng tham gia vào kế hoạch lừa đảo kia, nhưng khi âm mưu thất bại, anh ta tương kế tựu kế, vạch ra một phi vụ lừa đảo mới! Triệu Mộng Đông... Triệu Mộng Đông... Trong lúc anh đang suy luận như vậy thì anh thấy Triệu Mộng Đông bò từ dưới gầm bàn ra.

Mặt Triệu Mộng Đông đầy bụi, nhìn Chu Vũ Lâu vẻ kinh ngạc.

“Thầy Chu, thầy làm gì vậy? Đứng đây mà không lên tiếng, làm tôi hết hồn.”

“Sao thầy lại chui xuống gầm bàn gọi điện thoại thế?” Chu Vũ Lâu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại màu xanh trên tay Triệu Mộng Đông.

“À, ổ nguồn bị hỏng, tôi đang sửa lại.”

“Thầy Triệu, thầy thay điện thoại rồi à?”

“Không, vẫn cái trước đây mà.”

“Tôi gọi điện cho thầy được không? Tôi muốn nghe chuông điện thoại của thầy.”

“Thầy cứ gọi đi...”

Chu Vũ Lâu nhấc điện thoại lên, liếc mắt nhìn Triệu Mộng Đông, bấm số 139... Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông, một tin nhắn mới được gửi đến cắt ngang việc gọi điện:

Đừng giở trò, nhớ đấy, ngày mai ba mươi vạn, đừng có gọi điện cho tôi nữa.

Chu Vũ Lâu ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mộng Đông đầy bất lực. Mọi sự suy đoán vừa rồi bỗng chốc sụp đổ.

Trong phòng làm việc của trưởng khoa đầy ắp không khí tình tứ.

Phùng Thái đang dùng số riêng bàn chuyện hôn lễ với vợ chưa cưới. Chu Vũ Đình đã đặt cho Phùng Thái một cái tên thân mật khác – Thái Thái.

“Thái Thái, em đã mời hết đồng nghiệp bên em. Anh biết không, ai cũng ghen tị bảo em số sướng lấy được ông chồng tốt. Anh đặt nhà hàng xong hết chưa?”

“Xong hết rồi, chủ nhà hàng Hâm Hào là bạn anh, anh ấy hứa chuẩn bị cho mình một phòng tiệc nhỏ. Phòng bên đó rất đẹp có thể xếp khoảng sáu, bảy mâm, em có cần thêm gì nữa không?”

“Hết rồi... À, em muốn mời hiệu trưởng Dương ở bên em lên sân khấu phát biểu vài lời. Cô ấy lúc nào cũng rất quan tâm đến em, nghe nói em đính hôn, cô ấy mừng lắm, cô ấy bảo sẽ mang cả con trai đi cùng.”

“Tiết Qua?”

“Vâng, em được làm việc ở bên này cũng là nhờ Tiết Qua giới thiệu.”

“Được, ngày mai anh nhất định sẽ mời rượu cảm ơn cậu ấy.”

“À đúng rồi, Thái Thái, anh gửi thiệp mời cho viện trưởng Tạ bên anh chưa?”

“Anh gửi rồi.”

“Cô ấy bảo sao?”

“Gần đây tâm trạng cô ấy không được tốt, bên trường xảy ra một số chuyện, nhưng cô ấy hứa là sẽ tham dự.” Lúc này, điện thoại còn lại của Phùng Thái đổ chuông, anh nói Chu Vũ Đình chờ máy, rồi nghe cuộc gọi bên máy kia. Chưa đợi anh mở lời, đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói trầm trầm.

“Lương tâm của tôi nó lại rục rịch.”

Phản ứng đầu tiên của Phùng Thái là nhìn ra cửa, khi chắc chắn Đào Tử chỉ gọi điện, anh nghiến răng hỏi lại: “Sao cậu biết số điện thoại của tôi?”

“Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi biết hết tất cả.”

“Cậu định làm gì?”

“Chuyện nhỏ thôi.”

“Chuyện nhỏ gì? Chẳng phải tôi đã đưa tiền cho cậu rồi sao?”

“Còn một vạn nữa.”

“Cậu đừng có nằm mơ!” Phùng Thái hét lên giận dữ.

“Tôi mà không nằm mơ thì anh sẽ vào nhà lao, được không?”

Phùng Thái thấy cứ như thế này không ổn, không khéo cả đời cứ bị thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày này dắt mũi. Anh hỏi Đào Tử: “Có thể gặp nhau rồi nói chuyện không? Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu.”

“Chả có gì để nói cả.”

“Được, nói thật với cậu, tôi chỉ là giáo viên, không nhiều tiền như cậu nghĩ, đưa cho cậu số tiền kia tôi đã thành tay trắng, giờ tôi không đào đâu ra một vạn...”

“Tôi nhất định phải có số tiền đó.”

“Tôi không có...”

“Vậy thì chuẩn bị ngồi tù đi!”

“Cậu...” Đột nhiên Phùng Thái thấy toàn thân lạnh toát! Anh phát hiện ra đường dây điện thoại của Vũ Đình vẫn đang kết nối, tai Vũ Đình vẫn đang kề bên. Anh với tay sang cầm chiếc điện thoại kia mà cầm mấy lần mới lấy lên được. Điều chỉnh lại ngữ khí, anh nói với Chu Vũ Đình: “Đình Đình à, anh xin lỗi, anh có chút chuyện cần xử lí, anh cúp máy đã nhé.”

“Sao vậy? Là ai gọi đấy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Vũ Đình lo lắng hỏi.

“Không sao.”

“Anh đừng có lừa em, ai mà bắt anh phải đưa một vạn? Có phải có người tống tiền anh không?”

“Không có.” Phùng Thái cười trừ, “Em cứ nghĩ đi đâu ấy, được rồi, anh đang gọi điện giờ không tiện nói chuyện, anh sẽ giải thích với em sau.”

“Này... Thái Thái...” Phùng Thái cúp máy của Vũ Đình, một cơn phẫn nộ trào dâng trong anh: “Mày là đồ khốn nạn! Mày định bao giờ mới dừng trò lừa bịp này lại hả? Mẹ kiếp! Đừng có ép người quá đáng, thấy xuống nước là lấn tới!”

“Ồ, thầy giáo mà cũng biết chửi bậy cơ đấy.”

“Đồ khốn nạn! Mày định bắt tao nuôi mày hết phần đời còn lại à?”

“Tốt nhất là anh nên nói chuyện khách khí với tôi một chút!”

“Khách khí cái đầu mày!”

“Anh không định sống yên ổn nữa phải không?”

“Mẹ mày nghĩ sống như thế này là yên ổn hả?”

“Trưởng khoa Phùng thông minh như vậy, chắc phải biết, nhiều khi để có cuộc sống yên ổn phải đổi bằng tiền.”

“Nhưng trả tiền cũng phải có giới hạn.”

“Đồng ý.”

“Hôm nay tao đưa cho mày một vạn, ngày mai mày lại đến đòi một vạn nữa. Mày cứ bám dai như đỉa...”

“Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, không chừng hôm nay là lần cuối cùng cũng nên.”

“Làm sao tao biết được?”

“Anh không tin thì tôi cũng hết cách, nhưng mà...”

“Mẹ kiếp, mày đừng phí lời. Tao nói cho mày biết, mày tên Thẩm Đào chứ gì? Tốt nhất làm chuyện xấu cũng đừng quá đáng quá, lúc đắc ý thì cũng nhớ giữ đường lui cho mình, đứa nào bị ép đến đường cùng thì cũng không dễ chơi đâu! Hôm nay, mày đã gọi điện đến thì... Được!” Phùng Thái đấm rầm lên bàn! “Mẹ kiếp, tao sẽ giữ thể diện cho mày một lần cuối...” Anh nghiến răng, mặt tối sầm, “Tao sẽ đưa mày một vạn, nhưng mày nên nhớ, đây chắc chắn là một vạn cuối cùng. Từ ngày hôm nay, nếu tao còn nghe thấy giọng mày hay nhìn thấy mặt mày một lần nữa, thì mày đừng trách tao chỉ cần tiền không cần mạng! Mày nhớ chưa?”

“Được rồi, thầy Phùng...”

Không đợi Đào Tử nói xong Phùng Thái đã cúp máy! Anh đứng lên, giận dữ như một con cóc không tìm thấy cửa hang. Trời mùa thu không khí mát mẻ, anh đẩy cửa sổ cái “rầm”, sau đó đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trước sân tòa nhà giảng đường... Anh giật mình kêu lên thành tiếng. Lúc đó, anh quên mất vụ án mạng bên khoa Biểu diễn mà cứ nghĩ cảnh sát tới tìm mình vì vụ Phương Lê Lê.

Cánh cửa xe cảnh sát mở ra, Hàn Kiện và ông cụ nuôi mèo bước xuống xe.

“Lần đầu tiên tôi vào trường đấy, hóa ra nó trông như này.” Ông cụ nhìn xung quanh cảm thấy hai con mắt thôi không đủ dùng.

“Mình đi thôi ông ơi!” Hàn Kiện nói.

Tối qua, Hoàng Đại sinh đã gọi điện cho Hàn Kiện, nên hôm nay Hàn Kiện đã đưa ông cụ tới nhạc viện. Sở dĩ họ không chọn trụ sở đội cảnh sát là vì không muốn cho Triệu Mộng Đông chút thời gian nào để chuẩn bị tâm lí. Hàn Kiện muốn xem phản ứng đầu tiên của anh ta là như thế nào.

Hàn Kiện và ông cụ nuôi mèo bước vào tòa nhà, đi thẳng tới văn phòng làm việc của Hoàng Đại Sinh.

Chu Vũ Lâu buộc phải thừa nhận, anh thấy ông trời đúng là đang làm một trò đùa độc ác với mình, cứ cho anh một chút hi vọng rồi ngay lập tức lại dập tắt. Chẳng khác gì một người đang lênh đênh trên biển mênh mông không thấy bờ, vẫn nhìn thấy những con tàu ngang qua trước mặt nhưng đến khi giơ tay ra cầu cứu thì mới biết họ chỉ đến xem cho vui mà thôi. Chu Vũ Lâu hiện giờ hoàn toàn không có chút manh mối, không thể đoán được đầu dây bên kia là ai, nên anh quyết định không đoán nữa, anh đành phải ngoan ngoãn tuân thủ luật trò chơi này. Anh tự an ủi mình rằng: mình đã phạm sai làm thì phải trả giá, cuộc đời này nó vốn công bằng như vậy.

Chu Vũ Lâu ra khỏi văn phòng làm việc. Hoàng Đại Sinh nhắn anh hôm nay qua lấy mười vạn, cộng thêm phần đó, trong tay anh đã có mười lăm vạn. Văn phòng Hoàng Đại Sinh ở ngay trước mặt, Chu Vũ Lâu nhanh chân bước về phía đó.

Anh không biết rằng, lát nữa anh sẽ được gặp một “người bạn cũ”.