⚝ 6 ⚝
Khi đến bên ngoài văn phòng của Hoàng Đại Sinh, Chu Vũ Lâu nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng lại. Anh không mấy để ý, cứ vậy đẩy cửa bước vào, vừa cất tiếng gọi, “Đại Sinh...” thì phát hiện tình hình trước mắt không được bình thường.
Chỉ mới nhìn thấy Hàn Kiện thôi, đã làm anh giật mình. Anh vừa mới chào được một câu “Anh Hàn đến đấy à!” còn chưa kịp mỉm cười xã giao thì đột nhiên nhìn thấy một người khác nữa. Ban đầu anh chỉ thấy người đó quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó, sau đó khi đột nhiên nhớ ra, Chu Vũ Lâu sợ chết lặng người!
Ông cụ đứng dậy bước khỏi ghế, tới trước mặt Chu Vũ Lâu, nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói, “Ơ? Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi.”
“Ồ...” Chu Vũ Lâu thấy mình phải cười lên, “Gặp cháu ạ? Chắc là không đâu, sao cháu không có ấn tượng gì cả.”
“Không, không, không, tôi chắc chắn là đã gặp cậu rồi, ở đâu nhỉ? Để tôi nghĩ xem nào.”
Căn phòng bỗng im lặng đến kỳ lạ, không ai nói gì, giống như đang phối hợp ăn ý với ông cụ, “Để tôi nghĩ xem nào.”
Chu Vũ Lâu như đóng đinh tại chỗ.
Anh có thể chết bất cứ lúc nào.
Chu Vũ Lâu đánh tan sự im lặng: “Ông ơi, ông có nhớ nhầm không? Cháu đã gặp ông bao giờ đâu.”
Cuối cùng, Hoàng Đại Sinh bước lại: “Ông ơi, xem ra ông rất có duyên với người ở trường con nhỉ, ông quen không ít người ở nhạc viện rồi đấy.”
“Đại Sinh.” Chu Vũ Lâu quay mặt lại, xoay lưng về phía ông cụ, hỏi Hoàng Đại Sinh, “Đây là người nhà của thầy cô nào vậy? Sao tớ chưa bao giờ...”
“Tôi nhớ ra rồi!”
Ông cụ đột nhiên hô to, nhìn về phía Hàn Kiện. “Đúng rồi, đúng là cậu ấy!” Mắt ông cụ sáng lên, “Ở trên tivi! Hà hà... Cậu tên là... là cái gì Lâu ấy nhỉ?”
“Chu Vũ Lâu ạ!” Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng nói. Vừa rồi mạch máu của anh gần như vỡ tung! Anh không hiểu vì sao cái ông già này khi hét lên “Đúng rồi, đúng là cậu ấy!” thì cớ gì lại quay về phía Hàn Kiện!
Ông cụ tỏ vẻ rất hứng thú, cười híp mắt nhìn Chu Vũ Lâu: “Tôi thấy trên tivi, một học sinh của cậu đi thi hát, hát rõ là hay! Cậu được mời lên sân khấu phát biểu, đúng không? Có phải là cậu không? Hà hà... Lời phát biểu của cậu thực sự rất hay!”
Không khí đột nhiên thoải mái hẳn.
Chu Vũ Lâu nói: “Đúng ạ, đúng là cháu, trí nhớ của ông tốt thật. Đại Sinh, ông cụ đây là ai vậy?”
Đúng lúc đó thì Triệu Mộng Đông đi vào.
Nhìn thấy mấy người trong phòng, Triệu Mộng Đông rõ ràng là thấy giật mình. Hàn Kiện đến trước mặt anh ta, nói: “Thầy Triệu, hôm nay chúng tôi mời ông cụ tới đây, thứ nhất là để trực tiếp tỏ lòng biết ơn anh, thứ hai là... À, thầy Chu này, chúng tôi cần nói chuyện một chút, thầy có thể tránh mặt được không?”
Chu Vũ Lâu vội vàng ra ngoài. Trước khi đóng cửa, Hoàng Đại Sinh nói với anh: “Vũ Lâu, lát nữa tớ qua văn phòng tìm cậu.”
Không khí bên ngoài thật là tuyệt.
Chu Vũ Lâu hít một vài hơi thật sâu, cảm giác như anh vừa mới dạo một vòng tới cổng địa ngục trở về. Anh chưa muốn đi vội, anh muốn tìm hiểu lí do Triệu Mộng Đông tới đây là gì. Anh áp tai vào cánh cửa, nghe ngóng hồi lâu, người toát đầy mồ hôi mà vẫn không nghe thấy bên trong nói gì.
Đây là lần thứ hai Phùng Thái bước vào Ngân hàng Công thương ở cạnh nhạc viện, lần thứ hai chuyển tiền vào tài khoản của một người tên Thẩm Đào. Lúc làm thủ tục, suýt chút nữa anh đã cãi nhau với nhân viên ngân hàng. Thực ra thái độ của nhân viên đó rất tốt, chỉ là thao tác hơi chậm, nhưng đó chính là thứ khiến Phùng Thái không thể chịu được. Quá trình đó chỉ cần chậm một giây thì sự tổn thương của anh sẽ tăng thêm một phần. Bước ra khỏi ngân hàng, anh thô lỗ nhổ một bãi nước bọt, sau đó vừa đi về phía trường vừa gọi điện cho Đào Tử.
“Thằng nhãi con! Tao đã chuyển cho mày một vạn, đây là lần cuối cùng. Mày nghe cho rõ đây, nếu mày còn đến làm phiền tao thì đừng trách tao sẽ bất chấp tất cả. Hiểu chưa hả thằng khốn?” Anh dập máy một cách thô bạo, sau đó nghe thấy tiếng người gọi phía sau lưng: “Phùng Thái!” Anh đột ngột dừng lại, quay đầu lại thì thấy Chu Vũ Đình đã sầm mặt đứng ở phía sau.
Phùng Thái vội tiến tới: “Đình Đình? Sao em lại đến đây? Sao không gọi điện trước cho anh.”
“Anh làm gì mà có vẻ căng thẳng vậy? Có bí mật gì giấu em hả?”
Phùng Thái cười cười: “Anh thì có bí mật gì được chứ?”
“Người hôm nay gọi điện cho anh là ai?”
“À, cái đó...” Phùng Thái gãi gãi đầu, “Là bọn vô công rỗi nghề ấy mà.”
“Bọn vô công rỗi nghề mà anh lại phải căng thẳng à?”
“Căng thẳng? Hì, có gì căng thẳng đâu? Em ăn trưa chưa? Đi ăn với anh.” Phùng Thái nắm tay Chu Vũ Đình. Chu Vũ Đình giật tay ra, giận dữ nhìn anh: “Anh đừng lừa em, trong điện thoại em đã nghe thấy hết. Anh rất ngạc nhiên người đó biết số điện thoại của mình, anh còn hẹn gặp mặt nói chuyện nữa, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng mà sao?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Người đó nắm được điểm yếu gì của anh phải không?”
“Anh có làm điều gì khuất tất đâu mà có điểm yếu?”
“Anh nói với người đó anh chỉ là giáo viên không nhiều tiền như họ nghĩ, không thể có một vạn được, câu này là có ý gì?”
“Anh vốn dĩ không có nhiều tiền, em cũng không phải vì tiền nên mới chọn anh đấy chứ?”
Chu Vũ Đình nhìn Phùng Thái một lúc.
“Anh đi đăng kí kết hôn một mình đi!”
Chu Vũ Đình xoay người bỏ đi. Phùng Thái vội chạy theo nắm tay cô lại: “Được, được, được, anh nói, anh nói, em đừng có giận.” Phùng Thái đằng hắng một tiếng rồi kể với Chu Vũ Đình: “Là vợ cũ của anh.” Anh tỏ vẻ mặt bất lực, “Con anh bị viêm phổi, không phải bệnh nan y mà cũng không nặng lắm, anh đã gửi tiền về cho cô ta. Nhưng cô ta đòi thêm anh một vạn nữa, em nghĩ có quá đáng không cơ chứ? Bọn mình đang phải chuẩn bị cho hôn lễ, anh trai em thì có sẵn thành kiến với anh, em phải chịu áp lực lớn như thế nào anh hiểu hết. Anh đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện cho thật tốt đẹp thì đúng lúc này cô ta lại đến vòi tiền anh hết lần này đến lần khác. Anh không muốn làm một người bố vô trách nhiệm, anh cũng nhớ con gái, nhưng anh lại không muốn em phải làm một cô dâu thiệt thòi. Anh vốn đã là kết hôn lần hai, anh vẫn nghĩ nếu không để cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, không để cho em có được cuộc sống tốt nhất, tốt hơn cả người khác thì để cho anh chết đi còn hơn, nên hôm nay anh nghe điện thoại mới bực mình như vậy...”
“Anh đừng nói nữa.” Chu Vũ Đình không biết nước mắt mình đã rơi từ lúc nào. Cô cầm lấy tay Phùng Thái, nước mắt nhạt nhòa, nhìn anh: “Khám bệnh cho con thì anh đừng có lo, anh cứ gửi tiền về nhà, nếu không đủ em ở đây vẫn còn. Chỉ cần được ở bên cạnh anh, thế nào em cũng chấp nhận hết.” Xe cộ vẫn lao vun vút trên đường, tiếng huyên náo vẫn vang bên tai, xung quanh có vô số những ánh mắt chúc phúc cho họ. Dáng vẻ chân tình của Phùng Thái và người yêu khiến cho người đi đường không khỏi ngưỡng mộ.
Vừa nghe điện thoại của Phùng Thái xong thì Đào Tử nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?” Cậu ta hỏi nhỏ.
“Tôi.”
Đào Tử mở cửa, Tiết Qua bước vào trong.
Căn phòng không rộng, bốn bức tường trống không, một chiếc giường gỗ cũ kĩ và một chiếc sofa bẩn thỉu đặt ở hai đầu căn phòng. Tiết Qua ngồi phệt xuống chiếc sofa, vứt ba lô sang một bên.
“Làm gì mà bực bội vậy, đi học bị ai bắt nạt à?”
“Bị bắt nạt?” Tiết Qua cười khổ sở, “Tôi có đi học đâu.”
“Sao thế?”
“Tôi giờ cứ nhìn thấy thầy Chu là thấy sợ.”
“Thầy ấy... biết rồi?”
“Tôi cũng không biết thầy ấy có biết hay không, nhưng chắc chắn là thầy ấy đang thử tôi.”
“Thử thế nào?”
“Hôm qua lúc lên lớp, tự nhiên thầy ấy hỏi tôi có chuyện gì giấu thầy không, còn tự dưng bảo cho dù có một vạn người làm chuyện có lỗi với thầy thì cũng không nên có tôi trong đó. Thầy ấy còn hỏi có phải tôi có khó khăn gì về kinh tế không?”
“Hả?” Đào Tử kinh ngạc, “Lạ thế, sao thầy ấy biết được chứ? Ai nói với thầy ấy nhỉ?”
“Không biết, có thuốc không?”
Đào Tử đưa cho Tiết Qua một điếu thuốc. Tiết Qua châm lửa, rít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng có thể... không phải thầy ấy nói về chuyện này. Tôi cứ thấy như là thầy ấy đang nói về chuyện khác. Sau đó còn hỏi có phải tôi chỉ có một số điện thoại không, còn hỏi tôi có quen Bạch Tiểu Khê không.”
“Bạch Tiểu Khê?”
“Thì là cô sinh viên bị giết mấy hôm trước đấy.”
“Hả?” Đào Tử tái mặt hãi hùng, “Không phải thầy ấy nghi ông là hung thủ đấy chứ?”
“Tôi còn chả nói chuyện với cô đấy bao giờ, thầy ấy lấy gì mà nghi ngờ tôi?”
“Thế sao thầy ấy lại hỏi ông như vậy?”
“Nói chung là dạo này tôi thấy thầy ấy lạ lắm, tính tình cũng xấu đi, đùa chút cũng không được, động tí thì nổi nóng. Đúng rồi, có hôm tôi đi từ trong giảng đường ra thì thấy thầy ấy vội vội vàng vàng đi vào khu Nghệ Viên.”
“Nghệ Viên?”
“Là khu vườn xanh ở trong trường. Trông điệu bộ thầy ấy lúc đó rất căng thẳng, tôi còn tưởng thầy không được khỏe nên đã lén lút đi theo. Thầy ấy ngồi trên ghế đá, hình như đang nhắn tin cho ai đó, nét mặt rất khó chịu, môi còn không ngừng run lên.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó có đứa bạn gọi tôi. Chính là cái hôm tôi với ông gặp thầy ấy ở quán rượu.”
“Kệ đi.” Đào Tử lười nhác ngáp dài một cái, “Không quan tâm mấy chuyện này nữa, tôi nghĩ thầy Chu nhà ông không phải nói chuyện này đâu. Này!” Đào Tử cười vẻ huyền bí, “Hàng mới về rồi, có thử không?”
“Còn phải hỏi!” Mắt Tiết Qua sáng rực lên, “Mau lên, chờ cả ngày nay rồi.”
Đào Tử đến bên giường, ngồi xuống, lôi từ trong gầm giường ra một chiếc túi vải bố cũ. Cậu ta mở khóa, cẩn thận lôi ra một gói căng phồng, bóc hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng cũng lộ ra một chiếc túi nilon be bé, bên trong có mấy miếng giấy bạc đã bóc lớp giấy lót và một túi giấy nhỏ.
“Được mở mang tầm mắt chưa?” Đào Tử đưa chiếc túi nilon lên trước mũi Tiết Qua, “Hàng loại một đấy, độ tinh khiết cao, bọn họ gọi đây là hàng số bốn.”
Toàn thân Tiết Qua nóng rần, cậu nuốt nước bọt đánh ực.
“Làm thôi.” Cậu nói.
Hoàng Đại Sinh bước vào phòng, không nhịn được ho mấy tiếng. Trong văn phòng chỉ có mình Chu Vũ Lâu, trong phòng mù mịt khói thuốc lá, anh đang ngồi giữa làn khói, chiếc gạt tàn trước mặt đã đầy đầu lọc thuốc, trên tay vẫn còn cầm một điếu.
“Cậu sao thế? Phiền muộn tới mức này?” Hoàng Đại Sinh dập tắt điếu thuốc trên tay Chu Vũ Lâu.
“Không sao, đang đợi cậu thôi.”
“Đợi tớ đưa tiền tới à?” Hoàng Đại Sinh cười sảng khoái, lôi trong túi ra hai chiếc phong bì to, “Mỗi cái năm vạn, cậu kiểm tra đi.”
Chu Vũ Lâu nhận lấy một cách nặng nề.
“Đại Sinh, cảm ơn cậu.”
“Được rồi, không phải nói nữa, Tưởng Đan sẽ không biết gì, là bí mật, đúng chưa?”
“Thực ra cũng không có bí mật gì, là một người bạn của tớ mua cổ phiếu bị thua lỗ. Trước đây anh ấy từng giúp đỡ tớ nên khi anh ấy có lời tớ cũng không thể làm ngơ.”
“Tớ biết ngay mà, cái kiểu đầu cơ đó thì đừng có chơi, lời thì còn đỡ chứ nếu lỗ thì nguy to.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó, Chu Vũ Lâu vờ như không có chuyện gì, hỏi: “Đại Sinh này, ông cụ vừa rồi là ai thế?”
“Là hàng xóm của Bạch Tiểu Khê. Ông cụ chính là người phát hiện ra thi thể và báo cảnh sát.”
“Ông ấy đến đây làm gì?”
“Đến hỗ trợ cảnh sát đối chiếu một số thông tin với Triệu Mộng Đông.”
“Triệu Mộng Đông thì liên quan gì tới vụ án này? Anh ta chẳng phải không qua lại gì với em trai sao?”
“Anh ta khai với cảnh sát như vậy, nhưng ông cụ kia lại bảo là từng nhìn thấy Triệu Mộng Đông đến nhà em trai.”
Chu Vũ Lâu bỗng giật mình: “Là lúc nào?”
“Khoảng nửa năm trước.”
Chu Vũ Lâu thở phào nhẹ nhõm: “Triệu Mộng Đông thừa nhận chưa?”
“Thừa nhận rồi.”
“Giờ anh ta ở đâu?”
“Về trụ sở Đội cảnh sát lấy khẩu cung.”
“Anh ta từng đến đó thì việc gì phải nói dối?”
“Theo như anh ta giải thích thì anh ta sợ bị cuốn vào vụ này nên mới khai như vậy cho xong chuyện. Nếu hôm nay cảnh sát không đưa cả nhân chứng đến đối chất thì anh ta sẽ không bao giờ muốn nhắc tới chuyện đó nữa.”
“Anh ta... chỉ tới đó một lần thôi sao? Sau đó có tới đó nữa không?”
“Cái đó tớ không rõ, phải đợi anh ta về trụ sở đội cảnh sát lấy lời khai thôi.”
Trước khi đi, Hoàng Đại Sinh còn dặn dò: “Vũ Lâu, cậu đừng nói ra ngoài nhé, vẫn còn chưa biết sự tình thực hư như thế nào nữa.”
“Tớ biết rồi!” Anh trả lời.
Tiết Qua và Đào Tử đang đắm chìm trong cõi tiên.
Cả hai lim dim mắt, biểu cảm mơ mơ màng màng. Tiết Qua nằm co ro trên sofa, thi thoảng lại giơ cánh tay mềm nhũn lên như đang cầm nắm thứ gì đó. Đào Tử nằm dang chân dang tay trên giường, miệng thi thoảng mấp máy, cười lên từng đợt khờ dại và phát ra thứ âm thanh nghe không rõ là đang nói gì.
Điều cả hai không lường trước được đó là liều “số bốn” quá mạnh. Khi luồng khói trắng bốc lên từ tờ giấy bạc luồn vào trong người họ thì họ lập tức bị cuốn vào một luồng ánh sáng chói lòa, tưởng chừng như mình vỡ vụn và tan chảy. Họ chưa bao giờ bị phê thuốc nhanh như vậy, cũng chưa từng có cảm giác choáng váng tựa lên núi cao xuống vực sâu. Vào thời khắc đó, họ như đứng trên đỉnh cao của thế giới, thét lên những tiếng khoái lạc khiến người ta phải kinh sợ. Thời khắc đó có còn thân xác nữa hay không không quan trọng, tất cả những điều tốt đẹp nhất có thể tưởng tượng ra đều được họ gói vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.
Chỉ trong một tuần, Tiết Qua đã được trải nghiệm từ thuốc lắc cho đến heroin.
Vào cái đêm đầu tiên gặp Đào Tử, Tiết Qua lần đầu trong đời được biết thuốc lắc là như thế nào. Đó chỉ là viên thuốc nhỏ màu cam, vẻ ngoài không khác gì viên thuốc cảm thông thường chỉ là màu sắc rực rỡ hơn, bên trên còn dập nhiều chữ cái với nhiều hình dạng khác nhau.
Đào Tử hỏi: “Muốn thử không, cái này gọi là thuốc lắc đấy.”
Tiết Qua giật mình, vội xua tay: “Không được, không được, đây là chất cấm, tôi nghe nói, uống vào sẽ bị nghiện.”
“Nghiện?” Đào Tử cười ha hả, giống như cười một thằng ngốc coi Coca cola như xì dầu, “Có thằng ngu mới bị nghiện! Tôi đã chơi ba tháng rồi mà có thấy nghiện gì đâu?”
Tiết Qua vẫn từ chối, thấy vậy Đào Tử nói: “Nếu sợ thì ông về trước đi, tôi chơi một lúc nữa rồi về, đến chỗ này mà không dùng thứ này thì chẳng thà đừng đến.”
Tiết Qua thấy Đào Tử bỏ viên thuốc lên khăn ăn, dùng cốc nghiền nát, bỏ vào cốc Coca rồi khuấy đều. Quá trình đó đã thu hút Tiết Qua, khiến cậu nhớ tới dáng vẻ của mẹ cậu lúc hòa bột nước hoa quả Tang. Nhưng ở đây đương nhiên không phải nước quả, đó là thứ mà cậu đã nghe vô số lần nhưng chưa có cơ hội được thấy tận mắt.
Lúc đó, Tiết Qua bỗng muốn ở lại. Một sự hưng phấn đang dần trỗi dậy, tựa hồ như cậu đang ngồi lên một chiếc máy thần kì, chỉ cần chớp mắt là có thể bay tới nơi tận cùng Trái đất. Cậu hết sức hiếu kỳ, thực sự muốn tìm hiểu xem thứ mà mọi người đều sợ hãi như hồng thủy, như mãnh thú đó là như thế nào.
Cuối cùng, cậu nhìn thấy Đào Tử cầm cốc Coca đó lên, ngửa cổ uống hết sạch rồi đặt chiếc cốc không lên bàn. Tiếp đến, mắt Đào Tử bỗng sáng rực, trán rịn mồ hôi, đầu lắc lư theo tiếng nhạc. Tiết Qua nhìn một lúc, bất giác có chút thất vọng. Đây là thứ mà mọi người gọi là “khoái lạc” sao? Không cần uống cái gì vẫn có thể làm được như vậy. Cậu định về, đúng lúc đó Đào Tử đột nhiên đứng dậy. Mắt nhắm lại, chao đảo đứng dậy, lắc lư nhanh hơn, càng lúc càng nhanh... sau nữa là lắc lư điên cuồng... kiểu điên cuồng đó khiến Tiết Qua há mồm trợn mắt. Nếu một chú bướm ở Nam Mỹ vỗ cánh có thể tạo ra gió lốc thì Đào Tử lắc lư tưởng chừng như có thể hủy diệt cả vũ trụ! Tiết Qua mở tròn mắt, cảm giác như cậu bạn mình không còn ở đây nữa, linh hồn cậu ta đã bay đi chỗ khác, giờ Đào Tử đã hoàn toàn biến thành một cỗ máy nhảy.
“Đào Tử, Đào Tử...” Tiết Qua gọi lớn, nhưng Đào Tử không có chút phản ứng gì. Tiết Qua có chút sợ hãi, cậu muốn về, nhưng vừa bước chân đi thì bị Đào Tử kéo giật lại. Tiết Qua ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một viên thuốc khác xuất hiện trên tay Đào Tử một cách thần kì. Tiết Qua có chút do dự, lấy hết sức nuốt nước bọt, cuối cùng cũng cầm lấy viên thuốc.
Đó là một quán bar nhảy nhót, tên là Kinh Tốc, cái tên rất hợp với nơi đó. Ánh đèn màu nhấp nháy, tiết tấu âm nhạc, tiếng gào thét... tất cả đều diễn ra với “tốc độ kinh người”. Cuối cùng, Tiết Qua cũng đã hòa vào đám đông đó, lao về phía đó với “tốc độ kinh người”. Ngày hôm sau cậu nói với Đào Tử, cậu đã hát nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng âm nhạc có thể nhìn thấy được. Cậu cũng không nhớ sau khi uống viên thuốc đó bao lâu thì cậu đã nhìn thấy dáng hình của âm nhạc.
Hai tối sau, Tiết Qua và Đào Tử tiếp tục đến quán bar đó “quẩy” lần nữa. Lần gặp mặt thứ ba, Tiết Qua rõ ràng rất mệt mỏi, Đào Tử hỏi cậu có muốn được thoải mái không. Tiết Qua cứ tưởng Đào Tử dẫn cậu đi chơi gái nên lắc đầu từ chối. Nhưng Đào Tử cười đầy vẻ thần bí, sau đó dẫn Tiết Qua đến căn nhà rách nát mà cậu ta thuê.
Đó là lần đầu tiên Tiết Qua được thử heroin, Đào Tử cũng vậy. Sau khi thử xong hai người còn chia sẻ cảm giác với nhau. Đào Tử nói cậu tưởng tượng như mình đang lái một chiếc Ferrari mui trần chạy như bay trên một chiếc cầu vồng rất dài, mặt trời chiếu sáng trên đầu cậu như một chiếc bánh kem khổng lồ tỏa ra mùi bơ thơm nồng. Tiết Qua thì nói cậu đứng hát trên đầu vua Khufu [26] , toàn thế giới đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ, Luciano Pavarotti [27] có mấy cọng râu cậu cũng nhìn thấy rất rõ, vì ông ấy đang đứng ở ngay bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng.
Đào Tử bảo Tiết Qua không cần phải sợ, cứ dùng cách xa một chút thì sẽ không sợ bị nghiện.
Hôm nay là lần thứ hai cả hai hít heroin, hơn nữa lại là “số bốn”, tiêu tốn của Đào Tử món tiền không hề nhỏ. Nói thật, nếu không có “món tài trợ” từ Phùng Thái thì cậu ta cũng không dám lãng phí như vậy.
Phải một lúc rất lâu sau Đào Tử mới từ thế giới thần tiên bước ra. Cậu ta ngồi dậy châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, mắt nhắm lại định quay về tiên cảnh.
“Cho tôi một điếu!” Tiết Qua nằm trên sofa uể oải nói.
“Tự lấy đi.”
“Đưa qua đây...”
“Ông phiền phức thế!” Đào Tử nhấc cánh tay rũ rượi không còn chút lực nào lên, bao thuốc rơi trúng người Tiết Qua.
“Thật dễ chịu.” Tiết Qua nhả một đám khói với hình thù kì quái, ánh mắt mơ màng nhìn Đào Tử hỏi: “Vừa nãy ông lẩm bẩm nói cái quái gì đấy?”
“Hà hà...” Đào Tử cười ngượng ngùng, “Toàn là các em xinh, tôi bảo làm gì thì các em làm vậy, mẹ nó... sướng thật! Này... ông làm gì mà tay cứ huơ huơ lên thế?”
“Ha ha...” Tiết Qua cười một cách quái dị, “Đánh cho anh ta... không còn răng ăn cháo!”
“Ai cơ?”
“Phùng Thái.”
“Ông nhãi này đúng là hết cách, cho ông tới đây để hưởng thụ mà ông lại đi đánh nhau.” Nửa điếu tàn thuốc lá rơi cả vào mặt Đào Tử nhưng cậu ta không hề nhận ra.
“Tôi phải đánh cái thằng cha khốn nạn đó, hắn đã hại thầy Chu, lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, giờ tôi cứ nhìn thấy thầy Chu là trong lòng lại cảm thấy khó chịu! Tôi phải đánh chết hắn... đánh chết hắn... hu hu...” Tiết Qua vừa nói vừa không ngừng khóc lóc.
“Thôi đi ông, Phùng Thái là kho tiền tài, ông đánh chết hắn ta thì tụi mình kiếm đâu ra tiền hả?” Đào Tử chao đảo đứng dậy, dựa vào tường mới ngồi vững được, nhìn Tiết Qua với vẻ đắc ý: “Ông biết không? Hôm nay tôi lại mới đào được một vạn từ chỗ tên khốn đó, đã chưa? Ha ha...”
“Cái gì?” Tiết Qua lập tức dừng khóc, “Lại đào một vạn nữa? Từ lúc nào?”
“Thì trước khi ông tới. Tên khốn đó vừa gọi điện cho tôi, nhắn là tiền đã vào tài khoản, nếu tôi còn tìm hắn lần nữa thì hắn sẽ liều mạng luôn. Hắn ta tức phồng mang trợn má như con cóc ghẻ luôn, ha ha...” Đào Tử cười đắc ý. Tiết Qua cũng phá lên cười, cậu nghĩ vậy thì tốt rồi, thời gian dài tới đây sẽ không cần phải trộm tiền ở nhà.
Chu Vũ Lâu vừa về đến nhà liền cất số tiền mười vạn Hoàng Đại Sinh đưa vào tủ trong thư phòng.
Tưởng Đan hôm nay làm bốn món đủ sắc đủ vị, có cả món sò điệp hấp miến mà Chu Vũ Lâu thích nhất, nhưng Chu Vũ Lâu không muốn ăn chút nào. Tâm trạng Tưởng Đan không đến nỗi tồi, cô nói liên tục suốt bữa ăn. Gần đây, nhà xuất bản chỗ cô đang lên kế hoạch xuất bản bộ sách của một tác giả nổi tiếng trong vùng. Ngày nào cô cũng lái xe chạy khắp thành phố, gặp gỡ nhiều người, nào là chọn chủ đề, bàn kế hoạch, nên cũng biết thêm rất nhiều. Nhà văn nào kênh kiệu, nhà văn nào trơ trẽn, thậm chí còn có người mạnh dạn bày tỏ lòng mến mộ cô, bị cô nghiêm khắc từ chối... Chu Vũ Lâu ra vẻ nhiệt tình lắng nghe, thi thoảng cũng phản hồi vài từ như “ừ”, “à”, “vậy à”, “thế hả”, nhưng thực tình thì anh chẳng nghe thấy gì hết, cho đến khi anh nghe được từ “tin nhắn” từ miệng Tưởng Đan.
“Tin nhắn?” Anh hỏi lại, “Em vừa nói tin nhắn gì?”
“Anh có nghe em nói thật không?” Tưởng Đang nói giọng trách cứ.
“Nghe rồi, anh nghe kĩ lắm, có câu vừa rồi mới không nghe kĩ thôi, em nói tin nhắn nào?”
“Em nói là hôm nay em nhận được tin nhắn.” Chu Vũ Lâu vừa bắt đầu thấy lo lắng, thì anh bỗng hiểu ngay, nhận được tin nhắn là chuyện hoàn toàn bình thường. Anh hỏi Tưởng Đan: “Tin nhắn của ai?”
“Không quen.”
“Nội dung là gì?”
“Nói cái gì mà trời ngày một lạnh hơn, bạn hãy chú ý mặc thêm quần áo, rồi cái gì mà áo len lông cừu hiệu gì gì đó vừa ấm vừa thời trang, giảm giá 30% toàn thành phố.”
“Hừ, quảng cáo gửi cả nhóm à, đừng có tin mấy cái tin nhắn đó.”
“Nhưng mà câu cuối cùng nghe lạ lắm, nói cái gì mà... chỉ cần trả ba mươi vạn thì có thể tận hưởng hoàn toàn sự ấm áp.”
Một miếng sò điệp mắc nghẹn trong cổ Chu Vũ Lâu khiến anh không thể thở được.
“Anh sao thế?” Tưởng Đan vội chạy sang vỗ lưng cho anh. Chu Vũ Lâu bối rối một lúc lâu mới miễn cưỡng lên tiếng: “Kiểu tin nhắn gì mà lạ vậy! Em có gọi điện lại không?”
“Ai thèm để ý mấy cái tin vô bổ đó?” Tưởng Đan trả lời.
Rất muộn, Tiết Qua mới về đến nhà, Hiệu trưởng Dương đang ngồi ở sofa phòng khách đợi cậu. Nhìn thấy sắc mặt mẹ rất nghiêm túc, Tiết Qua dò hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Con đi đâu giờ mới về?” Mẹ cậu hỏi.
“Con chả làm gì cả, thì ở trong trường chơi với mấy bạn ở kí túc xá thôi.”
“Có thật vậy không?”
“Đương nhiên là thật rồi ạ, con lừa mẹ làm gì chứ?”
“Không lừa mẹ thì tốt, qua đây ngồi.”
Tiết Qua ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Tiết Qua này, gần đây con thấy không khỏe trong người phải không?”
“Không ạ.”
“Sao mẹ thấy dạo này con ủ rũ lắm, sắc mặt cũng không được tốt, hay là đi bệnh viện khám xem sao?”
“Không cần đâu ạ.” Tiết Qua làm ra vẻ thoải mái, ôm lấy mẹ: “Con khỏe lắm, chắc tại cũng gần tới chung kết rồi nên con hơi căng thẳng.”
Chủ nhật tuần sau là chung kết cuộc thi “Con đường hoan ca”.
Mẹ cậu nói: “Không cần phải căng thẳng, thực lực của con ai cũng rõ, hơn nữa có thầy Chu tận tình chỉ bảo, con chỉ cần phát huy như ngày thường là được.”
“Mẹ, con đi ngủ đây.”
“Con đợi chút!” Hiệu trưởng Dương nhìn con trai, “Tiết Qua, con cũng đã lớn, mẹ không thể quản con như một đứa trẻ mãi được, hơn nữa có một số chuyện muốn quản cũng không được. Càng lớn thì càng phải biết trân trọng thời gian. Con đừng cảm thấy phiền, nhưng dạo này mẹ thấy con hơi lêu lổng, dạo trước cứ về nhà là đóng cửa trong phòng lên mạng, đợt này không lên mạng nữa thì lại suốt ngày về muộn, cơm cũng không ăn cho tử tế, vào phòng là đi ngủ ngay, tinh thần ủ rũ, cứ như là mắc bệnh, mẹ lo cho con lắm...”
“Mẹ, mẹ cứ lo không đâu.” Tiết Qua ngắt lời mẹ, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, “Cơ bắp con còn cứng hơn cả sắt, bệnh thế nào được. Hơn nữa con có lêu lổng đâu, ngày nào con cũng dậy sớm đến trường luyện thanh, mẹ không khen con thì thôi lại còn phê bình con. Con thấy mẹ cả đời quản lí học sinh trung học quen rồi nên mắc bệnh nghề nghiệp, cái gì là chuyện nghiêm túc, cái gì là chơi bời con tự biết phân biệt, mẹ còn việc gì nữa không? Con đi ngủ đây.”
Hiệu trưởng Dương thấy yên tâm đôi chút, hỏi: “Tối mai con bận gì không?”
“Làm gì ạ?”
“Ngày mai mẹ đưa con đi ăn tiệc.”
“Mẹ lại thăng chức nữa à?”
“Thăng chức cái gì chứ?” Mẹ cậu cười, “Là chuyện vui nhà thầy Chu con đấy.”
Tiết Qua ngẩn người: “Chuyện vui nhà thầy Chu?”
“Thầy Chu không nói với con à?” Tiết Qua lắc đầu, mẹ cậu nói: “Em gái thầy Chu với trưởng khoa Phùng của khoa con ngày mai đăng kí kết hôn, tối mai đặt tiệc đính hôn ở nhà hàng đãi khách, mời bạn bè đồng nghiệp hai bên, thầy Chu con cũng đi. Vũ Đình hôm nay nhờ mẹ mời cả con nữa, chỉ tính thân tình với thầy Chu thì con cũng phải tham dự chứ.”
Mẹ cậu nói xong thì về phòng đi ngủ, nhưng cơn buồn ngủ của Tiết Qua bỗng chốc bay đâu hết.
10 rưỡi tối, Chu Vũ Lâu bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Mộng Đông, vừa mới nhấc máy đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ ở đầu dây bên kia: “Thầy Chu chưa ngủ chứ? Làm phiền anh rồi.”
“Không sao, có chuyện gì à?”
“Tôi tức chết đi được! Thầy Chu này, cái anh biên tập tạp chí học viện mới đến đó là bạn của thầy phải không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Anh ta thật là thâm hiểm. Cho dù tôi có giết người thật thì vẫn còn cảnh sát và chính quyền quản, có cần anh ta phải giơ nanh múa vuốt như vậy không?”
“Cậu ta giơ nanh múa vuốt thế nào?”
“Hôm nay thầy cũng nhìn thấy, anh ta gọi tôi tới văn phòng làm việc của anh ta, nói là có người tìm tôi, nhưng tôi vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh sát đang ở đó. À hóa ra anh ta cố ý lừa tôi cơ đấy! Cảnh sát muốn tìm hiểu tình hình thì cứ gặp tôi là được, anh ta đứng ở giữa cứ như là thám tử nghiệp dư vậy.”
“Cậu ấy cố ý lừa thầy á? Không phải chứ?”
Chu Vũ Lâu phân tích nhanh mục đích của cú điện thoại này. Anh ta đúng là đang xả nỗi tức giận của mình hay là đang thăm dò gì? Chu Vũ Lâu nghĩ một lúc nói: “Sau đó tôi cũng có gặp Đại Sinh, cậu ấy nói viên cảnh sát kia là bạn cậu ấy, muốn gặp thầy để tìm hiểu một số tình hình. Nhưng Đại Sinh cũng băn khoăn nếu họ đi thẳng tới khoa, ở đó đông người lời ra tiếng vào sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của thầy nên mới hẹn sang bên chỗ cậu ấy.”
“À, à... ra là như vậy à.” Triệu Mộng Đông có chút ngượng ngùng, “Nói vậy là tôi trách nhầm thầy Hoàng rồi.”
Chu Vũ Lâu cười cười: “Thôi bỏ đi không có gì, em trai thầy gặp chuyện lớn như vậy, tâm trạng không được tốt mọi người cũng hiểu. À phải rồi, cảnh sát gặp thầy có chuyện gì?”
“Thì vẫn cái chuyện thằng em xui xẻo của tôi! Thầy nói xem, nó chết cùng với ai không được, nó lại chết cùng nữ sinh trường ta. Xem kìa, tôi thành ‘cục cưng’ của cảnh sát rồi.”
“Họ vẫn chưa tìm thấy hung thủ giết hại em trai thầy à?”
“Hung thủ? Hừ! Họ chỉ ước tôi là hung thủ để còn mau chóng kết thúc vụ án cho khỏe.”
“Không phải chứ, thầy với em trai có qua lại với nhau đâu, chuyện này sao lại can hệ đến thầy?”
“Đúng thế, đúng là tôi không qua lại với nó thật, nhưng tôi cũng có đến nhà thằng nhóc đó một lần. Kết quả là bị cảnh sát phát hiện ra. Hôm nay còn mang cả nhân chứng tới, làm tôi phải nói rách cả mồm mới coi như xong chuyện. Thầy nói xem tôi có oan không? Đứng lớp tôi cũng chưa từng nói nhiều như vậy.”
“Thầy có đi đến nhà em trai thật à?”
“Tôi có đến, chị gái mẹ kế tôi, tức là bà bác thằng nhóc đó từ nơi khác đến, bà ấy cũng lớn tuổi lại muốn đi thăm thằng cháu, nhưng gọi điện mãi không được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đích thân đưa bà cụ đi, nhưng mà đi cũng bằng không vì có gặp được nó đâu.”
“Thầy đi từ bao giờ?”
“Cũng hơn nửa năm rồi.”
“Thầy Triệu này...” Chu Vũ Lâu nắm chặt điện thoại, “Sau lần đó, đúng là thầy không đến nhà cậu ấy lần nào nữa chứ?”
“Không. Ơ? Thầy Chu, sao thầy hỏi tôi giống y như cảnh sát vậy?”
“À, tôi chỉ thấy là nếu thầy trong sạch thì sao phải nói dối cảnh sát làm gì, để bây giờ lại thành ra bị động thế này.”
“Thầy làm sao mà biết được. Thằng em đó của tôi là chúa gây chuyện. Tôi thực sự muốn cắt đứt mọi liên hệ với nó, tránh sau này có chuyện gì tôi không thể cáng đáng nổi.”
“Thôi thầy Triệu ạ, cũng muộn rồi, thầy nghỉ sớm đi.”
“Vâng, làm phiền thầy rồi, mấy lời tôi nói vừa rồi thầy đừng nói lại với thầy Hoàng nhé.”
“Tôi biết rồi!” Chu Vũ Lâu cúp máy.
Tiết Qua trằn trọc trên giường đã lâu.
Nếu nói việc phụ công thầy Chu tận tình đào tạo thì có thể dùng “khoái cảm” của heroin để khỏa lấp, che giấu sự thật về cái chết của Phương Lê Lê có thể dùng tiền của Phùng Thái để bù đắp, thì trong lòng Tiết Qua, chuyện em gái thầy Chu chuẩn bị gả cho kẻ trăm phương ngàn kế hại thầy ấy dù thế nào cũng không thể bỏ qua. Cậu tự vấn nhiều lần, nếu mày không biết thì thôi nhưng giờ đã biết hết rồi mà cứ giả câm giả điếc để cho tất cả sự việc này diễn ra, mày có còn là người nữa hay không?
Ý nghĩ đầu tiên của Tiết Qua là gọi điện cho Chu Vũ Lâu, nói hết mọi chuyện cho thầy, nhưng sau đó cậu rụt lại. Giờ cậu rất sợ phải một mình đối mặt với Chu Vũ Lâu, một phần là do cảm giác có lỗi, một phần cậu thấy gần đây thầy Chu của mình như trở thành một con người khác. Đôi mắt u ám, thường bất ngờ nổi giận, nói chuyện khiến người khác ớn lạnh và nụ cười làm người khác khó hiểu... mọi sự khác lạ đó đều rất đáng sợ. Tiếp đó, Tiết Qua dò tìm số điện thoại Chu Vũ Đình nhưng do dự một hồi lâu vẫn không dám gọi. Cậu biết Chu Vũ Đình chắc chắn đang ở cùng Phùng Thái, nếu bây giờ mà gọi điện thì cậu sẽ lộ tẩy trước mặt Phùng Thái, và cho dù cậu có nói đến rách mồm thì cũng không thể địch lại được vài câu khua môi múa mép của Phùng Thái.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Tiết Qua vẫn quyết định gửi gắm hi vọng vào Đào Tử.
Đúng 11 giờ, Chu Vũ Lâu lại nhận được tin nhắn:
Chuẩn bị xong rồi chứ?
Tay Chu Vũ Lâu run lên:
Anh đừng quấy rối vợ tôi!
Đối phương:
Ngày mai còn chưa thấy tiền thì tôi sẽ quấy rối nhiều người hơn nữa.
Chu Vũ Lâu:
Tại sao anh biết số điện thoại vợ tôi?
Đối phương:
Cái gì tôi chẳng biết.
Chu Vũ Lâu:
Có thể đàm phán lại không, tôi không có nhiều tiền như vậy!
Đối phương hỏi lại:
Dùng mạng sống của anh để mặc cả à?
Mỗi đầu ngón tay của Chu Vũ Lâu đều như gào thét:
Tôi thực sự chỉ có mười lăm vạn! Tôi đã cố hết sức! Đó cũng không phải là con số nhỏ!
Anh chỉ thiếu nước nói “cầu xin anh” nữa thôi, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm:
Mười lăm vạn sẽ khiến càng nhiều người nhận được tin nhắn hơn.
Lúc này, Chu Vũ Lâu biết rằng không thể mặc cả được nữa. Mười lăm vạn không giúp được gì cho anh, phải gấp đôi như vậy mới được. Anh uể oải thở dài, hỏi đối phương:
Đưa tiền cho anh sẽ không sao à?
Đối phương:
Đúng.
Chu Vũ Lâu:
Anh sẽ mãi mãi giữ bí mật?
Đối phương:
Đúng.
Chu Vũ Lâu:
Luận văn của tôi thì sao?
Đối phương:
Đốt bỏ.
Chu Vũ Lâu:
Làm sao tôi biết được anh sẽ đốt nó?
Đối phương:
Tôi chỉ cần ba mươi vạn, không cần những thứ khác.
Chu Vũ Lâu:
Làm sao để đưa tiền cho anh?
Đối phương:
Ngày mai tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh.
Chu Vũ Lâu:
Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện không?
Đối phương:
Không thể.
Chu Vũ Lâu:
Anh là người của nhạc viện đúng không?
Đối phương:
Anh không cần phải biết.
Chu Vũ Lâu:
Tôi sẽ cố hết sức.
Một lúc sau, đối phương nhắn với anh:
Giở trò chỉ có tử hình.
Tiết Qua thì sốt ruột như thiêu như đốt nhưng Đào Tử lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tiết Qua gầm gừ qua điện thoại: “Chuyện này không thể giấu được nữa! Ngày mai em gái thầy Chu và Phùng Thái sẽ đi đăng kí kết hôn, tôi tuyệt đối không thể để chị Vũ Đình cứ thế mà lấy kẻ hại anh trai mình được!”
“Ý ông là gì?” Đào Tử lạnh lùng hỏi.
“Đào Tử, coi như tôi cầu xin ông, ông có thể đi gặp chị Vũ Đình nói rõ chân tướng sự việc cho chị ấy biết được không?”
“Chân tướng gì?”
“Chân tướng vụ Phương Lê Lê ấy.”
“Sao tôi lại phải đi? Ông đi không được à?”
“Tôi... Tôi không dám đi.”
“Ô sao thế, ông không dám thì tôi dám chắc?”
“Ông thì khác, ông là người lạ, tôi còn phải ở dưới trướng Phùng Thái một năm nữa cơ.”
“Sao hồ đồ thế? Nếu ông phanh phui chuyện này thì hắn ta còn làm lãnh đạo được không? Ông còn phải sợ hắn ta làm gì nữa?”
“Vậy cũng không được, tôi nói với chị Vũ Đình thì chị ấy sẽ không tin, chị ấy sẽ nghĩ tôi đứng về phía thầy Chu nên cố ý phỉ báng Phùng Thái.”
“Đến ông mà chị ấy còn không tin thì tôi càng không có đất diễn, ai mà đi tin cái thằng tự nhiên ở đâu mọc ra chứ?”
“Trời ơi!” Tiết Qua thiếu nước hét to lên, “Tôi mặc kệ, rốt cuộc là ông có đi hay không?”
“Theo ý tôi thì...” Đào Tử ngáp dài một cái, “Ông bỏ lỡ một con đường kiếm tiền ngay trước mắt để đi làm ba cái việc nhân nghĩa kia là ông hồ đồ. Ông thử nghĩ xem, một ngày nào đó trong túi không có đồng nào thì kết cục của ông sẽ ra sao? Vào trại cai nghiện là còn nhẹ đấy! Loại người như bọn mình, chỉ cần có một con đường để phát tài thì phải biết trân trọng, nhân nghĩa là cái thá gì chứ? Lương tâm là cái quái gì? Ông còn chưa nếm mùi khổ sở. Một ngày nào đó, nếu ông ở vào hoàn cảnh mình đã hoàn toàn trắng tay nhưng không được hít một hơi thì sẽ chết, đến lúc đó kêu ông đi giết tổ tông nhà ông thì ông cũng làm ngay.”
“Đừng có nói với tôi mấy thứ đó! Ông nghĩ Phùng Thái vẫn là chỗ để ông kiếm tiền à? Ông đã lấy của hắn ta hai vạn. Hắn ta mà còn đưa cho ông thêm một hào nào thì tôi đi đầu xuống đất!”
“Vậy ông đi mà đi đầu xuống đất, tôi chả cần quan tâm mấy thứ đó.” Giọng Đào Tử nhỏ dần, cậu ta đã quá buồn ngủ, “Nói chung, ông định chính miệng tôi nói ra mấy thứ đó là không thể. Ông cũng không nghĩ cho tôi à, nếu như Phùng Thái tiêu đời thì chuyện tôi tống tiền hắn cũng sẽ bại lộ. Tống tiền đấy, ông có hiểu không? Đến lúc đó ông cũng không được yên, ông chọn trường đại học hay là đại lao? Muộn rồi, tôi buồn ngủ lắm, ngày mai nói tiếp.”
“Này, Đào Tử...” Đào Tử đã tắt máy.
Tiết Qua trợn tròn mắt.
Cậu không biết rằng thầy Chu của cậu cũng cả đêm không chợp mắt.