⚝ 7 ⚝
Trời vừa hửng sáng, Chu Vũ Lâu tự hỏi mình: “Hôm nay sẽ là ác mộng hay là cơ hội lật kèo đây?”
Đến trưa, cuối cùng anh cũng nhận được thông tin quan trọng đó. Chỉ hai hàng chữ ngắn gọn với ba nội dung: Tên ngân hàng, số tài khoản, tên chủ tài khoản.
Chủ tài khoản: Tiêu Hải Bằng
Chu Vũ Lâu nhìn chăm chăm vào cái tên đó rất lâu. Anh biết, ba chữ này có thể chính là biển chỉ đường giúp anh tìm được kẻ tống tiền đó, càng có khả năng là thanh sắt để cạy ví tiền của anh. Có rất nhiều ngân hàng, đặc biệt là những ngân hàng nhỏ khi mở tài khoản cho khách còn không cần xác minh thông tin, chứng minh thư là thật hay giả cũng không cần đối chiếu. Với tình hình đó thì muốn dựa vào cái tên “Tiêu Hải Bằng” để lần ra manh mối tên tống tiền, cơ hội thật là mong manh.
Điều khiến Chu Vũ Lâu không nghĩ tới đó là khi anh vừa chuyển mười lăm vạn vào số tài khoản đó, còn chưa bước xuống hết bậc cầu thang ngân hàng, tin nhắn đã đến:
Chỉ có mười lăm vạn, anh muốn chết hả?
Chu Vũ Lâu ớn lạnh sống lưng. Đột nhiên anh có cảm giác như người đó lúc nào cũng ở phía sau lưng mình. Từ khi anh ra khỏi nhà đi tới ngân hàng, thậm chí cả khi anh nộp tiền cho nhân viên quầy, thì ở phía sau đều có đôi mắt đang theo dõi mình. Anh lập tức quay lại ngân hàng, dáo dác kiếm tìm, cố gắng tìm một khuôn mặt nào đó đang lẩn trốn trong đám người kia... Nhưng trước mắt anh chỉ là những người bình thường không quen biết, chẳng có ai là khắc mấy chữ “tên tống tiền” trên mặt cả. Anh ra khỏi ngân hàng, đột nhiên thấy mình thật là ngốc nghếch. Làm sao hắn ta có thể đi theo mình được chứ? Hắn ta chỉ cần trốn trong cái hang chuột nào đó, bấm bấm điện thoại là có thể kiểm tra thông tin ngân hàng.
Lại có tin nhắn mới:
Anh giở trò đấy à? Chờ chết đi!
Chu Vũ Lâu bấm vào phím trả lời, soạn nội dung tin nhắn mà anh đã chuẩn bị trước:
Tôi mà chết thì anh cũng chẳng lấy được đồng nào.
Đối phương:
Anh dọa tôi à? Mẹ kiếp, anh đang đùa với mạng sống của mình đấy!
Khẩu khí đó của đối phương không khiến Chu Vũ Lâu hoảng sợ, anh đã chuẩn bị sẵn, anh đã nghĩ cả đêm, anh nói với đối phương:
Tôi không đùa, anh báo cảnh sát, tôi sẽ khai chuyện của anh, cảnh sát chỉ cần theo dõi số tài khoản này, anh sẽ không bao giờ rút được tiền nữa.
Đối phương không có phản ứng gì, Chu Vũ Lâu tiếp tục:
Chúng ta không có thù oán gì, anh không muốn lấy mạng tôi, anh chỉ cần tiền, đúng không?
Hai phút sau, đối phương hỏi lại:
Anh muốn thế nào?
Bỗng nhiên Chu Vũ Lâu thấy có chút đắc ý. Suốt gần một tuần, lần đầu tiên tên khốn nạn đó dùng khẩu khí thương lượng để nói chuyện với anh, anh lập tức trả lời hắn:
Thực sự tôi chỉ có từng đó thôi, nếu anh không có ý kiến gì thì giao dịch của chúng ta kết thúc ở đây.
Đối phương:
Đừng nằm mơ! Ba mươi vạn, không được thiếu một xu.
Một mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng tham lam kia phả vào mặt Chu Vũ Lâu! Anh đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì quy tắc mới lại được lập ra:
Cho anh thêm mười ngày nữa, mười ngày sau nếu không nhận được thêm mười lăm vạn còn lại thì tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi nói được làm được.
Gần như sức mạnh của toàn thế giới đều đổ dồn lên đầu ngón tay Chu Vũ Lâu, anh hung dữ hỏi:
Anh nhất định phải làm như vậy sao?
Đối phương:
Mười ngày tới tôi sẽ không động vào số tiền trong tài khoản, tôi chờ mười lăm vạn tiếp theo.
Chu Vũ Lâu:
Cứ cố chấp như vậy không có lợi gì cho anh cả.
Đối phương:
Nhưng nó sẽ bất lợi cho anh đấy. Mười ngày sau, một là tôi có ba mươi vạn, hai là anh nhận án tử hình.
Chu Vũ Lâu tung một đấm vào cột điện! Trong thời khắc đó, anh thậm chí muốn lập tức kết thúc cuộc giao dịch nhục nhã này. Anh muốn ném điện thoại lên trời xanh, từ đây vĩnh biệt tiếng chuông điện thoại đáng ghét đó, nhưng đúng lúc đó tiếng chuông lại vang lên:
Tôi có thể không lấy một hào nào, nhưng nếu anh giở trò với tôi, tôi sẽ lấy mạng anh.
Tin tiếp theo:
Anh dám đánh cược với tôi không?
Chu Vũ Lâu dựa người vào cột điện, ngước mắt nhìn trời xanh. Một lúc sau mới từ từ nhấc điện thoại lên, gõ bốn chữ:
Được rồi, mười ngày.
Rất nhanh:
Đây là giới hạn cuối cùng.
Tiếp đó, đối phương dùng bốn chữ để biểu đạt toàn bộ ý nghĩa của cuộc giao dịch này:
Chúc anh sống lâu!
Chu Vũ Lâu ngửa cổ hét lên bầu trời: “A...” Một cụ bà vừa từ trong ngân hàng bước ra giật mình sợ hãi nép vào bên cửa. Lúc đó Chu Vũ Lâu không hề lịch thiệp chút nào, anh nhìn bà cụ một cách dữ dằn rồi bỏ đi.
Mẹ kiếp! Mười ngày... Anh lại chỉ có thể quỳ gối đầu hàng trước sự sắp xếp đó.
Nói trắng ra, đây là một trận đấu giữa hai người, xem ai là người có thể mạnh dạn từ bỏ quyền lợi của mình trước. Lợi ích của kẻ tống tiền chính là tiền, giờ anh ta đã có mười lăm vạn, nếu anh ta dám bỏ lợi ích đó thì sẽ đi báo cảnh sát. Còn lợi ích của Chu Vũ Lâu là mạng sống, nếu anh dám từ bỏ mạng sống thì anh không cần phải đoái hoài tới mười lăm vạn tiếp theo nữa.
Nhưng, anh không thể.
Chu Vũ Lâu không muốn ngọc nát đá tan, anh chỉ muốn được rút lui an toàn.
Giống như trên mạng vẫn thường nói, hôm nay là một ngày hợp nhất để làm gì gì đó, rất may mắn nên các cặp đôi đến đăng kí kết hôn ngồi chật phòng chờ. Có nhiều đôi trông rất căng thẳng, nhưng đa phần nét mặt của họ đều rất hạnh phúc, khuôn mặt hạnh phúc nhất có lẽ là của Chu Vũ Đình.
Bao nhiêu năm trôi qua, Chu Vũ Đình vẫn luôn nghĩ mình là người “không nhà”. Sau khi bố mẹ qua đời, cô luôn sống ở nhà bác, tuy hai bác coi cô như con đẻ, còn có Chu Vũ Lâu tận tình chăm sóc, nhưng sâu thẳm trong tận đáy lòng, cô vẫn thấy đó không phải là “nhà” thực sự của mình. Thời gian học đại học cô vẫn luôn ở trong kí túc xá, đó càng không phải là “nhà”. Sau khi quay về Tân Giang, ban đầu cô sống cùng bạn học, sau đó tự thuê nhà, tất cả đều không phải là “nhà”.
Nhưng từ hôm nay, cô đã có “nhà” của riêng mình.
Người ở phòng đăng kí gọi từng đôi một theo thứ tự lấy số. Chẳng mấy chốc một giọng nói ấm áp vang lên:
“Mời cặp đôi số 23 vào trong làm thủ tục.”
Chu Vũ Đình và Phùng Thái xúc động đứng dậy, đi về phía phòng đăng kí. Khi họ vừa định bước vào trong, một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau: “Chị Vũ Đình, chị không được lấy thầy ấy.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
Tiết Qua đã đến!