← Quay lại trang sách

Chương 10 ⚝ 1 ⚝

Tiết Qua chạy bộ tới. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, hệt như một cậu bé láu táu xông nhầm vào vùng cấm địa. Mấy chục cặp đôi và người của Phòng Đăng kí kết hôn đều nhìn cậu kinh ngạc. Đôi mắt Phùng Thái rực lửa, Chu Vũ Đình thì hết sức kinh ngạc.

“Chị Vũ Đình, chị không thể lấy người này! Có một chuyện mà chị không biết...”

“Tiết Qua!” Phùng Thái quát lên, nhưng Tiết Qua không thèm để ý, “Chị Vũ Đình, bây giờ em sẽ kể cho chị nghe một chuyện, sau đó tùy chị quyết định.”

“Là chuyện gì?” Chu Vũ Đình hỏi.

“Chị có biết vụ việc Phương Lê Lê khoa em đi bán dâm không?”

“Tiết Qua! Em định làm gì thế hả?” Phùng Thái hết sức giận dữ đi về phía Tiết Qua, Chu Vũ Đình kéo anh ta lại, “Để cho cậu ấy nói hết.”

“Nói cái gì? Nói những lời vu khống anh à?”

“Thầy Phùng, có phải vu khống hay không thầy là người rõ nhất. Chị Vũ Đình, chị nghe em nói, chuyện Phương Lê Lê bán dâm thực chất là kế hoạch của thầy Phùng mục đích là để làm hại thầy Chu, chuyện này hoàn toàn có thật! Con người này ngoài mặt thì ăn nói ngọt ngào nhưng thực chất rất thâm hiểm, chị không được mắc lừa ông ta!”

Chu Vũ Đình sửng sốt! Quay mặt sang Phùng Thái: “Có thật không? Những điều cậu ấy nói có thật không.”

“Làm sao mà thật được!” Phùng Thái tức giận nhìn Tiết Qua, “Ai kêu em đến đây nói những lời vô căn cứ đó?”

“Vô căn cứ? Thầy Phùng, nếu giờ có nhân chứng thì sẽ không còn là vô căn cứ nữa chứ?”

Giống như đang diễn ảo thuật, trong chớp nhoáng, Đào Tử xuất hiện ở hành lang và tiến vào bên trong.

“Chính là cậu ấy! Chị Vũ Đình. Đây chính là người mà thầy Phùng thuê để giả làm khách làng chơi... Đào Tử, đây là chị Vũ Đình, cậu nói sự thật với chị ấy đi!”

Đào Tử nhìn Chu Vũ Đình sau đó lại chuyển ánh mắt sang Phùng Thái, một lúc sau, cậu vô cùng kinh ngạc nói với Phùng Thái: “Thầy Phùng... Là thầy ạ?”

“Đào Tử? Sao cậu lại ở đây?” Phùng Thái lộ vẻ bất ngờ.

“Em xin lỗi thầy Phùng...” Đào Tử lộ vẻ ngại ngùng lúng túng giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, cậu quay sang Tiết Qua nói: “Tiết Qua, thật là trùng hợp, tôi không biết người ông nói là thầy ấy. Đây là thầy Phùng ở nhạc viện, tôi biết thầy ấy. Thầy ấy từng giúp đỡ tôi lúc tôi gặp khó khăn nhất, tôi không thể bịa chuyện hại thầy ấy được.”

Tiết Qua kinh ngạc đến sững người, nhìn chăm chăm sang người bạn. Sự thay đổi này quá đột ngột, cậu không kịp trở tay, bỗng chốc cậu rơi vào trạng thái ngủ đông! Chu Vũ Đình hỏi: “Tiết Qua, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đầu óc Tiết Qua rối như canh hẹ, cậu đứng như trời trồng giống hệt một thằng ngốc thiểu năng. Đào Tử nhân cơ hội đó tóm lấy tay cậu, vội vàng nói: “Mau đi thôi Tiết Qua! Là ai cũng được, chứ tôi không thể hại thầy Phùng, nếu biết trước người ông nói là thầy ấy thì tôi đã không đến rồi, thầy ấy có ơn với tôi, đi thôi...” Đào Tử làm ra vẻ vô cùng áy náy, xấu hổ không biết trốn vào đâu, xấu hổ nhìn Phùng Thái rồi lôi Tiết Qua đi.

“Đợi chút!” Phùng Thái được thể tỏ vẻ không hề sợ hãi, “Đào Tử, cậu nói rõ ràng đi! Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Thầy Phùng, cậu ấy là bạn em quen trên mạng, hôm qua cậu ấy nói với em, cô gái mà cậu ấy thích đang chuẩn bị đi đăng kí kết hôn với người khác, nhờ em giúp cậu ấy bịa chuyện để... phá hai người. Nhưng em không biết người cậu ấy nói là thầy. Xin lỗi thầy, thầy cứ coi như chúng em chưa đến đây...” Đào Tử vừa nói vừa lôi Tiết Qua ra ngoài. Tới tận khi ra đến ngoài hành lang, Tiết Qua vẫn còn đang hét: “Không! Không đúng như vậy! Chị nghe em nói đã...” Nhưng chưa nói xong đã bị Đào Tử bịt miệng lại lôi xềnh xệch ra ngoài.

Tối qua, sau khi bị Đào Tử từ chối, Tiết Qua lại gọi điện cho cậu ta lần nữa. Đào Tử thấy thằng nhóc này chắc điên rồi, hăng tiết vịt nổi lòng trượng nghĩa, một mực đòi đi lật tẩy Phùng Thái, không hề nghĩ tới hậu quả. Không còn cách nào khác, Đào Tử đành phải giả vờ nhận lời cậu ta trước, sau đó vội đi tìm Phùng Thái.

Hóa ra người cung cấp thông tin chính là Tiết Qua, điều đó khiến Phùng Thái hết sức kinh ngạc! Tiếp đó, anh nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Thằng nhóc điên khùng kia lần này đúng là muốn liều một phen đây, điều cậu ta muốn phá hủy không chỉ đơn giản là tình yêu giữa anh và Chu Vũ Đình mà sẽ phá hủy tất cả! Phùng Thái lập tức dùng ba nghìn tệ để mua chuộc Đào Tử.

Sự xuất hiện của Tiết Qua thực sự khiến Chu Vũ Đình căng thẳng và hoài nghi một hồi lâu, nhưng đúng như Tiết Qua dự liệu, cho dù cậu có nói rách mồm thì cũng không địch lại được với ba tấc lưỡi của Phùng Thái. Thậm chí, Phùng Thái còn gọi điện mắng Đào Tử một trận ngay trước mặt Chu Vũ Đình. Thực ra, cô với Tiết Qua liên hệ không thường xuyên, nhưng cô vẫn mơ hồ nhận ra cậu thanh niên này có cảm tình với mình. Hôm Tiết Qua dẫn cô đi gặp mẹ cậu chính là lần đầu tiên họ gặp nhau, sau lần đó cậu thường xuyên nhắn tin cho cô, cũng muốn hẹn cô đi chơi... Đương nhiên, đó đều là chuyện đã qua. Nhưng hôm nay, chút tình cảm dành cho cậu thanh niên đó đã bị miệng lưỡi Phùng Thái nghiền nát, giống như sau một tiếng nổ đinh tai, một nắm ngô lập tức biến thành một rổ bỏng ngô vậy. Phùng Thái kể tội những lần Tiết Qua cố ý “lạnh lùng” và có “ác ý” với mình, và quy kết nguyên nhân chính là do anh đã cướp mất người con gái mà cậu ta yêu thầm. Thế là, sự gây rối hôm nay đã có động cơ rõ ràng, và “trò cười đó đã được coi là sự bốc đồng của cậu thanh niên mới lớn”. Sau cùng, Phùng Thái còn không quên ra vẻ “độ lượng” nhắc nhở Chu Vũ Đình: “Thôi bỏ đi, chuyện này kết thúc ở đây, em cũng đừng nói lại với anh trai em làm gì.”

Phòng tiệc nhỏ của nhà hàng Hàm Hào nằm ở tầng ba, nếu sắp xếp khéo léo có thể bày được bảy bàn. Mới là lễ đính hôn chứ chưa phải hôn lễ chính thức, thì quy mô này quả thực khiến người khác phải trầm trồ, tất cả khách mời đều đến tham dự, trừ Tiết Qua.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tạ Lam và hiệu trưởng Dương đều phát biểu, Phùng Thái cũng lên nói lời cảm ơn, và trong tiếng vỗ tay không ngớt anh đề nghị mọi người cùng nâng cốc, không khí bữa tiệc bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Thực ra, trước khi đến Chu Vũ Lâu đã kiên nhẫn làm công tác tư tưởng để thuyết phục bản thân, cho dù thế nào, em gái mình tìm được người mà nó yêu thương, chỉ cần nó hạnh phúc là đủ những thứ khác không quan trọng, hãy chân thành chúc phúc cho họ đi. Nhưng khi bước vào phòng tiệc, vừa nhìn thấy khuôn mặt đen thùi lùi của Phùng Thái, tâm trạng anh ngay lập tức chùng xuống. Với tư cách là anh trai của cô dâu, mọi người đều đến chúc rượu anh. Anh cứ uống cạn từng ly một. Anh có cảm giác ngày hôm nay anh muốn uống thật nhiều, uống cho thật say. Tâm trạng anh giờ rất phức tạp, trong đầu có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ. Cứ như vậy, khi bữa tiệc mới diễn ra được một nửa thì anh đã ngà ngà say thật. Anh loạng choạng đứng dậy, suýt chút nữa thì đánh rơi ly rượu xuống đất. Anh nói với Tưởng Đan là anh đi vệ sinh, Tưởng Đan định đỡ nhưng anh xua tay từ chối.

Dọc hành lang ngập tiếng hát nghe như ma kêu quỷ khóc không biết là vọng ra từ phòng đặt riêng nào, Chu Vũ Lâu lại cảm thấy giọng ca đó nghe rất lọt tai. Anh ngân nga theo âm điệu kỳ quái của bài hát đó cho tới tận khi đi đến nhà vệ sinh. Lúc định bước vào trong thì anh bỗng nghe thấy một giọng nữ phía sau lưng:

“Dạ Lạc Mông Không...”

Giọng nói rất thấp, rất nhẹ.

Mới đầu anh cứ nghĩ là ảo giác, nhưng lập tức nhận ra không phải vậy. Âm thanh đó nghe rất thật, gần như vang lên sát bên cạnh anh. Đột nhiên anh thấy sởn gai ốc! Trong sát na, chất cồn trong anh như bốc hơi hết sạch! Đương nhiên anh nhớ rõ có hai người liên quan tới cái tên đó đã chết, là Hạ Sở Dung và Bạch Tiểu Khê, vậy người sau lưng anh là ai?

Anh từ từ quay người lại.

Một người phụ nữ đứng ở đó. Đương nhiên, cô ta không phải Hạ Sở Dung, cũng không phải Bạch Tiểu Khê. Đột nhiên, Chu Vũ Lâu nhớ ra... cô ta chính là người phụ nữ anh gặp ở Thượng Hải. Lần đầu tiên là ở bữa tiệc trưa, lần thứ hai là lúc đi dạo ở Bến Thượng Hải, cô ta vẫn luôn đi theo mình. Chu Vũ Lâu kinh ngạc nhìn cô. Cô ta thật lạ lùng giống như bóng ma, đi không thấy bóng đến không thấy hình.

“Cô vừa nói gì?” Chu Vũ Lâu hỏi nhỏ.

“Dạ Lạc Mông Không.” Người phụ nữ mỉm cười.

“Cô là ai?”

“Đương nhiên là bạn của anh.”

“Chúng ta quen nhau sao?”

“Ở Thượng Hải.”

“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô lại biết... cái tên đó.”

“Sao mà anh căng thẳng vậy? Tôi đáng sợ lắm sao?” Người phụ nữ tỏ vẻ thân thiện, không chút ác ý, hỏi lại anh, “Có một người, chắc anh vẫn còn ấn tượng.”

“Ai?”

“Cầm Vận Phương Âm.”

“À, ờ...” Chu Vũ Lâu chợt hiểu ra tất cả!

Cầm Vận Phương Âm, người duy nhất trong danh sách bạn chat của anh còn sống.

So với Sở Sở và Hải Nhu thì thời gian anh tiếp xúc với Cầm Vận Phương Âm không dài. Chu Vũ Lâu vẫn nhớ, sở dĩ Cầm Vận Phương Âm xuất hiện trong danh sách bạn bè của anh, cũng giống như Hải Nhu, đó là vì tên của cô. Nhưng nói chuyện vài lần Chu Vũ Lâu mới phát hiện ra, Cầm Vận Phương Âm thực ra không có chút liên quan gì tới âm nhạc. Theo như cô nói, cô chỉ là tình cờ nhìn thấy mấy chữ đó trên tạp chí, nghe cũng thấy hay nên chọn luôn làm nickname mạng. Nhưng rất nhanh, Chu Vũ Lâu đã có hứng thú với Cầm Vận Phương Âm ở phương diện khác. Cô rất lí trí, có sự tự tin và khả năng phán đoán phi thường, rất mạnh mẽ, thậm chí là có chút độc đoán. Tranh luận với người phụ nữ này là một điều hết sức thú vị.

Điều nực cười là, cô gái “yếu đuối” Sở Sở sau một dao kết liễu đời chồng mình thì nhảy lầu tự tử, cô gái “ngây thơ” Hải Nhu do bày mưu kế nham hiểm mà cuối cùng mất mạng. Còn lúc này đây, “Cầm Vận Phương Âm” giống như vị khách phương xa đột nhiên giáng xuống trước mặt anh, Chu Vũ Lâu không biết có phải ông trời đang trêu đùa với anh lần cuối hay không.

Sững người một lúc, Chu Vũ Lâu mới nhớ ra, hỏi câu hỏi quan trọng nhất.

“Sao cô lại biết tôi chính là ‘Dạ Lạc Mông Không’?” Anh chắc chắn là mình chưa tiết lộ danh tính cho bất kì người bạn nào trên mạng.

“Ha ha.” Người phụ nữ bật cười rồi từ từ nói, “Người học thanh nhạc cũng giống như một viên kim cương, người làm thầy chẳng qua chỉ gọt vài đường dao trên đó, điều đó có thể khiến viên kim cương trông đẹp đẽ hơn, nhưng điều thực sự khiến viên kim cương có thể tỏa sáng, là kết quả tu rèn của chính bản thân chúng...”

Chu Vũ Lâu thực sự kinh ngạc! Đó là đoạn anh đã phát biểu khi được phỏng vấn ở buổi thứ nhất của vòng chung kết chương trình “Con đường hoan ca”, người phụ nữ này thậm chí đã thuộc không sai từ nào. Chu Vũ Lâu cố gắng suy nghĩ, cuối cùng phát hiện ra mấu chốt trong đó, liền hỏi: “Thế nên cô đã khớp được thông tin?”

“Đúng vậy!” Người phụ nữ trả lời, “Trong một lần nói chuyện, anh đã từng nói như vậy, sau đó anh đã phát biểu nguyên si như thế trên truyền hình. Lúc đó tôi đã tin chắc rằng người trên tivi chính là anh.”

“Mấy ngày trước, ở Thượng Hải...”

“Trùng hợp tôi đi Thượng Hải có công chuyện, cũng ở khách sạn Hoành Sơn, có một lần tôi tình cờ nhìn thấy anh ở đại sảnh. Ha ha, thật là thần kì, mấy lần tôi định ra chào anh nhưng sau đó lại thôi.”

“Tôi cứ tưởng là bị gián điệp theo dõi cơ.”

“Ha ha...” Người phụ nữ có vẻ thích lời nói đùa này, “Anh là một người nổi tiếng, đến tìm anh ở nơi như vậy, tôi thấy không được tiện cho lắm.”

“Vậy hôm nay...”

“Tôi đến đây ăn cơm cùng bạn, thật may, lại gặp được anh. Anh xem, chúng ta cũng có duyên lắm đấy chứ.”

“Đúng vậy.” Cái duyên nợ đáng chết, anh nhủ thầm trong bụng.

“Chính thức giới thiệu với anh, tôi là Tần Phương.” Người phụ nữ đưa tay ra.

“Rất vui được gặp cô!” Anh bắt tay người phụ nữ.

“Sao sau đó không thấy anh lên mạng nữa thế?”

“Do công việc bận quá nên tôi không lên mạng nói chuyện nữa.” Chu Vũ Lâu không muốn giải thích quá nhiều, thậm chí còn chẳng muốn tiếp tục nói chuyện. Anh chán ghét cái trò định mệnh không hồi kết này. Hỏi thăm thêm vài câu khách sáo nữa, anh nói lời chào tạm biệt người phụ nữ một cách lịch sự, còn không để lại số điện thoại liên lạc. Anh nhận ra người phụ nữ có chút thất vọng, nhưng anh cũng không buồn quan tâm.

Chu Vũ Lâu vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng không hề có tác dụng gì, đầu anh vẫn nặng trình trịch, như đeo một bao cát vậy. Anh đi xuống lầu, tìm một chiếc ghế ở góc khuất tại khu vực uống trà rồi ngồi xuống, anh gọi một lon coca. Vừa uống được một ngụm thì chợt thấy dưới mông có thứ gì đó bất thường. Anh nhấc người lên quay đầu xuống nhìn... Sau đó thì anh gặp lại một người bạn cũ.